Biển Thơ, Không Phải Thơ Về Biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Khắc họa trong tôi một nỗi sầu
Đường về quãng vắng biết về đâu ?
Tôi yêu cô gái mười lăm tấc !
Ảo huyền hay thực chẳng là bao

Giá như cô ấy không là ảo
Nỗi buồn chưa hẳn đã là đau
Yêu em nhưng chỉ nhìn trong mộng
Nụ cười em tỏa, sắc mày cong

Giá như đêm ấy không dừng lại
Gió mềm thoang thoảng ấm bên tai
Tôi yêu cô ấy trong một giấc !
Giấc dài nhưng chẳng đủ mà yêu.

-Trần Thanh Kiệt-
-Ảnh mạng.


2.
Trăng lên cao sẽ tàn
Nhưng vẫn còn quầng quang.
Dẫu trăng tàn hay khuyết,
Cuội vẫn ở bên nàng.

Cô và trăng rất giống nhau, đều đẹp tự nhiên và sẽ có lúc tròn lúc khuyết. Trăng có tàn có khuyết, tôi vẫn ngắm. Cô có già có xấu, tôi vẫn yêu!
-Phan Thành Trung-


3.
Tôi yêu em đến nay đành chôn giấu
Hỡi ! Trần đời ai thấu nỗi cô đơn
Không muốn nhìn lá khô lìa cây dại
Để nắng chiều gác lại cánh hoa phai
Tôi yêu em đã bao mùa hoa nở
Cánh hoa vàng che chở mảnh hồn tiêu
Em đã nói bao nhiêu lời ngon đẹp
Để thân này tàn tạ với tình yêu !
Tôi yêu em đến khi trời tắt nắng
Để thân này che chở mảnh hồn em
Khi lửa tình tắt đi và nguội lại
Thắp ngọn đuốt và chạy mãi về em
Tôi yêu em đến trăm mùa hoa dại
Hoa nở rồi chính là cánh hoa mai
Tôi yêu em, yêu em và yêu nữa
Không có gì bào chữa được tình yêu.

-Trần Thanh Kiệt-

4.
Nắng hồng chớm rọi, sương dần mờ.
Thiếu nữ cô phòng còn ngẩn ngơ.
Khẽ nắng hôn lên làn tóc rối
trộm nhìn nét đẹp tựa vầng thơ.

Vì Mặt Trời đã xâm nhập gia cư bất hợp pháp nên đã bị bắt giam. Hy vọng em sẽ cười thật nhiều để bầu trời được tỏa nắng!

-Phan Thành Trung-


5.
Tình huyền Sắc sắc ai đã thấu ?
sắc huyền vốn dĩ chẳng cùng nhau
Cùng phương nhưng chẳng đi cùng hướng
Đồng tình nhưng chẳng thể đồng hương.

-Trần Thanh Kiệt-

6.
"Nhớ Trăng 2021"

Trung Thu lỗi hẹn bởi Cô-Vy.
Phố lặng như tờ vắng thiếu nhi.
Kẻ nhớ người thương đành cách biệt.
Người thân quyến thuộc phải chia ly.
Bao nhiêu mộng ước thôi đành lỡ.
Xót dạ đau lòng một kẻ si.
Dẫu cho trăng sáng đang mờ nhạt.
Hình bóng của nàng ta mãi ghi.

-Phan Thành Trung-

7.
Tiếng rào thét của gió
Lời giận dữ của mây
Em thì không che đậy
Anh biết làm gì đây,
Dòng người đi tấp nập
Em hỏi anh vội vàng
Anh vô tình chẳng đáp
Ôi ! Ánh nhìn mênh mang
Tiếng chuông rung vì gió
Lòng người động vì yêu
Anh vẫn chưa thấu hiểu
Trên trời sao bao nhiêu ?

-Trần Thanh Kiệt-


8.
Thân em cao vút tận mây hồng.
Ta phận nghèo hèn lại quá ngông!
Thầm thương trộm nhớ hoa Thiên Lý.
Muốn với nụ hồng, tay quá nông!

Nếu như chỉ có thể yêu em trong giấc ngủ. Ta xin nguyện được chìm vào vĩnh hằng!

-Phan Thành Trung-

9.
Hãy cắt mây từng chút
Đừng cho gió thổi bay
Và yêu em một ít
Cất giữ trong tim này
Nếu em nghe bài hát
Đừng cứ thế ngẩn ngơ
Gió không đưa tình đến
Sao cứ mãi giả vờ ?
Anh đã cố kìm nén
Mà nước mắt vẫn rơi
Tháng hai sao buồn quá !
Lòng như cắt rã rời.

-Trần Thanh Kiệt-

10.
Sông sâu cá lội nhởn nhơ.
Dù bao gian khổ gắng chờ nha em!
Xa cách nhau lòng nào chẳng nhớ.
Lá thư này xin gửi đừng quên!

Yêu em anh rất thủy chung!
Không như ông bướm đậu rồi lại bay.
Em như hoa dại bên hồ.
Sợ mưa, sợ nắng, sợ tình dở dang.

-Phan Thành Trung-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thoca