Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1

Ánh tà dương dần khuất bóng ở phía tây, ánh chiều tà nhiễm đỏ tầng mây, không ngần ngại mà phủ một sắc đỏ óng ánh cho những chiếc lá vàng của cây bạch quả, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc in trên cửa sổ tầng hai.

Đã cuối mùa thu.

Lục Trình ngẩng đầu, ngẩn ngơ nhìn chằm chằm một chiếc lá bên cửa sổ. Chiếc lá khi bị lá thổi lảo đảo muốn rơi xuống, nhưng vẫn cứng đầu không chịu lìa cành.

Cậu nhìn rất lâu, thân thể cứng đờ, khẽ điều chỉnh trọng tâm, hơi thả lỏng hai chân đã quỳ đến tê dại. Bất ngờ nghe thấy tiếng roi vọt trong không khí ở sau lưng, tiếp xúc với sống lưng trần trụi, đau rát.

Tiếng kêu đau đớn cố nén hóa thành từng hơi thở dốc, cậu thẳng lưng giữ vững tư thế quỳ không dám cử động nữa, rủ mắt xuống nói: “Em sai rồi, chủ nhân.”

“Sai ở đâu?” Giọng nam trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lùng.

“Không có sự cho phép của ngài, không được lộn xộn.” Lục Trình theo đúng chuẩn mà trả lời.

Giày da di chuyển trên thảm dày không một tiếng động đi đến phía trước cậu. Chuôi roi cứng ngắc nâng cằm cậu lên, làm điểm tựa cho cằm cậu.

Tầm nhìn thay đổi, nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp bao bọc bởi quần tây vừa vặn, đi lên chút nữa là âu phục sẫm màu. Bởi vì dáng người vừa cao ngất vừa rắn chắc, cho nên nhìn cực kỳ đẹp mắt. Màu sẫm càng làm cho nước da trắng hơn, biểu hiện cảm giác trang trọng mà cấm dục.

Lục Trình ngẩng đầu nhìn anh, trong đầu không thể nào kìm chế tưởng tưởng dáng vẻ người trước mắt mình trần trụi không mảnh vải – eo hẹp vai rộng, cơ bắp, hai cánh tay mạnh mẽ kia đem mình đè lại… Hình ảnh hương diễm cứ thế như sóng biển tràn vào đầu, khiến cho hô hấp trở nên nóng bỏng hơn.

Chỉ thoáng chốc, chuôi roi không nặng không nhẹ đặt trên cục xương ở cổ họng, làm cho cậu hít thở không thông. Lục Trình cười khổ trong lòng, thuận theo ngẩng cao đầu hơn nữa, đem cổ yếu ớt bày ra trước mặt đối phương.

Lúc bấy giờ, cậu trần trụi quỳ thẳng, hai tay vòng ở sau lưng, ngẩng đầu như thể một tín đồ thành kính ngưỡng vọng lên thần của mình.
Đây là một tư thế từ bỏ hết tất cả quyền tự chủ, giao tất cả cho đối phương, hoàn toàn thần phục. Là thái độ một sub nên có khi đối mặt với dom trong trò chơi.

Đúng vậy, bọn họ đang chơi một trò chơi gọi là BDSM.

Dom thành lập quy tắc, có quyền trừng phạt, sub phục tùng quy tắc, dâng lên thân thể của mình, song phương thông qua phương thức đó thỏa mãn dục vọng của nhau, từ đó thu được khoái cảm.

Ánh chiều tà tràn ngập trong phòng, chiếu lên đường cong thân thể của hai người.

Đứng và quỳ, roi da và xác thịt, quần áo chỉnh tề và không mảnh vải che thân, cường thế thống trị và ngoan ngoãn quỳ gối, hình thành tương phản rõ nét, sắc bén, đau đớn, đẹp đẽ mà tàn nhẫn.

Lục Trình yêu trò chơi này tha thiết. Từ lâu cậu đã không còn hứng thú với việc làm tình bình thường. Là một sub thuần, cậu đã chơi thử với rất nhiều dom, nhưng không một ai có thể làm cậu say mê như người trước mặt.

Chỉ đơn giản là đến gần, cũng có thể vô cớ khiến cho cậu xao động.

Cậu mê luyến nhìn người đàn ông làm cậu say mê – ngũ quan anh lãng, khí độ thanh nhã, thần sắc trầm tĩnh, khí thế mạnh mẽ bình thường thu liễm vào lúc cầm roi hung hãn mà bộc phát. Đó là một loại khí thế mạnh mẽ, lạnh lẽo, sắc bén, không được phép từ chối, tựa như một khối gỗ cứng rắn, mùi vị đạm đạm công chính, hững hờ, nhưng lại khiến cậu điên cuồng say mê. Cậu cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân người ấy, đặt mình ở một vị trí hèn mọn, đem thân thể và cả trái tim mình dâng lên.

“Em rất thích ngẩn người.” Anh dùng ngón tay khẽ đẩy kính gác trên sống mũi, từ trên cao nhìn xuống.

“Xin ngài hãy phạt em, chủ nhân của em.” Cổ họng Lục Trình khô khốc, cần gấp cái gì để xoa dịu.

Anh nhàn nhạt liếc cậu một cái, chuôi roi theo cổ tuột xuống ngực, để trên một bên đầu vú, từ từ chuyển động nghiền ép.

Lục Trình hơi run rẩy, hít sâu một hơi.

Không được nhúc nhích.

Trong trò chơi, mệnh lệnh của dom là quy tắc, một khi sub không tuân theo sẽ phải bị nghiêm phạt. Mặc dù đau đớn có thể giúp Lục Trình đạt được một ít khoái cảm, nhưng cậu càng thích cảm giác bị thống trị, cảm giác quỳ bên chân đối phương cầu xin thương xót, trở thành nô lệ của người khác, là sủng vật hoặc là một món đồ. Sở thích kỳ lạ này đến từ tận linh hồn, bị kiềm chế đã lâu, không thể nói ra, từ từ biến thành một vực sâu chắn ngang trong lòng – cậu đưa mắt nhìn, cũng chính là nhìn vực sâu trong lòng mình.

Trò chơi BDSM cho cậu sự thỏa mãn và giải thoát.

Đầu vú bị dày xéo vừa đau vừa nhột, còn mang theo cảm giác tê dại không thể bỏ qua. Thân thể nhạy cảm từ trong những cảm giác phức tạp này ẩn hiện xuất hiện khoái cảm. Mà kích thích ngay sau đó càng làm cho cậu hưng phấn hơn.

Anh giơ chân, dùng mũi giày da tùy ý khiêu khích dương vật cậu, cậu không dám né tránh, mặc cho đối phương đối xử thô bạo với nơi yếu ớt nhất của mình. Thuộc da cứng ngắc lúc nặng lúc nhẹ ma sát làm cho cậu không nhịn được tiếng rên rỉ khe khẽ.

Cậu được người trước mắt khống chế, tùy ý đùa bỡn, nhưng vẫn không biết xấu hổ mà khao khát nhiều hơn nữa. Cảm giác xấu hổ tiềm ẩn ở tận linh hồn như một liều thuốc kích dục mạnh mẽ, làm cho dương vật bán cương cương lên hoàn toàn. Giống như là đốt một mồi lửa trong thân thể, để lửa kia lan tràn dưới da, từng bước từng bước đốt hết lục phủ ngũ tạng.

Anh đá đá nhẹ tinh hoàn cậu, không ngoài ý muốn nghe được âm thanh nức nở nghẹn ngào, giễu cợt nói: “Thời kỳ động dục tới chưa hả? Mới đá hai cái mà đã cứng đến như vậy.”

“Chủ nhân…” Lục Trình khàn khàn kêu. Biểu cảm vừa khát vọng, vừa sợ hãi. Khát vọng ham muốn chủ nhân thương xót và kích thích nhiều hơn, nhưng sợ hãi thống trị mạnh mẽ, không biết phương thức trừng phạt nghiêm khắc.

Anh hững hờ nắm giữ yết hầu cậu: “Nói cho tôi biết, em là gì?”

“Em là chó của chủ nhân.” Lục Trình đáp.

Đáp án này dường như làm đối phương hài lòng, cong cong môi: “Nếu là chó, thì nên có bộ dạng của một con chó.”

Lục Trình ngoan ngoãn thuận theo lè lưỡi muốn liếm ngón tay của anh, lại bị gõ một phát. Cậu lập tức cúi người nằm sấp xuống sàn, liếm liếm mủi giày không dính một chút bụi bẩn của anh.

“Ngửi được mùi vị động dục của mình không?” Anh nói.

Trước khi đối phương đến, Lục Trình đã rửa sạch bản thân từ trong ra ngoài. Trên đôi giày kia rõ ràng không dính gì cả, nhưng dưới lời lẽ trêu đùa như vậy lại làm cho cậu cảm thấy được có mùi vị dâm mỹ không thể nói thành lời. Cậu di chuyển cánh tay nằm phục xuống, vừa dùng mặt cọ cọ chân đối phương vừa nói: “Chó hư làm bẩn giày chủ nhân rồi, xin ngày hãy trừng phạt.”

“Đi tha thứ đặt trong hộp ở ngoài cửa vào đây.”

Lục Trình quỳ bò qua, dùng miệng xé bao bì, sau đó mở nắp hộp màu trắng.

Bên trong là một cái “đuôi”.

Đuôi với lông màu vàng dài nửa nét, khúc đầu là plug hình trụ cong cong bằng silicon.

Lục Trình biết, chỗ đó vừa vặn là ngay điểm G có thể làm cho cậu vừa sung sướng vừa đau khổ, vì thế mà thân thể ngày càng không thể kiềm chế hưng phấn. Cậu tha “đuôi” bò trở về, quỳ ngay ngắn bên chân anh, ngẩng đầu lên.

“Món quà này em thích không?” Anh hỏi.

Lục Trình ngậm đồ trong miệng không cách nào nói chuyện, chỉ có thể gật đầu một cái.

“Tự đeo vô.” Anh ngồi xuống ghế sô pha duy nhất trong phòng, đưa ra mệnh lệnh thứ hai: “Dùng cách mà tôi thích.”

Lục Trình thoáng chần chừ, gương mặt thẹn thùng ửng đỏ. Cậu cắn răn, chậm rãi nâng một chân lên, bày ra tư thế giống như chó đi tiểu. Sau đó dùng ngón tay đã được liếm ướt cắm vào lỗ nhỏ bị che giấu giữa khe mông, bắt đầu mở rộng.

Anh chống cằm, yên lặng nhìn cậu chăm chú.

Cảm giác xấu hổ dưới ánh nhìn chằm chằm như vậy từ từ tăng cao, toàn thân Lục Trình đỏ ửng. Tầm nhìn kia như thể có nhiệt độ, đốt lên ngọn lửa từng chỗ từng chỗ trên người cậu, từ trong ra ngoài, cháy đến nóng bỏng. Nhịp thở hỗn loạn, thân thể căng thẳng, càng làm cho quá trình này thêm khó khăn và kéo dài. Cậu hoảng hốt đem plug để ở huyệt khẩu, trước khi cắm vào nhận được mệnh lệnh.

“Lại đây.”

Lục Trình ngừng tay, biểu cảm hoảng sợ, không biết mình đã làm sai điều gì nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, tha cái đuôi từ từ bò qua. Anh đứng dậy, nắm tóc ép buộc cậu ngẩng đầu lên.

Không phải rất đau, lại có một loại khoái cảm do bị làm nhục nảy sinh.

“Gấp gáp không chờ nổi muốn lấp đầy miệng dưới như vậy hả, ngay cả mở rộng cũng không kịp làm đàng hoàng.” Anh lạnh lùng nói: “Có muốn đổi một cái lớn hơn để cho em sướng hơn nữa không?”

Lục Trình run rẩy nhận sai: “Chó hư ngu ngốc, xin chủ nhân nghiêm phạt.”

“Bày cái miệng nhỏ đói khát của em ra đây.”

Lục Trình phục trên đất xoay người, cái mông trắng trắng vểnh lên thật cao, hai tay chủ động dùng sức banh mông ra để lộ hậu huyệt, bày ra tư thế nhục nhã nhất trước chủ nhân cậu. Sau lưng truyền đến một vài âm thanh, cậu không dám quay đầu, thấp thỏm quỳ, vễnh tai lắng nghe.

Bất ngờ, một vật hơi ấm trơn trợt đặt ở huyệt khẩu, chậm rãi cắm vào.

Đó là ngón tay đầy bôi trơn của người đàn ông.

Cơ vòng bị căng ra làm cho Lục Trình không nhịn được rên rỉ một tiếng, thân thể theo bản năng kháng cự xâm lược, toàn thân căng thẳng, hậu huyệt bỗng co rút. Sau đó, mông của cậu ăn một cái tát, “bốp” một cái tát dứt khoát.

“Thả lỏng, kiên nhẫn của tôi có hạn.” Giọng điệu cứng rắn, nhưng hành động lại rất dịu dàng, mở rộng kỹ càng đến lúc có thể chứa ba ngón tay sau đó mới cắm plug vào. Cả cây nhanh chóng được miệng nhỏ Lục Trình ăn hết, chỉ chừa lại phần lông xù xù rủ xuống.

“Đeo cái đuôi của em bò một vòng.” Người đàn ông một lần nữa ngồi xuống, cởi găng tay ném qua một bên, chậm rãi bổ sung một câu: “Nếu rơi ra, tối nay em không có cơ hội bắn tinh.”

“Vâng, chủ nhân.” Lục Trình đáp.

Trong phòng có điều hòa và thảm, đầu gối bò cũng không đau. Nhưng mà thực hiện mệnh lệnh này có hơi khó khăn, plug rất dễ rơi ra khi bò, hơn nữa trọng lượng đuôi hơi nặng, trong lúc bò nó không ngừng đung đưa, cậu không thể làm gì khác hơn là liều mạng cắn chặt miệng nhỏ phía sau. Đỉnh plug lại lần nữa chạm đến điểm G, cảm giác như điện giật truyền đến thần kinh, toàn thân run rẩy, hết lần này đến lần khác. Lông trên đuôi dài đung đưa liên tiếp ma sát hạ bộ, vừa tê dại vừa nhột. Chưa bò hết nửa vòng cả người đã đổ mồ hôi, dương vật cương cứng, quy đầu rịn rịn chất lỏng trong suốt.

Anh thản nhiên ngồi trên sô pha nhìn cậu giãy giụa trong bể dục, đáy mắt nhàn nhạt tăm tối.

Dồn nén kích thích dục vọng nhưng như gãi ngứa không đủ để cậu đạt đến cao trào. Lục Trình bò nửa vòng khốn khổ vô cùng, mới vừa dừng lại để điều hòa hơi thở, plug trong hậu huyệt lại bất ngờ rung lên. Kích thích mãnh liệt làm cho cậu không thể không kêu thành tiếng, căng thẳng cơ bắp, hai chân run rẩy.

Cảm giác điện giật từng đợt từng đợt tấn công cậu, dường như sắp đem lý trí cậu phá hỏng: “Chủ nhân, a a… chủ nhân xin ngài…” Trong giọng mang theo nức nở, không biết cầu xin cái gì.

“Còn nhớ lần trước sau khi em bắn mà chưa được phép bị phạt như thế nào không?” Anh xoay xoay điều khiển trong tay hỏi.

“Hai mươi…hai mươi roi.”

“Không muốn bị đánh lần nữa thì đừng làm tôi bực mình.”

“…Vâng, chủ nhân.” Lục Trình hổn hển trả lời. Cậu gần như sắp khóc, những tia khoái cảm kia tụ lại hạ bộ dường như tùy thời có thể bắn ra, nhưng cậu chỉ có thể nhịn. Cậu gần như nằm rạp xuống sàn, như con chó kẹp chặc đuôi, từng chút từng chút bò về phía trước.

Trong cực hình xen lẫn vui thích. Cho đến lúc được phép bắn, khoái cảm mãnh liệt chóng mặt bùng nổ. Thân thể thả lỏng, mềm nhũn.

Lúc Lục Trình có ý thức trở lại là đang được anh ôm. Cậu dựa vào ngực đối phương, yên lặng hưởng thụ giây phút yên bình. Mùi cơ thể thơm thoang thoảng hay nhiệt độ ấp ám xuyên qua quần áo đều làm cho cậu quyến luyến vô cùng, ở trong lòng anh tựa như tìm được cảm giác an toàn của trẻ sơ sinh trong lòng mẹ.

“Ổn chứ?” Anh hỏi.

Lục Trình gật gật đầu, nhìn vào con ngươi đen như mực kia, không nhịn được kêu một tiếng: “Chủ nhân.”

Anh sờ sờ đầu cậu: “Lục Trình, vừa rồi chúng ta chơi mộ trò chơi, tất cả lời nói và hành động sỉ nhục cậu đều là tính chất của trò chơi, cậu hiểu, đúng không?”

Lục Trình chuyển động con ngươi.

Đúng vậy, trò chơi giữa bọn họ đã kết thúc.

Anh và cậu lần nữa trở về thân phận bình đẳng.

Lúc nghe được đối phương kêu tên mình Lục Trình cảm thấy vô cùng thất vọng và khó chịu. Ở trước mặt người này, cậu tình nguyện vĩnh viễn làm một con chó, được vuốt ve, được trừng phạt, được bảo vệ, được làm nhục. Tựa như chỉ có như vậy họ mới thuộc về nhau.

Lục Trình rủ mắt, che giấu tất cả, mỉm cười: “Vâng, em biết.”

Anh đỡ cậu dây, thậm chí chu đáo phủ cho cậu một cái áo ngủ. Khí tràng lạnh lẽo ban nãy đã được thu liễm, giờ phút anh giống như một người yêu dịu dàng.

Nhưng mà chẳng qua là “giống như” mà thôi.

“Không cần em … làm gì sao?” Tầm mắt Lục Trình quét qua hạ bộ anh, nơi đó tựa hồ không có động tĩnh gì. Trong lòng cậu ủ rũ, bên ngoài lại dùng giọng điệu đùa giỡn: “Anh thật sự không có hứng thú gì với em hả? Thật đau lòng ghê.”

Anh cười cười, không lên tiếng.

“Cùng nhau ăn tối không? Nghe nói quán Nam Đức mới mời một đầu bếp nấu món Quảng, phật nhảy tường…” Lục Trình không ngừng cố gắng dưới ánh mắt bình tĩnh của đối phương trở nên khó mà tiếp tục, không thể làm gì khác là ấm ức sửa miệng: “Em đưa anh về.”

“Không cần.” Đối phương từ chối.

Lục Trình đứng ở cạnh cửa, nhìn theo chiếc GLS500 biến mất phía xa, mới buồn bã trở lại căn phòng vừa rồi, nhặt cái roi ban nãy lên nhẹ nhàng vuốt ve.

Đây là cái roi cậu tìm thợ làm, năm ngoái làm quà sinh nhật tặng cho anh – dùng để phạt mình. Roi dài một mét, tay cầm bằng gỗ màu đen có một chữ ‘rule’. Phần đuôi có khắc một chữ Triện màu vàng, chữ  “Mục”.

Mục của Tần Mục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro