Chương 55: Chỉ vì đó là em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn theo bóng lưng Hiểu Lâm, Đại Vũ thở dài một hơi. Khí thế hùng hổ khi nãy của cậu đã biến mất không còn vết tích, như thể người vừa bộc bạch vào năm phút trước là một người khác chứ không phải bản thân cậu.

Nụ cười trên mặt của Vương Thanh vẫn chưa tắt, người hắn vẫn như trên mây. Hắn đến sát bên, choàng tay lên vai cậu, hôn đánh chụt một cái thật mạnh vào gò má. Đại Vũ giật mình, "làm gì vậy!" thuận tay vả nhẹ vào mặt hắn, hắn vẫn cười như thằng ngốc.

"Em thật dễ thương quá đi."

"Dễ thương cái đầu anh."

"Dỗi cũng dễ thương."

"Nói thêm một tiếng, tôi một cước đá anh thăng thiên."

"Em nỡ sao, không phải vừa mới thuyên cáo thiên hạ là em thích anh sao?"

"Thiên hạ gì mà thiên hạ, chỉ có mình Hiểu Lâm."

"Em nghĩ nói cho nó thì chỉ có mình nó biết sao?"

"Ây da, đúng ha..." Phùng Kiến Vũ giờ mới thấy mình bị lọt hố do chính mình đào mất rồi. Cậu ngồi thụp xuống, vò đầu bức tai, than trời.

Vương Thanh cũng ngồi xuống cạnh cậu, gỡ hai tay trên đầu cậu xuống, chỉnh trang lại tóc cho cậu.

"Sao rồi? Hối hận rồi hả?"

"Ờ, có chút. Nhưng làm gì được, nói cũng nói rồi, nghe cũng nghe rồi."

"Bây giờ còn sớm, còn kịp, muốn anh đi bắt nó lại, làm cho nó im miệng cho em không?"

"Đừng có điên đi. Nam nhân đại trượng phu, dám làm, dám chịu. Nói rồi thì thôi, thiên hạ biết thì cũng không sao, chúng ta cùng nhau đương đầu."

Vương Thanh nhẹ xoa đầu cậu.

"Bảo bối ngốc, không cần em cùng anh đối đầu thiên hạ. Thiên hạ đại loạn cũng sẽ có anh đây chắn cho em."

"Nói nghe hay ha." Đại Vũ lấy tay Vương Thanh ra, quay lại nhìn hắn. " Không cần anh chắn, tôi cũng là nam nhi, không cần nam nhân khác bảo vệ. Có chuyện, tôi cùng anh."

"Được, cùng anh. Đồng cam thì được, nhưng anh sẽ không cùng em cộng khổ. Khổ một mình anh gánh là được."

"Nói nhiều quá. Đến giờ học rồi. Đứng lên, đi vào lớp." Đại Vũ toan đứng lên, lại bị một cánh tay kéo xuống.

"Khoan, còn một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Nhớ cho kỹ, anh không thích em... Anh-Yêu-Em."

Đại Vũ mặt lạnh lùng, đứng lên, bước đi trước, chỉ buông lại hai chữ, "biết rồi."

Nhưng vừa bước lên hai bước, cơ mặt của cậu đã chịu không nổi, liền giãn ra tạo nên một nụ cười. Ngay giờ phút này cậu biết bản thân không lựa chọn sai, người con trai đó chính là người có thể cho cậu sự ấm áp, niềm hạnh phúc và lòng tin tưởng. Chỉ cần có hắn ở bên, thì dù mọi người trên thế giới này đều xỉ vả cậu cũng không sao cả.

Chỉ ba, bốn bước, bờ vai cậu lại bị ôm lấy.

"Phải đợi anh chứ!"

Cậu biết, dù mình có đi trước bao lâu, hắn cũng sẽ theo kịp bước chân cậu, đồng hành cùng cậu, và sẽ không để cậu phải chờ quá lâu. Hắn là Vương Thanh, độc nhất vô nhị của Phùng Kiến Vũ.

Vừa bước vào lớp, Đại Vũ liền đảo mắt xem xét tình hình, mọi người có ai đang xì xầm không, có đang liếc nhìn cậu không, hay là có ai đang chuyền giấy không. Chẳng thấy gì, quái lạ, mọi thứ vẫn như bình thường, chẳng ai quan tâm đến sự có mặt của cậu cả. Trương Hiểu Lâm thì vẫn ngồi đó, chỗ kế bên là chỗ ngồi ngày thường của cậu. Nhưng vì còn một chút để ý chuyện lúc nãy, Đại Vũ không về đó mà lại chọn một ghế trống ở bàn đầu. Ngồi ở đây, cái cậu thấy chỉ là lão sư và bảng đen, cậu chính là không muốn để tâm đến ánh mắt của mọi người, cũng không muốn đặt mình và Hiểu Lâm vào tình huống ngại ngùng.

Hết giờ, Vương Thanh đã đứng sẵn ở cửa chờ. Phùng Kiến Vũ cũng nhanh chóng quăng sách vào ba lô rồi đi thẳng ra ngoài.

"Hôm nay thế nào?" Hắn choàng tay qua vai cậu, ân cần hỏi.

"Thế nào là thế nào? Chẳng thế nào hết."

"Có ai bắt nạt em không?"

"Gì chứ! Bình thường."

"Hử? Tên đó chưa ba hoa sao?"

"Không có."

Vương Thanh đem ánh mắt ngờ vực nhìn vào lớp học rồi nhìn sang Đại Vũ. Cậu ấy chính là không nói dối a, mọi thứ vẫn không có gì khác lạ. Mặc kệ, không có thì tốt, mà có cũng chẳng sao. Mọi người biết hết, hắn còn mừng, vì sẽ được công khai thể hiện tình cảm với Bảo bối của hắn.

"Em đói chưa? Hôm nay muốn ăn gì?"

"Gì cũng được."

"Hôm nay chắc em cũng không muốn về phòng đúng không? Qua nhà anh, anh nấu em ăn."

"Ờ. Nấu cái gì?"

"Em thích cái gì, thì nấu cái đó."

"Địa tam tiên."

"Hảo tơ." (từ này là 好的/hao de/-"Được thôi", nhưng thấy ngữ âm tiếng Trung rất hay, nên viết như vậy :) )

"Còn thêm thịt dê nướng."

"Hảo."

"Thêm đùi vịt."

"Ai da, em ăn có hết không?"

"Sao lại không?"

"Hảo, đều cho em."

Trên xe, Phùng Kiến Vũ trầm ngâm hơn mọi khi, cậu không ngâm nga theo nhạc mà cứ hướng mắt nhìn Vương Thanh không chớp.

"Chuyện gì? Sao cứ mãi nhìn anh vậy?"

"Xem anh có gì tốt."

"Sao, thấy ra chưa? Nói ra nghe thử."

"Chả có gì tốt."

"Thiên na, anh như vậy mà không có gì tốt sao. Để anh kể ra cả một ngày còn không hết."

"Kể ra xem."

"Thôi bỏ đi, em không nhận ra thì thôi."

"Cứ kể nghe xem."

"Là em kêu đó nha."

Vương Thanh hất tóc mái, tự tin trả lời.

"Điều đầu tiên, anh soái."

"Có sao?" Đại Vũ dửng dưng.

"Sao lại không?"

"Gì nữa, kể tiếp đi."

"Điều thứ hai, anh soái."

"Không phải nói rồi sao."

"Em chưa công nhận."

"Coi như rồi đi, kể cái khác."

"Điều thứ ba, thứ tư, thứ năm, đến thứ 100 vẫn là anh soái."

"Hơ hơ, tự tin đến thế! Hết rồi hả?"

"Anh cao, anh khỏe, biết lồng tiếng, biết nhảy, biết hát."

"Khi nào thuộc hết lời, đi đúng nhạc thì mới tính là biết hát đi."

"Em đừng có mà chọc anh."

"Anh nói kể cả ngày không hết mà giờ không còn cái để kể rồi sao."

"Anh có tiền, anh là ông chủ."

"Không quan tâm."

"Anh biết nấu ăn."

"Cái đó tạm được."

"Thiên na, chỉ làm tạm được! Anh không có gì tốt đó, sao em thích anh?"

"... không."

"Đừng có mà chối, anh hôm nay được nghe chính miệng em dõng dạc nói ra rồi."

"Ai thèm chối, tôi chỉ là nói không biết, chính là không biết nên mới tự hỏi."

"Em không biết thật sao?"

"Không biết."

Hắn vương tay xoa đầu cậu, rồi lại bỏ xuống tìm tay cậu, nắm lấy.

"Không biết cũng không sao, chỉ việc thích anh là được."

"Vậy sao anh thích tôi?"

"Phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây. Anh..."

"Biết, biết rồi, yêu, lí do gì anh yêu tôi."

"Như em nói đó. Không cần lý do. Yêu em chỉ vì đó là em."

Phùng Kiến Vũ cảm thấy lòng lâng lâng một cảm giác khó tả. Hơi ấm từ bàn tay tỏa ra khắp cơ thể. Hắn yêu cậu, trái tim cậu muốn nói cậu cũng yêu hắn.

_______________TBC______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro