3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù cơ thể có mệt mỏi đến chết đi, nhưng sau khi truyền dịch xong Ngọc Hân bị đám người hầu mang đi tắm rửa. Trong quá trình tắm cho Ngọc Hân, họ không dám sờ mó lung tung, bộ dạng các nữ hầu beta như đã được đào tạo qua trên mặt vô cùng nghiêm túc hành việc.

 Ngọc Hân ngồi yên vị trên bàn ăn rộng lớn của ngôi biệt thự. Ngoan ngoãn ngồi đợi Mẫn Trí, không, phải nói là cam chịu mới đúng. Một lúc sau, thân ảnh cao gầy của Mẫn Trí bước ra từ thư phòng cùng người bạn thân Danielle Marsh. 

Danielle nhìn cô gái nhỏ ở nhà ăn rất ngoan ngoãn ánh mắt lại không đứng đắn nhìn toàn thân đầy dấu chủ quyền của người bạn thân ác ma, ả cười cười nhìn Mẫn Trí.

 "Vật nhỏ có vẻ yếu đuối không đủ thỏa mãn bản tính cầm thú của cậu nhỉ?" Mẫn Trí đưa đôi mắt sắc bén về phía ả, nồng nặc mùi thuốc súng. "Thu hồi cái ánh mắt đó ngay, coi chừng tôi móc mắt cậu." 

Danielle cười phá lên. Không nói thêm câu nào thẳng tiến đi ra cửa biệt thự. Bản tính Mẫn Trí cô vô cùng hiểu. Chỉ có một câu để miêu tả "còn hơn cầm thú". Cơ thể không phòng bị, liền bị nhấc bổng lên rồi lại đặt lên đùi của Mẫn Trí. Cánh tay vòng qua ôm chặt lấy eo nhỏ. 

Hơi thở nóng rực phả vào tai nhỏ mẫn cảm há miệng ngậm cắn. Ngọc Hân bị bất ngờ, mẫn cảm run lên đôi tai nóng lên như bị lửa thiêu đốt. Nhưng cô lại rất thích. Mẫn Trí luôn biết cô gái nhỏ này rất hận mình chỉ vì Phạm gia nên nàng mới ngoan ngoãn chịu dựng sự giày vò tàn ác của cô. Nhìn nàng càng cam chịu, Kim Mẫn Trí càng cao hứng. 

Lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Ngọc Hân, Mẫn Trí đã thích. Nhất là đôi mắt long lanh ánh nước ấy, rất thuần khiết không nhiễm bụi trần. Đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng đau khổ khi nghe Phạm Quân bán nàng cho cô. Vào thời khắc ấy, đôi mắt nàng cực kì đẹp đã tạo nên sự hấp dẫn cùng hứng thú cho Mẫn Trí.

 "Đút cho tôi." Đôi tay nhỏ rung rung cầm chặt lấy đôi đũa trong tay nhưng muốn trút giận lên nó. Hành động nhỏ đó đã lọt vài tầm mắt của Mẫn Trí, cô cười gian mãnh cúi người liếm lên cái cổ đã có rãi rác dấu hôn. 

Mẫn Trí càng nhìn càng cao hứng. "Nhanh." Ngọc Hân ưm một tiếng trong cổ họng, ngoan ngoãn nghe lời gắp một miếng thịt xào đưa lên miệng Mẫn Trí, cô há miệng ăn lấy. Ăn được mấy miếng. "Cô...muốn ăn gì tiếp theo?" Ngọc Hân nhỏ giọng hỏi. 

"Ăn em?" Chiếc đũa trong tay nàng liền rơi xuống. Mẫn Trí cười đến vui vẻ. Người làm đưa đến một đôi đũa mới cho nàng. Ngọc Hân thật sự sợ, nàng rất sợ đau nhất là khi bị Mẫn Trí dùng thứ đó đi vào trong mình. Ngọc Hân nghĩ đến kích thước của cô liền sợ run người. 

Trên bàn ăn một người sờ mó hưởng thụ sự phục vụ, người còn lại thì chật vật đưa từng miếng cơm cho người uy quyền kia. Sau khi Mẫn Trí ăn no bụng thì nơi da thịt Ngọc Hân cũng đã rãi rác thêm dấu hôn. Hiện tại cô ăn no, nàng mới tự chiếu cố chính mình, Ngọc Hân ăn rất ít, trong tình cảnh này nàng không thể nào nuốt trôi cho dù đã hai ngày chưa được ăn gì vào bụng chỉ được truyền dịch.

 Mẫn Trí nhận ra được đều đó liền gọi đầu bếp đưa thêm ba món lên đẩy trước mặt nàng, ra lệnh. "Ăn hết cho tôi. Thừa bao nhiêu tôi hành em bấy nhiêu." Cảm nhận cơ thể tiểu nha đầu đông cứng lại, liền xấu xa thò tay vào váy dài tới đầu gối sờ lên vùng tam giác mềm mại đùa giỡn. Bàn tay chà sát vào khu rừng diễm le nghịch phá. 

Ngón tay tìm kiếm hạt ngọc nhỏ đang ẩm thân bên trong hai vách thịt non mềm mà vân vê se lấy se để đến khi ẩm ướt cả ngón tay thon dài của Mẫn Trí. "Ưmm... Ân...Ưmmm...Ân" Ngọc Hân nỉ non chật vật co rúm người lại hơi thở dồn dập, cơ thể đỏ lên như tôm luộc phát ra âm thanh nho nhỏ dễ nghe. "Cô...xin..dừng lại...ưmm ân..hộc..." 

"Mau ăn." Bên tai mẫn cảm bị cô cắn liên tục phả khí nóng lúc này mới ngoan ngoãn chịu đựng sự chơi đùa của cô nặng nề gắp thức ăn đưa lên miệng. Nghe âm thanh Ngọc Hân rên rỉ như tiếng muỗi kêu làm Mẫn Trí rất thích, nghe vào tai rất khoái lạc. Trợ lý thông báo Phạm Quân đến đàm phán làm ăn với Mẫn Trí. Nhận thông báo cô cười đểu cợt. 

"Đưa hắn vào phòng." Nghe Phạm Quân đến trái tim Ngọc Hân như chết lặng. Anh trai của nàng lại nhẫn tâm bán nàng cho tên nữ vương này, từng giây đều bị ả bắt nạt, chơi đùa. Kể cả ngay lúc này bàn tay xấu xa kia đã mơn chớn chà sát bên ngoài tiểu nguyệt hồng hào đã ướt đẫm chất dịch sềnh sệch, lâu lại ấn nhẹ vào âm đạo mẫm cảm cực đại Ngọc Hân phải hởi dốc liên tục, đôi đũa trong tai không cầm nổi làm rớt xuống đất. 

"Ha...ân..ưm..ưm..a..a" 

"Ướt hết rồi này." Mẫn Trí đưa những ngón tay đã bị dính đầy dâm thủy nơi u cốc đưa lên trước mặt Ngọc Hân, gian mãnh khép mở ngón tay tạo ra những sợi chỉ bạc hỗn đảng. Nhìn cô gái trong lòng bị bắt nạt sắp chảy ròng nước mắt, Mẫn Trí cười lớn sảng khoái vô vùng. Phạm Quân bị đưa vào phòng kính, trước mặt có một màn hình lớn nhìn thấy Ngọc Hân ngồi trên đùi Mẫn Trí trong rất ngoan ngoãn trên màn hình laptop khiến hắn chột dạ mà không nhìn nàng lấy một lần, Phạm Quân không phát hiện được gì khác thường qua màn ảnh chỉ biết làm sao để lấy lòng Mẫn Trí.

 Ngọc Hân quay mặt úp vào bờ vai gầy của Mẫn Trí không muốn để Phạm Quân nhìn thấy thân ảnh của nàng hiện tại, trên cổ rất nhiều dấu hôn chằn chịt, phía dưới lại bị nữ nhân đùa nghịch thê thảm. " Ưm..ưm..ân..ân." Ngọc Hân rên rỉ nhỏ trên vai nữ nhân. Mẫn Trí nhân từ cho nàng mượn bờ vai nỉ non. 

Mẫn Trí lúc này nắm lấy hạt trân châu nhỏ nhạy cảm se nhẹ, Ngọc Hân rung lên bần bật chảy nước mắt úp trượt xuống ngực cô rên khẽ, Mẫn Trí thích thú đưa ngón tay vào hoa nguyệt nàng khuấy động, liên tục phát ra âm thanh "chậc..chậc.." nho nhỏ chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy. Nữ nhân cảm nhận cục thịt nhỏ trong lòng xụi lơ liền gắt gao ôm chặt dán vào người, tiếp tục nghịch phá. Ngọc Hân thở dốc tay bấu chặt vào thành ghế cắn răng đến bật máu. Chóp mũi đỏ bừng rất đáng yêu.

 "Có chuyện gì muốn nói?" Mẫn Trí mê mẫn ngửi mùi hương trên cổ Ngọc Hân cất giọng sắc bén không thèm liếc vào màn hình. Phạm Quân nhìn thấy nàng ngoan ngoãn để Mẫn Trí chơi đùa trong lòng cũng thật thổ thẹn. Nhưng có vẻ Mẫn Trí rất thích Ngọc Hân, hắn lại vui mừng vì sẽ thuận lợi cho hắn. 

"Chủ tịch Kim, tôi chỉ muốn vay vốn của cô thôi ạ." 

"Bao nhiêu?" 

Ngón tay trong hoa nguyệt sưng đỏ của Ngọc Hân càng ra vào nhanh hơn, nữ nhân tách đôi chân cô gái mở lớn ra tiếp tục chơi đùa hạt châu nhỏ nhạy cảm, cà rởn hơn như muốn bứt chết cô gái nhỏ trong lòng. 

Ngọc Hân chịu không nổi lại trượt xuống liền bị Mẫn Trí mạnh mẽ sốc lên cố định trên đùi. Phạm Quân không hề biết được chuyện gì đang xảy ra ở phía màn ảnh bên kia, hắn vẫn thao thao bàn chuyện dù Mẫn Trí chưa từng nhìn hắn hay để tâm lời hắn nói. 

"Được." 

Nghe được sự chấp thuận của Mẫn Trí, Phạm Quân vui mừng đến quên cô em gái cười vui vẻ, liên tục cảm ơn Mẫn Trí trong rất hèn hạ. Sau khi câu nói cuối cùng của Mẫn Trí cất lên kết thúc một vụ làm ăn trong hai phút. Cô không bận tâm liền dập lại màn hình ôm cô gái đã sụi lơ trong lòng đi lên lầu. "Hình như Phạm gia thật sự bỏ rơi em rồi." 

Bị Mẫn Trí đụng trúng nổi đau, Ngọc Hân rơi nước mắt im lặng. Nữ nhân nhìn biểu tình cô gái nhỏ trong lòng không kiềm chế được cắn lên má nàng cười ma mị. Trong cuộc đàm phán ngắn ngủi ấy Phạm Quân chưa hề hỏi thăm nàng một câu nào. 

Tình anh em đã thật sự nguội lạnh. Ngọc Hân bị Mẫn Trí hung hăng đặt lên chiếc bàn to trong phòng ngủ tách rộng chân nàng thành chữ M lớn lộ khe suối hồng hào sưng đỏ, hai mép thịt non mềm cứ úp mở thôi thóp ẩn bên trong là hạt đậu nhỏ hoạt nhìn chỉ muốn cho vào miệng cắn nuốt. 

Mẫn Trí không những cảm thông ngược lại rất thích thú với hoa nguyệt lắm vết thương do cô tạo ra dâng cho cô cảm giác hứng thú xưa nay chưa bao giờ có. Khí nóng tỏa ra hương vị khí tức alpha mãnh liệt bay vời mũi Ngọc Hân làm nàng càng sợ hơn. Nữ nhân cứ dùng ánh mắt tia lửa chăm chăm nhìn vào hoa huyệt rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro