Chương 7: Nổi tiếng bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Vương Thanh ngày càng đỏ, hơi thở càng gấp gáp.

Đang lâu mồ hôi cho hắn, Đại Vũ lập tức nhận ra sự khác thường của thằng bạn. Phùng Kiến Vũ lo lắng hỏi.

"Anh sao vậy? bị gì? bị gì?"

"Tim đập đến chết thôi, sao, sao vậy, không biết nữa?" Vương Thanh 3 tuổi lần thứ 2 xuất trước mặt Đại Vũ. (Lần đầu ở đâu các bạn biết mà ha. Mà giờ là "Ngốc papa")

Vừa lo lắng nhưng lại vừa buồn cười, Đại Vũ lấy ra chai nước cho Vương Thanh, trấn an hắn, "Chắc do anh tập mệt mà lại ngồi xuống đó, đứng lên, đi 1 vòng, tập hít thở đều vào."

Vương Thanh đi ra xa Phùng Kiến Vũ 1 khoảng, bình tâm lại, thật là nhịp tim có giảm xuống. Nhưng lúc đi lại gần Đại Vũ, nhìn thấy cậu cười là lại tăng lên. "Chết tôi, bị bệnh tim sao? Không được, không được rồi. Mày bị sao vậy Vương Thanh..."

Đang đi qua đi lại nghĩ vẩn vơ, thì cổ hắn lại bị ai quàng lấy. Xoay qua lại thấy Phùng Kiến Vũ, trái tim hắn lại trở về điệu rock sôi sục.

"Đi thôi, cậu nghỉ xong chưa, sắp đến chúng ta rồi." Phùng Kiến Vũ cặp cổ Vương Thanh, lôi hắn vào trong trường.

"Cậu, cậu tránh tôi ra 1 chút" Vương Thanh cố bỏ tay Đại Vũ ra, lo cho trái tim mình, nhưng vẫn sợ Đại Vũ hiểu lầm là hắn khó chịu với hành động của cậu, thêm vào "Tôi nóng."

Đại Vũ cười, bỏ tay ra khỏi cổ Vương Thanh, nhưng lại chuyển qua kéo cổ tay hắn. "Đi thôi, đừng kiếm chuyện nữa."

Hành động này cũng không cứu được trái tim Vương Thanh rồi, nhưng hắn lại ko muốn bỏ tay Đại Vũ ra, "Xin lỗi tim nhé".

Hội trường, nơi tổ chức thi thử, thật nhốn nháo với gần cả trăm con người, thí sinh, người cổ vũ, người hiếu kỳ.

"Đông vui thật" Đại Vũ ghé tai nói với Vương Thanh.

Đối với người có chứng sợ đám đông như hắn, nơi này thật ồn ào, thật khó chịu, nhưng với sức ấm của cổ tay, nơi đang bị một người nào đó nắm lấy, tâm tình hắn cũng cảm thấy khá, và dễ chịu hơn. Hắn chỉ tay về 2 chỗ trống ở gốc phải, ra hiệu cho Đai Vũ tiến về bên đó ngồi.

Khoảng 10 tiết mục, đơn có, nhóm có, đã diễn ra. Trình độ khách quan mà nói, thì có người tốt, người không. Mấy màn nhảy đôi chưa có sự phối hợp nhuần nhuyễn lắm của 2 người, nói sao nhỉ, là sự ăn ý, chưa thấy rõ. Đang xem thì loa kêu " Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh tới bàn đăng ký tịết mục."

"Tôi đi, cậu ở đây giữ chỗ"

"Ok" Phùng Kiến Vũ nhìn theo Vương Thanh chen trong đám đông đến chỗ đăng ký. Hắn cao to như vậy còn thấy chật vật, nếu là mình chắc bị ép cho bẹp dí. Cậu cảm thấy may vì có người xung phong xả thân, còn cậu chỉ việc ung dung ngồi.

Đại Vũ lấy 1 tay để lên chiếc ghế trống bên cạnh, tiếp tục xem. Có 2 cô gái, chắc do thấy có ghế trống, nên tiến về phía Đại Vũ, nhẹ nhàng hỏi, "Chúng tôi có thể ngồi đây không?" Nãy giờ có mấy tên lại giành ghế đã bị Đại Vũ đá đi, nhưng bây giờ là con gái. Đàn ông mà so đo với con gái thì thật là mất mặt, cậu lấy tay ra "Ngồi đi." Dự định là khi nào Vương Thanh tới, thì nhường chỗ của mình cho hắn. Nhưng thấy 2 cô gái không biết vô tình hay cố ý cứ đứng nhường tới, nhường lui, cậu đứng lên,

"Ngồi ở đây luôn đi"

"Không cần, vậy ngại lắm" Cô gái xinh đẹp đang đứng nói

"Không sao, cũng gần đến lượt bọn tôi nhảy rồi." Vừa nói, Đại Vũ vừa lách thân đi ra. Cô gái nói vọng theo,

"Tụi em sẽ cổ vũ cho anh. "

Phùng Kiến Vũ xoay lại cười, "cảm ơn"

Cậu không biết được ánh mắt kia đã làm thêm 2 đứa con gái muốn tình nguyện chìm trong đó.

Đăng ký xong, đang trên đường quay lại chỗ ngồi, Vương Thanh đã thấy Phùng Kiến Vũ đứng ngay giữa đường đi. "Sao cậu lại ở đây?"

"Đợi anh"

"Đợi tôi?" Mặt vương ý cười, nhưng khi vô tình đánh mắt qua chỗ ngồi cũ, thấy hai đứa con gái cũng hướng mắt về phía này, ánh mắt hắn đanh lại, quay qua liếc Đại Vũ. "Đợi tôi, hay thả mồi câu cá?"

Phùng Kiến Vũ cũng hiểu ra ý tứ của Vương Thanh, húych cho hắn 1 chỏ, "đối với con gái đừng so đo có được không? cũng gần đến lượt chúng ta rồi."

Nhưng Vương Thanh cũng không can tâm, ném ánh mắt hình viên đạn đến chỗ 2 đứa con gái.

Đằng này, 2 vị tiểu thư lại thấy thêm 1 soái ca, càng thêm phần vui vẻ, thế là không cần phải tranh nhau. (Ai cho tranh mà tranh.)

Đã đến lúc ra sân, Vương Thanh hít vào 1 hơi cố bình tĩnh. Đại Vũ lại quàng lấy vai hắn, "Cố lên, anh trước sau gì cũng phải mời tôi."

Nhạc vang lên, hai chàng soái ca tiến ra sân khấu, cả hội trường rần rần tiếng hét của con gái, rõ nhất, lớn nhất vẫn là 2 vị cô nương kia.

Hai chàng trai Thanh, Vũ vung ra những bước nhảy phóng khoáng đẹp mắt. Sự kết hợp ăn ý của 2 người không chê vào đâu được. Nói hai người chỉ tập cùng nhau có 2 buổi, quen biết nhau có 3 ngày chắc không ma nào tin. Đến những động tác khó, Vương Thanh làm bệ đỡ cho Đại Vũ, rồi đứng 1 bên mà lo lắng. Lúc Phùng Đại Vũ hoàn động tác, thì khuôn mặt hắn lộ ra 1 nụ cười tươi mê hoặc lòng người.

Phần thi kết thúc trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, mấy vị giám khảo cũng gật gù. Hai vị cô nương kia thì trong lòng khẳng định "một trong 2 người này phải là của mình." (Bớt mơ tưởng đi 2 bánh bèo, ta sẽ ngược 2 đứa bây. Nhưng giờ phải mượn 2 đứa lót đường cho Papa. Lời tác giả)

Thanh, Vũ tươi cười khoác vai nhau đi xuống. Vương Thanh lại giành được 2 ghế trống của 2 người chuẩn bị biểu diễn. Vừa ngồi, không được bao lâu, nhiều vị cô nương không biết từ đâu ra mà đã tập trung lại xung quanh.

"Hai anh nhảy đẹp lắm", "Hai anh tập lâu chưa?", "Hai anh học khoa nào?", "Đã có bạn gái chưa?"....Mấy cô cứ nhao nhao. Sao nghe nói, Trung Quốc nhiều nam, hiếm nữ, mà sao mấy cô gái này nhìn thấy trai là như hổ đói dòm mồi vậy.

Phùng Kiến Vũ thấy mất tự nhiên, Vương Thanh thì bắt đầu nóng máu. Hắn nắm lấy tay lôi Phùng Kiến Vũ ra ngoài, "Đi ra đi, tôi ngộp quá."

Phùng Kiến Vũ biết Vương Thanh có chứng sự chỗ đông người, nên với tay lấy balô, miệng nói "xin lỗi, thật ngại quá" rồi theo Vương Thanh đi ra.

Bên trong vẫn còn nhốn nháo "Ánh mắt ấy, ôi...", "cũng hẳn phải 1m9", "thấy không, một người lạnh lùng, một người ngọt ngào, đúng là soái ca ngôn tình." "Đam mỹ thì đúng hơn." Một hủ nữ gần đó cảm thán. Câu nói này, thật sự kéo không ít người ra khỏi mộng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro