Chương 3-4 Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Biên Bức – Chương 3 – Quyển hạ

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Trên đại điện đã trở nên an tĩnh.

So với ban sáng ồn ào huyên náo, bây giờ tựa như đặt chân vào một thế giới khác.

Tất cả mọi người đều đang say ngủ, kẻ dọc người ngang, nằm la liệt trên mặt đất, dựa nghiêng trên ghế, kề bên cột đá.

"Cẩn thận đừng chạm vào họ."

Duệ Trí đại sư vừa niệm Phật hiệu vừa bước ra đại điện, hàng lông mày từ bi nhuốm màu hoa râm bây giờ cũng nhíu chặt lại, "Không thể ngờ loại độc này lại lợi hại như thế."

Phương Mục Sinh cũng trầm mặt gật đầu, "May là có phương pháp điều chế giải dược."

Thiên Cực lại hỏi: "Bạch công tử, cách một lớp y phục, độc tính sẽ không lập tức truyền ra chứ? Sư đệ vẫn còn nằm dưới đất, bần đạo muốn..."

"Đừng vội." Bạch Thiếu Tình nói: "Sau nửa canh giờ độc tính sẽ tán đi gần hết, không lây truyền cho người khác được nữa."

Mấy người đệ tử canh giữ cửa phòng bên cạnh Duệ Trí đều may mắn chưa chạm phải những người bị trúng độc, đang theo lão bước ra đại điện.

Xoay người đi ra bên ngoài, mới phát hiện còn có những người may mắn khác. Cho dù may mắn, nhưng phải tận mắt chứng kiến những võ lâm đồng đạo cùng đi với mình bất ngờ ngã xuống thành một đống lớn, chỉ e cũng đã bị cảnh tượng ấy hù cho hết hồn, người nào người nấy cầm binh khí trong tay, đứng tụm thành một vòng tròn.

Tiểu Mạc mang vẻ mặt mất kiên nhẫn, đứng giậm chân trong đám người câm như hến, vừa nhìn thấy bọn họ bước ra, lập tức kinh hỉ hô lớn: "Bạch công tử, các ngươi quả nhiên không sao!"

Đám Thiếu Tình vừa hiện thân, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu cảm như trút được gánh nặng, vẫn quây lấy nhau thành một vòng tròn đi về phía trước.

"Trong đại điện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Thật đáng sợ, Trương chưởng môn nhìn thấy đệ tử bên cạnh mình ngã xuống, liền giơ tay ra đỡ lấy, nhưng lập tức cũng ầm một tiếng ngã xuống theo."

"Là độc dược phải không?"

"Thần tốc như thế, không giống độc dược, thật giống với yêu thuật hơn."

Tiểu Mạc đứng cạnh Bạch Thiếu Tình, nói liên tiếp như bắn súng liên thanh: "Hòe nhị ca mới nãy còn đứng cùng chúng ta ở trong đại điện, chợt có một đạo sĩ từ bên ngoài chạy xộc vào, xô tới đụng lui như mới ngủ dậy, còn huých vào Hòe nhị ca một cái. Hòe nhị ca vừa bị gã huých, lập tức thân thể mềm nhũn như sợi mì ngã xuống. Đạo sĩ kia huých thêm vài người, người nào cũng ngã gục xuống như bị trúng tà, hừ cũng chẳng hừ lấy một tiếng. Lúc ấy ta đang đứng bên cạnh Hòe nhị ca, nhìn thấy rất rõ ràng, đang định đưa tay đỡ lấy Hòe nhị ca, nhưng Hiểu Kiệt bỗng nhiên bổ nhào tới, túm lấy tay ta..."

Bên tai vang lên một tiếng hừ lạnh: "Ta làm sao? Ta cứu cái mạng nhỏ của ngươi, đắc tội ngươi đấy hả?" Hiểu Kiệt trừng lớn đôi mắt hạnh.

Tiểu Mạc vội vàng cười bồi khom lưng, "Cái này chẳng phải là đang khen ngươi phản ứng nhanh sao?"

Hiểu Kiệt lại hừ một tiếng, lần này không thèm nói gì nữa.

Duệ Trí đại sư thuật lại một chút về tình hình của Lâm Li, thấy mọi người đều nhìn về phía Bạch Thiếu Tình, liền chắp tay nói: "Các vị không cần lo lắng, Bạch công tử nắm trong tay phối phương giải dược, ông trời phù hộ cho chúng sinh võ lâm ta, cơ duyên xảo hợp để Bạch công tử hiện thân, hóa giải đại kiếp lần này." Lại tuyên một tiếng Phật hiệu, nhường vị trí trung tâm cho Bạch Thiếu Tình.

Bạch Thiếu Tình chậm rãi dời bước tới trung tâm.

"Đã qua nửa canh giờ, người trúng độc sẽ không lây truyền cho người khác được nữa." Giọng nói của hắn trong trẻo êm tai, từng từ từng chữ tựa như nhảy nhót trong tai mọi người. Nhưng bàn tay hắn vẫn siết lại thật chặt, móng tay cơ hồ bấm cả vào lòng bàn tay. "Thỉnh các vị di chuyển những người bị trúng độc lên giường trước, an trí ổn thỏa."

Những người trúng độc đa phần đều còn môn nhân đệ tử hay sư huynh sư đệ chưa bị trúng độc, nghe thấy Bạch Thiếu Tình phân phó, cảm thấy rất hợp lý, đều ào ào quay trở về đại điện, di chuyển sư huynh sư đệ hoặc sư phụ đồ đệ về giường nằm. Thiên Cực tự tay chuyển sư đệ lên giường, Tiểu Mạc cũng cùng Hiểu Kiệt đỡ Hòe nhị ca vào sương phòng trong đại điện.

Mọi người thu xếp ổn thỏa cho những người bị trúng độc, đại điện không còn cảnh tượng khủng bố như lúc trước nữa. Duệ Trí dẫn mọi người vào điện, ngồi xuống cùng nghị sự.

"Hiện giờ hơn nửa võ lâm đồng đạo đều đã trúng mưu kế của tặc tử, vạn nhất Phong Long bất ngờ xuất hiện, chúng ta nhân lực không đủ, e rằng sẽ gay go."

"Đúng, việc này không thể chậm trễ được nữa, phải mau chóng phối chế giải dược, thỉnh Bạch công tử nói ra phương pháp điều chế đi!"

Nét mặt của Bạch Thiếu Tình có điểm do dự kỳ quái, lát sau mới gật đầu nói: "Được."

Tăng lữ đứng một bên đưa lên bút và mực đã sớm được chuẩn bị tốt. Bạch Thiếu Tình múa bút ghi xuống, Duệ Trí đứng ngay bên cạnh, trước tiên xem qua một lượt phương pháp điều chế, nói: "Lão nạp vốn còn đang lo lắng trong phối phương có dược liệu gì quý giá khó tìm, chẳng ngờ phối phương lại đơn giản như vậy. Ừm, đương quy (1), tâm sen, ngũ trảo đào (2), đông trùng, mấy vị thuốc thục địa này trong chùa cũng có, chỉ riêng nọc của ngũ bộ xà (3) là tạm thời không kiếm ra được nhiều như vậy, phải lập tức phái đệ tử xuống núi mua với số lượng lớn."

"Yêm không có nọc của ngũ bộ xà, nhưng có sẵn mấy chục con ngũ bộ xà đây!" Một tiếng cười như hùng ưng từ trong đám người truyền ra. Nam tử vừa nói có chiều cao khoảng chừng tám thước, hơn người bên cạnh một cái đầu, tướng mạo đường đường, không biết tại sao, giọng nói và diện mạo lại không tương xứng như thế.

Thiên Cực mừng rõ nói: "Thiên Độc chưởng môn bằng lòng giúp cho việc này, bần đạo thay sư đệ tạ ơn ngài trước."

Hầu như ai cũng có người quen bị trúng độc, hiển nhiên đều rất nhiệt tình. Các tăng lữ của chùa chạy tới chạy lui, thu thập những dược liệu còn lại trong chùa. Trai chủ của Lôi Châu Diệu Thủ trai đích thân dẫn mấy đệ tử không bị trúng độc đi mở bếp nhóm lò. Thiên Độc mở ra một bao tải lớn vẫn luôn đeo trên lưng như vật bất ly thân, đám lúc nhúc bên trong bốc ra mùi độc xà độc trùng, ai cũng phải bịt mũi lại.

Thiên Độc túm ra mấy con ngũ bộ xà béo dài. Hắn cả đời chế độc, tay không bắt độc xà là chuyện như cơm bữa, chỉ chốc lát sau đã lấy ra hết mấy con ngũ bộ xà trong bao, nói với Duệ Trí: "Sớm biết như vậy đã mang thêm nhiều ngũ bộ xà. Hôm nay lấy hết rồi, nếu phân lượng không đủ, để ngày mai lại lấy tiếp."

Tiểu Mạc đứng bên cạnh hiếu kỳ quan sát, lấy làm lạ hỏi: "Chẳng phải cần để qua mấy ngày mới lấy được tiếp nọc xà sao?"

Thiên Độc cười khà khà đáp: "Ngươi bái nhập vào môn hạ của ta, ta liền dạy ngươi biết bí quyết để lấy được nọc mỗi ngày."

Hiểu Kiệt âm thầm kéo mạnh ống tay áo của Tiểu Mạc: "Ngươi dám học cái thứ ghê tởm này, ta liền không thèm đếm xỉa đến ngươi nữa."

Tiểu Mạc đương nhiên cự tuyệt ngay không chút nghĩ ngợi.

Bận rộn sục sôi, lại vẫn có người thong dong tự tại.

Bạch Thiếu Tình viết xong phối phương giải dược để mọi người cùng nhau bận bịu, về phần mình thì chỉ lẳng lặng thong thả bước ra ngoài điện.

Mặt trời đã ngả về phía tây, cảnh sắc đang lúc tuyệt đẹp.

Dưới chân núi, liễu xanh có rủ bóng chăng?

Hắn chậm rãi bước dọc theo khu rừng nhỏ phía sau đại điện, mặc dù thoạt nhìn chỉ như thong dong, nhưng tuyệt đối không hề tự tại.

Tâm hắn rất loạn, loạn hơn bất cứ thời điểm nào.

"Ngươi tới rồi?" Cuối cùng hắn cũng nhịn không được mà lên tiếng.

Gió núi khẽ lướt qua, không có người hồi đáp.

"Ta biết, ngươi đang ở gần đây." Bạch Thiếu Tình dừng bước.

"Để bọn họ biết được ngươi đang ở trên núi, ngươi nghĩ rằng mình có thể chạy thoát được sao?" Hắn hừ lạnh.

Hoành Thiên Nghịch Nhật Công đã luyện tới tương đối lão luyện, hắn tin trên giang hồ không ai có thể vô thanh vô tức trốn gần bên hắn. Tư Mã Phồn không thể, vậy còn Phong Long? Chỉ e cũng không có bản lĩnh này, dù sao Phong Long cũng đã bị thương.

Bạch Thiếu Tình tập trung nhĩ lực, mọi động tĩnh đều trở nên rõ ràng, tiếng gió lướt qua ngọn cây, tiếng con kiến bận rộn trên mặt đất.

Vừa phát hiện có tiếng hô hấp, lại không thấy dấu hiệu gì nữa.

"Nếu ngươi không ra, đừng trách ta động thủ." Giọng điệu của hắn càng lạnh, sắc mặt càng âm trầm. Vừa dứt lời, người đã vút tới như một mũi tên, một chưởng đánh vào gốc cây đối diện — nơi duy nhất đủ lớn để ẩn mình.

Thân cây ầm ầm chấn động, vô số lá xanh rụng xuống.

Phía sau không một bóng người.

Thân hình đang đứng thẳng của Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên run lên, run như gốc cây vừa bị hắn đánh trúng. Đầu gối cơ hồ nhũn ra, da đầu tê dại, mí mắt dường như bất chợt không chịu nghe theo sai sử của hắn.

Một luồng hàn lưu vây quanh hắn, từ đầu đến chân, một sợi tóc cũng không bỏ qua. Tựa hồ gặp phải chuyện gì cực kỳ đáng sợ, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì sợ hãi mà hoàn toàn méo mó.

Trước lúc ngã xuống, hắn dùng tất cả khí lực cuối cùng, kêu lên một tiếng thảm thiết đến tê tâm liệt phế, "Phong Long, đừng dùng Lâm Li với ta..." Lời còn chưa nói hết, trước mắt chợt xuất hiện một bóng đen, hắn đã ngã vào lòng một người.

Động tác của người nọ rất nhanh, hắn tiếp được Bạch Thiếu Tình, lấy ra một viên dược hoàn, nắm mở khớp hàm của Bạch Thiếu Tình, bỏ viên dược hoàn vào, bất quá chỉ trong thời gian một cái chớp mắt.

Cũng trong khoảng thời gian một cái chớp mắt ấy, đầu gối Bạch Thiếu Tình không còn mềm nhũn, da đầu cũng không còn tê dại, mí mắt một lần nữa nghe theo sự chỉ huy của đại não. Mà cũng đúng vào khoảnh khắc mí mắt mở ra, bàn tay của hắn đã hung hãn ấn lên lồng ngực của người đang ôm lấy mình.

Phong Long không hề phòng bị liền phải chịu một kích trước ngực, kêu lên đau đớn, sống lưng đập mạnh lên thân cây, "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Khi ngẩng đầu lên, đã thấy Bạch Thiếu Tình đứng dậy.

Bạch y phiêu phiêu, như thần tiên đứng trên đám mây. Môi hồng răng trắng, đôi mắt như điểm nước sơn.

Phong Long tựa người lên thân cây, lại khụ ra một búng máu.

Bạch Thiếu Tình tập kích thành công, nhưng nét mặt chỉ lạc mịch cô đơn, "Chưởng ấy ta dùng năm thành công lực."

Phong Long mỉm cười: "Công phu của ngươi tiến bộ rất nhiều."

"Nếu không phải ngươi đang bị thương, tuyệt đối có thể tránh được một chưởng ấy."

Phong Long gật đầu nói: "Không sai, không phải ta không muốn tránh, mà thật sự là tránh không được." Hắn lại bắt đầu cười, "Trúng một chưởng này, cũng không phải chuyện đùa." Máu tươi vẫn nhỏ xuống từ bên khóe môi.

Bạch Thiếu Tình thở dài, "Chỉ cần là người có chút đạo nghĩa giang hồ, cũng sẽ không hạ thủ giết một kẻ bị đánh lén trọng thương."

"Nhưng ta là Phong Long mà ai ai cũng muốn giết. Và ngươi..." Phong Long nói: "Ngươi không phải người bình thường của giang hồ, ngươi là truyền nhân của Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, là Tiểu Biên Bức Nhi của ta."

Bốn chữ "Tiểu Biên Bức Nhi" lọt vào trong tai, Bạch Thiếu Tình cảm thấy hệt như bốn cây kim đáng hận, đâm vào lòng đến dị thường đau đớn.

"Ta, muốn, giết, ngươi." Bạch Thiếu Tình gằn từng chữ: "Ngay từ ngày đó bái sư, ta đã nói với ngươi, ta muốn giết ngươi. Bất quá..."

Phong Long ngắt ngang: "Bất quá dù sao chúng ta cũng có một đoạn tình nghĩa sư đồ, dẫu thế nào ngươi cũng nên cho ta một tâm nguyện trước lúc lâm chung mới phải."

Đôi mắt sáng lấp lánh như sao của Bạch Thiếu Tình nhìn Phong Long chăm chú hồi lâu, gằn ra hai chữ: "Mau nói."

Hắn đã vận khởi chân khí.

Bạch Thiếu Tình rũ mắt xuống, nhìn chưởng phong xoay vòng trong bàn tay trắng nõn của mình.

Chỉ cần Phong Long nói ra bất kỳ hoa ngôn xảo ngữ nào, chỉ cần hắn nói bất kỳ lời đáng hận nào, Bạch Thiếu Tình sẽ dùng một chưởng này chấm dứt sinh mệnh của Phong Long. Kỳ thực, cho dù Phong Long nói ra điều gì, cũng đều là những lời khiến người ta cảm thấy đáng hận. Bạch Thiếu Tình không thể không một chưởng kết liễu Phong Long, giống như hắn đã muốn làm từ rất lâu trước kia.

Cơ hội hiếm có, hắn phải giết Phong Long, thống thống khoái khoái.

Đã chịu đủ bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay, chịu đủ hồi ức cùng hoài niệm, chịu đủ cảm giác bất an cùng khát vọng thấm nhập vào tâm vào phế, chịu đủ tiếng thác cùng điệp ảnh trong những giấc mộng.

Bất kể Phong Long nói gì, chưởng này của Bạch Thiếu Tình cũng sẽ chụp xuống, như chụp lên gốc cây ban nãy.

"Có lời gì thì mau nói." Chưởng của hắn đã hơi hơi nhấc lên, thậm chí khuôn mặt của hắn cũng bởi huyết khí xông lên mà hơi ửng hồng.

Ngữ điệu của Phong Long thực bình tĩnh, vẫn trầm ồn, ấm áp như vậy, tựa hồ có thể lẻn vào trái tim người ta, sau đó từ sâu trong trái tim truyền tới tiếng vang vọng. Hắn nhìn Bạch Thiếu Tình, ôn nhu hỏi: "Là Bạch Thiếu Lễ? Hay Bạch Thiếu Tín?" (4)

Bàn tay phát quyền của Bạch Thiếu Tình mặc dù nắm thật chặt, nhưng thân thể lại bắt đầu run lên, so với ban nãy khi trúng độc còn run lợi hại hơn, cơ hồ đứng không vững, phải dựa vào gốc cây bên cạnh mới có thể ổn trụ thân mình, hắn cắn môi dưới run rẩy nói: "Bất luận là kẻ nào, bọn chúng cũng như ngươi không thực hiện được."

Phong Long thở dài, "Ta hiểu rồi." Hắn rũ mắt xuống, trầm giọng nói: "Ngươi động thủ đi! Ta không nên dùng loại độc này với ngươi, gieo gió gặt bão, ngươi cũng không cần phải lưu tình."

Bạch Thiếu Tình từ từ nhấc chưởng lực lên, nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Phong Long.

Chỉ cần phun ra một chút kình lực, người dẫu có võ công cao cường hơn nữa cũng phải về chầu ông vải, tên ác ma này cũng không ngoại lệ.

Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên nhớ tới Kinh Thiên Động Địa hoàn, nhớ tới Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ. Ngày đó toàn thân mồ hôi lạnh nằm lăn lộn trên giường, chưa từng nhìn kỹ hoa văn trên đệm, chỉ nhớ đó là vải gấm thượng hạng của Tô Hàng, cũng tựa như hắn chưa từng thực sự tỉ mỉ vuốt ve mái tóc của Phong Long.

Phong Long rất thích vuốt ve mái tóc của Bạch Thiếu Tình, nhẹ nhàng chơi đùa vỗ về, tựa như đang khiêu khích một con mèo nhỏ bị nuôi nhốt. Chẳng những thế, còn thường xuyên vừa vuốt ve vừa châm chọc, "Màu tóc rất thuần, mềm nhẹ như mây, thiên hạ chỉ có Tiểu Biên Bức Nhi của ta là sở hữu được mái tóc đẹp như vậy."

Hôm nay mới phát hiện, màu tóc của Phong Long cũng đen thuần. Khuôn mặt cương nghị anh tuấn, lại có một mái tóc đen mềm mại. Phong Long nhẹ nhàng nhắm mắt lại dưới chưởng lực của Bạch Thiếu Tình, làm sao không giống một con mèo nhỏ đang ngủ say?

Chỉ có điều Phong Long không hề ngủ, thỉnh thoảng hắn lại khẽ ho, sắc đỏ chói mắt nhuộm lên mặt cỏ xanh mướt, một sợi huyết tơ treo bên khóe môi, nhưng khóe môi lại tràn ra nét cười như có như không.

Bạch Thiếu Tình oán hận nói: "Ngươi đã đoán trước ta sẽ không giết ngươi?"

Ý cười bên môi Phong Long càng thêm đậm sâu. "Ta đoán trước cái gì, ngươi hà tất phải quan tâm?" Hắn lại ho, nhưng vẫn bất chấp mà khe khẽ xướng lên một khúc.

"Ngươi nhìn áo mỏng vải thơm, tựa mây trời vừa mềm vừa nhẹ. Trước hoàng kim điện xưa kia, khẽ bước không người gặp. Tiếc bầu rượu bên bếp lửa hôm nay, mở ra chờ đợi. Ngươi nhìn tỏa thúy câu hồng, lá hoa vẫn tự đẹp xinh. Không thấy đôi mắt lấp lánh, chỉ còn chim phượng hoàng cô đơn."

Trên đỉnh Ngọc Chỉ sơn, tiếng ca ấy từng dập dờn lãng đãng, xướng đến thê mỹ bi thương.

"Chẳng lưu lạc, hận điều chi, khuynh quốc khuynh thành, huyễn ảnh đâu thành tác dụng gì? Đừng đối với tơ tàn như ngày trước, đợi tin phồn hoa đuổi gió bình minh."

Ở ngay trong Thiếu Lâm tự, nhưng hắn lại không sợ có thể dẫn dụ kẻ thù tới.

Phong Long ngừng hát, khẽ hỏi: "Ngươi sẽ ư?"

"Không." Một chữ được gằn mạnh ra.

Bạch Thiếu Tình vừa hung dữ nghiến răng đáp, vừa khom người ôm Phong Long lên, tay phải ở trước ngực Phong Long điểm lia lịa sáu huyệt liên tiếp, guồng chân chạy xuống núi.

Phong Long biết Bạch Thiếu Tình đang hận ý ngập trời.

Phong Long biết Bạch Thiếu Tình có thể nhẹ nhàng đập xuống gáy hắn một chưởng bất cứ lúc nào.

Phong Long biết chỉ cần mình mở miệng, sẽ có thể hung hăng đả kích Bạch Thiếu Tình một chút.

Nhưng hắn lại vẫn dám mở miệng, hơn nữa còn nói thật thoải mái. "Hướng tây bắc, sơ mười*."

(*mùng mười âm lịch)

Hắn vừa mở miệng, Bạch Thiếu Tình mặc dù còn đang phi thân, nhưng vẫn cúi đầu xuống, hung dữ trừng mắt với hắn.

Hướng tây bắc, sơ mười.

Sơ mười, chính là ngày mà thác nước kia biến thành dải ngân hà.

Hiện tại chạy đến, liệu còn kịp không?

Hoành Thiên Nghịch Nhật Công được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất kỳ công, hiển nhiên rất có căn cứ.

Trước khi luyện Hoành Thiên Nghịch Nhật Công, Bạch Thiếu Tình chưa từng nghĩ chỉ sau hai năm ngắn ngủi, mình đã có thể sở hữu võ công cao cường như vậy. Mặc dù không sánh bằng Phong Long, nhưng trong võ lâm đã chẳng còn mấy đối thủ.

Tựa như lúc hạ sơn chạm phải tăng lữ đi tuần núi, hắn tùy ý bắn một đầu ngón tay, đối phương còn chưa kịp nhìn thấy khuôn mặt của hắn, đã lảo đảo ngã xuống.

Đệ tử của Xuân Dương phái ở trên đường lớn giục ngựa phóng băng băng, khi lướt qua bên cạnh Bạch Thiếu Tình, hắn chỉ dùng mũi chân đá mấy viên sỏi trên mặt đất, mấy tên đệ tử Xuân Dương phái nghe nói là môn sinh đắc ý của Xuân Dương chưởng môn lập tức cùng "Úi cha" một tiếng, bị phong bế huyệt đạo, ngã lăn xuống từ trên lưng ngựa.

Bạch Thiếu Tình đương nhiên sẽ không vì khoe khoang võ công mà đi đối phó với đệ tử Xuân Dương phái, hắn chỉ muốn mấy con ngựa mà họ đang cưỡi mà thôi. Bạch Thiếu Tình thích ngựa màu đen tuyền, mà trong số mấy con ngựa họ cưỡi, có một con tuấn mã toàn thân đen bóng, khiến người ta cực kỳ yêu thích.

Phong Long rất nặng, Bạch Thiếu Tình chưa từng nghĩ Phong Long lại nặng như vậy. Đương nhiên hắn cũng chưa từng có kinh nghiệm bế một đại nam nhân liều mạng chạy trốn. Thế nhưng hắn nhất định phải liều mạng chạy, bởi lẽ ai cũng không muốn bế một kẻ đáng chết nhất võ lâm chạy đi rêu rao khắp nơi. Mặc dù trên mặt Phong Long hiện giờ đã bị Bạch Thiếu Tình đắp một lớp nhân bì diện cụ, nhưng chỉ cần chăm chú nhìn một lúc lâu, người đã quen thuộc với Phong Long nhất định vẫn sẽ nhận ra hắn chính là Phong Long.

Bạch Thiếu Tình cứ như vậy liều mạng chạy đi.

Con ngựa cướp được rất nhanh liền chịu không nổi sức ép, không cất bước nổi nữa, hắn đành phải xuống ngựa, tiếp tục chạy bộ.

Trong lúc chạy, thỉnh thoảng hắn lại cúi đầu xuống, hung dữ trừng mắt với Phong Long, tựa như chuyện đầu tiên mà hắn sẽ làm khi tới được đích, chính là mổ bụng xẻ gan Phong Long.

Ròng rã hai ngày, ngay cả một giọt nước Bạch Thiếu Tình cũng không cấp cho Phong Long đang bị trọng thương uống, nhưng Phong Long tựa hồ chẳng hề để ý. Ít nhất hắn vẫn luôn ngậm miệng, không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào.

Bạch Thiếu Tình cũng không tìm được nguyên nhân, tại sao mình lại phải mang theo Phong Long chạy như phát điên thế này. Hắn căn bản không kiếm ra được một chút thời gian để suy nghĩ về vấn đề ấy. Hắn chỉ không ngừng vận khởi chân khí như đã phát điên, khiến cảnh vật hai bên xẹt qua vù vù đến ù cả màng nhĩ.

Hắn biết, mỗi khi ở cùng một chỗ với Phong Long, chỉ có không ngừng làm một việc gì đó như đã phát điên, mới có thể thoải mái được chút ít.

Nếu dừng lại để suy nghĩ, cho dù chỉ là một tích tắc, cũng sẽ khiến người ta thống khổ vô cùng.

Thật may, Phong Long vẫn rất thức thời mà giữ im lặng.

Nhưng vào buổi tối mùng chín, chỉ còn cách tối mùng mười một ngày, Phong Long cuối cùng cũng không thức thời nữa.

Bờ môi của hắn đã bởi vì khô nẻ mà nứt ra mấy vệt huyết tơ. Giọng hắn khàn đặc, bởi vậy, hắn nói thực chậm rãi, "Cả đời ta tự phụ, chưa từng cầu xin một ai." Phong Long nằm trong lòng Bạch Thiếu Tình, khẽ giọng nói: "Hôm nay, ta cầu ngươi một việc."

Bạch Thiếu Tình vẫn đang phóng đi vội vã, cơ bắp khắp toàn thân đều đang kêu gào mệt mỏi, chân khí của hắn nhiều lần vận chuyển không được, khiến hắn gần như té ngã. Mũi hắn thở phì phò không ngừng, nhưng hắn vẫn đang phóng đi rất vội. Dường như ngoài việc phi đi thật nhanh, không thể tìm ra việc gì khác để làm nữa.

Tiếng gió vù vù lủi qua tai, hắn nghe thấy Phong Long khe khẽ nói.

"Thiếu Tình, dừng lại đi."

Bạch Thiếu Tình vẫn đang vận công lao đi như tên bắn.

"Thiếu Tình, hôm nay đã là mùng chín, ngươi chạy không kịp đâu."

Bạch Thiếu Tình cúi đầu xuống, một ngón tay vung lên, Phong Long rốt cuộc không phát ra được một điểm thanh âm nào nữa.

Tiếng gió vẫn như trước thét gào, cước bộ chưa từng ngừng lại.

Ánh mắt đăm đắm của Phong Long còn nặng nề hơn bóng đêm sâu thẳm, chiếu lên mặt của Bạch Thiếu Tình.

Hắn chưa từng biết, dưới ánh trăng, Tiểu Biên Bức Nhi của hắn bay lượn lại đẹp đến vậy.

Lúc Bạch Thiếu Tình tới được đỉnh Ngọc Chỉ, sắc trời đã nhuộm màu xám tro.

Sương mù dày đặc che phủ toàn bộ sườn núi, tia nắng ban mai vẫn chưa xuất hiện.

Tiếng thác ầm vang.

Hắn đặt chân lên đỉnh núi, thoáng liếc nhìn sắc trời, mang theo vẻ mặt thất vọng, chán nản ngã sụp xuống.

Ba ngày ba đêm phóng chạy hết sức, chân khí đã hao sạch.

Phong Long cũng theo hắn ngã xuống, lăn trên mặt đất hai vòng, ngừng lại bên cạnh Bạch Thiếu Tình.

Sơ mười đã qua, thác ngân hà cũng đã mất.

Qua nhiều canh giờ như vậy, á huyệt của Phong Long đã tự động giải khai. Hắn nằm trên mặt đất, khẽ khàng nói: "Tháng sau vẫn có thể thấy mà."

Bạch Thiếu Tình không đáp lời.

Hắn không nghe được, hắn đã mệt đến ngất đi.

__Hết chương 3 – Quyển hạ__

*Chú thích

(1) Đương Quy:

Người xưa thú thê để sinh con dưỡng cái, Đương Quy điều huyết là thuốc tốt để trị liệu bệnh phụ nữ. Đương Quy cũng dùng để điều trị chứng ác huyết xông lên ở phụ nữ sau khi sinh, hiệu quả trị liệu này rất rõ rệt; nếu phát sinh khí huyết nghịch loạn, sau khi dùng là có thể bình ổn trở lại.

(2) ngũ trảo đào:

Là thực vật thuộc họ dâu, hoàn toàn không phải đào, sinh trưởng tự nhiên ở nơi thâm sơn u cốc. Bởi vì lá cây có hình dáng như 5 cái móng chim, hơn nữa trên lá có lớp lông mềm mịn, quả thực khi trưởng thành giống quả đào lông nên được gọi như vậy.

(3) ngũ bộ xà:

Tương truyền người nào mà bị ngũ bộ xà cắn thương, đi chưa quá 5 bước sẽ ngã lăn ra chết, bởi vậy được gọi là ngũ bộ xà (ngũ bộ: 5 bước)

(4) Ở đây mình xin phép được chú thích thêm một chút, đề phòng có bạn nào không hiểu câu hỏi của Phong Long. Ban đầu mình đọc cũng không hiểu tại sao Phong Long lại nhắc tới Bạch Thiếu Tín và Bạch Thiếu Lễ ở đây đâu. Sau khi tham khảo bản kịch truyền thanh Biên Bức, mình mới hiểu ra. Ý mà Phong Long muốn hỏi ở đây chính là: Bạch Thiếu Tín hay Bạch Thiếu Lễ từng dùng Lâm Li với Bạch Thiếu Tình ^^ Câu trả lời thì chính Bạch Thiếu Tình đã trả lời rồi nhé :D

Biên Bức – Chương 4 – Quyển hạ

Tác giả: Phong Lộng

Edit: Nguyệt Cầm Vân

Nhân sinh khó tránh khỏi mộng mị.

Giấc mộng có hai loại, mộng đẹp và ác mộng.

Ác mộng thì người người đều chán ghét, thế nhưng cũng không phải mọi người đều thích mộng đẹp, chí ít Bạch Thiếu Tình không thích.

Bất kể trong mộng có đẹp bao nhiêu, hắn cũng sẽ thực thanh tỉnh mà hiểu rõ, đây bất quá chỉ là mộng thôi.

Cánh hoa cúc tung bay, vách núi cao dựng thẳng, đơn độc xẹt qua bầu trời xanh thẳm đến bạc màu, tiếng nước ầm vang đan xen trong giấc mộng của hắn.

Ngoài tiếng nước, còn có tiếng ca, du dương vỗ về.

"Tuyệt đại phong lưu đã hết, mệnh mỏng không cần tiếp tục mang hận thù."

Có người đang ngồi bó gối, dường như ở ngay trước mặt, kỳ thực lại xa tận chân trời.

Người nọ hát: "Tình tự thế nào tiêu ma? Từng điểm khảm lên lòng người."

Suối tóc đen như bộc, gấm y sáng lấp lánh.

Hắn vẫn đang hát: "Tận hưởng thanh nhàn, ai hỏi trăm tàn gió sớm?"

Linh động mà đẹp mê muội, khẽ lan ra từng vòng sóng gợn.

"Bóng ảnh dập dờn trước gió khó lưu, thở than ai sắp quay đầu cất bước?"

"Nương, nương!" Bạch Thiếu Tình rơi lệ đầy mặt, đau đớn nói: "Con đã mang tội nghiệt nặng nề, vạn kiếp bất phục."

Cửu Lý Hương, Cửu Lý Hương nở rồi.

Nở trong giấc mộng.

Tình là thứ chi.

"Tình, là không biết phải làm thế nào." Nương đáp.

"Mỹ cảnh lương thần dạ, vô khả nại hà thiên*."

(*đêm tốt cảnh đẹp, ngày không biết phải làm sao)

"Không thể không động tình, không thể không lưu tình. Cho dù hận tới cực điểm, cũng không thể kiềm chế, chính là... không biết phải làm thế nào."

Cửu Lý Hương đón gió đung đưa, hương khí tiến nhập vào trong giấc mộng.

Bạch Thiếu Tình bỗng nhiên mở bừng mắt ra, trúc trắc ngồi dậy.

Hắn đã ngủ hơn một ngày.

Tiếng thác lọt vào trong tai. Dưới cảnh sắc tươi đẹp, đầm nước gợn gợn ba quang đập vào tầm mắt.

Bên bờ thác có một gốc cổ thụ, sợi cây rủ xuống ngang dọc, cành lá tốt tươi, chồi non mới nhú cuộn mình nơi đầu cành, toát ra sắc xanh tươi mới.

Dưới tàng cây bày một chiếc bàn vuông được làm từ đá bạch ngọc, trên bàn bày một bầu rượu cùng hai chén rượu con.

Cảnh sắc tươi đẹp, thác nước xối xả, cổ thụ sum suê, rượu ngon chén đẹp, người trong giang hồ biết hưởng thụ như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bạch Thiếu Tình đứng dậy.

Bóng lưng nãy giờ vẫn nhàn nhã ngồi bên bàn rượu chợt khẽ động, Phong Long quay đầu lại.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Bạch Thiếu Tình không đáp.

"Đến đây, ngồi xuống đi." Phong Long nói: "Ta đã chuẩn bị rượu."

Bạch Thiếu Tình đi tới, ngồi xuống đối diện với Phong Long bên chiếc bàn nhỏ.

"Ta đặc biệt chọn chén mã não, chén mã não rất hợp với màu da của ngón tay ngươi, nhìn thật đẹp." Phong Long rót rượu vào chén.

Rượu màu đỏ thẫm, mã não đỏ thẫm, trọn vẹn hòa vào nhau tựa như trời định.

Ngón tay của hắn cũng rất đẹp, thon dài, hữu lực. Bạch Thiếu Tình nhìn chăm chú vào tay Phong Long, bỗng nhiên hỏi: "Thương thế của ngươi ổn rồi?"

Phong Long đặt bầu rượu xuống. "Bình Độc Túy Giang Hồ cuối cùng mà lão Khấp Nhiên Bất Túy ủ trước lúc lâm chung, thì ra được cất giấu trong Thiếu Lâm tự." Hắn cầm chén rượu lên vân vê, đưa cho Bạch Thiếu Tình, "Không thể ngờ Phong Long ta cũng có lúc nhịn không được mà mượn gió bẻ măng."

Bạch Thiếu Tình không động tĩnh gì. Khắp toàn thân hắn, mỗi một cọng lông dường như đều bất động, còn bao gồm cả ánh mắt của hắn, không chút dao động mà nhìn thẳng vào Phong Long.

Hắn vẫn hỏi cùng một câu. "Thương thế của ngươi ổn rồi?"

Phong Long đưa chén rượu ra giữa khoảng không suốt một lúc lâu không được tiếp lấy, đành phải đặt xuống.

"Tam Xích đao chuyên phá Hoành Thiên Nghịch Nhật Công. Thương thế của ta sao có thể lập tức ổn được?" Hắn hỏi ngược lại.

Bạch Thiếu Tình vẫn nhìn hắn chăm chú.

"Nói, cho, ta, biết." Bạch Thiếu Tình gằn mạnh từng chữ, "Trong đan điền của ta, tại sao không đề lên nổi một tia khí lực?" Ngữ khí của hắn bình đạm, người khác nghe lọt vào tai, lại thấy như có tiếng thét gào vô thanh xen lẫn trong đó, vô duyên vô cớ khiến nhân tâm run rẩy.

Phong Long lại như không nghe thấy, thản nhiên nói: "Rượu ngon hiếm có, ngươi lại không thích, thật đáng tiếc." Thuận tay đem chén hảo tửu mà kẻ thích rượu sẽ xem như tính mệnh đổ xuống đất bùn, lại nói: "Nếu ngươi không thích mỹ tửu, ta tặng ngươi một thứ khác nhé?" Duỗi tay vào trong lồng ngực, lấy ra một thứ.

Hương khí nhàn nhạt như có như không, lẻn vào trong mũi như tơ nhện.

Đôi mắt đen láy của Bạch Thiếu Tình, chợt mở trừng đến cực đại.

Khuôn mặt tuấn mỹ cứng đờ, tựa như tất cả áp lực bên trong sẽ phá băng mà bùng nổ ra ngay tức khắc. Tay hắn run rẩy, thân thể cũng run rẩy dữ dội theo. Khi loại run rẩy không thể kiềm chế này lan tràn tới khóe mi, hắn chợt xuất thủ.

Hắn xuất thủ cực nhanh, chí ít hắn cho rằng mình đã xuất thủ cực nhanh. Nhưng trong mắt Phong Long, dường như tốc độ của tiểu hài tử cầm gậy gỗ phang tới còn nhanh hơn hắn một chút. Nắm đấm của Bạch Thiếu Tình vừa vung ra, lập tức đã phát hiện cổ tay của mình rơi vào lòng bàn tay Phong Long.

Bạch Thiếu Tình nghiêng người, lần tay tới thanh chủy thủ đang giấu bên hông. Hắn còn chưa đụng được tới một sợi vải trắng, hai cổ tay đã rơi cả vào lòng bàn tay của Phong Long.

Bàn tay Phong Long rất lớn, hai cổ tay mảnh khảnh của Bạch Thiếu Tình gộp vào với nhau, bị Phong Long dùng một bàn tay nắm lấy chẳng tốn chút sức lực nào.

Bạch Thiếu Tình nhấc chân, Phong Long liền né đi. Bàn đá bạch ngọc bị tai bay vạ gió, ngã lăn sang một bên, bầu rượu cùng chén mã não đều rơi cả xuống đất. Mỹ tửu đỏ thẫm vẩy lên mặt đất, thấm nhập vào bùn, tản ra một mùi hương nồng đậm.

Phong Long khẽ lắc đầu, "Đáng tiếc." Ánh mắt của hắn mặc dù dừng trên bầu rượu đã rỗng không, nhưng bàn tay rảnh rỗi còn lại đã quấn lên, ôm lấy thắt lưng của Bạch Thiếu Tình, nhẹ nhàng ấn xuống phần bụng trên. Bạch Thiếu Tình kêu lên một tiếng đau đớn, thân bất do kỷ áp lưng vào lồng ngực nóng rực của Phong Long.

Phong Long cúi đầu, nhìn vào ánh mắt mang theo hận thù của Bạch Thiếu Tình.

Hận thù khắc cốt ghi tâm.

Hận thù của thất vọng.

Hận thù của tuyệt vọng.

"Ngươi rất thất vọng?" Phong Long dịu dàng hỏi.

Bạch Thiếu Tình nghiến răng, "Ngươi phế đi ta?"

"Tình cảnh của ta rất nguy hiểm, người trong võ lâm mà biết ta bị trọng thương, nhất định sẽ thừa nước đục thả câu."

"Vậy nên ngươi dùng ta để trị thương." Âm giọng của Bạch Thiếu Tình trầm nặng đến cơ hồ không thể nghe ra.

Phong Long có chút khó hiểu, "Ta không nên làm vậy?"

Bạch Thiếu Tình hung dữ cắn chặt lấy môi dưới, một tơ máu tràn ra từ kẽ răng.

"Ta không nên?" Phong Long lặp lại câu hỏi một lần nữa.

"Nên." Sự điên cuồng trong mông muội của Bạch Thiếu Tình dần dần biến mất, nhãn đồng cuộn trào sóng dữ chầm chậm bị thay thế bởi sự lạnh lẽo tử tịch. Hắn bật cười lành lạnh, "Rất nên, rất nên." Hắn chầm chậm cười, bờ môi ưu mỹ mỏng manh cong lên, lời nói cũng lưu loát hơn rất nhiều, "Vẫn là sư phụ anh minh, đồ nhi chúc mừng sư phụ trọng thương khỏi hẳn."

"Đồ nhi ngoan." Phong Long ngợi khen một tiếng, lại hỏi: "Nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, vì sao ngươi lại thất vọng?"

Bạch Thiếu Tình rũ mắt xuống, "Đồ nhi không thất vọng. Đồ nhi sao có thể thất vọng?"

"Thiếu Tình, nhìn xem!" Bờ môi Phong Long kề sát lên tai, tựa hồ có thể mở miệng ngậm lấy vành tai xinh xắn kia bất cứ lúc nào. Phong Long khẽ giọng thì thầm với Bạch Thiếu Tình: "Hoa ta tặng cho ngươi, đều bị ngươi giẫm nát cả rồi."

Đôi mắt của Bạch Thiếu Tình vẫn rũ xuống. Đóa hoa nhỏ màu trắng vừa được Phong Long cẩn thận lấy ra từ trong lồng ngực, lúc này đã nằm dưới chân, biến thành hoa bùn, không thể nhìn ra dáng vẻ vốn có.

Nhưng mùi thơm vẫn còn phảng phất trong bầu không khí. Có lẽ bởi bị giẫm nát, lại càng tỏa hương đến rung động lòng người.

Cửu Lý Hương, Cửu Lý Hương nở rồi.

"Đây là do ta đặc biệt sai người hái tới từ trên mộ của nương ngươi. Mười hai tên cao thủ thần tốc phóng đi suốt một ngày một đêm, đứng cũng không kịp đứng, gấp gáp mang lên đỉnh Ngọc Chỉ trước khi ngươi tỉnh lại."

Bạch Thiếu Tình nhìn cánh hoa non nớt trắng thuần đã bị giẫm nát, cảm thấy tia khí lực cuối cùng dường như cũng bị rút đi.

Hai chân không còn sức lực để chống đỡ thân thể, hắn mặc cho mình ngã vào lòng Phong Long.

"Ta quá mệt rồi, ngươi động thủ đi."

"Động thủ?" Phong Long hỏi: "Động thủ cái gì?"

"Tùy ngươi." Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng nhắm mắt lại, "Ngươi muốn làm gì cứ làm đi! Ta mệt chết rồi."

Phong Long không hề động thủ.

Hắn nho nhã hữu lễ hơn bất kỳ thời điểm nào, lại hỏi: "Ta muốn gì, ngươi cũng đáp ứng?"

Trên mặt Bạch Thiếu Tình hiện lên một nét cười thảm đạm.

Tiếu ý bên môi Phong Long chầm chậm cong lên.

"Ta không tin." Phong Long đột nhiên nói.

"Ngươi không tin?"

"Nếu ngươi đã từng trúng kế của một người, về sau ít nhiều cũng sẽ đối với lời nói của người ấy không quá tin tưởng."

Bạch Thiếu Tình mở mắt ra, lạnh lùng trừng hắn: "Ngươi mà cũng trúng kế?"

"Hơn nữa còn là một cái kế thật lớn, hại ta uổng phí rất nhiều Hoa Dung Nguyệt Mạo lộ." Phong Long xoa nhẹ lên gò má của Bạch Thiếu Tình, trong lời nói còn mang theo yêu thương vô hạn: "Thiếu Tình, thì ra ngươi chưa từng đắm mình sa đọa, tại sao trước kia phải gạt ta?"

Trái tim của Bạch Thiếu Tình nhảy lên thình thịch, miệng ngậm thật chặt.

Phong Long lại trầm giọng hỏi: "Ngươi tự bôi nhọ chính mình như vậy, là để ta phải khó chịu?" Hắn thở dài một tiếng: "Thì ra trong lòng ngươi, ta cũng có một chút phân lượng."

Lần này, Bạch Thiếu Tình đơn giản nhắm luôn cả mắt cho xong.

Phong Long nói: "Ta nhìn dáng vẻ này của ngươi, chợt nhớ tới một câu."

Bạch Thiếu Tình còn chưa đáp, Phong Long đã tiếp tục nói: "Tâm tàn ý lạnh (1), chính là dáng vẻ của ngươi lúc này."

Hắn nhíu mày, "Rốt cuộc là ai, lại có bản lĩnh khiến ngươi phải thương tâm thành như vậy?"

Người trong lòng chợt chấn động, Phong Long cúi đầu, thỏa mãn nhìn Bạch Thiếu Tình trừng lớn đôi mắt đen láy.

Mắt của Bạch Thiếu Tình rất đẹp, lúc rung động thì hệt như thủy ngân hắc sắc đang chảy trôi, bất kể thứ được cất giấu bên trong là ai oán, hận thù, hay tuyệt vọng, đều thể hiện ra sắc thái xinh đẹp không thể hình dung, linh động vô cùng.

"Ta có lời muốn nói." Bạch Thiếu Tình nghiêm túc nhìn hắn.

"Ngươi nói đi."

Giọng của Bạch Thiếu Tình thật bình tĩnh, mặc dù thân thể của hắn vẫn đang run rẩy không ngừng. "Ta từng tự thề với bản thân, nếu ta có thể chạy tới đây trước sơ mười, lại một lần nữa cùng ngươi ngắm thác ngân hà của đêm hôm đó, vậy ta sẽ quên tất cả mọi chuyện của trước kia."

Phong Long thở dài: "Đáng tiếc ngươi không chạy tới kịp."

Bạch Thiếu Tình cười thảm: "Có gì đáng tiếc? Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Công lực của ngươi đã khôi phục, giang hồ vẫn là của ngươi."

"Không có."

"Cái gì?"

"Không có." Phong Long cười khổ, "Thương thế của ta chưa hề ổn, trái lại còn nặng hơn."

Bạch Thiếu Tình khinh thường nhìn hắn, "Nếu lúc này mà ta còn tin ngươi, vậy chính là quá mức ngu ngốc rồi."

"Thiếu Tình, Bạch Thiếu Tình, Bạch gia tam công tử, ngươi cho rằng mình không ngốc sao?" Tiếng cười trầm thấp của Phong Long truyền vào trong tai, "Ngươi là tên ngốc nghếch nhất, biệt nữu* nhất trên thế gian." Hắn cười, đầu ngón tay chợt vung lên, điểm trụ ba huyệt vị của Bạch Thiếu Tình.

(*kỳ quặc, khó chịu)

Bạch Thiếu Tình bất ngờ bị tập kích, lại chẳng buồn để tâm, chỉ một mực hỏi: "Thương thế của ngươi thực sự chưa tốt?"

Phong Long không đáp, lại nói: "Ta phải đi rồi."

"Đi?" Bạch Thiếu Tình bất động thanh sắc, nhưng trong lòng đã khẽ run rẩy. "Ngươi đi đâu?"

"Lời mà ta từng nói, nhất định sẽ làm cho được."

Bạch Thiếu Tình nhíu mày, "Ngươi từng nói lời gì?"

Phong Long lắc đầu: "Thì ra ngươi đã quên." Hắn chăm chú nhìn Bạch Thiếu Tình, cư nhiên có chút thất vọng tựa như mất mát, "Quên rồi thì thôi vậy!"

Hắn đặt Bạch Thiếu Tình nằm xuống mặt cỏ, đứng dậy xoay người rời đi.

Bạch Thiếu Tình cả kinh, muốn duỗi tay ra túm lấy hắn, mới sực nhớ mình đã bị điểm huyệt, không thể động đậy, vội vàng gọi: "Phong Long!"

Phong Long dừng bước, nhưng không xoay người lại.

Bạch Thiếu Tình nghiến răng thật chặt, hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Bóng lưng của Phong Long vẫn chẳng hề động đậy, hắn khẽ giọng đáp: "Từ trước tới nay ta chưa từng mở miệng cầu xin một ai, đêm đó mở miệng cầu ngươi, ngươi lại phong bế sáu đại huyệt của ta. Thiếu Tình, đời này kiếp này, ta sẽ không bao giờ cầu xin ngươi một điều gì nữa."

Bạch Thiếu Tình nhẹ nhàng nói: "Ngươi quay lại đây, để ta nhìn mặt ngươi."

Phong Long trầm mặc rất lâu, bóng lưng của hắn dưới ánh mặt trời càng hiển lộ vẻ kiên nghị, Bạch Thiếu Tình lại có chút e sợ hắn sẽ cứ như vậy mà bất chấp rời đi.

Cuối cùng Phong Long vẫn xoay người lại. Chẳng những xoay người, hắn còn khuỵu xuống, khom lưng.

Bạch Thiếu Tình mở trừng mắt, nhìn khuôn mặt quen thuộc của Phong Long dần dần tiến sát về phía mình, có thể cảm nhận được hô hấp nóng rực đang phun trên môi mình.

Ngay tại khoảnh khắc hai phiến môi gần chạm vào nhau, một luồng chỉ phong chợt vỗ nhẹ lên gáy hắn, dịu dàng tựa như ánh mắt của mẫu thân.

Bóng tối vô thanh vô tức ập tới, cuốn lấy Bạch Thiếu Tình, nhấn chìm vào mộng hải thâm sâu.

__Hết chương 4 – Quyển hạ__

*Chú thích:

(1) Nguyên văn là "ai mạc vu tâm tử": ý chỉ sự việc bi ai nhất trên đời, không còn muốn suy nghĩ, hoàn toàn chết lặng, ý chí sa sút đến không thể tự thoát ra.

________________________

Huhu lần đầu tiên có một chương Biên Bức ngắn như này :(( Tui cảm động muốn rớt nước mắt luôn :((

6k=K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro