iii. choi chanhee

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.

Sau đêm hôm đó, ma xinh đẹp không quay lại nữa.

Ngày đầu tiên sau khi ma xinh đẹp bỏ đi, Kim Younghoon nghĩ, chắc đêm nay cậu sẽ lại tự tiện xông vào nhà mình thôi, thà không ngủ còn hơn, thế là nằm ôm gối thức đến tờ mờ sáng.

Ngày thứ hai, Kim Younghoon nghĩ có lẽ hôm qua cậu ta bận việc gì đó, hôm nay chắc chắn sẽ ghé qua chơi thôi, thế là lại nằm ôm gối thức đến tờ mờ sáng tiếp.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm, Kim Younghoon mở mắt nhìn trần nhà đến tờ mờ sáng suốt một tuần liền, không biết anh đang đợi ai hay đã quen giấc mà không cách nào ngủ được.

Đến ngày thứ mười, Lee Jaehyun khệnh khạng nằm gác chân lên ghế sô pha giữa phòng khách nhà Kim Younghoon, khẳng định chắc nịch rằng con ma đó chạy rồi, không quay lại nữa đâu.

Kim Younghoon nhìn bộ dạng đắc ý của Lee Jaehyun, lại nhớ đến người bị dây đỏ quấn từ đầu đến chân nằm như con tôm trong phòng khách nhà mình mười ngày trước, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật gù. "Vậy cũng tốt..."

Nhưng từ đó, Younghoon lại mắc chứng mất ngủ. Anh nằm trên giường trằn trọc, xoay người sang trái rồi lại xoay sang phải, nhắm mắt đếm cừu thế nào cũng không ngủ được. Trợ lý thấy quầng thâm mắt anh ngày càng đậm, vội vàng chạy đi hỏi anh bạn bác sĩ tâm lý mà nhóc vẫn luôn nhắc, cầm về cho Kim Younghoon một mớ thuốc an thần. Sau khi dùng thuốc an thần, Kim Younghoon rốt cuộc có thể chìm vào giấc ngủ trước mười hai giờ. Nhưng thỉnh thoảng nghe thấy tiếng động trong phòng lúc nửa đêm, anh vẫn giật mình tỉnh dậy. Đến khi nhận ra trước mắt chỉ là căn phòng trống không, Younghoon mới mệt mỏi nhắm mắt lại rồi dần thiếp đi.

Nghỉ ngơi thêm một tháng, chân Kim Younghoon đã được tháo bột, giữ gìn không vận động mạnh thêm nửa tháng là có thể bình phục hoàn toàn. Công ty thấy tình trạng sức khỏe của anh sắp hồi phục, bắt đầu sắp xếp lịch trình để anh chạy bù cho thời gian nằm nghỉ ở nhà.

Cuối tháng ba, trời vẫn còn lạnh, Younghoon cuốn chăn ngồi trên giường xem lịch trình công việc trợ lý mang đến sáng nay. Chân anh đã tháo bột nhưng vẫn cần chú ý cường độ vận động, vậy nên trợ lý dồn hết các lịch trình chụp họa báo và quay quảng cáo lên trước, hơn hai tuần sau mới có lịch quay phim.

Kim Younghoon xem hết lịch trình, đặt nhắc nhở trên điện thoại rồi uống thuốc đi ngủ. Nhờ tác dụng của thuốc an thần, anh chỉ nhắm mắt một lúc là chìm vào giấc ngủ. Trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp đều đều.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo giữa bầu trời quang đãng, những nụ anh đào đầu tiên trên cành đã bắt đầu bung nở.

6.

Kim Younghoon nghỉ ngơi hai tháng, ngoài việc nằm nhà ăn ngủ thì chỉ có chạy đông chạy tây "chơi đùa" cùng một con ma. Ngày đầu tiên quay trở lại làm việc, Younghoon cảm thấy sức bền của mình rõ ràng không còn được như trước, mới nửa ngày mà tay chân đã mỏi nhừ. Hơn mười hai giờ đêm buổi chụp hình mới kết thúc, Kim Younghoon về đến kí túc xá, đặt lưng xuống giường liền chìm vào giấc ngủ. Hơn một tuần liên tục, hôm nào cũng chụp hình và quay quảng cáo đến quá nửa đêm, Younghoon đều nằm xuống là ngủ, dần dần cũng không cần dùng đến thuốc an thần nữa.

Kết thúc hai tuần chạy những lịch trình "nhẹ nhàng", Younghoon được nghỉ một ngày đi tái khám và chuẩn bị để vào đoàn quay phim. Tai nạn ngã ngựa khiến việc quay phim của Kim Younghoon gián đoạn gần ba tháng, may thay đây là một bộ phim điện ảnh, thời gian quay dài, không cần quay cuốn chiếu, anh lại là vai nam thứ nên có thể xin đạo diễn đẩy hết cảnh quay xuống cuối. Dù trước đây đã đọc kịch bản đến mức thuộc lòng, Younghoon vẫn lấy kịch bản ngày mai ra xem lại một lượt, anh biết công ty vất vả lắm mới giữ lại được vai diễn này cho mình. Nhẩm đi nhẩm lại lời thoại của mình mấy lần, Kim Younghoon mới tắt đèn đi ngủ.

Nhưng hôm nay, giấc ngủ của Kim Younghoon lại chẳng hề yên ổn.

Con ma đó lại đến tìm anh.

Bầu trời đen đặc treo độc một mảnh trăng non, gió lạnh cuộn lên từng cơn, anh đào lay lắt bám víu cuối cùng vẫn bị ép rời cành. Kim Younghoon nửa tỉnh nửa mơ, mồ hôi đã thấm ướt lưng áo. Anh co chân đạp chăn, đầu óc mơ hồ nghĩ, ngày mai phải gọi lên công ty nhà đất khiếu nại một trận, các người có chắc rằng lúc thi công không lắp nhầm hệ thống sưởi cho nhà ở bình thường thành hệ thống phòng xông hơi chứ. Không khí càng lúc càng nóng nực ngột ngạt, Kim Younghoon cảm nhận được mồ hôi trên trán mình lăn xuống hai bên thái dương, muốn đưa tay lên lau nhưng đột nhiên không tài nào động đậy được.

Một cơn gió lạnh lướt qua. Lúc này Kim Younghoon mới nhận ra, đây là hiệu ứng đặc biệt của ma xinh đẹp mỗi lần xuất hiện, mình trách nhầm công ty nhà đất rồi.

Nhận ra là ma xinh đẹp đến, Kim Younghoon tự nhiên không còn bực mình nữa, anh thoải mái nghiêng đầu ngủ tiếp. Không hiểu sao Kim Younghoon rất tự tin rằng ma xinh đẹp sẽ không làm hại mình.

Kim Younghoon rơi vào một giấc mơ.

Cảm giác bỏng rát truyền đến từ lòng bàn tay bắt anh phải tỉnh giấc. Kim Younghoon mở mắt, mọi thứ đều đang chìm trong biển lửa, kể cả chính anh. Tầm nhìn trước mắt bị một màu đỏ rực bao phủ, lửa cháy rừng rực như đã cắn nuốt hết mọi thứ trước mắt, thứ tiếp theo bị nuốt vào bụng lửa, chính là Kim Younghoon. Phản xạ tự nhiên nhất mà Kim Younghoon có thể có tất nhiên là chạy khỏi ngọn lửa đáng sợ kia, nhưng giây phút anh quay người, màu đỏ của lửa lần nữa phủ tràn tầm mắt, như con thú dữ lập tức nuốt hết hy vọng của kẻ đang muốn chạy trốn, tiếp đến là gặm nhấm giày vò con người đáng thương kia.

Kim Younghoon nhận ra mình đang bị nhốt trong một không gian chật hẹp tù túng, giống như một căn phòng trống không, hoặc một cái hộp dựng đứng bịt kín như hũ nút, chẳng có gì ngoài chính bản thân anh và những mặt phẳng nhuốm ngọn lửa cháy ngày càng hung tợn. Anh nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay cháy đen một mảng, có lẽ là vừa rồi trong lúc hoảng loạn, Younghoon vung tay lên va trúng bức tường lửa. Anh nắm tay thành nắm đấm, cố gắng để vết bỏng trên tay không tiếp xúc với không khí.

Nhưng chẳng qua bao lâu, Younghoon đã nhận ra nơi đây sắp chẳng còn chút không khí nào. Lửa càng lớn, khói đen bốc lên càng mù mịt. Tầm mắt của Younghoon bị màu xám đen che mất, giác mạc cay xè vì tiếp xúc với khói, buồng phổi nghẹn lại vì thiếu không khí. Kim Younghoon chẳng thể hô hấp, cũng chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có xúc giác là vẫn còn nguyên vẹn.

Ngọn lửa đã bắt đầu bò lên mu bàn chân. Younghoon cảm nhận được rõ ràng cảm giác bỏng rát trên da thịt. Như một loại dây leo sinh trưởng với tốc độ phi thường, ngọn lửa cuốn lấy cổ chân, rồi nhanh chóng lan lên bắp chân, bò trên sống lưng, siết cứng lồng ngực. Hai mắt cay rát không thể nhìn thấy gì, lồng ngực nghẹn lại không thể hô hấp, chỉ riêng đầu óc vẫn tỉnh táo đến lạ. Kim Younghoon tự thuyết phục bản thân rằng những thứ đang xảy ra chẳng hợp lý chút nào, làm gì có chuyện lồng ngực bỏng rát không thể thở được mà đầu óc vẫn còn tỉnh táo đến vậy chứ, chắc chắn đây chỉ là ảo tưởng thôi. Nhưng cảm giác đau đớn này quá chân thật, chân thật đến nỗi biến thành nỗi sợ khổng lồ, vùi lấp tất cả khả năng suy nghĩ của anh.

Không thể phản kháng, không thể tìm thấy lối thoát, ngọn lửa leo lên chỉ trong chớp mắt, nhưng người bị thiêu sống như trải qua muôn trùng khổ hình, bị sợ hãi và tuyệt vọng thi nhau giày vò.

Mãi cho đến khi trước mắt không còn là màu xám đen của khói trộn lẫn màu đỏ của lửa nữa, tất cả mọi cảm quan bị nhấn chìm, Kim Younghoon không còn cảm nhận được gì nữa.

Kim Younghoon giật mình mở mắt, anh ngồi bật dậy, không ngừng thở dốc. Anh đưa tay lên chạm vào hai mắt mình, không có cảm giác nóng rát vì bị lửa thiêu đốt, nhưng đầu ngón tay anh    vô tình lướt qua vệt nước vừa khô nơi đuôi mắt. Kim Younghoon ngẩn người.

Là mơ, chỉ là mơ thôi.

Ngồi dựa vào đầu giường một lúc, mồ hôi trên người đã khô hết rồi nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn cao hơn mức bình thường, Kim Younghoon nhìn cửa sổ mở toang, do dự một hồi rồi cất giọng.

"Này! Ra đây đi! Tôi biết cậu đang ở đây."

Kim Younghoon dứt lời, căn phòng lại chìm vào yên lặng.

"Ra đây! Tôi nhìn thấy cậu rồi, đừng để tôi phải đứng dậy lôi cậu ra."

Không có ai đáp lại, Kim Younghoon ngồi trên giường thêm một lúc nữa, rốt cuộc không nhịn được, xuống giường đi về phía góc phòng. Theo kiến thức mà Kim Younghoon có, mấy con ma toàn trốn ở xó nhà. Anh tiến về phía góc phòng trống trải, từng bước từng bước một rất chậm rãi, đi được nửa đường thì sau lưng vang lên tiếng đồ vật rơi xuống mặt đất. Kim Younghoon quay đầu, thấy điện thoại mình nằm trên mặt đất, lưng điện thoại bằng kính nổi lên một loạt vết nứt đến là bắt mắt. Anh nhặt điện thoại lên, thấy lửa giận đã bắt đầu bốc lên trong đầu. Tuyệt lắm, lần trước thì đập vỡ màn hình, lần này thì miễn phí thiết kế hoa văn cho mặt lưng.

"Cậu có biết những ai làm hỏng đồ của người khác rất đáng ghét không?"

Kim Younghoon vừa nói xong, một loạt tiếng động từ nhà tắm vọng ra.

Anh đi về phía nhà tắm, định mở cửa thì phát hiện cửa nhà tắm đã bị khóa trái. Younghoon bực mình lầm bầm một câu. "Đúng là gặp ma mà." Bực mình thì bực mình, Kim Younghoon vẫn chạy đi tìm chìa khóa dự phòng, chật vật một lúc mới mở được cửa nhà tắm ra. Anh vừa mở cửa, một màn hơi nước dày đặc đã ập tới che lấp tầm nhìn.

Đợi hơi nước tản đi, Younghoon mới nhìn rõ quang cảnh trong phòng tắm. Đèn sáng, nước xả đầy ắp bồn tắm, nhưng chẳng có ai cả.

Tiếng động một lần nữa vang lên, lần này là tủ quần áo đối diện cửa nhà tắm.

Kim Younghoon quay người, bước về phía tủ quần áo, vừa đi được hai bước đã trượt chân ngã ngửa ra sàn. Anh nhìn vũng nước đọng trên sàn nhà không biết từ lúc nào, lửa giận càng bốc cao hơn. Đúng là gặp ma mà!

Kim Younghoon bò dậy, chân dài sải bước về phía tủ quần áo. Anh vừa mở tủ đã thấy quần áo treo ngay ngắn bên trong thi nhau đung đưa, móc treo bằng gỗ đập vào nhau kêu lách cách. Younghoon mở cánh tủ còn lại, ngăn tủ bên này treo áo sơ mi và sweater, một hàng vai áo đều tăm tắp. Anh cúi đầu, quả nhiên thấy mấy đầu ngón chân trắng trẻo lộ ra ở rìa tủ.

"Tôi thấy cậu rồi."

Kim Younghoon vừa dứt lời, móc treo quần áo lại va vào nhau kêu lách cách, bàn chân bị lộ ra nhanh chóng thu vào trong. Kim Younghoon không có ý định kỳ kèo thêm nữa, tự nói tự diễn một mình chỉ rước thêm bực vào thân. Anh cúi người, vươn tay vào trong tủ, tìm được chân người kia, một giây cũng không buồn nghĩ, lập tức ôm lấy kéo ra ngoài.

Gương mặt của ma xinh đẹp hiện ra dưới ánh sáng mờ nhạt. Trong trẻo, tinh xảo như một món đồ sứ hoàn hảo không một vết nứt. Kim Younghoon không tự chủ được mà thở phào. Nhưng chỉ chớp mắt một cái, anh đã nhận ra có gì đó không đúng. Áo ma xinh đẹp đang mặc có chút quen mắt. Hình như đây là áo của mình, tại sao ma xinh đẹp lại mặc áo của mình?

Kim Younghoon nhớ đến việc vừa nãy đống móc treo quần không ngừng va vào nhau, hóa ra là con ma ngang ngược này đang chọn quần áo.

Ma xinh đẹp thấp hơn Kim Younghoon nửa cái đầu, chọn cái áo nào trong tủ của anh cũng mặc rộng. Áo sweater dài đến nửa đùi, cổ áo rộng thùng thình lệch sang một bên, lộ ra xương quai xanh và cầu vai trắng trẻo. Vừa nãy Kim Younghoon cúi người ôm chân kéo cậu ra, kéo ra rồi cũng chưa kịp buông, giờ anh mới nhận ra mình vẫn đang ôm đùi người nọ bế lên. Hai tay cậu đặt trên vai anh, đầu hơi cúi, đôi mắt trong suốt như thủy tinh chăm chú nhìn Kim Younghoon không chớp. 

Kim Younghoon đột nhiên thấy hai má mình nóng bừng.

Đầu ngón tay mát lạnh chạm vào má Younghoon, anh giật mình, lập tức buông người trong tay xuống.

Ma xinh đẹp bị thả xuống bất ngờ, loạng choạng một chút mới đứng vững lại được.

Younghoon lùi về sau hai bước, sau khi nhìn một lượt từ đầu xuống chân người trước mặt, hai má càng nóng hơn. Ma xinh đẹp không đeo giày cũng không đeo dép, hai bàn chân trắng trẻo nhỏ nhắn nổi bật trên tấm thảm tối màu. Cả người cậu từ trên xuống dưới chỉ có độc một chiếc sweater, Kim Younghoon muốn đập đầu vào tường, nhẽ ra lúc nãy anh nên để ma xinh đẹp ở trong tủ thêm một lúc, có vẻ cậu chưa kịp tìm một cái quần.

"Anh đỏ mặt!" Ma xinh đẹp tiến lên một bước, khóe miệng cong cong.

Kim Younghoon lùi một bước, không biết nên đáp gì, cuối cùng lựa chọn im lặng.

Ma xinh đẹp lại tiến lên một bước, Kim Younghoon liền lùi một bước. Hai người cứ một người tiến một người lùi, cuối cùng lưng Kim Younghoon đập vào tường không thể lùi được nữa mới dừng lại. Ma xinh đẹp vòng tay lên cổ anh, nghiêng đầu cười.

Giờ thì không chỉ hai má mà cả tai và cổ Kim Younghoon đều nóng bừng. Anh thầm nghĩ, rốt cuộc mình cũng biết bộ dáng mấy con ma chuyên đi quyến rũ rồi hút hết dương khí người sống là thế nào.

Bộ não của Kim Younghoon đưa ra cảnh báo đây là tình huống nguy cấp, chính chủ mau nghĩ cách thoát thân nếu không sẽ bị con ma này hút cạn dương khí rồi ngỏm mất.

"Cậu-" Kim Younghoon luống cuống, nhả ra một chữ "cậu" rồi mãi cũng không biết nên nói gì tiếp.

"Em đang nghe nè." Ma xinh đẹp ngoan ngoãn nghiêng đầu.

"Cậu! Cậu tên là gì? Nhà ở đâu? Sao cứ đi theo tôi?"

"Anh hỏi làm gì?"

Không nhận được câu trả lời mà còn bị hỏi ngược lại, Kim Younghoon càng cuống, vội vàng bịa một lý do.

"Để tôi đưa cậu về nhà, nửa đêm rồi còn chạy lung tung thế này nguy hiểm lắm. Cậu chắc là trẻ vị thành niên, đêm rồi vẫn nên về nhà..." Giọng Kim Younghoon càng ngày càng nhỏ, chính bản thân anh cũng thấy lý do mình bịa ra chẳng ra làm sao.

Ma xinh đẹp buông tay, nụ cười trên mặt cũng bị thu lại, thay thế bằng hai đầu mày nhíu chặt.

Kim Younghoon lại cuống lên. Sao lại nhăn mày? Chẳng nhẽ lại tức giận rồi?

"Cậu bình tĩnh, đừng tức giận."

"Tôi không tức giận." Ma xinh đẹp trừng mắt nhìn anh.

Kim Younghoon thầm kêu khổ trong lòng, rõ là bắt đầu tức giận rồi còn gì. "Cậu đừng tức giận, tức giận là... là..." Anh định nói tức giận là sẽ cháy, cháy rồi cậu sẽ biến thành than củi, nhưng lời chưa ra đến cửa miệng đã bị nuốt lại, anh sợ ma xinh đẹp nghe xong sẽ giận điên lên thật.

"Tức giận thì sao?" Ma xinh đẹp hỏi.

"Thì sẽ không xinh đẹp nữa!"

Ma xinh đẹp nghe vậy, rõ là càng tức hơn, bàn tay nắm thành nắm đấm, ân cần hỏi thăm gương mặt Kim Younghoon.

Kim Younghoon ngồi bật dậy, hoảng loạn đưa tay sờ mặt mình. Trên mặt không có cảm giác đau đớn, anh lại dùng hết sức véo đùi mình một cái, đau đến chảy nước mắt mới xác định vừa nãy cũng chỉ là mơ. Anh thở phào một hơi, xuống giường rót nước uống.

Phòng khách ở ngay cạnh chân cầu thang, Kim Younghoon cũng lười bật đèn, anh chưa ngủ đủ giấc, hai mắt vừa cay vừa mỏi, nếu mắt đột ngột tiếp xúc với nguồn sáng mạnh sẽ càng đau hơn. Anh dựa vào trí nhớ của mình, quờ quạng trong phòng khách một lúc cuối cùng cũng tìm được bình nước, rót một cốc nước thật đầy. Nếu là hai tháng trước, Kim Younghoon nhất định không chịu đi lại trong nhà lúc nửa đêm mà không bật đèn, nhưng sau khi bị ma ám suốt một thời gian dài, giờ anh cũng chẳng sợ nữa.

Younghoon lại chậm chạp lò dò di chuyển từ chỗ bàn uống nước đến cầu thang, trên tay còn cầm cốc nước đang uống dở. Lên đến tầng hai, thấy ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn ngủ đặt trên tủ đầu giường hắt ra gần cửa, anh mới bước nhanh hơn một chút. Vừa bước qua cửa phòng, Younghoon suýt nữa run chân ngã quỵ xuống.

Khung cảnh bên ngoài như một bức tranh được cắt ra bằng khung cửa sổ vuông vức. Những đóa anh đào trên cành như đã xếp hàng đợi sẵn, chỉ chờ một cơn gió chạy qua liền lần lượt rời cành. Cánh hoa bị gió cuốn lên, trắng xóa như một cơn mưa giữa đêm đen. Mà người trong tranh vẫn chỉ yên lặng ngồi trên cành cây, vạt áo khẽ lay động trong gió.

Kim Younghoon thầm nghĩ, hóa ra mình vẫn chưa can đảm như tưởng tượng, nhìn thấy ma xinh đẹp suýt chút nữa vẫn giật mình hất hết đồ trên tay đi rồi ngã quỵ xuống, quá là mất mặt! Kim Younghoon vừa đi vừa viết ra bảy bảy bốn chín bài phân tích về sự mất mặt trong đầu, chưa phân tích xong thì đã thấy bản thân đứng trước cửa sổ. Anh nhìn vạt áo và tay áo rộng thùng thình của ma xinh đẹp, thầm nghĩ cậu mặc thế này vẫn thuận mắt hơn.

"Này!" Kim Younghoon cất tiếng gọi.

Ma xinh đẹp ngẩng đầu.

Ngoài dự liệu của Kim Younghoon, cậu chỉ ngẩng đầu lên rồi cứ nhìn anh vậy mà không nói gì. Anh hơi nhăn mày, đành phải tự nói tiếp. "Đây không phải mơ chứ?"

Ma xinh đẹp lắc đầu.

Kim Younghoon lại nhăn mày, thế rốt cuộc là mơ hay không phải mơ? Đêm hôm nay anh đã mơ hai lần, nếu giờ anh cũng đang ở trong mơ, chỉ sợ sáng mai tinh thần anh không chống đỡ nổi ngất xỉu trên đường đến phim trường.

Younghoon suy nghĩ thêm một chút, nhớ đến lời Lee Jaehyun nói lần trước. Sáng hôm sau khi ma xinh đẹp phát điên bỏ đi, Kim Younghoon xuống nhà thì thấy Lee Jaehyun bị dây đỏ chính gã mang đến cuốn từ đầu đến chân, cả người co không ra co duỗi không ra duỗi, dáng nằm không khác gì một con tôm ươn, mồm còn bị nhét một cái giẻ, không nói còn tưởng đây mới là hồn ma bị bắt đêm qua. Vật vã một lúc mới cởi trói cho gã được, Younghoon dìu gã ngồi dậy rồi đi lấy một cốc nước. Lee Jaehyun uống nước xong, nghe Younghoon kể lại chuyện hôm qua ma xinh đẹp tự nhiên phát điên rồi tự động bỏ đi, lại ngồi thất thần thêm một lúc nữa mới lên tiếng.

"Mình đã đi theo xem thầy bắt ma nhiều lần rồi, nhưng chưa bao giờ thấy con ma nào ghê gớm thế này. Linh lực mạnh đến mức này, chắc cũng đã lưu lạc ở nhân gian cả trăm năm rồi." Gã dừng lại, thở dài rồi mới nói tiếp. "Lưu lạc ở nhân gian cả trăm năm chưa chịu đi đầu thai, vậy mà vẫn chưa biến thành dã quỷ, ý thức vẫn minh mẫn, chắc chắn là có chuyện gì đó không cam lòng. Có thể nó còn tâm nguyện chưa hoàn thành, không nỡ rời đi, cũng không thể nào quên được."

Còn có tâm nguyện chưa hoàn thành...

Kim Younghoon nghĩ đến việc có thể ma xinh đẹp còn tâm nguyện chưa hoàn thành nên mới đeo bám mình, nếu anh giúp cậu làm nốt việc này, có lẽ cậu sẽ thanh thản rời đi không làm phiền anh nữa, cũng coi như là bản thân hành thiện tích đức.

"Cậu có tâm nguyện gì chưa hoàn thành phải không? Cậu nói tôi nghe thử xem, nếu giúp được thì tôi nhất định sẽ giúp."

Ma xinh đẹp nghe vậy, nét mặt lập tức rạng rỡ hơn hẳn. "Thật không?"

Kim Younghoon nhìn gương mặt cậu, hơi ngần ngừ, không biết có phải bản thân vừa tự đào hố chôn mình không, nhưng anh vẫn gật đầu. "Thật."

Ma xinh đẹp chống tay xuống cành cây bên cạnh, nhướn người về phía trước. "Đơn giản lắm, anh mà muốn thì nhất định làm được."

Kim Younghoon đề phòng lùi lại một bước. "Tôi không hiến thân." Anh từng nghe Lee Jaehyun kể, có mấy loại tà thuật cưỡng chế lôi linh hồn ra khỏi cơ thể, mấy con ma linh lực cao hay dùng thứ tà thuật này để chiếm xác cải tử hoàn sinh.

Ma xinh đẹp phì cười, lắc đầu. "Không phải, em không cần cơ thể của anh, giờ có người tình nguyện hiến thân em cũng không chui vào rồi sống lại được."

"Thế cậu muốn gì?"

Ma xinh đẹp cười hì hì, hai chân đung đưa qua lại, chỉ vào cổ anh. "Em muốn cái nhẫn anh đang đeo trên cổ."

Kim Younghoon đưa tay lên cổ áo, ngay lập tức cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ chiếc nhẫn màu xanh lục trên cổ mình.

Kim Younghoon luôn nói từ nhỏ mình đã khỏe mạnh chẳng mấy khi phải đặt chân vào bệnh viện. Nhưng nếu nói chính xác thì, bắt đầu từ năm ba tuổi, Kim Younghoon mới thực sự hoàn toàn khỏe mạnh. Mẹ Kim sinh non, em bé Kim Younghoon vừa chào đời đã yếu ớt hơn những đứa trẻ khác, vừa tiễn cơn ốm này đi thì lại đón cơn ốm khác tới. Trong lúc những đứa trẻ khác nằm vờn đồ chơi treo trên đỉnh nôi, Kim Younghoon nằm trong lồng kính nhìn trần bệnh viện trắng xóa. Bà Kim thương cháu nhỏ bệnh ốm triền miên, đi khắp nơi cầu thần khấn phật xin phúc, không biết được vị cao nhân nào chỉ cho rằng chiếc nhẫn ngọc xanh lục này có thể xua đuổi vận xui rước về phước lành, bà Kim nghe cái giá cao ngất trời cũng không do dự bỏ tiền ra mua. Lúc bà Kim cầm chiếc nhẫn này về, bố Kim còn rầu lòng mẹ già bị người ta lừa, nào ngờ sau khi luồn một sợi dây chuyền bạc qua nhẫn rồi đeo lên cổ Kim Younghoon, đứa bé nhỏ thó trong nôi thật sự dần khỏe mạnh lên như những đứa trẻ bình thường khác.

Chính Kim Younghoon cũng không tin chuyện chiếc nhẫn này có linh khí thần kỳ gì đó, nhưng sau vài lần bỏ nhẫn ra là lập tức vào viện, anh không muốn tin cũng bị bà nội dúi đầu bắt tin.

Hồi tám tuổi, bạn nhỏ Kim Younghoon bị bạn cùng lớp chê cái nhẫn đeo trên cổ trông quê mùa, nghĩ cũng không buồn nghĩ, ngay lập tức tháo cả dây chuyền lẫn nhẫn ra bỏ vào cặp sách. Chiều hôm đó trời đổ mưa lớn, sấm chớp đì đùng, Kim Younghoon ôm tai chạy từ nhà vệ sinh về lớp học, chạy được ba bước thì trượt chân ngã đập đầu xuống sàn, được giáo viên đưa vào viện khâu mười mấy mũi.

Năm mười ba tuổi, choai choai Kim Younghoon tham gia giải bơi lội thành phố, bị ban tổ chức cưỡng chế bắt bỏ mọi đồ kim loại trên người xuống. Bị bà nội tẩy não ngần ấy năm, Kim Younghoon cũng ngần ngừ mãi mới dám tháo dây chuyền ra, trong lòng còn thầm nghĩ chỉ mười phút thôi chắc không có vấn đề gì. Kết quả là giải bơi năm đó phải trì hoãn đột ngột vì có thí sinh suýt chết đuối ngay trong lúc thi đấu. Kim Younghoon được sơ cứu đuối nước xong, bị đẩy vào bệnh viện nằm thêm mấy ngày.

Lần gần đây nhất là ba tháng trước, vì yêu cầu phục trang nên Kim Younghoon phải tháo dây chuyền và nhẫn ra. Dù đã tham gia huấn luyện trước khi khai máy, diễn viên Kim vẫn không khỏi run rẩy leo lên ngựa, vừa mới cầm vào cương thì ngựa hí lên một tiếng thật dài, phi như bay về phía đồng cỏ hoang vắng. Cuối cùng anh diễn viên đáng thương bị ngựa hất cẳng ngay giữa đồng cỏ, gãy mất một chân.

Kim Younghoon bị ngựa hất ngã gãy chân, qua lời của bà nội biến thành Kim Younghoon cởi nhẫn ra nên bị ngã gãy chân. Sau đó, chính Kim Younghoon đã thề với bà nội rằng không bao giờ rời chiếc nhẫn này ra nữa.

Kim-cháu-trai-ngoan-ngoãn-Younghoon thề xong còn nghĩ, tà thuật, đây chắc chắn là tà thuật! Nhưng mạng sống quan trọng hơn, vẫn là nên nghe lời bà nội. Thế nên sau khi nghe ma xinh đẹp nói muốn lấy cái nhẫn mình đang đeo trên cổ, Kim Younghoon lập tức đưa tay lên xem chiếc nhẫn còn đó không, xác định được "bùa hộ mệnh" vẫn còn nguyên vẹn, anh mới lùi lại rồi nói.

"Không được! Cậu muốn cái gì cũng được, riêng chiếc nhẫn này thì không được."

Ma xinh đẹp nghe vậy, mặt xụ xuống, hai chân cũng không còn đung đưa qua lại nữa, rõ ràng là mất hứng.

"Vậy thì thôi, em cũng chỉ nói chơi thôi mà."

Kim Younghoon nghe ra sự mất hứng trong giọng nói của cậu, nhận ra mình vừa phản ứng hơi thái quá, giây trước vừa mới hứa sẽ giúp xong mà giây sau đã nói như bổ vào mặt người ta.

"Thế... thế cậu có còn muốn gì nữa không? Nếu trong nhà tôi có thứ mà cậu muốn, tôi có thể cho cậu."

Ma xinh đẹp lại ngồi thẳng lưng lên, trên gương mặt trắng bóc ngập tràn ý cười. "Em sẽ theo đuổi anh."

Kim Younghoon nghe xong, suýt chút nữa cắn phải lưỡi. Uổng công mình có lòng tốt muốn giúp đỡ, ý đồ của con ma này từ đầu đến cuối chỉ có một.

Kim Younghoon càng nghĩ càng tức, biết mình nói nữa cũng không có tác dụng, phẩy tay đuổi người.

"Tùy cậu, cậu muốn làm gì thì làm."

Ma xinh đẹp cười tít mắt, leo từ cành cây sang bục cửa sổ. "Thế là anh đồng ý rồi phải không."

"Tôi có quyền gì mà đồng ý hay không đồng ý chứ!" Younghoon nói rồi xoay người leo lên giường. "Cậu mau đi đi, cậu không cần ngủ nhưng tôi thì cần, mai tôi còn phải dậy sớm đi làm."

Ma xinh đẹp nhướn người vào từ ngoài cửa sổ, vui vẻ nhìn anh. "Dạ!"

Kim Younghoon chui vào chăn, không thèm đáp lại.

"Vậy em đi đây. Mai gặp lại."

Kim Younghoon quay lưng về phía cửa sổ, trong lòng nghĩ, mai tôi vào đoàn phim rồi, không ở đây nữa, khỏi gặp lại.

Tiếng đóng cửa vang lên, Kim Younghoon biết ma xinh đẹp đã đi rồi, trước khi đi còn đóng cửa sổ giúp anh nữa. Nhưng không lâu sau, cửa sổ lại bật tung, một cơn gió thổi qua, anh đào trên cành rơi xuống như mưa.

Kim Younghoon nghe thấy một giọng nói trong trẻo cất lên sau lưng mình.

"Quên không nói cho anh biết, tên em là Choi Chanhee."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro