Chương 61: Bắt gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa rời khỏi Đông Thành, Vương Thanh liền chạy xe như bay, thẳng đến nhà hàng thịt nướng mà Đại Vũ nhà hắn thích ăn nhất, đặt ba phần mang về.

Do một mình ở phòng ký túc cũng chán, nên khi bọn Nhất Hạo, Hiểu Lâm rủ cậu đi làm vài trận bóng rổ, Đại Vũ liền không do dự mà thay đồ hưởng ứng.  Hiếm khi có dịp Phùng Kiến Vũ đơn thân độc mã mà không có tên "vệ sĩ" họ Vương hộ tống, nên đám con gái và vài thằng nhóc fan hội hâm mộ nhan sắc của Phùng học trưởng lũ lượt kéo ra sân cổ vũ và tranh thủ bộc bạch tâm tư của họ với soái ca trong lòng. Cả đám "hủ"tôn thờ couple Thanh Vũ, cũng tận tâm ra sân để giúp người vắng mặt bảo vệ "tiện nội".

Gần trăm con người, trăm cái miệng, hai trăm cặp mắt bao trùm lấy sân bóng rổ.

Đám con trai thấy khán giả đông nghẹt và nhiệt tình, càng hừng hực khí thế. Đập bóng, tâng bóng, cướp bóng, tất cả mọi kỹ năng đều được bọn họ tận lực khoe khoang. Đại Vũ, tuy không phải là cao nhất đội, nhưng kỹ thuật của cậu lại vô cùng tuyệt vời. Nhưng pha ném bóng vô rổ từ xa hay nhảy cao đưa bóng vào rổ đều được cậu làm rất thành thục. Tất nhiên, phần thắng nghiêng về đội Phòng 23 mà ngôi sao chính là Phùng Kiến Vũ.

Vương Thanh trở về, vừa định chạy ngay lên phòng thì lại nghe tiếng hò reo của đám đông tụ tập dưới sân.

Nào là,

"Vũ ca, bóng đẹp lắm!"

Rồi thì,

"Phùng học trưởng, cố lên a!"

"Phùng Soái, Phùng Soái, Phùng soái..."

Còn có,

"Ê ê, bỏ áo Vũ ca ra, đồ chơi xấu."

Mắt ưng của hắn liền hướng nơi phát ra âm thanh, chen thân vào giữa đám khán giả chật ních. Hiệp đầu kết thúc, đội phòng 23 thắng. Phùng Kiến Vũ ra sân nghỉ. Không biết trời xui, đất khiến thế nào, lúc hắn vào được bên trong, cũng là lúc Đại Vũ được một bạn nữ xinh đẹp ngại ngại, ngùng ngùng đưa cho một bọc khăn giấy để lau mồ hôi. Mặt hắn liền xuất hiện một đống vạch đen. Sải bước rộng gấp đôi bình thường, theo một đường băng ngang sân bóng, tiến về phía "người của hắn." Thấy dáng người quen thuộc, cặp mắt hiện nheo lại chỉ rộng cỡ đường chỉ, và khuôn mặt lại đầy sát khí đến ngày càng gần, mọi người đột nhiên không lạnh mà thấy toàn thân phát run. Cô gái kia cũng tự rụt tay về. Chỉ duy mỗi Đại Vũ, do không nhìn nên không biết có người đang tới hòng bắt gian tại trận.

Bị bóng người to lớn che trước mặt, cậu mới quay đầu ngước lên.

"Ẩy, về rồi? Đang chơi bóng. Muốn tham gia chung không?"

Nhìn nụ cười nở trên môi cậu, cộng thêm đôi mắt lấp lánh đang hướng về hắn, Vương Thanh không thể nổi giận nổi.

"Uhm, về rồi. Thắng hay thua?"

"Tất nhiên là thắng. Hôm nay, có em mà. Phải không Hiểu..."

Đại Vũ quay đầu tìm người giúp xác nhận sự giỏi giang của cậu thì không biết tự lúc nào, đám người đội mình, lẫn đội bạn đều kéo sát về bên kia sân, giả bộ đang tán phét với đám cổ động viên.

"Ể... Các cậu đi đâu hết vậy?"

Hắn đẩy người Phùng Kiến Vũ dịch sang một bên, rồi ngang nhiên ngồi vào kế sát, ngăn chặn hết tầm nhìn của bạn gái to gan khi nãy.

Mùi hương thịt nướng bay sộc vào mũi, Đại Vũ chịu không nổi, mắt sáng rỡ.

"Anh có mua thịt nướng xiên sao?"

"Ừ, đói chưa?"

"Đói." Cậu cầm lấy gói thức ăn trên tay Vương Thanh, mở ra, cầm lấy một xâu, ăn ngon lành.

"Ăn từ từ, anh mua nhiều lắm."

Hắn mỉm cười với cậu, rồi cư nhiên xoay cái bản mặt khinh khỉnh về phía bạn học nữ.

"Không phải lúc nãy muốn đưa giấy sao?"

Cô nàng vừa thấy ánh mắt của hắn nhìn mình liền thấy rét, không biết miệng nên trả lời, hay không trả lời, đầu nên gật hay nên lắc nữa a.

"Muốn thì đưa tôi đi. Tôi nhận giúp cậu ta."

Mồ hôi nhỏ giọt bên thái dương, y rụt rè, chìa tay đưa cho hắn gói khăn. Vương Thanh dùng đúng hai ngón tay đón lấy, nở một nụ cười làm người đối diện sởn hết da gà.

"Cảm ơn."

Bên cạnh, Đại Vũ vẫn ăn ngấu nghiến thịt nướng như bị bỏ đói lâu năm. Hắn xoay sang nhìn cậu, cái nhếch mép lạnh lùng ban nãy được đổi thành một nụ cười ấm áp hơn cả thái dương.

"Ăn ngon không?"

Bận nhai thịt trong miệng, Phùng Kiến Vũ không thể lên tiếng nên chỉ gật đầu lia lịa.

"Ăn từ từ."

Hắn rút giấy từ trong bao ra, nhẹ nhàng chấm mồ hôi lấm tấm trên vầng trán cậu. Còn lau luôn nhưng vết sốt bám hai bên mép miệng. Mở sẵn nắp chai nước để bên cạnh cho cậu.

Đám fan hâm mộ nhìn thấy, chỉ có thể tròn mắt, há hốc, rồi lại thở dài. Nhưng còn đám hủ trên sân thì hiếm khi may mắn được dịp may mắn khai sáng nhãn quang, nạp đường nên vô cùng phấn khích la ơi ới. 

Mặc kệ, chuyện gì đang diễn ra, hai người cứ như đang ở trong quả cầu thủy tinh, kết cấu vững chắc, ly khai toàn bộ với thế giới bên ngoài.

Trên forum trường, tiêu để # muốn có nam nhân Thanh, Vũ sao? Chờ kiếp sau. # Thanh Vũ hay Vũ Thanh? # PKV, VT phân loại thiên vị bằng hữu, lần lượt xuất hiện.

Hiệp sau, do ăn quá no, Phùng Kiến Vũ không thể vận động mạnh, Vương Thanh thay hắn xuất trận. Lẻ dĩ nhiên, phòng 23 toàn thắng. Đám con trai rủ nhau đi ăn khuya, còn Thanh Vũ lại cùng nhau trở về thế giới hai người.

"Anh đi đón Nội thế nào?"

"Thế nào là thế nào. Cũng chỉ là đón thôi."

"Đón thôi là thế nào. Đã gần năm rồi anh không gặp bà rồi."

"Ừ. Nội nhắc tới em."

"Ẩy, đang hỏi anh với Nội, sao lại nói nhắc em."

"Nội muốn gặp em, nói hôm nào qua ăn cơm."

Phùng Kiến Vũ sửng sốt, nhảy dựng lên.

"Ý gì? Anh đã nói gì với bà Nội sao hả?"

"Có nói cái gì đâu, em làm gì mà hoảng vậy a. Chỉ là muốn gặp "ân nhân" "

"Ân nhân?"

"Ừ."

"Huh?"

"Gặp rồi sẽ biết."

____

Cuối tuần, Vương Thanh lôi lôi, kéo kéo, nửa ép buộc, nửa năn nỉ, chở Phùng Kiến Vũ về Đông Thành. 

------------------------TBC---------------------

Sorry, dạo này L bận nên không viết được. Bù sau nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro