Chương 17: Vì sao đưa lẩu cay đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói Đại Vũ có bệnh ám ảnh cưỡng chế về sự gọn gàng, ngăn nắp và sạch sẽ. Thì Vương Thanh cũng có một căn bệnh mang tên Phùng Kiến Vũ. Mỗi mong muốn của cậu đều trở thành mệnh lệnh đối với hắn. Đại Vũ không bao giờ yêu cầu hắn phải làm gì cho cậu. Đó chỉ là chấp niệm của bản thân hắn. Một khi đã nói là chấp niệm thì nó luôn đeo trong lòng hắn, không dễ buông bỏ, hắn bất cứ giá nào cũng phải thực hiện.

Cả tuần nay, sau giờ học, Vương Thanh cứ như bị bốc hơi. Hắn không còn như vệ tinh quay quanh Phùng Kiến Vũ như trước nữa. Hắn cũng không chờ cậu đi ăn trưa, cũng không đòi cậu đi chỗ này chỗ kia cùng hắn nữa. Cứ tan học là hắn đều kêu cậu nhớ ăn trưa, về nhà nghỉ sớm còn hắn thì chạy biến đi. Nhiều lần Đại Vũ gặng hỏi, hắn đều tỏ ra thần bí, khi nói là có chuyện nhà, khi nói là bí mật. Phùng Kiến Vũ hơi khó chấp nhận sự thay đổi đột ngột của hắn. Lúc hắn ở bên cậu lải nhải thì cậu đôi lúc cảm thấy rất phiền. Nhưng giờ không có hắn, cậu lại cảm thấy vô cùng trống trải.

Con người luôn có sự mâu thuẫn với chính bản thân mình.

Nhiều khi ngồi một mình suy nghĩ, Phùng Kiến Vũ nghi ngờ Vương Thanh đang vướng vào ái tình với cô gái nào đó. Nghĩ lại thử mà xem. Hắn trước đây không thích thường xuyên kiểm tra tin nhắn, nhưng dạo này lại rất hay để ý điện thoại. Lúc trước hắn rất lười, đến tắm cũng lười. Bây giờ lại về nhà tắm trước khi đi gym, rồi đi gym về lại tắm thêm 1 lần. Lúc trước hết học là hắn đã về phòng. Có lúc cứ ở lì trong đó mà gọi điện nhờ Đại Vũ hết mua đồ ăn rồi lấy dùm chuyển phát nhanh. Vậy mà, khi Đại Vũ học xong mấy lớp hay sinh hoạt xong ở đội kịch đi về thì hắn vẫn chưa có ở đó. Đây không phải toàn là những biểu hiện của việc hẹn hò sao?

Con trai 19, 20 tuổi hẹn hò là điều hiển nhiên. Đổi lại không có người để hẹn hò mới là bất bình thường. Nhưng mỗi khi nghĩ đến khả năng đó, Phùng Kiến Vũ lại cảm thấy không vui. Cậu cũng không biết sao mình lại khó chịu. Ghen tị chăng? Không có khả năng, vì con gái viết thư tỏ tình với cậu cũng không ít. Giận Vương Thanh vì hắn có gái bỏ bạn sao? Cũng không thỏa đáng, vì hắn vẫn cùng cậu đi học, cũng hay nhắn tin, gọi điện cho cậu, đêm cũng về đúng giờ, còn đem về cho cậu đồ ăn. Vậy tại sao...?

Lúc trước, con gái đến hỏi bài Vương Thanh, hay lúc Vương Thanh nói chuyện với bạn học nữ, Phùng Kiến Vũ đều không mấy để ý. Nhưng giờ cậu lại luôn quan sát, để ý từng chi tiết. Có lẽ cậu muốn tìm hint xem, rốt cục Vương Thanh đang quen ai. (Chỉ là tò mò thôi mà...)

Rồi 1 ngày, Phùng Kiến Vũ bị lòng hiếu kỳ của bản thân làm cho chịu không nổi. Cậu quyết định bám theo xem Vương Thanh đang làm gì. Cậu giữ khoảng cách với hắn khoảng 20 bước chân. Hắn chạy vào 1 quán cà phê, ngồi vào 1 bàn sát cửa kính, Đại Vũ ở bên đường quan sát. Khoảng 5 phút sau, 1 người phụ nữ cỡ hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi vào ngồi cùng với hắn. Cô nàng mặc đồ rất nhã nhặn, cô ấy không quá đẹp nhưng lại nhìn rất đoan trang.

"Vương Thanh thì ra mẫu người của anh là vậy sao? Bảo sao anh lại thích sưu tầm máy bay mô hình đến vậy." Đại Vũ nghĩ thầm (Bảo Bối à, 2 chuyện này thật sự không có liên quan, em học cái logic ở đâu vậy?)

Chỉ nhìn đến đó, Phùng Kiến Vũ quay về. Dù đã giải đáp được câu hỏi trong lòng, Phùng Kiến Vũ vẫn cảm thấy khó chịu, cậu cảm thấy có chút mất mát, có chút chua. Vậy là giờ, người mang hơi ấm cho cậu đã trao tim cho người khác... cậu nên mừng cho Vương Thanh, nhưng lại không thể mở miệng nói tiếng chút mừng. Vì sao? Cậu cũng không có câu trả lời.

Vậy là Vương Thanh "hẹn hò" đã 2 tuần. Phùng Kiến Vũ luôn tỏ ra bình thường nhất. Cậu không thể để hắn biết là cậu theo dõi hắn, càng không muốn để lộ ra việc cậu không mấy vui vẻ. Nhưng Vương Thanh vẫn nhận ra chút thay đổi của Đại Vũ. Vì lúc này, cậu hay dùng ngón vẽ những vòng tròn nhỏ trên mặt bàn những khi ngồi lơ đễnh.

"Đại Vũ, có chuyện gì không thoải mái sao?"
Vương Thanh ân cần hỏi

"Không có."

"Cậu buồn bực chuyện gì ?"

"Không có gì để buồn bực."

"Lâu rồi không mời cơm, cậu giận sao?"

"Làm gì có."

"Vậy, hôm nay cậu đi cùng tôi đến 1 chỗ."

"Đi đâu? hôm nay anh không có việc sao?"

"Có, là việc cần phải đi cùng cậu."

Bị Vương Thanh cặp cổ lôi đi, Phùng Kiến Vũ đành miễn cưỡng thuận theo. Hắn dẫn cậu đến một cửa tiệm gần trường đang được tu sửa.

"Đến đây làm gì?"

"Đại Vũ, tôi sẽ là ông chủ."

"Chủ gì chứ?"

"3 ngày nữa, ở đây sẽ là một quán lẩu cay."

"Liên quan gì đến anh?" Đại Vũ nghĩ hôm nay Vương Thanh lại bị làm sao.

Hắn cười, "cậu ngốc quá, sao lại không liên quan đến tôi khi tôi là người mở ra nó."

"Thanh ca, anh đừng có nói chơi." Cậu tròn mắt ngạc nhiên nhìn hắn.

"Tôi không đùa cậu. Là thật."

"...anh...sao có thể."

"Vậy cậu nghĩ 2 tuần nay, tôi bận rộn làm gì."

"Không phải anh hẹn hò sao?"

Vương Thanh nheo mắt nhìn Đại Vũ, "hẹn hò?" rồi phá ra cười to, "cậu đừng đùa tôi. Tôi làm gì mà cậu bảo tôi hẹn hò. Tôi đã phải đi học nấu lẩu, thuê cửa hàng, thuê người làm, tôi đâu còn thời gian cho cái chuyện cậu nói."

"Tôi rõ ràng thấy anh cùng 1 cô gái ở quán cà phê..." Phùng Kiến Vũ trong lúc bối rối, nói hớ rồi.

"Cậu theo tôi sao?"

"Không có, chỉ tình cờ đi ngang." Đại Vũ không biết nói dối, tai cậu đỏ bừng, ấp úng.

"Ngốc à, cô ta là môi giới, giúp tôi thuê cửa hàng." Vương Thanh cười 1 nụ cười ôn nhu.

"..."

"Tôi muốn làm cậu ngạc nhiên nên mới không kể cho cậu. Tôi sợ mọi thứ không thuận lợi lại làm cậu thất vọng."

"Sao tôi lại thất vọng?"

"Không phải cậu luôn muốn có một quán lẩu cay gần trường sao?"

"Anh...vì tôi nói sao."

"Cậu chỉ cho tôi gợi ý thôi, tôi luôn muốn tự mình làm chủ 1 cái gì đó. Nhờ ý kiến của cậu, tôi mới mở được cái quán này. Cám ơn."

"Không có gì..." cái nút thắt trong lòng cậu đã được gỡ, hắn không phải hẹn hò mà đi học mở quán lẩu. Dù hắn nói không phải vì cậu mà mở, nhưng nói vì ý kiến của cậu đã đủ cậu cảm động lắm rồi. Cậu nở nụ cười tươi đầu tiên sau 2 tuần.

"Cậu thấy quán của tôi được chứ."

"Không tồi."

"3 ngày nữa là cậu có thể ăn lẩu cay bất cứ khi nào cậu muốn."

"Còn bây giờ?"

"...hả?"

"Tôi đói."

Vương Thanh cười hì hì, kéo cổ tay cậu, "chúng ta đi ăn thôi."

"Khai trương tôi sẽ đến giúp anh."

"Không cần, có người làm, cậu chỉ cần ăn thôi."

"À anh định đặt tên quán là gì?"

"Vì sao đưa lẩu cay tới."

"Cái gì?"

"Hahaha..."

"Anh đúng là tên ngốc."

"Cậu mới ngốc."

"Là anh ngốc."

"Tôi là ông chủ đó."

"Ông chủ ngốc."

Tiếng cười theo họ đến suốt quãng đường....

__________<<<>>>>____________

*** Phim "Vì sao đưa anh tới" tạo cơn sốt ở châu á vào tháng 12 năm 2013.

thời gian truyện cũng đang ở tháng 12 năm 2013 nha mọi người.

Có 1 số thay đổi về mốc thời gian ở chương 15, để cho mạch chuyện rõ ràng và logic hơn. Cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro