Chương 58: Vì sao lại làm người tốt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc lớn chưa thành nhưng việc gì xong cũng đã xong. Vương Thanh thở hỗn hểnh, hôn lên lưng, lên tóc Phùng Kiến Vũ. Hắn cứ vậy mà ôm ngang eo cậu, thì thầm như thổi gió bên tai cậu.

"Đại Vũ, anh thật sự rất rất yêu em."

"Thanh ca."

Tư thế này cũng cực kì kỳ quái a. Tảng thịt hơn trăm cân đang đè trên lưng, Đại Vũ muốn nằm hẳn xuống, nhưng với cái sự nhóp nháp ở hai bên bắp đùi, trên tay và thân dưới, Xử Nữ nhân như cậu sao có thể tùy tiện không lo cho đống chăn mền bên dưới. Cậu hơi hắng giọng.

"Em muốn đi vào nhà vệ sinh, đừng đè nữa có được không?"

"A."

Vương Thanh nhổm người, nhưng tay vẫn đặt ngang eo Phùng Kiến Vũ. Đột ngột, vòng tay ra trước ngực, dùng sức lật người cậu nằm ngửa ra giường.

"Em nằm đó đi, anh đi lấy khăn lau cho em."

"Em có thể tự làm."

"Nhà tắm vẫn còn đống mảnh sành chưa dọn. Em chạy loạn không cẩn thận sẽ bị cắt vào chân. Để anh."

Đi một lúc, trở lại với chiếc khăn tắm tẩm nước trong tay, Vương Thanh dịu dàng lau đi những dấu vết của sự thăng hoa trên người cậu, lau đến đâu, hắn lại đặt những nụ hôn nhẹ nhàng đến đó.

"Đại Vũ, trái tim của em, anh nhất định sẽ giữ, trân trọng cả đời. Đem nó cùng anh hòa thành một thể. Đời này, chỉ có thể là anh."

"Đừng có mà chắc chắn như vậy. Anh hảo hảo thực hiện lời hứa của mình trước."

"Anh chắc chắn sẽ làm được, tim em của anh chắc rồi."

"Được, em cũng không mong có ngày phải đòi về."

Phùng Kiến Vũ, nhìn hắn mỉm cười ôn nhu, mắt ánh lên một tia hạnh phúc.

"Thanh Nhi, em đói rồi."

"Thiên na, anh quên mất. Để anh dọn phòng tắm rồi làm cơm cho em."

"Thôi, để đó, em dọn cho."

"Nhưng, em sẽ bị thương."

"Em đâu phải con nít. Mau, nhanh đi nấu đi, đói chết em rồi."

Vừa buông lời, cậu vừa ngồi dậy, lấy chăn quấn ngang người, quăng bộ đồ trên giường cho hắn rồi đạp hắn ra ngoài phòng. 

"Sau này, bớt nói những tứ sến súa đó đi. Nổi hết da gà. Làm là được."

"A."

Vừa làm bếp, hắn lại vừa cười tủm tỉm một mình. Ngày hôm nay phải được đánh dấu, ngày Phùng Kiến Vũ, Đại bảo bối của hắn lần đầu nói yêu hắn, lần đầu chính thức mở miệng nói tim cậu ở chỗ hắn. Hắn đột nhiên, nhảy lên, hét lớn.  

"Phùng Kiến Vũ, Anh yêu em!!!"

Một bàn tay đấm vào lưng hắn.

"Nháo cái gì mà nháo. Anh đã nấu xong chưa? Cần giúp gì không?"

"Không cần. Lại đây, hôn anh một cái là được."

Cậu lườm hắn một cái sắc lẹm. Hắn đưa má. Cậu cho hắn một vả. Hắn càng cười tươi hơn.

Hai người ăn xong bữa cơm, cùng nhau dọn dẹp, cùng xem phim, cùng nhau lên giường. Đây mới gọi là cuộc sống.

Trốn hoài cũng không thể được. Cái gì phải đối mặt thì đối mặt. Sáng, hai người lại cùng nhau đến trường. Miệng nói không sao, nhưng trong lòng Phùng Kiến Vũ vẫn có lo lắng, cùng hồi hộp. Mọi người sẽ nhìn cậu với ánh mắt thế nào? Họ sẽ dùng thái độ gì để đối hai người? Còn Vương Thanh, ngược lại, hắn vẫn cứ nhởn nhơ, mặt mày tươi rói, không một chút gợn sầu.

Đi đã hết nửa đoạn đường, vẫn không có người nào có phản ứng bất bình thường. Hôm qua đã không, hôm nay cũng không. Không chỉ Đại Vũ, mà Vương Thanh cũng thấy kỳ lạ. Bỗng, bọn họ nghe tiếng Trương Hiểu Lâm từ hướng ký túc vọng lại.

"Thanh ca, Vũ ca, chờ em với."

Lâm đệ vừa chạy vừa hét như sợ hai người bọn họ lại lần nữa đào tẩu.

"Hôm qua, sao hai người không về phòng? Nhất Hạo ca nói hai người không sao, nhưng em vẫn lo lắng lắm. Có phải vì em mà hai người không trở về?"

"Bọn tôi, a... chỉ là..." Đại Vũ ấp úng, ngượng ngùng.

Vương Thanh hôm nay cũng không còn quá sưng xỉa đối Hiểu Lâm. Tính ra cũng nhờ thằng nhóc nhiều chuyện này mà Đại Vũ mới cùng hắn thổ lộ, nhưng thái độ của hắn vẫn là không được hòa nhã cho lắm.

"Không thích thì không về, cậu có ý kiến gì sao?"

"Hai người đừng như vậy. Là em không hiểu chuyện. Ngày hôm qua, thật sự xin lỗi. Em thật sự không có ý nghĩ khác. Đại Vũ ca, anh vẫn là thần tượng trong lòng em. Thanh ca, anh vẫn là nhất đại trượng phu trong lòng em."

"Tôi sao? Trượng phu? Từ đó cậu cứ giữ lấy đi, tôi không dám nhận. Tôi chỉ có thể là trượng phu của mình Đại Vũ." ("trượng phu" ngoài nghĩa nam nhân, còn có nghĩa là chồng.)

Phùng Kiến Vũ nghiêm mặt, cho hắn một chỏ vào hông. 

"Tụi anh chỉ là đi đổi gió. Không có chuyện gì cả. Hôm nay, ở lại ký túc."

"Thật sao? Anh không giận là em mừng lắm rồi." Hiểu Lâm nhỏ giọng. " Chuyện hôm qua, em cam đoan rằng em không hề hé ra nửa lời với ai cả. Hai anh yên tâm."

Phùng Kiến Vũ, mặt đổi sắc, tươi hơn hẳn ban sáng, cười rạng rỡ. "Vậy, phải cảm ơn em. Đi. Vào học thôi."

Còn tên 93 kia lại khó chịu mắng thầm. "Yên với chả tâm. Ai mượn cậu giả làm người tốt. Không phải có cơ hội sao, đáng lý ra phải càng nói cho nhiều người càng tốt chứ. Làm bát quái nhân sẽ nổi tiếng, sẽ được chú ý, không phải sao? Đáng giận! Thật đáng hận!"

Cứ định bụng nhân dịp này, hắn đã có thể danh chính, ngôn thuận tuyên bố chủ quyền với Phùng Kiến Vũ, làm anh hùng ở cạnh mỹ nhân, đường đường chính chính vung kiếm nghênh địch. Ai ngờ tên ngốc, "người tốt", Trương Hiểu Lâm lại một lần nữa phá hỏng. 

"Trương Hiểu Lâm, tôi và cậu đúng không thể nào chung sống hòa bình."

-------------------------TBC-----------------------------

Hôm nay các bạn đã nghe, đã share Tiêu Dao chưa?

8 ngày nữa....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro