Chương 4: Làm bạn tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người sóng vai đi đến câu lạc bộ Breakdance. Nói sóng vai có phần không đúng lắm, vì Kiến Vũ thấp hơn Vương Thanh gần cả cái đầu. Sánh bước thì đúng hơn. Vừa đi Vương Thanh vừa cười thật vô tư. Kiến Vũ nhìn qua, không tự chủ cũng cười theo, "Vui đến vậy?" Vương Thanh xoay qua, vẫn cười gật gật cái đầu "uhm". 

"Thích nhảy đến vậy hả?"

"Uhm"

Thật ra Phùng Kiến Vũ không hiểu nổi, thích nhảy vậy sao ko đi đăng ký mà còn đợi cậu nhắc chứ. Cậu đâu biết thật lòng, hắn vui đâu phải vì chuyện nhảy nhót, thân hắn đến vận động bình thường còn lười huống chi là nhảy. Hắn vui vì sắp làm thân được với cậu đó, Ngốc à.
Phùng Kiến Vũ giờ không còn thấy hắn to lớn ngạo nghễ như lúc đầu, mà như một cậu nhóc khả ái, tinh nghịch, khiến người ta cảm thấy muốn thương yêu.

"Anh đã từng nhảy chưa?"

"Chút chút thôi, tự tập ở nhà. Cậu thì sao?"

"Cũng một chút." Phùng Kiến Vũ đang tự khiêm tốn, thật ra, cậu đã từng than gia nhóm nhảy ở Trung học.

Trước cửa câu lạc bộ là 1 hàng nam sinh ăn mặc cực chất a. Thanh, Vũ không ngờ clb này lại thu hút nhiều người đến vậy.

Thấy vậy Phùng Kiến Vũ hơi chùn chân.

"Xếp hàng thôi." Vương Thanh hăng hái kéo Kiến Vũ vào hàng.

Đối với người vừa tan học là chui vào phòng nằm như Vương Thanh, thì sự hăng hái này có gì đó không đúng với chứng "sợ xếp hàng" trước đó của hắn nha. Nếu là trước đây, mỗi lần đi đâu chơi mà phải xếp hàng là không chờ 1s suy nghĩ đã quay đầu bỏ đi, cực chẳng đã mới phải chen chúc vô dòng người, mà trong lòng còn chửi rủa. Đối với ba mớ hoạt động trường trại, đội nhóm lại càng không hứng thú.

Tinh thần hắn phấn chấn vậy chẳng qua vì người đứng cùng hắn là Phùng Kiến Vũ. Chứ đổi lại là Trần Thu Thực hay hai đứa cùng phòng rủ hắn đi, hắn còn mắng cho không chừng.

"giờ làm gì đây, hơi chán." Phùng Kiến Vũ làu bàu.

"Nghe cái này đi, Trương Dịch Tấn hát." Vương Thanh tháo headphone trên cổ đeo cho lên tai cho Phùng Kiến Vũ.

"Anh thì sao?"

"Không sao, tôi nghe chán rồi."

Kiến Vũ cười vui vẻ, 2 tay cầm 2 bên headphone áp vào tai. Đôi mắt long lanh, khuôn miệng tươi cười, thật say lòng người, khiến Vương Thanh càng ngưỡng mộ nét đẹp của thằng con trai trước mặt. (Giờ chỉ mới ngưỡng mộ thôi, chưa nhận là đã yêu đâu)

20 phút trôi qua, còn 1 lượt nữa sẽ đến hai người bọn Thanh, Vũ. Phùng Kiến Vũ tháo tai nghe ra trả lại cho Vương Thanh, "cảm ơn nha". "Không có gì, đừng khách sáo với tôi."

"Chào, hai cậu đăng ký?" Người phụ trách hỏi.

"Đúng" Kiến Vũ ngắn gọn

"Thiên a, không đăng ký thì xếp hàng làm gì a" Vương Thanh hỏi vặn 1 câu. Người phụ trách cũng chẳng buồn trách, chẳng qua hắn chỉ hỏi do quen miệng.

"tên?"

"Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ." Vương Thanh nhanh nhẩu

"Ai là Vương Thanh, ai là Phùng Kiến Vũ?"

"À, tôi là Phùng Kiến Vũ, anh ấy là Vương Thanh." Người phụ trách liếc nhìn cả 2 một lượt, rồi lại đưa mắt vào tờ giấy trên bàn, ghi ghi chép chép.

"Khoa?"

"Cả 2 đều khoa diễn xuất." Vẫn là Kiến Vũ trả lời

"Ngày tháng năm sinh?"

"27 tháng 8, 92"

Ây, cậu ta lớn tuổi hơn mình a, Vương Thanh giật mình, tự thì thầm.

"còn cậu?"

Vương Thanh móc thẻ sinh viên dúi vào tay người phụ trách," anh tự xem đi."

" 10 tháng 3, 93" Người phụ trách không kiên nể đọc lớn.

Con mẹ nó, tôi đưa cho anh đâu phải để anh đọc lên, Vương Thanh, mặt đen xì giật lại thẻ sinh viên. Chẳng qua hắn ko muốn Phùng Kiến Vũ biết hắn nhỏ tuổi hơn cậu ấy. Hắn sợ phải kêu cậu 1 tiếng "Anh" mà chẳng hiểu rõ lý do. Bình thường gặp ai hắn cũng vui vẻ kêu anh nếu người đó lớn hơn hắn, chỉ duy có cậu ấy lại không được...

"A", Kiến Vũ kêu lên, mặt thoáng ngạc nhiên cười nhìn Vương Thanh 1 cái, "anh nhỏ hơn tôi á", rồi thấy mặt Vương Thanh không vui, cậu vỗ vỗ vai Vương Thanh, "Không sao, tôi vẫn gọi anh là Thanh ca, vì anh to con hơn tôi." Lúc này mặt Vương Thanh mới dịu đi đôi chút.

"Ngày mốt 2h, tập trung ở đây nhảy thử, 15 người sẽ được chọn." Ngừơi phụ trách thông báo rồi đưa số báo danh cho 2 người.

"Không đùa chứ, còn phải nhảy thử....ông nội tôi ơi" Kiến Vũ rủa trong lòng, nhưng bây giờ đối với Vương Thanh cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng chẳng quan trọng bằng chuyện hắn phải giải quyết sau đây.

Ra khỏi cửa câu lạc bộ, Vương Thanh đột nhiên kéo Phùng Kiến Vũ đến góc trống, mặt trịnh trọng nói với cậu, "tôi không thích gọi cậu là anh."

Phùng Kiến Vũ cười "Tôi cũng không bắt anh gọi."

"Đổi lại tôi sẽ gọi cậu là Đại Vũ. "

"Đại Vũ, anh nhỏ tuổi hơn tôi đó đại ca" Phùng Kiến Vũ cà khịa

"Vậy mới gọi là Đại".

Nhìn khuôn mặt chân thành của Vương Thanh, cậu cũng không nỡ chọc hắn nữa.

"Không giỡn, không giỡn nữa, tôi không quan trọng chuyện xưng hô. Tôi cũng không thích già.",  ngừng 1 chút, không thấy đối phương phản ứng,  cậu tiếp tục "Anh gọi sao cũng được mà, dù sao..."
Vương Thanh sợ câu nói tiếp theo của Phùng Kiến Vũ sẽ có 4 chữ "chỉ là người quen" nên chặn lại, "Đừng giận, chẳng qua, tôi ... muốn làm bạn cậu. Cậu cũng có thể tùy tiện gọi tôi là Thanh."
"Nghe nè, có những chuyện anh có muốn cũng không đổi được vì sự thật...chúng ta đã là bạn rồi. Thanh ca, tôi quen miệng rồi, tạm không sửa được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro