chap1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bài hát mới nổi trên mạng được nó bật thật to trong phòng, trong lòng là sự đau đớn khó chịu mà nó luôn giấu kín.

Dưới nhà, tiếng đồ rơi loảng xoảng và những tiếng chửi rủa nhau không ngừng vang lên, nó lấy gối áp thật chặt vào tai mình, dầu cho việc này không thể che đi mấy những âm thanh làm viễn Hi cảm thấy chán ghét.

Lúc nào cũng vậy, từ bé đến lớn, tại sao nó lại luôn phải chịu đựng những thứ này, tại sao lại luôn là nó, tại sao....Nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt, nó muốn có thể một lần hét to lên những suy nghỉ của mình. Áp mặt vào gối, nó A lên những tiếng không rõ.

Lần mò tay, nó nhẹ nhàng móc ra một con dao lam sắc bén và một lọ thuốc nhỏ dưới tấm đệm màu xanh lục. Trên khuôn mặt nó là nụ cười mà nó vô cùng chán ghét, nó chứa đầy sự giả tạo, bất lực, đau đớn và tuyệt vọng. Phải rồi, cũng không phải là lần đầu. Ngắm chán thứ đồ vật trên tay, nó nhét chúng lại vào dưới gối của mình.

Bước chân xuống giường, cứ thế đi tới cánh cửa ban công, làn gió đông thổi qua khiến nó khẽ rùng mình. Nhìn lại cánh cửa của căn phòng, không biết nó nghĩ gì, lắc đầu ngao ngán, không chần chừ, nó lao mình xuống dưới. Hãy để nó chết đi, tránh xa hết những nỗi muộn phiền mà thế giới này đem tới, hãy cứ thế mà đi, dầu cho nó sẽ mang trên mình gông cùm của tội lỗi, nó vẫn chấp nhận, đánh cuộc đi, chính mạng sống của mình.

Có đôi bàn tay lành lạnh khẽ vuốt lên khuôn mặt mình, đôi mắt nó run khẽ rồi mở ra, nhìn người trước mặt, nó ngừng vài giây rồi bất chợt cười thật lớn, tiếng cười ban đầu giòn giã, sau lại nghe ra sự thê thảm ở bên trong. Nó lẩm bẩm lặp đi lặp lại câu : chưa chết sao. Không hề để tâm đến người đang đứng bên cạnh giường bệnh.

Kẻ ấy người mảnh khảnh như kiểu BD, trang phục thì kì quặc, ánh mắt nhìn nó có chút đau lòng, rồi lại tức giận, sau cùng chính là sự bất lực, hắn cất tiếng nói:

- Tại sao lại luôn áp đặt bản thân như vậy, người biết rõ là chết không giải quyết được gì mà. Dừng lại đi trước khi người cảm thấy hối hận...

- Ừ, ta căn bản là hối hận rồi, hối hận vì mình đã được sinh ra.

Hắn nhìn nó, rồi đưa ra quyết định:

- Người thật sự muốn thoát khỏi đây phải không??

- Đúng vậy, ngươi có thế sao?? - Nó cười cay đắng - Cái thân thể chết tiệt này, cho dù ta có cố gắng như thế nào, vẫn mãi không thể......

Hắn nhìn nó rồi nói tiếp:

- Ta có thể, chỉ là ngươi phải đánh đổi sự bi quan của mình mà thôi.

- Tại sao lại là sự bi quan.

- Vì nó luôn ở bên cạnh người

Nó lâm vào trầm mặc, rồi Ừ một tiếng, nó hỏi tiếp:

-Thoát khỏi đây, bằng cách nào.

-Xuyên không.

????

Nói dứt lời, nó liền cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, cảnh tượng càng lúc càng nhoè nhoẹt, cho đến bây giờ, nó vẫn chưa biết mình đang ở chỗ xó xỉnh nào và người trước mặt là ai. Mới chỉ nhắm mắt một chút, chỉ thế thôi mà nó dường như đã muốn quên đi tất cả rồi, cảm giác lơ mơ này khiến nó có chút quen lại có chút không muốn tiếp nhận, đầu óc bản thân lại có phần quay cuồng....... Mệt thật đấy, hãy để cho nó buông đi sự đề phòng của mình một chút thôi, nó sẽ chả bao giờ chết được, vậy nên hãy để im nó ngủ nhé, lâu lắm rồi mới lại có cảm giác an tĩnh đến vậy.

Tôi chỉ muốn là một cô gái bình thường thôi nhưng lại bị xuyên thành nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết đang đọc dở , nhiều người có khi còn tưởng tôi bị les và là hủ. Tôi biết chửi tục, biết ăn mặc hở hang, biết làm gì để lũ con trai vây quanh mình. Nhưng biết và làm là hai chuyện khác nhau, sau tất cả tôi vẫn chỉ là một cô gái bình thường.

{hay vẫn tỏ ra thế}

Tôi biết rất nhiều cái, nhưng tôi chưa bao giờ áp dụng nó vào trường học và gia đình.

Tính cực kì nóng và cũng rất nhạy cảm, tôi rất mạnh mẽ nhưng cũng rất dễ khóc,đôi khi có chút yếu lòng mà muốn tự sát cho xong, nhưng lại không thể nào làm được

Tôi ăn mặc như con trai kh có rất nhiều người đã nhầm tôi bị les và là hủ. Nhưng không, tôi hoàn toàn bình thường về giới tính, tôi vẫn thích ngắm trai đẹp, vẫn có thể yêu một đứa con trai nào đó, nhưng tôi cũng thích đọc đam mỹ.

Đôi mắt của người con gái nằm trên trường kỷ khẽ lay động, hàng mi cong vút ấy khiến bao người con gái khao khát. Nàng đẹp vô cùng, nhưng từ lúc nàng có nhận thức về mọi người xung quanh thì dường như chả ai dám tới gần làm quen với nàng. Người ta không sợ sẽ làm tan vỡ nét đẹp băng giá của nàng, cũng không phải người ta e kị sẽ làm nàng bớt thoát tục như tiên giáng trần, người ta chỉ đơn giản cảm thấy sợ hãi nàng thôi. Nàng là trưởng nữ của Đại Gia trang, nổi tiếng khắp kinh thành bởi tính chanh chua đanh đá, đụng tới nàng, chính là ngươi tự tìm mồ mà chôn. Nghe đồn tiên khí nàng cũng thuộc hàng cao cường, cũng nghe nói, miệng lưỡi nàng cân tất khắp Giang Nam thành đô, đến người hàng thịt hàng cá cũng không lại. Tiếng tăm lừng lẫy khắp nơi, ai ai nghe thấy cũng lắc đầu lè lưỡi lo sợ, dù sao không đụng vào nàng vẫn tốt hơn.

Trong tư phòng, gần mười người đứng bên cạnh đều nhìn vào cái động tĩnh này của nàng mà hy vọng, có người mong nàng sẽ tỉnh lại, có người thì không. Khi đôi mắt lấp lánh ánh xanh ấy mở ra, tiếng hô hấp dừơng như ngừng lại. Có người thút thít khóc, có người lại bỏ đi ngay lập tức, cũng có người nhìn chằm chằm vào nàng như để xác nhận về sự sống lại đầy kỳ tích này.

.

.

Nó tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh rất nhiều người đứng xung quanh. Thay vì thắc mắc những người này là ai, nó lại cố gắng tự sắp xếp lại những dữ liệu trong đầu để phán đoán tình cảnh của mình. Nằm bất động không lâu, nó bất chợt nhấc cánh tay mình lên... cảm thấy sự tê rần lan toả cùng cảm giác như bị điện giật trên gan lòng bàn chân, nó giương mắt lên nhìn những người còn lại đang ở trong phòng, đôi mắt hồ nghi nhìn khắp xung quanh.

Bất chợt, một người thiếu phụ cỡ tầm 30 tuổi nước mắt lu loa lao tới ôm chầm lấy và xốc ngược nó vào lòng nàng, bởi vì giật mình và bị dựng mạnh người dậy mà cánh tay nó nhói hơn, cảm giác tê rần lan toả khắp tay, có vẽ như cơ thể này đã không vận động rất lâu rồi. Nó cúi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn đỉnh đầu người phụ nữ đang ôm chầm lấy mình, không nói gì cả. Bà ta ngước lên nhìn nó, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh rung động lòng người, nó thầm cảm thán, người đàn bà này thật đẹp.
Yến Nhi, sao con lại dại dột như vậy chứ? Nếu con đi thật thì ta biết phải làm sao đây? Ta liệu còn có thể nhìn mặt tổ tiên nơi suối vàng hay không, còn có thể ngẩng cao đầu mà đến gặp mẹ con nơi thác tận không? Là ta không tốt, ta không nên bỏ măc con như vậy, đều tại ta không có năng lực làm người chủ mẫu trong nhà. Huhu. Lúc mẫu thân con mất đã dặn dò ta là hãy chăm sóc cho con, ta đã không làm tròn bổn phận của mình, đều tại ta quá vô tâm... Huhu.... huh..

- Nàng đừng làm như vậy, mọi chuyện không phải lỗi của nàng, nàng đã rất cố gắng rồi. Đều tại con bé không hiểu chuyện, là ta không biết dạy con, đã khiến nàng phải khổ sở nhiều rồi, con bé sẽ không trách nàng đâu! --- Một người đàn ông bất chợt đi đến và ôm, dìu người thiếu phụ đứng lên, miệng không ngừng dỗ dành hòng làm ít đi những giọt lệ châu sa trên khuôn mặt khả ái của bà ta. Ánh mắt nhìn vào nó lại có phần như trách móc, những người còn lại trong căn phòng đều yên lặng, cũng có người vốn chẳng quan tâm tới.

Nó lặng thinh không đáp, ít nhiều cũng tưởng tượng ra được hàng ngàn câu chuyện cẩu huyết sau những lời nói vừa rồi.

Nó đã xuyên về một không gian nào đấy, những con người này không thể được coi là có tồn tại trong cột mốc lịch sử của thế giới nó vốn đã sống được. Quần áo họ trông chả khác gì so với những bộ phim kiếm hiệp được phát sóng hàng ngày trên tivi tại khung giờ tối. Nhưng thiết nghĩ, người cổ đại không thể nào làm ra loại quần áo như này được. Chưa kể tới, căn phòng này vật bài trí thật kì cục, nếu nó không nhầm thì bức tường này thậm chí còn không phải được xây bằng dạng vật liệu tồn tại trên Trái đất. Thật kì cục.

Không còn nhìn khắp phòng nữa, nó quay sang người thiếu phụ, nhẹ nhàng nói:

-Cảm ơn người đã lo cho con, con không trách người đâu. Giờ con cảm thấy bản thân còn hơi mệt, đã làm phiền mọi người rồi.

Thấy nó lên tiếng, người thiếu phụ ấy mới ngừng khóc, bà nhẹ nhàng nâng tay áo lên chùi nhẹ vào nơi khoé mắt.

- Con tĩnh dưỡng cho tốt, ngày kia ta và phụ thân sẽ tới thăm con...

À, ra người đàn ông kia là phụ thân mình. Thật tào tháo :v

Tất cả mọi người đều lục tục kéo nhau ra về, duy chỉ có một đôi nam thanh nữ tú trước khi đi còn cố ngoái nhìn nó thật kĩ như muốn tìm ra điểm khác biệt mà họ lơ mơ cảm thấy sau khi nó tỉnh dậy. Không che giấu, nó mỉm cười nhìn bọn họ, gật đầu chào thay cho lời tiễn. Lại có chút cảm thấy thú vị, 2 con người tinh nhạy đó, rất có thể họ biết được điều gì, à và còn phụ mẫu nữa chứ, thú vị hơn rồi đấy, cái câu chuyện về cuộc đời nó.

nhưng từ lúc xuyên qua đến h không có mấy người quan tâm đến . Tiểu Hi cũng thắc mắc thân phận của thân thể này rốt cuộc là như thế nào mà sao nhiều người chán ghét thế kể cả người thân cũng không để ý đến sự sống chết của thân thể này.Cũng may chỉ có môn tỳ nữ tên a Nguyên là tỳ nữ thân cận của cơ thể này ngày ngày chăm sóc cho nó không nó thuẹc buồn chết mất .
Qua mấy lần trò truyện với a Nguyên nó xác định thân thể này chẳng Những không được sủng hạnh của cha mà Nó lại là con bà cả , cha là Hoàng thiên Du là đệ nhất Thương gia ở kinh Đô thiên thủy

Đại gia trang, giàu nứt đố đổ vách, tiền tài chất cao như núi, kho tài chính đồ sộ trụ cột của quốc gia. Đứng đầu là Đại Phúc Bảo trang chủ, ông ta vốn không quan trọng mấy, cũng là người sắp xuống hòm. Ông ta có tất thảy 4 người con trai và 2 người con gái, phụ thân nó là trưởng nam, con của đại lão phu nhân, sau là Nhị thúc và Tam thúc, con của Nhị lão phu nhân. Kế đó là song sinh cô và cuối cùng là quý nam nhà họ Đại, đều là con của Tam lão phu nhân. Bọn họ ngoài mặt hoà nhã, chỉ người trong nhà mới biết sự thật giữa những con người này. Tư tâm đối với khối tài sản to lớn có thể thao túng nền kinh tế của một nước khiến bọn họ mất đi ít nhiều bản năng phần người của mình. Chỉ mới 3 tháng mà nó chứng kiến không biết bao nhiêu là chuyện: ám sát, độc dược, vu oan giá hoạ của những bậc cao niên cho tới những kiểu mạt sát khinh thường, đánh lén của những bậc tiểu bối. Kẻ như nó cũng có mấy lần suýt bị vạ lây. Thật kinh khủng. Nếu không nhờ những vị ' cao thủ ' vẫn thường chầu chực xung quanh hầu hạ nó thì biết đâu được, chỉ mới xuyên qua vài ngày nó đã bị độc chết rồi. Đến những phận thấp hèn như nô bộc trong nhà còn một thân võ công đầy mình như vậy, quả nhiên là anh hùng rất dễ làm.

Còn về phần gia đình mình... Xem nào, phụ thân hiện tại chỉ có một thê, chính là vị nương nương suốt ngày gặp nó là lại khóc, kể lể về việc trước khi mẫu thân của thân thể này mất đã căn dặn những gì, rồi bà ta có lỗi khi không thể chăm sóc nó ra sao,..... Nó thật sự rất nản, thật đấy. Không thể ngày nào cũng có thể bỏ ra cả mấy tiếng đồng hồ để nghe bà ta ca thán được. Hơn nữa, trông kìa trông kìa, bà ta không cảm thấy rằng mình rất lố bịch và thiếu nhập tâm trong vai diễn sao. Rõ ràng mỗi lần nói ra, ý tứ trong câu đều như muốn chửi nó bất tài, lại còn liên tục nhắc đến người mẹ quá cố của thân thể này. Mỗi lần nói, ánh mắt đều như hận không thể khiến nó biến mất đi. Trùng hợp hơn là tại sao cứ mỗi lần bà ta gào to chuẩn bị khóc là phụ thân của nó lại chạy ra dỗ. Ý gì vậy !. Lôi kéo sự chú ý à!

Chưa hết, nghe nói trước đây còn có nghi vấn bà ta ngược đãi tinh thần thân thể này nữa. Mặc dù nó không thể kiểm chứng điều này do không tiếp nhận ký ức của chủ thể nhưng ít nhiều nó cũng có thể đoán ra được, điều này là thật. Nhìn phụ thân tình chàng ý thiếp với bà ta, nó đôi lúc cũng thấy người chủ cũ của thân thể này thật đáng thương. Bởi vì nghe nói, cô gái này, do thiếu thốn tình mẫu tử nên cũng thật tâm xem bà ta là mẹ. Bà ta trước ngọt ngào cưng chiều đủ thứ, sau lưng lại làm trò hề hãm hại cô, muốn cô bằng cách nào đó mà danh phận đại tiểu thư không còn thuộc về mình. Hạ nhân ai cũng đều biết, trong nhà này, ngoại trừ phụ thân, mẫu thân cùng cô con gái cưng của họ.

Tính tình chanh chua đanh đá còn nổi danh khắp kinh thành. Nghe nói, chỉ vì có giọt nước bắn vào y phục của cô ta thôi mà thanh lâu cô ta đi ngang qua bỗng dưng phải chịu cảnh nước mắt lưng tròng chia tay với từng cái đinh, tấm ván một. Cũng nghe nói, chỉ vì làm chắn tầm nhìn của cô ta với hàng quạt ở phía trước mà một thiếu nữ đang lựa đồ mồm ngậm đầy quạt phạt trói giữa đường sá..... Con nhà cậy có quyền có thế thật sự đều rất đáng ghét.

Lại đau lòng nghĩ lại, nó nhớ tới những lần bị tạt nước bẩn từ trên lầu cao xuống trong trường học, bị trêu cười, bị chửi hôi thối, bị khinh thường ra mặt.... cảm giác lúc ấy thật sự là rất tệ. Lúc đấy, không một ai đứng lên bảo vệ nó. Cũng phải thôi, người ác độc ấy có quyền thế mà, nhà cô ta có tiền mà. Những lần như vậy, nó chỉ có thể khóc nức nở trong phòng vệ sinh trường, trong lòng oán trách một thứ gì đấy, không phải nó, không phải cô ta, cũng không phải là những kẻ chó hùa chỉ muốn nhìn người khác đau khổ... chắc là nó trách số phận mình, vì đã không cho nó được như những người khác, những con người bình thường. Nhưng sau đấy thì sao chứ, dăm ba bữa một lần, nó lại cảm thấy bị tổn thương, riết rồi nó chỉ muốn chết, nhưng trong lòng tuyệt nhiên lại không hề để tâm cái việc làm quá đáng của những người đáng khinh ấy, thật sự mâu thuẫn vô cùng. Cái ý thức muốn chết thấm sâu vào tư tưởng của nó, khiến cho bất kì việc gì xảy ra dù có nhẹ nhàng mấy cũng trở nên vô cùng trầm trọng , giờ nghĩ lại lại cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Đáng lý ra nên bóp chết bọn họ mới phải :v :v :v

Khác với trái đất nơi nó đã từng sống, tên hành tinh này, người ta gọi đây là Trái lam vì có tới 80% là đất :v . Chia ra làm rất rất nhiều quốc gia nhỏ, cũng có những đất nước sánh ngang với các cường quốc ,xã hội bọn họ hoạt động chả khác nào thời đại phong kiến của Trung Quốc cả. Nhung cung không đến mức quá cổ vì có rất nhiều đồ Hiện Đại chủ yếu dược dùng trong các lĩnh vực đấu Tranh ,Áo sống vải vóc đều như từ những bộ phim kiếm hiệp vứt ra, đỉnh điểm có lần nó còn được tận mắt chứng kiến hình dáng của bộ đồ ngàn trân vạn quý mà người ta cống cho nương mình, trông chả khác nào lấy một đống vải tang đắp vô thành từng lớp cả, cái 'váy' đó khiến nó ngờ ngợ nhớ tới bộ đồ trắng của Cô Cô, thật giống a~~'.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro