Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trần Việt, cô ở đâu? Sao còn chưa có trở về? Cô có biết bác gái đã lo lắng muốn chết hay không." Nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ đặc biệt trung tính của Trần Việt thì Cảnh Nhiên kích động đến có chút nói năng lộn xộn.

Lão thái thái một mực phờ phạc bên cạnh, mắt thấy điện thoại tiếp thông, lấy lại tinh thần, chen đến bên cạnh hắn, lỗ tai dựa vào điện thoại, muốn nghe xem con gái đang nói cái gì.

"Cảnh Nhiên?" Lúc này Trần Việt ở bên kia điện thoại bụng đầy nghi hoặc, điện thoại rõ ràng là số trong nhà, tại sao lại xuất hiện thanh âm Cảnh Nhiên? Chẳng lẽ là bởi vì bão nên đường dây trục trặc, sai tuyến rồi?

"Là tôi, tôi đưa bá mẫu trở về, sao cô còn chưa có về nhà?"

"A, xe tôi bị hư rồi, vừa rồi xuống dưới nhìn một chút, không biết nguyên nhân gì." Trần Việt có chút bất đắc dĩ, xe hơn năm mươi vạn nói thả neo liền thả neo, hơn nữa còn chọn thời khắc mấu chốt như vậy, xem ra cô thật sự nên suy nghĩ thật kỹ muốn đổi xe hay không.

"Ở đâu, tôi qua nhìn xem." Nói đến xe, hắn là nhân sĩ chuyên nghiệp, ngay cả lời nói cũng nắm chắc gấp đôi.

Sau đó nghe xong Trần Việt đọc địa chỉ, Cảnh Nhiên liền vội vàng đứng dậy, "Bác gái, cháu đi giúp Trần Việt, xe cô ấy bị hư."

"Tiểu Việt không có sao chứ." Lão thái thái đứng dậy đi theo hắn tới cửa, "Rất may vì có cháu ở lại, bằng không một mình bác sẽ lo lắng muốn chết."

"Không có việc gì, chỉ là xe xảy ra chút vấn đề, bác gái, bác đi lấy cái áo khoác cho Trần Việt a, không biết cô ấy có bị mưa xối hay không." Cảnh Nhiên vừa mang giày vừa nhắc nhở lão thái thái, vừa rồi nghe Trần Việt nói cô có xuống xe kiểm tra một chút, ngày mưa gió lớn như vậy, cho dù có bung dù, cũng sẽ bị ướt trong nháy mắt.

Lão thái thái rất nhanh cầm áo khoác giao cho hắn, vẫn không quên dặn dò hắn, "Hai đứa đều phải bình an trở về cho bác."

Xe của Trần Việt bị thả neo tại nơi cách nhà kỳ thật chỉ có 10 phút đi xe, khi Cảnh Nhiên lái xe Sở Bạch đi tới thì nhìn đến trong cuồng phong bạo vũ (mưa gió rất lớn), chỉ có xe của cô cô đơn đứng ở dưới đèn đường, ngọn đèn hơi yếu tại mưa cọ rửa, có vẻ phá lệ mông lung, tình cảnh như vậy làm cho hắn cảm thấy có chút thê lương.

Khi thấy Trần Việt ngồi ở trong xe toàn thân ướt đẫm, thần sắc sa sút, thì tình cảm miêu tả sinh động tràn đầy trong nội tâm, trong nháy mắt này rốt cuộc tìm được lối ra có thể phóng thích.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn liền thích vẻ đẹp trung tính của cô, nhưng từng cử chỉ khắp người cô đều rất "đàn ông", làm mất đi một chút xíu nhớ nhung vẻn vẹn trong lòng hắn, cộng thêm cô là sự thật đồng tính luyến ái, xem như triệt để phủi sạch trơn cảm tình vừa mới nảy mầm của hắn.

Nhưng nhìn đến cô trong bàng hoàng lại toát ra sự mềm mại và bất lực đặc biệt của phụ nữ thì cái chồi bị phủi sạch trơn lại lặng yên nảy mầm.

Tình cảm yêu mến tràn đầy cả người hắn, rõ ràng nói cho hắn một sự thật —— hắn thực thích "Nữ đồng tính luyến" rất khốc, rất tuấn tú này!

Sự thật châm chọc cỡ nào. . .

Tâm tình bây giờ còn phức tạp hơn cả cơn bão này.

Nhưng phức tạp thì phức tạp, tình huống lúc này căn bản không cho phép hắn có thời gian ở một bên đấu tranh tư tưởng, chờ ngày bão này qua đi, hắn sẽ lại để ý đến tâm tình như bão này của mình.

"Cảnh Nhiên, cái xe đáng chết này đột nhiên phát hỏa." Sau khi Trần Việt nhìn đến Cảnh Nhiên, trong ánh mắt nhiều hơn vài phần thần sắc, tuy cô đã cố gắng làm cho mình thoạt nhìn trấn định một chút, nhưng trong lời nói ra vẫn mang theo một tia ủy khuất.

Vừa rồi cô vẫn không gọi được điện thoại bất luận kẻ nào, chờ tín hiệu thông, người đầu tiên gọi vào lại là hắn, không nghĩ tới "đàn ông yếu đuối" làm cho cô có chút xem thường, cũng ở thời điểm cô cần giúp đỡ nhất thì xuất hiện ở trước mặt cô, thật sự làm cho cô rất bất ngờ.

"Tôi đi nhìn xem, hẳn là đường dẫn xảy ra vấn đề rồi, mang theo cái áo khoác cho cô, mặc vào đi." Cảnh Nhiên bung cây dù, đưa áo cho cô, đột nhiên một hồi gió lớn thổi qua, thiếu chút nữa thổi bay cây dù của hắn, hắn cầm được miễn cưỡng, sau đó thu cái dù lại,  mặc kệ mưa lớn đánh tới trên người của hắn.

Đi qua mở nắp ra đồng thời dùng một tay ổn định, hắn không sợ bị gió thổi, nương mình mở ngọn đèn xe, Cảnh Nhiên đưa đầu vào dò xét, kiểm tra vấn đề bên trong.

Trần Việt ngồi ở trong xe có chút ngẩn người, nhìn đến Cảnh Nhiên thu cái dù lại mới đột nhiên tỉnh táo lại, tranh thủ thời gian xuống xe đi hỗ trợ, áo sơ mi mỏng manh trước đã bị ướt, dính chặt vào cơ thể, cho dù có mặc thêm áo khoác Cảnh Nhiên mang đến cho cô, xuống xe gặp gió thổi qua, vẫn nhịn không được hung hăng rùng mình một cái.

Cô dám thề, lớn như vậy, nhưng đây là lần đầu gặp tình huống chật vật như thế.

Cảnh Nhiên thấy cô đi ra, nhíu nhíu mày, "Sao cô ra đây, quần áo dính ướt sẽ cảm đấy."

"Anh không phải cũng đều dính ướt sao!" Đi đến bên cạnh hắn, hai tay Trần Việt cố nắm nắp động cơ nói ra: "Tôi tới vịn, anh tranh thủ thời gian xem xét cho tốt đi, gió càng lúc càng lớn."

Nhìn nhìn bộ dạng nhếch môi cố chấp của cô, Cảnh Nhiên không nói gì nữa.

Gió lớn cùng với mưa to tầm tã làm cho người ta càng ngày càng không chống đỡ được, "Túi công cụ ở phía sau đuôi a." Không đợi Trần Việt gật đầu, người khác đã đi chậm qua tìm túi công cụ.

Trời mưa làm cho Trần Việt sắp mở mắt không nổi, thành thực mà nói, thời tiết như vậy cô nhiều ít sẽ cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là vừa rồi, xe hỏng rồi điện thoại cũng không gọi được, một mình ngồi ở trong xe, rõ ràng cảm thấy rất sợ hãi.

Lại nhìn người con trai khom người sửa xe bên cạnh, trong nội tâm lại lập tức nảy lên một cỗ cảm giác an toàn không hiểu, cảm giác thật ấm áp.

"Tốt lắm, cô thử xem có thể khởi động hay không." Cảnh Nhiên đứng thẳng dậy nói ra.

Trần Việt nhẹ nhàng thở ra vội vàng chạy vào khởi động xe, khi động cơ phát ra tiếng oanh quen thuộc thì trên mặt đẹp đang căng cứng của cô rốt cục lộ ra nụ cười thật tươi, nghĩ thầm, Cảnh Nhiên này quả nhiên thật sự có tài.

Cảnh Nhiên đắp kín nắp động cơ, hướng cô khoát khoát tay, "Cô đi trước, tôi ở phía sau đi theo."

Hắn là đang bảo vệ cô sao? Trần Việt nhướng lông mày, liền lái xe đi trước, trước đều là mình sắm vai nhân vật hộ hoa sứ giả, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành một bông hoa cho người khác che chở, mặc dù có chút quỷ dị, nhưng cảm giác bất an không còn là được.

Chờ hai người khó khăn đem xe lái vào bãi đỗ xe thì trong lòng đều có một loại cảm giác thành tựu chiến thắng trở về, vì vậy nhìn qua cửa sổ xe, nhìn nhau cười.

Bởi vì thời gian đã muộn, cộng thêm thời tiết rất ác liệt, Cảnh Nhiên đương nhiên bị giữ lại, nhưng lưu lại rồi, có một rất vấn đề nghiêm trọng bày ở trước mắt bọn họ.

Trong nhà Trần Việt căn bản không có quần áo có thể cho Cảnh Nhiên tắm rửa! !

Bởi vì hai người đều bình an đã trở về, lão thái thái cũng khôi phục tinh thần sáng sủa như trước, vui tươi hớn hở nói: "Không sợ, máy giặt quần áo giặt xong có thể hong khô."

"Mẹ, hiện tại không có điện! Dùng máy giặt quần áo như thế nào?" Trần Việt thốt ra lời này xong, ba người đều 囧 (đứng hình =]]).

Cảnh Nhiên cũng rất khó xử, muốn trở về cũng không được, huống hồ hiện tại bên ngoài đen thui, lái xe thật sự không an toàn, nhưng dạng toàn thân ướt sũng này, cảm giác thật sự rất không dễ chịu.

Trần Việt trở về trong phòng cầm quần áo tắm cho hắn, "Nếu không, anh mặc tạm cái này đi." Không còn cách nào, trong đống quần áo của cô, thì cái này là rộng nhất.

"Đúng đúng đúng, mặc tạm cái này, tranh thủ thời gian đi vào tắm rửa, bằng không hai đứa sẽ cảm đấy ." Lão thái thái ôm qua áo tắm nhét vào trong tay Cảnh Nhiên, hướng hai người ồn ào.

Tuy áo tắm hình thức đơn giản, nhưng vẫn có chút nữ tính, Cảnh Nhiên cầm lấy tiếp tục ngẩn ngơ, nói "Trần Việt đi tắm trước, tôi trễ một chút cũng không sao."

Từ lúc vào cửa nhà, tầm mắt của hắn luôn không tự chủ được mà theo sát cô chạy, áo khoác trên người cô bị bỏ ra, quần áo còn sót lại bởi vì bị mưa rơi ẩm ướt mà dính sát trên thân thể cao gầy của cô, càng mơ hồ có thể nhìn đến xuân quang bên trong, hắn nhìn có chút miệng đắng lưỡi khô, tinh thần thất thường.

Trần Việt cũng không còn đùn đẩy nữa, cầm quần áo bước vào phòng tắm.

Khi cô mặc một bộ trang phục áo sơ mi quần ngắn ở nhà đi ra thì hô hấp của Cảnh Nhiên lại bị xiết chặt, vội vàng cầm áo tắm hướng trong phòng tắm chạy tới.

Ông trời, sau khi phát hiện tâm tình mình chuyển biến, nhìn thế nào đều sẽ cảm thấy Trần Việt hấp dẫn, chẳng lẽ đây là sức quyến rũ của tình yêu?

Nhanh chóng bỏ đi quần áo ướt sũng, mở vòi nước ra tuỳ ý để nước nóng phóng đi cảm giác lạnh buốt toàn thân, còn có xúc động mơ hồ bắt đầu nảy sinh.

Khi đang thoa sữa tắm, ngọn nến ở trên bồn rửa tay đột nhiên tắt, trong phòng tắm lập tức một mảnh tối đen, Cảnh Nhiên không tiếng động thở dài, cảm giác mình không may thật đúng là tùy thời tùy chỗ .

Chỗ không phải mình quen thuộc, bởi vậy hắn lục lọi nửa ngày, sửng sốt không có sờ đến chốt mở vòi nước vừa rồi.

Nổi giận thở dài lần nữa, liều mạng thét lên, "Bác gái? Trần Việt?. . . . Ngọn nến tắt tôi nhìn không thấy."

Rất nhanh cửa ra vào liền truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trần Việt: "Tôi đang suy đoán anh sẽ ở bên trong sờ bao lâu mới hô người, vừa rồi tôi muốn nhắc nhở anh ngọn nến sắp cháy hết rồi, không nghĩ tới anh lại vội vã bỏ chạy vào như vậy."

Cảnh Nhiên ở bên trong tiếp tục cười khổ, trong nội tâm kêu oan: tôi có thể không vội ư, nếu như chậm một chút..., cô có thể thấy tận mắt chứng kiến cảnh đàn ông biến thành người sói!

Vươn tay đi mở cửa, muốn từ trong khe cửa nhận lấy ngọn nến, không nghĩ tới cô rõ ràng cầm ngọn nến mà lại nghênh ngang vào.

Cảnh Nhiên lại càng hoảng sợ, ngoài thất kinh, vội vàng vươn tay đi che bộ vị trọng điểm trên người mình, khẽ quát lên: "Gặp quỷ, sao cô cứ như vậy mà vào!" Chờ một chút bị lão thái thái thấy được làm sao!

Chỉ thấy Trần Việt chậm rãi mà đem ngọn nến  đặt lên trên bồn rửa tay, đưa mắt khắp nơi xoay người quét hắn một lần, "Tôi sợ tay anh ẩm ướt làm tắt ngọn nến!"

Nói xong liền nhấc chân đi ra ngoài, trong tích tắc đóng cửa lại nghe thấy cô trầm thấp cười đáp: "Làm thì cũng đã làm rồi, anh xấu hổ cái gì!"

Cảnh Nhiên trong phòng tắm cứng thành tượng khắc, cô gái này thật đúng là đồng tính luyến ái!

Tắm xong, buồn khổ mặc vào áo tắm cỡ nhỏ, đứng ở trước gương, hắn thô tục chửi bới mong cơn bão này mau hết.

Nếu như không phải cơn bão đáng chết này, hiện tại hắn nhất định là mặc đồ ngủ thoải mái nhất của mình, nằm ở trên giường vô cùng quen thuộc xem tạp chí xe hơi yêu thích, tuyệt đối sẽ không chạy tới nhà Trần Việt mặc áo tắm nữ của cô!

Bão này tới thật sự là tà môn XX hắn!

Lôi kéo áo tắm uốn éo đi ra khỏi phòng tắm, đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Trần Việt giễu cợt, mà ngay cả chính hắn còn cảm thấy buồn cười, huống chi là người khác!

Điều làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là, Trần Việt chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn, "Không tồi, tốt hơn rất nhiều so với mong đợi!"

Có lẽ cô đã chuẩn bị tâm lý tốt cho tình cảnh tệ nhất, cho nên nhìn thấy hắn thì mới có thể bình tĩnh được như thế?

"Muốn cười thì cười, đừng cố nhịn." Hắn cam chịu nói.

Trần Việt nghiêm túc gật gật đầu, cầm một cái khăn lông lau khô tóc cho hắn, "Rất mắc cười."

"Bác gái ngủ rồi?" Vừa lau tóc, hắn vừa tìm bóng dáng lão thái thái bốn phía.

"Bình thường bà đều là hơn chín giờ mới ngủ, hôm nay xem như trường hợp đặc biệt. Anh muốn ăn chút gì đó không? Bụng tôi hơi đói, muốn ăn khuya chút."

Cô đứng lên đi đến phòng bếp, Cảnh Nhiên cũng rất tự nhiên theo sát đi theo, ngoài ý muốn nói: "Cô biết nấu cơm?"

"Đương nhiên!" Trần Việt cười nhạo, rất không đồng tình đối với câu hỏi của hắn, nghĩ thầm tài nấu nướng của cô dù không nhiều, cũng nhiều hơn so với một người đàn ông như hắn.

Nhưng sự thật chứng minh, cô nấu mì cũng bị phỏng đầu ngón tay, tài nấu nướng thật sự rất tệ, sau khi thấy Cảnh Nhiên thành thạo nấu ăn, cô không thể không thừa nhận sự thật khác —— tài nấu nướng của cô tồi hơn hắn nhiều.

Nhìn bát mì thơm ngào ngạt bưng lên, Trần Việt nhịn không được thốt ra: "Cảnh Nhiên, anh thực hiền lành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro