Chương 40: Ngoại truyện - Ngựa thần lướt gió tung mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cực kỳ lâu sau đó. . . .

Sau khi Trần Việt trở thành Bà Cảnh. . . .

Cảnh gia có điều khoản phân công công việc cho mỗi thành viên gia đình rất rõ ràng.

Cảnh Nhiên nói: chuyện lớn trong nhà anh lo, việc nhỏ đều giao cho bà xã quyết định.

Trần Việt nói: trong nhà cơ bản không có chuyện lớn.

Cảnh Mân nói: trong nhà có anh trai như vậy thực mất mặt (cô sớm đã không ở chung với bọn họ rồi, nhắm mắt làm ngơ.)

Mắt thấy sắp đến năm mới mà người đàn ông duy nhất trong nhà lại tỏ vẻ rất ỉu xìu, mà tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, cứ như mắc chứng bệnh u buồn, cả ngày than thở, làm cho người bên ngoài nhìn vào cũng muốn phát bệnh theo.

Cảnh gia tổng cộng chỉ có hai người, "Người bên ngoài" ở đây đương nhiên là chỉ Bà Cảnh - Trần Việt nữ sĩ, Trần Việt là ai a, cô chính là người phụ nữ mạnh mẽ đứng đầu một công ty vài trăm người, tính khí còn mạnh mẽ hơn nữ vương N lần, làm sao có thể để người khác làm ảnh hưởng tâm tình của cô!

Huống chi cô vẫn nắm giữ chủ quyền tuyệt đối của cái nhà này, cô càng không cho phép người đàn ông đã thăng cấp làm chồng cô kia đem không khí thoải mái trong nhà trở nên ô nhiễm đến chướng khí mù mịt.

Phải tranh thủ bóp chết cơ hội nảy sinh của mặt trái tối tăm. . . .

Cho nên cô quyết định tìm thời gian cùng ông xã thân yêu của cô nói chuyện hữu hảo một chút.

Thời gian được chọn là buổi sáng chủ nhật, địa điểm tâm tình là đặt ở trên giường lớn trong phòng ngủ của bọn họ, về phần tại sao địa điểm phải là trên giường, nghĩ đến điểm này, Trần Việt liền ngăn không được trợn mắt nhìn thẳng.

Bình thường hai người bọn họ đều có công việc riêng, thời gian chồng lên nhau nên khoảng thời gian để tình nồng ý mật ngày ít càng ít, cộng thêm hai người bọn họ đều xúc động như động vật ăn thịt, chỉ cần có thời gian, liền lên giường quay cuồng cắn xé một phen, cho nên thời gian Chủ nhật, trên cơ bản đều là lãng phí ở trên giường.

Điểm này tuy cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng thực sự không dám phàn nàn cái gì, bởi vì cô cũng là một trong những người giựt dây quay điên cuồng trên giường, hương vị ông xã nhà cô thật sự là cực kỳ mỹ diệu, làm cho cô nhịn không được ăn đến nghiện.

Ngừng, hồi tưởng đến đây phải dừng lại, tiếp tục nghĩ, sẽ không còn tâm tư nói chuyện chính sự nữa!

Sáng sớm vào đông, gió lạnh ngoài phòng gào thét, một mảnh hiu quạnh, mà trong phòng, lại tràn đầy xuân ý dạt dào, phong cảnh kiều diễm vô hạn.

Trên chiếc giường siêu lớn, trong chiếc chăn màu lam nhạt, hai cỗ thân hình không mảnh vải đang theo cùng một tiết tấu đụng chạm, dựa theo tiết tấu ra vào, cùng với là tiếng than nhẹ và thở gấp.

Theo tần suất tiết tấu ngày càng nhanh, chiếc giường lớn có đệm êm cũng bắt đầu có chút loạng choạng, chứng kiến được trình độ kịch liệt trên giường, khi người đàn ông mấy lần dùng sức thâm trầm đánh trận, phần cơ thể bên trên bắt đầu nhẹ nhàng run lên, tư thế trong nháy mắt như ngừng lại vì động tác cuối cùng.

Mở điều hòa trong phòng lên, ấm áp như xuân, bởi vì vừa rồi kịch liệt vận động, trên tấm lưng rắn chắc rộng rãi của người đàn ông là một tầng mồ hôi mịn, lượn lờ vài vệt như từng nét hoa văn rồi lặng yên rơi xuống.

Một tiếng thở dài thoả mãn từ trong miệng hắn thoát ra, có mùi vị hoan ái nồng đậm, nhưng lập tức, hắn lại kinh ngạc "A" một tiếng, chỉ thấy thân hình cao lớn khôi ngô của hắn bị tốc độ sét đánh đến mức không kịp bưng tai, mạnh té lên trên mặt đất.

Cái mông trần ngồi ở trên mặt thảm, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn đùi ngọc thon dài giơ lên thật cao trên giường, không thể tin được mình lại bị cái đùi đẹp xiu xíu này không lưu tình chút nào đá xuống giường trong giây phút mình đang tiêu hồn.

"Bà xã, vì cái gì mà đạp anh!" Cảnh Nhiên xoa cái mông thong thả đứng dậy, hắn rõ ràng còn đang tự do bay lượn trên Thiên đường, kết quả lại bị một cước của cô đạp về trái đất, thật sự là quá quá phận!

Từ khi kết hôn đến nay, Trần Việt chưa từng dùng chiêu này nữa, trên giường cũng đều là mặc hắn chà xát xoa nắn, ngoan ngoãn giống như con mèo nhỏ. Sao hôm nay bệnh cũ lại tái phát rồi? Ngã như vậy rất nguy hiểm, cũng không đến mức là sẽ liệt nửa người, nhưng ngộ nhỡ khiến công năng giới tính của hắn gặp trục trặc, thì đến lúc đó người khóc tuyệt đối là cô.

Trần Việt một tay chống đầu, hai con mắt híp lại nhìn người đàn ông từ trên mặt đất bò lên giường, hừ lạnh một tiếng, "Vừa rồi em đã hô ngừng rồi, anh còn làm đến sung sướng như vậy!"

Cảnh Nhiên ngơ ngẩn, "Nhưng mỗi lần em đều vừa nói 'không được, dừng một cái' thì lại ôm chặt anh muốn chết không tha, anh căn bản cũng không biết rõ cái ngừng này của em có phải là muốn ngừng thật hay không."

Mỗi lần cô xem hắn như siêu nhân, ăn xong còn muốn ăn nữa, đều có tiền lệ như vậy, lúc cô hô ngừng, hắn cũng rất tự giác không đếm xỉa đến lời nói của cô, không nghĩ tới lần này cô hô lại là thật.

Nhìn người đàn ông muốn lên giường lại không dám lên, thân thể trần truồng đáng thương ghé vào bên giường, Trần Việt phì cười ra tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lên đây đi."

Kỳ thật cô cũng không muốn đá hắn, nhưng quá lâu không dùng chiêu này rồi, nhất thời nắm được lực đạo, dùng sức quá mạnh mới đem hắn đá bay ! Bất quá đánh chết cô cũng sẽ không thừa nhận sai lầm này.

Chờ người đàn ông lần nữa bò lên giường, chui vào trong chăn, cô tự nhiên đem mặt dựa đến trước ngực hắn, ma sát lồng ngực ẩm ướt mồ hôi, miệng cong cong nhẹ nhàng vui vẻ.

"Cảnh Nhiên, dạo này anh có tâm sự sao?" Duỗi một ngón tay khều khều một nụ hoa của hắn, cô giống như lơ đãng hỏi hắn, thực tế trong lòng lại để ý hơn mạng.

Cảnh Nhiên đang giúp hai người đắp lại chăn,  nghe được lời của cô, sắc mặt trong nháy mắt mờ đi, đầu trầm thấp nói: "Hai ngày nữa trong bãi đỗ xe muốn tụ tập một bữa cuối năm, bởi vì anh đã là một trong vài đối tác, cho nên phải mang theo người nhà tham gia."

Lúc đầu năm, Sở Bạch lấy lý do mở rộng bãi đỗ xe, đưa vài nhân viên lâu năm vào làm cổ đông, kỳ thật một mình Sở Bạch cũng có rất nhiều tiền có thể đầu tư, nhưng lại chia ra một ít cổ phần công ty cho bọn hắn, suy đi tính lại thì ai trong bọn họ biết rõ.

Trước mặt tình hữu nghị, cho dù cứng rắn thế nào, thì cũng có thể biến thành một chú gà nhà ôn thuần.

Nghe được hắn phiền lòng vì nguyên nhân này, khoé miệng đang cong lên của Trần Việt cứng đờ, "Dẫn em đi tham gia khiến anh khó xử như vậy sao?" Hai tay nắm lại, nghiến răng nghiến lợi.

"Không phải, chỉ là buổi tối hôm đấy trùng với ngày tổ chức tiệc mừng sinh nhật của công ty em, thế nên anh mới cảm thấy khó xử." Nguyên nhân này là một, bất quá nguyên nhân chính đánh chết hắn cũng không dám nói ra.

Từ sau khi ở chung với Trần Việt, hắn là "Kẻ sợ vợ" mọi người đều biết, nhưng đối với hắn cái này ngược lại không cảm thấy có cái gì không ổn, dù sao hắn yêu cô, nghĩ làm sao thương cô, nhân nhượng cô không quá phận, nhưng khi vào trong mắt người khác nếu không phải người hiểu chuyện, thì đối với ít nhiều người không tính là quen thân họ lại đâm chọt nhiều, hắn cũng cảm thấy không dễ chịu lắm, dần dà liền sinh ra một ít tâm lý oán hận, sau khi có bóng tối tâm lý, hắn có chút sợ hãi khi mang theo bà xã như nữ vương ra ngoài, sự việc cứ chuyển biến ngày càng xấu như vậy.

Những điều này hắn cũng có thể vượt qua, cùng lắm thì để cho bà xã ít xuất hiện, tiếp xúc với bạn của hắn là tốt rồi, nhưng tiệc cuối năm này, cũng rất khó thoái thác, cho nên hắn mới cảm thấy rất tối tăm.

Trần Việt ngồi dậy liếc hắn, bán tín bán nghi, "Thật sự chỉ là như vậy?"

"Đương nhiên chỉ là như vậy!" Đầu người đàn ông đã cúi thấp tới mức tưởng chừng có thể rơi.

"Cái này cũng không phải vấn đề to tát gì." Cùng lắm thì trì hoãn tiệc tối công ty lại một ngày là được, dù sao mọi thứ cũng đều là cô định đoạt, hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, hiếm lắm mới gặp trường hợp như này, người làm bà xã đến như cô, cũng có chút quá mức, lại thấy hắn khó xử như vậy, khẳng định không chỉ đơn giản vấn đề trùng thời gian.

Nghĩ như vậy, trong lòng đã ý định, chờ tý nữa gọi điện thoại xác nhận với Sở Bạch rồi nói sau.

Bữa cơm hôm nay, sáng sớm Trần Việt chỉ để lại một câu: buổi tối ra ngoài dự tiệc, sau đó liền biến mất cả ngày, cho đến hai giờ trước bữa tiệc, cô mới xuất hiện ở trước mặt hắn.

Nhìn mỹ nhân ăn mặc diễm lệ chói lóa trước mắt, Cảnh Nhiên lắc đầu, vỗ vỗ mặt, trừng mắt nhìn, lại cảm thấy giống như nằm mơ, "Bà. . . Bà xã?"

Một bộ lễ phục màu xanh ngọc để lộ bờ vai, tôn lên dáng người thon thả của cô càng trở nên hoàn mỹ, cùng với giày cao gót màu đen, cả người thoạt nhìn duyên dáng yêu kiều, uyển chuyển làm xúc động lòng người.

Mà ngay cả tóc giả cũng tỉ mỉ đội lên, có thể thấy rõ ràng mười phần là phụ nữ.

Xem ra hôm nay cô đã phí không ít tâm tư!

Cảnh Nhiên kích động đến hốc mắt nong nóng, một tay ôm eo của cô, bên tai cô thấp giọng nói ra: "Cám ơn em, bà xã, còn có, hôm nay em thật xinh đẹp!"

Trần Việt cười cười, ôm eo của hắn đi theo hắn vào đại sảnh yến tiệc náo nhiệt.

Hai người vừa vào, lập tức thành tiêu điểm của ánh mắt mọi người, càng nghe được vô số tiếng hít thở không khí nặng nề.

Bốn phía lập tức vang lên những tiếng xì xào bàn tán. . . . . .

"Đây là bà xã của Sư phụ Cảnh, không phải nói là nam nhân bà (người phụ nữ giống đàn ông) sao? Như thế nào còn nữ tính hơn cả Lâm Chí Linh!"

"Không phải nói cô dữ còn hơn cọp mẹ sao? Rõ ràng là tiểu nhân nói bậy!"

"Mỹ nhân như vậy sẽ đánh ông xã? Bị đánh cũng rất đáng a!"

. . . . . .

Cảnh Nhiên có điểm lúng túng nhìn nhìn người con gái bên cạnh, sợ tình huống như này sẽ làm cô cảm thấy phản cảm, bất quá đây cũng chỉ là lo ngại của hắn, chỉ thấy cô dịu dàng kéo cánh tay của hắn, giữ nguyên nụ cười nhẹ.

"Sở Bạch ở bên kia, đi nói chuyện với anh ấy đi." Cảnh Nhiên nhỏ giọng nói.

"Không được, em chỉ muốn ở bên cạnh anh." giọng điệu dịu dàng mang theo ngọt ngào trước nay chưa chưa có.

Cảnh Nhiên bị kinh hãi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn trộm cô, chẳng lẽ hôm nay cô đã bị cái gì đả kích sao? Bà xã dịu dàng như vậy, hắn thật đúng là vô cùng khó khăn để thích ứng! 囧.

"Sư phụ Cảnh, nhanh mang chị dâu vào chỗ ngồi a, mọi người đến đông đủ rồi." Hồ Dịch chen chúc qua mọi người, đẩy Cảnh Nhiên, muốn hắn đừng có tiếp tục đứng ngẩn người, hắn thật đúng là lần đầu tiên trông thấy người sau kết hôn còn thần hồn điên đảo đối với bà xã mình, thật sự là vô cùng kỳ lạ!

"Nha." Cảnh Nhiên lấy lại tinh thần, dắt bàn tay nhỏ bé của Trần Việt đi về hướng bàn chính, Sở Bạch ngồi ở ghế chính vẻ mặt cười nhưng không cười nhìn qua hai người bọn họ.

"Bà chủ Trần đại giá quang lâm, thật sự là vô cùng vinh hạnh a!"

Trần Việt liếc nhìn hắn, "Với tình hình hiện tại, Trưởng tiệm Sở vẫn nên gọi em là Bà Cảnh, em chỉ là người nhà, không phải là bà chủ gì." Vừa nói chuyện, vẫn không quên thẹn thùng dựa vào trong ngực Cảnh Nhiên, vô cùng ân ái.

Khoé miệng Sở Bạch co quắp lại, miễn cưỡng cười nói: "Vậy mời ngồi."

Trần Việt cong khóe miệng, cúi mắt xuống thu lại hào quang sắc bén lơ đãng toát ra trong mắt, trong lòng cô hiểu được, hôm nay có rất nhiều người chờ xem vợ chồng họ đùa giỡn, càng rất nhiều người muốn nhìn xem Cảnh Nhiên mất mặt thế nào.

Bất quá thật đúng là cực kỳ có lỗi, hôm nay tâm tình cô rất không tồi, khi dễ Cảnh Nhiên cũng chỉ có cô khi dễ trong nhà là được, ở bên ngoài cô làm sao có thể cho ông xã thân yêu của mình bị bắt nạt? Thật sự là một đám người ngu ngốc.

Sau đó tất cả mọi người thấy tận mắt, cọp mẹ trong truyền thuyết của Cảnh gia là con mèo ôn thuần hầu hạ ông xã của mình như thế nào, cũng rớt vỡ kính mắt trên đất.

"Ông xã, cái này mùi vị không tệ, anh nếm thử xem." Trần Việt gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của Cảnh Nhiên, Cảnh Nhiên cứng ngắc mà đem thịt bỏ vào trong miệng, nghẹn lại! Sở Bạch cũng nghẹn lại, những người ngồi bên cạnh cũng đều nghẹn lại!.

"Ông xã cái này có vẻ hơi mặn, anh uống hớp trà đi." Trần Việt giúp Cảnh Nhiên rót đầy ly trà, Cảnh Nhiên vội uống một ngụm, bị bỏng ! Sở Bạch cũng bị bỏng, những người ngồi bên cạnh cũng đều bị bỏng theo.

"Ông xã, khóe miệng bị dơ, em lau giúp anh." Trần Việt cầm lấy khăn tay thay Cảnh Nhiên lau khóe miệng, Cảnh Nhiên nghe lời cúi đầu xuống cho cô lau, vào trong mộng! Sở Bạch ngây người, những người ngồi bên cạnh đều hôn mê.

Trong lòng mọi người rống giận. . . . . .

Rốt cuộc là quỷ nào thiếu đạo đức táng tận lương tâm tung tin đồn nhảm? ?

Người phụ nữ mỹ lệ dịu dàng hiền lành, động lòng người như thế, tại sao có thể là cọp mẹ?? Cảnh Nhiên được hầu hạ giống như thái thượng hoàng kia làm sao có thể sợ vợ! !

Chết tiệt, tốt nhất đừng cho bọn họ nhìn thấy tên bịa đặt, gặp một lần đánh một lần, nhất định làm cho hắn không dám trái lương tâm mà đi bịa đặt! !

Một ngày hoàn mỹ cuối cùng cũng kết thúc, Trần Việt vịn chồng đã say về đến nhà, hôm nay hắn thật cao hứng, mà mình tự dưng lại hạ thấp mình như vậy, chắc cũng hù dọa đến hắn, thật sự là người đàn ông đáng thương.

"Cảnh Nhiên? Hoàn toàn tỉnh táo chưa?" Cô vỗ vỗ người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, có chút lo lắng hỏi.

Một lúc lâu sau, mới thấy hắn mở đôi con mắt đầy hơi nước ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, đột nhiên hốc mắt ửng đỏ, ôm cổ cô, bên tai cô khàn khàn nói: "Bà xã, em đừng như vậy, anh không muốn như vậy, em vốn nên kiêu ngạo, nhìn em vì anh biến thành cái dạng này, lòng anh đau lắm, em cứ tiếp tục khi dễ anh đi, đá anh, đạp anh đều được, anh thích em như vậy cơ! Ô ô. . . ."

Nghe hắn như trẻ con mà khóc rống lên, Trần Việt choáng váng, chờ hiểu được hắn nói cái gì rồi, không khỏi tức giận đến mức toàn thân phát run, bản thân cố gắng giả làm cô vợ săn sóc chồng cả ngày, kết quả lại là không được hắn thừa nhận.

Không thể nhịn được nữa, một chưởng vỗ về phía đầu của hắn, "Cảnh Nhiên, anh đúng là tên không có tiền đồ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro