Trật chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ 6....

Anh lái xe đến lớp võ tầm giờ tan,hôm nay anh đã nói với em gái anh có chuyện đi ngang lớp võ nên sẽ rước lun thằng cháu ( nhà 2 người kế nhau ạ ),anh ngồi ở ngoài cổng chờ khoảng 20' rồi mà ko thấy nó dẫn học trò ra. Một số phụ huynh cũng đã đến rước con nhưng chỉ có vài người ra về. Anh đi vào thì thấy mọi người đang vây quanh lại một chỗ,thằng bé thấy anh thì reo lên : "CẬU". Anh chen vào thì thấy nó đang được một phụ huynh sửa cổ chân,nó cắn môi,nhíu mày nhịn đau,mồ hôi tuôn ra 2 bên thái dương. Vị phụ huynh kia bảo nó :

- Cô giáo,cô chị đau tí nhé!

Rồi tiếng "CỤP" vang lên,nó hít một hơi thật sâu như kiềm lại cơn đau. Vị phụ huynh kia nói típ :

- Ổn rồi,cô giáo đến bệnh viện băng bó lại nhé.

Nó gật đầu,cố mỉm cười cảm ơn rồi đứng dậy. Mọi người cũng tản ra về. Thấy nó đứng lên khó khăn,anh bước lại dìu nó ngồi xuống băng ghế đá,Luân - tên cháu của anh,chạy lại hỏi nó :

- Chị ơi,chị sao rồi? Chị có đi được ko?

- Ừ,chị ko sao - nó cố cười trấn an thằng bé

- Cô giáo hay tôi đưa cô đi bệnh viện nhé,chân cô sưng to lắm rồi,ko băng bó lại là ko được đâu - anh nói với nó

- Vậy.....có phiền anh ko? - nó hỏi lại. Bây giờ chân nó quả thật rất đau,nó thật sự cần đi bệnh viện

- Ko sao đâu - anh nói

- Đúng rồi đó chị,để cậu em đưa chị đi bệnh viện - Luân nói theo

- Um,vậy cám ơn anh - nó nhìn anh

Anh dắt xe nó đi gửi ở chỗ giữ xe,xong chạy vào dìu nó lên xe nhưng nó đi rất khó khăn,anh nói với nó :

- Cô giáo,để tôi bế cô nhé?

Nó nhìn anh,nó hơi lúng túng,anh nói tiếp :

- Cô đi khó quá,tôi giúp cô nhé.

Nói rồi ko đợi nó trả lời,anh cuối xuống bế nó lên đi ra xe rồi đặt nó vào xe. Luân "biết điều" ra băng ghế sau ngồi để nó và anh ngồi phía trước. Anh điện thoại cho em gái nói sẽ về trễ rồi tắt máy. Anh vào xe,khởi động cho xe chạy. Anh nói với nó :

- Hôm trước...cám ơn cô đã giúp tôi lấy lại điện thoại.

- Hôm trước? - nó nhíu mày. Nó nhớ là nó có giúp một người lấy lại diện thoại từ tên cướp,người đó là....anh sao? Nó ko hay để ý người khác.

- Uh,cô ko nhớ sao? - anh nhìn nó

- Tôi nhớ,người đó là anh à? - nó hỏi lại

- Uh,là tôi! - anh ngạc nhiên,nó ko nhớ?

- À,tôi ko có hay để ý người khác cho nên....tôi ko nhớ anh - nó giải thích

Nó là vậy,cái gì ko liên qua tới nó là nó ko bao giờ để ý tới,nó luôn nói "rãnh thì ngủ đi,hơi đâu đi để ý chuyện người ta" mỗi khi nhỏ bừng lửa đầu nó vì tội nói chuyên với nhỏ mà hỏi những điều mà ai cũng biết. Ví như hotboy của trường nổi tiếng rần rần vậy mà khi nhắc nó lại hỏi nhỏ : "Là ai? Đứa nào?",hay gặp rồi mà ko nhớ mặt người ra cho nên nó ko nhớ anh là chuyện bình thường.

Anh hỏi nó sao bị như vậy. Nó nói lại cho anh nghe. Thì ra lúc nó đang tập cho học trò đá,nó phải đứng lên một cai bậc cao hơn bên dưới,khi nó đang đá thì một đứa nhỏ va vào nó,nó mất đà do chỉ đứng một chân nên nó té xuống rồi trật chân.

Anh dừng trước cổng bệnh viện,nó chuẩn bị bước xuống thì anh ngăn lại,anh đi vòng qua mở cửa rồi bế nó xuống. Nó ko từ chối,anh bế nó vào phòng khám rồi đặt nó lên giường bệnh,nói rõ tình hìng cho bác sĩ biết rồi ra ngoài chờ cùng bé Luân.

Khoảng 30' sau bác sĩ bảo anh vào,nói:

- Cổ chân bạn gái anh ko sao,chỉ bị trật nhưng phải cẩn thận ko được cử động mạnh - ông bác sĩ nhìn anh nói,rồi quay sang nó - đây là thuốc giảm đau và thuốc xoa,cô nhớ uống thuốc rồi nhờ bạn trai xoa thuốc giùm.

Nó định nói nó không phải bạn gái của anh nhưng anh giành ngay :

- Cám ơn,tôi sẽ nhắc cô ấy.

Anh "lại" bế nó ra xe,nó hơi ngại nhưng vẻ mặt cứ bình thản giúp anh cũng tự nhiên hơn.

Nó muốn trở lại lấy xe nhưng nó đi lại khó khăn như vậy nên bảo nó :

- Thôi,để tôi đưa cô về,chân như thế làm sao mà chạy xe được,cô chạy xe số mà!

- Nhưng phiền anh quá rồi. Không sao đâu chân trái mà,tôi sã chạy chậm lại - nó nói

- Tôi không yên tâm,xem như tôi cám ơn chuyện hôm trước,giúp thì phải giúp luôn trót. Vậy nhé - anh cười nói

- Nhưng.... - nó không biết phải nói như thế nào nữa.

- Xem như chúng ta huề - anh đùa

Nó không nói nữa,để anh chở về nhà....

Về tới nhà,nó tranh thủ mở cửa xe bước xuống,mẹ nó nghe tiếng xe dừng trước cửa thì đi ra,thấy nó như vậy mẹ nó hốt hoảng. Nó trấn an mẹ nó,rồi nói nhờ anh đưa nó vào viện rồi đưa nó về. Anh chào mẹ nó,mẹ nó cảm ơn anh rối rích mời anh vào nhà chơi nhưng anh nói tối rồi nên phải về. Mẹ nó bảo hôm nào rảnh sang chơi,anh cười rồi nói : "Dạ,cám ơn bác" ,sau đó tạm biệt hai người rồi về.

Mẹ nó dìu nó vào nhà,miệng cừ khen anh suốt.

Anh chở bé Luân về tới nhà,gọi ba mẹ nó ra bồng nó vào,rồi anh về nhà mình.

Hôm sau nó phải nhờ nhỏ đón đi học và mang xe về giùm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro