Chương 1 Ấn Tượng Khó Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 Ấn Tượng Khó Quên

Hè 2012, trong cái nắng oi bức của Bắc Kinh, một đám người hừng hực khí thế tuổi 20 đang xếp đàng trước cửa trường Đại Học Liên Hợp.

"Có phải vậy ko?" _ Phùng Kiến Vũ kêu lên một tiếng đầy bi ai.

Cậu khổ sở ngó ngang ngó dọc, nhảy lên nhảy xuống. Cái hàng cậu đang xếp chỉ có mỗi cậu là thấp nhất. Ai cũng cỡ 1m9. Thân hình 1m82 của cậu đáng để ba mẹ cậu kiêu ngạo khoe khoang khắp vùng Đông Bắc, giờ lại trở thành trò cười. Cậu trở thành người thấp bé lọt thỏm giữa một đám khổng lồ. Phùng Kiến Vũ lắc lắc đầu, thở dài một hơi, rồi tự an ủi mình,

"họ cao nhưng chưa chắc họ lại diễn hay bằng mình. Vậy đi, cố lên Phùng Kiến Vũ."

Sau phần tự cổ vũ, cậu lại gật đầu, cố gắng lấy lại tự tin bước vào phòng thi. Bộ dạng cậu lúc này mới thật là đáng yêu a.

Phùng Kiến Vũ đâu biết được rằng, có một người đem hết hình ảnh của cậu thu vào trong tầm mắt.

Hôm nay là 1 cuộc thi thử vai cho câu lạc bộ kịch của trường. Vốn đam mê diễn xuất nên đây là cơ hội ngàn vàng của Phùng Kiến Vũ. Cậu được xếp thi cùng với một nhóm thí sinh của ngày thi thứ 2 có tên theo thứ tự chữ cái tiếng anh thứ tự từ Q_Z.

Đang ngồi chờ đến lượt thi, một cái tên được gọi lên khiến cậu lập tức chú ý_ Vương Thanh. Đó là tên vị tướng trong tác phẩm Thủy Hử a, 1 trong tứ đại tác phẩm văn học cổ Trung Quốc mà cậu từng được học qua từ môn học yêu thích _ Lịch Sử Văn học. Người bước lên sân khấu là một nam sinh có thể làm cho Phùng Kiến Vũ lập tức trở thành người tí hon. Hắn ta, thân cao phải hơn mét chín, dáng người to khỏe, có phần hơi dư cân một tý, chỉ 1 tý, đầu đinh ba phân, khuôn mặt chữ điền vuông vức, chân mày sắt như cái tên*, mắt một mí nhưng ánh lên vẻ thông minh, mũi cao, miệng rộng, môi mỏng, nhưng nhìn chung ngũ quan lại rất hài hòa, không thấy thừa mà cũng chẳng thiếu. Đặc biệt chất giọng trầm ấm, khi cất lên mang theo một mị hoặc khó tả. Hắn đang đọc thơ. "Chà, nhóc này mặt non choẹt mà lại thích thơ văn sao!" _ Phùng Kiến Vũ tự cảm thán và nhoẻn miệng tạo ra một nụ cười.

* tên Vương Thanh là tên tướng, ý nói hắn có mày tướng

Người thi xong phải ra về liền để tránh làm rối loạn những người thi sau. Nên khi phần thi của mình kết thúc, Vương Thanh về chỗ ngồi, nhanh chóng thu dọn đồ để ra về. Đang thu xếp, đột nhiên hắn có cảm giác nhột nhột như ai đó đang nhìn mình, Vương Thanh ngước đầu lên, ây thiệt là có a. Một ánh mắt to, long lanh, đặc biệt sáng, như chứa trong đó triệu vì sao, đang cười nhìn hắn. Đó cũng là thằng con trai duy nhất, hắn đã chăm chú quan sát khi đang xếp hàng trước cổng trường thi. Một đứa con trai tóc dài, ăn mặc hơi hoa hòe, tai đeo bông tai, thấp, nhưng lại không bị chìm giữa biển người. Cậu ta còn dường như phát sáng. Thời gian đang dừng lại ở khoảnh khắc này. Bỗng tiếng giám thị giục ra về vang lên, hắn giật mình, lấy tiếp đồ đạc của mình và rời đi. Nhưng trước khi bước qua ngưỡng cửa, Vương Thanh quay đầu nhìn lại 1 lần nữa, giờ ánh mắt kia đang chăm chú xem phần thi tiếp theo.

Ánh mắt to tròn đó theo hắn suốt thời gian còn lại của ngày thi, và cả trong mơ. Vài ngày sau đó, hắn vẫn không ngừng nghĩ về cặp mắt hai mí xinh đẹp đó, và không thể thôi tự hỏi, tại sao một thằng con trai Trung Quốc, lại có cặp mắt to, sáng, hai mí rõ ràng, còn đẹp hơn cả con gái như vậy? Có chăng thằng nhóc này cắt mí? Bồn chồn cả tuần lễ, có một điều khiến hắn ta ân hận nhất là không cười đáp lễ và không hỏi tên cậu ấy.

Ai mà ngờ được rằng, lại có ngày, Vương Thanh hắn lại bị ám ảnh bởi cặp mắt của một người cùng phái.

"Á, trời à, khùng rồi, mình khùng rồi sao lại đi nhớ đến thằng đó kiểu này, tỉnh lại đi Vương Thanh, mày cũng là con trai đó." Vương Thanh vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy.

Rồi sau 2 tuần nằm lăn lộn ở nhà, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ rồi ăn, Vương Thanh cũng tạm không nghĩ tới thằng con trai đó nữa. Nói là tạm, tạm chứ không hề quên a. Vương Vũ, tên ở nhà là Đại Bác, anh trai họ của Vương Thanh, tướng mạo cũng không tồi, chỉ thấp hơn hắn một chút. Đại Bác, cũng học diễn xuất, cũng sắp tốt nghiệp rồi. Hè này không có việc, hắn cũng ở nhà Vương Thanh chơi. Đại Bác thấy thằng em mình thiệt là không chịu nổi mà, cũng muốn học làm diễn viên mà chẳng chịu hoạt động thể lực. Hết ăn rồi lăn ra ngủ. Giờ xem cái tướng nó, ngoài cái cao cũng chẳng được cái gì. Vương Vũ nhiều lần lôi Vương Thanh khỏi phòng, đi được 1 chút, thằng em lười biếng lại trốn về nhà, và lết vào trong phòng. Riết rồi, Vương Vũ cũng để mặc hắn.

"Thật ko có tiền đồ!"

Về phần Phùng Kiến Vũ, ngoài sự cảm thán trong phòng thi, cậu ấy cũng chẳng mơ mộng gì về người con trai đọc thơ nào đó nữa. Hè, cậu về Thiên Tân, ở với ba mẹ mấy tuần, rồi lại khăn gói chuẩn bị lên đường đến Bắc Kinh nhập học. Trước khi lên đường, mẹ không ngừng cằn nhằn cậu phải đem cái này đem cái kia, ba thì ở bên thở dài,

"Tiểu Vũ cũng ở đó 1 năm rồi, có phải như năm ngoái chân ướt, chân ráo đến đó nữa đâu mà bà cứ cằn với nhằn hoài,"

Bà Phùng cãi lại,

"không nhằn sao được, ông không thấy lúc nó về lại ốm như vậy sao, tôi lo cho nó không chịu giữ gìn thân thể."

Thằng con trai 19t rồi, nhưng lúc nào cũng bé bỏng đối với bà. Phùng Kiến Vũ liên tục trấn an,

"được mà mẹ, con có thể tự lo mà."

-------------------------------------tbc-----------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro