BDTT C38C43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Người đầu tiên

Đợi Vương Húc lắc lắc đầu tránh đi, Lao Thư cùng ba người Hạng Kiều vẻ mặt không thể tưởng được xông tới, Lao Thư nói: "Anh Thiên, anh... anh ngay cả bóng đá cũng không biết, mà lại đi đá? Không lẽ anh ngay cả một trận đá banh cũng chưa từng xem qua?"

Thạch Thiên vẻ mặt bất cần, gật đầu nói: "Chưa xem qua, lão tử đâu có rảnh mà xem người khác đá mấy thứ đó, nếu không phải bởi vì mấy tiểu quỷ kia vốn là đi thi đấu bị ta đánh bị thương không thể đi được, lão tử mới phải đi đá".

Ba người Hạng Kiều nhìn nhau, bỗng nhiên phá lên cười lớn, Hạng Kiều nói với hai người kia: "Nhanh đi triệu tập nhân mã, kêu bọn họ lát nữa đi sân vận động Phủ Sơn Đạo, xem tên khốn kiếp này mất mặt như thế nào" rồi ba người cười ha hả chạy ra khỏi phòng học.

Lao Thư hỏi: "Vậy anh có biết quy tắc của trận đấu không?"

Thạch Thiên kinh ngạc hỏi: "Đá thứ đó cũng phải có quy củ sao?" Nhưng nghĩ lại, một khi đã là trận đấu, quả thật nên có chút quy củ, mình một chút cũng không biết, cũng khó tránh mất mặt. Vốn hắn thì không sao cả, nhưng các nàng Hạng Kiều lại cao hứng phấn chấn muốn cho tất cả mọi người nhìn mình mất mặt, không khỏi có chút bực tức, kéo Lao Thư lại hỏi: "Mau nói cho lão tử, có quy củ gì?"

Lao Thư bình thường cũng không xem bóng đá, chỉ nghe nói qua một chút, nhân tiện nói: "Chỉ là mỗi bên có mười một người, ai ghi bàn nhiều hơn thì thắng, đúng rồi... không được dùng tay".

Thạch Thiên hỏi: "Cái gì gọi là ghi bàn?"

Lao Thư nói: "Mỗi bên đều có một cái cầu môn cao hơn hai thước, đá vào thì kêu là ghi bàn" Tiếp theo hít một hơi nói: "Anh Thiên... em thấy anh hay là đừng đi, em cũng không hiểu gì nhiều lắm".

Thạch Thiên tức giận nói: "Lão tử là người lâm trận lùi bước sao..."

***

Sân vận động Phủ Sơn Đạo là ở phía đông bắc Cửu long Hongkong, hàng năm bốn trường trung học lớn ở Hongkong đều tổ chức thi đấu ở đây, bất quá cũng không phải là thi đấu chính quy, cũng không phải là các trường học tổ chức, mà là bốn trường tự phát, đã có lịch sử tám năm. Phương pháp thi đấu cũng rất đơn giản, chia làm hai nhóm tiến hành loại trực tiếp, thua sẽ không đá nữa, hai đội thắng tiếp tục thi đấu tranh đệ nhất. Đội bóng trường trung học Khoa học Kỹ thuật Long Loan hoàn toàn thuộc loại đội sổ, từ trước đến nay chưa từng thắng qua.

Khoảng hai giờ chiều, sân bóng đã có hơn hai ngàn học sinh mê đá banh, trong đó quá nửa là học sinh của trường trung học Victoria, phần còn lại chiếm đa số là học sinh của hai trường còn lại. Trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan chỉ đến hơn một trăm người, đều là do các nàng Hạng Kiều hy động đến, mục đích không phải là đến ủng hộ, mà là đến xem Thạch Thiên mất mặt như thế nào.

Huấn luyện viên của đội bóng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan Lý Đức Vũ huấn luyện viên của đội bóng đại học, chỉ là bình thường cũng chỉ tranh thủ chỉ đạo cho đội bóng trung học một chút, mà mấy ngày trước đã đi đại lục thăm người thân, ngày hôm qua mới trở về Hongkong, thấy đội bóng chỉ có mười người, không khỏi giận dữ mắng người phụ trách tổ chức là Vương Húc: "Còn các đội viên khác đâu? Em không thông báo cho bọn họ hôm nay có trận đấu sao? Chỉ có mười người thì làm sao đá, đừng nói là cầu thủ dự bị, ngay cả số lượng chính thức cũng không đủ..."

Vương Húc lúng túng nói: "Bọn họ đều bị thương, còn có một người nói sẽ tới, nhưng đến bây giờ còn chưa tới".

Lý Đức Vũ cười lạnh nói: "Bị thương? Tôi thấy là sợ thua nên không dám đến, ngay cả dũng khí thua cũng không có, các em còn có ích lợi gì?"

Vương Húc giải thích: "Huấn luyện viên Lý, bọn họ thực là bị thương, trường học cũng có nhiều người thấy mà..." bỗng nhiên thấy một người mặc đồng phục vàng đang đi tới, nhìn kỹ thì quả nhiên là Thạch Thiên, vui mừng nói: "Đến rồi... Huấn luyện viên... hắn đến rồi..."

Lý Đức Vũ thầm nghĩ dù sao cũng thua, cũng không sao cả, thở dài một hơi rồi nói với các cầu thủ khác: "Tập hợp lại".

Vương Húc chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: "Sao giờ mới đến, sắp bắt đầu rồi".

Thạch Thiên nói: "Ngươi nói là hai giờ mà, lão tử chẳng phải đến sớm hơn một chút sao".

Mười một cầu thủ vây quanh Huấn luyện viên Lý Đức Vũ, bởi vì trận đấu đã sắp bắt đầu, Lý Đức Vũ cũng không nói chiến thuật cụ thể, chỉ an bài thế trận phòng thủ 5-3-2, chỉ bảo mọi người tập trung phòng thủ, hy vọng có thể thua ít đi mấy bàn, sau khi nói xong thì bắt đầu tiến vào sân, Lý Đức Vũ lại thở dài một hơi, đang chuẩn bị trở vào chỗ ngồi của huấn luyện viên, bỗng nhiên thấy trong đội bóng lại có một người mang dép lê, chấn động hô: "Cái... gì, cái gì mang dép lê kia... số 9... trở về..." hắn còn chưa biết tên của Thạch Thiên.

Thạch Thiên quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì?"

Lý Đức Vũ mắng: "Em sao lại không mang giày, em đến chơi hay là đến đá bóng?"

Thạch Thiên ngạc nhiên hỏi: "Lão tử trên chân không phải là giày sao, ngươi có mắt không vậy?"

Lý Đức Vũ thấy học sinh này lại dám tự xưng là "lão tử", cả giận nói: "Mang dép lê cũng có thể đá bóng sao? Em... em..." tức giận đến không biết nên mắng hắn thế nào.

Thạch Thiên cũng biết người nọ là huấn luyện viên, thuộc loại giáo viên, nếu nói với Thạch Thiên cho tốt, hắn có lẽ sẽ cho mặt mũi mà đi đổi giày, nhưng nhìn thấy huấn luyện viên này lại dám phát hỏa với mình, cũng cả giận nói: "Lão tử đá thứ này là dùng chân, chứ không phải dùng giày, ngươi quản ta mang cái gì làm gì, cút sang một bên đi" Rồi không để ý tới huấn luyện viên mà đi vào sân bóng.

Lý Đức Vũ há hốc miệng đứng ở bên sân, nhìn thấy bóng dáng của Thạch Thiên, thiếu chút nữa là nhồi máu cơ tim mà chết tại chỗ. Lúc này các học sinh trong sân cũng đã phát hiện trong đội bóng của trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan, lại có người mang dép lê ra sân, đều gọi nhau: "Mọi người mau xem, người của Long Loan lại mang cả dép lê đến đá bóng".

"Trường bọn họ đó mà... dù sao cũng thua..."

"Như vậy... đổi là ta cũng mang dép lê... ****, thật hài hước, người đầu tiên mang dép lê đá bóng".

Trong lúc nhất thời người xem trên khán đài cười ngả cười nghiêng, kể cả đám người Hạng Kiều, có người còn lấy điện thoại có camera mà quay cảnh Thạch Thiên mang dép lê ra sân.

Chương 39: Ghi bàn

Trọng tài gọi hai bên ra sân chuẩn bị, trận đấu sắp bắt đầu. Trường trung học Victoria mặc đồ màu đỏ, dùng đội hình 4-4-2 chủ công, trong lòng bọn họ, thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan mà dưới năm bàn thì xem như là không thắng. Đội bóng trường trung học Victoria quả thật cũng có bản lĩnh này, bọn họ từng tham gia đại hội bóng dá học sinh Quảng Đông, hơn nữa còn đoạt được á quân, có vài cầu thủ đã được một số đội bóng đại học chấm trúng, thậm chí là một số câu lạc bộ chú ý, thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan hơn năm bàn là chuyện rất nhẹ nhàng.

Thạch Thiên cũng không dựa theo vị trí mà huấn luyện viên Lý Đức Vũ bố trí cho hắn, mà chạy đến bên cạnh Vương Húc hỏi: "Cầu môn bên nào là của chúng ta?"

Vương Húc hướng ra cầu môn phía sau chỉ nói: "Cầu môn này là của chúng ta".

Thạch Thiên quay đầu lại nhìn cầu môn, thầm nghĩ: ****, cầu môn lớn như vậy, lão tử dùng miệng thổi cũng có thể thổi vào.

Lúc này trọng tài đã thổi còi, trận đấu bắt đầu, do đội bóng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan áo vàng phát bóng trước, câu thủ áo vàng phát bóng chuyền lên cho cầu thủ áo vàng số 7, lập tức có một cầu thủ áo đỏ ép tới, cầu thủ áo vàng số 7 rõ ràng không đủ tin tưởng, liền chuyền mạnh sang cho cầu thủ áo vàng số 5 ở bên phải, cầu thủ áo vàng số 5 dừng banh lại, cũng không dám tiến công, xoay người muốn tiếp tục chuyền cho cầu thủ ở phía sau, lại không có Thạch Thiên số 9 vốn phải ở sau hắn. Lúc này phía sau có tiếng gió vang lên, trung phong số 11 áo đỏ đã áp sát, đoạt lấy bóng, trực tiếp hướng tới vùng cấm địa trước cầu môn không ai ngăn cản mà phóng đi.

Các học sinh trên khán đài đã bắt đầu hoan hô ủng hộ, bọn họ cảm thấy bàn thắng đầu tiên đã sắp có, mà chỉ mới khai cuộc chưa tới một phút. Các nàng Hạng Kiều tuy đến xem Thạch Thiên mất mặt, nhưng thấy trường mình chưa tới một phút đã cho đối phương cơ hội như vậy sút như vậy, cũng cảm thấy thật mất mặt, đều muốn nhắm mắt lại không nhìn.

Bởi vì Thạch Thiên đang ở sân bên kia, không ai ngăn cản áo đỏ số 11, một hậu vệ vội chạy tới ngăn cản, bởi vì tình huống khẩn cấp, toàn lực chạy tới không kìm đà kịp, đã bị số 11 áo đỏ khéo léo né qua, đã xâm nhập vào vùng cấm địa, số 11 áo đỏ quyết đoán sút mạnh vào cầu môn, lúc này tiếng hoan hô toàn trường chợt ngừng, tất cả mọi người đều đợi thời khắc ghi bàn, dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy thắng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan tuy không tính là gì, nhưng nếu có thể chưa tới một phút đã ghi bàn, thì thật ra cũng có thể tuyên dương một phen.

Trong tích tắc khi chân của số 11 áo đỏ đá vào bóng, hắn đột nhiên phát hiện bóng đã không thấy đâu nữa, muốn thu hồi lực thì đã không kịp, một cước đá vào khoảng không thu không được, cả người xoay một vòng té xuống đất, sau đó mới phát hiện bóng đang ở trước mặt hắn, một bàn chân mang dép lê đang dẫm lên trên.

Số 11 áo đỏ nhất thời cảm thấy một trận sỉ nhục, hắn lại không phát hiện bóng bị cướp đi như thế nào, hơn nữa trong một đội ngũ yếu như vậy, lại bị một người mang dép lê cướp bóng đi.

Trên khán đài nhất thời ồ lên, bọn họ tuy thấy Thạch Thiên chạy qua cướp bóng, cũng không thấy rõ là cướp đi như thế nào, mà tốc độ chạy của người này càng làm cho bọn họ giật mình, cái này là Thạch Thiên không dùng khinh công nội lực, chỉ dựa vào thể năng bản thân chạy, cũng không phải hắn muốn che dấu cái gì, mà là cảm thấy đối với đám tiểu quỷ này cũng không cần dùng công phu thật sự. Chờ mọi người thấy rõ đoạt bóng chính là số 9 áo vàng, đều hô lên.

"Xem kìa... Là... là dép lê..."

"Ồ ****... mang dép lê mà cũng có thể chạy nhanh như vậy..."

"Mình không hoa mắt chứ..."

"Siêu nhân dép lê..."

Các nàng Hạng Kiều cùng hơn trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan khác cũng quên bọn họ đến là để xem Thạch Thiên mất mặt, đều đứng dậy hoan hô, Thạch Thiên trong lòng bọn họ đã chuyển hóa thành anh hùng, tuy chỉ có hơn trăm người, nhưng thanh âm hoàn toàn vượt qua mấy ngàn người khác.

Huấn luyện viên Lý Đức Vũ đứng lên, không dám tin mà nhìn số 9 vừa rồi thiếu chút nữa làm cho mình tức chết, hắn thấy sức bùng nổ của số 9, mà ngay cả hắn cũng không thấy rõ hắn cướp bóng như thế nào, nhìn ra tiềm lực của người này tuyệt đối làm cho giới bóng đá toàn thế giới khiếp sợ, cặp dép lê kia đã không làm cho hắn tức giận nữa, mà là làm cho hắn vui càng thêm vui, tưởng tượng nếu người này mang giày đá bóng vào, thì đó là tình cảnh thế nào nữa, Thạch Thiên trong mắt hắn phảng phất đã biến thành vua bóng đá thế hệ mới, mà Lý Đức Vũ hắn chính là huấn luyện viên tạo nên vua bóng đá, các loại vinh dự đó đều đang hướng tới hắn mà vẫy gọi.

Chuyện mà Thạch Thiên làm mọi người giật mình chỉ mới bắt đầu, trong tiếng hoan hô của mấy ngàn người, chỉ thấy hắn ha hả cười lớn một tiếng, sau đó xoay người làm một hành động làm cho tất cả mọi người không thể tin được.

Sút bóng...

"Vù" một tiếng trái bóng như một quả đạn pháo, bắn thẳng vào trong cầu môn, thủ môn ngay cả phản ứng cũng không kịp làm, há hốc miệng ngẩn người đứng ở trước cầu môn.

Mấy ngàn người trên khán đài cũng há hốc miệng, không thể tin được mà nhìn bóng ở trong cầu môn, toàn trường một mảng yên tĩnh, ngay cả mấy người trọng tài cũng ngây người, chỉ có một mình Thạch Thiên đứng tại chỗ mà "ha hả" cười lớn, phi thường đắc ý, tiếp theo đó là toàn trường đều cười to lên.

Vương Húc chạy đến trước mặt Thạch Thiên nói: "Bạn Thạch Thiên..."

Thạch Thiên đắc ý nhìn Vương Húc hỏi: "Ta sút thấy thế nào?"

Vương Húc cười khổ nói: "Sút thì rất được, bất quá cầu môn này là của chúng ta..."

Thạch Thiên kinh ngạc nói: "Ta biết mà, vừa rồi đã hỏi qua ngươi, sao lại... chẳng lẽ..." hắn cũng không ngốc, theo tiếng cười của toàn trường mơ hồ đã cảm giác được mình đá sai cầu môn, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.

Quả nhiên, Vương Húc giải thích: "Chúng... chúng ta nên đá vào cầu môn của đối phương mới đúng, ài... cũng là do mình không nói rõ ràng..."

Thạch Thiên trong lòng cũng đang trách Vương Húc không nói rõ cho mình, thấy hắn chủ động nhận sai, nhất thời đối với người thành thật này rất sinh hảo cảm, bất quá bản thân hắn cũng không chịu thừa nhận sai lầm, đỏ mặt nói: "Lão tử cái này... cái này là tiên lễ hậu binh" lại thầm nghĩ lão tử thật sự là hồ đồ, vừa rồi người nọ rõ ràng là muốn sút vào cầu môn bên này.

Đám người Hạng Kiều lúc này đã đem tiếng hoan hô biến thành mắng chửi, mở miệng mắng lớn, cơ hồ thô tục kiểu gì cũng đều có, Thạch Thiên đã từ "anh hùng" biến thành "hán gian". Nhưng huấn luyện viên Lý Đức Vũ lại đang suy nghĩ về cú sút này...

Chương 40: Cảnh cáo tổ tông

Trận bóng tiếp tục tiến hành, bởi vì Thạch Thiên ghi bàn vào lưới nhà, nên hiện tại trường Victoria dẫn 1-0, các thành viên đội bóng trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan phần lớn đều biết chuyện Thạch Thiên ở tại cổng trường đánh Hạng Kiều, tuy có ôm hận, nhưng cũng không dám trách Thạch Thiên.

Cầu thủ áo vàng cơ bản đều ở sân nhà, thủ môn cũng không dám phát bóng mạnh, nhẹ nhàng chuyền cho hậu vệ số 8 Vương Húc. Thạch Thiên biết phải đá vào cầu môn đối phương thì mới tính là ghi bàn, liền trực tiếp vọt vào vòng cấm địa của đối phương, hô với Vương Húc: "Đá tới đây" thanh âm vang động cả cầu trường, Vương Húc đương nhiên nghe được, tuy không muốn nhưng cũng ra sức đá bóng về phía Thạch Thiên, Thạch Thiên vừa hô, hậu vệ đội đỏ cũng biết ý đồ của hắn, đều dâng lên trên, đợi Vương Húc chuyền bóng thì Thạch Thiên đã đứng ở vị trí việt vị, trọng tài biên lập tức phất cờ, thổi còi, ý bảo đã việt vị.

Nhưng Thạch Thiên nào biết cái gì là việt vị hay không việt vị, căn bản không để ý tới tiếng còi của trọng tài, không bóng rơi xuống đất, đã trực tiếp xoay người móc bóng, đá bóng mà giống như là đá cầu mây, bóng như đạn pháo bay thẳng vào cầu môn. Sau đó là mọi người nghe được tiếng cười đắc ý của Thạch Thiên, các học sinh ở trên khác đài đều cười to, hiện tại cơ hồ mỗi người đều biết "siêu nhân dép lê" này đối với các quy tắc bóng đá một chút cũng không thông, hoàn toàn là đá loạn, bất quá đối với uy lực của cú sút này cũng rất bội phục.

Thạch Thiên cũng cảm giác được không khí có chút không đúng, nhìn cầu thủ đội mình, quả nhiên không một ai cao hứng, tiếng cười cũng ngừng lại, chạy đến bên cạnh Vương Húc hỏi: "Ta lại đá không đúng sao? Chẳng lẽ còn có cầu môn thứ ba?"

Vương Húc quả thật là người thành thật hiếm thấy, lại chủ động thừa nhận sai lầm mà nói: "Bạn không đá sai, là mình không thấy rõ bạn đã việt vị, không nên chuyền bóng cho bạn".

Thạch Thiên trợn mắt hỏi: "Việt vị? Là nghĩa gì... Chẳng lẽ lại không tính?"

Vương Húc gật đầu nói: "Ừm... việt vị là phạm quy, cho nên không tính là ghi bàn".

Thạch Thiên tức giận nói: "Bằng vào cái gì... cái gì kêu là việt vị... ai nói lão tử việt vị?"

Vương Húc nhất thời cũng không hiểu lời hắn nói cho lắm, lúc này đối phương đã phát bóng lên, liền nói: "Là trọng tài bắt bạn việt vị, hiện tại cũng không kịp nói bạn cái gì là việt vị, nhanh đi phòng thủ..."

Thạch Thiên cố nén một bụng bực tức, thấy đối phương đã đưa bóng sang phần sân bên mình, thầm nghĩ người bên mình chuyền cho mình thì không tính, vậy lão tử dắt bóng qua thì chắc là phải tính chứ, nghĩ rồi liền phi thân phóng tới cầu thủ áo đỏ đang dẫn bóng. Lúc này cầu thủ áo đỏ đã nhìn ra Thạch Thiên tuy không hiểu bóng đá, nhưng tốc độ của hắn, lực sút đã làm cho đội đỏ cảm thấy uy hiếp, có hai cầu thủ áo đỏ đã chạy đến trước người Thạch Thiên ngăn đón, không cho hắn qua.

Thạch Thiên muốn né tránh sự ngăn đón của bọn họ cũng rất là thoải mái, thậm chí có thể nhảy qua đầu bọn họ, nhưng hiện tại hắn đang tức giận, làm sao mà né tránh, vung tay hất bay hai cầu thủ áo đỏ ngăn trước mặt xuống đất, rồi xông thẳng vào cầu thủ áo đỏ đang dẫn banh kia. Người nọ chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe trước mắt, đang muốn chuyền banh đi thì đã không kịp, banh dưới chân đã bị Thạch Thiên cướp đi, lúc này trọng tài cũng huýt còi, rút ra thẻ vàng mà chạy về phía Thạch Thiên.

Thạch Thiên cướp được bóng lại làm một chuyện làm cho toàn cầu trường khiếp sợ.

Sút bóng...

Từ nửa sân bên này sút bóng...

Trước là nghe "phành" một tiếng, sau đó bóng mang theo tiếng rít do ma sát kịch liệt với không khí, trước ánh mắt ngây ngốc của thủ môn đội đỏ mà bay vụt vào cầu môn, phá tung lưới, đánh vào tường sân vận động rồi dội trở về. Toàn cầu trường đều ồ lên, ngay cả trọng tài giơ thẻ vàng chạy đến trước mặt Thạch Thiên, cũng cả kinh quên cả mình đang đến cảnh cáo Thạch Thiên, không thể tin được mà nhìn mảnh lưới rách ở cầu môn bên kia.

Huấn luyện viên Lý Đức Vũ hưng phấn cơ hồ muốn phát điên, đứng ở bên sân vung nắm tay, trận đấu này có thắng hay không đã không quan trọng nữa, quan trọng chính là sau này có một thiên tài có tiềm lực kinh thiên như thế mà huấn luyện thành vua bóng đá làm cho cả thế giới khiếp sợ!!!

Thạch Thiên thầm nghĩ quả này là lão tử từ chân của các ngươi cướp được, cũng không chạy đi đâu, như vậy sẽ không việt vị chứ. Vương Húc đã chạy đến phía sau hắn, lần này không chờ hắn hỏi, liền trực tiếp nói cho hắn: "Bạn Thạch Thiên... vẫn không tính..."

Trọng tài cũng tỉnh lại, đưa thẻ vàng cảnh cáo Thạch Thiên, Thạch Thiên không rõ ý của trọng tài là gì, đối với lời nói của Vương Húc phía sau lại bốc lửa, đưa tay nắm lấy Vương Húc lôi tới cả giận nói: "Lão tử lại việt vị sao?"

Vương Húc hoảng hốt nói: "Không phải việt vị, mà là bạn không nên xô ngã bọn họ, cho nên trọng tài phạt thẻ vàng cảnh cáo bạn, nếu còn nhận một thẻ vàng nữa thì sẽ bị đuổi khỏi sân".

Thạch Thiên lúc này mới biết vừa rồi trọng tài đưa cái mảnh màu vàng kia là cảnh cáo mình, làm sao có thể chịu được, trong lòng mắng lớn: Hay cho tiểu quỷ ngươi, ngay cả lão tổ tông mà ngươi cũng dám cảnh cáo. Phản rồi, xem lão tử thu thập ngươi như thế nào...

Vương Húc xem sắc mặt Thạch Thiên khó coi, liền khuyên nhủ: "Cái này cũng không trách bạn được, là mình không nên bảo bạn đến tham gia, mình không biết bạn thực cái gì cũng không hiểu, hiện tại chỉ bạn cũng không kịp rồi, bạn cũng đừng xúc động, chúng ta cũng không có cầu thủ dự bị".

Thạch Thiên đối với tiểu quỷ Vương Húc này thật ra ấn tượng cũng không tệ, vỗ vỗ vai hắn cười nói: "Yên tâm, muốn đuổi ta ra khỏi sân cũng không dễ dàng vậy đâu, lão tử sẽ đem tiểu tử này tống ra khỏi sân trước, xem hắn còn dám cản trở nữa không".

Thầm nghĩ quy củ đều là do lũ con cháu các ngươi định ra, dù lão tử có đá thế nào cũng không tính, vậy lão tử không sút vào cầu môn nữa, lão tử sút người...

Rồi lại lấy cặp mắt không có chút ý tốt nào ngắm nghía cái đầu cũng không tính là lớn của trọng tài kia...

Vương Húc không hiểu ý của Thạch Thiên, bất quá xem sắc mặt của Thạch Thiên cũng đỡ hơn, không tức giận nữa, liền thả lỏng an tâm chạy về vị trí của mình tiếp tục thi đấu.

Chương 41: Sút người

Ba man nữ Hạng Kiều cũng mù tịt về bóng đá, vốn dẫn đầu hơn một một trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan đến để mắng Thạch Thiên. Tuy mắng đang lúc hứng khởi, nhưng khi thấy Thạch Thiên ghi liền được hai bàn thắng đều không được công nhận, thì bắt đầu quay sang mắng trọng tài. Hơn một trăm học sinh trường Khoa học Kỹ thuật Long Loan ở sau tuy cũng nhiều người am hiểu bóng đá, biết là Thạch Thiên phạm luật trước, quả thật không được tính bàn thắng, nhưng họ biết rõ ba man nữ kia vốn không nói đạo lí bao giờ, huống hồ là lúc không hiểu gì. Hơn nữa thà họ đắc tội với trọng tài còn hơn đắc tội với các nàng Hạng Kiều, nên cố dằn lương tâm mà mắng lớn, thanh thế rất mạnh mẽ , đến đinh tai nhức óc. Dù hơn một trăm người chỉ chiếm một phần nhỏ so với toàn bộ khán giả trên sân nhưng khí thế lại áp đảo hơn, nếu tiếng chửi có thể giết người thì hơn một trăm người này thực sự thuộc quân đội đặc chủng.

Trận đấu tiếp tục, đội đỏ bị đá vào hai quả liên tiếp, tuy đều không được tính nhưng cũng cảm thấy mất thể diện, họ nhận ra sự lợi hại của Thạch Thiên, số người kèm hắn lên tới ba người, để vây hắn bên trong, khống chế hoạt động hoặc nghĩ cách làm cho hắn bị phạt thẻ vàng, đuổi khỏi sân.

Thạch Thiên nhìn rõ động cơ của bọn chúng nhưng lại càng muốn phạm quy cho chúng xem, lần này làm càng mạnh hơn, hắn trực tiếp đẩy phăng ba cầu thủ đội đỏ vây quanh mình ra, vọt tới đoạt lấy bóng từ cầu thủ khác, sút bóng đi.

Trọng tài đang đưa còi lên miệng, cúi xuống móc thẻ phạt thì khi ngẩng đầu lên mới phát hiện bóng đã ở ngay trước mặt, chỉ nghe thấy tiếng "bụp" , trước mắt trăng sao bắn tung tóe, trong óc chỉ thấy tiếng "ong ong", thân thể loạng choạng rồi ngã nhào xuống đất. Sau đó cảm thấy mặt mày đau nhức, trong miệng còn ngậm đầy mảnh vỡ, lúc nhổ ra nhìn không những có mảnh vỡ của còi mà có cả vài chiếc răng, tiếp đó ông lại nghe thấy tiếng cười lớn "ha ha" của Thạch Thiên truyền tới, trong đầu vụt lên ý nghĩ "tên tiểu tử này cố tình...". Nhất thời khí huyết dâng lên làm ông hôn mê bất tỉnh.

Mấy nhân viên công tác được gọi đến nhanh chóng vào sân, khiêng trọng tài ra, trận đấu đành tạm dừng. Các nàng Hạng Kiều vốn đã không ưa trọng tài, giờ thấy cảnh như vậy liền cười ầm ĩ, tiếng chửi trở thành tiếng hoan hô, dường như không phải là Thạch Thiên trút giận cho mình mà là trút giận cho các nàng. Những người khác đều nhận ra Thạch Thiên đang cố tình, nhưng trọng tài cùng lúc lại đứng ngay giữa khung thành đội đỏ và Thạch Thiên, hắn lại sút bóng từ nửa bên này sân, thế nên lần sút này cũng không phạm lỗi, đá trúng trọng tài chỉ có thể xem như ngoài ý muốn, hơn nữa dùng bóng đả thương trọng tài trước nay chưa hề có, không có căn cứ để xử phạt Thạch Thiên. Còn về tình huống Thạch Thiên xô đẩy ba cầu thủ đội đỏ chắn đường hắn, do trọng tài chính bị hôn mê nên không giải quyết gì, chỉ thay một trọng tài trợ lí vào, tiếp tục trận đấu.

Cú sút bóng của Thạch Thiên không chỉ làm chấn động toàn bộ khán giả trên sân mà cũng làm các cầu thủ đội đỏ phải kinh sợ. Tuy họ đều là học sinh trung học nhưng cũng chưa bao giờ gặp một chân sút lợi hại nào có thể dùng bóng đá ngất người khác, nên càng không dám đến gần Thạch Thiên, thậm chí cầu thủ đang dẫn bóng thấy Thạch Thiên đến cướp bóng liền nhả bóng chạy trốn sang một bên, để mặc Thạch Thiên phát huy tài đá bóng của mình. Thạch Thiên sợ phạm mấy lỗi việt vị gì đó nên cũng không xông sang nửa sân bên đối phương, cứ nhận được bóng là sút, ai chặn đường thì sút người đó, kể cả thủ môn.

Trọng tài mới thay cũng chỉ dám làm bộ mà đứng trong sân, còn thủ môn đội đỏ sau một lần bị Thạch Thiên dẫn bóng, đá bay bóng lẫn người vào khung thành thì cứ gặp Thạch Thiên dẫn bóng xuống liền ôm đầu ngồi xổm ở ngoài cột khung thành, tránh bị quả bóng như pháo đạn đó đá vào người. Sau khi Thạch Thiên đá vào năm bàn, đội đỏ quyết định giữ bóng không chuyền sang nửa bên sân đội vàng, chỉ đá đi đá lại bên sân, kéo dài thời gian. Cầu thủ đội vàng ngoài Thạch Thiên ra thì chín người và cả thủ môn chẳng có việc gì để làm. Thấy dù sao đã thắng, lại không giúp gì được Thạch Thiên nên họ ngồi nói chuyện phiếm trước khung thành. Hơn nữa họ biết Thạch Thiên cái gì cũng không biết, nhỡ không phân biệt địch ta, coi họ như bia ngắm đá, chả lẽ lại không nguy hiểm sao.

Đội đỏ thấy vậy, cũng không chuyền bóng nữa, học theo đội vàng ngồi xuống sân cỏ ngẩn mặt ra. Nhưng họ không dám ngồi trước khung thành mà ngồi ở một bên sân. Cả sân chỉ có mình Thạch Thiên đứng ở vạch trung tuyến, có vẻ vẫn chưa đá cho đã, lớn tiếng la hét, gọi đội đỏ mau đá bóng lại nhưng các cầu thủ đội đỏ nhìn nhau, giả bộ không nghe thấy, không để ý đến hắn.

Bóng đá thành như vậy, trận đấu cũng không có cách gì tiếp tục được. Sau khi trọng tài thương lượng với huấn luyện viên hai bên, quyết định sớm kết thúc trận đấu, dù sao cũng không phải là trận chính quy gì. Còn các học sinh trên khán đài đã sớm coi đây không phải là trận bóng đá mà là trò khôi hài để thưởng thức, thấy trận đấu kết thúc, thì có cả loạt bình luận, nhưng nội dung chỉ xoay quanh vị "siêu nhân dép lê" thần bí nọ.

Đặc biệt là các nàng Hạng Kiều. Vốn không hiểu cũng không yêu gì bóng đá nhưng kiểu đá bóng sút vào người chứ không sút vào khung thành của Thạch Thiên lại làm các nàng hứng thú, hoan hô ầm ĩ. Biết trận đấu kết thúc, Hạng Kiều đột nhiên tuyên bố với Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi: "Mình quyết định rồi, mình muốn hắn làm bạn trai của mình".

Lý Hiểu Lệ cũng đang hưng phấn, không còn chút phản cảm nào với Thạch Thiên, từ hận thành yêu, gật đầu nói: "Mình cũng muốn hắn làm bạn trai của mình".

Quách Thiến Vi sững người ra nói: "Dựa... vào cái gì, mình đã sớm quyết định rồi, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta mình đã quyết định rồi, các bạn... các bạn dựa vào cái gì để cướp anh ta chứ?"

Hạng Kiều trừng mắt nói: "Bạn lúc đó là phát bệnh háo sắc, thấy ai cũng thích, làm sao có thể tính chứ".

Lý Hiểu Lệ cũng nói: "Đúng vậy, chúng mình lần đầu tiên thích một người con trai, là thật lòng, cậu làm sao có thể so sánh với bọn mình được".

Quách Thiến Vi kinh ngạc nói: "Hai bạn chuẩn bị cùng lấy hắn ư?"

Hạng Kiều nói: "Đứa háo sắc như bạn chỉ biết lấy chồng, bạn trai có hiểu không hả, ai nói sẽ lấy hắn chứ... vốn định tính cả bạn nhưng bạn lại không bằng lòng... vậy thì không tính nữa".

Quách Thiến Vi tuy không hiểu tại sao bạn trai có thể cùng hưởng chung, nghe thấy tính cả mình liền nói: "Tính chứ tính chứ tính chứ ... ai nói mình không bằng lòng chứ".

Hạng Kiều nói: "Vậy được, quyết định như vậy đi... đợi lát nữa cùng đi thông báo cho hắn, làm bạn trai chúng ta".

Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi gật đầu kiên quyết. Cả ba đều xinh đẹp, gia cảnh lại rất tốt, tuy ít tuổi nhưng đã có không ít người theo đuổi hoặc tới nhà cầu thân. Trong lòng ba nàng ấy, chỉ cần muốn thì người khác không thể từ chối được. Bây giờ ba người đều chủ động đi yêu cầu làm bạn gái của Thạch Thiên thì hắn lại chẳng vui mừng đến phát điên, làm sao có thể từ chối được.

Chương 42: Chúng tôi quyết định rồi

Huấn luyện viên Lý Đức Vũ đón Thạch Thiên rời sân, hỏi: "Này em, tên em là gì vậy?"

Thạch Thiên vốn đã không có ấn tượng tốt gì với vị huấn luyện viên này, lườm ông một cái nói: "Liên quan gì đến thầy" rồi tiếp tục đi ra ngoài.

Lý Đức Vũ sửng sốt, liền đuổi theo hỏi: "Này em, có thể nói chuyện một chút không? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với em, liên quan đến tương lai của em đó".

Thạch Thiên vừa đi vừa nói: "Tương lai của tôi thì liên quan gì đến ông, đừng làm phiền tôi".

Lý Đức Vũ vẫn không từ bỏ, nói tiếp: "Đương nhiên là liên quan rồi. Tôi có thể làm cho em trở thành ngôi sao bóng đá nổi tiếng toàn thế giới, có vô số tiền bạc... lẽ nào em không muốn được như vậy sao? Đương nhiên, bây giờ em chưa biết gì về bóng đá, cần có người dạy bảo, em không muốn trận sau lại làm trò cười chứ?"

Thạch Thiên vẫn đang canh cánh trong lòng vì vừa mới bắt đầu trận đấu đã bị mất mặt trước mấy ngàn người, lại thấy tên này không những nói mình không biết gì còn chỉ rõ mình vừa làm trò cười, tức giận vô cùng, đứng khựng người lại đưa một tay tóm lấy cổ Lý Đức Vũ. Hắn nhấc bổng ông ta lên không, trừng mắt mắng: "Ông còn dám đi theo lão tử thì lão tử sẽ vặn đầu ông xuống làm bóng đó, cút..." Cổ Lý Đức Vũ bị thắt chặt đến mức khó thở, muốn giãy giụa nhưng cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, đến tay cũng không nâng lên nổi. Thạch Thiên nhẹ nhàng vung tay, ném văng Lý Đức Vũ ra xa đến bốn, năm mét. Lý Đức Vũ đứng không vững, lại "thịch, thịch, thịch" bước lui về sau vài bước mới dừng lại được ngã ngồi xuống đất, trong lòng dù tức giận nhưng cũng không dám đuổi theo nữa.

Vương Húc đi sau hai người vốn định nói chuyện với Thạch Thiên, chứng kiến cảnh như vậy cũng không dám đến gần Thạch Thiên nữa. Hắn chạy ra đỡ Lý Đức Vũ đứng dậy, nói: "Huấn luyện viên Lý, thầy đừng trách Thạch Thiên, hắn vốn tính tình cổ quái".

Lý Đức Vũ gật đầu, nghĩ rằng thiên tài thì vốn đã khác bình thường, rất nhiều vận động viên nổi tiếng hay doanh nhân các lĩnh vực khác tính tình đều rất cổ quái, chỉ cần giao tiếp nhiều là được. Ta không tin là hắn không muốn nổi tiếng, không muốn phát tài, chỉ sợ bị những tên huấn luyện viên khác cướp mất. Thế là vội kéo Vương Húc sang một bên, tỉ mỉ hỏi tình hình của Thạch Thiên.

Thạch Thiên vừa ném huấn luyện viên sang một bên. Lại bị ba nàng Hạng Kiều chắn đường, cho rằng họ giống như Lý Đức Vũ đến chế nhạo mình không biết đá bóng, trợn trừng mắt đe dọa: "Cũng muốn lão tử vặt đầu các cô xuống làm bóng đá sao?"

Ba cô gái không hề sợ hãi, ngược lại còn vây quanh hắn, giơ ngón tay cái lên, Hạng Kiều nói: "Giỏi lắm, đá thật là đã, giúp chúng em trút giận, đặc biệt... ha ha ha... đặc biệt là quả đá trúng trọng tài đó, thật là quá tuyệt, ha ha..." Lý Hiểu Lệ và Quách Thiến Vi bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng tình, ánh mắt nhìn Thạch Thiên đầy sùng bái.

Thạch Thiên thấy các nàng không phải nói móc mình mà đang khen mình liền hứng khởi lên, coi ba người là tri kỉ, đắc ý nói: "Biết sự lợi hại của lão tử rồi chứ, mấy cô nếu còn dám đến làm phiền ta, kết quả cũng thảm hại giống như tên thổi còi kia thôi".

Hạng Kiều nũng nịu cười nói:" Yên tâm, bọn em không làm đối thủ của anh đâu, bọn em đã quyết định... quyết định..." Mặt đỏ lên, miệng không nói tiếp được lời nào quay đầu sang Quách Thiến Vi: "Cái này bạn nói đi, bạn có kinh nghiệm hơn mình".

Quách Thiến Vi không muốn bèn trừng mắt nhìn Hạng Kiều, nhưng vẫn chịu nhận nhiệm vụ gian khó này, liếc nhìn Thạch Thiên, ngượng ngùng nói: "Chúng em quyết định... để anh làm bạn trai của chúng em".

Nói xong ba nàng mắc cỡ cúi đầu, ba khuôn mặt đỏ bừng lên, đến khi ngẩng mặt lên thì không thấy Thạch Thiên đâu nữa.

Lý Hiểu Lệ ngạc nhiên nói: "Ô... hắn ta đâu rồi?"

Hạng Kiều và Quách Thiến Vi lắc đầu tỏ vẻ không hiểu, nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng Thạch Thiên.

Hạng Kiều lẩm bẩm: "Có phải là hắn vui quá không, đi... đi.."?

Quách Thiến Vi vui mừng nói: "Đúng rồi... nhất định là đi mua hoa rồi..."

Lý Hiểu Lệ nói: "Vậy chúng ta ở đây chờ hắn sao?"

Hạng Kiều và Quách Thiến Vi gập đầu, trong lòng cảm thấy rộn ràng.

***

Thạch Thiên đương nhiên không phải đi mua hoa. Hắn nhìn thấy ba khuôn mặt nữ đỏ bừng ngượng ngùng kia, đã cảm thấy không bình thường rồi, đến lúc nghe Quách Thiến Vi ngỏ lời làm người yêu, lập tức dùng đến khinh công cái thế mà trong trận đấu cũng không nỡ dùng, thục mạng chạy như điên mà đi.

Thạch Thiên thật ra cũng không phải không cần tình cảm, không muốn yêu một ai, nhưng hắn không thể tiếp nhận được loại tình yêu như thế này, hắn sợ mình sẽ yêu người khác hơn là người khác yêu mình. Thật ra hắn là một người dễ dàng động lòng. Một khi thật lòng thì hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu người đó. Nhưng hắn lại khác với mọi người, họ có thể oanh liệt yêu nhau trọn đời, có kiếp này không có kiếp sau, nhưng hắn ngược lại phải chịu đựng sự đau khổ nhớ nhung của kiếp sau, thậm chí là mấy kiếp sau nữa. Hắn đã từng nếm trải sự đau khổ của sự nhớ thương này, còn đau đớn hơn bị sét đánh chết bội phần. Vậy nên hắn không cho phép mình yêu ai nữa, cũng không hy vọng ai đó yêu mình.

Bởi vì trong sâu thẳm cõi lòng hắn vẫn chứa đựng một thứ tình cảm không thể lãng quên được.

Hắn từng nghĩ tới việc né tránh cái thế giới này, tìm một nơi ẩn cư không người. Điều mà hắn hận nhất là, mỗi lần sống lại thì dục vọng của " tiểu huynh đệ" của hắn lại thêm cường thịnh, tính ra còn khó chịu hơn nỗi khổ kia trăm lần. Cho nên hắn chọn cách sống buông thả, bất cần đời. Xét về góc độ y học, có thể gọi là "chứng khủng hoảng tình ái", một khi có triệu chứng thì cực hãi hùng khiếp sợ.

Mấy ngày nay Thạch Thiên đã cảm giác được ánh mắt ngày càng khác thường của Tiêu Vi dành cho hắn. Đây không phải là điềm tốt, cho nên đã hai ngày hắn không đến chỗ Tiêu Vi "học thêm", quyết định lạnh nhạt với cô ấy một thời gian, tránh cho cả hai khỏi lún sâu vào tình cảm.

Đang nghĩ tới buổi tối có đi uống rượu hay không, tìm một mỹ nữ để giải quyết nhu cầu của "tiểu huynh đệ ", khi đến khu nhà mình thì nhìn thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ quen thuộc đỗ ở cửa khu dân cư, đứng cạnh xe là một cô gái mặc áo đen, nhìn hắn cười khanh khách, chính là Hạng Hồng vừa gặp ban sáng.

Chương 43: Lão tử nguyện ý

Thạch Thiên không biết là nên vui hay nên buồn, hắn đối với vị mỹ nữ thành thục xinh đẹp, điệu bộ phong tao này rất là có hứng thú, bất quá mỹ nữ này lại là chị của Hạng Kiều, nàng nếu biết địa chỉ của mình, ba cái tiểu mỹ nữ khó chơi kia cũng sẽ biết, nếu tìm tới cửa, cũng là rất phiền toái.

Không đợi Thạch Thiên mở miệng, Hạng Hồng đã nói trước: "Thạch Thiên, tôi chờ anh đã lâu".

Thạch Thiên hỏi: " Làm sao cô lại tìm được địa chỉ của tôi?"

Hộng Hồng cười ha ha nói: " Hongkong nhỏ như vậy, có gì mà tôi lại không thể tìm được".

Thạch Thiên còn không rõ ràng lắm về gia thế của Hạng gia, mà cũng không muốn biết, nhớ tới ngày đó cứu Hạng Kiều thì chỉ thấy Hạng Hồng mang theo sau mấy chục người tới, toàn những nhân vật trông như là xã hội đen. Xem ra, nhà các nàng tại Hong Kong cũng là có bối cảnh, nếu không đâu cần phải dẫn theo hơn hai trăm người đi đến quán rượu hưng sư vấn tội, đòi người như vậy. Không biết hiện tại, nàng lại tìm đến mình có chuyện gì, chẳng lẽ lại thay gia gia nàng đến mời mình liền hỏi: "Buổi sáng cô không phải là mới tìm tôi sao, tại sao giờ lại đến đây".

Hạng Hồng giả vờ tức giận, dẩu môi cong lên, sẵng giọng: " Hừ... Buổi sáng vừa mới nói chúng ta là bạn bè, nửa ngày không gặp, anh đã không muốn... Tới thăm anh một chút không được sao?"

Thạch Thiên ăn không tiêu được bộ dạng của nữ nhân này, hỏi: " Nói đi, tìm tôi có chuyện gì, nếu còn muốn cảm tạ này nọ thì thôi đi, tôi xem như là không cần".

Hạng Hồng nhìn Thạch Thiên liếc mắt một cái, nói: "Yên tâm đi, không phải ông nội muốn tôi tới tìm anh. Chỉ là tối hôm nay, tôi phải đi tham dự một buổi tiệc, nhưng không tìm được bạn trai, nhớ tới anh vừa tới Hong Kong, cũng nên đi làm quen một chút bằng hữu, cho nên tôi mới tới tìm anh. Không phải chúng ta đã là bạn bè rồi sao, anh sẽ không từ chối bằng hữu chứ".

Thạch Thiên nghĩ ngợi, lão tử có lo lắng cái gì, lão tử ngại chính là phiền toái, cũng không phải là sợ hãi cái tiểu lão quỷ nhà ngươi. Buổi tối vốn muốn đi bar, đã có buổi tiệc như vậy, thế thì cũng tiện, tuỳ miệng hỏi: "Buổi tiệc gì đó ?"

Hạng Hồng nói: "Chỉ là một buổi gặp gỡ nho nhỏ của công ty tôi, có mấy người, có cả đại minh tinh cũng sẽ tới tham gia!"

Thạch Thiên ngạc nhiên nói: "Công ty gì của cô, còn có minh tinh tham gia sao?"

Hạng Hồng "biết" hắn là từ Phi Châu vừa trở về, không biết chuyện của Hạng gia cũng là bình thường, giải thích nói: "Là công ty điện ảnh, anh có thích xem phim không?"

Thạch Thiên vui vẻ nói: "Thì ra cô làm điện ảnh, tôi cũng thích thứ này, tôi luôn muốn tìm hiểu cái đồ chơi điện ảnh này làm như thế nào lại quay được hình như vậy, sau này cô có thể dẫn tôi đi xem được không?"

Hạng Hồng cười nói: "Nếu anh thích, đừng nói là đi xem, cho anh làm diễn viên cũng có thể".

Thạch Thiên ha hả cười nói: "Diễn viên thì không nên, lão tử không muốn xuất hiện trước công chúng".

Hạng Hồng kỳ quái nhìn Thạc Thiên, hỏi: "Chẳng lẽ anh không muốn làm minh tinh sao?"

Thanh Thiên vội lắc đầu nói: "Tại sao lão tử phải diễn trò cho người khác xem, tôi chỉ tò mò đối với cái đồ chơi này mà thôi".

Hạng Hồng nói: "Vậy hôm nay anh có theo tôi đi tham gia dự tiệc không?"

Thạch Thiên gật đầu nói: "Cũng tốt, dù sao tối hôm nay lão tử cũng không có việc gì làm, nơi đó có gì ăn không? Lão tử cảm thấy cái bụng hơi đói".

Hạng Hồng nhíu mày nói: "Anh lúc nào cũng luôn mồm " lão tử, lão tử" suốt ngày, bỏ cái tật đó đi có được không, bằng vào tuổi anh mà cứ như vậy, làm cho người khác nghe rất kỳ quái".

Vậy mà Thạch Thiên nói: "Lão tử thích thế, cô không thích nghe thì có thể không nghe".

Hạng Hồng tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nghĩ thầm, khó trách Tam muội lại chịu thiệt thòi ở trong tay hắn, quả nhiên so với Tam muội còn muốn ngang ngạnh hơn, không muốn nói chuyện đạo lý. Kỳ quái chính là, bản thân mình không biết từ lúc nào, lại cũng không cảm thấy chán ghét người này, ngược lại, dường như hắn có một loại thẳng thắn hiếm có, trong hoàn cảnh xã hội bây giờ, có mấy người có thể được như hắn, chỉ cần bản thân mình thích, không quản người khác nhìn sao, nghĩ như thế nào. Bất quá, hắn hiện tại tâm tính cũng giống như một tiểu hài tử, có lẽ tương lai bước vào trong xã hội, hắn sẽ hiểu biết hơn.

Thạch Thiên thấy Hạng Hồng nhìn mình, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại ngẩn ngơ, vẻ mặt quái dị, thúc dục nói: "Có đi hay không, lão tử thật sự đói bụng".

Hạng Hồng lấy lại bình tĩnh, nhìn Thạch Thiên mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng, tóc tai tán loạn, dưới chân còn đi một đôi dép lê, "phì" cười nói "Anh không trở về nhà thay đổi quần áo sao?"

Thạch Thiên nói: "Thay quần áo gì chứ, như này không phải rất thoải mái sao".

Hạng Hồng thở dài một cái nói: "Vậy... vậy lên xe thôi."

Hôm nay mở bữa tiệc nho nhỏ này là vì Hạng Hồng muốn thử Thạch Thiên, xem hắn đối với nữ nhân có đặc biệt hứng thú hay không, cũng không có mời bao nhiêu người, chỉ có một ít thân tín ở trong công ty, cũng an bài cho hai cái diễn viên mới, cấp cho Thạch Thiên tiếp xúc, cho nên cũng không quan trọng gì, tùy ý hắn ăn mặc.

Nếu không phải ngày đó chứng kiến thân thủ của Thạch Thiên, Hạng Hồng thực khó có thể tưởng tượng chính mình sẽ đi tìm hiểu nhược điểm của một gã học sinh trung học, lại còn đặc biệt tổ chức một cái buổi tiệc nho nhỏ vì hắn, cũng chuẩn bị thi triển mỹ nhân kế. Vì muốn câu dẫn Thạch Thiên, lại còn phải đáp ứng các nàng, ai có thể thành công câu dẫn Thạch Thiên lên giường, thì cho các nàng một cơ hội làm nữ diễn viên chính.

Hiện tại trời cũng đã tối dần, HongKong, đại bộ phận đường xá đều phi thường đông đúc, chiếc Ferrari của Hạng Hồng có thể thoải mái kéo tới hai trăm mã lực. Nhưng ở trên đường cái cũng chỉ có thể chậm rãi đi theo dòng xe, đi được một chút lại phải ngừng một chút, thập phần thong thả, nếu không phải không biết địa điểm ở nơi nào, Thạch Thiên đã sớm xuống xe chạy bộ đi rồi.

Ngồi bên trong, vô cùng buồn chán, Thạch Thiên đành phải nghiêng mắt thưởng thức Hạng Hồng ngồi bên cạnh, chủ yếu là thưởng thức bộ ngực của nàng. Buổi sáng đã nhìn chính diện, chỉ có thể thấy hai toà núi đôi cao ngất hoà làm một khối, hiện tại với góc độ này, vừa vặn lại có thể chứng kiến những đường cong duyên dáng bên trong, theo mỗi lần chiếc xe khựng lại, cả bộ ngực cao ngất đó không ngừng run rẩy lên một cái. Quả nhiên bên trong không mặc nội y, mơ hồ có thể nhìn thấy, điểm nhỏ nổi lên, không ngờ lại là màu hồng phấn.

Hai ngày không đụng chạm tới nữ nhân, nhất thời trong lòng Thạch Thiên sinh ra một cỗ nhiệt khí, cân nhắc có nên tìm cơ hội thu thập nàng hay không, nhưng lại nhớ tới câu nói vừa rồi của Hạng Hồng " HongKong nhỏ như vậy, không có gì là ta không thể tìm được" Lại lo lắng, loại nữ nhân này rất phiền toái, so với xử nữ còn đáng sợ hơn, trốn cũng không có chỗ trốn.

Tự hỏi nửa ngày, cuối cùng quyết định: Lão tử ở HongKong chơi cho đã, rồi thu thập nàng cũng không muộn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro