Giận dỗi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 phút sau, tại khu bán trái cây chợ A.

– Cái này bao nhiêu một ký bác êi?

– 30 nghìn!

– Đắt thế? 3 ký 100 nghìn thôi!

Bà bán trái cây nhìn nó trân trối, anh thì cười như đười ươi nhập làm nó ngơ ngác

– Gì đấy?

– Em thông minh nhỉ? 1 ký 30 nghìn không muốn, muốn 3 ký 100 nghìn. Ngày xưa lúc em học cửu chương 3 cô giáo em nghỉ dạy sinh em bé à mà bây giờ em dở dở ương ương thế?

– Ơ có vấn đề gì à?

– 30 x 3 = 90, 90 nghìn không muốn lại còn đi trả giá ngược là như nào?

Bây giờ nó mới nhận ra cái sai lầm to lớn của bản thân. Ngượng quá hóa tủi, nó quyết tâm im thin thít luôn, không mở miệng ẩu tả nữa. Tả sơ qua cuộc nói chuyện sau đó của 2 người như thế này:

– Ăn kiwi không?

– Ăn

– Nửa cân nhé?

– Ờ!

– Ăn dâu tây không?

– Ăn

– Nửa cân nhé?

– Ờ!

– Còn ăn gì nữa không?

– Không
– Sao không nói gì nữa thế? Không trả giá nữa à?

– Sao anh phiền thế? Im đi! Không thích thì không nói...

Thế là im luôn, không ai nói với ai câu nào nữa. Đi về.

Về đến nhà thì điện cũng đã về bản, nhìn lỉnh kỉnh 3 4 túi trái cây mà nó sắp phát điên lên vì quê và vì tức. Xong lại sực nhớ ra cả đống trái cây này toàn do anh rút ví thì nó lại tươi như hoa, mồm tự nhủ "Ngu thì cho chết!"

* * *

Tối, xe hỏng không đi ăn khuya được, nó đành ở nhà trùm chăn tự kỷ. Chưa biết tự kỷ được đến đâu thì điện thoại đã báo tin nhắn

"Này, ban sáng dỗi à?"

Nhắc lại chuyện lúc sáng nó lại không nuốt trôi cái sự "tức tưởi", đã thế bà bơ mày luôn!

Hôm sau, cũng tầm cái giờ đấy, lại có tin nhắn

"Xin lỗi mà. Không chơi dỗi nhé!"

Lại tiếp tục bơ.

Lại hôm sau nữa, cũng tầm cái giờ đấy, cũng lại có tin nhắn

"To con lớn xác rồi mà sao dỗi dai thế?"

Bố ghét thì bố dỗi đấy, tiếp tục bơ có làm sao không?
Cảm thấy "chiến thuật" nhắn tin không được, anh chuyển sang chiến dịch "ăn dầm nằm dề" kiểu "đẹp trai không bằng chai mặt".

Sáng ngày hôm sau, 7h anh đã có mặt ở trước cổng nhà nó. Lấy điện thoại send đi một tin nhắn: "Xuống đi, đem cả mubahi theo nhé!"

Tin nhắn vừa gửi đi đã thấy nó lú đầu ra bancony, bĩu môi phủi mông đi vào.

À thế là không đi chứ gì? Không đi thì dùng cách khác, sao phải xoắn!

Anh xuống xe, bấm chuông cửa, và mẹ nó xuất hiện

Ơ là con à? Đi đâu đây?

Dạ con sang đón Lâm đi lấy xe! Bác vào gọi em í hộ con

Xời ơi sao mà tốt tính thế? Còn phiền con sang tận đây đón nó nữa. Lâmmmmmmmmm, Lâm đâu? Ra đi lấy xe về không thì bảo?

Dưới sức ép "quyền lực" của phụ huynh, nó đành vác gương mặt không mấy vui vẻ đi lấy xe cùng anh.

Lúc tính tiền sửa xe thì (lại một lần nữa) anh là người rút ví. Nó thấy thế thì hớn lắm, vừa ăn chặn được tiền bố đưa vừa sửa được xe không cần tốn của thì đứa nào mà chẳng hớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro