1-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Nhàhàng Pháp...

"Kwon...Kwontổng, xin ngài hãy giúp tôi" Người đàn ông trungniên ngồi đối diện nài nỉ, trán đẫm mồ hôi cầukhẩn

"Tôikhông thích nói nhiều"Giọng nói trầm ấm vang lên,hơi thở đầy quỷ dị, đôi mắt sắc bén của Yuri nhìnthẳng vào người đàn ông kia, đầy chán nhường.

"Xinngài hãy giúp công ti tôi, tôi xin ngài, cầu xin ngài"-Jung Sang Woo nài nỉ.

"Appa."Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, chủ nhâncủa giọng nói ấy là Jessica Jung, con gái của Jung SangWoo.

"Conlàm gì ở đây"-Jung Sang Woo quay sang, khó chịu lêntiếng.

"Conđược Tiffany mời đi ăn, thấy appa ở đây, conmới..."'-Jessica trả lời, thoáng thấy vẻ mặt khóchịu của ông, cô quay sang nhìn 2 người đối diện vớiappa cô. Mày cô nhíu lại khi phát hiện ra người đàn ôngmặc âu phục kia. Ánh mắt Jessica vô tình chạm với cặpmắt sắc bén của Yuri, nhất thời sợ hãi nhanh chóngquay mặt đi. Khóe miệng Yuri vô thức cong lên.

"Appađang làm việc sao? Con đi nhé"-Jessica nhanh chóng tìmcách tháo chạy.

"Được."-JungSang Woo nói.

"Tôinghĩ...chúng ta có thể hợp tác."-Yuri lên tiếng. Câunói đó làm cho Jung Sang Woo và trợ lý của anh bất ngờ."Thật sao...đội ơn ngày Kwon tổng..."-JungSang Woo vui mừng lên tiếng. Nhưng câu nói tiếp theo lạikhiến ông đổ mồ hôi lạnh "Với một điều kiện!Tôi muốn con gái ông!"

"Yuri,cậu đang làm gì vây hả"-Trợ lý của anh cau màyhỏi.

"Saohả?" -Yuri chẳng để ý, cứ tiếp tục hỏi Jung SangWoo.

"Được."-SangWoo lập tức trả lời, dù lúc đầu có chút lo lắng.Yuri đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, nở nụ cườikinh miệt, "Hợp tác vui vẻ" rồi quay lưng bướcđi.

"Cậumuốn làm gì vậy hả? Công ti của ông ta sắp phá sảnrồi mà, chẳng còn cách nào cứu vãn, vậy mà cậu lạimuốn sát nhập công ti của ông ta vào Kwon Thị sao?"-KimTaeYeon bốc đồng la lên.

*KimTaeYeon : Bạn thân cũng là trợ thủ đắc lực của Yuritrong "Hắc Nguyệt" (bang phái trong thế giới Hắcđạo của Yuri), là trợ lý của anh trong công ti. Một conngười "Hành động trước, nói chuyện sau" cháuđức tôn của gia tộc Kim. Thiên tài chế súng, thông minhnhưng lại rất bay bướm.

"Tôicó cách của tôi." Yuri chậm rãi trả lời.

"Vìcô bé đó sao? Tôi nhớ cậu rất ghét phụ nữ lắm mà,bởi vậy cậu mới được mệnh danh "Người đàn ôngđộc thân hoàng kim" chứ?" TaeYeon cười khẩynói.

"Côbé đó là ngoại lệ." Khóe miệng anh lại giươnglên, tạo lên một đường cong rõ ràng. Anh nhớ lại lúccô bị anh bắt gặp cô đang cau mày khó chịu nhìn anh thìlại sợ sệt tìm cách tháo chạy. Khuôn mặt đó thật sựrất đáng yêu. TaeYeon ngớ người nhìn anh, tròn mắt nhưmuốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy người máu lạnh như anhđang cười.


TạiJung gia...



"Không!Con không lấy ông chú đó đâu." Jessica uất ức nói.



"Sica,con giúp cha con đi! Hãy cứu lấy công ti, công ti đó làtâm huyết cả đời của ông ấy đó." Bà Jung cốgắng khuyên con gái.



"Nhưng...nhưngông ta hơn con đến 11 tuổi, làm sao, làm sao con cóthể...hic..." Khóe mắt cô bắt đầu ngấn nước.



"Đủrồi! Jung gia có ơn lớn với con, con không thể thấy chếtmà không cứu! Sica, gia đình ta nuôi nấng con từ nhỏ,con phải báo đáp chứ." Jung Sang Woo nghiêm nghị nói."Nếu không có ta, con làm sao có được ngày hôm nay?"



"Kìamình" Bà Jung can ngăn. Bà đưa mắt nhìn Jessica, chỉthấy cô cuối đầu không nói gì. Lòng bà nghẹn lại.



"Khôngnói nhiều nữa! Mai ta sẽ đưa con sang Kwon gia." JungSang Woo nghiêm nghị nói rồi bỏ vào phòng ngủ.



"Sica,để ta lên nói chuyện với ông ấy, trễ rồi, con mau đingủ đi." Bà Jung an ủi Jessica.



Jessicauất ức bỏ vào phòng. Nhưng hồi lâu sau cô lạinghĩ...Qủa thật Jung gia có ơn lớn với cô, lúc còn nhỏcô bị bỏ trước Cô nhi viện, cuộc sống của cô bắtđầu từ đó, những đứa trẻ cùng tuổi luôn nghen tịvới cô vì cô được đường mẫu yêu thương, lại xinhđẹp vô cùng, rồi chúng kiếm cớ ăn hiếm, đi học cònbị người ta kinh miệt..



Côluôn phải chịu đựng cho đến mùa hè của 12 năm vềtrước, Jung gia vì muốn có con gái nên đã đến Cô nhiviện nhận nuôi cô, lúc đầu Jung gia phản đối nhưngvừa thấy cô thông minh, lại xinh đẹp sau này sẽ giúpích cho ông nên ông mới đồng ý nuôi cô...Hít một hơithật mạnh, cô bước ra khỏi phòng đi đến phòng ngủcủa ông để nói chuyện nhưng thay vì vậy, cô lại ngheđược những điều mà cô không nên nghe...



"SangWoo, sao ông lại nhắc lại chuyện đó." Bà Jung caumày hỏi.



"Hừ,tôi nhận nuôi nó là cũng có mục đích, chứ bà nghĩ tôiở không mà nhặt nó về sao!" Jung Sang Woo hừ mộttiếng. "Jung gia chỉ có một đứa con, đó chính làDongHuyn, con bé Jessica đó chỉ cần trà trộn vào Kwon gia,sau đó làm cho Kwon Yuri tán gia bại sản là được"



BàJung nhìn ông ngỡ ngàng, thì ra là năm đó, ông chấp nhậnnuôi đứa trẻ ấy là lý do này sao. Bà đau xót thay choJessica. Tuy không phải là con ruột nhưng bà luôn yêuthương cô hơn cả Eunji. Cũng vì từ nhỏ DongHuyn đã ươngbướng, không nghe lời đành phải gửi qua anh ta qua Anh đểdu học, nên bà mới muốn có đứa con gái để tròchuyện, vì vậy mới nhận nuôi Jessica, dù vậy bà cònyêu thương cô hơn cả DongHuyn.



"Khôngcần vòng vo nữa, dù sao đối với tôi nó chỉ là mộtquân cờ cũng có thể là món hàng thôi..." Jung SangWoo khẽ cười, bà Jung chỉ biết lắc đầu mà trong lòngđau xót...



Jessicađã nghe thấy hết, những điều mà cô không biết, bâygiờ thì tất cả cô đều nghe được...Thì ra là vậy,cô đối với Jung gia chỉ là một món hàng dùng để traođổi, cô thẫn thờ bước vào phòng, nằm úp mặt xuốnggiường, một dòng nước nóng chảy dài trên gò má. Côphải làm sao đây, phải giả vờ không biết, hay phảihận họ...Cô tự hỏi, rốt cuộc thì...Cô đã làm gìsai mà tất cả mọi người trên thế giới này đềukhước từ cô..."Cô đối với Jung gia chỉ là mộtmón hàng...Chỉ là một món hàng..." Từng chữ, từngchữ đều lập lại trong đầu cô...

Jessicacứ khóc như một đứa trẻ đến khi không còn sức đểkhóc mới ngủ thiếp đi...đêm khuya thanh tĩnh,biệt thựJung gia phá lệ yêu tĩnh, các bảo vệ tuần tra xungquanh, bất chợt có 1 bóng đenlướt qua, nhanh như chớp,không để lại bất cứ tiếng động nào. Từ ban cônglầu hai, nơi phòng ngủ của Jessica, bóng đen ấy thoángchốc đã đến bên cửa, đèn trong phòng vẫn sáng,bóng đen kì lạ nhìn qua cửa sổ, khi thấy chủ nhâncăn phòng này đang say ngủ nhanh tay mở cửa sổ rồithật tự nhiên đi vào. "Ngay cả cửa sổ cũng khôngđóng sao?" Bóng đen ấy nghĩ thầm. Nơi chiếcgiường êm ái, có một nữ nhân đang nằm yên giắc,trên khóe mắt vẫn còn đọng nước. Đưa bàn tay rắnchắc và xinh đẹp như một nghệ sĩ piano lên đôi mắtkia, khóe miệng vô thức giương lên, tạo một đườngcong hoàn mỹ "Bảo bối về nhà nào", nói xongliền bế Jessica, ôm trọn trong vòng tay của anh. Ngườicon gái này thật kiều diễm, thật xinh đẹp...Rồi nhưcách ban đầu, ra khỏi Jung gia.



Sánghôm qua, Jessica tỉnh dậy trên chiệc giường tròn rộnglớn, căn phòng mà cô đang nằm tràn ngập màu tím,từ bức tường, rèm cửa cho đến đồ dùng đều làmàu tím xinh đẹp. Trong phòng còn ngát hương Lavendermà cô yêu thích. Nhanh chóng nhận ra đây không phảiphòng cô, cô nhất thời hét toáng lên. Bằng cáchnhanh nhấ đi vào toilet để rửa mặt. Jessica chạy rakhỏi phòng, trước mặt cô là một tòa nhà đượcthiết kế theo kiến trúc phương tây, trần nhà cao vút,ở giữa còn gắn một chùm đèn pha lê lấp lánh đượcgọt dũa rất tinh tế.



Bộsofa màu trắng ngà trãi dài bao quanh chiếc bàn tròn thủytinh được đặt chính giữa đại sảnh. Người giúpviệc cứ đi tới đi lui, nhiều không đếm nổi. "Đâylà đâu" Jessica run rẩy đi xuống phía dưới đôimắt sắp đọng nước.



"Dậyrồi sao?" 1 giọng nói trầm thấp vang lên từ phíasau cô, khiến cho cô giật mình quay lại quay lại mà bậtngười ra đằng sau, Yuri nhanh chóng đưa tay đỡ lấy thâncô, mặt sát mặt mà lên tiếng "Không cần phải giậtmình như vậy đâu."



"Anhlà ai, sao tôi lại ở đây?" Jessica đưa tay cố sứcđẩy Yuri ra, nhưng bất lực liền lên tiếng.



"Emlà vợ tôi, vậy tôi là gì của em?" Yuri nhếch môicười.



"Anh...làchồng tôi sao?" Jessica trố mắt nói.



"Ngoanlắm! Chịu nhận tôi là chồng rồi sao?" Yuri đắc ýlên tiếng.



Còncô mắt chữ A miệng chữ O, trừng mắt nhìn anh, bực tứcvô cùng khi nhận ra mình bị lừa "Anh..." cáimiệng nhỏ nhắn của cô chưa nói hết câu liền bị anhchặn lại bằng cách hôn cô. Môi lưỡi dây dưa vớinhau, Jessica dãy dụa. Cô càng dãy dụa, anh càng thích thú,lưỡi của anh quấn lấy lưỡi của Jessica, tham lam húthết mật ngọt từ miệng cô, một hồi lâu mới buông côra. Đầu óc Jessica quay cuồng, ngay cả sức đứng cũngkhông có, bất lực đành phải gục đầu vào lồng ngựcvạm vỡ của anh mà thở dốc. Đối với màn chào đónbuổi sáng như vậy thật khiến cô tức giận mà rủathầm anh. "Kwon...Kwon Yuri. Anh thật là...quá đáng."



"Emlà vợ tôi, tôi có quyền!" Bằng cách nói gọn ngất,anh bình thản trả lời. "Phải rồi, chiều nay chúngta kết hôn đó. Em ở nhà chuẩn bị đi nhé, tôi đu làm.Có gì cứ hỏi quản gia." Yuri buông cô ra, dặn dò.



"Kết...hôn?"



"Phảirồi."



"Khôngthích"



"Emcó quyền lựa chọn sao?" Yuri nhếch môi cười, lộrõ bản chất nắm quyền. Jessica chỉ biết cuối đầu,bàn tay nhỏ nhắn siết chặt vạt áo. Yuri đưa tay xoa đầucô, khuôn mặt không chút biểu tình "Ăn sáng đi, đồcủa em đã được đưa đến rồi."



Jessicagật đầu, nhưng một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầucô, cô liền chạy ra cửa lập tức hét lên: "KwonYuri...Anh dám bắt cóc tôi." Chính là lúc anh vừa ratới cửa, cô liền sực nhớ hôm qua cô ngủ ở Jung gia.Vậy mà bây giờ lại thức ở nhà anh. Kinh hãi mà hétlên.



Yuringhe được, quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên,khuôn mặt đầy hứng thú "Tôi bắt cóc em...đem vềnhà làm vợ." Rồi lại sải bước đến chiếc xe BMWđang đứng chờ anh, mà anh cũng không quên để lại mộtcâu châm chọc cô "Bảo bối, em chậm tiêu như vậychắc trí nhớ cũng không tốt, nên đừng có đi lung tung,nếu không sẽ lạc đấy." Jessica như muốn bốc khói,nói không nên lời, đành cắn răng bực tức đi vào.

Jessicaăn sáng trong trạng thái vô cùng bực bội, cô tưởngtượng miếng bít tết kia là anh, mà dùng dao nỉa đâm,chọc, dùng hết sức mà chuốc giận. Sau khi cơn giận đãđược giải tỏa, cô lại tiếp tục ăn...



"Bácquản gia" Sau khi ăn xong, cô gặp quản gia hỏi chuyện.



"Vâng,có chuyện gì sao ạ?"



"KwonYuri là người như thế nào?" Cô ngây thơ hỏi. Cômuốn biết rốt cuộc anh là người thế nào mà độtnhập vào Jung gia 1 cách dễ dàng như vậy.



"Tiểuthư, cô không thể gọi thẳng tên của ông chủ như vậy!Ông chủ sẽ không vui đâu!" Quản gia nhắc nhở.



"Ưm...vậyanh ấy là ai vậy."



Quảngia ngỡ ngàng, nói cũng phải, trước giờ rất ít ai biếtđến tổng giám đốc của tập đoàn Kwon Thị, bởi lẽanh không mấy thích những tên "chó săn", nênnhững người biết anh chỉ có thể đếm trên đầu ngóntay.



"Ôngchủ là người rất tài giỏi, chưa đến 15 tuổi đã tốtnghiệp bằng thạc sĩ, sau khi ông chủ nghiên cứu vàchỉnh trang lại ngành dược sĩ rồi bắt đầu thành lậptập đoàn Kwon Thị, chỉ sau 2 năm tập đoàn đã nằmtrong top 10 Châu Á, tiếp tục 1 năm sau đã trở thành tậpđoàn lớn mạnh, đứng đầu và bao trọn khắp Châu Á...



Jessicangỡ ngàng, thật không ngờ Yuri lại là 1 người tài giỏinhư vậy. Vì thế nên cha cô mới đến cầu cứu anh sao?Nhưng cô không hề hay biết anh ngoài mặt là một Tổnggiám đốc tài giỏi anh còn là 1 người lãnh khốc, mưutrí hơn người, làm việc quyết đoán, đối với phụ nữchỉ có 4 chữ "chán ghét phiền toái" Là trong 10tài phiệt trẻ tuổi nhất Hàn Quốc là lão đại có thểlực lớn nhất trong thế giới Hắc Đạo cũng như trênChâu Á, Ai nghe đến tên Hung thần đều sợ. Bởi lẽ anhrất tàn nhẫn, đối với những kẻ dám chống đối anh,anh đều diệt hết. Yuri từng mở rất nhiều cuộc truysát những kẻ phản bội hay bất tài. Một khi đã bịanh nhắm tới thì chỉ duy nhất có một con đường đóchính là CHẾT.



Chỉcần nghe sơ vậy thôi, cô cũng đủ biết anh là ngườinhư thế nào rồi. Bây giờ trong lòng cô sự sợ hãi đangdâng trào.



"Tiểuthư!" Thấy Jessica cứ đứng ngẩn ngơ ở đó, quảngia bèn lên tiếng.



"Ưm...bácquản gia à. Vậy Kwon Yuri...à không Kwon tổng là xã hộiđen hả?"

Jessicangây thơ hỏi. Quản gia đổ mồ hôi, ông tự hỏi, côgiả vờ không biết hay không biết thiệt vậy, ông đãnói anh là người đứng đầu trong Hắc Đạo rồimà..."Vâng, phải ạ."



"Oh~cháu muốn đi tham quan ngôi nhà này, có được không. Anhấy nói cháu không được đi lung tung nên chắc cháu đicùng bác được nhỉ?"



"Vậyđể tôi sai người đi cùng tiểu thư!"



"Được!"Jessica hào hứng trả lời.



"Naeun,mau dẫn tiểu thư đi tham quan đi." Quản gia ra hiệucho cô hầu gái có tên là Naeun dẫn cô đi tham quan.



Nhàcủa anh rất to nha, đó là tòa biệt thự với kiến trúcphương Tây, cửa sổ sát đất cao lấp lánh xen kẻ vớitừng bức tường kiên cố màu trắng ngà. Bên trái làmột khu vườn cũng không biết tên, nhưng lại không cóhoa oải hương...khiến cô có chút buồn. Cách đó khôngxa là một nhà kính thiết kế hình vòm, cô tự nghĩ nếunhư đã có vườn hoa này rồi thì sao Kwon Yuri lại cònxây thêm nhà kính làm gì?



"Nhàkính là nơi ông chủ trồng những loài hoa quý, theo nhưtôi biết thì trong đó có những giống hoa không thích hợpvới khí hậu của Hàn Quốc nên phải trồng trong máyđiều hòa." Cô hầu gái tận tình giải thích.



"Thìra là vậy" Một người lạnh lùng như anh vậy màcũng yêu thích hoa sao ta?

Ởđây giống một thế giới thu nhỏ vậy, những thứ xahoa, quý giá đều có, sân golf, hồ bơi, vườn cây... Mànhà anh rộng bao nhiêu vậy. Còn sang hơn tỷ phú nữa. Đihoài cũng mỏi chân, nên cô đi vào sảnh nằm xem tivi vìghế sofa chính giữa là hình chữ nhật dài hai bên ghếlà ghế sofa tròn bao trọn lấy cái bàn thủy tinh ở chínhgiữa, thoáng chốc đã gần trưa...Trưa hôm nay Yuri phá lệvề nhà ăn cơm trưa để có thể nhìn mặt cô. Vừa bướcvào cửa anh đã lên tiếng châm chọc: "Xem ra, em rấtrảnh."

Nghetiếng nói, theo phản xạ cô quay sang phía có giọng nóiliền kinh hãi định bỏ chạy. "Nếu em dám chạy tôisẽ thả hổ cắn em đó." Đoán trước cô sẽ bỏchạy nên anh lên tiếng.

"Hổ...anhgiỡn với tôi sao. Ai lại nuôi hổ trong nhà chứ?"Jessica nghi hoặc hỏi. Làm như cô là con nít không bằng.Lại uy hiếp cô bằng cách đó.

"Đitheo tôi." Yuri kéo tay cô lên lầu. đưa tay mở cửaphòng anh ra, huýt sáo một cái. Từ trong phòng anh một cặpmắt sáng rực màu vàng hiện lên, dần dần từ trong bóngtối một con Bạch hổ xuất hiện, thân hình nó cao lớn,cặp ranh nanh dài bén nhọn, bộ móng vuốt sắc bén, chậmrãi đi ra.

Mặtcô tái nhợt không còn giọt máu, đôi chân tê cứng khôngthể nhúc nhích được, miệng cô mấp máy, toàn thânJessica run rẩy, sau một phút định hình cô đã ngất xỉu.Yuri nhìn cô ngất vì sợ hãi, khuôn mặt lộ vẻ thíchthú, liền bật cười. Sau đó bế cô đi vào phòng anh.Người hầu cùng quản gia trong nhà nhất thời ngỡ ngàngkhi thấy ông chủ của họ thường ngày mặt lạnh nhưtiền, ngay cả nói chuyện cũng rất kiệm lời chứ huốnghồ chi là cười tươi như vậy, thật là một chuyệnhiếm thấy. Nhìn cô đang nằm say "ngủ", anh lạibật cười, anh đưa tay vuốt đầu con Bạch hổ, mắt thìvẫn chăm chú nhìn nữ nhân kia. Khuôn mặt đầy thích thúcất tiếng " Nè Tiểu Hổ, mi nói xem, có phải là rấtđáng yêu đúng không?" Bạch hổ chỉ dụi cáiđầu vào tay anh như đồng tình với câu nói đó. Khoảngmấy phút sau Jessica tỉnh dậy, mở mắt ra, điều đầutiên cô thấy được là khuôn mặt lạnh như tiền củaKwon Yuri, và bên cạnh là một con Bạch hổ. Khuôn mặt côlần nữa lại tái nhợt "Có...có...h...hô...hổ...tại...saocó...ro...tronggg nhà.........."Jessica run rẩy ngồi dậy.

"Thúcưng của tôi." Một câu nói ngắn gọn được đáptrả lại cho chắc chắn của cô.

"H...hổ...thúcưng." Mắt chữ A miệng chữ O, cô hỏi.

"Phải."Anh nhếch mép cười "Yên tâm, thú cưng của tôi ănchay, với lại tôi nuôi nó từ nhỏ, cũng huấn luyện nórồi. Không cắn người bừa bãi đâu."

"Ănchay?" Jessica thắc mắc, cọp mà cũng ăn chay sao?

"Phải,trừ rau củ ra thì nó không ăn."

"Vậyăn chay kiểu gì chứ. Anh giỡn với tôi sao?" Tuy vẫncòn sợ nhưng cô vẫn gân cổ lên hét.

"Đốivới loài hổ, ăn chay...tức là không ăn thịt người..."Anh nhàn nhã trả lời.

"Vậy...vậysao...?" Cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hình như anh rấtthích trêu chọc cô, cho đến khi nào cô khóc mới chịudừng lại nên anh lại mở miệng nói tiếp "Trừ phitôi cho phép."

Rầm...trongđầu cô bây giờ như bị một tảng đá mấy chục tấnđè vậy. Anh có phải là người không vậy. Người tanuôi chó, nuôi mèo còn anh thì nuôi hổ...không lẽ anh làDã thú. "Anh...có phải người không vậy?" Vừadứt câu, cô liền lấy tay bụm miệng, tự biết là khôngnên nói vậy, cô chỉ buột miệng mà thôi, chắc khôngchết đâu.

"Chưamột ai nói tôi là con người." Đôi mắt anh trầmxuống, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình thản. Trước giờ,thật sự chưa ai nói anh là con người vì anh lãnh khốc,làm việc rất tàn nhẫn, một khi đã giết người thìanh sẽ không để bất cứ ai sống sót. Người ngườigọi anh là Hung thần cũng vì lí do đó. Jessica chăm chúnhìn anh, cô tự nghĩ có phải anh cũng rất cô đơn?

"Emkhông muốn ăn trưa sao?" Yuri cau mày nhìn cô.

'Muốnchứ." Jessica lùi lại phía sau để bước xuốnggiường, vì cô không dám nhìn con Bạch hổ to lớn kiađâu. Nhìn thấy hành động đó của cô, Yuri nhếch mépcười. Sau đó cũng đứng dậy "Đi thôi Tiểu hổ."Hiểu lời chủ, con Bạch hổ đi theo sau, còn cô thì lo sợđi từ từ sau con Bạch hổ, miệng lẩm bẩm: "Tiểuhổ sao? Đại Đại hổ mới đúng." Dù cô nói rấtnhỏ nhưng từng chữ đều lọt vào tai của Yuri. Càng lúcanh càng thấy Jessica rất thú vị.

Trênbàn phòng ăn đã được dọn sẵn, ngồi xuống bàn ăn,Yuri phất tay ra lệnh cho mọi người lui xuống, trong phòngăn chỉ còn cô, anh và...Tiểu Hổ.

Jessicangậm đôi đũa nhìn anh đăm đăm, không chớp mắt, anhcũng chẳng quan tâm vẫn nhàn nhã ăn cơm. "Nè..."Cuối cùng cô cũng lên tiếng "Cho tôi gọi điệnthoại...ba mẹ tôi chắc đang lo lắng."

'Khôngcần, Jung gia cũng biết rồi. Sáng nay tôi đã phái ngườisang đó lấy đồ của em." Yuri buông đũa xuống, nhànnhạt trả lời.

"Vậysao. Họ..." Jessica ấp úng nói.

"Embị bán cho tôi rồi. Họ cũng không quan tâm đâu.Hừm...bây giờ thứ họ quan tâm..." Anh chống cằm vẻmặt có chút khinh mệt, đang chăm chú nhìn cô gái trướcmặt, tay cầm đũa, nhưng mặt thì lại cuối xuống, Yuricười nữa miệng, nhấn mạnh từng chữ vừa phát ra "Đóchính là tiền và công ti của họ. Em-Bị-Bỏ-Rơi-Rồi."

"Embị bỏ rơi rồi." Câu nói lập lại trong đầu cô."Cạch. kenggg* -Tay cô không còn sức lực, chiếc đũacầm trên tay bị rơi xuống đất. Cô cắn chặt môi, đôimắt rũ xuống, "Bị bỏ rơi" Thứ mà cô sợ nhấtchính là bị bỏ rơi. Jessica im lặng, đầu vẫn cuốixuống, Yuri đôi mắt vẫn đặt trên người cô, một phútcũng không có phản ứng gì. Điều anh đang trông chờ...đóchính là phản ứng của cô, hoảng loạn, sợ hãi, tứcgiận hay là sẽ khóc.

"Emkhông muốn ăn cơm sao?" Yuri cười châm chọc. Jessicađáng thương lắc đầu. Khóe mắt cô bắt đầu ngấnnước, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống, từnggiọt từng giọt rơi xuống bàn tay nhỏ nhắn đang danchặt vào nhau. Jessica run rẩy cắn chặt môi cô vẫn đangcố gắng kìm nước mắt dù nó dang không nghe lời cứchảy xuống. Yuri đứng dậy, kéo chiếc ghế bên cạnhJessica ngồi xuống, cô đã khóc, dù vậy trong lòng anh cóchút không vui nhưng sự nhễu cợt mà anh muốn cô nếmthử vẫn còn. "Ngước mặt lên." Yuri lười biếngđưa tay chống cằm. giọng điệu ra lệnh. Jessica lắc nhẹđầu, nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Yuri cau mày, giọngcủa anh chùn xuống, trong tiếng nói hiện rõ sự khôngvui và có chút tức giận, "Đừng để tôi lặp lạilần thứ 3, Jessica Jung! Ngẩng mặt lên." Jessica sợhãi ngẩng mặt lên nhưng không nhìn anh mà nhìn đi đâuđó, đôi bàn tay nhỏ xinh vội vàng lau nước mắt. "Nóixem, bây giờ em thấy thế nào?" Yuri nhếch mép cườichăm chọc.

"...Tôi...đãlàm gì sai?" Giọng cô run rẩy, chữ được chữ mất.

'Hìnhnhư là không có" Yuri vẫn chưa muốn buông tha cho cô,tiếp tục chế giễu.

"Saohọ lại bỏ rơi tôi."

"Vìem là con rối của họ."

Jessicagiương mắt nhìn anh. Đôi mắt đầy sợ hãi, đầy buồnbã. Tiếp tục lau khóe mắt cô cười khổ. Sau đó côđứng dậy bỏ vào phòng. Anh thì vẫn ngồi đó cườithích thú, miệng lẩm bẩm. "Xem ra, em sẽ bị tôi bắtnạt dài dài rồi." Rồi cũng đứng dậy bỏ lên lầu,Tiểu Hổ thấy chủ nhân bỏ đi, cũng đứng dậy đitheo...

Trongphòng của Jessica bây giờ đang vang lên tiếng nức nở,"Em bị bỏ rơi rồi" , "Vì em là con rối củahọ" Từng lời mà Yuri nói cứ văng vẳng trong đầucô? Tại sao...


Đếnbuổi chiều váy cưới được đưa đến nhà của Yuri.Những bộ váy cưới đó đều do những nhà thiết kếnổi tiếng ở Anh chọn, 1 bộ trị giá hơn mấy ngànđôla.

Cókhoảng 5 người giúp việc và 2 thợ trang điểm đứngtrước cửa phòng của Jessica, một người giúp việc lêntiếng "Tiểu thư, có thể mở cửa không ạ.""Tiểu thư" Người giúp việc gõ cửa.

*Cạch*"Có chuyện gì sao?" Jessica mở cửa, thấy nhiềungười đứng trước cửa liền thắc mắc hỏi.

"Thưa,đây là 5 bộ váy cưới do ông chủ chuẩn bị, còn đâylà thợ trang điểm Lisa và Zoe. Họ sẽ giúp cô trang điểm.Ông chủ dặn 5h cô phải có mặt ở nhà thờ ạ."Người giúp việc cung kính đáp.

"Đượcrồi, mời vào." Jessica khẽ cười cúi chào 2 thợtrang điểm.

Chỉsau ít phút, cô đã trang điểm xong. Zoe liền lên tiếngkhen ngợi "Woa! Cô thật sự rất đẹp đó. Ừm...nhìnxem: đôi mày liễu thanh tú, đối lông mi dài cong vút cùngcặp mắt to tròn cái mũi nhỏ xinh. Còn nữa cái miệngxinh đẹp, môi đỏ tự nhiên, 2 bên má lại ửnghồng...Phu nhân à, cô quả thật là 1 mỹ nhân đó, khôngcần trang điểm cũng đã nổi bật rồi."

"Vậysao...cảm ơn." Jessica gượng cười.

""Tiểuthư, mời thử áo cưới ạ." Người giúp việc đưacho cô 1 trong số bộ áo cưới kia.

"Khôngcần đâu. Lấy cho tôi bộ váy trắng đó đi." Cô chỉvào chiếc váy cưới màu trắng được đặt trên giường.Người giúp việc đưa cho cô.

Jessicatừ từ cầm lấy và mặc thử,. Cô vốn đã xinh đẹp,Bậy giờ còn khoác trên mình chiếc váy trắng cúp ngựclại cảng thêm lộng lẫy.

Jessicatừ từ đi xuống dưới đại sảnh. Mọi người khôngkhỏi ngạc nhiên trước người con gái xinh đẹp thuầnkhiết này.

Côbước lên xe, tài xế bắt đầu nổ máy, chiếc xe từ từlăn bánh rời khỏi tòa biệt thự rộng lớn xa hoa kia đivào trung tâm thành phố rồi dừng lại 1 nhà thờ cao totreo tấm bảng "Nhà thờ YS"

Côđược vệ sĩ đưa vào bằng cửa sau, tránh gây náoloạn.

Côđược đưa đến phòng chờ, ngồi xuống bàn trang điểm,cô ngước mắt nhìn người con gái trong gương...xinh đẹpsao? Dù cô xinh đẹp như thế nào, cô vẫn cô đơn..."Phunhân...bó hoa cưới của cô đây ạ." Người hầu gáiđưa cho cô bó bông.

"Cảmơn." *cạch*

"Phunhân, đến giờ rồi, mời theo tôi" Một vệ sĩ đivào một mực cung kính chào cô.

Jessicahít một hơi thật mạnh rồi đứng lên đi theo tên vệsĩ bước ra ngoài lễ đường...

Tiếngnhạc vang lên, từ phía cửa xuất hiện một người đànông mặc Comple đen kế bên là một cô dâu xinh đẹp.

Cácquan khách không khỏi ngạc nhiên. Hãy nhìn xem, một côdâu xinh đẹp nhất mà họ từng thấy.

Máitóc vàng được uốn lọn, trên đầu đội một vươngmiệng nhỏ kèm theo là khăn trùm trắng dành cho cô dâu,mái tóc được vén qua một bên, đôi mày liễu thanh túlộ ra, ẩn dưới hàng lông mi dài cong vuốt kia là đôimắt to tròn, con ngươi đen láy, cái mũi nhỏ xinh, đôimôi đỏ mọng.

Côlộng lẫy trong chiếc váy cưới màu trắng, nhìn cô rấtthuần khiết, ở eo có buột một cái nơ màu hồng phấnto, từ phần eo xuống chiếc váy được gắn thêm vảiren, chân váy có những viên kim cương lấp lánh đượcđính xung quanh, chiếc váy dài che mất đôi chân thon thảcủa cô, trên tay Jessica cầm một bó hoa cưới màu tím,là hoa hồng tím rất hiếm.

Côdâu từ từ bước đến gần chú rể đang đứng cạnhCha (cha này là cha xứ đó mọi người ^.^)

Ngườiđàn ông này tuy khuôn mặt vẫn đang lạnh lùng nhưng cũngrất đẹp trai.

Khuônmặt góc cạnh gõ ràng, đôi lông mày rậm, hàng lông midài, đôi mắt màu hổ phách sắc bén đầy uy lực, ẩndưới cái mũi cao là đôi môi mỏng quyến rũ, trên ngườianh toát ra khí chất Ngạo Thị Thiện Địa (Xem thườngtrời đất) người mặc comple từ từ đưa tay củaJessica cho anh, đưa bàn tay rắn chắc của mình ra Yuri nắmchặt lấy tay cô.

Tiếptheo đó là người Chủ hôn bắt đầu lên tiếng "Hỡicác anh chị em chun1gg..."

"Thôiđược rồi. Không cần dài dòng vậy đâu, tuyên bố luônđi." Yuri cắt ngang lời của Chủ hôn.

Vìanh nghĩ, anh còn nhiều việc phải giải quyết, còn cáitục lệ dài dòng đó anh chẳng cần.

Dùsao cũng chẳng ai dám chống đối anh. Trán của ngườiChủ hôn đẫm mồ hôi, trong lòng vừa sợ vừa lại bấtngờ.

Nhữngngười có mặt ở đây thì xôn xao, họ cứ nghĩ rằng làdo anh qua nôn nóng kết hôn.

CònJessica trố mắt nhìn anh. Bực bội Yuri lên tiếng "Tôikhông có thời gian đâu."

Lúcnày chủ hôn mới hoàn hồn tuyên bố "Ta tuyên bố...kểtừ hôm nay hai con là vợ chồng. Con có thể hôn cô dâu."

Yuriđưa tay kéo cô lại gần. Mặt sát mặt, anh nở nụ cườihút hồn nhìn thẳng vào cặp mắt đen láy của Jessica rồiđặt đôi môi mỏng của mình lên đôi môi đỏ mọng củacô.

Tiếngvỗ tay từ phía dưới vang lên trầm trồ. Buổi tiếc nàyđược tổ chức ở ngoài trời, là một cuộc hôn nhânbí mật. Chỉ có những khách mời quan trọng và nhữngngười bạn của Yuri, Jessica từ nảy tới giờ vẫn đanglóng ngóng như đang tìm kiếm ai đó, chợt sau lưng cótiếng gọi: "Xin chào, chị dâu."

"Ơ...anhlà?" Jessica nghi hoặc hỏi.

"Tôilà KimTaeYeon, bạn thân của chồng cậu." TaeYeon tươitắn trả lời.

"Gọitôi là Jessica." Cô cuối đầu chào, anh ta là bạn củaYuri sao? Trong lòng cô đầy nghi ngờ.

"Chà,không ngờ cô lại đẹp đến vậy đó, thật là một mỹnhân nhỏ." Một tiếng nói phát ra.

"Xinchào, tôi là Choi SooYoung, bạn của Yuri." SooYoung đưatay ra trước mặt Jessica. Cô cũng lịch sự bắt lại.

"Nào,cùng cạn ly đi. Xem như lần đầu gặp mặt thì phảichào hỏi chứ." SooYoung đưa cho cô ly rượu vang,Jessica đưa tay ra cầm lấy "Uống cạn."

Cườitươi, đưa ly rượu lên miệng rồi nói. Jessica giậtmình, uống cạn sao? Tửu lượng cô vốn không tốt, uốnghết ly này chắc cô say mất.

Đànhphải từ chối "Thật ngại quá...tôi..."

"Côấy uống rượu không tốt." Yuri từ đằng sau bướctới giật lấy ly rượu trong tay cô. Jessica giật mình,SooYoung và TaeYeon thì ngớ người, TaeYeon lên tiếng treu6ghẹo: "Chà chà, thương vợ nhỉ."

Yuriliếc TaeYeon làm cho anh ta im bặc. Jessica lại ngó qua ngólại tìm kiếm.

SooYoungthấy cô như đang tìm cái gì đó liền hỏi "Jessica,em tìm gì vậy."

"Ba...mẹ...!"Cô lí nhí trả lời, nhường như không pgat1 ra tiếng.

Yurinhìn cô đang cuối đầu, tay siết chặt lấy vạt váycưới, lãnh đạm nói "Họ không đến."

Jessicangước mặt lên nhìn anh, cô cố gắng gượng cười "Oh!Em...em đi vào phòng chờ, em hoi mệt." Nhìn cô rờiđi, trong lòng Yuri có chút không vui, không phải là do anhkhông mời họ đến, mà do chính họ không dám đến dựlễ cưới của cô.

TaeYeonvà SooYoung đứng đó nhìn anh, TaeYeon lại lên tiếng trêunghẹo "Nè...đứng đó thẫn thờ làm gì hả?"

"Đượcrồi, mau kết thúc lễ cưới đi, rồi đi theo tôi giảiquyết một số công việc." Yuri chán nản nói.

"Ok."Yuri phẩy tay gọi một người vệ sĩ đến rồi ra lệnh"Đưa phu nhân về trước đi." người vệ sĩ gậtđầu rồi lui ra.

Yuriđi thay Âu phục rồi bước ra cùng TaeYeon và SooYoung đira ba chiếc xe Porsche đậu ở gần cổng nhà thờ.

"Ôngchủ" Chính là lúc anh định đi vào xe thì một tênvệ sĩ chạy lại.Yuri quay lại hỏi: "Chuyện gì?"

"Thưa...khôngthấy phu nhân đâu ạ." Người vệ sĩ cúi đầu trảlời. Yuri cau mày khó chịu nhìn tên vệ sĩ kia.

Vẫngiữ khuôn mặt bình tĩnh anh ra lệnh: "Cho người tìmđi."

"Cóchuyện gì vậy?" TaeYeon từ trong xe ló đầu ra hỏi.

"Côấy chạy đi đâu rồi." Yuri trả lời -"Đi tìmđi." Anh hất mặt về phía nhà thờ, TaeYeon vàSooYoung chán nản đi tìm.

Cònanh thì bình thản bước đi "Nếu tôi mà tìm đượcem, thì tôi sẽ cho em biết tay." Yuri lẩm bẩm, tuykhông tức giận nhưng anh hiện tại đang có việc gấp,anh cũng không thể bỏ mặc cô được vì anh biết hiệntại cô đang trốn ở đâu đó mà khóc.

Theoquán tính, anh chậm rãi đi về phía góc khuất sau nhàthờ, quả nhiên, Jessica đang ngồi xổm dưới đất, gụcmặt xuống đầu gối, anh thở dài bước đến lên tiếng:"Mặc váy cưới mà ngồi như vậy sẽ dơ hết đó."

Jessicagiật mình ngước mặt lên, khuôn mặt nhỏ bé đầy nướcmắt, cô vội vàng lau mặt, đứng thẳng dậy bước đếngần anh, sợ hãi nói: "Xin...xin lỗi. Tôi..." Thấycô sợ hãi như vậy, Yuri trong lòng lại dâng lên một cảmxúc kì lạ.

Anhlại muốn chọc ghẹo cô rồi, anh vờ nổi giận, nắmchặt lấy bả vai cô, hung dữ nói "Em muốn gì đâyhả. Bây giờ tôi đang có việc gấp, vì em mà bây giờtôi trễ giờ rồi. Chết tiệt!"

Jessicabị dọa đến xanh mặt, nhưng vẫn cắn chặt môi khôngdám khóc, cô sợ đến nói không lên lời.

Thấybộ dạng cô bây giờ, Yuri nín cười "Chỉ vì họkhông đến lễ cưới của em nên em khóc sao. Em bị bỏrơi rồi thì còn nhớ đến họ làm gì chứ. Đồ ngốcnày. Về nhà đi."

"Tôi...biếtrồi." Jessica gật đầu anh liền buông cô ra, hai vaicô giờ rất đau, vì bị bỏ ra bất ngờ, cô loạngchoạng xém té, anh kịp thời nắm tay cô kéo lại.

Jessicavừa nãy bị anh dọa giờ không dám đến gần anh liềnrút tay lùi lại. Yuri trố mắt nhìn cô, còn cô thì sợhãi từ từ đi ra xe.

Yuriliền bật cười, đút hai tay vào túi quần, anh thong thảđi ra ngoài. Vệ sĩ đưa cô vào xe rồi lái xe đi ra khỏinhà thờ.

TaeYeongác tay lên vai anh, cười khẩy nói: "Nhìn mặt cậuđang rất vui nhỉ."

Yurihất tay anh ra, đi thẳng lên xe, TaeYeon vờ giận dỗi nói:"Cái tên này..."

"Đượcrồi. Cậu chấp gì cậu ta chứ. Đi thôi." SooYoungcười nói.

Cảba chiếc xe đồng loạt phóng đi. Nhà thờ lại trở vềtrạng thái yên tĩnh như lúc trước...

11hkhuya Yuri mới về nhà. Tên vệ sĩ thấy anh liền chạylại mở cửa xe. Yuri thanh âm trầm thấp hỏi "Có xảyra chuyện gì không ?" Tên vệ sĩ một mực cung kínhđáp "Lúc trở về nhà phu nhân lên phòng thay đồ sauđó ra bậc thềm trước cửa ngồi. Phu nhân ngồi từ 7giờ tối cho đến 10h khuya."

"Trờimưa cũng không đi vào sao ?"

"Vângạ , quản gia có khuyên can , cũng có đem dù ra nhưng phunhân cũng không cần."

Màyđẹp nhíu lại ,Yuri thô bạo đóng cánh cửa xe lại. Hunghăng đi lên phòng của Jessica.

"Sica, em có chịu thôi đi không."- Yuri chân đạp mạnhcánh cửa phòng, lớn tiếng quát , nhưng khi căn phòng hiệnra , anh chỉ thấy cô đang ngồi dưới đất gục mặt lêngiừơng. Anh tiến lại gần cô "Sica...." Ngườicô nóng ran , anh thở dài , bế cô lên giừơng thì độtnhiên cô tỉnh dậy. "Anh...làm gì vậy." - Giọngcô tthì thào như đang cố hết sức để nói.

"Đưaem lên giừơng nằm." - Anh lùng trả lời.

"Yul...anhnói đi...tôi đã làm gì sai" - Giọng của cô lúc nàynhư sắp bật khóc, Anh nắm chặt hai bả vai cô , trong mắthiện rõ tia lửa đỏ "Em không làm gì sai . Là do họbỏ rơi em , lợi dụng em. Sica đến bao giờ em mới thôiđau khổ vì họ hả."

"Đau..."-Jessica nhăn mặt nói "Anh...thì biết gì chứ. Từ nhỏtôi đã bị mẹ bỏ rơi , trong cô nhi viện , tôi luônnghe lời , không làm gì sai...nhưng vẫn bị những đứatrẻ khác ăn hiếp , khinh thường...hic...họ cũng giốngtôi mà...cũng là cô nhi...tại...sao lại ăn hiếp , xa lánhtôi...huhuhu. Chính Jung gia đã cứu tôi ra khỏi chốn địangục đó , họ nuôi nấng tôi , nhưng lúc tôi đi họccũng bị những người khác khinh thường , anh có biếtcảm giác đó như thế nào không !?" - Jessica bật khóc, bao nhiêu uất ức cô cam chịu đều nói hết ra. DượcThiếu Phàm buông lỏng vai cô ra ,ôm cô vào trong lòng . TừTử Hàn nức nở nói "Anh có biết khi tôi biết Từgia chỉ là lợi dụng tôi , tôi đã đau khổ thế nàokhông !? Tại sao cả thế giới này không ai cần tôi.Tôi...rất sợ bị bỏ rơi....rất sợ...huhuhu..."

Lúcnày anh mới biết cô đã phải chịu đựng những gì , ômcô chặt trong lòng anh mới phát hiện người cô bây giờrất nóng , cô đang sốt cao. Anh vội đặt cô nằm xuốnggiừơng , tay sờ trán cô."Chết tiệt , sao lại nóngnhư vậy. Nằm yên ở đây." Anh vừa mới quay đi thìvạt áo đột nhiên bị một bàn tay nhỏ nắm lại."Anh...điđâu vậy...." - Jessica thì thào hỏi , dường như ngaycả nói cũng rất khó.

"Tôiđi lấy đá chườm cho em." - Yuri quay lại nhìn cô gáiyếu ớt đang nằm trên giừơng , khuôn mặt vẫn lạnhlùng , cất tiếng trả lời.

"Đừng.....đ....đi."- Đôi tay nhỏ vẫn chung thủy nắm chặt lấy vạt áo củaanh. Hơi thở yếu ớt Jessica nài nỉ

"Emmuốn chết cóng sao." - Yuri tức giận nói.

"Đừng....bỏ....đư....đừn....g...."- Trong đôi mắt to tròn kia , lại bắt đầu ngấn nước. Cô bây giờ rất khó chịu , rất lạnh , rất đau....Đôimôi tái nhợt , nhấp nháy như không còn sức để phát raâm thanh , chữ được , chữ mất "Lạ...nh....lạn......hhh...Trong lòng anh rất khó chịu , tim như bị ngàn vạn conkiến cắn vậy . Anh nắm lấy bàn tay cô , đắp thêm vàilớp chăn bông nữa . Anh khẽ nói. "Sica....đừngsợ....anh không bỏ rơi em đâu. Sẽ không bao giờ."

"Lạnh...."

"Mauđến nhà tôi ngay , trong vòng 2 phút mà không có mặt ,tôi sẽ quăng các người cho sói ăn đấy." - Nhìn cônhư vậy , anh thật sự rất đau lòng , liền lấy điệnthoại ra gọi cho bác sĩ. "Đừng lo . Bác sĩ sắp đếnrồi."

Khoảng1 phút sau , có 1 đám người hối hả chạy vào phòng cô. "Tổng...tổng giám đốc." - Bác sĩ Lee thở dốclên tiếng.

"Maukhám đi." - Yuri ra lệnh.

Ôngliền nhanh chóng bước lại , ông ra lệnh cho những ngườicon lại đưa dụng cụ . Bác sĩ Lee tiêm cho Jessica mộtmũi thuốc mê để cô an giấc , tay thì truyền nước biển. Tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng xem ra cô cũng đãđỡ hơn nhiều.

"Phunhân bây giờ đã bớt sốt rồi ạ ! Do thể lực của côấy vốn đã không tốt bây giờ còn bị cẩm , có lẽphải mất mấy ngày nữa mới khỏe hẳn." – Bác sĩLee cung kính nói.

"Thểlực yếu." – Yuri nhắc lại , như vẫn muốn biếtnguyên nhân .

"Thưa, có thể là do lúc nhỏ , từng bị một thời gian bệnhnặng , hay lao động quá nhiều , bị tổn thương tinh thầnv.v... nên khiến cơ thể bị áp lực , một số tế bàomiễn dịch trong cơ thể suy yếu . Từ đó dẫn đến việcthể lực không được tốt . Rất sễ bị bệnh." –Ông tận tình giải thích.

Yuriquay sang nhìn cô , anh khẽ thở dài , rồi phẩy tay , ralệnh cho Bác sĩ Lee cùng những người khác đi ra ngoài.

"Đồ....Ngốc"– Yuri ngồi ở đầu giường , chăm chú nhìn khuôn mặtbé nhỏ kia đang an giấc. "Em...là của tôi." – Thanhâm trầm ấm vang lên , Yuri nằm xuống vòng tay ôm chặtcô vào trong lòng như đang bảo vệ một vật bảo bốinào đó.


"lạnhquá...." – Tiếng thở gấp ckợt vang lên trong đêmkhuya thanh tĩnh. Yuri bất chợt thức tĩnh , anh phát hiệnra cô gái đang nằm trong long anh đang run rẩy , cánh tay ômsiết lấy anh . Hơi thở nóng bừng , toàn thân cũng nóngran. Anh giật mình lên tiếng "Sica...em sao vậy."

"Lạnhquá...rất lạnh...hộc...hộc" – Jessica không ngừng kêuthan...cánh tay càng siết chặt lấy người anh hơn.

Yuri lấy them chăn bong bên cạnh đắp cho cô , nhưng dườngnhư không có ích , cô vẫn than lạnh. "Umma.....đừng bỏSica mà...umma...hic..."- Cô mê sản , không ngừng gọi mẹ.

Yuriđau xót nhìn cô không ngừng run rẩy. Bây giờ đã là 1hsáng , cô bây giờ lại phát sốt , có gọi bác sĩ cũngkhông kịp . Nghĩ ngợi một hồi , Yuri quyết định , dùngthân nhiệt để sởi ấm cho cô.

Anhđưa tay cởi bỏ chiếc áo pijama ra , làn da trắng mịn lộra , Yuri bình tĩnh tiếp tục cởi hết đồ trên ngườicô ra , da của cô mịn màng , vì bị sốt cao nên cô chútửng đỏ .

Hơithở anh khó nhọc , ép dục vọng xuống , anh cởi bỏchiếc áo sơmi đang mặc trên người , tiếp tục ôm côvào lòng , đắp chăn lại , hơi thở của Jessica từ từđều lại.nhưng vòng tay vẫn chung thủy không buông .

Thấycô đã đỡ lạnh , anh cũng an tâm nhắm mắt tiếp tụcngủ . Chưa bao giờ , anh thấy lo lắng một ai như lúc này. Trong lòng anh tự hiểu anh yêu cô , nhưng tình yêu nàychưa chắc đã bền vững .

Vìanh và cô ở hai thế giới khác nhau , thế giới của anhquá nguy hiểm , còn thế giới của cô tuy nhiều buồnphiền nhưng bình yên hơn thế giới của anh. Ngay lúc này, khi anh đang ôm chặt cô , một suy nghĩ liền hiện ratrong đầu . Anh...muốn bảo vệ cô gái này . Cả đờicũng không muốn rời xa cô....Ghé sát vào tai của Jessica, anh thì thào lập lại câu nói vừa nãy "Em là củatôi."

4hsáng , Jessica mơ màng tỉnh dậy.Ánh mặt trời chiếu vàophòng khiến cho tầm nhìn của cô bị chói. Đôi mắt mọngnước từ từ mở căng ra , đập vào mắt cô là khuônmặt anh tuấn , chưa kịp định thần thì cô phát hiệnanh - Yuri không mặc áo , còn cô thì cũng vậy , cô hốthoảng hét lên "Á......đồ dê xồm." Yuri đang yêngiấc thì bị tiếng thét chói tai của cô đánh thức ,mày đẹp nhíu lại , Yuri liếc cô một cái rồi lên tiếng"Em....Hét cái gì."

"A....anh....anh.....đô....đồcủa tôi.....đồ....dâm tặccccc" - Jessica kéo tấmchăn bao bọc lại cơ thể nhảy xuống giừơng , khuôn mặtđỏ bừng hét lên.

"Tôi, có làm gì em đâu." - Yuri nằm nghiêng , lười biếngnói.

"Nhưnggggđồ....của tôi." - Jessica chỉ vào lớp chăn bông ,tức giận nói.

Yurinhin khùôn mặt nhỏ bé kia đang đỏ bừng , trong lòng lạimuốn trêu ghẹo cô , anh gối đầu lên tay , cười tànói. "Là do em tấn công tôi trước mà."

Jessicatrố mắt nhìn anh , lắp bắp nói "S....sao...?"

Yurinhếch miệng nói "Là do em cưỡng bức tôi mà , em bịsốt rồi mê sảng rồi "tấn công" tôi , rồi ấyấy."

Jessicabây giờ mắt chữ A miệng chữ O , không thể tin được.

"Bâygiờ tôi mệt lắm , lại đây." - Anh đưa tay ngoắcngoắc cô lại."Hôm qua em không cho tôi ngủ yên , bâygiờ phải ngủ bù. Nhanh lên , mau nằm xuống đây."

"Tạisao chứ."

"Lỗitại em , nên bây giờ phải làm gối cho tôi ôm . Tôi đếmđến 3 em không lại là tôi bạo lực đó."

Côsợ hãi , đành phải tiến lại gần anh , lắp bắpnói"Tôi...phải mặc áo."

"Toànthân cao thấp của em tôi đã thấy hết rồi . Cần gìphải che. Mau lên." - Yuri vờ nghiêm mặt ra lệnh. Còncô thì vừa tức vừa xấu hổ lầm bầm nói "Đồ...vôsĩ"

"Xemra em cũng đã khỏe hơn rồi nhỉ. Có muốn thử lạikhông" - Anh cố gắng nén cười lại , đưa bàn tay rakéo cô nằm xuống giừơng , Jessica mất đà mà ngã vàolòng anh . Chưa kịp lên tiếng thì bị anh dán chặt môimình với môi của cô. bá đạo đưa đầu lưỡi của anhvào bên trong miệng Jessica, không ngừng dây dưa với cáilưỡi thơm tho ngọt ngào của cô, bàn tay nóng rực cũngkhông tự chủ được xoa vuốt lên đường cong lả lướtcủa cô. Jessica vùng vẫy , hai bàn tay nhỏ bé cố hếtsức đẩy anh ra nhưng đành phải bất lực .

Hồilâu sau , Yuri lật người cô lại , bắt đầu từ cổngọc trắng như tuyết của cô . Ở trên cổ cô khôngngừng liếm hôn, mút vào, lưu lại ấn kí màu đỏ."Kwon...Yuri...tránh ra." - Jessica yêu kiều la lên .

Côbây giờ rất khó chịu . Toàn thân nóng bừng , tim đậpliên hồi không theo quy luật nào.Yuri ngước mặt lên ,nởnụ cười tà nhìn người con gái trước mặt

"Khôngphải em muốn xác nhận sao. Tôi đang giúp em tìm lại cảmgiác." - Miệng nói , nhưng tay cũng không nhàn hạ , màliên tục xoa nắn nơi tròn trịa của cô , không kiêng kị,cứ trêu ghẹo nụ hoa anh đào kia.

Mộtbên gặm nhắm , lúc thì nhẹ nhàng , lúc thì thô bạo ,bên kia thì bị bàn tay to rắn chắc của anh giày xéo nụhoa anh đào đến mức đỏ ửng . Ở trên eo nhỏ của côvuốt ve một lúc , rốt cuộc thì một cái tay của anh từtừ đi xuống dưới , chạm vào nơi u cốc bí ẩn , nhạycảm nhất giữa hai chân Jessica , tay nhè nhẹ phủ lên nơinày , từ từ xoa nắn.

Jessicabất giác phát run , yêu kiều mà rên thành tiếng "Khôngcần...đừ....đừng...á...", cơ hồ trong mắt bắt đầungấn nước , chịu không nói cái khoái cảm lạ lùng nàymà bật khóc.

Đôibàn tay nhỏ bé che khuất khuôn mặt đầy xấu hổ lạiđang tức giận mà thút thít khóc. Anh say đắm nhìn khuônmặt đỏ như trái cà chua kia bị hai bàn tay mảnh khảnhche đi, không nhịn được mà bật cười.

Dừngđộng tác đang làm lại , ép dục vọng xuống . Anh hônlên trán trắng nõn của cô. Thì thào nói "Lần nàytôi tha cho em" . T

ừTử Hàn vẫn im lặng , sợ hãi đến phát run. Tiếng nấcnghẹn ở cuống họng bây giờ bất chợt phátra"Ư..hức..hức..." Yuri trố mắt nhìn cô , côthật mít ướt , người đáng yêu như vậy thật khiếncho anh chọc ghẹo , anh đưa tay lấy chiếc áo ngủ bằnglen dài nhìn rất ấm áp ở đầu giừơng , nâng ngườicô dậy mà mặc vào "Xỏ tay vào." - Thanh âm củaanh trở nên lạnh lùng , Tuy rằng anh rất quan tâm cô ,nhưng so với việc nói chuyện dịu dàng thì anh lại thíchlạnh lùng mà bắt nạn cô hơn. Jessica ngoan ngoãn đưa tayvào tay áo , thắt dây lưng áo lại , Yuri lại kéo cô nằmxuống . Cô giật mình sợ hãi hét lên "Hic...đừng...huhuhu"


"Nín, ngoan ngoãn nằm ngủ đi , không tôi đánh em bây giờ."- Yuri lạnh lùng vờ tức giận nói. Jessica sợ sệt , ngaylập tức im bặt , không dám hé miệng một tiếng nào.Còn anh thì lại tủm tỉm cười. "Em...có yêu tôikhông." - Yuri lãnh đạm nói.

"....Kh..khôngyêu." - Cô gái bé nhỏ nằm trong vòng tay của anh runrẩy trả lời.

"Tạisao ?" - Ánh mắt anh chợt chùn xuống , giọng nói cũngtrở nên buồn bã.

"....Tôi...nóianh không được đánh tôi đó." - TJessica khẽ liếcnhìn khuôn mặt của anh , liền bị anh ấn đầu xuống .Anh không muốn cô thấy anh bây giờ vì anh đang nén cười. Trời ạ , nhìn anh giống như muốn đánh cô lắm sao.Thật ngốc. "Được."

"Anh...hungdữ...đáng sợ....rất hay ăn hiếp tôi..." - Cô línhí trả lời.

Yurikhẽ cười , buông lỏngg người cô ra , đôi mắt nhu tìnhnhư nước nhìn cô "Tôi là người không biết thếnào là dịu dàng . Nhưng chỉ cần em yêu tôi , tôi sẽđối xử dịu dàng với em và chỉ duy nhất một mình emlà người đầu tiên tôi dịu dàng." Jessica ngây người, trong lòng cô một cỗ lay động xuất hiện. Cô im lặng, tay siết nhẹ áo của anh . Yuri lại siết chặt cô vàolòng . Anh tiếp tục nói "Nhưng....nếu em không nghelời tôi...tôi sẽ bắt em phải trả giá cho việc dámchống đối tôi."

Côngớ người . Cỗ lay động trong lòng cô vừa nãy đãbiến mất trong không gian. Rốt cuộc thì anh vẫn là Đạima vương rất đáng sợ. Yuri lại tiếp tục nói "Biếtchưa."

"Dạ....Biết..."

Nghecô dùng kính ngữ trả lời , anh bật cười. Cô bé nàyrất ngốc...hahaha...

"Ngoanngoãn ngủ tiếp đi , em vẫn chưa khõe đâu..." - Yuriđiểm nhẹ lên tóc cô 1 nụ hôn ,bàn tay vỗ nhẹ lưngcô. Từ Tử Hàn nhắm mắt lại và thiếp đi . Thấy côthở đều , anh mĩm cười hài lòng.

Anhtự hiểu cô bây giờ chỉ là một cô bé 17 tuổi còn rấtnon nớt. Anh sẽ chờ cô chuẩn bị tinh thần để tiếpnhận anh . Chỉ khi nào cô sẵn sàng thì anh mới chạm vàocô. Anh đã tự hứa với lòng là sẽ nâng niu và bảo vệcô thật tốt . Vì cô chính là Bảo bối của Anh...

Yuriôm Jessica ngủ đến gần 10h mới dậy . Anh ngồi dậy ,chỉnh tư thế ngủ lại cho cô, kéo chăn đắp cẩn thận,rồi bước xuống giường. Anh chỉnh trang lại quần áorồi từ từ mở cửa phòng bước ra.

" Yul , ái chà...giờ cậu mới ngủ dậy sao." – TiếngTaeYeon từ sảnh vang lên.

"Chắckhông phải là hôm qua hoan ái quá đấy chứ." –SooYoung cười vang , hùa theo chế giễu.

Yuriliếc mắt nhìn hai cái người ngồi ở dưới sảnh rấttự nhiên ngồi xem ti vi. Lạnh lung hỏi "Đến đây làmgì."

"Hômnay tổng giám đốc không đi làm , nên tôi tới xem cóviệc gì đó mà.." – TaeYeon cười khẩy trả lời.

"Cậurãnh đến vậy sao ?" – Yuri bước xuống cầu thang ,ngồi xuống ghế sofa đối diện TaeYeon và SooYoung,nhệch miệng cười nhạt.

" Mộtngười cuồng công việc như cậu mà cũng có lúc nghỉlàm. Nên chúng tôi muốn đến tìm hiểu đó mà. Chậc...thậtlà lạ à nha." –SooYoung bỏ tách trà xuống , lêntiếng nói.

"Liênquan gì đến mấy cậu. Nếu rãnh vậy thì đi công tácđi."

"Ấyấy , đừng làm như vậy. Được rồi....vậy chúng tôi ởlại ăn trưa nhé. TaeYeon la lên. Cái tên này , anh chỉ lànói đùa với hắn tí thôi , mà lại muốn điều anh đicông tác sao. Chậc....

Khuônmặt Yuri vẫn lạnh như tiền , không lên tiếng . Hai ngườikia đủ hiểu anh không đông ý.

"Thôimà , cho chúng tôi ở lại đi . Dù sao cũng gần trưa rồimà. Một bữa cơm thôi , đừng có khó khăn như vậy chứ."- SooYoung vỗ vai Yuri .

"Đượcthôi. Ăn xong thì mau đi đi."

"Ok."Cả hai người cùng đồng thanh.

"Lênthư phòngg bàn chuyện" Yuri đứng dậy , hất mặtvề phía cửa thư phòng ở trên tầng 1. Rồi sải bướcđi. SooYoung và TaeYeon cũng đứng dậy đi theo.

Ởtrong thư phòng , Yuri ngôi trên ghế ở bàn làm việc, còn hai người kia thì ngồi đối diện. Cửa sổ sátđất ở phía sau Yuri bị tấm rèm cửa che khuất.Ánh sáng cũng khó khăn chiếu sáng căn phòng. Tuy là banngày nhưng thư phòng cũng chẳng sáng được bao nhiêu. Ánhsáng cứ mập mờ , làm tăng thêm phần ngột ngạt ,nghiêm nghị của không gian nơi đây.

"Tìnhhìngh Từ gia thế nào." - Thanh âm trầm thấp vang lên, Yuri mở loptop lên , mắt nhìn vào màn hình . Miệngthì hỏi.

"Đâylà tài liệu . Cậu xem đi." - SooYoung lấy ra mộtxấp tài liệu đưa cho Yuri .

"Dạotrước , nhờ chúng ta mà công ti của Jung Sang Woo không bị phá sản . Tôi đã phái người đi giải quyếttình hình , đem toàn bộ hàng hóa đi kiểm tra thì biếtđược ông ta đã nhập rất nhiều hàng hóa chất lượngkém . Gần đây , ông ta còn nhập thêm hàng lậu nữa .Lấy tiền của công ti để chi trả những thứ không cầnthiết...." - Lôi Lạc Kình nghiêm túc nói.

""Hừm..nhữngkẻ không sài được thì bỏ đi." - Ánh mắt sắc bénlướt qua xấp tài liệu , rồi ném nó qua một bên.

"Ýcậu là...."

"Tốngông ta vào tù đi." - Yuri cười nửa miệng nói.

"CònJessica ?" - SooYoung chợt hỏi.

"Đừngcho cô ấy biết , với lại hạng người như ông ta khôngđáng để cô ấy quan tâm . Dù sao cũng đâu phải charuột. Đối với ông ta , Sica chỉ là vật trao đổithôi." - Yuri nói. Trong mắt thoáng thấy tia lửađỏ. Là vì anh đang tức giận cho cô hay anh đang lo cô sẽphát hiện ra anh hại cha của cô ?

"Cậuyêu cô ấy à." - TaeYeon nghi ngờ hỏi.

"Phải."- Yuri dứt khoát trả lời.

"Tạisao."

Tạisao ư !? Vì cô xinh đẹp , ngây thơ trong sáng , chưa từngvấy bẩn bụi trần . Nhưng một cô gái như thế lại cótrái tim quá mỏng manh , có quá khứ quá đáng thương.Nghĩ đến đó đôi mắt anh trở nên dịu dàng hẳn. Anhyêu cô....phải ! Lần đầu gặp cô , anh đã bị cuốnhút bởi vẻ đẹp thuần khiết của cô. Trái tim anh lầnđầu tiên biết rung động trước một người. Nhưng anhlại không thích nói điều đó với người khác , chỉgiữ trong lòng như độc chiếm cảm giác ấy cho riêngmình."Cô ấy thú vị , rất nhát , dễ tin người....Sica.. Cô ấy có tâm hồn rất thuần khiết." Nghĩđến thú vị và tính dễ tin của cô anh lại ngớ tớicảnh tượng lúc sáng . Khóe miệng vô thức cong lênSooYoung và TaeYeon ngẩn ngơ nhìn anh . Làm bạn vớianh từ cấp hai đây là lần đầu tiên hai người thấyanh cười với nét mặt dịu dàng như vậy.

Nhưvậy cũng tốt , có một người ở bên cạch anh quan tâmcho anh là được. TaeYeon mỉm cười nói "Vậy sao."

"Nóitiếp chuyện lúc nãy đi." - Yuri lại trở nên lạnhlùng.

"Đượcthôi."

Trongkhi , bên thư phòng đang bàn bạc thì lúc này, trong phòngcủa Jessica , cô vừa tỉnh dậy. Trong người còn chút mệtvà nhức đầu. Cô ngồi dậy , trong đầu chợt hiện lêncảnh tượng lúc nãy , ngay lập tức khuôn mặt bỗng chốchóa đỏ. Cô ôm mặt lẩm bẩm nói."Làm sao đây. Mìnhlàm sao dám gặp anh ta chứ. Mà anh ta nói tối hômqua...mình....mình...cưỡng bức anh ta...có phải thậtkhông..,"

"khôngthể nào , sao mình lại có thể biến thái như vậy chứ."

"nhưng....nhìnmặt anh ta rất nghiêm tục...."

"Chúaơiiiii , phải làm sao đây...hic...sao mình dám nhìn mặtanh ta được chứ."

"Nhưnggiờ chắc anh ta không có ở nhà đâu. Ha , đói quá..."

Cứnhư thế , chỉ vì câu nói của anh mà khiến cho cô lolắng , ngồi độc thoại từ nãy giờ. Chuẩn bị xong cômở cửa phòng ra, nhìn xung quanh thật kỹ , xem anh có ởnhà không. Nhìn một hồi , không thấy anh cô mới thởphào nhẹ nhõm mà đi xuống dưới sảnh. Thấy quản giađang đứng ở gần nhà bếp , Jessica đi lại vui vẻ nói"Chào bác quản gia." Quản gia thấy cô , cung kínhcúi đầu nói "Vâng , chào phu nhân."

"Bácquản gia à , sau này đừng khách sao như vậy . Cứ bìnhthường được rồi." - Thấy ông như vậy , cô cóchút khó xử và xa lạ.

"Khôngđược đâu phu nhân . Như vậy thật vô phép." - Quảngia lắc đầu nói.

"Nhưngnhư vậy thì xa lạ lắm , Bác quản gia cũng là người 1nhà mà..." - Jessica buồn bã nói.

"Nếutôi không cư xử đúng mực thì ông chủ sẽ trách phạt."- Thấy cô buồn bã , trong lòng ông có chút áy náy."Phunhân , trong người của cô còn chưa khỏe hẳn , đừng đilung tung kẻo trở bệnh đó."

"Cháubiết rồi , bác quản gia à , có...gì ăn không . Cháu hơiđói."

"Đểtôi sai người làm cho phu nhân ít cháo." - Quản giamỉm cười nói.

"Được, vậy cháu ra vườn chờ."

"Phunhân chưa khỏe hẳn , ngoài trời đang có gió lạnh đấy.Nên ở trong nhà sẽ tốt hơn."

"Khôngsao , không sao." - Jessica tươi cười nói. Rồi cúichào quản gia , đi ra vườn. Quản gia cũng đành phảinghe theo . Ông sai đầu bếp nấu cháo cho cô , rồi tiếptục làm việc. Vừa nãy nghe cô nói ông cũng giống nhưngười một nhà khiến ông thấy rất vui . Thật kì lạ,mỗi khi nói chuyện với cô ông đều cảm thấy cô rấtlễ phép lại rất thân thiện . So với những vị thiênkim tiểu thư khác thật rất khác xa. Cô giống như thiênsứ vậy , khiến người ta không thể ghét được.


Ởngoài vườn hoa , Jessica lấy bình tưới nước , vui vẻtưới nước cho những bông hoa xinh đẹp kia. Ở đâygiống như là một khu vườn cổ tích vậy , lộng lẫy ,thơ mộng thật là đẹp . Cô ngôi xuống ngắm nhìn nhữngnụ hoa vừa mới chớm nở , ngát hương thơm . Cô lấytrong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ , trong đõ là nhữnghạt giống nhỏ xinh. Cô thì thầm nói "Không biết cóđược trồng không nhỉ." , bất chợt một cơn gióthổi mạnh , khiến cô run rẩy mà hắt hơi một cái "Hắtxì...ì...ì" Trời lạnh thật , cũng phải , sắp sangđông rồi....

*Soạt.Chợt một cái áo khoác ấm cúng bao bọc lấy người củacô. "Trời lạnh vậy ra đây làm gì ?" - Cùng mộtthanh âm lạnh lẽo vang lên

"Ớ..."-Jessica ngớ người quay lại, thì thất kinh hồn vía màgiật mình bật người ra đằng sau , ngồi bệt xuốngđất."Kwon...Yuri."

"Sao?" - Yuri nhìn hành động của cô suýt chút nữa màphá bỏ hình tượng lạnh lùng của mình mà bò lăn racười. Chính là lúc anh định sang phòng của cô để gọicô dậy dậy ăn cơm , thì không thấy cô ở trong phòng ,đi xuống sảnh thì được quản gia thông báo là cô đangở ngoài vườn.

"Anh...khôngđi làm sao ?" - Thấy mặt anh cô liền nhớ chuyện lúcban sáng , khuôn mặt trắng mịn lại đỏ bừng lên. Lắpbắp hỏi.

"Không! Hôm nay ở nhà."

"Vậ...vậy...saooo?" - Cô phụng phịu nói. Thật là xui xẻo quá đi mất.

"Emghét nhìn mặt tôi tới vậy sao " - Yuri nhìn chằmchằm cô , thanh âm vẫn lạnh lùng hỏi.

"Nè...hôm...qua....tôi...tôi...đã...làmvậy...thật sao."

Thìra là vì chuyện đó sao , anh nói gì thì cô tin sao ? Thậtkhông ngờ cô lại dễ tin như thế. Dù sao cũng lỡ gạtcô rồi thì gạt tới cùng luôn vậy.Yuri cười tà , đưatay kéo cô đứng dậy "Phải , là do em cưỡng bứctôi nên em phải chịu trách nhiệm đó."

"Gì...chứ."- Cô trố mắt nhìn anh , cô thật sự không thể tin đượccô lại có thể...có thể làm chuyện đó với anh.

"Hah....đượcrồi , em vẫn chưa khỏe , vào nhà thôi . Đi ăn cơm . Hômqua tới giờ em chưa ăn gì mà." -Yuri nắm tay cô kéovào nhà. Jessica cũng ngoan ngoãn đi theo . Thì ra anh cũngdịu dàng đó chớ , cũng biết quan tâm cô , trong lòng cônghĩ thầm.

Trongphòng ăn SooYoung và TaeYeon đang ngồi chờ họ. Khi thấyhọ bước vào TaeYeon loền mở miệng "Có cần phảitâm tình lâu vậy không ?"

"Saohai anh lại ở đây ?" - Jessica thấy hai người kia ,thắc mắc hỏi.

"Bọnanh qua đây tìm hiểu chuyện "lạ" !" -SooYoung vui vẻ cười nói.

"Chuyệnlạ ?" - Cô ngớ người hỏi

"Mặckệ họ , ngồi xuống đi." - Yuri kéo ghế cho cô , rồicũng kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi cuống . Người giúpviệc xới cơm cho anh,rồi đặt xuống bàn tô cháo choJessica, sau đó cúi đầu lui xuống. Jessica ngây ngườinhìn tô cháo , không cần phải nhiều như vậy chứ....tronglòng cô cảm thán.

"Saokhông ăn." - Thấy cô cứ ngối nhìn chằm chằm vàotô cháo mà không chịu ăn , anh mới lên tiếng.

"Nhiềuquá. Ăn không hết....bớt lại đi." - Jessica tỏ vẻtội nghiệp ngước mắt nhìn anh.

"Nhưvậy mà nhiều sao ?" -Yuri liếc nhìn tô cháo rồi lạinhìn cô , lạnh lùng trả lời . Jessica gật đầu. Yuri đưatay gọi người giúp việc lại nói "Bớt lại mộtchút." Người giúp việc hai tay cầm lấy tô cháo múcbớt ra rồi đưa lại cho anh.

"Ănđi." - Anh đẩy tô cháo sang trước mặt cô.

"Vẫncòn nhiều mà."- Cô nhìn tô cháo , bất mãn nói , bớtlại có chút xíu thà anh khỏi sai người múc luôn đi.

"Mauăn đi. Nhanh lên"

Côhậm hực cầm muỗng múc ăn . Anh là đại ác ma , đạima Vương ,...Jessica trong lòng đầy ai oán , trách anh. Ănđược một muỗng , cô liền nhăn mặt. Thấy vậy , anhliền buông đũa xuống hỏi"Khó ăn sao ?"

"Ừm...nhạtquá lại còn đắng nữa." - Cô gật đầ nói.

Yurithở dài , cũng phải , cô đang mệt , nhạt miệng cũngphải . Không biết làm gì hơn , anh đành ép cô ăn vậy."Cốăn thêm chút nữa đi. Rồi uống thuốc."

Jessicađành nhắm mắt mà ăn . Cô nghe lời như vậy khiến anhrất hài lòng , khóe miệng lại nhếch lên. SooYoungvàTaeYeon vừa ăn vừa nhìn chầm chằm vào hai người đốidiện . Không cần phải quá đáng xem bọn họ là ngườivô hình như vậy chứ . Mà đây cũng là lần đầu tiênhọ thấy anh quan tâm người khác như vậy . Tuy nhìn anhvẫn lạnh lùng như vậy nhưng thật ra là đang rất quantâm cô. Jessica ăn được mấy miếng rồi bỏ , cô khôngthể cố gắng ăn thêm nữa .

"Cómuốn ăn gì không , tôi sai người làm cho em." - Yurinhìn cô khổ sở ăn từng muỗng cháo như vậy , trong lòngcó chút đau xót.

"Khôngăn...hắt xì..." - Jessica lắc đầu , hắt xì mộtcái.

"Đượcrồi , lên phòng nghĩ đi."

"Ừm. Mọi người ăn tiếp đi." - Cô đứng dậy cúi đầuchào rồi bước đi ra , khi đi còn hắt xì mấy cái.

"Côấy lễ phép nhỉ." -SooYoung nói.

"Cậurất quan tâm cô bé ấy nhỉ. Lần đầu đấy." -TaeYeon cũng lên tiếng.

Yurithì im lặng không thèm trả lời. Chỉ chăm chú ăn cơm ,anh không rãnh hơi mà ngồi nói chuyện nhảm nhí với họ.Sau khi ăn xong , Yuri ra lệnh cho hai người làm một sốviệc "Việc cần làm cũng nhanh chóng đi làm đi."

"Chúngtôi mới ăn xong mà , cho nghĩ chút đi." - TaeYeon bấtmãn nói.

Yuriliếc nhìn TaeYeon , buông một câu lạnh lùng "Đi đi."SooYoung và TaeYeon đành phải đứng dậy đi về . Trướckhi đi còn không quên buông một câu trêu ghẹo. "Aizz.SooYoung à , chúng ta về thôi , về để trả lại sựtự do cho người ta." SooYoung cũng khoác tay bạn , cườiha hả nói "Phải đó...về để người ta chăm lovợ."Yuri nhìn hai người bằng hưu làm trò hề ởtrước cửa thì nhếch môi cười , sau đó sải bước đivào phòng của Jessica......


Yurikhẽ mở cửa phòng cô ra , vì anh nghĩ lúc này cô cũngđang nghỉ ngơi , nhưng khi bước vào thì thấy cô đangđọc sách . Anh đứng đó lẳng lặng ngắm nhìn cô , thấycô hắt hơi liên tục nên từ từ bước lạ gần "Lạnhnhư vậy sao không khoác thêm áo vào." Jessica quay đầulại nhìn anh , rồi trả lời trống không. "Trongnhà...không lạnh."

"Emcòn mệt , sao không nghĩ."

"Ngủnhiều rồi , không có buồn ngủ."

"Cònmệt không ?"

"Không!"

Jessicanhìn anh đăm đăm , sao hôm nay anh lại quan tâm cô quávậy. Không phải là có chuyện gì mờ ám đó chứ. Côchợt nhớ ra chuyện định hỏi anh , nhưng lại sợ anhkhông cho nên không dám hỏi , cứ ngồi đó phân vân. Yurinhư nhìn thấu tâm tư của cô liền lên tiếng. "Chuyệngì ?" Jessica ngước mắt nhìn anh "Vườnhoa....ừm...có thể cho tôi trồng hoa được không ?"

"Hoagì ?" -Yuri lạnh lùng hỏi. Như là anh không hứng thúlắm với chuyện cô đang hỏi.

"Hoaoải hương , nhà của anh có rất nhiều hoa , nhưng tạisao không trồng hoa oải hương vậy."

"Vườnhoa đó là của mẹ tôi , khi bà qua đời , tôi chỉ saingười chăm sóc chứ không để ý lắm." - Đôi mắtanh có chút đợm buồn khi cô hỏi về vườn hoa kia .Nhưng rất nhanh , sự bình thản trên khuôn mặt anh lạitrở lại. Còn Jessica hì có chút áy náy , đây điều côkhông nên hỏi sao ?

"Đợiem khỏi bệnh , tôi sẽ giúp em trồng hoa." - Yuri xoađầu cô , khóe miệng cong lên , dịu dàng nói.

"Thậtsao. Cảm ơn anh . " - Jessica vui vẻ trả lời , cô ríurít cảm ơn anh. Yuri khẽ cười nói "Em rất thích hoasao ?"

"Ừm...nhấtlà hoa oải hương , nó có mùi hương rất dễ chịu. Haylà bây giờ trồngg luôn nha . Tôi có hạt giống nè."- Jessica thủy tinh đựng những hạt giống ra cho anh xem.

"Khôngđược , em vẫn chưa hết bệnh . Không ra ngoài được."

"Đimà , tôi sẽ mặc thêm áo . Sắp sang đông rồi nếu khôngtrồng nhanh . Hoa sẽ không nảy mầm trước mùa đôngđâu." – Jessica cố gắng nài nỉ.

"Không."– Yuri vẫn nhất quyết không đồng ý. Hế cách cô đànhphải dung đến chiêu cuối cùng , cô nắm lấy tay củaYuri lắc qua lắc lại , đôi mắt long lanh mà nói "Yul,nănnỉ anh đó. Em sẽ trồng thật nhanh rồi đi vào nhà , Emcũng đỡ hơn rồi mà..... Không ở ngoài đó...l...lâu......hơ....hắtxììììììi...." – Chưa kịp dứt lời thì cô đã hắtxì một cái , câu nói"Đã đỡ hơn" bây giờ thì khôngthể nào xin xỏ anh được rồi....Cô cúi đầu buông tayanh ra , chu môi bất mãn. Thấy hành động trẻ con của cô, Yuri bật cười , hết cách anh đành chấp nhận cho côđi ra vườn trồng hoa. Anh đưa tay xoa đầu của cô , làmcho tóc cô rối lên "Mau mặc them áo khoác , đi ra ngoàitrồng hoa." Jessica vui vẻ hét lên "Woa....thậtsao...hihi cảm ơn anh. Yul à , anh thật tuyệt." Vì vui quámức nên cô đã nhảy cẩng lên ôm chầm lấy anh . Yuringây người , anh không biết bây giờ nên làm gì. CònJessica sau khi định thần lại thì hốt hoảng buôngra , mặt cô bỗng chốc đỏ bừng "Xin...xin lỗi....em...khôngcố ý...."

"Aiz....Hômqua thì thừa cơ "tấn công" tôi , bây giờ lại ômtôi....Em...không phải cố tình đấy chứ !?" – Yuricười tà. Nhìn khuôn mặt cô như vậy ,trong lòng anh lạimuốn trêu ghẹo cô.


"Gì...chứ...khôngphải..."- Cô giận dữ nói , đúng là đồ đáng ghét ,lại lôi chuyện đó ra nói chứ !? Khuôn mặt nhỏ bé củaJessica đỏ muốn rỉ máu. Yuri che miệng cười ha hả ,hít một hơi anh mới nén cười lại lên tiếng "Có muốntrồng hoa nữa không ?"

Jessicangước mắt nhìn anh , tuy trong lòng còn chút tứcgiận....nhưng vì cô đã tốn công năn nỉ anh cho phép côtrồng hoa nên đành phải nhịn "Muốn..." Yuri khẽ cười, anh đi đến tủ quần áo , đưa tay lựa một chiếc áokhoác xem là ấm nhất lấy ra , khoác cho Jessica. "Đồcủa em mà , sao anh lại lục lọi như vậy ?" – Jessicacau mày , phụng phịu nói.

"Emchậm chạp như vậy ? Khi nào mới ra vườn ?" – Yurilãnh đạm nói

"ANH...anhhh...."- Jessica bị anh chọc ghẹo tức đến nghẹn họng.

"Tôilàm sao ?" -Yuri nhếch mắt nhìn cô , vẻ mặt anh trànđầy thích thú , cùng vẻ khiêu khích .Jessica bặm môitrừng mắt nhìn anh "Anh đáng ghét." Nói xong liềnhậm hực đi ra khỏi phòng. Yuri nhìn theo bóng lưng củacô mỉm cười . Anh chợt nhận ra , từ khi có cô anhthường cười rất nhiều , có vẻ như cô đã làm thayđổi anh....

Jessicangồi xổm dưới đất , đeo bao tay cẩn thận rồi mớilấy chậu cậy xúc đất bỏ vào chậu cùng hạt giống .Dù là buổi trưa nhưng trời rất trong xanh và có chút giólạnh của mùa đông. Tuy đã mặc hai lớp áo nhưng cô vẫnhơi run . Bàn tay nhỏ bé đặt hạt giống vào chậu , vàokhoảng đất nhỏ gần cây hoa bách hợp , cẩn thận lấpđất lại.

"Lạnhlắm sao ?" - Yuri bước lại gần cô , hỏi. Jessica vẫnchăm chú làm không trả lời. Bởi vì cô đang giận anh mà! Yuri ngồi xổm xuống bên cạnh cô , anh cũng tự biếtlà cô đang giận anh , nhưng vẫn cố trêu chọc "Bécưng à , giận rồi sao . Vậy trả lại chậu hoa , đất ,và cả miếng đất trống kia đi." Jessica dừng việcđang làm lại , cắn cắn cái môi nhỏ xinh , hai chân màycau lại chỉ một chút xíu nữa là dính vào nhau , côngước mắt nhìn anh , giọng hầm hực hét lên "Phải! Tôi giận anh đó . Thì sao . Thật là quá đáng mà !"Yuri nghiêng đầu nhìn cô , đôi mắt híp lại , anh lêntiếng "Sao lại giận"

"Vìanh chê em.....mà.....lúc nào cũng chê trách em...." -Jessica quay mặt đi , phụng phịu nói , cái môi chu chu ranhư đang biểu tình sự bất mãn của mình. Yuri nhìn côchằm chằm , trong đầu liên tục lặp lại câu cô vừanói "Vì anh chê em mà lúc nào cũng trê trách em!"....Cô đổi cách xưng hô với anh rồi sao ? Anh đưatay vuốt tóc cô , "Không thích sao ?" . Jessica gậtđầu . Đôi tay đè mạnh dưới đất , rồi lại xúc đấtđắp vào cái lỗ vừa bỏ hạt giống vào.

"Vậykhông chê nữa" - Yuri đưa tay cưng chiều vuốt tóccô.

"Oh...!"

"Làmxong chưa ? Vào nhà thôi."

"Xongrồi." - Jessica bỏ bao tay ra , đứng dậy rồi phủibụi , tươi tắn nói. Yuri cũng đứng dậy , hai tay đútvào túi quần, lên tiếng "Vào nhà thôi ."

"Ưm...ở ngoài này đi ! Vào trong nhà chán lắm. Ở ngoàinày đii." - Jessica lắc đầu.

"Ngoàinày lạnh ! E chưa khỏi bệnh hẳn." - Yuri lạnh lùngnói.

"Emcó mặc áo ấm nè." - Cô dang hai tay ra để cho anhthấy chiếc áo len dày nhìn rất ấm áp. Yuri nhìn cô ,thở dài rồi đi lại cái xích đu to màu trắng ngà gầnđó ngồi xuống , đưa tay ngoắc cô lại gần "Lạiđây." Cô bước lại gần , khuôn mặt đầy khó hiểu.Anh đưa tay kéo cô ngồi lên đùi của mình , cô hốthoảng la lên "Anh làm gì vậy ?"

"Ôm!" - Anh trả lời cộc lốc , ôm trọn cô vào tronglòng."Đưa tay đây!"Anh chìa tay ra lệnh cho cô đưatay đặt lên tay anh. Jessica ngoan ngoãn làm theo. "Tay emlạnh như vậy mà nói không sao à ?" - Bàn tay to rắnchắc của Yuri nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé củaJessica. Jessica đưa mắt nhìn anh , có chút bối rối nói"Tại....tại....em không thích ở trong nhà Ở ngoàivườn sẽ vui hơn."

"Tạisao !?"

"Emthích ngắm hoa !"

Yuriđan hai tay vào hai bàn tay của cô để sưởi ấm , giọngcủa anh trở nên nhẹ hẳn nhẹ nhưng chất chứa đầy ảmđạm"Em...có thích ở với tôi không !?" Jessicangây người , cô không biết phải trả lời làm sao . Côcúi đầu , đôi mắt rũ xuống . Chưa biết phải trả lờilàm sao , thì Yuri lại lên tiếng "Em hãy quên chuyệncủa Jung gia đi. Từ bây giờ , em không còn là người củaJung gia nữa. Họ...đã bỏ rơi em rồi...."

Jessicaim lặng , bàn tay siết lấy tay anh , cô biết điều đómà . Không cần anh nói cô cũng biết , họ đã không cầncô nữa rồi. Khóe mắt cô lại ngấn nước...."Đừngbao giờ nghĩ đến họ nữa , hãy quên Jung gia đi . Họ...đãphản bội em ! Lễ cưới của em họ không đến dự ,ngay cả đến thăm em họ cũng không đến. vậy tại saoem phải đau khổ và tốn nước mắt vì họ ? Chỉ cầnem ở bên cạnh tôi là đủ. Tôi sẽ làm tất cả vìem....!Jung Sang Woo Thành chỉ muốn lợi dụng em đến khicần ông ta sẽ cầu cứu em. Sica....hãy bỏ hết quá khứtrước kia của em đi." - Yuri ôm ngược cô , anh muốncô từ bỏ Jung gia , muốn cô vứt bỏ hết quá khứ trướckia , chỉ cần hiện tại có cô và anh. Anh không muốn côdính liếu đến sự cạnh tranh đầy thủ đoạn trênthương trường. Cô chỉ im lặng không nói , từng giọtnước mắt rơi xuống chạm vào tay cô. Bàn tay anh đãbuông ra , cô đang siết chặt lấy chiếc váy . Trái tim côgiờ đang rất đau , như bị ai bóp nát vậy. Đến bao giờcô mới có thể sống hạnh phúc. Hạnh phúc...đối vớicô còn mong manh hơn cả sự sống...

"Tôisẽ ở cạnh em , bảo vệ em....Cho dù cả thế giới nàycó khước từ em ! Tôi sẽ là người duy nhất đứng vềphía em....!" — Yuri đặt tay mình lên tay cô , mộtlần nữa anh lại cảm nhận sự lạnh lẽo từ bàn taynhỏ bé ấy. lạnh lẽo hệt như ánh mắt của cô vậy .anh muốn làm cho đôi mắt ấy trở nên thật trong sáng ,vui vẻ.....

Đôimắt to tròn mọng nước của Jessica chợt mở to ra , câunói mà 12 năm qua cô mong chờ nhất , anh sẽ bảo vệ côsao ? Sẽ là người duy nhất bên cô sao ? Jessica xoay ngườivòng tay ôm lấy cổ của Yuri , cô gục đầu vào vai anhmà khóc , Yuri khẽ cười cũng ôm trọn cô vào long . Côthật nhỏ bé và dễ tổn thương. Anh....chỉ cần mình côtrên thế giới này chỉ co1 cô là người khiến anh đemcả tim phổi để yêu....!

"Ngoan! Đừng khóc nữa." — Yuri cưng chiều xoa đầu cô ,Jessica sụt sùi , ngẩng mặt lên nói"Anh...sẽ khôngbỏ rơi em ?"

"Phải! Anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em." — Yuri đưa taylau khóe mắt cho cô. "Cười lên nào."

Jessicanghe theo lời anh , mỉm cười một cái. Cô có đôi mắt"biết cười" , một đôi mắt đen láy xinh đẹpkhiến người khác không khỏi mê muội. Yuri đưa tay kéongười cô lại , anh nhhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụhôn thật sâu . "Grào...." - Chợt một tiếng kêulàm gián đoạn nụ hôn của anh ,mày đẹp nhíu lại quaysang nơi phát ra tiếng kêu , bực tức nói "Mày kêu gìhả ?" Jessica sợ hãi ôm chặt lấy anh "H....hổ....tạisao...nó lại ở đâyyy ??"

"Trongphòng của tôi ngột ngạt quá nên nó đòi ra ngoài ."- Yuri tỉnh bơ nói."Nó không cắn em đâu mà sợ."

Jessicanghi hoặc nhìn con bạch hổ trước mắt , cặp mắt màuhổ phách cũng đang nhìn chằm chằm vào cô , hai răng nanhsắc nhọn dài nhìn rất hung tợn. Yuri thấy cô còn nghingờ liền nói "Sờ thử đi." Cô giật bắn ngườikhi bàn tay nhỏ xinh bị anh nắm chặt đưa đến phía conbạch hổ , càng lúc càng gần , cô sợ hãi đến khócthét lên , cố gắng để rút tay về nhưng cứ bị anh ghìchặt đưa về phía trước . Cô run rẩy sợ hãi tay cònlại ghì chặt cổ của anh "Á...không cần...đừngmà...huhuhu....đừnggggg"

"Emồn quá." - Tiếng thét của cô làm lỗ tai của anhmuốn thủng màng nhĩ , cho đến khi tay cô đã chạm vàocon bạch hổ cô vẫn còn khóc . Anh tự hỏi lá gan củacô rốt cuộc là nhỏ đến mức nào? Tại sao lại nhátgan đến vậy . "Nhìn xem , có sao đâu." Đầu củacô từ quay ra , khuôn mặt tội nghiệp đẫm nước mắtngước nhìn tay của mình đang đặt trên đầu của bạchhổ. Đôi mắt của bạch hổ cũng nhắm lại, ý như rấtvui khi thấy cô xoa đầu nó. Yuri khẽ thở dài đưa taylau mặt cô "Em nhát quá đi." Jessica bĩu môi nói"Kệ em...!" Thấy hành động dễ thương của côanh bật cười "Em hãy làm quen với nó đi , lúc tôikhông có ở nhà Tiểu Hổ sẽ bảo vệ em."

"Chó, mèo anh không nuôi....sao lại nuôi hổ chứ ?"

"Vìnó rất giống tôi."

"Anhlà dã thú ????" - Jessica nói thầm , cùng hành độngchu môi. Yuri lại khẽ cười anh bế cô đứng dậy"Vàonhà đi"

Sángsớm hôm sau ,Jessica vừa thức dậy đã đi ra vườn xemvườn hoa của cô đã nảy mầm chưa . Nhưng vẫn chưa códấu hiệu nào cho là đã nảy mầm , cô cũng không vì thếmà buồn bã , cô cũng biết còn mười mấy ngày nữa làsẽ sang đông nên việc trồng hoa có chút khó khăn . Tướinước xong cô trở vào nhà để ăn sáng . Hôm nay Yuri đilàm rất sớm , nên lúc cô dậy đã không thấy anh ởđâu. Jessica ngồi xuống bàn , thong thả ăn sáng , chợttiếng chuông điện thoại vang lên , nhìn màn hình là sốcủa bà Jung , trong lòng Jessica có chút do dự không biếtlà có nên nghe hay không , hôm qua anh dặn cô không đượcdính dáng đến Jung gia nữa nhưng đây là lần đầu từkhi cô về nhà anh mẹ cô mới gọi....nghĩ ngợi một hồicô quyết định nghe máy "Vâng , thưa umma !"

"Sica, sao con nghe máy lâu vậy ?" - Tiếng bà Jung ở đầudây bên kia vang lên dịu dàng.

"Con..nđang ăn sáng nên không để ý. Có chuyện gì hả umma"-Jessica lắp bắp trả lời.

"Hômnay con có rãnh không ? Con ra ngoài gặp ta một chút nhé ?"

"Ra...ngoàisao ?"

"Phải, ta....cha của con trrở bệnh , ông ấy muốn gặp con. Convề nhà nhé. "

"Chatrở bệnh sao , vậy con về ngay ạ."

"Màkhoan đã , con đừng cho ai biết nhé. Nhất là Kwon tổng,nếu cậu ấy biết sẽ không vui."

"Vâng..nbiết rồi." - Cúp máy , cô chạy vội lên phòng thayđồ rồi chạy xuống ."Quản gia ! Cháu ra ngoài cóchút việc. Lát cháu về nhé."

"Phunhân ,người đi đâu . Ông chủ có dặn là người khôngđược ra khỏi nhà." - Quản gia nghe xong liền hối hảnói.

"Cháucó việc gấp. Lát...lát cháu về , nhanh lắm . Khôông cầnphải cho anh ấy biết đâu ạ." Vừa dứt lời , côđã chạy thẳng ra cửa , Quản gia lo lắng gọi , nhưng côkhông quay lại, cứ lên xe rồi chạy mất. Lão quản gialiền lấy điện thoại ra gọi cho anh , vì ông biết nếukhông nói cho anh biết , lỡ phu nhân xảy ra chuyện gì thìông sẽ cết không chỗ chôn thân"Ông chủ , pu nhânđã ra ngoài rồi ạ . Thuộc hạ có cản nhưng cô ấy vẫnkhông nghe."

"Đượcrồi . Cứ để cô ấy đi , không sao." - Giọng nóitrầm thấp từ điện thoại phát ra. Anh biết thế nàoJung Sang Woo cũng sẽ cầu cứu cô nên đã gắn máy địnhvị vào điện thoại của cô ,anh cũng sai người âm thầmtheo dõi mục đích là để bảo vệ cô khỏi nguy hiểm,dù cô có lặn xuống biển anh vẫn tìm được. Quản gialúc này mới thở phào nhẹ nhõm . Sau đó lại quay sangtiếp tục làm việc.

Ngườitài xế dừng xe trước cửa Jung gia , cô ra lệnh cho tàixế chạy xe về không cần chờ. Rồi một mình mở cửađi vào. Jung Sang Woo và Song JiHyo đã ngồi ở phòng kháchchờ cô . Jessica ngỡ ngàng khi nhìn thấy cha cô vẫn rấtkhỏe , cô quay sang nhìn bà Jung , bà liền lắc đầu cảmthán.


Ởtầng thứ 60 của tòa cao ốc hùng vĩ , nằm ở trung tâmSeoul , một cuộc họp đầy căng thẳng vừa kết thúc ,ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng thoátđược cuộc họp đầy căng thẳng và "lạnh buốt"này . Yuri cùng TaeYeon bước ra , đi về phíc phòng củaTổng giám đốc , Anh tiện tay quăng chiếc áo vest trênghế sofa rồi ngồi xuống ghế của bàn làm việc , đưatay mở điện thoại lên thì nhận được cuộc hội thoại"Cư....cứu.....cứu.....Jess....Jessi....hộchộc....Ca....." Mày đẹp nhíu lại, anh gọi lại vàosố máy đó nhưng chỉ có tiếng đổ chương không cóngười trả lời , trong lòng Yuri chợt lo lắng. TaeYeonthấy anh suy tư liền lên tiếng "Chuyện gì vậy ?"

"Sica....?Jessica ?" - Yuri bất giác nhận ra , liền bấm một dãysố dài "Phu nhân đâu ?"

"Thưa, phu nhân đang ở Jung gia ạ !" - Tiếng nói phát ra từđầu giây bên kia.

"Baolâu rồi ?"

"Dạđã hơn 2 tiếng." - Người kia một mực cung kính đáp.

"Mauvào đó xem." - Yuri lãnh đạm nói

"Vâng."

Sauít phút , người kia lo sợ trả lời"Thưa...trong nhàkhông có ai , chỉ thấy Song JiHyo Nghi chết dưới sàn .Còn phu nhân thì không thấy đâu . Chỉ còn giỏ xách thôiạ."

"Khốnkhiếp ! Các ngươi bảo vệ cô ấy kiểu gì hả ? Mau gọingười kiếm cô ấy đi." - Yuri giận dữ quát rồicúp máy. Anh quay sang TaeYeon nói "Mau triệu tập ngườiđi tìm Jessica. Jung Sang Woo đã bắt cóc cô ấy rồi. Điệnthoại thì cô ấy không mang theo không thể xác nhận vịtrí được."

"Cáigì . Ông ta dám làm vậy sao." - TaeYeon lập tức đứngdậy. Nhanh chóng theo anh ra ngoài.

"Rengggg....Renggggg."- Chính là lúc hai người đi ra khỏi phòng thì tiếng điệnthoại vang lên , Yuri lên tiếng"Là ai ?"

"Hừ...KwonYuri là tôi . Jung Sang Woo."

"Chuyệngì ?"

"Sicađang trong tay tôi , nếu muốn cứu nó thì hãy đưa cho tôihai trăm tỉ . Nếu không tôi sẽ giết nó."

"Ônggiám ?"

"Tạisao không ? Thời hạn của cậu là hai ngày , trong vòng haingày cậu mà không giao ra hai trăm tỉ thì đừng tráchtôi. Cậu thử nghĩ xem , con người mà hai ngày không ănkhông uống còn bị đánh đập nữa. , thì cậu nghĩ , nósẽ chịu được bao lâu hahaha...." - Nói xong ông liềncúp máy . Bàn tay anh siết chặt lấy điện thoại, tứcgiận nói"Chết tiệt."

"Làông ta sao ?" -TaeYeon lo lắng hỏi.


Ởmột nơi cách xa thành Seoul, Jessica đang cố gắng để hítthở , hai cổ tay cô đau rát , cả người cô đầy vếtthương , giương đôi mắt to tròn kia , cô khổ sở nhìnxung quanh. Đây là một căn nhà cũ nát , bây giờ đã 12hkhuya , nên rất lạnh , hơi thở cô phà ra khói trắng ,Jung Sang Woo đang nghủ , cô nhìn người đàn ông đó tronglòng không khỏi sợ hãi và đau xót . Ông ấy từng làcha cô , từng là người cô quý trọng , từng là ngườimà cô yêu thương.... Nhưng giờ đây ông lại đối xửtàn nhẫn với cô như vậy...Jessica thều thào nói"C...cứ....cứu em...Yu...ri...." Cô bây giờ đangrất cần anh , cô sợ hãi nơi này . Nhưng cô biết rõ anhsẽ không tìm đươc cô....Cô phải làm thế nào đây....???Cô sợ bóng tối , bởi lẽ nó quá cô đơn và nguyhiểm....

"Đâylà...biể...n..." — Tiếng sóng biển xô bờ ồ ạt ,vì trời đã khuya rất yên tĩnh nên cô có thể nghe được.Trong đầu cô liền hiện lên một suy nghĩ...Đôi môi nhợtnhạt lại nhấp nháy "Mẹ...ơi..." Đôi mắt cômệt mỏi rũ xuống , một dòng nước mắt tuôn ra , chảydài xuống hai gò má tiều tụy...Cô nhắm mắt lại , cảnhtượng lúc sáng lại hiện ra , hình ảnh của bà Jung từtừ ngã xuống sàn hiện rõ trong đầu cô . Cô tự hỏitại sao "số phận" của cô lại như thế ? Phảichăng số phận là một sức mạnh vô hình ? Chúng ta chỉcó thể chấp nhận chứ không thể chối bỏ nó...????

Đã1 ngày tìm kiếm , nhưng cũng không có tung tích gì củaJessica , Yuri càng càng càng điên loạn . Anh không ngừngđập phá đồ đạc , ở mãi trong phòng , lâu lâu lạichạy ra ngoài tìm cô . Mỗi ngày anh đều nhận được 2đĩa CD do Jung Sang Woo gửi , nhìn người con gái trong đoạnvideo càng ngày càng thê thảm , Yuri lại tức điên lên .Anh đã trở thành Hung Thần trong lời đồn của mọingười , cũng chẳng ai dám đến gần anh sợ sẽ là vậtđể anh chuốc giận , chỉ có con Tiểu Hổ đã luôn ởbên anh , TaeYeon và SooYoung thì cố gắng tìm kiếm sốđiện thoại mà Jung Sang Woo đã dùng để gọi cho anh .Yuri đã phái hơn một trăm người đi tìm kiếm cô . Nhưngmỗi lần họ trở về liền bị anh khiển trách , có khihọ còn bị anh đánh cho một trận tơi bời . Cô khôngđược ăn , không được uống đã 2 ngày , Yuri cũng khôngăn không uống hai ngày , ban đêm chỉ nghe thấy la hét vàtiếng đổ vỡ phát ra từ phòng của anh. Tiếng hét củaanh như tiếng gầm ghê rợn của một con thú hoang dãkhiến người ta sợ đến phát run.

Yurithức suốt đêm , anh đang cố gắng để tìm kiếm côbằng mọi cách . Lại trôi qua thêm một ngày nữa , hômnày là ngày thứ 3 kể từ hôm cô mất tích . Sáng hômnay anh lại lái xe đi tìm cô , dù đã chạy đi chạy lạihang chục lần nhưng anh vẫn cố gắng tìm kiếm , sau hàngtiếng đồng hồ ở ngoài , Yuri mệt mỏi trở về nhàlúc gần chiều, phòng của anh hôm qua đã bị anh đậpnát nên anh bước vào thư phòng , ở trong phòng có khoảng5 người mặc đồ đen đã đứng đơi anh , Yuri ngồi trênghế sofa , bàn tay xoa xoa mi tâm , mệt mỏi nói "Đãtìm được chưa ?"

"Dạ...chưatìm được phu nhân ạ." — Một người trong đám vệsĩ lên tiếng.

"Chếttiệt , các người làm việc kiểu gì vậy hả ?" -Yuri tức giận , anh đứng dậy đưa tay nắm chặt cổ áotên vệ sĩ "Ta nuôi mấy người vô dụng như cácngươi làm gì hả ?" Những tên vệ sĩ im lặng khôngdám trả lời , đột nhiên có người mở cửa "Chủtử , có một đĩa CD gửi cho ngài . Không đề rõ tênngười gửi."

Yurihất tên vệ sĩ ra , đưa tay giật lấy cái đĩa. Anh mởlaptop lên , đoạn video ấy lại xuất hiện ,nhưng lầnnày là quay trực tiếp .

"Yurisao hả , mày vẫn chưa tìm ra đúng không ??" - Tiếngcủa Jung Sang Woo vang lên.

Vút...chátchát.

"Á...d...dừ...dừng....lại...."- Tiếng roi quất vào người của Jessica , cô đau đớnkêu la , người cô càng ngày càng nhiều vết roi , nhìn côcũng tiều tụy hơn.

"Thằngkhốn , mau dừng lại . " - Yuri tức giận hét lên ,chính mắt anh nhìn thấy cô bị hành hạ , thấy cô kêula đau đớn....nhưng anh không thể làm gì , chỉ ngồi đómà nổi điên . Trong lòng anh nỗi bất kực đang tăng lên, bàn tay anh siết chặt.

"Yu....Ri...."- Từ Tử Hàn yếu ớt nói.

"Mày có nghe không ? Nó đang cầu cứu m đó ! Hahaha...."- Jung Sang Woo cười gê rợn nói . Yuri nhìn đoạn video gâncổ hiện lên , đôi mắt anh phát ra tia lửa đỏ, anh lúcnày không khác gì một con quái vật , hai bàn tay nắm chặtvang rõ tiếng răng rắc. Mấy tên vệ sĩ sợ hãi khôngdám cử động , chỉ biết đứng đó mà cúi đầu .

"Làbiển. Yul là....á...hic..." - Jessica dùng hết sức đểnói lớn , nhưng chỉ nói được một chút Jung Sang Wooliền quất roi vào ngừi cô , Jessica đau đớn kêu than.Đoạn video liền bị tắt. Yuri liền hối hả ra lệnh"Mau phái người đi tìm đi. Lục tung các khu biển.Mau lên đồ vô dụng." Tất cả đám vệ sĩ đềuchạy ra ngoài , cùng lúc đó SooYoung chạy vào phòng củaanh "Yul , đã xác định được số điện thoại đórồi . Đó là biển Jeju."

"Mauđi tới đó ! Gọi TaeYeon thông báo báo Jack đi." —Yuri vui mừng lấy chìa khóa xe chạy đí . SooYoung cũng đitheo "TaeYeon , chuẩn bị kế hoạch."


"Conranh , mày dám thong báo cho hắn sao ?" — Jung Sang Wootức tối đưa roi quất mạnh vào người cô .

"Đauquá...dừn...dừng lại...hic..." — Jessica yếu ớt cầuxin , cô sắp không chịu nổi nữa rồi , 2 ngày không ănkhông uống , cô thật sự không thể gắng gượng đượcnữa.

"Màycòn dám cầu xin tao sao ?" — Jung Sang Woo ngồi xuốngcái bàn ghỗ gần đó , ông vừa hút thuốc vừa cườikhẩy nói "Nếu có trách thì hãy trách Kwon Yuri , vìchính hắn đã khiến tao ra nông nỗi này."

"Thả....tôi....ra! đồ sát nhân..."

"Sátnhân...??? Con khốn , câm miệng lại . Chính hắn mới làkẻ sát nhân." — Jung Sang Woo kích động quát.

"Không...phải! Nếu không phải ông....tham lam...thì sẽ không nhưvậy...!"

"CÂMMIỆNG ! " *Xoảng...." — Jung Sang Woo bị nói trúng, liền tức giận , ông với lấy cái lọ thủy tinh đãbị mẻ mất một phần thẳng tay ném vào đầu cô . Baolâu nay , ông luôn chối bỏ sự thật kia . Ong luôn phủnhận việc này không phải do ông làm , luôn đổ tội chongười khác.

*Tách....tách...."— Máu từ đầu cô chảy xuống , từng giọt máu rơixuống sàn . Jessica ngất đi , máu chảy xuống càng ngàycàng nhiều . Jung Sang Woo đi đến gần , trán đẫm mồhôi "Chết tiệt ! Không được , mình không thể ngồitù được . bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra...gọiđiện...phải gọi điện..." — Jung Sang Woo run rẩylấy điện thoại ra , cố gắng bình tĩnh nói "Màykhông tìm ra nó được đâu , tao đã chuyển nó đi chỗkhác rồi . Lập tức giao tiền cho tao . Tao sẽ thả nó. "

"Địađiểm ?"

"Màyhãy đến đường X , gần đó có mộtkhu nhà ổ chuột bịbỏ hoang . Hãy đến đó trong 10 phút." — Nói xong ôngcúp máy , Jung Sang Woothả cô xuống sàn . Sau đó lôi côđi đến một địa điểm khác.

———————————————————————-

"Côấy đâu ?" — Đúng như lời hẹn , Yuri đã đến khunhà ổ chuột ở đường X để gặp Jung Sang Woo . Vẫngiữ thái độ bình tĩnh , anh lên tiếng.

"Tiềnđâu." — Jung Sang Woo cười khẩy nói. Người đànông này bây giờ trông rất hốc hác , râu ria , tóc tai bùxù giống như một người điên . Yuri quăng hai cặp valiđen đựng tiền ra trước mặt ông . "Giao cô ấy ra."

"Khinào tao rời khỏi đây , thì mày sẽ được gặp nó."— Jung Sang Woo cúi người nhặt hai cái cặp vali lên nói.Yuri nhíu mày lên tiếng "Ông nghĩ không giao cô ấy rathì có thể đi được sao ?"

"Taomà chết thì mày cũng đừng mong được gặp nó.Hahah...Cái USB này là quà cuối tao tặng mày đó" —Jung Sang Woo nhếch môi nói. Yuri nhìn Jung Sang Woo vội vãrồi đi , khóe miếng nhếch lên "Đừng bao giờ nghĩcó thể bay khỏi cái Đại hàn dân quốc này."

Yuritrở vào trong xe gắn USB vào loptop , mày đẹp lập tứcnhíu lại , anh liền nổ máy , phóng thật nhanh về phíalàng chài. Hình ảnh của cô lien tục lập lại trong đầuanh , hai tay Yuri nắm chặt lấy cái vô lăng , tốc độđạt hơm 250km/h . Bởi vì lúc này cô đang bị trói trênchân cầu ván ở bờ biển Jeju ..... "Bắt ông ta lại"— Yuri đeo tai nghe vào tai , sau đó cất giọng ra lệnh.....

Yurinhanh chòng xuống , anh chạy dọc bờ biển để tìm cô"Sica...Jessica..." — Tiếng gọi của anh vang khắpbãi biển , bây giờ đã là buổi chiều là thời điểmthủy triều dâng . Nếu không mau tìm ra cô , thì cô sẽchết.... Sau ít phút chạy đi tìm , cuối cùn ganh cũng đãphát hiện ra , người cô bị dây xích trói chặt ở châncầu ván , nước biển cũng đang dâng gần tới cổ . Yurivội vã nhảy xuống , bơi lại gần cô "Sica ... tỉnhlại Sica...." — Anh đưa tay nâng đầu cô , khắpngười cô đầy vết thương , còn nhiều hơn lúc anh nhìntrên video . Cô bị thương như vậy lại còn bị ngâmtrong nước biển chắc hẳn sẽ rất đau , Yuri chợt pháthiện ra vết thương ở trên đầu cô, anh đau xót nói"Sica cố gắng lên , tôi sẽ cứu em "

Yurilặn xuống biển , anh đưa tay cố gắng tháo xây xích ranhưng nó đã bị khóa lại . Anh dùng sức để kéo ra ,một lúc sau anh ngoi lên mặt nước để thở , nước dânglên mũi của Jessica , anh lại lặn xuống , nâng bàn châncủa cô , sau đó rút sung ra bắn vào ổ kháo , anh bắnrất cẩn thận để đạn không văng trúng chân cô . Nhưngsợi dây xích lại kẹt giữa hai cục đá to phía dưới."Shit !" — Yuri tức giận rủa thầm , ngườc mắtlên nhìn cô , thấy nước biển đã dâng qua đầu , Yuringoi lên mặt nước , đỡ lấy mặt của Jessica , thở hổnhển nói "Cố gắng lên , em không được chết ! Phảicố chịu đựng , Tôi sẽ mang em ra khỏi đây." Sau đólại lặn xuống , lần này anh dung hết dức , nắm chặtlấy sợi dây xích , dung sức kéo nó ra , hai tay anh nổiđầy gân xanh . Yuri cầm sợi dây xích càng chặt hơn ,nhưng lần này anh không kéo mà anh muốn tháo nó ra . Chỉmấy giây sau sợi dây xích dày cộm đã bị Yuri bẻ gãy. Anh nhanh chóng tháo ra khỏi người cô , rồi kéo cô lênbờ . "Sica....Tỉnh dậy....mau lên" — Anh đưa tayvỗ nhẹ mặt của cô.

"Yul...."— SooYoung cùng một số ám vệ vừa đến nơi.

"Sica, em có nghe tôi nói không , Mau tỉnh dậy ! " — Yuridung hai tay ép ngực cô , sau đó liền hô hấp nhân tạo ."Chưa có sự cho phép của tôi em không được chết..."— Hai bàn tay anh run rẩy , giọng nói cũng khan đi . Nhìnthấy anh như vậy SooYoung vô cùng lo lắng , anh liền lạigần "Yul , mau đưa cô ấy đến bệnh viện...."

"Tránhra ! " — Yuri hất tay của SooYoung ra , sau đó lạitiếp tục dùng tay để ép ngực Jessica để đẩy nướctrong người cô ra . SooYoung sững người nhìn anh , từ haikhóe mắt Yuri xuất hiện hai dòng nước , những giọtnước lấp lánh từ từ rơi xuống . Đây là lần đầutiên SooYoung nhìn thấy anh quan tâm một người , thấy anhvì cô mà mất bình tĩnh , và cũng vì cô mà khóc...

"Sica, mau tỉnh dậy . JESSICA..." — Yuri bất lực hét lên, dường như đã gần muốn bỏ cuộc , nhưng đột nhiênnước trong miệng Jessica trào ra "Khụ...khụ..." —Jessica ho vài tiếng , phun nước trong miệng , rồi lạingất đi tiếp . Yuri mừng rỡ , nói "Sica...."

"Mauđưa cô ấy đến bệnh viện đi." — SooYoung lúc nàymới dám lại gần anh một lần nữa. Yuri nghe lời anh ,bế cô dậy , nhanh chóng đưa lên xe , phóng thật nhanh đếnbệnh viện. SooYoung cũng đi theo

"Đãbắt được ông ta rồi !" — Đột nhiên tiếng chuôngđiện thoai của SooYoung vang lên . Đó là cuộc gọi củaTaeYeon . SooYoung nhếch môi cười , cúp máy , rồi lên xe.


Bệnhviện đa khoa "Kwon YS" là bệnh viện do Yuri sánglập . Bệnh viện nổi tiếng và to lớn nhất Seoul vớihàng trăm bác sĩ tài giỏi do anh lựa chọn và tuyển vào.

Yuri, SooYoung và thuộc hạ của anh đang chờ ở ngoài phòngcấp cứu. TaeYeon từ xa chạy lại "Sao rồi ?"

SooYoungnhìn anh lắc đầu , TaeYeon thở dài ngồi xuống. Yuri vẫnim lặng không nói . Đôi mắt màu hổ phách cứ chăm chúnhìn cửa phòng cấp cứu một phút cũq không rời. Sau haitiếng trôi qua , cửa phòng cập cứu mới mở , một ngườibác sĩ bước ra. Yuri lập tức đi lại , cất tiếng "Saorồi ?"

"Thưa, trên người của cô gái ấy có rất nhiều vết thươngnhưng cũng may không quá sâu . Vết thương ở phần đầukhá nặng , mất máu quá nhiều , cộng thêm bị trói chặtở nước biển quá lâu dẫn đến bị thiếu máu trầmtrọng , phổi thì bị ngập nước.... Tình trạng vẫn cònđang nguy kịch , chúng tôi..."

*Rầm....

"Khốnkhiếp , đồ ăn hại . Tôi còn nuôi các người để làmgì nữa. Đồ vô dụng!" - Chưa nói hết câu Yuri tứcgiận , nắm chặt cổ áo của bác sĩ đập mạnh vàotường , đôi mắt tóe ra lửa đỏ . Ông bác sĩ sợ đếnxanh mặt , SooYoung chạy lại can ngăn anh "Yuri...dừnglại . Đừng làm vậy !"

"Tôinói cho ông biết , nếu cô ấy xảy ra chuyện gì , tôi sẽkhiến cho các người sống không bằng chết !" - Yurirít lên , bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn , ông bácsĩ xanh mặt lắp bắp trả lời "Vâ....vâng !" Bàntay anh nới lỏng , thô bạo hất hất vị bác sĩ ra ra ,ông run rẩy chạy vào phòng cấp cứu . Anh chán chườngngồi phịch xuống đất , đôi mắt mệt mỏi ngước mắtlên trời . SooYoung và TaeYeon chỉ biết đứng nhìn anhkhông thể làm gì hơn.

Lạithêm một tiếng trôi qua , phòng cấp cứu vẫn chưa mở ,Yuri như người thất thần cứ nhìn cái cửa , không nóimột câu nào . Đôi mắt anh vô cùng mệt mỏi , lúc thìhíp lại chờ đợi , lúc thì rũ xuống thất vọng . Anhlúc này đang rất lo lắng cho cô....

"Ôngchủ !" - Thêm một lúc nữa , thì đèn cẫp cứu cũngđã tắt . Người bác sĩ vừa nãy lại chạy ra nói. Yuriđứng dậy, đi tới. Ông cung kính trả lời "Đã quacơn nguy kịch rồi ạ ! Chỉ chờ thêm vài ngày nữa làcó thể tỉnh ."

"Côấy đâu ?" - Anh thở phào nhẹ nhõm hỏi .

"Đãchuyển sang phòng Tổng thống rồi ạ !"

Nghexong anh vội vã chạy vào phòng tổng thống , Yuri ngồixuống chiếc ghế cạnh giừơng , anh đưa tay chạm nhẹkhuôn mặt tiều tụy của Jessica , đưa đôi mắt ngắmnhìn cô , người con gái này thật đáng thương...."Đợikhi nào em tỉnh lại tôi sẽ tính sổ với em...vì dám cãilời tôi..." Anh chợt im lặng đưa bàn tay to lớn rắnchắc ra nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô đưalên mặt anh, nói tiếp " Và làm tôi phải lo lắng..."

Jessicahôn mê cũng đã 1 tháng , bây giờ đã là giữa tháng 11 ,thời tiết cũng đã lạnh hơn rất nhiều . Kể từ khi côhôn mê, Yuri đã đưa cô qua phòng của anh , ngày ngày đềuở bên nói chuyện hay kể chuyện cho cô nghe dù không nhậnđược bất cứ phản ứng nào từ cô nhưng anh vẫn kiêntrì nói chuyện với cô. Ngoài những lúc có những tàiliệu hay hợp đồng quan trọng cần phải đi ra ngoài, hầunhư anh đều ở nhà chăm sóc cô , đến tối lại ôm côngủ . TaeYeon và SooYoung cũng thường xuyên đến thămJessica . Vườn hoa oải hương do cô trồng giờ chỉ mớinảy mầm nhưng do thời tiết lạnh nên đã không ra hoađược chỉ có hai chậu hoa cô trồng riêng được đemvào nhà kính thì mới nở hoa tốt. Cuối cùng thì tuyếtcũng đã rơi trên khắp Hàn Quốc , những bông tuyết đầumùa hàa cùng gió rơi phủ khắp nơi. Những bong tuyếtchạm nhẹ xuống đến , trắng xóa . Vào một buổi sángđầu tháng 12 , Yuri ngồi nói chuyện cho cô nghe.



"Sica, em nhìn xem tuyết rơi rồi kìa." — Anh đứng dậyvén rèm cửa sổ sát đất sang một bên , ngắm nhìn bầutrời bên ngoài. "Sica , em ngủ cũng đã hơn 1 thángrồi , em định ngủ đến bao giờ nữa đây ? Nếu em cứngủ như vậy giáng sinh sẽ không có quà đâu đấy."



"Sica , mau mau tỉnh dậy ! Tôi rất muốn nghe giọng nói củaem..." — Anh cưng chiều hôn lên trán của Jessica . Ánhmắt đầy yêu thương nhìn cô gái bé bỏng nằm bất độngở trên giường.



"Nếuem sợ sau khi tỉnh dậy tôi trách em thì đừng lo ... tôiđã hết giận rồi."



*Reng..,..renggggg....



"Tôinghe !" — Yuri lấy điện thoại ra , là số củaTaeYeon.



"Yul,bây giờ cậu đến công ty được không ?"



"Chuyệngì ?"



"Giámđốc Mark bên tập đoàn "Los Amira" muốn gặp cậuđể bàn về dự án sắp tới. Tôi cũng đã nói có gì cứnói với SooYoung và tôi nhưng ông ấy cứ khăng khăng đòigặp cậu. Sao hả ? đi được không ?"



"Đượcrồi . Tôi tới ngay." — Cúp máy xong , Yuri bước đếnbên giường của cô , khẽ lên tiếng "Lát tôi vềvới em . Ngoan ngoãn nằm ở đây . Khi nào tôi trở về làphải tỉnh dậy. Có được không ?" — Anh đưa tayxoa đầu cô , nở một nụ cười thật dịu dàng sau đóquay lưng đi ra khỏi phòng "Ý tá Park , chămsóc cho côấy , có gì thì gọi cho tôi."



"Vâng."— Cô ý tá cúi đầu vâng lệnh.

Hômnay là lần đầu tiên từ giữa tháng 11 đến giờ anh mớibước vào công ty , những nhân viên trong công ti thấy anhliền cúi đầu chào . Chỉ là họ không hiểu lý do vìsao dạo gần đây anh rất ít lên công ty , chỉ thấy Phógiám đốc và Trợ lý Kim chỉ đạo họ làm việc . Yurikhuôn mặt vẫn lạnh tanh như thường lệ , bình thảnbước vào thang máy dành riêng cho Chủ tịch để đi lênphòng . Tầng thứ 90 của Tập đoàn Kwon thị . Căn phòngmàu trắng hiện ra , với tấm bảng treo trên cửa "phòngChủ tịch" , Yuri mở cửa bước vào.



"Yul, đến rồi sao ?" — SooYoung thấy anh liền đứng dậy.



"Xinchào Kwon tổng ." — Ông chủ tịch ở bên công ti"Los Amira" liền đứng dậy lịch sự đưa tay rachào anh. Tên của ông ta là Mark Jayson là người Anh nhưnglại thành lập công ty ở Seoul , hợp tác với Tập đoànKwon đã lâu năm.



"Chào!" — Yuri bắt tay ông , tỏ vẻ lịch sự rồi ngồixuống. "Có chuyện gì sao ?"



"Côngti chúng tôi muốn kí với ngài về dự án lần này."— Ông đưa cho anh tập dự án , vui vẻ nói. " Chúngtôi định là xây dựng một trung tâm đá quý ."



"Việcnày có thể bàn với Phó tổng . " — Yuri lên tiếng. Anh trước giờ nói chuyện với người khác rất kiệmlời , không bao giờ tốn công sức mà nói dài dòng. Khiếncho nhiều người khó có thể hiểu được ý của anh.



"Thậtra , chúng tôi dự định sẽ thu mua trung tâm đá quý"Ruby" ở gần trung tâm Seoul , vì trung tâm đóđang đóng cửa, nếu bây giờ chúng ta thu mua lại sau đóchỉnh trang trung tâm đá quý "Ruby" thì sẽ rấtlợi."



"Ôngbiết "Ruby" là của ai không?" — Yuri cầm tậptài liệu , lật từng trang hỏi.



"Tôibiết . Là của Jung thị . Nhưng nghe nói ông ta đang mấttích mà .Vì vậy nếu bây giờ chúng ta thu mua sẽ rất cólợi."



"Xinlỗi , dự án này....tôi không tham gia." — Yuri đóngtập tài liệu lại đặt lên bàn , anh bắt chéo chân ,khuôn mặt vẫn lạnh lùng trả lời.



"Kwontổng...tại sao ?" — Ông khó hiểu nhìn anh , dự ánnày đang rất có lợi , nếu không nhanh chân thì sẽ bịcướp mất.



"Tôikhông có hứng thú."



"Nhưng..."



"Mark, nếu như chủ tịch của tôi đã nói vậy thì tôi nghĩchúng ta cũng còn gì để bàn bạc ." — TaeYeon lêntiếng.



"Vậy...tôivề trước." - Ông thất vọng thở dài đứng dậy ,cúi đầu chào anh rồi đí ra ngoài. TaeYeon lịch sự mởcửa tiễn ông.



"Côấy chưa tỉnh sao ?" — SooYoung cất tiếng hỏi ?


Jessicangồi trên giường , cô nhìn qua cánh cửa số sát đất ,gió thổi nhè nhẹ rất thoải mái khiến cho mái tóc cônhẹ bay .Cô đã hứa với anh là sẽ sống thật tốt , sẽsống thật lạc quan nhưng cô không biết phải làm sao?"Tuyết rơi rồi...." — Jessica khẽ nói , nhữngbong tuyết màu trắng tinh khiết đột ngột rơi , cô cốgắng nhích lại mép giường để cô thể đi ra đó.

"Cómuốn ra ngoài không ?" — Yuri khoanh tay đứng ở trướccửa , mỉm cười nhìn cô.

"Muốn."— Jessica vui vẻ trả lời . Anh bước lại gần bế côlên đi ra khỏi phòng , mặc cho mọi người trong nhà đanglén nhìn hai người . "Em tự đi được mà , thả emxuống , mau thả em xuống..." — Jessica vùng vẫy .

"Ngồiyên." — Anh trầm giọng ra lệnh khiến cho cô phảiim lặng , Yuri thong thả bước ra vườn . Jessica yên phậnđể cho anh bế cô ra ngoài , nhưng khi vừa bước ra côliền chú ý tới vườn hoa nhỏ kế khóm hoa Lan , có kéoáo anh , chỉ tay về phía bên kài "Yul ,vườn hoa củaem..."

"Chưanở , nhưng hai chậu hoa trong nhà kính thì nở rồi."— Yuri không dừng lại mà cứ bước tiếp đến nhàkính.

Thấyanh bước đến , hai vệ sĩ đứng gần đó liền mở cửacho anh , và cúi đầu chào . Yuri đặt cô ngồi xuống ghếsofa trong nhà kính , sau đó đi đến chỗ đặt hai chậuhoa cầm lên đưa cho cô xem.

"Woa...nởrồi...ưm...tuy rằng chưa nở rộ cho lắm. mà nè , chậunày em tặng anh !" — Jessica lấy chậu còn lại đẩyqua cho Yuri .

"Mộtcặp sao ?" — Yuri đưa mắt nhìn chậu hoa , lên tiếng.

"Khôngphải , chỉ là...chỉ là người ta thường nói , để hoaLavender (Hoa oải hương) Pháp trong nhà sẽ may mắn đó .Nên em...mới cho Yul thôi."

"Vậysao ? Tôi thì không nghĩ vậy . Chẳng phải đây là haichậu hoa duy nhất nở hoa sao ?" — Yuri nở nụ cườità nhìn cô.

"Thì...thìsao ?" — Jessica ấp úng nói.

"Hữm?" — Yuri cười tà nhìn cô , ánh mắt cuốn hút đếnmê người . Jessica vội và quay mặt sang chỗ khác , địnhlà sẽ chạy khỏi chỗ này , nhưng cô vừa dùng sức đểđứng lên thì suýt chút nữa là chụp ếch cũng may anhđưa tay kéo cô lại . Cánh tay rắn chắc kéo cô về phíacủa anh , khiến cho cô ngồi lên đùi anh . Jessica mắtquay sang nhìn anh "Anh làm gì vậy ?"

"Khôngphải tôi vừa cứu em sao ? Sao lại làm ơn mắt oán vậy?"

"Thả...raaa"— Jessica đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức kéo tay anh ra khỏieo của mình ."Ngồi yên !" — Yuri cười tươi nói, anh đặt cô ngồi kế bên

"Nóixem , sao lại thích lavender đến vậy?" - Yuri chỉ vàochậu hoa Lavender hỏi.

"Hửm....Vì lavender vừa đẹp lại còn thơm nữa , nếu như háimột nhánh hoa nhỏ ép lại sau đó để vào trong túi thơmthì sẽ rất thơm đó nha ! người ta nói hoa lavender mang ýnghĩa của sự thủy chung !Và còn có người cho rằng hoaoải hương mang hàm ý là sự nghi ngờ, nhưng người TrungHoa lại nói hoa oải hương hàm chứa ý nghĩa "chờđợi tình yêu".

"Vậysao." - Yuri chăm chú nhìn cô đang nói không ngừng màlên tiếng.

"Ừm...cònnữa những bó hoa oải hương được trao cho các cặp vợchồng mới cưới sẽ mang lại may mắn. Nếu rắc tungnhững bông oải hương khô trong nhà được cho là mang lạisự bình yên, hoà thuận..." - Jessica thoang thả nóicho anh nghe , lâu lâu lại nhìn anh một cái .

"Ồ...Vợchồng mới cưới...nếu để trong nhà thì sẽ bình yênhòa thuận sao ?" - Yuri tươi cười nói , anh cố ýnhấn mạnh hai chữ "Vợ chồng" kèm theo khuôn mặtrất gian.

"Nè, là do anh bảo em nói mà , em chỉ nói lại thôi . Khôngcó ý gì hết." - Khuôn mặt nhỏ bé của Jessica bỗngchốc hóa đỏ.

"Nóithật đi , em thích anh !?" - Anh chắc chắn với câunói đó , anh bắt ép cô phải thừa nhận là cô thích anh, yêu anh. Anh muốn chính miệng cô nói ra dù trong lòng anhđã biết trước câu trả lời.

Jessicatrừng mắt nhìn anh , anh muốn làm gì đây , có ai mà lạiđi bắt ép người ta như vậy . Boss à , dù anh có là vịchủ tịch tài ba xuất chúng thì cũng không nên nhìn thấutâm tư người khác như vậy chứ , đã vậy còn bắtngười ta thừa nhận thích anh nữa chứ ? Jessica mím môi, đôi mắt to tròn đen láy xinh đẹp kia mở to nhìn chằmchằm khuôn mặt anh tuấn kia , quay đầu sang chỗ khác,lát sau lại mím môi cười cười nhìn anh rồi lại quayđầu quay đi nói nhỏ "Không nói cho anh biết !"

Yurikhẽ cười , thì ra cô cũng ương bướng nhỉ . Anh đưatay nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh của cô "Không nói sao?"

"Phải"

"Đượcrồi , đi vào nhà nào." - Yuri vòng qua thắt eo của côthuận thế bế lên . Jessica hai tay ôm hai chậu hoa , ngoanngoãn để anh bế vào nhà......


Sauba ngày cố gắng , cuối cùng cô cũng đã đi lại được, Yuri cũng đến công ty trở lại , hôm nay khi cô thứcdậy đã không thấy anh đâu trong lòng cô có chút thấtvọng .

"Phunhân , đây là điện thoại của cô. Ông chủ có dặn khinào cô thức dậy thì gọi cho ngài . Còn nữa đợi khinào rảnh , ngài ấy sẽ dẫn cô đi đang kí sim." —Thấy cô bước xuống , quản gia liền chạy lại đưa choJessica chiếc hộp màu trăng xám . Cô cúi đầu cảm ơn ,đưa tay nhận lấy rồi ngồi xuống bàn ăn. Cô cầm điệnthoại lên bấm số . Nhưng....cô đâu có biết số củaanh ??? Jessica nghiêng cái đầu nhỏ xinh nhìn cái điệnthoại một hồi , sau đó lại đặt vào trong hộp , anhvốn dĩ đâu cho có số điện thoại chứ , thôi kệ , cứđể đó lát rồi gọi , Jessica thong thả thưởng thức tôcháo hấp dẫn đặt trên bàn . Tiếng điện thoại chợtreo lên , cô đưa tay cầm lên "Xin chào , là ai vậy ?"

"Làanh ! Dậy rồi sao ? "

"Yul? Ưm...mới vừa dậy ?"

"Đâylà số của anh , anh cũng đã lưu lại rồi , em không biếtđọc sao mà còn hỏi ?"

"Hửm???" — Jessica ngớ người , cô nhìn vào màn hình điệnthoại , có hiện tên của anh . "Ưm...tại em không đểý mà..."

"Đangăn sáng sao ?" - Yuri khẽ cười , tiếng cười củaanh vang trong điện thoại.

"Ưm..."

"Trưanay anh không về ăn cơm , em ở nhà ngoan ngoãn ăn mộtmình nhé."

"Ohhh, em biết rồi."

"Phảiăn hết cháo đó , vậy nhé . ăn ngon miệng."

"Vâng!"

Cúpđiện thoại xong , cô lại tiếp túc ăn , cô đã ăn cháosuốt ba ngày rồi , thật sự rất ngán nhưng đã lỡ hứavới anh rồi đành nhắm mắt nín thở mà ăn vậy . Saumột hồi cực khổ xử lý tô cháo , Jessica đi vào phòng.Cô đi ra ngoài ban công ngồi , thơ thẫn nhìn những đámmây bồng bềnh trên trời , rồi lại nhìn chậu hoalavender , trong đầu thoáng chốc xuất hiện một ý nghĩ .Jessica ôm chậu hoa chạy vào phòng . Cô có món quà muốntặng anh . Khi anh đi làm về , cô sẽ giành cho anh mộtbất ngờ. Nghĩ đến đó khuôn mặt Jessica ửng đó , đôimắt to tròn lấp lánh híp lại , khẽ cười.


Jessicaở trong phòng đến tận trưa , quản gia ở dưới nhà chỉcho rằng cô đang ngủ . Vì từ sáng cho đến giờ côkhông bước xuống nhà chắc có lẽ cô còn mệt . Nhưngông vốn đâu ngờ căn phòng thường ngày rất gọn ngàngnay lại bị cô làm cho bừa bộn . Vải , kim , chỉ , hoa,.... Chất đầy sàn . Còn cô gái xinh đẹp kia thì ngồiở dưới sàn đang suy tư làm cái gì đó "Á...đauquá..." - Jessica giật nảy người , nhanh chóng đưangón tay trỏ vào miệng . "Sao lại khó như vậy ?"- Cô bất mãn quăng cái túi nhỏ bé đang may dở xuốngsàn , phụng phịu nói . Chỉ vì cái túi đó mà tay cô bịkim đâm mấy lần rồi .Cô đang may một cái túi nhỏ đểlàm bùa bình an cho anh . Lúc còn ở Jung gia bà Jung đã chỉcô làm nhưng đã lâu rồi nên bây giờ Jessica đang cốgắng để có thể làm. Nhưng thật sự thì khó quá đi.

"Jessica5tingg !!!" - Cô làm động tác giật mạnh hai tay xuống, sau đó lại tiếp tục làm , mãi cho đến khi có ngườigọi cô xuống ăn trưa.

"Phunhân , mời ngài xuống ăn trưa."

"Đượcrồi tôi sẽ xuống ngay."

Côđứng dậy , để chiếc túi bé xinh trên giừơng , sau đómở cửa đi xuống dưới phòng ăn.

"Phunhân , mời dùng." - Quản gia đặt tô cháo tổ yếntrước mặt cô , Jessica căng mắt nhìn tô cháo đầy ắp."Bác quản gia à , bớt lại một chút đi nhiều quá."- Cô đưa tô cháo cho ông , đôi mắt lấp lánh nài nỉ.

"Khôngđược đâu ạ , đây là do ông chủ dặn . Ngài ấy dặntôi phải múc thật nhiều cháo cho cô để bồi bổ. Ănxong còn phải uống thêm canh gà nữa ạ."

"Hả???"- Jessica thất vọng quay mặt lại , cô cầm cáimuỗng , múc từng chút từng chút một. Cô cố gắng ănnhưng chỉ được vài muỗng là đã rất ngán rồi.

"Bácquản gia à , cháu đem lên phòng ăn được không ?"-Đôi mắt Jessica bỗng chốc lóe sáng , bê tô cháo tiếnlại gần ông.

"Nhưthế cũng được . Để tôi sai người lấy luôn canh chocô."

"Vâng."- Jessica vui vẻ chạy lên phòng . Quản gia nhìn cô khẽmỉm cười lắc đầu.

"Oaaa...thoátđược rồi , Jessica à , mày thật thông minh...hihaaa."- Thật ra là cô không muốn ăn nữa nên mới đem vàophòng để khỏi phải ăn. Cô đặt tô cháo và chén canhlên bàn , sau đó lại tiếp tục công việc .

Buổichiều , Yuri đi làm về , hôm nay TaeYeon và SooYoung đếnnhà thăm cô. Anh tiện tay đưa cặp tài liệu và áo khoácđưa cho quản gia "Chào ông chủ , chào cậu Kim và cậuChoi." Quản gia cung kính cúi đầu chào.

"Sicađâu ?" -Yuri nới lỏng cà vạt hỏi.

"Thưa, phu nhân đang ở trên phòng ạ."

"Hômnay cô ấy có ăn nhiều không ?"





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro