Mang thai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Reeng... reeng...

Tiếng chuông di động làm Mew nhíu mày thức giấc, ánh nắng bất ngờ chiếu rọi có chút khó chịu. Đêm qua cùng Mild uống bia đến say, tới gần sáng mới thiếp đi một chút, bây giờ liền cảm thấy đau đầu khó tả. Tìm chiếc điện thoại trong đống hỗn độn vỏ bia trên sàn nhà, anh chậm chạp cầm máy trả lời:
"Alo!?"
"Thiếu gia, thiếu phu nhân không xong rồi!!!"
Anh nghe bên kia giọng cô người làm thân cận vừa khóc thút thít vừa nói cậu có điều bất trắc, trong lòng liền khẩn trương vô độ, mệt mỏi cùng khó chịu vì trận say đêm qua cũng bay đi đâu mất, cũng quên giữa hai người đang có cãi vã! Anh gấp gáp hỏi lại:
" GULF EM ẤY LÀM SAO???"
" Thiếu phu nhân bị ngất trong phòn..."
Anh nghe tới đây liền cúp máy, vội vàng lao ra cửa trở về nhà. Gulf, Gulf Kanawut, nhất định không được có mệnh hệ gì, nhất định phải chờ anh trở về, cùng nhau đối diện! Đều tại anh không tốt, không biết nhường nhịn cậu, cư nhiên bỏ lại cậu ở nhà một mình mà rời đi. Đã biết rõ gần đây tâm tình cậu không tốt, anh lại vì vài câu nặng lời của cậu liền bỏ đi. Anh thật đáng chết mới bỏ lại vợ ở nhà một mình mà!

Trên đường Mew giống như ngồi trên đống lửa, dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà bán mạng lái xe. Cuối cùng có thể bình an vô sự về đến nhà, lập tức đem bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ, lấy hết sức bình sinh chạy thục mạng lên tầng, lao đến bên giường - nơi vợ bé bỏng của anh đang một thân yếu ớt, tái nhợt nằm đó với cơ số dây dợ, túi truyền. Cậu bây giờ thực sự xanh xao, nét mặt vốn đã gầy lại toát lên nét nhợt nhạt không gì che giấu nổi. Hàng mi dài xinh đẹp vẫn còn hoen giọt tinh thể trong suốt chứng tỏ cậu đã khóc rất nhiều, đôi môi cành nứt nẻ tái nhợt đến đáng thương. Ngay cả thở cũng đều là thở nặng nhọc, khó khăn đến xót xa. Nhìn cậu như vậy anh lại càng thêm quặn thắt trong lòng. Đều tại anh, tại anh không tốt, tại anh chấp vặt mới hại cậu trở thành như vậy. Sức khỏe cậu vốn đã không tốt, lần này còn bị anh hại tới như vậy, khẳng định cậu đã phải rất đau lòng. Anh kiềm chế không nổi mà lay người cậu:

" Gulfie à, mau tỉnh dậy, em xem anh đã về rồi. Mau tỉnh lại nhìn anh."
Bác sĩ Thynit nãy giờ ngồi bên mới lên tiếng cản anh, để cậu hảo hảo nghỉ ngơi một chút:

" Mew thiếu gia, cháu nên để cho cậu Gulf nghỉ ngơi một lát đi. Lại đây, chú có chuyện muốn trao đổi với cháu một chút."

Lúc này anh mới thôi không lay cậu nữa, chỉ là ánh mắt vẫn tha thiết hướng về chỗ cũ, chưa từng chuyển khác. Bác sĩ Thynit thấy cảnh tượng như vậy liền biết là đang thập phần lo lắng cho cậu, cũng không bắt anh rời cậu nữa. Ông liền tiến lại gần anh, theo thói quen đẩy gọng kính vàng lấp lóe, sau đó mới nghiêm chỉnh bắt đầu nói:

" Tình hình của Gulf không phải mắc bệnh gì quá nguy kịch, chỉ là kiệt sức mà ngất đi thôi. Chú đã nghe người làm nói qua, thời gian này cậu ấy đều là do một tay cháu chăm sóc. Bất quá ngày hôm qua giữa hai người xảy ra cãi vã, cậu ấy mới cả ngày không tiếp nhận động đũa. Một ngày không ăn đối với người bình thường cũng chỉ có chút đói bụng cùng uể oải, nhưng đối với người mang thai và thai nhi thì thực quá sức! Tốt nhất trong thời kì nhạy cảm như vậy không nên có loại tình cảnh này."

Mang thai? Ai mang thai? Là cậu sao? Cậu đang mang thai con của hai người sao? Không thể nào! Vợ anh là một nam nhân, có cách nào lại mang thai được!? Bất quá trong lòng anh kì thực cũng mong muốn điều bác sĩ Thynit nói là thật, mong cậu thật sự đang mang trong mình cốt nhục của anh. Chính là trong lòng vẫn luôn mong mỏi được tận mắt nhìn thấy tiểu bảo bối mang nét sắc của hai người, mong mỏi được dang tay ôm tiểu bảo bối của hai người vào lòng. Đều là muốn giữa anh và cậu có một đứa trẻ gắn kết, vĩnh viễn sẽ không xa rời nhau. Cũng là mong muốn vợ đáng thương của mình có một gia đình trọn vẹn đúng nghĩa.

" Vợ cháu thật sự có thai sao? Em ấy là nam nhân, làm sao có thể chứ? "

Bác sĩ Thynit nhìn Mew thiếu gia ưu tú hơn người bây giờ lại bị ngây ngốc liền cười cười vui vẻ. Xem ra hai vợ chồng tình cảm vẫn rất tốt, lần này chỉ là vì hiểu lầm mà dẫn đến sự tình như vậy thôi. Giống như Mew lúc này nghe thấy vợ có thai liền không biết đón nhận tin vui lớn như vậy thế nào, thật khiến người ta cảm động. Bất quá đều là do quan niệm xưa nay vẫn luôn cho rằng nam nhân không thể sinh con, anh phản ứng như vậy cũng là dễ hiểu.
" Mew , cái này có lẽ cháu còn chưa rõ. Nam nhân thật ra có thể mang thai, chỉ là thụ thai có chút khó khăn hơn nữ nhân, bình thường chỉ có loại quan hệ vô cùng mạnh mẽ mới có thể tạo thành hợp tử bào thai. Gulf cũng không phải trường hợp đầu tiên là nam nhân mà mang thai, chỉ là vì số lượng ít ỏi nên ít người biết tới thôi. Những nam nhân khác đã từng mang thai đều có thể sinh nở bình thường, con cái vẫn rất khỏe mạnh "

" Vậy.... Gulfie thật sự mang thai sao? "

Anh nhận được cái gật đầu của bác sĩ Thynit, trong lòng vô cùng kích động nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn trên giường. Quá tốt rồi, quá tốt rồi! Anh và cậu, hai người sẽ có những đứa con của riêng mình, những đứa trẻ ngoan ngoãn kết tinh tình yêu của chính hai người. Cảm giác được làm cha thật hạnh phúc, nó đem tâm trí của anh đến tột cùng vui sướng, muốn hét lên cho cả thế giới biết Mew Suppasit anh có con, là có con với Gulf Kanawut. Anh cứ mãi chìm trong vui mừng cùng cảm động, liên tục chà sát bàn tay bé nhỏ gầy gò của cậu, đưa lên môi vừa hôn vừa thì thầm cảm ơn. Chỉ nghe thấy bác sĩ Châu bên kia cất tiếng dặn dò trước khi ra về:

" Thiếu phu nhân hiện tại đang trong giai đoạn thai nghén được 5 tuần tuổi, địa chất cơ thể thay đổi hẳn có chút khó chịu. Mew cháu nên chú ý một chút, đừng để xảy ra tranh cãi, bất hòa sẽ không có lợi cho cậu ấy và thai nhi. May mắn lần này thai nhi vẫn khỏe mạnh. Chú ý dinh dưỡng và tinh thần của cậu ấy một chút là tốt rồi, tháng sau chú sẽ tới khám thai lại cho cậu ấy "

" Khupp, cháu nhất định chăm sóc thật tốt cho em ấy "

Bác sĩ Thynit nhìn người đang si mê vợ, cùng mình nói chuyện mà không thèm nhìn đến mình, cũng chỉ mỉm cười. Vợ chồng người ta tình cảm như vậy, ông còn ra sức phá đám thì thật là không biết xấu hổ rồi. Cho nên ông xoay người đi xuống nhà dặn dò người làm chú ý nấu thuốc dưỡng thai cùng đồ dinh dưỡng cho cậu, sau đó liền rời đi.
Thật ra bác sĩ Thynit chính là bằng hữu tốt của Jong lão gia, bao năm nay đều giúp nhà họ Jong chuyện sức khỏe thân thể. Chuyện nhà họ Jong, cho dù không muốn ông cũng phải biết ít nhiều. Mew Suppasit là con trai độc tôn của cả họ tộc lớn mạnh trong Đại lục, trọng trách trên vai tự nhiên rất lớn. May mắn đứa nhỏ này từ bé đến lớn đều rất hiểu chuyện, vẫn luôn âm thầm cố gắng, dùng nỗ lực của bản thân cắn răng chịu đựng áp lực, cũng đều muốn cha mẹ có thể an tâm nở mày nở mặt. Người bên ngoài nhìn vào luôn thấy anh có gia thế lớn mạnh, xung quanh đều là hào quang đè người liền tung hô hết mực. Kỳ thực họ không biết để có những điều đó Mew Suppasit kia phải trải qua bao nhiêu khổ luyện, bao nhiêu cố gắng. Cho nên thực chất đứa trẻ ưu tú đó luôn rất cô đơn, trong ánh mắt luôn bao phủ một màu nhàn nhạt không nhìn ra chút tư vị gì. Cái gì cao lãnh? Cái gì an tĩnh? Đều là cô đơn tới mức quen thuộc, không còn cảm giác muốn ai bên cạnh! Vậy mà năm đó anh kiên quyết cùng cậu kết hôn, bất kể làm phụ lòng cha mẹ anh vẫn luôn kính trọng khiến người người sửng sốt. Từ nhỏ đã quan sát sự lớn lên của Mew thiếu gia này, bác sĩ Thynit thực sự đã thấy được sự sống động trong anh khi bên cạnh cậu thanh niên Gulf Kanawut. Cho nên đứa trẻ Gulf đang mang kia ông tin chắc chính là tương lai tươi sáng của Jong gia.
Nếu Gulf Kanawut không phải hạnh phúc của Mew Suppasit thì trên đời Mew Suppasit sẽ không có hạnh phúc!
.
.
.
Trải qua một ngày mê man, cuối cùng đêm đến Gulf cũng tỉnh dậy. Chỉ thấy một bên người nặng trĩu, quay qua liền thấy anh ngủ gục bên cậu, trên miệng vẫn còn nét cười không che giấu.
Cậu nhìn người chồng mình yêu thương hết mực nằm gục bên giường môi vẫn mỉm cười thanh thản lại cảm thấy cuộn lên một trận chua xót, nước mắt khô đắng trên khóe mắt lại mãnh liệt rơi xuống. Đêm qua anh đã ở đâu? Đêm anh không ngó ngàng về nhà, đều là ở bên Eyes Theekanut thủ thỉ đường mật sao? Ngay cả về đến nhà cũng vẫn nhớ tới vui vẻ đêm qua, khi ngủ mơ cũng vẫn là nghĩ tới người con gái ấy sao? Mew Suppasit, vì cái gì ngay cả khi trở về nhà anh cũng không muốn cùng cậu nằm một chỗ, chọn ngủ gục một bên như thế? Có phải vì quá chán ghét cậu ngạo cuồng vô lý tức giận hay không? Có phải chán ghét cậu khiến anh mệt mỏi hay không? Là thật sự đã đến mức không còn muốn ở gần cậu rồi phải không? Chuyện đã đến nước này, đều là vì cậu mãi đeo bám gây phiền toái, mệt mỏi cho anh. Chính cậu trước đây thân là vịt bầu cứ mãi đa tình nghĩ mình là thiên nga mà ở bên anh. Bây giờ cũng đã đến lúc trả anh về thế giới anh thuộc về rồi. Lần này anh về căn nhà của hai người cho cậu được nhìn ngắm anh lần cuối coi như cũng đã làm trọn vẹn đoạn tình nghĩa vợ chồng ngang trái này rồi, không cần bắt anh tận miệng nói ra ý muốn khai nữa. Vẫn là nên tự túc rời đi thôi!

Cậu cười buồn, đưa bàn tay run rẩy vuốt khẽ mái tóc cứng của anh, nước mắt lại chảy xuống càng thêm nhiều. Từ bao giờ kẻ cô độc không cần tình thương của bất cứ ai, quen bị bỏ rơi như cậu lại trở nên ích kỷ muốn chiếm hữu một người làm của riêng?
Mew Suppasit, cảm ơn đã yêu em!
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mewgulf