Chương 73: Xác nhận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện Đại Vũ không ngờ tới là nhanh như vậy bà Nội đã muốn gặp cậu.

Hai ngày sau khi Vương Thanh đem tin tốt lành về, Phùng Kiến Vũ cùng hắn lại trở về cuộc sống sinh hoạt thường ngày. Đại Vũ muốn đến gặp bà nội nhưng còn sợ nên chưa dám. May sao ngay lúc đó, Vương lão phu nhân đã gọi điện trước bảo cậu tới.

Lần này tới gặp bà nội, Đại Vũ chỉ đi một mình, cậu cũng không báo cho Vương Thanh biết, vì cậu muốn một lần cùng bà nội hảo hảo thưa chuyện. nếu hắn biết thì thế nào cũng ở đó đỡ lời cho cậu, lời muốn nói cũng không thể nào thoát ra khỏi miệng.

Khi vừa tới cửa, Tiểu My đã đứng sẵn ở đó đón cậu.

"Nhanh đi, bà Nội ở trên phòng đó."

"Bà hôm nay tâm trạng thế nào? Có, có tốt không?"

"Không cần lo đâu, bà đã đồng ý với Vương Thanh thì sẽ không làm khó cậu đâu. Không phải như phim truyền hình đưa cậu một xấp tiền rồi bắt cậu chia tay. Mà nếu có đưa thì cậu có lấy không?"

Phùng Kiến Vũ thấy Tiểu My hi hi ha ha nói đùa, tâm tình cũng tốt hơn.

"Ừ, lấy. Rồi nửa đêm bị tên Vương đầu to xách áo đi trả lại. Không thèm ở đây cùng cô đùa giỡn nữa."

"Chúc cậu may mắn."

Cậu bước vào nhà, đứng trước phòng bà nội, hít sâu một hơi mới gõ cửa.

"Tiểu Vũ có phải không? Vào đây đi."

Đại Vũ rón rén bước vào phòng khép nép như phạm nhân đến trước mặt quan tòa.

"Ngồi đi." Vương lão vẫn từ tốn, nhưng Phùng Kiến Vũ thì vẫn cảm thấy giọng bà có chút giận, chắc do mặc cảm của kẻ làm lỗi làm tâm cậu không yên. Trong phòng có một ghế dài, nơi bà nội Vương đang ngồi, bên cạnh là hai ghế nhỏ. Cậu cứ nhấp nhổm không biết nên ngồi ở đâu.

Nhìn bộ dáng không tự nhiên của Đại Vũ, Vương lão cảm thấy muốn cười.

"Thằng nhỏ này, ta không có ăn thịt con. Đến đây, ngồi xuống." Bà vỗ vỗ chỗ trống kế bên cạnh mình.

"Dạ bà nội."

"Ta gọi con tới đây là muốn nói với con, ta thật không giận gì con đâu."

Mắt cậu tự nhiên đỏ lên, nước mắt ở khóe mắt đột nhiên rơi xuống mà không cần một lần lực ép nào.

"Sao lại khóc? Đừng khóc, ta có làm gì con đâu a."

Đại Vũ lắc đầu nguầy nguậy.

"Con, con, con cảm ơn Nãi Nãi... Con cũng xin lỗi Người."

Vương lão cười hiền hòa, nắm lấy hai bàn tay nắm chặt của Phùng Kiến Vũ.

"Thằng nhỏ này. Vương Thanh nó nói với ta, không phải lỗi của con. Chính là nó ép con. Có đúng không? Nói cho bà biết. Nếu nó thật sự ép con, ta sẽ xử nó cho con. Con không cần phải làm theo lời của nó."

"Bà Nội, không phải lỗi của anh ấy. Anh ấy không ép con. Là con thích anh ấy."

"Cái thằng đó có chỗ nào tốt để con thích được. Cứng đầu, lười biếng, chỉ lo chơi, không lo học, lại không biết nghe lời. Con cái gì cũng tốt. Sao lại chọn nó chứ? Nếu con muốn, ta có thể giới thiệu người tốt hơn nó cho con."

Nước mắt của Đại Vũ lại chảy ra nhiều hơn, đôi bàn tay run run.

"Chà... lại khóc nữa rồi. Ta không có ý muốn tách hai đứa ra đâu mà. Ta nói cho phép rồi sẽ không rút lại lời. Ta chỉ là không hiểu."

Đại Vũ nấc một tiếng, rồi nói trong nước mắt.

"Anh ấy thật sự rất tốt với con. Thật sự rất tốt. Con không tìm ra điểm xấu của anh ấy. Con thích anh ấy, chỉ vì anh ấy là Vương Thanh. Con... Chỉ là... Nếu không phải là Vương Thanh, thì ai cũng không được."

Nghe tới đây, bà nội Vương có chút giật mình. "Hai đứa nhỏ này hẳn là có bàn trước đi. Nếu không cũng là quá ăn ý rồi đi."

"Thôi đừng khóc, ta hiểu, ta hiểu. Con đường hai đứa tự chọn thì tự chịu đựng những gì sẽ gặp phải. Con đường này vô cùng khó đi, nên thêm một người ủng hộ còn tốt hơn là lại thêm một kẻ ngán đường. Ta cũng muốn cháu ta hạnh phúc, cũng muốn con hạnh phúc. Ta chúc phúc hai đứa."

"Bà nội..." Phùng Kiến Vũ vỡ òa, nước mắt ở hốc mắt cứ thi nhau chảy xuống đôi gò má cao.

-----

Vương Thanh tìm Đại Vũ cả buổi sáng, vừa thấy cậu xuất hiện ở cửa ký túc với cặp mắt đỏ hoe và khuôn mặt thất thần, liền chạy đến ôm vai cậu hỏi dồn.

"Đại Vũ, em làm sao vậy? Cmn có ai dám ăn hiếp em sao? Sáng giờ em ở đâu vậy?"

Phùng Kiến Vũ chỉ ngước lên nhìn hắn mà không nói câu nào, làm hắn càng lúng túng.

"Em nói gì đi, đừng có im lặng như vậy a. Em khóc sao?"

Lại một lần nữa, Cậu nhào vào lòng Vương Thanh, chữ rõ chữ không thầm nói.

"Nãi.. Nãi... Bà nội của anh đã chấp nhận em rồi."

Vương Thanh không hiểu đầu cua tai nheo gì cà. Không phải chuyện đó hắn đã nói với cậu từ hai hôm trước rồi sao. Hôm đó cũng đã xúc động một trận rồi, sao hôm nay lại khóc nữa. Dù cung phản xạ của người yêu hắn có dài, cũng không dài đến mức này đi.

"Ngoan. Anh biết, bà nội đã chính miệng nói với anh mà. Em đừng lo, bà sẽ không đổi ý đâu. Anh biết tính của Người mà..." Vương Thanh còn đang lựa lời an ủi, động viên tên nhóc có cung phản xạ parapol thì bị chính cậu nhóc đó cắt lời.

"Hôm nay, chính bà đã nói với em."

Vừa nghe câu này, Vương Thanh liền tròn mắt.

"Cái gì? Người gọi điện thoại cho em sao? Em đi gặp bà sao?"

Đại Vũ ngồi xuống kể tỉ mỉ cuộc nói chuyện ban sáng cho Vương Thanh. Nghe xong, dù là tin vui nhưng hắn cũng có chỗ không thoải mái.

"Em, vì sao giấu anh? Vì sao không nói anh biết Nội muốn gặp em. Nhỡ đâu bà Nội bắt em rời xa anh, nhỡ đâu hai người sau lưng anh bàn điều kiện, nhỡ đâu bà Nội ức hiếp em..."

Câu nói một lần nữa bị đánh gẫy bằng một cái tát.

"Nói tào lao. Không nói còn không phải là sợ vì anh như vậy sao? Vừa nãy ai nói là hiểu bà mình, giờ chứng minh là anh "điêu" đi."

"Anh chỉ là lo cho em."

"Thôi khỏi lo đi. Cảm ơn."

Hai người cãi cãi, cười cười, nháo nháo rồi kết thúc bằng một nụ hôn sâu.

Bật mí một chút, có người nào đó vừa về đến phòng mình, lại phải vừa ôm mặt, vừa tự lẩm nhẩm với bản thân "mình không thấy gì hết, không thấy gì hết..." Rồi lui đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro