Be Frozen - Đóng băng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Be frozen

Đóng băng.

o0o

Tác giả: Cris Ruan

Lời tựa:

Cho những ngày không thể tin tưởng bất cứ ai, sống ẩn dật như một xác chết biết di động, không cảm xúc, không yêu thương, không đau đớn.

Cho những niềm tin bị đánh mất từ những lỗ hổng chưa vá kịp liên tiếp đè lên nhau.

Những giấc ngủ ngắn và cần cổ đau nhức kéo dài cả tuần sau đó.

Cho cả những cơn điên dại về thể xác mỗi khi căng tròn, đòi thõa mãn.

Warning: 18+ có những cảnh miêu tả quan hệ xác thịt không che đậy, khuyến cáo đọc giả trên 18 tuổi.

Truyện:

Điện thoại trên tay run run báo hiệu một tin nhắn mới.

_ Hi! Làm quen nhé!

Type trả lời chỉ vài từ ít ỏi.

_ Muốn gì?

_ Muốn làm quen. Có vẻ không được thân thiện mấy nhỉ?

_ Sex hay yêu?

_ Cả hai.

Im lặng.

Thằng quái nào vậy?

Đã từ lâu lắm! Hắn không còn cảm giác, không hề biết sợ, biết đau, hay biết buồn….Những cảm xúc hết mức con người.

Mọi thứ chỉ đơn giản như một cú nhấp chuột với phần mềm tiện ích Wechat, chức năng look around quả thực rất hữu dụng cho những gã như hắn, không hề muốn yêu hoặc dính dáng đến bất cứ ai, kể cả kẻ đó có là hot boy đi chăng nữa! Cũng vô nghĩa.

Hắn đã tự đóng băng chính mình, để hạn chế tối đa những cảm xúc từ phía hắn với những người hắn tiếp xúc, với hắn tất cả đều giống nhau.

_ Sex thôi! Ko yêu.

_ Đời không có yêu sẽ rất nhàm chán. Em có bf rồi! Nên không sex, chỉ nói chuyện thôi! Nhưng nếu Anh show cho em xem thì được.

Để rồi xem cũng giống nhau hết thảy thôi!

Một cái bấm máy trên màn hình cảm ứng. Hình ảnh upload mất vài giây, chia sẻ, vậy là xong, gợi dục rất dễ, dễ hơn tưởng tượng.  

Những đường nét cơ thể ẩn hiện dưới lớp vải quần boxer. Hắn biết rất rõ mình đang làm gì.

Off video call.

Năm phút, không có hồi đáp.

Im lặng.

Hắn nằm phả hơi thuốc lên trần nhà tối.

“Trên đời này làm gì có tình yêu? Nhất là đối với những cuộc tình chợt đến- chợt đi, vui được lúc nào thì hay lúc đó thôi!”.

Hắn luôn tự nhắc bản thân mình như vậy.

Hơn một tuần rồi! Hắn tự nhốt mình trong phòng, đi ra ngoài những lúc đi làm hoặc thực sự cần thiết, ánh nắng đang dần làm mắt hắn nhòe đi, chỉ trong bóng tối, hắn mới thực sự là mình, hắn biết mình cần và muốn gì. Kiểu như những con bướm đóng kén ban ngày, chui ra khỏi kén ban đêm, hóa bướm rực rõ. Nhưng cũng như vẻ ngoài đẹp đẽ, chỉ để thu hút giới tính, nhằm thõa mãn nhu cầu.

Video sex chat.

Chỉ cần một cuộc gọi, đơn giản vậy thôi! Là thỏa mãn mọi nhu cầu, đâu cần nhất thiết phải ôm ấp, yêu thương bất kỳ ai?

Từ lâu lắm rồi! Hắn không quan tâm ai có quyền được chạm vào người hắn.

Cái cơ thể đã từng phốp phao ngày nào, bây giờ chỉ còn như một bộ xương khô biết di động, biết sao được, hắn đã quá chán ngán cái thế giới ồn ào bên ngoài. Thảng có đôi lúc, hắn sẽ có suy nghĩ, tự đông lạnh chính mình, để không còn cảm nhận những gì xảy ra xung quanh nữa! Ý nghĩ điên rồ xuất hiện khi hắn biết mình đã mắc bệnh trầm cảm. Hắn không muốn chia sẻ với bất kỳ ai, hắn không cho phép ai được biết bất cứ thông tin nào về hắn. Không ai chạm được vào những ký ức hắn đã cố đè nén chặt lại, cất giấu thật kín bên trong suy nghĩ sâu thẳm của chính mình.

Hơn ai hết, hắn sợ đau, sợ buồn, sợ phải quên đi những thứ hắn chưa kịp nhớ. Nên cách tốt nhất là ngủ đông trong một tảng băng, chỉ có như vậy, hắn mới có thể giữ an toàn cho chính mình, không ai có quyền được chạm vào hắn nữa!

Video call from KL.

_ Ah! Cuối cùng cũng như nhau hết thôi!

Hắn thì thầm khi ấn nút accept.

Hình ảnh bên kia bắt đầu xuất hiện trên màn hình, một cậu bé khỏa thân với tư thế nửa nằm, nửa ngồi, và cái hắn cần thấy đang chỉa thẳng lên trời.

 “Có thế chứ!”.

Có vẻ như cái thân thể đang dần teo đét đi được chụp lại bằng điện thoại đã khiến nhiều đôi mắt tò mò lần mò trên bức ảnh khỏa thân hắn tự chụp.

_ Em chuẩn bị tắm! muốn thấy của anh!

Đơn giản thôi! Cũng như hắn đã từng nhiều lần khác.

Camera điện thoại chĩa vào chỗ cần show. Phần đang căng cứng bên trong làm cho kẻ đang chiêm ngưỡng nó phải liếm môi thèm thuồm.

_ Cởi ra đi anh cho thoải mái.

Hắn đưa tay lần cởi từng nút một của chiếc boxer đen.

Hắn luôn biết cách để kích cỡ của hắn không làm buồn lòng người xem.

Phực.

Chiếc nút cuối cùng cũng được gỡ.

Súng của hắn bật lên hùng dũng hiển thị trên màn hình.

_ Em chịu hết nổi rồi! Mình bắt đầu đi anh!

_ Không muốn những từ ngữ hay câu chữ gì khác à?

_ Không! Chỉ cần hình ảnh là đủ rồi!

Những bàn tay bắt đầu làm công việc quen thuộc, như những con rắn cuốn mình xung quanh thân cây, trườn lên và xuống.

_ Cởi ra đi anh! Anh đứng trước gương đi, em muốn thấy.

Hắn chỉ cần chậm chạp làm nên hứng khởi cho một cậu bé đang nôn nóng đòi thõa mãn.

Từng chút, từng chút một.

_ Quay camera xuống thấp đi em!

Màn hình điện thoại trở thành mặt gương phản chiếu hết những gì cần che giấu của cơ thể một con người. Cửa đã mở, chỉ việc nhìn và tưởng tượng.

_ Đúng rồi! Ở đó!

Những động tác tay va chạm vào da thịt bắt đầu tăng dần tốc độ, hứng khởi về một cơ thể đầy lông lá đang kích thích cùng hắn khiến hắn gần như bắt đầu hoang dại lên dần.

Như miệng núi lửa bắt đầu phun nham thạch.

Bung hết tất cả những gì chất chứa bên trong, mạnh mẽ, tràn trề.

Hắn và cậu bé đã cùng thỏa mãn.

_ Hi hi hi! Em đi tắm nha anh!

Điện thoại quay phớt ngang gương mặt.

Mắt hắn mở to.

Có gì đó rất lạ trong hắn khi nhìn vào gương mặt của cậu bé. Vẫn còn nguyên những nét ngây thơ. Nhưng sao lại biết những trò chơi người lớn một cách sành sỏi như vầy?

Không.

Hắn không cho phép mình lưu giữ lại hình ảnh đó một chút nào.

Vương vãi khắp thân thể hắn là những vệt trắng đục nhờn nhợt, tởm lợm.

Hắn rất ghét cảm giác sau mỗi khi phải thõa mãn kiểu vầy. Thú tính hơn bao giờ hết. Hắn biết đó không phải là điều tốt, nhưng vẫn phải thõa mãn những cơn kìm nén lâu ngày, hắn độc thân mà. Đâu còn cách nào khác hơn, ngoài cách này, hơn là phải tự làm chuyện đó cùng màn hình máy tính và những bộ phim con heo không thể nào giả hơn được.

_ Suck!

Hắn lại lầm bẩm nguyền rủa chính phần con bên trong mình.

Luôn như vậy, sau cơn thõa mãn hắn sẽ biến mất, và đối phương cũng tương tự, tránh cảm giác tởm lợm với những tàn tích còn vương vãi khắp người. Nhắc nhớ những hành động dâm dật mình vừa làm.

_ Sex thôi mà! Như một ly cà phê kích thích những phần muốn kích thích.

Bước vào vòi nước nóng. Hắn ngửa mặt lên hít hà những hơi nóng ấm áp từ phía trên phả lên gương mặt.

Hắn bắt đầu thích tắm nước nóng, từ khi thân thể teo đét lại, vì hắn luôn cảm thấy cần ngâm mình thật lâu dưới vòi nước, ấm, nóng để phần nào làm thân thể hắn bớt đi cảm giác tê cứng cố hữu từ khi sụt gần mười cân trọng lượng cơ thể.

Hắn đã trở thành một cái bóng nhợt nhạt, lặp lại những điều hắn đã từng rất căm ghét: Sống chỉ thõa mãn những nhu cầu thể xác.

Khi đứng dưới vòi nước nóng, ít ra hắn vẫn còn cảm giác mình vẫn còn ấm nóng, không vô vị như hắn vẫn tưởng. Hoặc ít ra hắn tự lừa dối mình vẫn còn cảm giác của một con người.

----

Hắn.

Trước đây, khi vẫn còn là một người có niềm tin, có hoài bão, có ước mơ.

Hắn đã từng là một kẻ rất mơ mộng, luôn tin vào những hão huyền của chuyện yêu đương, thậm chí cả những happy ending mà hắn tự thêu dệt. Hắn luôn nghĩ về một tương lai đẹp đẽ cùng một người hắn yêu thương, ngôi nhà nhỏ nhưng ấm cúng, vườn luôn đầy hoa hồng dại, mỗi ngày đều được nói câu “ Hey!good night, good morning” với người hắn sẽ sống cả đời, dĩ nhiên cùng những đứa trẻ. Hắn đã từng mơ về những hạnh phúc đơn giản vậy, nhưng nó gần như là một ước mơ, xa xỉ không bao giờ thực hiện được. Lần lượt từng người đi qua, hắn vẫn không tìm được nơi hắn thuộc về. Nên lâu dần với nhiều lần tổn thương, hắn không thể yêu ai được nữa!

Khi lòng tin không còn, thì thứ còn lại chỉ còn là một đống rởm đời, nhàm chán.

Nếu cuộc sống không yêu thương, thì theo hắn chỉ còn như một cái giếng khô không đáy, hút tất thảy mọi thứ vào trong, nên hắn biết hắn luôn tồn tại rỗng như hắn vẫn từng từ lần cuối cùng hắn gieo mầm yêu thương lên một cuộc tình kéo dài đúng hai năm, để nhận được một sự phản bội, hắn đã thôi không còn tin vào những điều gì là mãi mãi trên đời.

Khi thần Cupid không còn là thần tượng, dĩ nhiên cũng trở thành một kẻ xồn xồn như bao nhiêu đứa khác, không hơn, không kém.

Nên thứ còn lại trong một con người rỗng như hắn, chỉ là nhu cầu, những nhu cần phần con lớn hơn hần người: Sex. Chả có cách nào khác hơn là những trò xác thịt qua mạng, nhanh, nhiều và dễ cắt đuôi.

Những cuộc trò chuyện chớp nhoáng, gặp gỡ cũng chớp nhoáng, làm tình cũng chớp nhoáng, và không đọng lại ấn tượng gì sáng hôm sau, mặc quần áo và chuồn khỏi khách sạn lạ vừa ngủ tối qua cùng một người lạ, chỉ vậy thôi! Đôi khi hắn chả nhớ nổi tối qua mình đã lên giường cùng ai? Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Cuộc sống đôi khi là một món hời, trả giá cho những điều mình chưa kịp hiểu. Nên cứ sống như một cái bóng, vì với hắn chỉ còn là tồn tại, khi không còn cảm xúc.

Cuộc đời hơn một năm qua của hắn đã diễn ra như vậy.

Tồn tại đúng nghĩa.

---

Gặp.

_ Anh đang làm gì đó?

Tin nhắn đầu tiên từ sau màn mây mưa qua mạng của thằng bé có nickname KL. Lạ vì hắn chưa kịp nhớ ra cái nickname vừa chào hỏi mình vào một buổi sáng cuối tuần nắng nhạt hắn lười nhác ngủ nướng trong căn phòng nhá nhem ánh sáng.

Dường như những cơn điên dại tối qua cùng một vài con người không có tên mà chỉ còn lại số thứ tự khiến hắn mệt mỏi hơn mức bình thường.

Đôi lúc hắn có suy nghĩ sẽ dừng lại, sống một cuộc sống bình thường như bao nhiêu người khác, nhưng lấy gì để sống bình thường bây giờ? Khi không thể yêu thương, không thể nhớ nhung, không còn niềm tin thì làm sao còn bình thường được nữa? Nói một cách thô thiển thì bất bình thường của hắn giống như một thằng thích xách thằng nhỏ đi vọc lung tung, chả ước muốn dừng lại ở một ai, hay ở bất cứ đâu. Khi ước mơ vụt tắt, con người trở nên dung tục, tầm thường, đôi lúc cuộc sống trở thành bi kịch, vì những suy nghĩ không tìm được lối thoát cho chính mình.

Là sáng chủ nhật, nhạt nắng, bầu trời đang lấm lem những vệt mây như đám lọ nghẹ đen kịn lang vảng đâu đó, che bớt chút ánh sáng còn xót lại qua lỗ thông gió giếng trời chiếu vào phòng. Điện thoại vẫn báo vài tin nhắn từ phần mềm chat, công cụ thõa mãn, như hắn định nghĩa.

Chả buồn nhắn tin trả lời. Hắn cứ nằm trong phòng nhìn mông lung vào khung cửa nhỏ, ánh sáng đang rót dần từng chút, từng chút một, như người ta rót rượu vào một chiếc cốc không đáy, cứ rót, cứ rót, nhưng chẳng bao giờ chạm được đáy cốc. Nên chiếc cốc vẫn trống không, phản chiếu lại một gương mặt méo mó, buồn cười.

_ Mình gặp nhau được không anh?

Lại thêm một tin nhắn hiện lên màn hình cảm ứng, hắn lười nhác chả muốn chồm lấy điện thoại nằm trên đầu giường.

Gặp nhau? Sau đó sẽ làm gì? Café, xem phim, ăn uống, và kết thúc trên giường ở một phòng khách sạn nữa? hay chỉ là ậm ừ cho qua chuyện rồi mạnh ai nấy đi về khi không thấy hứng thú với cuộc gặp gỡ trong im lặng?

_ Em không biết anh suy nghĩ gì về em, có thể anh không coi em ra gì, vì đã có bồ lại đi nhăng nhít với người lạ! Nhưng thực ra, em muốn gặp anh. Không biết em bị gì nữa! Nếu như anh cảm thấy phiền, em sẽ im lặng. Cuối tuần vui vẻ!

Hắn tiếp tục thu mình trong chăn, sáng sớm luôn là thời điểm hắn cảm thấy nhẹ nhõm nhất. Không phải tởm lợm cố chìm vào giấc ngủ, để chạy thục mạng khi tiếng chuông báo thức vang lên, nếu không muốn trễ giờ làm.

May mắn là sáng nay, hắn không phải tỉnh dậy ở một căn phòng lạ, một cái giường lạ, và nằm cạnh một người lạ. Ít ra, hắn luôn muốn mình bình thường như vậy mỗi buổi sáng.

Ờ thì đi, mất gì? Chỉ là một cuộc hẹn, vậy thôi!

_ Ba mươi phút nữa gặp ở Café Phúc Long. Ai đến sớm thì đợi.

_ Ok anh!

Những cuộc hẹn qua mạng luôn được hắn gắn cho cái mác: “Bắt đầu ở quán café và kết thúc trên giường”. Luôn như vậy, với bất kỳ ai, những cuộc gặp luôn được định nghĩa theo cái lối mòn hạn hẹp hắn đã vạch ra, vì hắn không hề muốn dính dáng đến lần thứ hai, sau một lần qua cửa như bao nhiêu lần khác. Với hắn một gương mặt quen chút đã thấp thoáng cảm giác chán chường vì đôi lúc một vài câu nói chạy ra trong vô thức kẻ đối diện:

“Em muốn chai nước hoa, em muốn điện thoại mới, em mất tiền đóng học phí, em muốn đi du lịch với anh, em muốn mình dọn qua ở với anh….bla bla bla”. Chỉ làm toát lên một chữ LỢI DỤNG”. Cuộc sống vẫn vậy mà, lợi dụng lẫn nhau để sống, có khác đi được đâu? Nên hắn biết lúc nào mình cần sỏi đá, im lặng, và mất tích không một chút sủi tăm, kẻ bị bỏ lại cũng ngầm hiểu được vấn đề nên cũng mất tích như cách hắn biến mất, “What go around come around” luôn như vậy.

Café Phúc Long.

Luôn thích dãy ghế nhìn ra đường cạnh một tấm kính lớn, những gì diễn ra trước mắt như một đoạn phim không lời, có thể quan sát, nghe nhạc, mà không có cảm giác đang nằm trong cái khung cảnh ở ngoài, hắn thường ngồi rất lâu như vậy ở một quán café cửa kính lớn, nhìn ra mặt đường tấp nập. Cảm giác mình dừng lại khi cuộc sống vẫn cứ xoay vòng đôi khi cũng có cái thú vị riêng, mà hiếm khi cảm nhận được.

Điện thoại rung.

KL.

_ Anh tới chưa?

Đẩy cửa vào là khuôn mặt lạ.

_ Tới rồi, ngay bàn góc bên tay phải.

Chỉ một cái liếc mắt nhìn sắc, gọn. Hắn đã xác định đối tượng mới, có thể cho một cơn điên dại tối nay.

Cười.

Ngoài cười ra hắn chắc cũng chả biết làm gì, ngoài nụ cười nhợt nhạt không hé răng. Khi gặp một đối tượng kiểu này chả biết làm gì ngoài cười trừ khi đối phương tuôn những tràng câu hỏi vô nghĩa mà hắn nghe được.

_ Em thích anh cười!

_ Vậy thôi hả?

_ Còn nhiều cái lắm!

_ Chẳng hạn như cái gì?

_ Như cái tối hôm bữa!

À há! Cũng như những dạng khác. Thích xác thịt và khúc gân thừa của một thằng đang ốm nhắn vì vắt kiệt sức mỗi đêm.

_ Nhưng mà mình làm anh em đi, đừng có nói tới chuyện sex nữa! Em cũng có bf rồi!

Anh em? Hóa ra trên đời này vẫn còn thể loại có thể làm Anh-em sau khi đã thấy hết nội thất của nhau cơ đấy. Không thể nào tưởng tượng được.

Những va chạm xác thịt đầu tiên rất dễ làm con người ta nghĩ đến cảm xúc nhận lầm, có khi nó không giống những cái người ta vẫn nghĩ, nên không nên để xác thịt và cảm xúc lẫn lộn với nhau. Không bao giờ phân biệt ranh giới giữa thực-hư khi lúc nào cũng lâng lâng gần đạt đến đỉnh điểm cực khoái.

_ Xem phim nhé anh!?

_ Ừ! Cũng được.

Rạp chiếu phim luôn là điểm dừng mỗi khi hắn không muốn phải xuất tinh với một kẻ xa lạ, thường chỉ đi một mình, chăm chú vào bộ phim có khi dở tệ, nhưng ít ra hắn cũng biết rõ mình vẫn còn cảm xúc với những đoạn cao trào nào đó, có thể khóc cười cùng diễn viên, cùng tâm lí  nhân vật, ít ra cũng ít chán nhản vì phải lặp lại hàng ngày cái viễn cảnh thủ dâm hoặc làm tình với gương mặt lạ hoắc đanh lại trong bóng tối khi biểu lộ phần con.

Rất nhiều kẻ lẳng lơ đã lượn qua hắn, hắn cũng làm lơ khi gặp lại, nhưng khi cần, lại không có một ai ở bên cạnh lắm mối tối nằm không mà! vậy thì còn lắm mối để làm gì? Chỉ khi nào thật cần thiết thôi! Như vậy đỡ mất thời gian lẫn tiền bạc vào nhiều mối quan hệ biết chắc chẳng đi tới đâu.

Bất chợt một bàn tay nắm lấy tay hắn khi hắn đang lim dim ngủ gật vì bộ phim quá chán.

Nhìn sang người bên cạnh, một gương mặt dường như đỏ lựng trong rạp chiếu phim thiếu sáng. Có chút cảm giác lạ len lỏi vào hắn, nhưng suy nghĩ về câu cậu trẻ đã nói: “Là anh-em thôi nha anh!”. Hắn buồn cười, và rút tay lại.

Cười.

Một nụ cười như thầm nói: Anh em sao lại nắm tay trong rạp chiếu phim làm gì?

Bắt gặp một gương mặt sượng sùng.

Cuộc hẹn kết thúc lúc 21 giờ 30 cùng ngày. Đọng lại chút cảm xúc, nhưng có vẻ chán chường nhiều hơn là cảm giác thu được từ người đối diện.

Những tin nhắn nhận được thường xuyên từ KL.

Hắn mặc kệ.

Anh em? Hắn chưa bao giờ để cái định nghĩa này tồn tại trong đầu mình. Chả có cái gì gọi là tình nghĩa giữa hai người xa lạ. Có chăng chỉ là luyến ái và tình dục. Làm gì có thứ tình cảm nào thuần khiết vậy? Mấy thứ đó chỉ tồn tại trên phim ảnh hoặc tiểu thuyết là cùng thôi!

Hắn lại tiếp tục cuộc hành trình không có điểm dừng với tình dục qua mạng, mệt nhoài chìm vào giấc ngủ mỗi đêm sau khi thõa mãn, mặc kệ những tin nhắn từ cái nickname KL vốn dĩ đã nhàm chán hơn cái thực tại của chính hắn.

Gặp gỡ chỉ là những trạng thái mở đầu như màn mơn trớn tìm lại nhục dục đôi khi đã mất sau lần làm tình lần trước, nếu may mắn sẽ có hưng phấn để bắt đầu đợt tiếp theo.

----

KL

Sinh viên năm tư đại học y khoa, hai bốn tuổi. Đã có bf, luôn muốn sống êm đẹp với những điều mình đã chọn lựa. Đôi khi lãng đãng đâu đó bị bỏ quên ở Sài Gòn, lang thang trên những trang web giành cho người nghiện sex để thôi cảm giác trống trãi, nhưng mọi thứ chỉ dừng lại sex, và không có gì hơn nữa! Những va chạm xác thịt cũng chỉ là tất yếu khi ngoài đời thực không thể làm thỏa mãn bản năng tự nhiên.

Còn điều gì cay đắng hơn khi biết mình chỉ là một nơi để hờ, muốn đến và đi lúc nào cũng được. Bf đối xử với KL rất tốt, nhưng rất ít gặp nhau, mỗi tuần một hoặc hai lần, quan hệ thân xác lại càng ít hơn. Đôi lúc chỉ cùng thuê phòng khách sạn chỉ để….ngủ. Yêu thương có vẻ nhạt nhòa hơn những gì KL đã hi vọng, những vật chất trở nên vô nghĩa, khi ở bên cạnh người mình yêu nhưng đối phương hầu như không muốn quan hệ, làm bạn cảm thấy đã bị bỏ rơi ngay cả khi nằm bên cạnh. Từ hư không lỗ trống trong ngực cứ vậy nhân lên nhiều lần, hẫng, hẫng, hẫng,…… kéo dài đến bất tận.

Khi thất vọng ngày càng chồng chất lên nhau. Dễ hiểu vì sao tan vỡ luôn đến với những cặp đôi đã đến hồi chán chường. Chỉ thiếu một từ cuối cùng để cắt đứt mối quan hệ tưởng chừng như đã không còn hứng thú. Nhưng KL chỉ nhận được im lặng, đôi khi thinh lặng khiến KL cảm thấy thà như chia tay có lẽ còn khá hơn cứ lởn vởn quanh đời nhau mà không còn cảm xúc. Có lẽ chỉ còn KL là vẫn yêu, vẫn tin, vẫn nghĩ sẽ có một ngày yêu thương sẽ quay lại trạng thái ngọt ngào như lúc bắt đầu. Một điều mộng mơ ngu xuẩn, ở Sài Gòn, chỉ cần mất 5 giây cho một cú nhấp chuột, 2 phút cho một cuộc điện thoại, và 30 phút cho một cuộc hẹn hò và thõa mãn với bất cứ đối tượng nào ở gần mình nhất, nếu như cả hai có hấp dẫn về tình dục. Nếu như không bắt gặp những cuộc trò chuyện qua mạng của bf chắc KL vẫn tin, vẫn mơ về một hạnh phúc không bao giờ tồn tại.

Im lặng.

Nước mắt không thể chảy ra từ đôi mắt rỗng. Có phần phản tác dụng với một KL đã quá nhiều mất mát, mười tám tuổi, phải lăn lộn để tự kiếm tiền nuôi mình, luôn mang tiếng là con hoang, đôi lúc khóc rống giữa đêm vì cảm thấy mình lạc lõng giữa những con người sau cuộc sống mệt mỏi, KL đã nhiều lần thất bại, vì nhiều người, nên lần này bf chỉ là một lần thất bại tiếp theo cộng dồn vào cấp số nhân đang cứa vào thân thể, thêm một vết thẹo nữa cũng chẳng có gì lớn lao, còn gì để mất nữa khi đã mất quá nhiều? Bình thường thôi! Khi mất quá nhiều con người ta càng chai lì.

Từ trong sâu thẳm, nỗi đau thò chân ra khỏi hang hốc, trườn lên bức tường KL cố gắng xây dựng để giữ lại mối quan hệ với bf. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác, bức tường chịu đựng những áp lực: Hôm nay vô tình bắt được bao cao su trog túi quần đã qua sử dụng, ngày mai bắt được những đoạn video còn lưu lại một lần mây mưa, ngày nọ lại bắt được những tin nhắn hờn giận trách móc hết sức nặng nhẹ, khiến chân móng cũng bắt đầu rung rinh, lần bắt gặp những cuộc trò chuyện qua mạng của bf mình tối đó, chỉ như một nhát búa cuối cùng bổ ập vào bức vách vốn đã nhiều vết rạn và mục rỗng. Ngoảnh mặt nhìn, cười nhếch mép.

Bức tường đổ xập, những nỗi đau thõa sức vẫy vùng những cành lá xum xuê ùa ra khỏi bức tường phòng vệ, ngay lúc đó KL bắt đầu thay đổi, đôi lúc KL có cảm giác những nỗi đau có tua, xòe ra khỏi người KL sẵn sàng cuốn lấy con mồi nào đó lởn vởn quanh mình, bóp cho đến chết.

Cách tốt nhất để tìm bạn tình chỉ là thế giới online, KL đã để lại rất nhiều ấn tượng khó quên cho nhiều kẻ điên tình, bằng cách qua đêm ở một căn phòng lạ và ra đi vào sáng hôm sau bằng một tin nhắn trên tủ đầu giường: “Mượn tạm vài món đồ nhé! Tạm biệt sucker!”.

Cứ như vậy hết người này đến người khác chửi rủa, thù hận, tất cả giận giữ của những kẻ mất của sau một đêm hoang dại càng làm KL hả hê. Càng khát máu hơn nữa!

Và một ngày cuối tuần dùng wechat tìm kiếm con mồi tiếp theo, KL bắt gặp hắn. Bức ảnh duy nhất chụp một cặp mắt rỗng, vô hồn, trong một phút KL cảm thấy bị hút vào khoảng trống vô định trong cặp mắt mình đang nhìn, cảm thấy từ đôi mắt kia cũng có những xúc tu đang thò ra ngoài, khát máu tìm kiếm.

Đó là mắt của hắn.

Những cuộc chuyện trò sau đó khiến KL càng khẳng định hắn là thứ duy nhất phù hợp với mình.

Dễ dàng thôi! Ham muốn lại trỗi dậy, KL muốn được sở hữu đôi mắt khát máu kia, muốn được gắn kết với nó bằng những xúc tu nỗi đau từ cơ thể mình.

---

Sưởi ấm lòng bằng tim lạnh.

Với cái vẻ ngoài dửng dưng, khinh khỉnh, KL và hắn giống nhau, nên dễ dàng cả hai sẽ hiểu được những suy nghĩ của đối phương. Càng lúc càng nhiều người biết đến KL, biết đến hắn, như những kẻ sống bằng xác thịt. Khác chăng một bên chỉ cần nhục dục, một bên cần thõa mãn sự tức giận không kìm hãm được. Khi hận thù con người ta sẽ trở nên bất cần, mù quáng. Sẵn sàng làm bất cứ điều gì để thỏa mãn cơn bức bối.

Cho đến khi bắt gặp một người giống mình, KL mới biết được mình khủng khiếp tới mức nào khi soi mình vào mắt hắn.

Những hoang dại như tìm được nhau, cuốn chặt lấy, muốn vồ vập như một con thú đói. Đánh thức phần người bên trong vốn đã ngủ từ rất lâu.

Nhiều tin nhắn không được hồi âm.

“Chết tiệt! Mình thì ra cũng còn những lúc muốn yêu nữa hả?”.

KL ném điện thoại lên bàn.

_ 30 phút nữa ở café Phúc Long, ai tới sớm thì đợi!

Hình ảnh đôi mắt rỗng đã khiến KL tạm quên đi mình là kẻ đi săn. Khi đối diện với đôi mắt rỗng của hắn, KL chỉ có cảm giác mình chỉ như một con thú bị thương, sợ hãi và cảnh giác.

Nên cuộc gặp cũng không có nhiều chuyện trò. Phần nhiều là im lặng, nhìn vào khoảng trống vô định, và cười.

Khốn kiếp! Sao hắn lại cười đẹp như vậy? Cái nhếch mép đáng giá hơn cả trăm lời ngọt ngào!

Những điều KL lo sợ đang len lỏi vào tận mọi ngóc ngách sâu thẳm nhất, nơi vốn chỉ còn nỗi đau. Cũng theo thuyết khi chiếc hộp của Pandora phát tán hết những hỉ-nộ-ái-ố trên đời, còn lại đáy hộp sẽ là một thứ: hi vọng.

Những gì đã gọi là lén lút sẽ không bao giờ che giấu được lâu, bf  bắt đầu lờ mờ hiểu những gì KL làm khi điện thoại cứ xuất hiện những tin nhắn đầy hằn thù, cả những tiếng chuông đổ dài hàng giờ của nhiều cuộc gọi giống như những tiếng khóc rống của kẻ vừa bị bỏ lại. Kẻ bị bỏ lại thì luôn nhớ dai mà!

_ Em có giấu anh chuyện gì không?

KL nhìn bf bằng đôi mắt rỗng.

_ Đó là câu em nên hỏi anh! Anh làm được thì em cũng làm được.

Những ánh mắt né tránh, những lời nói dối lại tiếp tục được ùa ra khỏi cửa miệng, KL không còn cảm xúc, chỉ thấy như mình nghe những âm thanh ù ù của một cái máy bơm nước.

_ Mình chia tay đi.

Nước mắt rơi.

Khóc làm gì khi biết trước kết quả của những gì mình đã làm?  Nếu muốn người ta không biết thì thà mình đừng làm.

Bất chấp những van nài, khóc lóc trở thành những trò hợm hĩnh, KL bước ra cửa. Ba lô đã được chuẩn bị trong góc tủ. KL biết sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay. Cái kết giành cho những kẻ mơ mộng như KL. Sao vẫn thấy đau vậy? đâu là mày hả KL?

Ngồi trong công viên, KL bấm số hắn.

_ Gặp nhau được không?

_ Tại sao?

_ Không còn chỗ nào để đi nữa!

Hắn có mặt sau 30 phút KL off cuộc gọi.

KL nằm gọn trên đùi hắn, và ngủ. Không nói bất cứ thứ gì, không gian đêm đặc quánh bao trùm lấy hắn và KL.

Trong giấc ngủ, KL ước gì khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.

_ Hey, Về thôi! Khuya rồi!

Vẫn là những câu nói không đầu không đuôi. Cách hắn gọi là trò chuyện.

_ Về đâu?

_ Nhà.

Cứ vậy KL lẽo đẽo bám theo hắn. Căn phòng thuê lầu ba một chung cư vắng người, không quá rộng rãi, nhưng đủ chổ để hai con người lạnh nằm cạnh nhau. Tối đó KL chìm vào giấc ngủ. Như chưa từng bao giờ được ngủ.

Mở mắt.

Hơn mười hai giờ trưa.

Mảnh giấy trên đầu giường.

“Ngủ dậy thì kiếm gì đó ăn đi”.

Nhìn quanh, hắn đã có lẽ đã đi từ rất sớm, chỗ hắn nằm cũng không còn ấm. Bất giác KL cảm thấy căn phòng quá rộng. Sợ hãi ập tới, đã lâu lắm rồi KL không có cảm giác này, điện thoại trên đầu giường nằm trên mảnh giấy được tắt nguồn màn hình đen trống rỗng, trên người có cái quần boxer quen, có lẽ tối qua hắn đã thay quần áo cho mình, nhưng KL chả thể nhớ nổi, chỉ biết đêm qua lần đầu tiên hơn 2 năm, KL có được giấc ngủ trọn vẹn.  

Nằm lười biếng trong căn phòng, xung quanh đầy những đồ đạc nằm rải rác, KL bắt đầu dọn dẹp. Chỉ là kiếm gì đó làm cho bớt thấy cảm giác trống trải.

Thời gian cứ trôi, năm tháng sau ngày KL đến ở nhà hắn, ngoài uống nước, ăn qua loa KL không hề đụng đến bất cứ loại thức ăn nào hắn đem về, cùng lắm là gắp được vài đũa, để tránh né những ánh mắt sắc lạnh từ hắn. Điện thoại vẫn tắt nguồn, nằm im lặng trên đầu giường, thứ duy nhất để nhận ra KL đang tồn tại là hắn. Mặc dù không dùng ngôn ngữ trò chuyện, bằng cách nào đó hắn đã ngầm hiểu được KL đã đang và chịu đựng những gì?

KL bảo lưu tại trường, tạm gác lại mọi thứ, để tự tìm cho mình một khoảng lặng, ít nhất cũng thôi cảm thấy mệt mỏi.

Chiều cuối tuần, hắn đi làm về, như mọi khi, đưa cho KL một bao thư.

KL tròn mắt nhìn hắn.

Không buồn trả lời, hắn thay quần áo và nằm ụp xuống nệm bắt đầu ngủ.

Vietnam Airline: vé khứ hồi Đà Lạt – TP. Hồ Chí Minh.

Tự dưng nước mắt KL tràn ra không thể kiểm soát. Ôm thật chặt hắn, cứ vậy những thứ đã được chất chứa quá lâu ùa ra khỏi cơ thể vốn dĩ đã không còn sức sống. Chảy qua khóe mắt, lên gối và vai hắn. Ướt át nhưng hả hê.

Hắn im lặng, để KL khóc trên vai mình. Dự cảm mọi thứ nói ra lúc này đều là điều nhảm nhí.

---

Đà Lạt.

Nếu như không có hắn nằm cạnh, có lẽ KL sẽ không bao giờ khóc được, hắn vẫn cười những nụ cười khó hiểu với đôi mắt rỗng, với đôi mắt rỗng, nụ cười đẹp và một bờ vai luôn sẵn sàng đón lấy bạn, khó mà cưỡng lại cảm giác an toàn, dựa dẫm.

Không khí se se lạnh ở đây khiến con người ta phần nào nhẹ nhõm. KL ước giá như khi đến bên nhau con người ta không mang theo quá khứ thì sẽ là một điều tuyệt vời (Một câu nói vô tình đọc được từ truyện ngắn Sông của Nguyễn Ngọc Tư mà nó hay lẩm bẩm).

_ Đi dạo với anh chứ?

Gật đầu.

KL lặng lẽ đi bên cạnh hắn, choàng tay vào một người bên cạnh, lúc nào cũng dễ chịu.

_ Sao tốt với em vậy?

Lại là cười, nhưng rất nhẹ.

_ Không biết! Quên rồi!

Không hiểu nổi, những từ ngữ hắn vừa nói ra đến từ hố đen vũ trụ chăng? Sao có thể rỗng như vậy?

Cứ vậy, mỗi đêm đi dạo trở về căn phòng thuê hẹp té bên chân dốc, hắn và KL lại nằm bẹp trong túi ngủ. Cái lạnh đã đem người ta tới gần nhau hơn? Hay định nghĩa hai trái tim lạnh có thể sưởi ấm cho nhau?

Không biết lý giải bằng gì, nhưng khi bên hắn, KL cảm thấy mình được an toàn.

Chìa thẻ tài khoản trước mặt hắn.

_ Pass là: 123456. Rút hết ra đi.

Hắn nhìn KL bằng đôi mắt rỗng.

_ Để làm gì?

_ Để thanh toán tất cả chi phí cho chuyến đi này.

_ Đủ không?

_ Nhiều hơn gấp nhiều lần anh có thể tưởng.

_ Vậy cứ giữ lại cho riêng mình đi. Anh không cần nhiều vậy.

Lần đầu tiên xuất hiện ý nghĩa muốn chia sẻ về tài chính với người khác, KL vẫn quen để người khác phải thanh toán cho mình, ăn bánh thì phải trả tiền, vậy thôi!

Riêng với hắn, KL không hề có bất cứ ý nghĩ gì. Từ lúc gặp nhau, hắn và KL không hề chung đụng xác thịt, tất cả chỉ là lần chat sex online, chưa hơn chút nào hết. Nhưng đêm nay, KL muốn được hắn vuốt ve, muốn hắn đi sâu vào bên trong mình. Vì KL muốn thuộc về hắn, dù chỉ một lần, rồi sau đó sẽ biến mất cũng được.

Hắn đã lao vào KL hệt như vậy, như những dây leo cuốn chặt vào nhau, từ cành lá, thân rễ, cuốn chặt, ghì siết, tất cả như chảy tràn nhựa sống, KL đã không còn cảm thấy sợ hãi vì đơn độc. Hận thù cũng ra đi theo một cách nào đó, không để lại dấu vết.

Một tuần cũng hết, KL và hắn quay lại Sài Gòn.

Căn phòng trở nên ấm cúng, sạch sẽ hơn lần đầu KL đến. KL cũng đã phần nào quên đi chuyện cũ, có phần chấp nhận để tiếp tục sống tiếp, hơn là chìm ngập trong hận thù. Chính hắn đã giúp KL nhận ra, trống rỗng không có nghĩa là phải chết, khi suy nghĩ đó đến KL đã nhìn thấy từ hắn, sống mòn từng ngày, từng ngày, thì ra cuộc sống như vậy chính là chịu đựng, để chờ được tái sinh.

Hôm nay là ngày sinh của hắn. KL biết được khi nhìn vào hộ chiếu lúc check in ở sân bay.

Dự định sẽ làm một bữa tối, có nến, hoa và bánh kem. Sẽ có những món do chính KL làm, lần đầu tiên sau nhiều năm chán chường, KL muốn làm một điều gì đó cho một người khác.

Khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, KL ngồi bên cửa sổ đợi và đợi hắn. Món quà được cất kĩ trong tủ quần áo.

Mở máy hát đĩa, bài hát quen thuộc, sao bỗng xa xăm, hôm nay sau khi gặp hắn, KL sẽ ra đi lúc hắn đã ngủ say, không bao giờ quay lại, KL muốn hắn sẽ hạnh phúc với một ai đó không có quá nhiều quá khứ như mình, KL có quá nhiều quá khứ, không thể ích kỉ, để hắn phải hứng chịu những hậu quả do mình gây ra. KL sẽ tự hứng chịu một mình.

“Thôi, hay là quên, hay là xa để ta không còn phải mong nhớ.

Thôi, không tìm nhau, không chờ nhau cho vơi nỗi đau.

Muộn phiền về bên em, ngày dài dường như mãi, cô đơn sao bất tận.

Còn lại gì không anh, còn lại gì cho nhau khi yêu thương đã tan...

Nhớ lắm bao đêm mình em đợi chờ, bao đêm mình em cô đơn kiếm tìm.

Những yêu thương giờ đã tắt, thôi không còn mong đợi gì.

Hãy để cho con tim em bình yên.

Giờ tiếc nuối không mang anh quay trở về, càng làm cho nỗi nhớ anh thêm dài.

Vì cớ sao em phải cố gắng, níu lấy đôi tay ngày nào, níu lấy yêu thương ngày nào.

Dù biết anh đã không trở về”.

( Giới hạn – Khởi My)

Rồi hắn sẽ về, hôm nay sẽ là ngày đầu tiên KL bật cười sau nhiều tháng im lặng, cảm giác được nằm gọn trong vòng tay hắn khiến KL mỉm cười.

Cửa bật mở.

KL quay sang phía cánh cửa vừa mở. Mở tròn mắt.

----

Cái kết.

Hắn nhận được điện thoại từ KL.

_ Gặp nhau được không?

_ Tại sao?

_ Không còn chỗ nào để đi nữa!

Hắn thay quần áo và đến chỗ hẹn. Nhìn từ phía sau, KL ngồi đó, trên băng đá, đơn độc và nhỏ nhoi lạ thường.

Tự dưng hắn thấy KL thật nhỏ bé lọt thỏm trong thảm cỏ công viên, lạc lõng, như một dấu chấm giữa một trang giấy trắng, bé nhỏ là cô đơn.

Hắn ngồi xuống cạnh KL.

KL nằm trên đùi hắn và bắt đầu ngủ.

Hắn im lặng, để KL ngủ trên đùi mình, hắn chợt nhận ra không chỉ mình hắn là người luôn cảm thấy lạc lõng.

Không biết hắn đã ngồi bao lâu như vậy để KL ngủ, gương mặt dường như đã quá mệt mỏi, khi người ta mất đi quá nhiều thứ, sẽ không nhảy cà tưng, mà chỉ muốn ngủ, con người này sao lại làm hắn chú ý nhiều như vậy?

Hắn chỉ nhớ cho tới khi biết đùi mình bắt đầu tê cứng, hắn nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ đêm.

_ Hey, về thôi! khuya rồi!

_ Về đâu?

_ Nhà!

Hắn không hiểu nổi mình đang làm gì khi dắt một người lạ về nhà, đây là lần đầu tiên hắn làm việc này, chưa một ai được phép đặt chân đến chỗ hắn. Vừa về đến nhà KL nằm phịch xuống giường và bắt đầu ngủ. Hắn chỉ biết lắc đầu, nhìn ngao ngán. Cởi quần áo của KL, lau bằng khăn ấm, hắn cảm thấy muốn chiếm hữu cơ thể của KL kinh khủng, hắn đã cương cứng hết mức, nhưng có một luồng suy nghĩ vô hình nào đó đã cản hắn lại, bây giờ chưa phải lúc. Hắn mặc cho KL chiếc boxer lần đầu tiên hắn chat với KL. Hôn nhẹ lên trán thì thầm: “Sao em lại đơn độc như vậy?” câu hỏi mỏng tan như làn khói khi Điện thoại KL vang lên từ trong balô, hắn bấm nút từ chối và tắt nguồn, hắn muốn đêm nay KL được ngủ thật ngon giấc. Hắn thừa biết chỉ có chuyện tình cảm mới khiến con người ta mệt mỏi như vậy. Vuốt nhẹ lên mái tóc bết vào da đầu. Hôn nhẹ lên hắn khẽ thì thầm: “Gud night!”

Một tuần rồi! KL không hề ăn gì, chỉ gắp vài đũa bỏ vào chén, và nhấm nháp như đang nhai cỏ khô, rồi lại thả chén mà nằm phịch xuống giường, hắn chỉ có thể nhìn KL như vậy không thể làm gì hơn, vì hắn biết chỉ có người trong cuộc mới có khả năng đứng dậy. Hắn có nói gì lúc này cũng không có ý nghĩa.

Hắn rất muốn ôm chầm lấy KL, chỉ là một cái ôm thôi! Để KL thôi lạc lõng, nhưng hắn hiểu rõ không thể lúc này, khi người ta hụt hẫng, rất dễ ngộ nhận dù bất cứ hành động gì. Hắn không muốn làm kẻ thế thân.

KL đã không còn muốn đi học, ngày hắn chở KL đến trường bảo lưu kết quả, KL vẫn không thể đi một mình, vì chả thèm nói chuyện dù hắn có hỏi.

Một tháng.

Hai Tháng.

Ba tháng.

 ….

KL bắt đầu khá hơn, nhưng hình dáng thì quả là tệ hại, ốm xuống đến mức hắn thấy sợ, vẻ mặt xanh lè khi hắn chạm mỗi ngày đi làm về làm hắn cảm thấy rất khó chịu, không biết vì lý do gì? Mình bắt đầu để ý đến người khác từ khi nào vậy? Hắn ngạc nhiên với cảm xúc của chính mình!

Tháng thứ năm.

KL đã khá hơn, ăn được một chút, nhưng vẫn giam mình trong phòng. Vẫn không mở nguồn điện thoại dường như muốn cắt đứt mọi liên lạc với thế giới bên ngoài, ngồi rất lâu bên cửa sổ nhìn vào một điểm nào đó vô định trong khoảng không trước mặt. Thỉnh thoảng chỉ kêu khát nước, ăn uống lại càng tệ hại hơn, vẫn như vậy, hắn có cảm tưởng KL đang dần giống như một cái cây hắn trồng cạnh cửa sổ, khẳng khiu, nhợt nhạt vì thiếu ánh sáng lâu ngày.

Hắn biết mình nên làm gì đó, hơn là cứ ngồi nhìn KL cứ héo úa dần như vầy.

Hắn book vé đi Đà Lạt, đặt một phòng trọ để có thể ở được lâu, dưới chân dốc một ngọn đèo nhỏ, căn phòng cũng nhỏ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn muốn được bên cạnh một người khác càng lâu càng tốt. Nộp đơn nghỉ phép, hơi thất vọng vì hắn chỉ có một tuần.

Ờ! Thôi cũng được, còn hơn cứ thấy KL héo úa từng ngày.

Hắn chìa bao thư trước mặt KL.

Và quay mặt vào wc thay quần áo, hắn thả người phịch xuống giường. Định bụng sẽ tránh đi cái cách KL đón nhận chuyến đi, vì nếu nó thất bại cũng đỡ thấy quê.

Nhưng tất cả nằm ngoài dự tính của hắn, KL ôm chặt lấy hắn và bắt đầu khóc, hắn mỉm cười, tốt rồi! Khóc được thì sẽ quên được, sẽ ổn thôi!

Đà Lạt.

Hắn ngoảnh lại nhìn bóng người khẳng khiu nhỏ bé đang lẽo đẽo theo phía sau mình, sao em có thể làm anh cảm thấy dễ chịu như vậy ta? Hắn chỉ thì thầm những câu tự hỏi mình như vậy! Không hề muốn để KL biết, hắn muốn KL sẽ thuộc về hắn, nhưng ít nhất là phải sau khi KL quên đi chuyện cũ. Vì hắn không muốn mình là người thay thế, hắn muốn KL phải nhìn thấy hắn, chứ không phải là bóng dáng người cũ mỗi đêm khi KL ôm chặt hắn và thì thầm một cái tên lạ.

Một tuần ở thành phố sương mù không làm hắn cảm thấy mình đã đúng về chuyến đi, KL bắt đầu chịu nói chuyện những câu đơn giản nhất, bắt đầu chia sẻ về cuộc sống trước đây, khi hắn hỏi về gia đình, KL chỉ trả lời 2 chữ.

_ Chết rồi!

Hắn biết mình đã hỏi điều KL sợ hãi. Hắn muốn ôm KL vào lòng, nhưng cố dằn lòng, chưa phải lúc. Vì hắn cũng đã từng trải qua, nên hiểu rất rõ những cảm xúc lúc này của KL. Hắn bắt đầu thấy tim mình loạn nhịp khi nhìn vào KL. Thì ra hắn vẫn còn có thể có cảm giác này với một con người, hài thật. Cuộc sống quả biết đùa cợt con người.

Đêm cuối ở lại Đà Lạt, hắn hơi ngạc nhiên về những biểu hiện của KL, KL trực tiếp đòi hỏi những đụng chạm xác thịt, hắn không thể chịu đựng hơn được nữa, hắn cắt đứt những chuỗi ngày chờ đợi của cả hai bằng những cú hích mạnh. Hắn và KL đã không còn khoảng cách. Hắn xả ào ạt vào KL, như cơn mưa đầu mùa căng tràn và mạnh mẽ kết thúc sự căng tức của bầu trời sau nhiều tháng hạn chờ đợi.

Khi nhìn vào gương mặt đã ngủ của KL, hắn biết, mình không thể trốn chạy.

Sáng trở về Sài Gòn, Hắn đã chào KL bằng câu hắn muốn.

_ Hey, good morning!

KL cũng đáp lại hắn bằng câu hắn vẫn nghĩ.

_ Morning!

Trở lại Sài Gòn vào đúng ngày sinh nhật, hắn chỉ muốn chạy về nhà để được ở bên cạnh KL, đã từ rất lâu hắn tìm lại được cảm giác sợ mất đi một thứ gì đó hơn chính bản thân mình.

Hết giờ làm, hắn chạy thật nhanh về nhà, trên tay là một cặp nhẫn, hắn muốn nói với KL tất cả những cảm xúc hắn đã kìm nén bấy lâu, không muốn chờ thêm một giây nào nữa! Hắn không quan tâm KL đến từ đâu, quá khứ như thế nào? Hắn chỉ muốn KL sẽ là người ở cạnh hắn, kết thúc những ngày tháng mòn mỏi chờ đợi một lần xuất hiện như chờ một phép màu.

Về tới cửa phòng.

Tiếng nhạc du dương phát ra từ máy phát đĩa khiến hắn mỉm cười.

Trẻ con thật.

Hắn đẩy cửa bước vào.

Hắn khuỵu trên nền gạch, nỗi sợ hãi của hắn đã trở thành sự thật.

Trước mắt hắn là KL, nằm bất động trên nền nhà trắng loang lổ máu, chiếc bánh kem nhuốm đầy màu đỏ.

Mảnh vỡ của chén dĩa vương vãi khắp phòng, hắn sợ hãi khi sờ vào thân thể lạnh toát của KL.

Lần đầu tiên sau nhiều năm hắn bắt đầu khóc như một đứa con nít, hắn tháo chiếc khăn cuốn quanh miệng KL, hôn lên đôi môi đã lạnh.

Ôm chặt lấy KL vào lòng, hắn không thể chấp nhận sự thật này được, tàn nhẫn quá! Hắn thì thầm vào tai KL.

_ Xin………. Em……..! Đừng…. bỏ anh! Anh yêu em…… Kha Lân! Em có nghe anh nói gì không? Kha….Lân!

Những kẻ hiếu kỳ bắt đầu xuất hiện ngày càng đông trước cửa phòng, những gì sau đó hắn không thể nhớ, hắn chỉ nhớ sau đó hắn mở mắt là đang nằm ở bệnh viện.

Xuất viện, hắn trở nên lầm lì, ít nói, việc đầu tiên hắn về nhà, là mở cửa tủ, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là gói quà, hắn mở gói quà với giấy gói xanh biển.

Mẩu giấy bên trong như hàng nghìn mũi kim châm vào mắt hắn.

“Anh!

Em không biết nên nói gì với anh, em không dám chắc, những gì diễn ra trong em, em nghĩ em đã có gì đó rất khác với anh. Em là một kẻ chuyên lừa gạt, online và gạ gẫm người khác để đi ngủ với mình và lấy đi những thứ đáng giá của nạn nhân. Em không biết đó còn là em hay không? Em đã hận, em đã thù và em đã không thể tỉnh táo, em đã thề sẽ làm cho những kẻ thích làm tình với em, muốn sở hữu em phải hối hận.

Nhưng, em biết em đã sai rồi! Càng nổi nóng, càng giận dữ, chỉ càng thêm đau.

Em chỉ có cách này để trả lại anh những ngày tháng qua, cả đời em, chỉ có tài sản nằm trong thẻ tín dụng, anh hãy nhận như một món quà, với em, anh có chấp nhận em hay không cũng không quan trọng. Em chỉ muốn được thấy anh cười.

Em sẽ thôi đòi hỏi. Vì em biết có một ngày sẽ phải trả giá vì những gì mình đã gây ra. Mong anh sẽ thật hạnh phúc anh nhé! Anh hoàn toàn xứng đáng, em đã quá nhơ nhớp để ở bên cạnh anh.

Vĩnh Khôi! EM YÊU ANH!”

Hắn đổ xụp xuống sàn nhà. Thì ra đây chính là KL, là người hắn đã yêu, và có lẽ cũng là người cuối cùng hắn yêu. Sao em có thể hứng chịu mọi thứ một mình như vậy? Hắn đã không còn có thể khóc được từ đôi mắt rỗng. Hắn mở nguồn điện thoại của KL, những tin nhắn hăm dọa hiện ra đầy màn hình. Cảm giác lòng hắn trống lỗng bên trong.

“Mày sẽ không được sống yên đâu! Tao sẽ cho mày biết! Đồ thằng chó! Mày sẽ trả giá!”, “Nếu biết khôn thì mang trả lại những thứ đã mượn tạm, không thì máu sẽ rơi!”…… “ Bắt được rồi nhé! Sẽ ghé thăm cưng honey! Có vẻ cưng rất thích máu đúng không?”. Thì ra đây là nguyên nhân khiến Kha Lân của hắn không còn được sống bình yên.

_ Anh hiểu rồi Kha Lân! Đợi anh!

Cầm lá thư đi trong cơn mưa.

Hắn đứng trên thành cầu, nhìn thẳng lên bầu trời, nước mưa táp vào mặt lạnh buốt. lá thư của Kha Lân rơi xuống dòng chảy siết.

_ Kha Lân! Đợi anh.

Hắn thả mình xuống dòng sông ngập nước.

Hắn đã tự đông lạnh chính mình.

Cuộc sống này vốn dĩ rất cô đơn, hắn đã quên đi cảm giác được bên cạnh một ai như Kha Lân. Hắn muốn theo Kha Lân về nơi cả hai được bên nhau mãi mãi.

Nếu thực sự có thế giới đó tồn tại. Hắn nhất định tìm gặp em.

Một giọt nước mắt trào khỏi khóe.

Nước sông cuồn cuộn, gió thổi qua tai.

Hắn nghe tiếng xét vừa đánh ầm.

Hắn đã đi về phía Kha Lân.

Đông lạnh mình thực sự.

Nếu như cuộc sống chỉ còn là cái giếng khô, thì hắn nguyện mất đi, để được bên Kha Lân mãi mãi.

Hãy đóng băng anh đi! Nếu em có thể, như lúc anh chưa từng gặp em, ít ra anh sẽ được bên cạnh em, lạnh lẽo như anh đã từng, hãy làm anh giá lạnh như em nhé!

Đâu đó thoảng trong cơn mưa, tiếng nhạc vẫn dịu nhẹ mà héo hắt.

“Thôi, hay là quên, hay là xa để ta không còn phải mong nhớ.

Thôi, không tìm nhau, không chờ nhau cho vơi nỗi đau.

Muộn phiền về bên anh, ngày dài dường như mãi, cô đơn sao bất tận.

Còn lại gì không em, còn lại gì cho nhau khi yêu thương đã tan...

Nhớ lắm bao đêm mình anh đợi chờ, bao đêm mình anh cô đơn kiếm tìm.

Những yêu thương giờ đã tắt, thôi không còn mong đợi gì.

Hãy để cho con tim anh bình yên.

Giờ tiếc nuối không mang em quay trở về, càng làm cho nỗi nhớ em thêm dài.

Vì cớ sao anh phải cố gắng, níu lấy đôi tay ngày nào, níu lấy yêu thương ngày nào.

Dù biết em đã không trở về”.

End

Cris Ruan (24/03/2013)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro