ix. vẫn còn vướng bận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


21.

Không biết do Chanhee hết lần này đến lần khác lôi cái mạng Kim Younghoon về từ cửa địa phủ hay một ngụm dương khí của anh chẳng thấm vào đâu, Younghoon vừa buông cậu ra thì cơ thể cậu bắt đầu nhạt dần rồi trở nên trong suốt. Kim Younghoon nhìn Chanhee như sắp tan vào không khí, trong lòng cuống lên như ngồi trên đống lửa, cúi đầu định truyền thêm một ngụm dương khí nữa, nào ngờ bàn tay lại xuyên qua cơ thể cậu. Cơ thể Chanhee dường như chỉ còn là ảo ảnh.

Nhìn gương mặt lo lắng của Kim Younghoon, Chanhee chỉ mỉm cười lắc đầu. Cậu khẽ thì thào.

"Em không sao."

Giọng nói của Chanhee vốn vừa cao vừa trong, tiếng cười của cậu lúc vui vẻ lanh lảnh như tiếng chuông đồng, khiến người nghe cũng không kìm được mà cảm thấy vui vẻ theo. Nhưng lúc này, giọng nói cậu dù rất thấp rất nhẹ lại như tảng đá đè nặng lên lòng người nghe. Hai tiếng "quay về" như viên ngọc bị nghiền nát thành bột mịn, cùng bóng hình cậu tan vào gió chiều. Kim Younghoon lập tức đứng dậy, guồng chân chạy xuống chân núi.

Chanhee chỉ nói "quay về", không chỉ đích danh sẽ về nơi nào. Kim Younghoon quay lại khách sạn, đứng giữa phòng gào thét một mình như lên cơn điên mãi cũng chẳng có ai đáp lại. Nếu không phải là phòng của anh ở khách sạn, vậy thì chỉ còn nhà Kim Younghoon.

Mặc dù muốn về nhà ngay lập tức, nhưng Kim Younghoon vẫn phải chạy đi thay đồ, trả lại đầy đủ đồ diễn, chào hỏi đạo diễn một lượt rồi mới leo lên xe bỏ lại trợ lý ôm cơm chiều khoa tay múa chân một mình trước cửa phòng để về nhà được.

Kim Younghoon vừa mở cửa nhà đã cảm nhận được một làn gió lành lạnh ập đến. Anh đứng yên tại chỗ, nhỏ giọng thử gọi. "Chanhee?"

Tay áo Kim Younghoon bị kéo nhẹ hai lần. Sau đó, Younghoon cảm nhận được một lực kéo mình về phía trước. Biết là Chanhee, anh đóng cửa chính rồi để cậu dắt lên tầng.

Chanhee dắt anh vào phòng ngủ, để Younghoon ngồi xuống giường rồi cũng không lập tức hiện ra. Bầu trời nắng chói chang bên ngoài chuyển dần sang nhá nhem tối, Kim Younghoon kiên nhẫn ngồi chờ đến lúc kim giờ nhích đến số sáu, sau lưng rốt cuộc vang lên tiếng vải sột soạt.

Kim Younghoon vừa quay đầu đã thấy Chanhee đang cởi đạo bào, những lời chuẩn bị nói phanh gấp ở cuống họng.

"Anh chờ chút, em phải thay quần áo đã." Chanhee có vẻ như không để ý đến nét mặt của anh, vừa cởi đai áo vừa đi về phía tủ, tự nhiên chọn một bộ quần áo của anh để thay.

Kim Younghoon cảm thấy không nên nhìn người khác thay quần áo, đành như rô-bốt quay người về tư thế ban nãy. Ngồi đợi hơn năm phút vẫn nghe thấy tiếng vải sau lưng mình sột soạt không dứt, Kim Younghoon mất kiên nhẫn hơi nghiêng đầu nhìn, nào ngờ lại thấy Chanhee đang ngồi trên sàn cẩn thận gấp bộ Hàn phục của cậu lại.

Chanhee cúi đầu, những ngón tay thon dài chậm rãi vuốt thẳng mép áo, chỉ gấp quần áo thôi cũng chăm chú đến nỗi Kim Younghoon bước đến bên cạnh nhìn cậu chằm chằm mà không phát hiện ra. Kim Younghoon tức tối nhăn mặt, tự hỏi chẳng nhẽ mình còn không bằng một bộ quần áo. Anh cúi người nắm cổ tay cậu kéo lên. Cơ thể Chanhee rất nhẹ, cậu lại không hề phòng bị, Kim Younghoon dùng một chút sức đã kéo được cả người cậu lên.

"Ấy! Em chưa gấp xong mà." Chanhee dùng lời nói phản kháng, nhưng cậu vẫn để cho Younghoon kéo mình đi.

"Gấp gì mà gấp, qua đây đã."

Kim Younghoon kéo cậu về phía giường, bắt cậu ngồi xuống. Anh cầm tay cậu lên, cẩn thận kiểm tra một lượt, những ngón tay trắng trẻo lạnh băng như ngọc, nhưng vẫn là thực thể có thể cầm nắm được. Kim Younghoon lại vươn tay lên nhéo gò má cậu, cảm thấy hai bên má vẫn nhiều thịt như trước đây mới yên tâm thở phào.

Chanhee gỡ tay anh xuống, hiếm khi bị véo má mà không nhăn nhó. Cậu lắc người qua lại như lật đật, mỉm cười nói. "Em không sao thật mà."

Kim Younghoon nhìn Chanhee vung tay múa chân, càng cảm thấy phiền lòng, vươn tay giữ tay chân cậu lại, bắt cậu ngồi yên. "Vậy lúc chiều là sao?"

Chanhee nghiêng đầu, thản nhiên đáp. "Lần đầu tiên em hiện thân ban ngày, lại còn nhảy xuống nước nữa nên không chịu nổi thôi. Với cả nắng hôm nay cũng to quá. Nhưng đến buổi tối là không sao nữa rồi, anh không thấy em lại trở lại bình thường rồi hả?"

Lời giải thích của Chanhee nghe rất hợp tình hợp lý, Kim Younghoon không biết phải bắt bẻ chỗ nào, hơn nữa nếu không phải tại chính anh lên cơn nhảy xuống hồ thì Chanhee cũng không phải nhảy xuống theo, suy cho cùng lỗi vẫn là ở anh.

Kim Younghoon hơi siết tay cậu, còn đang không biết nên nói gì tiếp, Chanhee đã lên tiếng. "Em có một việc muốn nói với anh..."

Younghoon ngẩng lên nhìn cậu, không hiểu sao đột nhiên thấy gương mặt Chanhee lúc này giống một đứa nhóc đang xin kẹo.

"Chuyện gì?"

"Em chuyển đến nhà anh được không?" Chanhee nhỏ giọng, ánh mắt nhìn Younghoon chính xác là một đứa nhóc đang xin kẹo.

Kim Younghoon nghe thấy câu hỏi này, phản ứng đầu tiên là một dấu hỏi chấm to đùng trên đầu. Chanhee đột nhiên lại hỏi anh cậu có thể chuyển đến đây được không, như thể trước đây cậu chưa từng ra vào nhà anh mà không xin phép vậy.

Thấy Younghoon nhíu mày, Chanhee vội vàng bổ sung. "Trước đây em ở nhờ nhà bạn, nhưng mấy hôm trước nhà nó bị cháy rồi, đồ anh mua cho em để ở đó cũng cháy theo luôn, giờ em chẳng còn bộ quần áo nào hết..."

Đạo bào bị bỏ quên dưới đất đột nhiên hoài nghi về sự tồn tại của mình.

Lúc này Kim Younghoon mới nhận ra, từ trước đến giờ Chanhee vẫn chạy tới chạy lui đưa cơm, anh chỉ biết cậu sẽ nấu cơm ở nhà bạn, chưa từng nghĩ lúc không ở cạnh anh thì cậu ở đâu. Vốn đã cảm thấy bản thân có lỗi vì bắt Chanhee phải hiện thân dưới ánh nắng mặt trời, giờ Kim Younghoon còn thấy mình quá vô tâm, chỉ số tội lỗi lại được kéo cao hơn nữa, anh không ngần ngại gật đầu, đồng ý để cậu chuyển đến nhà mình. Dù là hồn ma thì cũng cần có một chốn nương thân.

Chanhee nhận được sự đồng ý của anh, vui vẻ cười tít mắt. Nhưng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, cậu lại im lặng nhìn anh.

Chanhee mím môi, hai má hơi phồng lên như nhóc con ngậm cơm không chịu nuốt. Younghoon đưa tay nhéo má cậu, rộng rãi hỏi. "Còn chuyện gì nữa?"

Hôm nay Chanhee ngoan lạ thường, lần thứ hai bị véo má mà vẫn không hất tay anh ra.

"Bori cũng chuyển đến đây cùng em được không?"

"Hả?"

Chanhee nghiêng đầu. "Trước đây em hay gửi Bori ở chỗ bạn, nhưng giờ bạn em cũng phải đi ở nhờ nhà người khác nên không tiện đưa Bori theo."

Bàn tay đang say sưa nhéo má Chanhee của Kim Younghoon dừng lại. Bori? Bori nào?

Não bộ Kim Younghoon lại chạy một lệnh tìm kiếm trên diện rộng, quả thực không tìm được thông tin nào liên quan đến Bori, nhưng kết quả tìm kiếm liên quan thì có: con gái của Chanhee.

Lửa giận trong lòng Kim Younghoon lại có xu hướng bùng lên, anh ngồi thẳng dậy, hít sâu một hơi để cố gắng trấn tĩnh. Mình đã nói là không giận rồi, mình không giận, không có gì phải giận hết.

"Bori? Con gái cậu ấy hả?" Kim Younghoon hỏi, cố gắng điều chỉnh sao cho giọng nói của mình nghe không có chút nào tức giận hay thậm chí là bất ngờ.

Chanhee nhìn anh, chớp mắt mấy lần. "Con gái?"

"Jaehyun nói với tôi rồi, cậu đánh cậu ấy ngất xỉu vì dám động vào con gái cậu." Kim Younghoon lại hít sâu một hơi, trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh.

Vẻ mặt của Chanhee hiện lên nét ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó, cậu lập tức nhìn anh cười ngại ngùng. "Bị anh phát hiện ra mất rồi."

Đúng là cậu đánh Lee Jaehyun vì gã dám động vào Bori, lại còn đánh tận hai lần. Lần thứ nhất là do Lee Jaehyun giẫm vào chân Bori làm nó đau đến mức phải ré lên, cậu đập đầu gã rồi túm cổ quẳng ra cổng nhà Kim Younghoon. Lần thứ hai, vụ việc còn nghiêm trọng hơn, Lee Jaehyun chém vào tay Chanhee một nhát thì thôi, gã lại còn cầm cây kiếm gỗ đào đó vừa chạy vừa múa loạn, múa vào đâu không múa lại múa ngay một đường trên lưng Bori, Chanhee tức đến nỗi đánh cho Lee Jaehyun bất tỉnh nhân sự. Lúc chết Bori còn chưa đầy ba tuổi, đầu óc không bằng người bình thường, dù luôn ở bên cạnh cậu cũng không biết đường tu luyện, đến giờ linh lực vẫn không đủ, chịu không nổi một nhát kiếm kia, Chanhee phải bế nó đi cầu cứu, trong lúc vội vàng còn làm rơi cả điện thoại Younghoon mua cho cậu.

"Bori mới ba tuổi, đáng yêu lắm. Anh mà nhìn thấy nhất định cũng sẽ thích nó."

Trong thoáng chốc, bao nhiêu công tác tư tưởng Kim Younghoon tự làm cho bản thân mấy ngày nay bị đạp đổ hết. Anh đã tự nghĩ ra mấy kịch bản cho Chanhee chọn, cậu có thể bảo đây chỉ là đứa nhỏ em nhặt ngoài đường, hoặc thậm chí chối thẳng thừng rằng em chẳng có đứa con nào cả. Nhưng cậu còn chẳng thèm giải thích, vừa bị hỏi đã thừa nhận. Kim Younghoon đứng phắt dậy, dựa vào biểu cảm trên gương mặt, có thể đoán được anh vừa chịu đả kích không hề nhẹ.

"Cậu kết hôn rồi?" Choi Chanhee mới mười tám tuổi mà con gái đã ba tuổi, thế thì phải kết hôn từ năm mười bốn mười lăm tuổi. Dù Kim Younghoon biết tảo hôn ở trăm năm trước là chuyện vô cùng bình thường, nhưng nhân vật chính của vụ tảo hôn này lại là Choi Chanhee, "sự thật" này liền biến thành một đả kích cực kì lớn.

Chanhee có vẻ thực sự ngạc nhiên trước phản ứng của Kim Younghoon, cậu ngước lên, chỉ ngẩn ra nhìn anh, mãi vẫn không trả lời.

Trong mắt Kim Younghoon, sự im lặng của Chanhee đồng nghĩa với ngầm thừa nhận. Anh không tin được, hỏi lại một lần nữa. "Cậu thật sự kết hôn rồi?"

Chanhee khẽ gật đầu, nhưng vừa gật đầu xong, cậu đã cúi đầu chuyển sang lắc. Kim Younghoon hít vào một hơi, giờ thì biết chối rồi đấy!

Kim Younghoon nhìn gương mặt tủi thân của cậu, không hiểu sao cậu lại phải tủi thân, rõ ràng người nên tủi thân là anh mới phải.

"Cậu có vợ rồi, còn sinh được một đứa con gái. Sao còn đi theo tôi?" Kim Younghoon ngồi lại xuống giường, cố gắng điều chỉnh lại tâm tình. Nổi nóng không giải quyết được vấn đề.

"Em đi theo anh thì sao?"

Kim Younghoon nhọc lòng giải thích. "Cậu kết hôn rồi thì nên toàn tâm toàn ý chăm sóc cho gia đình của mình. Cậu còn bảo muốn theo đuổi tôi, nếu tôi mà đồng ý thì chẳng phải lại thành kẻ phá hoại gia đình người khác sao?"

Kim Younghoon nói đến đây, đột nhiên cảm thấy lý lẽ này không có sức thuyết phục với cậu, người xưa hình như thú thê nạp thiếp đầy cả sân nhà. Anh lại khổ não một lúc, cuối cùng quyết định giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt, là thời buổi một vợ một chồng, ở thời nào thì phải tuân thủ nguyên tắc đạo đức thời đó.

Kim Younghoon tự thuyết phục bản thân xong, chuẩn bị dùng mớ lý lẽ này tiếp tục thuyết phục Chanhee thì cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhuốm chút mất mát. "Em từng thành hôn. Nhưng em cũng chết rồi."

Cổ họng Kim Younghoon như bị một viên đá chặn lại, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

"Người thành hôn với em cũng chết rồi." Chanhee nhìn thẳng vào mắt anh, tiếng cậu lại nhẹ tênh như lông vũ, không biết lúc nào sẽ bị gió cuốn đi. "Người đó có lẽ đã đầu thai chuyển thế, giờ cũng chẳng còn nhớ em là ai nữa."

Từng cùng mặc hỉ phục, cùng uống rượu giao bôi, cùng hẹn ước trăm năm, nhưng người đến người đi, gió thu không đuổi kịp vó ngựa, mưa đông vò nát lời hứa thương nhàu nhĩ, tiễn người đi lại chẳng đợi được một vạt áo sờn quay về. Thời gian như dòng nước mài mòn hi vọng, khi quay đầu lại, ruộng dâu đã biến thành bể xanh, tự ôm nỗi ngóng trông lưu lạc suốt trăm năm, người trong lòng đã vứt bỏ kí ức kiếp trước, ung dung tự tại sống một cuộc sống mới không hề có sự tồn tại của mình.

"Người đó quên em rồi, kiếp sau không có em vẫn sống vui vẻ. Tại sao em lại phải nhớ?"

Kim Younghoon thở dài, đưa tay day huyệt thái dương. "Vậy sao cậu không giống như người ta, đầu thai rồi sống một cuộc sống mới không vướng bận gì."

Chanhee cúi đầu, cười như tự giễu. "Nhưng em lại gặp anh."

Cậu ngừng lại, hít sâu một hơi rồi lại ngẩng đầu lên. Trong mắt Choi Chanhee lúc này là lưu luyến như được dệt nên suốt cả trăm năm, dai dẳng bất tận không thấy được điểm cuối.

"Điều vướng bận trong lòng em bây giờ, chính là anh."

22.

Cửa phòng ngủ đập vào bản lề, một tiếng rầm không nhỏ vang lên. Kim Younghoon đứng bên ngoài cửa phòng ngủ một lúc, không biết giờ mình nên đi đâu. May là cái đầu của Kim Younghoon vẫn còn đủ tỉnh táo để nhận thức được rằng nếu giờ anh lái xe ra ngoài thì rất có thể nửa đêm nay tin sốt dẻo "Kim Younghoon lái xe trong tình trạng không tỉnh táo đâm vào gốc cây" sẽ tràn lan trên mặt báo. Anh rẽ trái, vào phòng đọc sách rồi khóa trái cửa lại.

Mặc dù biết đối với Chanhee thì có khóa cửa hay không cũng như nhau, nhưng Younghoon vẫn phải cho cậu thấy chút thái độ của mình.

Nhưng thái độ mình muốn bày tỏ là gì, chính bản thân Kim Younghoon lúc này cũng không biết. Anh xoay qua xoay lại một hồi trên ghế sô pha nhỏ đặt trong phòng đọc sách, nghĩ mãi cũng không tìm được câu trả lời thỏa đáng, cuối cùng nhắm mắt không nghĩ nữa. Tóm lại là giờ anh không muốn đối mặt với Chanhee.

Chanhee dường như cũng hiểu được tâm trạng anh lúc này, không gõ cửa, không bẻ khóa, cũng không đi xuyên tường vào tìm Younghoon.

Kim Younghoon bò từ trên ghế dậy, lết đến chỗ giá sách. Căn nhà này khá rộng, tầng hai ngoài phòng ngủ chính và phòng ngủ cho khách còn có phòng đọc sách, bên trong là giá sách, bàn và ghế sô pha được sắp xếp đơn giản gọn gàng. Gọi là phòng đọc sách, nhưng thực ra giá sách của Kim Younghoon đa số là truyện tranh, từng bộ được sắp xếp ngay ngắn trên giá theo thứ tự, chỉ cần nhìn gáy truyện đều tăm tắp thôi đã thấy lòng thư thái dễ chịu. Kim Younghoon chọn bừa hai quyển từ trên giá xuống, trở về ghế sô pha ngồi đọc để phân tán sự chú ý. Chỉ có người giấy mới không khiến bản thân phiền lòng.

Kim Younghoon chìm đắm trong thế giới của người giấy khoảng một tiếng đồng hồ, rốt cuộc bị tiếng động vang lên từ phía cửa kéo về thế giới hiện thực. Anh ngẩng đầu nhìn ra cửa, tay nắm kim loại bị xoay vài lần, người ở bên ngoài thấy không mở được cửa đành bỏ cuộc. Kim Younghoon nghe tiếng bước chân nhỏ dần, thầm nghĩ Chanhee thế mà đã bỏ cuộc rồi, chẳng có tẹo kiên trì nào hết.

Thật ra anh đã suy nghĩ về việc có thể Chanhee đã kết hôn cả tuần nay, sau khi tự dỗ bản thân, Younghoon cảm thấy không phải không thể chấp nhận được. Chỉ là hôm nay nghe chính miệng Chanhee nói, lực sát thương lớn hơn tưởng tượng quá nhiều, Younghoon nhất thời không thể tiếp thu mớ thông tin này. Ngồi một mình trong phòng đọc sách suốt một tiếng đồng hồ, anh cảm thấy mình cũng đã tiếp thu gần hết những thứ chưa kịp tiếp thu rồi, vậy mà Chanhee không mở được cửa lại cứ thế quay đi. Anh cảm thấy mình nên tử thủ trong này thêm một tiếng nữa, không thèm để ý đến cậu, tiếp tục đọc truyện của mình.

Nhưng Kim Younghoon đã nhầm, nếu Chanhee chỉ vì bị anh khóa trái cửa không cho vào mà bỏ cuộc, cậu đã không quay lại tìm anh nhiều lần như vậy.

Một bàn tay đập vào vai khiến Kim Younghoon giật mình hét lên, nhảy khỏi ghế sô pha, quyển truyện trong tay cũng bay ra xa gần hai mét. Chanhee gác một chân lên bục cửa sổ, ngạc nhiên nhìn Kim Younghoon ôm ngực ngồi dưới sàn. Cậu chỉ vỗ nhẹ một cái thôi mà.

Kim Younghoon lại cảm thấy vô cùng đau đầu, bao nhiêu "thái độ" cũng vứt ra ngoài cổng hết, ấm ức nhìn Chanhee đang ngồi vắt vẻo trên cửa sổ.

"Dọa chết tôi thì có lợi gì cho cậu?"

Chanhee nghiêng người vào trong, lắc đầu cười tít mắt. "Tại anh khóa trái cửa phòng đấy chứ."

Younghoon nhìn vẻ nhẹ nhõm như không có gì xảy ra của cậu, trong lòng càng cảm thấy ấm ức. Mới hơn một tiếng trước Chanhee còn nói ra mấy lời bi thương tưởng như tan nát cõi lòng, thế mà giờ cậu đã lại thản nhiên bay nhảy đùa giỡn với cái vía của anh, cứ như thể những lời đó chẳng liên quan gì đến bản thân cậu hết. Chỉ có Younghoon là trằn trọc suy nghĩ đến đau cả đầu, đã vậy còn bị dọa cho suýt nữa bay mất một cái vía, đúng là càng nghĩ càng bực mình.

"Cậu muốn mở là mở được mà!"

Chanhee như nghe thấy một điều vô cùng hoang đường, không tin được nhìn anh. "Anh cố tình khóa trái để đợi em phá cửa vào tìm?"

Kim Younghoon nhất thời cứng họng, không biết nên phản bác thế nào.

Chanhee im lặng ngồi trên cửa sổ, thưởng thức tiết mục con cún nghiến răng muốn cắn người mà không cắn được, rốt cuộc bật cười khi nghe thấy tiếng kêu ọc ọc phát ra từ bụng Kim Younghoon.

"Mau xuống ăn cơm thôi." Cậu nhảy xuống sàn, vươn tay kéo anh dậy.

Kim Younghoon để cậu kéo xuống nhà bếp, ánh mắt vẫn nhìn Chanhee đầy ai oán. Thái độ, phải thể hiện thái độ! Anh còn chưa quên việc Chanhee giấu mình chuyện cậu đã kết hôn rồi đâu!

Nỗi ai oán trong lòng Kim Younghoon được hóa giải ngay khi ánh mắt anh bắt gặp một bàn ăn đầy ắp. Chính giữa bàn ăn là một đĩa donkatsu được chiên vàng rụm, Kim Younghoon cắn một miếng, quyết định tạm thời không thể hiện thái độ nữa, dù sao Chanhee cũng chịu làm cả donkatsu cho mình.

Chanhee nhìn dáng vẻ khi ăn của người ngồi đối diện, cảm thấy trên đầu anh có hai cái tai cún vô hình đang dựng lên, không nhịn được khẽ cười.

Kim Younghoon nghe thấy tiếng cậu cười liền ngẩng đầu lên, bắt gặp Chanhee đang chống cằm nhìn mình thì tự nhiên lại cảm thấy hơi ngại. Anh giảm tốc độ hoạt động của cơ hàm xuống, cố bày ra một bộ dạng ăn uống tao nhã lịch sự.

Chanhee thấy anh loay hoay tại chỗ sửa dáng ăn, lại càng cười to hơn. Kim Younghoon ngậm đầy cơm trong miệng, suy nghĩ xem có nên lôi thái độ ra bày lại hay không. Anh còn chưa kịp suy nghĩ xong, đã thấy Chanhee đứng dậy vòng qua bàn ăn, cậu đến trước mặt anh, cúi người vươn tay về phía đùi Younghoon rồi... ôm không khí lên.

Kim Younghoon nhìn cậu ôm một đám không khí quay lưng đi, ngay cả cơm trong miệng cũng quên phải nuốt. Anh còn chưa kịp lên tiếng hỏi cậu vừa làm gì, hành động tiếp theo của cậu đã khiế Younghoon quên cả việc nhai cơm. Cậu gắp thức ăn trong chảo ra bát rồi đặt xuống sàn, Kim Younghoon rướn cổ nhìn, là một miếng donkatsu.

Trên đầu Younghoon mọc đầy dấu hỏi chấm.

"Cậu làm gì thế?" Kim Younghoon hỏi, giọng nói không rõ vì còn đang ngậm cơm trong miệng.

Chanhee vuốt ve đám không khí, chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn anh. "Cho Bori ăn."

Kim Younghoon suýt nữa sặc cơm đang ngậm trong miệng.

"Lần trước làm donkatsu cho anh nhưng anh không về, một mình Bori ăn hết cả một đĩa to, hình như nó thích món này lắm."

Một loạt loại cảm xúc đứng xếp hàng trước cửa chờ Kim Younghoon gọi tên, anh không biết nên cảm thấy thế nào mới hợp hoàn cảnh lúc này, cuối cùng chọn "đổ lệ trong lòng" trước. Kim Younghoon, hai mươi tư tuổi, rốt cuộc hiểu được lời dạy "không nên ảo tưởng về tầm quan trọng của bản thân". Lần trước anh hỏi donkatsu, Chanhee đập dao xuống thớt như thể muốn chém anh chứ không phải chém miếng thịt, Younghoon đã tự nhủ sau này không nhắc đến donkatsu trước mặt cậu nữa. Hôm nay Chanhee đột nhiên làm một đĩa donkatsu to bự, anh còn tưởng cậu làm để lấy lòng mình, hóa ra Chanhee chỉ làm vì con gái cậu thích ăn thôi!

Chanhee nói thích anh, nhưng suy cho cùng anh với cậu vẫn chỉ là người dưng, làm sao so được với con gái cậu chứ! Kim Younghoon làm sao so được với Choi Bori! Chỉ nguyên chữ Kim thôi đã ít hơn chữ Choi một kí tự rồi, họ Kim làm sao so được với họ Choi! Anh đưa tay ôm ngực, trong lòng đã niệm đến lần thứ tám mươi tám, mình đúng là không có tí teo quan trọng nào mà.

Cơm canh trên bàn đột nhiên chẳng còn ngon nữa, Kim Younghoon đứng dậy, lừ đừ đi ra ngoài phòng khách. Vừa đi ra khỏi cửa nhà bếp, anh đã đá chân vào góc một vật cứng, cảm giác đau đớn từ đầu ngón chân truyền thẳng lên đại não, Younghoon ngồi xuống sàn xuýt xoa thương cho ngón chân út xấu số.

Chanhee nghe thấy tiếng kêu của anh, vội vàng chạy ra ngoài. "Anh sao thế?"

Kim Younghoon nhìn hòm kim loại không biết chui ở đâu ra, mếu máo mách tội thủ phạm. "Cái thứ của nợ này làm tổn thương ngón chân tôi!"

Chanhee đánh mắt sang "cái thứ của nợ", biểu cảm trên gương mặt biến hóa khôn lường. Kim Younghoon đã quá quen với dáng vẻ khả nghi này của cậu, nghi ngờ hỏi.

"Cái thứ của nợ này là của cậu?"

Chanhee bước lên đẩy "cái thứ của nợ" gọn vào góc tường, cậu cười lấp liếm. "Mấy đồ linh tinh của em, em vừa mới nhờ bạn chuyển đến lúc chiều nên vẫn chưa kịp cất xếp gọn gàng."

Kim Younghoon phải đưa tay lên vuốt ngực mới thở bình thường được. Anh nhớ mình mới vừa đồng ý để cậu chuyển vào khoảng một tiếng trước, thế mà hành lý của cậu đã được chuyển đến từ chiều. Lại còn thêm một Choi Bori nữa! Younghoon còn chưa đồng ý cho con gái cậu chuyển vào cùng đâu, thế mà nó đang ăn donkatsu ngon lành trong bếp nhà anh kìa!

Chanhee vốn chẳng định hỏi anh, cậu chỉ thông báo, anh có đồng ý hay không thì cậu vẫn sẽ một tay ôm con gái một tay xách đồ vào độc chiếm cái nhà này, ý kiến của anh đâu có quan trọng. Kim Younghoon vò đầu đứng dậy, anh làm gì có tiếng nói trong cái nhà này, một nửa tiếng nói cũng không có!

Chân vẫn chưa hết đau, Younghoon nhảy lò cò lên tầng. Anh quay người định đóng cửa phòng ngủ thì thấy Chanhee kéo theo cái hòm của cậu theo sát sau lưng mình.

"Cậu lại định làm gì?"

Chanhee nhấc chân đá vào cánh cửa. "Em phải cất đồ."

Younghoon nghe cậu muốn cất đồ vào phòng của mình, tự động phiên dịch thành cậu muốn dùng chung phòng ngủ với mình. Chủ nhà phải có tiếng nói, anh chỉ tay sang phòng ngủ cho khách bên cạnh.

"Cậu dùng phòng bên kia."

Chanhee nhìn theo hướng tay anh chỉ, ồ lên một tiếng rồi kéo đồ về phía cửa phòng bên cạnh. Thật ra cậu không cần ngủ, cậu chỉ cần một chỗ cất đồ mà thôi.

Younghoon nhìn Chanhee mở cửa vào phòng, đột nhiên nhớ ra cậu từng bảo quần áo của mình để ở nhà bạn bị cháy hết rồi, thế thì cậu còn đồ gì để cất nữa chứ? Anh suy nghĩ một chút, cảm thấy phải kiểm tra xem cậu mang thứ gì vào nhà mình, phòng trường hợp một ngày đẹp trời cảnh sát xông vào nhà anh lục ra hàng cấm.

Kim Younghoon cảm thấy suy nghĩ của mình hợp lý, không do dự chạy sang phòng bên cạnh, yêu cầu kiểm tra hành lý.

Chanhee nghe vậy, cũng không phân bua chống chế, cây ngay không sợ chết đứng mở hòm ra cho anh xem.

Đồ đạc của cậu cũng không có gì nhiều, trong hòm là một bộ Hàn phục và vài tờ giấy cũ đã nhàu. Kim Younghoon đưa tay thử lật bộ Hàn phục, vải áo mát lạnh phủ lên đầu ngón tay, chỉ dựa vào xúc giác thôi cũng có thể thấy đây là loại vải cao cấp. Trên áo là những hình thêu tỉ mỉ chi tiết, từ hoa mẫu đơn, hoa sen đến phượng hoàng, uyên ương. Nhấc áo khoác ngoài màu đỏ rực lên, bên dưới là một lớp áo khác màu xanh dương. Younghoon nhíu mày, mặc dù hiểu biết của anh về Hàn phục không sâu, nhưng dù sao cũng là người từng đóng phim cổ trang, anh có thể nhận ra bộ trang phục này không phải trang phục bình thường mặc hàng ngày. Hơn nữa, đây còn không phải đồ dành cho nam giới.

"Đây là đồ của cậu hả?"

Chanhee gật đầu. "Không phải đồ của mình thì em mang theo làm gì!"

"Nhưng bộ quần áo này không giống trang phục bình thường."

"Tất nhiên rồi, đây là khoát y* mà."

Khoát y? Kim Younghoon lục lại từ điển của mình, nhớ ra khoát y là trang phục dành cho tân nương. Anh đột nhiên cảm thấy mình đúng là nhiều chuyện hại thân, thà không hỏi còn hơn, hỏi rồi chỉ rước thêm bực.

Kim Younghoon tự động trao quyền sở hữu bộ đồ này cho người vợ kiếp trước của Chanhee, trong lòng nghĩ Chanhee cũng yêu vợ ghê đó, vậy mà còn bảo người ta quên mình rồi thì tại sao phải nhớ. Anh không muốn xem đồ của vợ Chanhee nữa, đặt bộ khoát y vào lại trong hòm, cầm mấy tờ giấy bên cạnh lên. Mặt giấy ố vàng, có vẻ như từng bị ngấm nước rồi được phơi khô, mực trên giấy loang lổ nhòe đi, nhìn không rõ bên trên viết gì. Younghoon chọn ra tờ lành lặn nhất, nhưng bên trên viết toàn Hán tự, một chữ anh cũng không hiểu.

"Thế cái này là gì?"

Chanhee nhìn tờ giấy anh giơ ra trước mặt mình, im lặng một lúc mới trả lời. "Thơ."

Younghoon ồ lên. "Cậu hiểu hết chỗ này không?"

Chanhee lẳng lặng gật đầu. Younghoon lại ngạc nhiên ồ lên lần nữa, không ngờ cậu là con nhà gia giáo, lại còn biết cả Hán tự nữa.

"Cậu đọc thử một bài xem nào." Kim Younghoon như phát hiện ra kỳ quan thế giới mới, dúi mấy tờ giấy vào tay Chanhee đòi cậu đọc.

Cậu nhận lại những tờ giấy từ tay anh, cẩn thận vuốt thẳng lại, động tác của cậu rất nhẹ, chỉ sợ hơi mạnh tay là giấy mực sẽ tan thành từng mảnh vụn. Chanhee không nhanh không chậm cất tiếng.

"Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ-"**

Một tia chớp cắt ngang bầu trời trống trải bên ngoài, tiếng sấm đì đùng vang lên, mưa đột ngột ào ào đổ xuống như thác dữ.

Chanhee dừng lại, lắc đầu không đọc nữa. Kim Younghoon có chút mất hứng nhìn những tờ giấy trên tay cậu, buột miệng hỏi. "Lâu quá không ôn bài nên quên rồi chứ gì?"

Chanhee không biện hộ, chỉ thở dài gật đầu. "Quên mất rồi."

Kim Younghoon lại nói thêm gì đó, nhưng cậu quay người không đáp, để giọng nói của người bên cạnh chìm lẫn vào tiếng mưa bên ngoài.

Chanhee xếp những tờ giấy vào một góc hòm, đóng nắp lại, sập chốt khóa.

Người không muốn nhớ, vĩnh viễn cũng không thể nhớ ra.

.
Chú thích:

*활옷/闊衣/ khoát y: là hôn lễ phục của Công chúa và Ông chúa thời Joseon, sau này dần được người dân sử dụng như lễ phục của mọi cô dâu.

Ảnh minh hoạ:

Nguồn tham khảo: namuwiki

(nếu muốn đọc hiểu thêm về khoát y thì có thể lên fb tìm bài viết về khoát y trên page Hán Thành Phủ nhe)

**Trích bài thơ "Dạ vũ ký bắc" của nhà thơ Lý Thương Ẩn thời Vãn Đường. Nhà thơ đang ở đất Ba Thục xa xôi nhận được thư từ vợ hỏi khi nào thì trở về, ông viết bài thơ này như một lời hồi âm gửi về cho vợ ở quê nhà. Cũng có nơi ghi chép tên bài thơ là "Dạ vũ ký nội" (Đêm mưa gửi vợ)

Phiên âm Hán Việt:

Quân vấn quy kỳ vị hữu kỳ,
Ba sơn dạ vũ trướng thu trì.
Hà đương cộng tiễn tây song chúc,
Khước thoại Ba sơn dạ vũ thì.

Dịch nghĩa:

Người hỏi ngày về, ta chưa hẹn được,
Mưa đêm ở núi Ba nước tràn ao thu.
Bao giờ mới có thể ngồi dưới cửa sổ hướng tây, cùng nhau cắt bấc đèn,
Lại cùng kể cho nhau nghe chuyện mưa đêm lạnh lẽo ở núi Ba.

Cùng nhau cắt bấc đèn/tim đèn ngụ ý cắt bỏ những đoạn chỉ nến đã bị đốt cháy, để ngọn đèn sáng hơn, hình dung thắp nến tâm sự suốt cả đêm dài.

Nguồn tham khảo: baike

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro