Chương 47: Lần đầu chiến tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm tình nồng coi như cũng tạm giải quyến được "mâu thuẫn nội bộ" của hai thanh niên có tỉ lệ dấm trong máu tương đối khá cao. Nhưng nói là nói vậy, nhưng Phùng Kiến Vũ tuyệt nhiên không có dễ cho qua hết vậy đâu a. Cậu tuy không biểu hiện ra mặt, nhưng lại thầm ghi chú tất cả, cất vào một ngăn bí mật để trong lòng, rồi từ từ mà tính sổ luôn một lần.

Vương Thanh tất nhiên vui vẻ, vừa giải quyết được một tình địch lại vừa được cho ăn thì làm sao mà không sảng khoái.

Sáng, hắn dậy đặc biệt sớm, lách nhẹ qua người Đại Vũ, rón rén đến tủ, lựa sẵn hai bộ trang phục. Một cho hắn, một cho cậu ấy. Hai bộ tuy kiểu mẫu có chút khác nhau, nhưng màu sắc lại vô cùng tương đồng. Vương Thanh làm vệ sinh cá nhân xong, mà Phùng Kiến Vũ vẫn còn say ngủ, cũng phải thôi, tối qua cậu đâu có ngủ yên với hắn. Cậu vừa thiêm thiếp ngủ, hắn lại giở trò, khi thì bàn tay hắn ngọ nguậy chọc phá vùng cấm địa, khi thì hôn cậu ở phía sau lưng, khi thì thổi nhẹ vào tai cậu. Vậy Đại Vũ làm sao mà ngủ cho được. Chỉ khi hắn thật sự mệt rồi, cậu mới được buông tha. Nhìn đồng hồ thì cũng đã là hai giờ sáng.

Đại Vũ ngủ rất say, mi mục không động, hơi thở đều đều, toàn khuôn mặt toát lên nét khả ái vô ngần. Vương Thanh ngắm nhìn cậu một lúc, lại chịu không thấu mà lôi điện thoại ra chụp liên tục gần một chục tấm. Hắn không nỡ đánh thức cậu, nhưng nếu hắn không gọi, cậu mà trễ học là hắn sẽ bị giận, còn có thể bị "bỏ đói". Haizz... cái vấn đề đó, hắn thật không muốn... Vậy nên...

"Vũ à... Đại Vũ... " Hắn kê sát miệng vào tai cậu thì thầm.

"Hử?"

"Dậy đi, gần đến giờ học rồi."

Mắt Đại Vũ vẫn nhắm nghiền, hắn lại hôn lên trán vành tai, rồi nhay nhay trái tai. Cảm giác nhồn nhột làm cậu không thể vờ như không biết ngủ tiếp được. Phùng Kiến Vũ ngồi bật dậy, mắt trừng nhìn Vương Thanh.

"Anh... Không để tôi yên được hả?"

"Anh cũng muốn để em ngủ, nhưng em nhìn đồng hồ kìa."

Đại Vũ ngước nhìn theo hướng tay hắn.

Ôi mẹ ơi, 8 giờ rưỡi, 9 giờ là lên lớp. Cậu mở to mắt, giật mình, đùa đại mền gối dưới chân lập tức chạy vào vòng tắm.

"Không cần gấp, còn đến nửa tiếng mà."

Vương Thanh bên ngoài nói vào. Đại Vũ lại la vọng ra.

"Anh im cho tôi, cũng chỉ tại anh a..."

Thấy cậu vừa mở cửa, Vương Thanh đã cầm bộ đồ đưa trước mặt. Không còn thời gian xem xét, cậu nhận lấy ngay thay vào, rồi nhanh chóng quải ba lô, đẩy lưng Vương Thanh ra khỏi cửa.

Cũng may, khi hai người đến trường thì vẫn còn sớm năm phút. Ngồi vào chỗ, Đại Vũ thở ra một hơi...

Tự dưng, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mọi cặp mắt trong lớp đều dường như đang nhìn vào cậu.

"Thanh ca, anh có thấy gì lạ không?"

Vương Thanh nhún vai tỏ vẻ không biết gì. Cậu hoang mang nhìn quanh, kéo cao cổ áo, rồi hỏi Đặng Chí ngồi trước mặt.

"Có chuyện gì sao?"

"Lớp trưởng, hôm nay cậu với Vương Thanh cũng đồng bộ quá đi chứ."

"Đồng bộ?"

"Quần áo đó. Đồ couple a."

Nãy giờ cậu có để ý gì tới bộ đồ mình mặc đâu. Giờ nhìn lại Đại Vũ mới thấy đúng thật.
Đồ của cậu và Vương Thanh đích thị có thể coi là đồ đôi a. Cậu khẽ lườm người bên cạnh đang dương dương tự đắc một cái.

"Làm gì có. Trùng hợp mua giống thôi."

"Ờ. Cậu cho là vậy, nhưng người khác lại không nghĩ vậy."Đặng Chí trả lời,  vẫn cười ý nhị...

"Vương Thanh, anh được lắm." Phùng Kiến Vũ nghiến răng nói bên tai hắn.

"Anh có làm gì đâu. Đồ đẹp nên mua cho em thôi. Với lại không phải tối qua em muốn mặc đồ kín cổ sao. Cái này có cổ áo rất cao a."

"Tôi không nói chuyện với anh."

Cơn ghen còn chưa nguôi hết. Sự bực dọc thiếu ngủ sáng nay còn chưa tan, giờ lại thêm chuyện này. Thế là nguyên cả một tiết học, Đại Vũ luôn ngồi cách xa Vương Thanh hai gang tay, và cũng không thèm đáp trả lời nào với hắn. Mệt rồi đây. Cậu càng không nói, hắn lại càng phải làm cho cậu nói.

"Vũ a... cho anh mượn cây viết."

Đại Vũ vẫn bất động.

"Đại Vũ, anh không thể chép bài."

"..."

"Ngày mai thu vở."

"..."

"Anh sẽ bị trả nợ môn."

"Không biết tự lấy hả." Đại Vũ khó chịu trả lời.

"Ờ." Vương khẽ xích một chút gần phía cậu, rón rén thò bàn tay vào ba lô cậu tìm bút.
Xong hắn lại ngó nghiêng qua vở cậu.

"Làm gì?"

"Anh coi phần Lão sư vừa đọc."

"Đừng có đụng tôi."

"..." Vương Thanh sắp mếu a...

Tan học, tình hình cũng không khá khẳm gì hơn. Đại Vũ vẫn đi trước, hắn lại tò tò đi theo.

"Đại Vũ, chờ anh."

"..."

"Sao hôm nay, em đi nhanh vậy?"

"..."

"Không lên xe sao?"

"..."

"Vũ, em không đói hả?"

"..."

Lại một lần nữa hắn đuổi theo cậu tới tận kí túc.

Hắn nói bao nhiêu thứ, cậu vẫn không một lời đáp. Rắn không được, mềm cũng không xong, Vương Thanh bắt đầu nổi nóng.

"Đại Vũ. Cmn. Em có cần phải như vậy không? Chẳng qua là chỉ là một bộ quần áo."

"Chỉ một bộ quần áo sao? Anh không biết nó có nghĩa gì sao?"

"Nghĩa gì chứ? Có cái gì không đúng."

"Anh có thấy cả một lớp nhìn chòng chọc vào chúng ta không?"

"Nhìn thì sao? Cứ để bọn họ nhìn."

"Anh không nghĩ rằng họ nhìn với ý tứ gì sao?"

"Mặc kệ họ, anh không quan tâm."

"Nhưng tôi quan tâm."

Nghe thấy giọng điệu của Đại Vũ, hắn cao giọng.

"Em cmn, vì một đám người  không liên quan nổi giận với anh?"

"Đám người đó liên quan đến cuộc sống của tôi."

"Bọn họ với cuộc sống của em có can hệ. Vậy còn anh đối với em là cái gì? Anh chính là không bằng cả bọn nó."

Vương Thanh thật sự nổi giận, hắn bỏ ra khỏi phòng đóng mạnh cửa, bỏ lại Đại Vũ đứng đơ như phỗng. Lần đầu tiên cậu thấy hắn giận đến như vậy. Cũng là lần thứ hai hắn quay lưng bỏ đi trước cậu sau cái ngày Giáng Sinh buồn năm trước.

Lời nói cuối cùng của Vương Thanh vẫn còn văng vẳng bên tai cậu. Hắn là gì, hắn là ai trong cuộc đời cậu? Tất nhiên cậu yêu hắn, hắn đương nhiên là bạn trai cậu. Đối với cậu, hắn hơn tất cả những con người khác trong toàn trường gộp lại. Nhưng tại sao hắn lại không chịu hiểu. Tình cảm giữa hắn và cậu là không bình thường, nó là đang trái với quy luật tự nhiên, trái nguyên tắc xã hội. Nếu mọi người xung quanh biết được bí mật kia, bọn họ sẽ nghĩ sao về cậu và hắn. Rồi cậu và hắn sẽ bị coi khinh, có khi còn bị cô lập. Có những thứ có thể phô bày, có những thứ không thể. Hắn không hiểu hay là không muốn hiểu rằng cậu thật sự đang lo sợ. Cậu muốn bảo vệ tình cảm của bọn họ lâu bền nên mới không thể công khai. Cậu chỉ là muốn giữ nó cho hai người mà thôi.

Vương Thanh lái xe bát phố không có điểm đến cố định. Hắn đang rất khó chịu. Tại sao hắn không thể thông cáo thiên hạ địa vị của bản thân, hắn là nam nhân của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ chính là của Vương Thanh hắn. Tại sao cậu giận hắn, tại làm sao nói cũng không cho hắn nói, làm cũng không cho hắn làm. Không phải cậu đã từng nói sẽ mặc đồ cặp cùng hắn sao. Nhưng cậu ấy chưa bao giờ làm. Hôm nay hắn chỉ muốn giữa hai người có chút không khí tình nhân, công khai một chút thì có gì sai. Hắn cũng không phải ôm cậu, hôn cậu trước mặt người khác. Cậu coi trọng con mắt người đời như vậy, sao không chịu một chút bỏ tâm tình của hắn vào mắt. "Phùng Kiến Vũ, cmn, em có thật sự yêu tôi không????"

---------------------------------------------------TBC------------------------------------------------------------

Hôm nay ngày đẹp mà viết ngược chắc bị chửi... sorry a.... đường hoài cũng ngán mờ.....

NGÀY CỦA LÃNH ĐẠO 521

NHẤT LỘ HƯỚNG NAM ĐẠI THẮNG PHÒNG VÉ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro