Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

"Lâu như vậy cũng không biết gọi điện thoại về nhà." Thanh âm tr/ách m/óc truyền qua điện thoại vào tai tôi, "Vân Vãn, chúng tôi đã dạy cậu như thế nào?"

Tôi theo bản năng nhíu mày một cái, cầm điện thoại di động liếc nhìn chú thích, lúc này mới ý thức được người ở đầu dây bên kia là Vân Mặc.

Tôi kỳ quái hỏi ngược lại: "Các người đã từng dạy tôi cái gì à?"

Chẳng phải chỉ có thời thời khắc khắc ch/èn é/p cùng ch/ỉ tr/ích sao?

"Cậu...!" Anh ta nghẹn một hồi, không nhịn được nói, "Buổi gặp mặt của Vân gia và Hách Liên gia vào thứ bảy, đến đúng giờ, đừng suy nghĩ làm cái gì mờ ám khác!"

Không đợi tôi đáp lại đã cúp điện thoại.

Thật là, như có chứng nóng trong vậy ý.

Hách Liên Dật cũng nhận được tin tức, hỏi tôi có muốn hay không đi.

Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là đi thôi.

Nếu không, người Vân gia nhất định sẽ gọi điện thoại qu/ấy r/ầy tôi liên tục.

17.

Tối thứ Bảy.

Hai nhà Vân và Hách Liên, hai thế hệ cùng nhau tụ họp.

Khi ngồi xuống, Vân Hoài bưng khuôn mặt cười vui vẻ gọi tôi: "Vân Vãn, đã lâu không gặp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được cậu."

Tôi nhìn cậu ta một cái, không muốn để ý tới.

Thấy vậy, Vân Mặc dường như muốn nổi giận, nhưng ở trước mặt Hách Liên gia chỉ có thể nhịn xuống, chẳng qua ánh mắt của anh ta nhìn về phía tôi tràn đầy c/ảnh c/áo.

Hách Liên Dật chặn lại ánh mắt của anh ta.

Giọng hắn lạnh căm: "Anh vợ, anh tr/ừng vợ tôi làm gì?"

Bầu không khí tại hiện trường đóng băng trong một khoảnh khắc, dường như mọi người đều không ngờ, Hách Liên Dật sẽ nói trực tiếp như vậy.

Có người đi ra cười giảng hòa: "Mọi người hãy ngồi xuống, ăn cơm trước, có chuyện gì lát nữa nói sau."

Món ăn được đưa ra, rất phong phú.

Nhưng có lẽ vì có mấy người không muốn thấy ở đây, tôi không có khẩu vị gì.

Chỉ ăn từng miếng nhỏ thức ăn mà Hách Liên Dật gắp cho tôi.

Bây giờ hắn đã nhớ rõ tôi có thể ăn cái gì, không thể ăn cái gì, chăm sóc tôi rất tận tình, vừa thành thạo vừa vô cùng tự nhiên.

Khi ăn xong, bọn họ bắt đầu trò chuyện.

Trước một bàn người này, trừ Hách Liên Dật ra, tôi không có ý muốn nói chuyện với bất cứ ai.

Bọn họ nói chuyện của bọn họ, tôi bịt tai không nghe, thỉnh thoảng tiến tới bên tai Hách Liên Dật nhỏ giọng nói chuyện với hắn.

Cho đến khi chủ đề của bọn họ chuyển đến chúng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro