Chương 34: Lần đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nhập học lại, tất cả sinh viên hầu hết đều lên cân do được ba mẹ vỗ béo mấy ngày Tết. Nam sinh, đứa nào mặt mày cũng như có thêm một mớ thịt đắp lên. Người ngợm cũng trở nên nặng nề. Nữ sinh thì có vẻ còn biết giữ dáng hơn một chút nên cũng không thấy quá rõ. Vương Thanh không ăn Tết cùng nhà mình nhưng hắn cũng được ba mẹ Phùng nuôi quá tốt, cho ăn đến ba, bốn chén một bữa với toàn thịt là thịt. Đồ ăn của nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân đưa thì tất nhiên không những không thể từ chối, mà còn phải ráng ăn cho hết. Với lại do cứ lo quanh quẫn quanh Đại Vũ mà đến gym hắn cũng bỏ gần cả tháng. Hôm nay, cái quần jean mới mua theo size cũ cài nút không được, hắn mới tá hỏa. Phải tốn gần năm rưỡi mới xuống được hơn hai mươi cân, mà mới một tháng đã lên lại năm cân. Thật là không thể chấp nhận. Chuyện bất công hơn nữa là, Phùng Kiến Vũ, ăn chắc cỡ gấp đôi hắn mà cậu ấy vẫn gầy như vậy. Vương Thanh phải trở lại chế độ ăn kiêng khem và tập luyện. Nhưng hắn lại không muốn đi gym một mình, vì có cái gọi là "thời kỳ khởi đầu ngọt ngào". Một khi cả hai đều bị phát hiện yêu thích đối phương, dù tình trong như đã nhưng ngoài còn e, thì lúc nào cũng muốn thấy nhau. Vương Thanh cũng vậy, chỉ không biết Đại Vũ thế nào thôi. Nên hắn quyết tâm tối nay phải kéo cho bằng được cậu ấy đi tập cùng.

"Đại Vũ, đi tập gym với anh đi."

"Không đi."

"Đi đi mà, anh lại mập ra rồi."

"Thì anh cứ đi một mình đi." Đại Vũ vẫn chăm chú vô quyển sách.

"Anh như vậy là vì ai chứ?" Hắn lại tiếp tục mè nheo.

"Vì cái gì? Vì ai?" Cậu lơ đễnh hỏi.

"Anh đi Thiên Tân thăm em. Ba mẹ em cho anh ăn một đống đồ ngon. Nên là tại vì em."

"Đừng có mà đổ thừa lãng xẹt đi. Anh đi bằng chân của anh, tôi có lấy dao kề cổ anh bắt anh phải đi Thiên Tân hả?"

"Coi như anh năn nỉ em, đi với anh đi."

"Kêu Colin đi với anh."

"Anh không cần hắn. Chỉ cần em."

"Cho tôi một lý do chính đáng đi."

"Anh muốn tập cùng em."

"Cái đó mà cũng gọi là lý do sao."

"Thì đó là lý do của anh."

"..."

Vương Thanh mặt buồn hiu như cọng bún thiu.

"Không có giày tập."

Khi nghe Đại Vũ nói câu đó, khuôn mặt hắn liền rạng rỡ lên vạn phần, chạy ngay đến tủ lấy ra một cái hộp đưa cho cậu.

"Có, có giày a."

Phùng Kiến Vũ ngạc nhiên nhận lấy,

"Có dư sẵn cho mượn luôn hả?"

Mở ra, đó là một đôi giày mới tinh, cũng là đôi mà cậu ngắm nghía hôm trước, lúc đi dạo phố. Đang vẫn nghĩ là hắn nhìn trúng cùng một mẫu giày với cậu, nhưng khi lật ngửa đôi giày lên, Đại Vũ mới thấy đó là size của mình thì mới lờ mờ hiểu được dụng ý của hắn. Nhưng cậu vẫn giả ngốc, mắt cậu lại mở to nhìn Vương Thanh.

"Anh mua lúc nào vậy?"

"Hôm bữa đi cùng em."

"Mua lộn size phải không?"

"Đâu có, mua cho em."

"Vậy sao không đưa ngay, giấu làm gì?"

"Sợ em không nhận."

"Ây dô, đồ miễn phí có ngu mới không lấy." Cậu vừa nói, vừa ướm thử vào chân.

Vương Thanh nào biết, bây giờ Phùng Kiến Vũ lại thoải mái nhận đồ của hắn như vậy. Hắn còn sợ cậu bắt hắn đem trả lại nữa chứ, nên mới cất đi, chờ tới dịp có thể tặng quà như sinh nhật, trung thu, ngày độc lập, quốc tế ông nội ông ngoại gì đó, rồi gôm lại tặng một lần. Đúng là lo xa mà. Hắn thở phào một hơi. Vậy là mai mốt cứ thích thì cứ việc tặng thôi, hắn khỏi phải lén lén lút lút như ăn trộm lại còn phải vò đầu bức tóc nghĩ ra lý do coi được để tặng. Vương Thann lại vào tủ lôi ra thêm một đống thứ, nào giày, nào áo, nào quần...

"Nè, của em."

"Hả?"

"Mua cho em, mà không dám đưa."

Đại Vũ nhìn hắn đầy trăn trối, tưởng chỉ có một đôi giày thì có tốn bao nhiêu của đại thiếu gia nhà hắn nên cậu mới không ngần ngại mà lấy. Giờ hắn lại đưa thêm một đống đồ, cộng lại hết chắc cũng cả vạn tệ. Cậu trở nên câm nín, cỡ mười phút mới rặng ra được một câu.

"Mai mốt đừng tốn nhiều tiền vậy nữa."

"Anh đâu có mua một lần, lâu lâu thấy mới mua một thứ rồi để đó."

"Vẫn là nên tiết kiệm một chút. Anh làm như vậy tôi thật sự không biết làm sao."

"Em chỉ cần thích và xài thôi là anh vui rồi."

"Mai mốt giày cứ mua size của anh, áo thì chúng ta mặc cùng size. Nếu tôi thích thì tôi sẽ mượn. Nếu anh không ngại."

"Tất nhiên anh không ngại, nhưng giày mang vừa chân mới thoải mái. Anh cũng muốn cùng lúc mang chung một kiểu giày hay quần áo với em."

"Đừng có hoang phí. Anh mà mua nữa, tôi cũng sẽ không nhận đâu. Nếu muốn gì thì nói tôi cùng mua. Tôi cũng không phải không có tiền."

"Ờ, nghe theo em hết. Giờ em cứ thử đôi này đi." Vương Thanh tươi như hoa, Đại Vũ nói vậy nghĩa là cậu đồng ý dùng chung đồ với hắn, mang đồ đôi với hắn, điều đó cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận cậu và hắn là một cặp đôi rồi còn gì.

Buổi chiều, Vương Thanh khoác vai Đại Vũ đi ra phòng gym mà lúc trước hắn hay tập. Phòng tập này nhìn thì cũng không lớn lắm nhưng có đủ loại dụng cụ, từ máy tập cơ, tạ đến máy chạy bộ. Phùng Kiến Vũ vào phòng gym cứ như hai lúa lên tỉnh vậy. Cái gì cũng lạ lẫm, nên chỗ nào, cậu cũng phải ngó qua một cái. Hôm nay, mùng 10, chỗ này cũng còn vắng người.

Vương Thanh thấy khuôn mặt ngây ngốc của Đại Vũ thật là dễ thương a, vì mỗi khi ngạc nhiên hay tò mò, mắt của cậu mở ra đặt biệt to. Hắn kéo tay cậu đi băng qua sảnh lớn.

"Theo anh, qua phòng này."

"Là phòng gì?"

"Phòng body building, em ốm rồi, không cần chạy bộ đâu. Tập cho lên cơ thôi."

"Ờ."

"Đại Vũ, em chỉ em khởi động làm nóng người trước. Cứ làm theo anh."

Vương Thanh làm mẫu, cậu máy móc làm theo. Chốc chốc, hắn lại đến cầm tay sửa chỗ này, chỗ kia hay đến ép chân xuống, đẩy lưng lên.  Nói gì thì Đại Vũ cũng là dân nhảy Street dance, cơ thể cậu mềm dẻo sẵn rồi, nên ba cái bài giãn cơ này đều không thành vấn đề. Nhưng thấy Vương Thanh đang hăng say làm thầy giáo, cậu cũng để tùy hắn muốn chỉnh gì thì chỉnh, còn mình cứ gật gật đầu.

Hết bài khởi động hắn lại đẩy cậu vào ngồi xuống máy tập cơ đùi. Hết tập đùi, rồi đến tập ngực, hết ngực rồi lại đến eo, nói túm lại là máy nào cậu cũng phải tập qua, còn hắn thì cứ đi vòng vòng chỉ trỏ, bỏ tạ, chỉnh máy cho cậu chứ chẳng thấy tập tành gì cả.

"Thanh ca, rốt cuộc, anh là người cần tập hay là tôi."

"Cả hai."

"Anh sợ lên cân hay tôi sợ?"

"Anh sợ lên cân, còn em thì cần phải lên cân."

"Vậy sao anh chẳng tập gì hết vậy. Tôi tập đủ rồi, cũng mệt rồi. Tôi ngồi nghỉ một tí. Anh làm ơn lo tập đi, đừng có lờn vờn nữa."

"Được rồi. Nhưng em phải ngồi đó xem anh tập."

"Biết rồi."

Hôm nay, Vương Thanh tập đặc biệt có sức a. Bình thường hắn chỉ nâng tạ ba mươi cân, giờ tự động cộng thêm mười cân mà vẫn thấy rất dễ dàng. Không biết do hôm nay hắn mạnh lên hay ngày thường lười biếng nữa. Đại Vũ cứ ngồi đó mà há hốc mồm nhìn. Không ngờ Vương Thanh, người ngày nào cũng tí ta tí tởn, ngốc ngốc, nghếch nghếch quanh cậu lại có lúc nghiêm túc và có sức thế này. Khi hắn nâng tạ, hay treo người lên xà ngang, cơ lưng, bắp tay, cơ ngực nam tính cứ hiện ra rõ mồn một dưới lớp áo mỏng. Mồ hôi làm những thớ cơ trở nên bóng loáng, lại càng quyến rũ. Bất giác, chân cậu cứ tiến lại ngày càng gần hắn, mắt dán chặt lên cơ thể hắn, bàn tay như có ai khác điều khiển mà chạm lên ngực hắn, sờ sờ. Vương Thanh cũng bất ngờ trước hành động của Đại Vũ. Mặt hắn thoáng đỏ, là do ngại ngùng, hay do cơ thể đang nóng lên, hay cả hai. 

"Đại Vũ."

"Huh?"

Phùng Kiến Vũ ngẩng mặt lên thì thấy Vương Thanh đang chăm chú nhìn mình kinh ngạc, và cũng phá hiện ra vị trí hiện tại của bàn tay mình, cậu mới giật mình lấy lại ý thức mà bỏ tay ra. Mặt cậu ửng hồng, loay hoay tìm lý do biện minh cho hành động "sàm sở" (hay xàm xở, mợ ơi, tự nhiên ngu đột xuất... ai sửa dùm đi) nơi công cộng của mình.

"Hơ hơ... xin lỗi... tại ...ờ mà, cơ ngực anh thiệt chắc a..." Rồi xoay mặt định bỏ trốn, hay kiếm cái lỗ nào chui xuống cũng được.

Vương Thanh đi nhanh theo, nắm lấy tay cậu mà kéo đi.

"Thanh ca... anh kéo tôi đi đâu vậy?"

Hắn kéo cậu băng qua phòng thay đồ, rồi vào một buồng trống trong nhà tắm, đóng cửa lại.

"... Thanh ca... làm gì vậy?"Đại Vũ sợ xanh mặt, linh cảm điều không lành đang đến.

Vương Thanh vẫn không trả lời. Hắn ép cậu vào tường, nhìn thẳng vào cậu.

"Xin ... xin lỗi... Tôi.. hồi nãy, tôi cũng không biết mình bị cái gì...tôi..."

 Lời nói chưa kịp thốt ra hết đã bị hắn dùng miệng bịt kín, nuốt trọn. Đại Vũ đẩy hắn ra nhưng không tài nào đẩy nổi. Hắn ngấu nghiến đôi môi cậu, lưỡi cũng lần mò vào bên trong...Cậu ú ớ,

"Đừng ... làm vậy."

Nhưng hắn bây giờ như con thú hoang, không còn lý trí, một lời nào cũng cậu cũng không nghe lọt vào tai. Môi hắn vẫn áp sát môi cậu, lưỡi lần mò khám phá. Một tay ôm lấy mặt cậu. Một tay ôm ngang eo cậu. Cảm giác bị bạo tình thật sự làm người ta bấn loạn, vừa sợ hãi ,lại vừa đê mê. Tay hắn vẫn chưa dừng lại, tay luồng vào áo cậu, xoa xoa cái eo thon cùng bờ lưng mềm mại. Rồi lại tiếp tục đi xuống quần, bóp chặt lấy bờ mông đầy đặn rắn chắc. Đại Vũ lấy tay mình bắt lấy tay hắn, tay còn lại dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh mặt hắn ra.

"Thanh ca, dừng lại... làm ơn."

Hai chữ "làm ơn" lần đầu tiên thoát ra từ miệng cậu làm Vương Thanh bừng tỉnh... Hắn đang làm gì cậu ấy đây, chính hắn là người nói sẽ tôn trọng cậu,  chính hắn nói là sẽ chờ cậu... nhưng giờ hắn đang làm cái gì? Chỉ vì dục vọng nhất thời mà hắn...Hắn thấy hổ thẹn với Đại Vũ, thấy chán ghét bản thân. Vương Thanh ôm đầu, xoay lưng về phía cậu, miệng phát ra âm thanh lí nhí.

"Xin lỗi, Đại Vũ, anh xin lỗi em... Anh...thật sự xin lỗi em."

Phùng Kiến Vũ ôm lấy vai hắn, xoay người hắn lại, hạ người nhìn khuôn mặt đối diện đang cúi gằm xuống đất.
Mắt hắn ươn ướt. Cậu lấy tay hắn ra khỏi đầu,

"Nhìn tôi này, ... Thanh ca, ngẩng đầu lên nhìn tôi này."

"..."

"Tôi không trách anh. Bình tĩnh lại đi."

"Anh xin lỗi."

"Thanh ca, đừng nói từ đó nữa."

Đại Vũ tiến mặt lại gần mặt hắn, hắn lại lùi ra sau.

"Đừng lại gần nữa, anh sợ mình không kiềm nổi."

"Không kiềm nổi chuyện gì?" Cậu vẫn không lui. (cái này gọi là câu dẫn)

"Sẽ hôn em."

"Vậy thì hôn đi, miễn đừng làm gì khác hơn."

Vương Thanh nhìn thẳng vào mắt cậu, đây cũng lại là lần đầu tiên cậu chính thức cho phép hắn hôn cậu.

"Đại Vũ, anh không nghe nhầm chứ..."

"Không."

Như sợ cậu đổi ý, hắn dùng cả hai tay ôm lấy mặt cậu, đặt lên môi cậu một nụ hôn ướt át, triền miên. Đại Vũ cũng tự nhiên mà đáp lại.

-------------

Hôm nay là ngày của những lần đầu tiên. Lần đầu Đại Vũ đi gym. Lần đầu cậu ấy "thả dê" trên người Vương Thanh. Lần đầu tiên cầu xin. Lần đầu tiên chính thức chấp nhận nụ hôn từ Vương Thanh. Và lần đầu tiên hôn nhau trong nhà tắm công cộng...

----------------To be continue--------------

Không thể làm gì nữa, vì Weibo hết lượt vote rồi. Nên L viết thêm 1 chap để bù lại cho những ngày bế quan. Và cổ vũ cho các bạn tiếp tục lập weibo, vote cho Vương Thanh và Demo nhé.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro