CHƯƠNG 58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên việc Jungkook  hủy bỏ hôn ước đã gây nên phong ba. Chou Young Chul – Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thiên Dung ôm cháu gái đang “khóc lóc kể lể” vào lòng an ủi rồi đi tìm Jungkook để “nói chuyện”. Ông ta dùng chuyện ngưng hợp tác với Jeon Thị để uy hiếp, buộc anh phải thực hiện hôn ước. Có điều Jungkook vẫn chẳng đếm xỉa tới.

Tập đoàn Thiên Dung bị mất mặt. Trong cơn giận dữ, nhà họ Chou đã rút lại số vốn đầu tư vào các dự án của Jeon Thị, còn kêu gọi các tập đoàn lớn bắt tay nhau tẩy chay Jeon Thị. Trong nhất thời, cổ phiếu của Jeon Thị gặp rắc rối, những vị chú bác của nhà họ Jeon cũng bắt đầu bàn tán phê bình vì tai họa mà Jungkook gây ra từ việc hủy hôn.

“Jungkook, theo lí mà nói thì bọn ta không có quyền hỏi tới chuyện hôn nhân của cháu, nhưng cháu không thể vì chuyện tư mà làm liên lụy tới việc công ti được.” Người thân A nói.

“Đúng thế đấy.” Người thân B hùa theo. “Chúng ta và Thiên Dung hợp tác với nhau bao nhiêu năm nay, quan hệ rất phức tạp. Bây giờ bọn họ muốn rút vốn lại khiến cho bên ngoài đồn là chúng ta sắp sập rồi.”

“Đúng vậy. Đúng vậy.” Những người khác cũng gật đầu phụ họa.

Jungkook đưa mắt quét một vòng những vị thân thích đang ôm ý đồ xấu xa kia, khẽ nhếch miệng lên. “Nếu các chú các bác đã sợ công ti sụp đổ thì chi bằng để tôi mua lại số cổ phiếu trong tay các vị theo giá tốt nhất. Thế nào?”

Mọi người im lặng. Sau đó thì xôn xao.

“Cháu nói gì vậy chứ, bọn ta cũng chỉ lo cho an nguy của công ti thôi mà.”

“Đúng thế. Jeon Thị là tâm huyết của ba cháu, bọn ta cũng không muốn nó xảy ra chuyện gì.”

“Nó sẽ không có chuyện gì cả.” Jungkook ngắt lời mọi người, từ từ đứng dậy, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào ông chú họ đang phát ngôn tích cực nhất. “Tôi có thể biến Jeon Thị từ đen thành trắng thì cũng có thể giữ nó yên ổn cả đời.”

Mọi người đều im bặt, lục tục cúi đầu xuống giả vờ bận bịu, chỉ chừa lại ông chú kia đang run run đối mặt với ánh mắt nguy hiểm của anh. Thế là một cuộc họp “khởi binh hỏi tội” đã được sắp đặt sẵn liền bị hủy hoại bởi một ánh mắt lẫm liệt.

***

Mặc dù Jungkook chưa bao giờ nhắc tới nhưng Chaeyoung vẫn biết được việc tập đoàn Thiên Dung chèn ép Jeon Thị từ nhiều nguồn tin khác nhau. Vì thế, cô rất lo lắng: “Công ti sẽ không có việc gì chứ?”

Anh đang làm bánh kem cho cô, tay vừa đánh trứng vừa đáp bâng quơ. “Không sao, em đừng lo.”

“Nhưng…”

“Đưa cái khuôn cho anh.” anh ngắt lời cô.

Chaeyoung ừ một tiếng, đưa khuôn cho anh rồi hỏi nhỏ: “Hay là chúng ta hoãn chuyện cưới xin của mình lại.”

Jungkook làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú đổ hỗn hợp trứng vào trong khuôn, làm tan bọt khí rồi đặt vào trong lò nướng, nhấn nút hẹn giờ. Sau khi làm xong mọi chuyện, anh mới tháo găng tay cách nhiệt ra, đưa tay vòng qua eo cô, nhìn cô từ trên xuống dưới. “Hỏi em chuyện này nhé. Nếu anh biến thành một kẻ nghèo mạt vận thì em sẽ làm sao?”

Cô liếc xéo anh một cái. “Anh nghĩ em chỉ yêu tiền của anh à?”

“Anh biết là không phải, nhưng anh vẫn muốn biết em sẽ làm thế nào?”

Chaeyoung mím môi, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời. “Nếu anh thật sự trở thành một kẻ nghèo mạt vận thì em sẽ cùng anh gầy dựng lại sự nghiệp. Em tin với năng lực của anh, cho dù bắt đầu từ con số 0 thì anh vẫn có thể làm nên một Jeon Thị khác.”

“Tin tưởng anh thế cơ à?” Jungkook thở dài một hơi. “Làm lại từ đầu rất khó. Anh không nỡ để em chịu khổ.”

Cô xùy một tiếng. “Thế có gì là khổ? Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù có cơm trắng muối vừng em cũng thấy vui.”

“Được rồi.” anh hôn thật mạnh lên má cô, cất cao giọng. “Chỉ bằng những lời này của em, anh sẽ để em được hưởng phúc cả đời.”

Đương nhiên Chaeyoung biết với năng lực của bọn họ, cho dù không có Jeon Thị thì cũng không đến nỗi phải ăn cơm trắng muối vừng thật. Chì có điều cô không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tới sự phát triển của công ti.

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh ôm cô, cười nói: “Ngốc quá, em quên là trước nay anh chưa từng làm ăn lỗ vốn à? Chẳng phải lúc đầu anh đã nói với em là anh và Chou Tzuyu đã lén thỏa thuận với nhau sao? Anh vì cô ta mà mang tiếng xấu thì cô ta phải nhân lúc Thiên Dung chèn ép Jeon Thị để giúp anh mua lại số cổ phiếu trong tay mấy vị chú bác không an phận kia. Hơn nữa cô ta là người kế thừa của Thiên Dung, Jeon Thị sẽ tiếp tục hợp tác với Thiên Dung thôi, chút tổn thất lúc này sẽ được bù đắp lại. Cho nên lần mua bán này, anh không lỗ đâu.”

Nghe anh nhắc tới Chou Tzuyu đã mấy lần, Chaeyoung không khỏi tò mò: “Cô ta bỏ nhiều công sức, tổn hại danh dự, thua thiệt tiền bạc như vậy là để làm gì chứ?”

Jungkook cười sang sảng, đưa tay điểm nhẹ lên mũi cô. “Giống như em thôi. Vì muốn câu được một ông chồng tốt.”

***

Sau khi được Jungkook giải thích xong, Chaeyoung lại yên tâm lo cho cái bụng mình. Nhưng khi cô đang dưỡng thai thì chợt có một vị khách không mời mà đến.

Chaeyoung lẳng lặng nhìn ông lão ngồi đối diện mình. Tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cô hoàn toàn không lạ gì ông ta. Jeon Byungho, chủ tịch tập đoàn Vân Dương ở Seoul, đồng thời cũng là ông ngoại của Jeon Jungkook

Khi cô quan sát ông thì ông cũng quan sát cô. Dung mạo còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh, khí chất nhã nhặn, tự tin khéo léo, không hề có vẻ rụt rè khép nép của con gái riêng. Đặc biệt là đôi mắt, linh động hoạt bát, vừa nhìn là biết đó là một cô gái trí tuệ, thảo nào mà cháu ngoại của ông lại chung tình với cô thế.

Khẽ tằng hắng vài cái, Jeon Byungho phá tan cơn im lặng. “Cháu Park, mạo muội gọi cháu ra ngoài thế này, hi vọng cháu không trách.”

Chaeyoung lắc đầu.

“Xin tự giới thiệu một chút, ông là Jeon Byungho, là ông ngoại của Jungkook”

“Chào ông.” cô mỉm cười, không hề lên tiếng gọi “ông ngoại” như ông mong muốn.

Mắt Jeon Byungho ánh lên sự thất vọng nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì. “Jungkook chưa từng nhắc đến ta với con sao?”

“Không có.” cô thành thật trả lời.

Lần này, vẻ thất vọng trong mắt ông đã hiện lên rất rõ ràng, nửa là trả lời, nửa như lẩm bẩm với mình. “Ta cũng nghĩ nó sẽ không nhắc đến ta.”

Về chuyện giữa Jungkook và ông ngoại, Chaeyoung chỉ điều tra được đại khái, biết rằng mẹ anh là con gái của Jeon Byungho, được sinh ra tại Thượng Hải, mãi đến 18 tuổi mới được đón về Hàn Quốc nhưng 20 tuổi thì đột nhiên về lại Thượng Hải, không lâu sau thì sinh Jeon Jungkook.

Chaeyoung không dám hỏi rõ nguồn cơn trong ấy, chỉ thăm dò. “Có phải giữa ông và Jungkook có hiểu lầm gì không?”

Cô vốn không mong là ông sẽ trả lời, nào ngờ ông ta lại kể rõ. “Nó trách ông làm chuyện có lỗi với bà ngoại và mẹ nó.”

Jeon Byungho thở dài một hơi, từ từ kể lại chuyện xưa: “Bà ngoại nó tên là Jung Soon, là con gái của quản gia nhà ta…”

Cũng giống như bao câu chuyện tình yêu khi đó, chuyện tình giữa Jeon Byungho và Jung Soon gặp phải sự phản đối kịch liệt của người nhà. Vì muốn chia rẽ bọn họ, cha của Jeon Byungho đã đuổi cả nhà Jung Soon đi khỏi Seoul, còn tìm một người vợ môn đăng hộ đối với ông. Đêm thành thân, đau đớn vì mất người yêu, Jeon Byungho nhân bóng đêm lén chạy khỏi nhà, quyết tâm đi tìm lại người con gái mình yêu.

Có lẽ ông trời đã định, ông đi tìm bà khắp nơi đến khi dừng chân ở Busan thì gặp lại Jung Soon. Trải qua ly biệt, tình cảm của hai người càng nồng, cho nên tự ý đến với nhau, còn có một đứa con, chính là mẹ của Jeon Jungkook, Jeon Soon Ja.

“Đó là những ngày tháng vui vẻ, hạnh phúc nhất trong đời ta.” Như chìm vào trong hồi ức, gương mặt già nua của Jeon Byungho cũng mang theo vẻ ngọt ngào. “Tiểu Ja vừa xinh xắn vừa thông minh, mới 7 tháng mà đã biết gọi ba…”

Đáng tiếc, khi ông nghĩ rằng mình sẽ luôn hạnh phúc với vợ đẹp con xinh thì cha ông cùng người đến nhất quyết bắt ông quay trở lại Seoul tiếp quản tập đoàn nếu ông không chịu nghe lời sẽ đe dọa đến tính mạng của Jung Soon cùng Tiểu Ja. Và rồi Jeon Byungho cũng đã làm một chuyện khiến bản thân hối hận suốt đời.

Vì sợ liên lụy đến hai người mình yêu thương nhất nên ông quyết định dẫn cả hai mẹ con Jung Soon. Nhưng cha mẹ ông ngoan cố không cho dẫn mẹ con họ theo.

“Vì đứa con gái thấp hèn này mà con bỏ nhà ra đi, vứt bỏ cha mẹ không đoái hoài, ta tuyệt đối không để con dẫn nó bước chân vào gia đình ta” Cha ông có thái độ rất kiên quyết.

Mẹ ông thì không đếm xỉa tới sự van nài của ông mà dùng cái chết để uy hiếp. “Con mà dẫn mẹ con nó lên thì mẹ lập tức đập đầu chết tại đây.”

Jeon Byungho rơi vào thế khó xử. Một bên là cha mẹ có công sinh thành, nuôi nấng mình. Một bên là vợ con mình yêu thương. Giữa lúc cân nhắc, Jung Soon đã thay ông quyết định.

“Trăm thiện hiếu làm đầu. Anh cứ đưa ba mẹ đi trước đi, đợi yên ổn rồi thì đón em và Tiểu Ja” Cô rất hiểu chuyện.

Jeon Byungho do dự cân nhắc rồi trịnh trọng hứa hẹn. “Em hãy chăm sóc cho mình và Tiểu Ja, đợi anh về đón em.”

Nhưng bọn họ không thể nào ngờ được rằng từ đây, hai người hai phương trời cách biệt…

Nhưng vì sợ con mình ngựa quen đường cũ trở lại cùng người đàn bà đó. Cha ông sai người đem mẹ con Jung Soon bí mật đưa sang Thượng Hải nhằn cắt đứt mọi liên hệ giữa hai người. Jeon Byungho sau khi tiếp nhận tập đoàn từ cha mình đã vận dụng thế lực quay lại Busan muốn đón mẹ con Jung Soon. Nhưng đáng tiếc người đã bị đưa đi cùng không có tung tích liên quan nên không tìm được.

“Ông không đi nơi khác tìm họ sao?” Chaeyoung hỏi.

“Có tìm rồi.” ông hổ thẹn cúi đầu. “Nhưng buông xuôi quá sớm.”

Mấy năm đầu, ông luôn nghĩ cách tìm bọn họ nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự thử thách của thời gian và hiện thực nên đành cưới vợ sinh con, một tay sáng lập tập đoàn Vân Dương.

“Sau này ông không còn gặp lại bọn họ nữa sao?” Chaeyoung lại hỏi.

Jeon Byungho lắc đầu. “Năm 1973, bọn họ liên lạc với ta.”

Lúc ấy là khoảng thời gian đất nước Trung Quốc đang rung chuyển, Jung Soon sau khi bị đưa sang Thượng Hải đã bị lừa làm vợ lẽ của một quan chức cấp cao trong Quốc Dân Đảng nên bị liệt vào hàng tư bản, chịu sự giày vò rất nhiều. Để bảo vệ con gái, bà cố gắng liên lạc với thuộc hạ cũ của Jeon Byungho, bỏ số tiền lớn để móc nối quan hệ, đưa Jeon Soon Ja sang Hàn Quốc.

“Tại sao bà ấy lại không đi cùng?” Chaeyoung không hiểu.

“Vì không có tiền.” Trước khi đi, Jeon Byungho từng để lại một khoản tiền lớn nhưng số tiền ấy sớm đã bị gia đình ông thu lại, chỉ còn lại một cặp đĩa sứ được Jung Soon cố gắng giữ lại.

“Đó là tín vật định tình ta tặng cho bà ấy, cặp đĩa sứ thời Ung Chính.” Jeon Byungho nói.

Chaeyoung trợn tròn mắt. “Chiếc đĩa Phú quý bình an thời Ung Chính?”

Ông gật đầu. “Đúng vậy, chính là cái đĩa mà lúc trước Jungkook đi đấu giá. Năm ấy bà ngoại nó đã bán cặp đĩa này để gom đủ số tiền đưa mẹ nó sang Hàn Quốc.”

Cô lập tức hiểu ra. Thảo nào mà anh luôn tìm kiếm chúng trên thị trường, thảo nào mà anh biết Phú quý bình an là có một cặp, còn không tiếc mọi giá để gom cho đủ. Có lẽ anh đã nghe được chuyện này từ mẹ mình.

Cô còn nhớ anh từng nói anh từng ở Thượng Hải với bà ngoại một thời gian. Cô rất muốn biết tại sao Jeon Soon Ja lại trở về Thượng Hải.

“Ông nói mẹ của Jungkook được đưa sang Hàn Quốc nhưng…” Cô dừng một chút, thăm dò. “Cháu nghe Jungkook nói anh ấy lớn lên ở Thượng Hải.”

Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của ông trở nên ảm đạm, miệng bật thốt lên lời tự trách mình. “Đều tại ta cả…”

Bởi vì cảm thấy có lỗi với mẹ con Jung Soon nên ông rất yêu thương Soon Ja, ước gì có thể cho cô toàn bộ thế giới này để bù đắp tình thương của người cha trong bao năm qua. Nhưng mặt khác, người sống nội tâm như Soon Ja lại khó có thể hòa nhập vào gia đình mới. Cô mong nhớ người mẹ đang chịu khổ ở đại lục, lại nhạy cảm phát hiện được sự thù ghét của mẹ kế và hai đứa em cho nên tính tình càng thêm hướng nội, thường lén rơi lệ một mình.

Jeon Byungho thấy mà đau lòng, rất muốn cô được vui vẻ nên ra sức khuyến khích cô ra ngoài xã giao, quen biết thêm nhiều bạn bè nhưng cô vẫn cứ lắc đầu, suốt ngày nhốt mình trong phòng đọc sách.

Có lẽ là duyên phận. Vào năm Soon Ja tốt nghiệp đại học, Jeon Sung Min – con trai một người anh họ của Jeon Byungho từ nước ngoài du học trở về, vừa gặp đã thương Soon Ja  và nhanh chóng có được trái tim cô.

Thấy nụ cười ngày càng tươi tắn trên mặt con gái, ông cũng mặc cho bọn họ qua lại với nhau, cũng ám chỉ Jeon Sung Min rằng chỉ cần con gái bằng lòng thì ông sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này.

“Chú tư, cảm ơn chú.” Jeon Sung Min hưng phấn xoa tay, trịnh trọng hứa hẹn. “Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, yêu cô ấy cả đời.”

Đáng tiếc, cuối cùng lới hứa hẹn chỉ thực hiện được một nửa.

Đến chết, người Jeon Sung Min yêu vẫn chỉ có Soon Ja, nhưng lại không thực hiện được lời hứa sẽ chăm sóc cô cả đời.

Nhà họ Jeon là thế lực xã hội đen có tiếng ở Hàn Quốc, quyền lực lớn thì kẻ thù cũng càng nhiều. Lúc Jeon Sung Min vừa về tới Seoul, chuẩn bị xin phép cha mẹ đến cầu hôn thì cha anh bị huynh đệ trong bang phái phản bội, bị kẻ thù ám sát.

Nhà họ Jeon rối loạn. Để trấn dẹp nội loạn, bình ổn giang sơn của cha, thân là con trai độc nhất, Jeon Sung Min không thể không bắt tay với một bang phái khác, cưới con gái của đại ca bên đó làm vợ.

“Chú tư, cháu thật sự rất yêu Tiểu Ja, ngoại trừ cô ấy ra thì cháu sẽ không chạm vào người phụ nữ nào khác. Xin chú hãy cho cháu thêm chút thời gian, đợi cháu ổn định chuyện trong bang xong thì sẽ ly hôn ngay.”

Dưới sự cầu xin van nài, bảo đảm của Jeon Sung Min, ông đã mềm lòng, đồng ý giúp anh ta che giấu chuyện hôn nhân.

“Cha của Sung Min vừa qua đời, bây giờ các con kết hôn thì không thích hợp cho lắm nên hãy đợi thêm một thời gian đã.” Ông nói với con gái mình như thế.

Soon Ja là người hiểu lý lẽ nên đương nhiên không ý kiến, còn an ủi Sung Min cứ lo mọi chuyện ổn định, chuyện cưới xin không gấp gáp gì. Còn Jeon Sung Min thì cứ chạy tới chạy lui giữa hai nơi để giải mối tương tư.

Nếu Soon Ja không có thai thì có lẽ kết cục đã khác đi.

Được biết con gái đã có thai, Jeon Byungho không thể ngồi yên được nữa. Ông có thể cho Sung Min thời gian nhưng tuyệt đối không thể để cho cháu ngoại mình lại rơi vào tình cảnh con riêng nữa.

Trong lúc ông gọi điện thoại thúc ép Jeon Sung Min ly hôn thì Soon Ja ở ngoài cửa đã nghe hết tất cả. Bất ngờ là cô không hề khóc lóc om sòm mà rất bình tĩnh nghe bọn họ giải thích. Bình tĩnh giống như bầu trời bình yên trước cơn bão lớn, khiến người ta lo sợ.

Jeon Sung Min ở bên cạnh bầu bạn với cô suốt một tuần, không ngừng cam đoan sẽ ly hôn trước khi con trai ra đời, dù phải trả bất cứ cái giá nào.

“Bọn ta cứ ngỡ con bé đã bằng lòng, không ngờ nó đã sớm có ý định khác.” ông nhớ lại. “Sau khi Sung Min đi, ta thấy biểu hiện của nó rất bình thường thì còn lấy làm may mắn là nó đã nghĩ thông suốt, không đâm đầu vào ngõ cụt.”

Cho nên khi Soon Ja đề nghị được sang Nhật Bản ngắm hoa anh đào thì ông lập tức đồng ý ngay mà không do dự. “Cũng được, ra ngoài cho khuây khỏa, muốn mua gì thì mua, đừng sợ tốn tiền của ba.”

Sợ không có ai chăm sóc cô, ông còn phái một nữ trợ lý trong công ti đi theo. Nhưng một tuần sau khi đến Nhật Bản, nữ trợ lý đột nhiên hoảng hốt báo cáo. “Không thấy cô chủ đâu cả. Hộ chiếu và hành lý của cô ấy cũng biến mất theo.”

Jeon Byungho giật mình, lập tức phái người bay sang Nhật. sau khi điều tra thì mới biết cô đã rời khỏi Nhật, về lại Đại Lục sau khi quá cảnh sang Hongkong. Mãi đến khi Jungkook 12 tuổi thì cô mới chủ động liên lạc với ông, mà lúc đó cô đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, muốn gửi gắm con trai lại cho ông.

Jeon Byungho nói cho Chaeyoung  biết Jeon Sung Min chưa bao giờ bỏ ý định tìm kiếm Soon Ja. Nhận được tin tức của cô, anh lập tức sang Thượng Hải, ở bên cạnh cô trong khoảng thời gian sau cùng.

“Jungkook và mẹ nó đã phải chịu khổ rất nhiều.” ông nghẹn ngào nói. “Ta không chăm sóc tốt cho mẹ con nó, càng phụ bà ngoại nó.”

Hai thế hệ, hai mối tình, khiến người khác phải thổn thức. Ai đúng? Ai sai? Chẳng qua là gặp được người không nên gặp vào lúc không thích hợp mà thôi.

Jeon Byungho đưa ngón tay cái lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt, sau khi ổn định lại càm xúc thì đưa cho Chaeyoung một tài liệu. “Đây là quà tân hôn ta tặng cho các con.”

Cô liếc sơ qua tập tài liệu, là một bản chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần, chỗ Người chuyển nhượng đã kí tên Jeon Byungho. Rõ ràng là ông muốn trao cổ phần của tập đoàn Viễn Dương cho Jungkook.

“Cháu không thể nhận cái này được.” Cô đẩy nó về lại chỗ cũ.

“Ta có thể gọi con là Tiểu Chae không?” ông đột nhiên hỏi.

Được sự đồng ý của cô, ông cười khẽ một tiếng. “Tiểu Chae, ta đưa cái này tuyệt đối không phải vì bồi thường cho những sai lầm mà mình đã phạm. Những gì ta nợ bọn họ có trả cả đời cũng không hết được. Ta chỉ muốn đượcnhư một ông già bình thường, yêu thương con cháu mình, cho nó những thứ quý nhất. Cho dù nó không thiếu thì ta vẫn muốn cho.”

Giọng nói khàn khàn của ông khiến Chaeyoung mềm lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn dằn lòng nói. “Xin lỗi, nhưng ông hãy đích thân đưa cho anh ấy đi.”

Cô biết làm thế sẽ khiến ông buồn lòng nhưng với cô mà nói, cảm xúc của Jungkook càng quan trọng hơn.

Bởi vì trò chuyện khá lâu nên khi cô về tới nhà thì anh đã tan ca, đang ngồi trên sô pha xem TV.

Nhìn gương mặt khôi ngô của anh, Chaeyoung nhớ tới những lời ông ngoại đã nói lúc chiều, không khỏi thấy thổn thức. Nếu Jeon Byungho kiên trì dẫn Jung Soon lên thuyền, nếu Soon Ja không bỏ đi thì sẽ không để lại nhiều tiếc nuối như hôm nay.

Có đôi khi, chúng ta cho rằng lùi một bước là vì tốt cho đối phương nhưng lại không nghĩ rằng, ở bên nhau mới là kết cục hoàn mĩ nhất của tình yêu.

Cô khụt khịt mũi, tiến lên ôm lấy anh. “Ông xã, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải ở bên nhau.”

Jungkook lẳng lặng nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ gì đó. Qua một lúc sau, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. “Có được trái tim em, trọn đời không xa nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro