Chương 9: Tôi có phải thích cậu rồi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phục vụ thấy Vương Thanh bị bỏng cũng hoảng hốt, rối rít nhận lỗi rồi 3 chân bốn cẳng chạy đi tìm thuốc trị bỏng. Lúc thuốc được đem tới, người phục vụ tỏ ý muốn giúp Vương Thanh bôi thuốc (phục vụ nam nha). Vương Thanh liền từ chối,

"Không cần, không sao đâu."

Phùng Kiến Vũ liền lấy tuýp thuốc, "Sao lại không cần, để tôi. Thanh ca, anh đi vào nhà vệ sinh đi, tôi giúp anh bôi thuốc."

Vương Thanh thật cảm con mẹ nó động a, nhưng nghĩ tới cái thân hình không đường nét của mình nếu bị phơi ra trước mặt Đại Vũ thì có nước chui xuống hố, nên lại từ chối, "Không sao. Tôi thật sự không sao."

"Bây giờ không bôi, ngày mai nó lại phồng lên. Đi nhanh." Phùng Kiến Vũ không nhẫn nại, trực tiếp đẩy Vương Thanh ra khỏi chỗ ngồi.

Thấy ánh mắt cương quyết của Đại Vũ, Vương Thanh lại ngậm ngùi đi theo, nhưng trong lòng thiệt không thoải mái a.

Cả hai tiến về phòng vệ sinh nam, đây là phòng đơn, loại 1 người dùng. Phùng Kiến Vũ chốt cửa và bảo, "Thanh ca, giờ anh cởi áo ra xem nào." (Bảo bối háo sắc a)

Vương Thanh vẫn dùng dằng chỉ cởi mấy nút đầu. Phùng Kiến Vũ đến trực tiếp kéo áo xuống, lộ ra bả vai trắng nõn của Vương Thanh, "Anh trắng thật."

Vương Thanh xấu hổ, đỏ ửng toàn thân như con tôm luộc.

"Anh nhìn này, đỏ hết, giờ không thoa thuốc sẽ để lại thẹo." Phùng Kiến Vũ vừa thoa thuốc, vừa cằn nhằn. "Ây, anh có vết bớt này, bẩm sinh à."

"Uhm"

"Anh đau lắm hả, Thanh ca, sao người anh cứng đơ vậy? Tôi sẽ làm nhẹ tay."

Mỗi lần, Phùng Kiến Vũ chạm vào da thịt, là hắn lại cảm giác như có luồng điện chạy qua cơ thể. Cảm giác vừa sung sướng, vừa ngượng ngùng, lại vừa có 1 chút sợ hãi vì không biết đây là gì? Hắn với bọn Thu Thực, Vô Khúc, bình thường ở ký túc xá cũng để trần, chơi giỡn, đụng chạm nhau, mà 1 tý cảm giác cũng không có. Nhưng tại sao với Phùng Kiến Vũ....

Sau khi rời khỏi nhà hàng, trong đầu Vương Thanh chỉ có 2 suy nghĩ, 1 là cảm giác kia là sao, 2 là mình nhất định phải giảm cân. Hắn không muốn khi có cơ hội ở gần, thân mật với Đại Vũ là cứ phải đắn đo. Hắn phải bày ra trước mắt Phùng Kiến Vũ 1 cơ thể hoàn mỹ nhất.

(không phải suy nghĩ thứ 2 đã trả lời cho câu thứ nhất sao papa?, đó là yêu đó, mà đó có phải là yêu không, mà sao vắng anh thì buồn ố ồ ố ô)

Vì sự kiện bị bỏng mà ông chủ muốn miễn phí bữa ăn cho 2 người. Nhưng lại sợ người phục vụ kia bị trừ lương, Vương Thanh lại đòi trả. Thế là cuối cùng bữa ăn giảm 50%, còn được thêm 2 phiếu giảm giá cho lần sau. Phùng Kiến Vũ thấy được con người Vương Thanh, bên ngoài nhìn khô khốc vậy chứ thật biết lo nghĩ cho người khác. Lòng cậu bây giờ nghĩ " sủng sao cho đủ với tên nam nhân này đây", làm bạn với hắn quả là may mắn.

Vương Thanh lại đưa Phùng Kiến Vũ về tận ký túc xá, vì tiện đường, đến ký túc xá của Đại Vũ trước, rồi đi bộ thêm 1 khoảng ngang sân trường mới đến ký túc xá của hắn.

Trước khi chào tạm biệt, Phùng Kiến Vũ không quên căng dặn Vương Thanh, "Mấy ngày này, tránh đụng nước chỗ đó, nhớ thoa thuốc mỗi ngày."

"Uhm, tôi biết rồi, cảm ơn cậu. Ngủ ngon."

"Cảm ơn anh vì bữa tối."

"à, mai chủ nhật, lên trường xem kết quả?"

"Ừ, phải đi chứ, anh đi không?"

"Đi."

"Mấy giờ muốn gặp?"

"Càng sớm càng tốt." tất nhiên hắn muốn sớm rồi, vì được ở bên cậu lâu hơn 1 chút, vả lại còn có động lực cho hắn dậy sớm, vận động cơ thể nữa.

"Vậy đi khi nào tôi dậy, tôi sẽ gọi cho anh."

"Được"

"Vậy mai..."

Hơn 15, 20 phút đồng hồ, hai người mới chào xong câu tạm biệt.

Bây giờ Vương Thanh đang ngồi trên giường của hắn, tha thẩn nghĩ về sự kiện lúc nãy. Trong phòng hắn, nói đến yêu là phải nói đến Vô Khúc, 1 tên sát thủ tình trường, thay bồ như thay áo, Đặng Chí là tên mọt sách khoa kịch nghệ nhưng lại rành tình yêu trong phim truyền hình, Thu Thực là cậu bé rất được các tỷ muội và cả các ca ca yêu thích. (Vậy có 3 thằng này làm quân sư là được rồi) Vương Thanh chợt lên tiếng hỏi:

"Vô Khúc, tôi hỏi cậu, nếu 1 người tự nhiên rất thích gặp 1 người, thích ở cạnh người đó, cảm giác rất vui vẻ, không gặp lại nhớ đến, người khác quan tâm người đó thì lại khó chịu, người đó đụng vào thì lại thấy tê tê, vậy đó là cảm giác gì?"

"Là yêu đó."

"Ây da, không phải chứ"

"Đại ca, rõ ràng vậy mà."

Đặng Chí cũng chọt miệng vào, "thích gặp, thích ở cạnh là vì yêu thích, không gặp thì nhớ là tương tư, khó chịu với người khác là ghen, đụng vào tê tê là kích thích. Hội đủ những điều đó là yêu rồi."

"Ây, không thể nào." Vương Thanh vẫn còn chưa tin được điều đó. Trong đầu hắn nghĩ, "2 thằng con trai, yêu gì, mà đương gì chứ !"

"Sao lại không thể Thanh ca, anh để ý cô em nào rồi à." Thu Thực gần đó cũng tham gia vào.

"Không có"

"Vậy anh hỏi những cái đó làm gì?"

"Có bạn hỏi tôi, nhưng tôi không biết làm sao trả lời."

"Vậy sao anh bảo là không có thể?"

"Hai thằng con trai thì có thể không?" Vương Thanh cũng buông ra thắc mắc trong lòng mình, cố tìm 1 câu phủ định.

"Sao lại không? Thời đại nào rồi Thanh ca, yêu chính là yêu, giới tính không phải rào cản." Thanh Thực hùng hồn

"Nếu là cậu, cậu có thể yêu nam nhân không?" Vương Thanh hỏi vặn.

"Có thể a." Thu Thực vẫn khẳng định

"Vương Thanh, nếu anh còn băng khoăng chi bằng làm 1 phép thử," Vô Khúc nói.

"Không phải là tôi."

"Nói với bạn anh thử."

"Thử làm sao?"

"Con trai mà, chỉ có phần dưới là không biết nói dối. Ở gần người đó, tìm cách đụng chạm 1 chút, coi thằng nhỏ của hắn có phản ứng không là tự có câu trả lời."

"Thằng hỗn đản này," Vương Thanh đỏ mặt chửi 1 câu.

"Tôi chỉ là nói thật."

"Không thì thử cách của tôi đi." Đặng Chí lên tiếng.

"Cậu nói đi. Đừng có lãng xẹt như tên này là được."

Vô Khúc cãi, "gì chứ, đó là cách đúng nhất, với đối tượng là nam lại càng chính xác a."

"Cậu im ngay cho tôi. Đặng Chí, nói."

"Bảo bạn anh ở gần cậu ta khoảng cách gần nhất có thể, xem tim mình có đập mạnh không, có muốn hôn hay ôm lấy cậu ta không? Rồi tránh mặt cậu ta đi, xem thử có nhớ cậu ta đến không chịu nổi không? Nếu 2 cái đó đều có, vậy chắc chắn bạn anh si mê cậu nhóc ấy rồi."

Cái đầu là gần như có kết quả phân nửa rồi, Đại Vũ chỉ lau mồ hôi cho hắn thôi mà tim hắn lại như muốn nhảy khỏi lồng ngực rồi, hắn lại không dám nhìn lâu vào đôi mắt kia...cả đêm Vương Thanh không ngủ được, "Tôi có phải thích cậu rồi không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro