chương 10. thần Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
  Sự việc rất rõ như ban ngày. Truyền thuyết là thật, tất cả đều có thật. Thần Sự Sống đang đứng trước mắt họ, đến cả Ink cũng rất choáng váng, dụi mắt liên tục vẫn bàng hoàng.

   "Anh cốc đầu tôi đi Error."-cậu run lẩy bẩy cầm tay hắn, giơ lên trên đầu mình.

  "Dẩm hả!"-Error giựt mồng, cáu gắt giật tay mình lại.

  "Nhưng, … nhưng mà!! Lỡ tôi bị mơ tưởng thì sao??"-cậu lắc đầu mạnh, mặt sợ hãi một cách thái quá. Tới giờ thì nó giống cậu muốn trêu chọc hắn hơn.

  "Dừng đùa giỡn!"

  "Thật!"-Ink kêu lên, ánh mắt đầy sự chân thành. Error lúc này mới tin là cậu không phải cố tình làm trò, mà chỉ vô tình trông như làm trò.

  Thần Sự Sống nhìn hai người trước mặt không khỏi bật cười nhẹ. Error và Ink nhanh chóng để ý điều đấy, hắn tránh xa cậu một bước, còn cậu không để tâm, gãi đầu hỏi Người:

   "Thần cười gì vậy?"

  "Lâu rồi, ta mới gặp những người vui nhộn như hai người. Thật sự đã rất lâu rồi…"-Thần trả lời, giọng ngân nga giống một bản nhạc hoài niệm, buồn bã. Đồng tử thần Sự Sống lóng lánh thật khiến ta nhớ tới cành cây xào xạc, hay sóng biển rì rào.

  Đứng với Người làm Error và Ink trông hơi lạc loài.

  "… nhưng mà, hai người tới đây để làm gì? Hay khó tin hơn, làm thế nào hai người tới được đây?"-thần Sự Sống nghiêng đầu áp tay vào má, mắt chớp chớp.

  "Trả lời câu dễ hơn trước. Chúng tôi leo lên núi, tìm thấy một hang động kì quái, đi qua cái cổng cuối cái hang và tới được đây."-Error khoanh tay, liếc sang bên khác.

  Thần ngạc nhiên, miệng mấp máy tìm câu từ, nhưng bị Ink chen ngang:

  "Chúng tôi mò theo quyển sách này nè!"

  Cậu giơ quyển sách to lên cho Người xem. Người cao xấp xỉ gấp hai lần Ink, nên cúi xuống để nhìn rõ hơn.

  "Cuốn sách này chưa bao giờ ta đọc qua, nhưng nhìn rất đỗi quen thuộc… nét chữ này, liệu có phải…"-Thần Sự Sống nheo mắt, ngón tay gãi má.

  "Người có quen tộc trưởng tôi à?"-mắt Ink bỗng còn xán lạn hơn nữa, giọng cao lên như đứa trẻ con.

  "Trước hai người, đã có số ít người du hành chạm tới đỉnh núi này."-Người đứng thẳng dậy, ngắm về phía mây trắng xa xăm.

  "Nhưng ta cho rằng, tới được đây, không hề tốt. Nếu muốn, ta không muốn ai tới được đây."-Thần nhắm mắt, như tỉnh khỏi giấc mộng nào. Người quay sang đối mặt Error và Ink, cười trừ.

  Ink tỏ vẻ khó hiểu, ngước lên Error thấy hắn chỉ im lặng, tóc che nửa khuôn mặt khiến cậu không hình dung được cảm xúc đối phương. Cậu gãi đầu, trở về với Người, thắc mắc:

  "Tại sao? Thần không thấy cô đơn khi ở đây một mình sao?"

  "À thì thi thoảng nhưng mà,"-Thần lấy làm lạ, che miệng.-"trong câu chuyện còn vị thần nữa, với cả…"

  "Với cả chỉ có kẻ bất tử mà muốn chết mới lên được đây thôi."

  Một giọng nói trầm khàn từ đâu xuất hiện, hai người du hành bỗng cảm thấy sự nặng nề của không khí trở nên rõ rệt. Cậu nghiêng đầu, từ đằng sau thần Sự Sống, gió cuốn lại vào thành một màu đen tuyền. Trong hố đen ấy thò ra lưỡi hái dài phải mét rưỡi, cong hình trăng khuyết, cán màu xám ; nối giữa cán và lưỡi hái là đầu lâu rồng.

  "Đừng làm màu nữa thần Chết, chàng sẽ doạ người ta chạy mất đấy."-thần Sự Sống bỗng mất đi cái buồn rười rượi ban nãy, mà trở nên cáu kỉnh, lông mày nhướng lên.

  "Thần Chết…"-Error lầm bầm, Ink tự hỏi hắn tự dưng bị làm sao.

  "Cái chết là đáng sợ nhất nhưng bạn của ta đây không sợ, nàng nghĩ gì mà nhiêu đây đã đủ doạ chạy mất?"-mãi mới xuất hiện cả người.

   "Thần Chết" cao bằng Error, mặc áo choàng đen, thắt giây ở eo, điều thú vị là quần áo thần cũng bay bổng rất giống thần Sự Sống, nhưng đem chút giống khói bụi hơn. Thần có mặt đầu lâu ngựa sừng tấm, đeo mũ liền quần áo. Cậu nhìn kĩ thấy thần Chết có tay, cổ đều là xương, đinh ninh cho rằng Người chỉ có khung xương.

    Điều quan trọng nhất, chính là cả hai vị thần nổi tiếng nhất đang đứng trước mặt Error và Ink. Hắn với cậu không khỏi lùi xuống một bước, cảm nhận sự khác biệt rạch ròi giữa hai thần.

  "Thế, hai người này là…?"-thần Chết hỏi.

  "Họ xưng là những người du hành, Error và Ink."-thần Sự Sống trả lời.

  "… những người du hành?"-thần Chết giọng đăm chiêu, nghiêng đầu nhìn phía đối diện.

  "Đúng vậy, chúng ta đã lần mò từ trong cuốn sách này do chính tay tộc trưởng tôi viết ra!"-Ink lúc này đây mới lấy lại được ngôn từ, tay vẫn cầm chắc cuốn sổ.

  Đuôi Error quật nhẹ qua trái qua phải, hắn tiếp lời:

  "Đúng. Chúng tôi đã mở được cánh cổng đặc biệt kia và tới đây."

  "Không, cách hai người vào đây không quá quan trọng. Cái quan trọng và kì quái nhất chính là hai người xưng là những kẻ phiêu lưu, nhưng lại mở được cánh cổng kia?"-thần Chết khoanh tay, giọng thể hiện rõ sự khó tin. Thần Sự Sống ra chừng đồng ý, im lặng chờ câu trả lời.

  "Ý thần là sao…?"-cậu cau có mặt mày, cố gắng hiểu sự việc.

  "Chưa nghe rõ sao?"-thần Chết lắc đầu nhẹ, tay áp lên mặt.

  Error giật mình, chảy mồ hôi lạnh. Ink không để ý, còn mải tập trung nghe thần Chết.

  Đầu hắn đột nhiên phi ra những mớ bòng bong, ánh nhìn phía trước nhiễu loạn, tay liên tục bóp lấy áo choàng. Error chốc lát muốn bịt tai cậu lại và rời khỏi chỗ này.

  "Chỉ những kẻ bất tử nhưng muốn chết mới mở được cánh cổng đặc biệt ấy."

  Mắt Ink mở trô hố, não muốn bùng nổ. Ai đã mở cánh cổng cho hai người? Tự dưng cậu lại quên mất nhiều thứ, làm thế nào mà họ tới được đây? Hoa ly? Hoa …? Hoa ly, trên tay, Error…? Ink ngẫm quá nhiều thứ cùng một lúc. Tới bây giờ cậu mới có thể tập trung suy nghĩ về câu nói này.

  "Hầy, hai người vô đây mà lại không đọc kĩ sách là sao chứ?"-thần Chết tháo mặt nạ xương xẩu ra, giờ mới thấy mặt thật. Ink có chút thất vọng, mặt trông khá ngố, khá giống cậu nhưng là xương, nghĩ thà để mặt nạ còn đẹp.

  "Error, anh sao vậy? Ít nói thế?"-Ink để ý sự khác lạ, bình thường họ luôn tranh cãi chuyện cỏn con gì đấy, nay hắn chỉ im lìm, rất khác so với ba mươi phút trước.

  "Buồn ngủ hả?"-cậu cau mày, kéo áo choàng Error.

  Hắn không thèm dùng đuôi đánh tay Ink, ngẩng mặt lên, vuốt tóc lên trên. Cậu ngỡ ngàng, giờ mới thấy hết khuôn mặt của Error. Lông mày rậm, một bên mắt bị lệch, đồng tử bên trái tận hai tròng, tròng ngoài màu vàng tròng trong màu xanh ; thay vì có lòng trắng, hắn có "lòng đỏ" ngầu như máu.

  "Thần Chết, thần Sự Sống…"-Error bật cười, mắt cong lên.

  Ink cảm nhận rõ sự điên rồ trong giọng hắn, càng thêm ngơ ngác.

  Nhưng cậu không thể nào sốc tới cứng hàm như hai vị thần kia được.

  "Đã lâu không gặp nhỉ, khoẻ chứ?"-Errol(?) Crainyon hỏi, nhe răng cười.

****

:0

Ink: :0
Error: chẳng phải em đã đọc kịch bản rồi à??
Ink: à uhm thì mà là…

  Tranh cũ từ đầu năm j đó của mình:-) mình đã ấp ủ 7A từ khá lâu, nhưng kbh viết cốt truyện … xD

12/9/2020

 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro