Chương 14: Vương Thanh "xử" kẻ đeo bám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảm đang từ từ được vun đắp, thì mối họa cũng từ từ kéo tới.

Hai vị mỹ nhân mặt dày có được số điện thoại thì tất phải hành động.

Từ chiều thứ bảy đến trước khi gọi cho Đại Vũ thì điện thoại Vương Thanh luôn trong tình trạng tắt máy. Vì thế bên kia dù có muốn gọi cũng gọi không thông.

Bây giờ, do ban nãy cà rỡn với Đại Vũ nên hắn quên tắt máy. Cuộc gọi tới, Vương Thanh bật dậy. Cũng may, điện thoại đang để chế độ rung, nên không làm Phùng Kiến Vũ đang ngủ bên cạnh thức giấc. Không thì hắn giết cái đứa gọi tới mất. Hắn nhanh chóng tắt máy, giờ này có thánh cũng không bắt hắn xuống giường được, vì có ai kia trong vô thức đang vừa ngủ vừa ôm lấy hắn.

Sáng, Vương Thanh chờ Đại Vũ ra cửa trước rồi mới lẳng lặng đặt 1 hộp vuông vào trong chăn, rồi mới chạy ra ngoài đi học cùng cậu.

"Anh làm gì lâu vậy?"

"Bí mật."

Đại Vũ đánh vào tay Vương Thanh 1 cái, rồi 2 người lại khoác vai nhau đến trường.
Vừa vào lớp, còn ngồi chưa ấm chỗ, điện thoại của Vương Thanh báo có tin nhắn. Hắn chả buồn lấy điện thoại ra kiểm tra, vì còn bận trêu chọc anh bạn nhỏ kế bên,

"Sao không xem điện thoại? Tin nhắn đến kìa." Đại Vũ nhắc nhở

"Kệ nó đi."

"Lỡ có việc quan trọng thì sao? Nãy giờ reo 3, 4 lần rồi đó."

Đại Vũ đang nhìn, bất đắc dĩ, Vương Thanh mới ngó vào màn hình. Lại là số lạ,

"Mấy hôm nay sao anh không mở máy? Tối hôm qua còn chặn điện thoại của em. "

"Anh đã đến lớp rồi sao?"

"Ah, quên nói anh biết, em là Vi Nhi."

"Vương Thanh, anh đừng cứ không trả lời chứ."

Mấy đứa con gái này thật phiền, bây giờ Vương Thanh mới thầm cảm ơn chuyện người hắn yêu là một thằng con trai. Hắn bực bội trả lời cục ngủn, rồi bỏ máy lại vào túi, "đang lên lớp."

"Có chuyện gì à?" Phùng Kiến Vũ tròn mắt hỏi.

"Không có gì đâu, thầy đến rồi kìa." Vương Thanh cười, lấy vai mình đụng vai cậu rồi hất đầu nhìn lên bảng ra vẻ học sinh chăm chỉ.

Hắn đang nghĩ, 2 đứa này, hắn phải xử lý sớm, để càng lâu càng dễ để lại hậu hoạn về sau.

"Đại Vũ. Tôi đi vệ sinh."

"Ờ."

Vương Thanh trốn vào nhà vệ sinh gọi cho 1 cậu học đệ.

"Bình Phương, Thanh ca đây."

"Ây, lâu quá mới gọi cho em, khi nào anh em mình mới cùng nhau đi quậy 1 bữa?"

"Để khi khác, anh có chuyện nhờ cậu."

"Chuyện gì, Thanh ca cứ nói."

"Cậu tìm hiểu mọi thông tin của 2 con bé khoa Thanh nhạc trường mình dùm tôi, Vi Nhi và Tiểu Mễ, nhất là lịch sử hẹn hò, và chuyện xấu."

"Lần đầu tiên thấy Thanh ca quan tâm con gái nha. Chuyện nhỏ."

"Đừng bảo tôi nhờ cậu."

"Tất nhiên, cho em 2 ngày."

"Cảm ơn."

"Anh em đừng khách khí như vậy."

Cậu nhóc này rất giỏi tra việc, lại có tài trong việc xâm nhập vào tài khoản mạng của người khác nên việc này nhờ hắn là không chọn sai.

Bình thường hắn có quan hệ rất rộng, do biết cách đối nhân xử thế nên được nhiều học đệ kính trọng, tiền bối cũng yêu quý. Nên khi có hắn có chuyện nhờ vả, ai cũng cố gắng hết sức.

Vương Thanh cố làm 1 vẻ mặt bình thường nhất có thể để vào lớp.

Hôm nay, bọn Lạc Tử sẽ trở về ký túc xá, nên Vương Thanh cũng không kiếm chuyện để ngủ lại phòng Đại Vũ nữa. Sau khi tập gym xong, hắn ngoan ngoãn về lại phòng mình.

Thiệt là không gặp mặt thì cũng phải nghe được tiếng, trên đường về hắn lại gọi cho Đại Vũ.

"Quẩy"

"Ngủ chưa Đại Vũ?"

"Vẫn chưa, anh đang làm gì?"

"Đang đi về phòng."

"À, bộ đồ trên giường,  anh để quên sao?"

"Không phải, là tặng cậu."

"Sao lại mua quần áo cho tôi?"

"Thích."

"Anh thật là ngang ngược. Tôi không nói là sẽ nhận."

"Cứ mặc đi, coi như tôi tặng sinh nhật trễ."

"Sinh nhật tôi? Qua hơn 2 tháng rồi đấy."

"Bởi vậy mới là tặng trễ."

"Không thỏa đáng."

"Cậu không nhận, tôi sẽ buồn, buồn là sẽ khóc a."

"Tôi thật không cãi thắng anh lần nào. Cảm ơn vậy. Về đến chưa?"

"Rồi. Ngủ ngon nhé Đại Vũ."

"Ngủ ngon, Thanh ca."

Hắn nhìn điện thoại hơn 2 phút, cười thật tươi. Rồi mới cất vào mà đi lên phòng. Nhưng khuôn mặt vẫn không giấu được niềm vui.

"Yo. Anh chịu về rồi à Thanh ca." Vô Khúc cười nói khi vừa thấy Vương Thanh đi vào.

"Ừ"

"2 hôm nay anh thì hay rồi, đi vui vẻ ở ngoài mà không nghĩ tới anh em ở nhà lo lắng cho anh. " Vô Khúc giả bộ kêu than

"Lo lắng cái mông, tôi dám chắc cậu cũng chẳng ở nhà." Vương Thanh vui vẻ đáp trả.

"Chỉ có anh hiểu tôi." Vô Khúc cười lớn.

Đặng Chí nãy giờ ngóng chuyện cũng cười theo, chỉ có Thu Thực là không nói gì. Trong lòng cậu đang khó chịu.
Đặng Chí ngứa miệng hỏi,

"Vương Thanh, bạn của anh hôm bữa đã kiểm tra được chưa?"

"Chuyện gì?"

"Chuyện hắn thích nam nhân."

"Hình như là rồi."

"Vậy kết quả ra sao?" Vô Khúc cũng chen vào.

"Không biết, hắn không có nói với tôi."

Mặt Thu Thực đen lại. Cậu cũng để ý Vương Thanh, ngay từ lúc hắn mới dọn vào phòng. Dù cũng có bạn gái, nhưng cũng như cậu đã khẳng định với Vương Thanh trước đó, cậu hoàn toàn có thể thích con trai. Nhưng lúc đó cậu có chết cũng không ngờ tên con trai đạo mạo như Vương Thanh lại có thể thích 1 đứa cùng giống. Nên cậu đem tình cảm mới chớm chuyển thành sự ngưỡng mộ. Nhưng bây giờ lờ mờ phát hiện người trong mộng của Vương Thanh là phái nam, lại không phải là cậu. Cậu nào có thể bình tâm. Thu Thực thật muốn tìm xem thằng kia có hơn gì cậu mà lại hớp hồn được Vương Thanh, nhưng hắn lại giấu quá kỹ.

Điện thoại Vương Thanh lại reo, hắn lạnh lùng trả lời

"Chuyện gì?"

Giọng nữ nhỏ nhẹ "là em, em chỉ là muốn hỏi anh ngày mai có rảnh cùng em ăn trưa hay không?"

"Không rảnh."

"Vậy bao giờ thì anh rảnh" giọng nữ vẫn nũng nịu, Vi Nhi đó, không phải đoán.

"Thứ sáu."

"Vậy thứ sáu nhé anh. Quán cà phê bên cạnh trường."

"Tôi không thích chỗ đó."

"Vậy anh thích chỗ nào?"

"Đến đó, tôi sẽ báo."

"Được, anh ngủ ngon nhé."

Vương Thanh cứ thế ngắt máy. Bình Phương nói 2 ngày, vậy là thứ 4 hoặc thứ 5 sẽ có kết quả. Thứ 6, Đại Vũ không đi học. Hôm đó là đúng ngày hắn sẽ xử lý triệt để những kẻ đeo bám này.

Thứ tư, Bình Phương gọi cho Vương Thanh, "Thanh ca, xong rồi. Khi nào thì anh đến lấy, hay để em mang qua cho anh?"

"Để tôi qua đó."

Sau khi ăn trưa với Đại Vũ xong, hôm nay Vương Thanh tốt đột xuất, hắn không quay vòng vòng quanh Phùng Kiến Vũ nữa mà để cậu tự về. Vì vậy, trong lòng Đại Vũ có cái gì đó thiêu thiếu.

Vương Thanh chạy đến nhà của tiểu học đệ.

"Đây, những thứ anh cần. Hai đứa con gái này cũng không phải dạng vừa đâu. Ăn chơi và sành đời lắm. Đẹp thì đẹp thật, nhưng mặt cũng đắp toàn đồ giả."

"Cám ơn cậu, rất có ích."

"Anh định làm gì?"

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ đang muốn cắt đuôi những kẻ quấy rối. Cậu làm tốt lắm. Cảm ơn. Mời cậu 1 bữa sau."

"Được,  hẹn rồi nhé."

Có vũ khí trong tay, Vương Thanh sẵn sàng hành động.

Trưa thứ

sáu, "Cà phê Lisa, tôi đợi cô", Vương Thanh gửi tin nhắn.

Vi Nhi nhận tin nhắn cực vui vẻ, cô diện cho mình 1 bộ cánh bắt mắt nhất, sexy nhất, "là đàn ông, thì tất nhiên phải mê xác thịt của phụ nữ," cô cười đắc chí khi ngắm mình trong gương. (rất tiếc Papa nhà tôi chỉ thích ăn cà rốt ^^). Cô nàng bắt taxi chạy đến quán cà phê, vì chỗ đó cũng khá xa, cô ăn mặc đẹp vậy thì tất nhiên không thể đi phương tiện công cộng rồi.

Vương Thanh ngồi ở bàn trong, hắn còn đeo cả kính đen, trông thật ngầu, Vi Nhi nghĩ thầm, "Cố tình làm ra vẻ soái ca với mình đây mà." Cô đon đả đi đến,

"Anh chờ em lâu chưa?"

"Không lâu. Nửa tiếng."

Vi Nhi vẫn đứng đó, cô đang chờ ai đó kéo ghế, nhưng Vương Thanh vẫn không có động thái nào là muốn đứng lên.

"Ngồi đi, cô đứng đó làm gì." hắn hất đầu về phía ghế đối diện.

Vi Nhi hơi sượng, cô ngồi xuống.

"Anh thường đến đây à?"

"Không, lần đầu."

"À."

Người phục vụ đến, may thật, không thì cô sẽ cứng họng đến không biết làm sao.

"Cô dùng gì?"

"Nước ép nho và 1 phần ăn trưa. Anh có cần gì không?"

"Không. Cảm ơn."

"Bây giờ chúng ta nói vấn đề chính." Vương Thanh ngồi thẳng lưng, tháo kính, nhìn vị cô nương ngồi đối diện.

"Anh nói đi," cô e thẹn.

"Cô và bạn cô muốn gì ở chúng tôi?"

"Tụi em chỉ là ngưỡng mộ, muốn làm quen với các anh."

"Vậy tôi nói thẳng. Chúng tôi không thích hai cô."

"Tại sao? Tụi em không đẹp sao" Mặt Vi Nhi đỏ ửng.

"Đừng hiểu lầm, các cô rất đẹp. Chúng tôi chỉ là không phải người tùy tiện."

"Anh nói gì tùy tiện? ý anh nói tụi em."

"Cô tự hiểu." Vương Thanh quăng 1 sấp ảnh lên bàn.

Vi Nhi mặt từ đỏ chuyển sang tái xanh, cô gom hết đống ảnh cố giấu đi

"Anh thật quá đáng."

"Tôi chỉ yêu cầu 2 cô đừng làm phiền chúng tôi nữa. Và cấm 2 cô đề cập gì đến bọn tôi. Nếu tôi nghe được gì đó, dù tốt hay xấu, những hình ảnh này sẽ được đưa ra ánh sáng. Lúc đó 2 người tự biết hậu quả."

"Anh..." Vi Nhi run run, cầm ly nước trên tay

"Tôi khuyên cô đừng làm chuyện ngu ngốc. Nếu cô tặng tôi cốc nước này, tôi sẽ tặng cô lại không chỉ là nước." Mắt Vương Thanh sắc lạnh đến mức đáng sợ.

"Bữa ăn này tôi mời cô, đống ảnh đó tôi tặng cô coi như quà gặp mặt. Từ từ ăn, tôi đi trước."

Vi Nhi thất thần ngồi nhìn Vương Thanh bước ra cửa. Trên tay cô, là những hình ảnh trước phẫu thuật thẩm mỹ và những đêm khoái lạc của 2 cô với 1 số người...

(Papa rất thâm, còn rất độc)

Giải quyết xong tình địch tất nhiên, tâm tình Vương Thanh rất vui vẻ, nhấc điện thoại

"Đại Vũ, đang làm gì? chúng ta đi xem phim."

---------------------------------

Sau này, ở trường, 4 người bọn họ có đụng mặt mấy lần, nhưng lần nào 2 cô gái cũng đều xoay mặt bỏ đi nhanh hết mức có thể. Phùng Kiến Vũ vô cùng thắc mắc:

"Ê Thanh ca, lúc trước họ gặp tụi mình như hổ thấy mồi, bây giờ lại như chuột gặp mèo là sao?"

"Đừng để ý, chắc họ sợ bạn trai họ ghen."


(đã thấy papa giết người chưa???)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro