Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19.

Hách Liên Dật cũng không bỏ qua cho bà.

"Lâm phu nhân cũng thật thiên vị, ai không biết còn tưởng rằng Vân Hoài mới là ruột thịt của các người đấy."

Sự thật bị người x/é mở, trên mặt Lâm phu nhân hiện lên vẻ bối rối.

Hách Liên Thịnh vỗ bàn một cái, trầm giọng: "Hách Liên Dật! Mày nói chuyện cái kiểu gì đđấy?"

Ngay cả ánh mắt Hách Liên Dật cũng đều không chia cho ba hắn một cái.

"Nói đùa," biểu tình Vân Mặc không vui, nói, "Vân gia đối xử với Vân Hoài và Vân Vãn như nhau, làm gì có chuyện thiên vị."

"Chỉ là đôi khi Vân Vãn không hiểu chuyện, sẽ làm ra chút chuyện ho/ang đư/ờng. Thân là trưởng bối, uốn nắn là cần thiết."

Trực tiếp c/hỉ tr/ích tôi à.

Tôi nhìn Vân Mặc, đột nhiên cảm giác người có mối quan hệ huyết thống với tôi, xa lạ đến thế.

Cảm giác buồn nôn như thủy triều xông tới, ngay cả nhìn hắn lâu thêm một giây cũng đều cảm thấy ch/án gh/ét.

"Nhiều người như vậy mà không có một con mắt nào nhìn ra, cũng khó trách bản lĩnh đi*n đ/ảo thị phi xuất chúng như vậy." Hách Liên Dật cười lạnh, "Vậy các người cứ tiếp tục coi c*t chóa như bảo bối đi."

"Bớt quơ tay múa chân với vợ tôi, cũng không nhìn xem chính mình có xứng đáng hay không."

Sắc mặt của mấy người kia có thể nói là trong nháy mắt khó coi tới cực điểm.

Ngược lại, tôi nhìn thật thoải mái.

Nhưng Hách Liên Dật lại phải chịu t/ội.

Miệng của cha hắn cũng bị tức đến méo mó: "Đồ kh/ố/n! Thường ngày ở bên ngoài l/êu l/ổng ra làm sao tao cũng lười nói với mày, ai dạy mày nói chuyện với trưởng bối như thế?"

"Cả ngày không có chuyện làm, ngay cả một công việc tử tế cũng không có, Vân Vãn gả cho mày chỉ có thể chịu t/ội!"

A, cái này tôi có quyền lên tiếng.

"Chú, không có chịu t/ội." Tôi nhìn Hách Liên Thịnh, nghiêm túc làm sáng tỏ, "A Dật đối với con đặc biệt tốt, con rất vui khi ở bên anh ấy."

Hách Liên Thịnh ngừng một lát, ngay sau đó khoát khoát tay: "Hắn là cái dáng vẻ qu/ỷ gì tôi rõ ràng nhất, cậu đừng bị nó dỗ đôi câu liền tin."

Lời này tôi nghe không thoải mái, theo bản năng nhíu mày lại.

Còn muốn mở miệng, lại bị Hách Liên Dật bóp bóp tay, tỏ ý không cần phải nói.

Hách Liên Thịnh không để ý đến động tác nhỏ của chúng tôi, tiếp tục qu/ở tr/ách: "Nếu không phải có tiền của tôi, nó đã sớm ch*t đói rồi, còn có thể yên lành ngồi đây? Lúc nào cũng làm tôi tức giận!"

"Tôi dùng tiền của ông lúc nào?"

Hách Liên Dực thở dài: "Mặt thật là lớn nhỉ."

Hách Liên Thịnh giận đùng đùng nói: "Sau này đừng mơ tao cho mày một xu nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro