Chương 20: Giáng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng sinh năm ngoái là lúc Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ vừa làm bạn được 3, 4 tháng. CLB của bọn họ phải tham gia hội diễn giao lưu với 2 trường khác nên hai đứa không thể đi chơi vào ngày đó. Vương Thanh cứ mãi tiếc nuối cơ hội ấy. Năm nay hắn phải chuẩn bị một đêm Giáng Sinh thật đặc biệt để bù lại cho năm ngoái và cả ngày sinh nhật của Đại Vũ vừa rồi. Chẳng là Sinh nhật cậu, hắn đã mua bánh dự tính là sẽ cùng cậu có 1 buổi tối bên nhau lãng mạn thổi nến, ăn bánh và tâm sự trên sân thượng ký túc. Nhưng đám bạn ký túc xá lại cùng nhau tổ chức tiệc bất ngờ cho cậu ấy, nên kế hoạch của Vương Thanh hoàn toàn phá sản, không thể ở riêng, cũng không có phút giây lãng mạn. Vì thế, ngày mai hắn phải đòi lại cho bằng hết.

Sáng chủ nhật, sau khi đi chọn mua một số đồ dùng cần thiết cho quán, Vương Thanh đi vòng vòng mấy cửa tiệm kiếm mua cho Đại Vũ một món quà Giáng Sinh. Cậu ấy không thích quà mắc tiền, tính cậu ta thích những thứ nhỏ xinh, rẻ nhưng hữu dụng.

Đi 1 vài cửa hàng, hắn mới tìm được món quà ưng ý, một cái móc khóa kim loại có 2 con cá đại diện cho chòm sao Song Ngư của hắn, 1 cái hình 1 cô gái cho chòm sao Xử Nữ của Đại Vũ. Hắn còn nhờ người khắc ở đằng sau mỗi cái là 1 chữ Thanh và 1 chữ Vũ. Sau khi gói quà, hắn bí mật xách về nhà, giấu vào túi áo khoác.

Thứ hai, cũng là Christmas Eve, trong trường học rất náo nhiệt, dù không được nghỉ nhưng đa số sinh viên đều bàn tán, tối nay sẽ làm gì, ăn gì, đi chơi ở đâu. Vô Khúc và Đặng Chí bắt gặp Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ trên hành lang liền chạy đến hào hứng hỏi,

"Thanh ca, Đại Vũ, tối nay có tiết mục gì đặc biệt không?"

"Các cậu nhiều chuyện làm gì?"
Vương Thanh, mặt lạnh lùng.

"Có gì đâu. Tụi tui chỉ tò mò, anh nói kế hoạch của anh, tôi sẽ nói kế hoạch của tôi cho anh nghe."

"Không cần cậu nói, tôi cũng biết cậu đi mướn phòng với gái."

"Ầy, Thanh ca, anh đúng là hiểu tôi. Có cần tôi giới thiệu vài cô gái cho 2 cậu không? Đại Vũ thấy thế nào?"

Khi 2 thằng ngốc này nói chuyện, Đại Vũ tốt nhất là nên đứng ngoài, không thì thể nào cũng dính chưởng. Vậy mà giờ cả không tham gia cũng bị lôi vào.
Cậu chỉ cười cười, xua tay tỏ ý không cần.

Mặt Vương Thanh đầy sát khí,

"Cậu ấy mà cần cậu giới thiệu sao, cậu biến ngay cho tôi."

Đặng Chí, người hiểu rõ chuyện tình này còn hơn cả người trong cuộc, đánh vào lưng Vô Khúc 1 cái rõ mạnh,

"Á" Vô Khúc kêu lên đầy ai oán

"Đừng phá nữa, đi, đừng làm phiền 2 người họ nữa, còn ko mau vào lớp, hôm nay Bản Lão sư dạy thế đó..."

"Cái gì?...Bản mặt quỷ?...cậu...tôi tính sổ cậu sau...đi...Thanh ca, Đại Vũ, chào nhé."

"Bái bai"

Trước, lúc bỏ đi, Đặng Chí ko quên tặng cho Vương Thanh 1 cái nháy mắt.

Lúc này, Đại Vũ mới quay sang hỏi Vương Thanh,

"Vậy tối nay chúng ta làm gì?"

"Cậu chỉ việc đi theo tôi."

2g rưỡi tan học. Lạc Tử và Nhất Hạo tất nhiên sau giờ học là cũng biến đi với bạn gái. Thanh niên bây giờ, hễ nhắc tới gái là cứ gấp ga gấp gáp. Đại Vũ thì ăn xong lại về phòng thay đồ, tắm rửa và ngủ 1 chút. Còn Vương Thanh thì ghé qua quán ăn kiểm tra, căn dặn nhân viên một lát.

Lúc Vương Thanh về, Đại Vũ vẫn còn ngủ. Hắn nhẹ nhàng chui vào nhà vệ sinh, đi tắm. Nghe tiếng nước chảy, Phùng Kiến Vũ choàng tỉnh, "mấy giờ rồi?" cậu loay hoay kiếm cái đồng hồ để bàn nhỏ, "ây... mới 4 giờ thôi." Trong lòng cậu cũng có phần nào đó trông ngóng buổi đi chơi này... vì đây là lần đầu cậu đi chơi lễ...?

"Thanh ca, anh về rồi a.."

Tiếng trong nhà tắm vọng ra, "uh, còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."

"Ngủ cả tiếng rồi."

Đại Vũ, đang sắp xếp lại giường và dọn dẹp phòng 1 chút thì Vương Thanh từ nhà tắm bước ra. Hắn quấn khăn tắm ngang thân dưới, thân trên không có gì cả. Phùng Kiến Vũ có 1 chút choáng, vì ngày thường phòng của họ tương đối "gia giáo" không ai để mình trần đi lại trong phòng bao giờ, Vương Thanh lại càng không. Nhưng sao Vương thiếu gia hôm nay tự nhiên có nhã hứng tự phơi bày thân thể cho cậu ngắm thế này. Do tập gym được hơn 1 năm, nên hắn giảm được khá nhiều cân, mỡ thừa cũng không có, cơ bắp cũng có chút săn chắc, nhất là phần cơ ngực.

Thấy Đại Vũ đang bất động nhìn mình, Vương Thanh xấu hổ liền xoay người đi nhanh về phía tủ áo,

"Quên mang đồ theo vào trong."

"Wow, Thanh ca, người anh đẹp thật."

Nghe thấy lời cảm thán của cậu ấy, hắn lại càng ngại ngùng. Nhưng trong lòng lại vui vô cùng, công sức vất vả 1 năm nay, vì câu này thôi của thoã rồi.

Vương Thanh vội vã đem quần áo chạy lại vào trong thay. Nhưng khi vào rồi, hắn lại không vội mặc đồ mà ngắm mình trong gương, rồi cười 1 mình (cái này người ta kêu là tự luyến đó mấy cô).

Vừa bước ra khỏi nhà tắm, cảnh tượng trước mắt làm chân hắn muốn khuỵu tại chỗ_ Đại Vũ thay đồ a...

Phùng Kiến Vũ nhìn hắn khỏa thân thì chỉ có 1 chút hơi bất ngờ, còn cách hắn nhìn cậu lại rất rất rất rất kích động, rất rất thèm thuồng. Dục vọng trong lòng hắn lại dâng lên, thật sự chỉ muốn lại đó ôm và cắn cậu ta 1 phát... (vào đâu thì tự nghĩ nhé)
Hắn không chịu được thêm, lại chui tọt vào lại nhà tắm.

Bên ngoaì, Đại Vũ cũng nghe tiếng mở cửa, rồi lại đóng, cậu nhìn vào phía trong,

"Thanh ca, làm gì đó."

"Không có gì, tự nhiên muốn đi vệ sinh."

"Ờ"

Vương Thanh tạt nước lạnh vào cái mặt đang nóng bừng của hắn, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Hắn ở trong đó cũng phải hơn 15 phút.

"Thanh ca, vẫn chưa xong sao?"

Giật mình khi nghe Đại Vũ gọi, "Ờ, xong, xong rồi." Một lần nữa cố ra vẻ bình tĩnh nhất có thể, rồi bước ra.

Đại Vũ trang phục đã chỉnh tề. Tóc có vuốt chút gel, thường ngày đã đẹp, bây giờ nhìn lại càng đặc biệt soái. Nhưng cứ càng nhìn Đại Vũ, thì quần áo của cậu cứ từ từ biến mất trong đầu hắn... Hắn không đươc rồi...thiệt không được.... Hắn phải làm gì để xua cái hình ảnh và ham muốn trần trụi ấy ra đây...!!! Hắn cười khổ,

"Tự nhiên khát nước."

chạy đi đến tủ lạnh lấy một ly nước đá uống ừng ực. Người ta nói nước lạnh sẽ giảm ham muốn...hy vọng đúng.

"5 giờ 30 rồi, đi mau, không lại kẹt xe." Đại Vũ thúc giục.

"Uhm... đi."

Dù vẫn còn, nhưng sự nghiêm túc trong giọng noí của Phùng Kiến Vũ, cộng tác dụng của ly nước, khiến ham muốn kia tạm lắng xuống.

Hai người bọn họ đầu tiên là đến 1 sân trượt băng trong nhà. Hôm nay Giáng sinh, nên không khí ở đây đặc biệt thích hợp, những bài hát về ngày lễ này được bật lên, đèn đóm trang hoàn lộng lẫy. Người đến đó cũng rất đông, tình nhân, gia đình có con nhỏ, đám bạn bè, và 2 thằng đàn ông bọn họ. Đặng Chí nói với hắn, bọn hủ trong hội của cậu ta rất thường đến đây ngắm các cặp nam nam. Nếu thấy, có lẽ sẻ giải toả phần nào tâm lý cho Phùng Kiến Vũ. Nhưng xui xẻo cho Vương Thanh, hôm nay không 1 cặp nào chọn nơi đây là địa điểm hẹn hò ngoài hắn. Vừa không đạt mục đích, lại xây thêm cục gạch cho bức tường thành trong lòng Đại Vũ.

"Đặng Chí, tôi sẽ giết cậu."

Sau đó, Vương Thanh lại dẫn Đạo Vũ vào nhà hàng tây, lại nghe nói, của 1 cặp đồng tính mở... Lại 1 lần nữa, chỉ có họ là 2 thằng con trai đi ăn bít tết dưới ánh nến...

"Thanh ca, tại sao phải ăn ở đây?"
Đại Vũ hơi ngượng

"Giáng sinh của tây, phải ăn đồ tây mới đúng điệu chứ."

"Nhưng anh nhìn kìa, hôm nay toàn cặp đôi. Chúng ta nên ăn nhanh rồi rời khỏi đây thôi"

"Đặng Chí, tôi sẽ băm nhỏ cậu."

Đặng Chí cứ hắc xì liên tục, lỗ tai cũng ngứa. Cậu ta đã quên nói cho Vương Thanh 1 việc quan trọng, hôm nay có một buổi party lớn của hội Đồng tính nam và hủ ở Nhà hàng Trung tâm, nên đa số bọn họ đều tụ tập cả ở đó.
Đương nhiên, kế hoạch tiếp tục không thành công.

Hai người cố ăn xong bữa, rồi đi dạo 1 vòng phố xá. Vương Thanh vẫn đi sát bên Đại Vũ ở phía ngoài, để cản cho cậu 1 chút gió lạnh. Đột nhiên tuyết rơi, trận tuyết đầu mùa ngay ngày giáng sinh. Người ta lại có nói rằng, nếu tỏ tình vào ngày tuyết đầu mùa, tỷ lệ thành công sẽ là 99%.

"Tuyết kìa. Đẹp thật." Đại Vũ thích thú, "nhưng nó làm tôi đột nhiên nhớ nhà quá, ở Đông Bắc bọn tôi có một Vương quốc băng tuyết đẹp lắm, có dịp tôi sẽ dẫn anh đi."

Vương Thanh nở 1 nụ cười ôn nhu nhìn cậu.

Họ trú tạm ở 1 hiên nhà chờ taxi, vì tuyết đột ngột làm cho tất cả các trạm xe bus đều ngừng hoạt động.

Vương Thanh móc trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Đạo Vũ.

"Merry Christmas!"

"Ồ, cho tôi?"

"Ừ"

"Cảm ơn"

"Tại sao là Song Ngư? Anh không phải là quên tôi thuộc Xử Nữ đảng rồi chứ?" Đại Vũ nghi ngờ hỏi

Vương Thanh lấy trong túi kia ra 1 chùm chìa khoá lắc lắc trước mặt Đại Vũ. Mặt chìa khoá là chòm sao Xử Nữ.

"Cậu giữ của tôi, tôi giữ của cậu."

"Tại sao, tôi phải giữ của anh?"

"Vì chúng ta... " 1 chiếc xe chạy ngang vũng nước còn đọng lại do trận mưa lúc nãy, làm bắn nước về phía 2 người. Vương Thanh vội lấy người che chắn cho Đại Vũ.

"Có bị trúng không?"

"Tôi không sao?"

"Thanh ca anh ướt hết rồi kìa"

"Không có gì, cậu không ướt là được."

"...cảm ơn anh"

"Chúng ta là gì của nhau? Đừng nói cảm ơn với tôi."

Đại Vũ rất cảm động trước hành động của Vương Thanh, nhưng... "chúng ta là gì của nhau? Vương Thanh, xin anh đừng tốt với tôi như vậy nữa..." trong lòng cậu rối bời.

"Để tôi đi xem có xe chưa?" Vương Thanh đi ra đường lớn.

"Thanh ca"

Đại Vũ đi theo, đứng ngay sau lưng hắn,

"Hả?"

"Tặng anh."

Hắn ngạc nhiên, nhận món quà trên tay Đại Vũ. Đây là lần đầu tiên hắn được cậu tặng 1 món quà đúng nghĩa. Không tính những lần cậu mua cho hắn những thứ lặt vặt cho, lần này món quà được gói ghém rất cẩn thận.

"Tôi mở ra được không?"

"Được."

Một 1 cặp lắc tay bằng bạc. Có vẻ là một cái của nam, 1 cái của nữ.

"Tại sao là 1 cặp."

"À, tôi đi lựa quà, thấy cái này rất đẹp, bán chung 1 cặp. Tôi nghĩ đeo 1 cái, sau này có bạn gái thì tặng cho cô ấy cái còn lại cũng được, nên mới mua."

Thật ra sau ngày hôm qua, Đại Vũ đã nhận ra tình cảm của bản thân dành cho Vương Thanh không chỉ đơn thuần là tình bạn hay tình anh em giữa 2 thằng đàn ông nữa. Nên đây là cách cậu cảnh tỉnh bản thân rằng Vương Thanh là nam nhân rồi một ngày nào đó hắn sẽ có bạn gái, hắn không thể ở mãi bên cậu. Dù cậu có thích hắn thế nào đi chăng nữa... cậu không thể ích kỷ. Cậu thấy được hắn là người nghĩa khí, biết quan tâm, có trái tim ấm áp, cũng thấy được sự chăm sóc, quan tâm của hắn dành cho cậu. Chính điều đó làm cậu rung động trước hắn. Nhưng cậu lại không nhận ra được sự khác biệt trong cách hắn đối xử với cậu so với người khác, tình cảm đặc biệt của hắn dành cho cậu. Bởi người ta nói người trong cuộc thường mù quáng, không thấy được rõ ràng. Đại Vũ vì tâm lý sợ hãi của bản thân, càng không thấy được gì cả. Cậu chờ tối nay vì đây là cơ hội cho cậu chỉ rõ cho bản thân ranh giới tình cảm giữa cậu và hắn, cũng là cơ hội để cậu 1 lần nữa rõ ràng tình cảm của mình dành cho Vương Thanh. Nếu đó có thật sự là yêu...? Ngày hôm nay, dù ở riêng với hắn cậu rất vui, con tim cậu luôn đập trật 1 nhịp. Nhưng thực tế xã hội phủ phàng đã chứng minh, cái tình cảm trong cậu là sai, cậu cần tỉnh lại sớm.

Hắn không cảm ơn cậu. Hắn chán ghét món quà trên tay. Hắn không thể trả lại hay quăng đi, vì... Đại Vũ sẽ sốc, sẽ buồn, sẽ giận hắn.

Từng chữ trong câu nói của Phùng Kiến Vũ như từng nhát, từng nhát dao đâm vào tim hắn. "Cậu đang cố từ chối hắn sao? Cậu đang khẳng định gián tiếp rằng nam nhân chỉ có thể bên nữ nhân? Cậu đang muốn hắn buông tay?"

Những dục vọng ban chiều đã tan biến hết, bên trong hắn chỉ còn nỗi chua xót, sự đau đớn dày vò.

Một chiếc taxi vờ tới, Vương Thanh vương tay ra đón. Hắn mở cửa, để Đại Vũ lên, đưa tiền và dặn dò tài xế, rồi đóng cửa lại. Đại Vũ kinh ngạc,

"Anh không về sao?"

"Cậu về trước đi. Tôi còn có hẹn."

"Trễ rồi còn hẹn với ai?"

"Con gái". Hắn đang giận. Rất giận

Chiếc xe lăn bánh, chạy đi trên nền tuyết trắng.

Hắn, một bóng lưng trầm lặng, cô độc, ủ rũ lê bước trong cái giá lạnh của Bắc Kinh ngày 24 tháng 12.

....

Hai con ngườ, hai tính cách, hai trái tim lại cùng một nhịp đập, nhưng...họ không nhận ra, họ đang hiểu lầm nhau.

To be continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro