Chương 1: Góa phụ trong dinh thự thời Dân Quốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: Tác giả miêu tả thụ là "xinh đẹp"

🌷🌷🌷

"Vì sao tôi lại ở chỗ này?! Có phải các người bắt cóc tôi không? Tôi muốn báo cảnh sát!"

"Câm miệng! Không ai muốn bắt cóc mày cả, đây là thế giới vô hạn chết người. Tao là người chơi lâu năm, không muốn chết thì nghe tao!"

Đây là một gian phòng khách rộng mở sạch sẽ, một đám người tụ tập ở gần sô pha, xô đẩy lẫn nhau, biểu cảm hoặc phẫn nộ hoặc sợ hãi.

Có một bức tượng Phật trong chiếc tủ dài cạnh ghế sofa, đem hết thảy thu vào trong mắt.

......

Những người này ồn ào ở lầu một cũng không ảnh hưởng đến phòng trên lầu.

Trong gian phòng ngủ ở tầng hai.

Giường lớn mềm mại nơi giữa phòng, được trải chăn bông màu xám nhạt cùng thảm lông nhung.

Du Đăng bọc mình trong chăn, ngồi trên giường, có chút không phản ứng được tình huống hiện tại là gì.

Trong căn phòng rộng rãi này đồ đạc tuy phức tạp, nhưng không nhiều, chỉ có một chiếc giường lớn, tủ đầu giường, tủ quần áo bằng gỗ cùng bàn ghế kê sát tường, cạnh cửa sổ có một chiếc bàn tròn gỗ nhỏ.

Không thể nghi ngờ, hoàn cảnh nơi này hoàn toàn lạ lẫm với Du Đăng.

Sống lưng cậu căng thẳng, ngón tay nắm chặt chăn, nhỏ giọng thử lên tiếng: "Xin chào...?"

Tiếng nói mang theo chút run rẩy không dễ phát hiện.

Những tấm rèm tối màu bị gió thổi bay. Trong phòng chỉ có mình Du Đăng, tất nhiên không có người trả lời cậu.

Tuy là vậy, cậu mơ hồ có thể nghe được đối thoại dưới lầu, hình như là cũng có người giống cậu?

Du Đăng ngồi yên vài giây, hít sâu một chút, định đứng dậy trước.

Cậu xốc chăn lên, đột nhiên thấy được quần áo hiện tại mình đang mặc.

Chiếc váy ngủ màu đen tuyền che phủ cơ thể cậu một cách lỏng lẻo, bởi vì cách cậu cong chân vừa rồi, gấu váy đã xắn lên đến đùi, khó khăn lắm mới che được cảnh đẹp bí ẩn. Lộ ra đôi chân thẳng tắp thon dài, trắng nõn, làn da mịn màng thanh tú, giống như mỡ cừu mịn và noãn ngọc tốt nhất.

Sao quần áo cũng thay đổi rồi.

Chờ chút, từ từ, vẫn là để cậu load từ đầu một chút đã...

Du Đăng nỗ lực hồi tưởng ký ức trước đó ——

Trước khi đến nơi này, cậu vừa mới kết thúc một buổi họp lớp.

Cậu uống non nửa ly ở buổi tụ hội, đáng tiếc tửu lượng không tốt, cuối cùng đành phải say khướt mà gọi điện thoại cho em trai, để hắn tới đón mình về.

Em trai trong nhà đưa con ma men Du Đăng về nhà, giáo dục vài lời.

"Anh không phải vẫn kêu em tới sao."

Du Đăng bị mắng đến có chút tủi thân, bĩu môi lải nhải vài câu, suy nghĩ nhanh chóng nhảy sang nơi khác, ủ rũ phàn nàn: "Anh cả không trả lời tin nhắn của anh ba ngày rồi, lúc trước đi công tác không có như vậy mà."

Thiếu niên cõng cậu lên lầu chua mà chậc một tiếng: "Anh cả mấy ngày không trả lời tin nhắn của anh thì nóng nảy, em một tuần không về nhà cũng không thấy đi tìm em, một mẹ sinh quả nhiên không giống nhau." Ý thức được lời này có chút dữ, em trai cậu đông cứng mà nói sang chuyện khác, "Không nói nữa, gần đây có vài vụ án mất tích, lần sau đừng tùy tiện đi ra ngoài chơi."

Du Đăng hừ một tiếng cho có lệ.

Con ma men nhỏ quay vào phòng anh cả, ghé vào trên giường lẩm nhẩm, lúc xoay người, cậu không biết đụng phải thứ gì trên đầu giường, chợt hôn mê bất tỉnh.

Sau đó... Sau đó cậu mở mắt ra, đã đến nơi này.

【 Người chơi số A3270 Du Đăng, chào ngài, hoan nghênh tiến vào thế giới vô hạn. 】

Một giọng nói điện tử đột ngột vang lên trong đầu Du Đăng.

Du Đăng bị âm thanh điện tử doạ hết hồn, lẩm bẩm theo: "Thế giới vô hạn?"

【 Đúng vậy. Trong thế giới vô hạn ma quỷ hoành hành, yêu cầu ngài phải không ngừng tiến vào phó bản hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch tích phân, mới có thể kéo dài sinh mệnh. Vui lòng chú ý, một khi tử vong ở trong phó bản, ngài ở ngoài thế giới hiện thực cũng sẽ tử vong. 】

Ma quỷ cùng tử vong? Thật, thật đấy à?!

Du Đăng sắc mặt trắng thêm vài phần, trong lòng dâng lên sợ hãi, cùng với một loạt nghi vấn. Nhưng thanh âm điện tử nói xong câu đó thì tựa như rớt mạng luôn, cậu đành phải từ bỏ việc đặt câu hỏi.

Du Đăng rũ mi, trong mắt không nhịn được mà xuất hiện hơi nước, nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt đọng lại trên lông mi cong cong.

Lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ vài cái, một nam nhân mặc áo dài tự xưng quản gia đứng ở cửa, tới vấn an cậu.

Du Đăng giống một con thú nhỏ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào người xa lạ đột nhiên xuất hiện: "Có chuyện gì sao?"

Quản gia trông thấy đôi mắt mỹ nhân hồng hồng, không đành lòng mà thấp giọng an ủi.

"Đại phu nhân, đại thiếu gia đã đi một năm, ngài đừng quá đau buồn, dễ tổn hại thân mình."

Du Đăng: "?" Há?

Đầu óc Du Đăng nhất thời không theo kịp, không biết quản gia vì sao lại gọi cậu là đại phu nhân, chỉ ngơ ngác gật gật đầu, ừm một tiếng.

Quản gia khuyên bảo an ủi một lát, nhắc nhở nói: "Đại phu nhân, ở dưới lầu có khách tới, ngài nhớ phải xuống dưới. Đúng rồi, Trình Kiêu thiếu gia đã du học trở lại, tuy rằng ngài cùng cậu ấy trước đây chưa từng gặp mặt, đại thiếu gia cũng... Nhưng suy cho cùng phải ở chung thật tốt."

Du Đăng lại lần nữa mờ mịt gật đầu.

Quản gia nói xong, liền rời khỏi phòng.

Không nghe lời quản gia nói, có nguy cơ tử vong không nhỉ... Du Đăng không muốn chết, cậu rời giường, đầu tiên là nhìn thoáng qua gương nhỏ trên bàn sách, xác nhận bản thân không có biến thành yêu ma quỷ quái gì, mới vội vàng ra khỏi phòng.

Ánh sáng trong phòng hơi mờ, có vẻ âm lãnh. Du Đăng đứng ở cửa phòng, vịn vào tay nắm cửa, lấy hết can đảm nhìn vào căn nhà này.

Trang hoàng xa hoa, lấy trắng đen là màu sắc chủ điệu, không có đồ nội thất thông minh hiện đại, nhưng trang trí rất vui mắt, có thể mơ hồ nhìn thấy những cành cây xanh và những chiếc đèn lồng đỏ đung đưa trong gió ngoài cửa sổ, như thể sắp có điều gì đó tốt lành sẽ xảy ra.

......

Dưới lầu.

Các người chơi mới cố gắng đẩy cửa biệt thự ra, nhưng không thể thoát ra được, chỉ đành bất lực đứng thành đoàn.

Trong lúc này có một ông già tinh thần phấn chấn đi ngang qua phòng khách, lạnh nhạt chào hỏi các người chơi rồi rời đi, để lại quản gia tiếp đãi họ.

Quản gia phảng phất như không nhìn thấy sự sợ hãi của các vị khách, để người hầu chuẩn bị nước trà ổn thỏa, mỉm cười với mọi người trong phòng tiếp khách: "Trình Kiêu thiếu gia cuối cùng cũng đã trở lại, còn có các bạn học của Văn Hạo thiếu gia cũng tới, hoan nghênh mọi người. Hôn lễ sẽ tổ chức sau ba ngày, chúng tôi đã chuẩn bị tốt phòng cho khách cho chư vị."

Trong đám người có hai người là không ồn ào, cũng chính là người chơi lâu năm, lập tức bắt đầu góp nhặt tin tức từ lời nói của quản gia.

Xem ra phó bản lần này, thân phận của bọn họ là đồng học tới tham dự hôn lễ.

Tuy nhiên đây có lẽ là lần đầu tiên từ khi phó bản mở ra tới nay, có lần nặn ra nhân vật "Trình Kiêu thiếu gia" này.

Người chơi lâu năm bất động thanh sắc liếc mắt nhìn thiếu niên bị gọi là Trình Kiêu thiếu gia.

Thiếu niên ôm hai tay, ngồi dựa vào sô pha, tư thái thoải mái nhẹ nhàng.

Tuy rằng thiếu niên hoàn toàn phớt lờ bọn họ, cũng không có hoảng loạn như người mới... Nhưng xuất hiện đồng thời cùng lúc trong phó bản, xác thật là người chơi không sai, người chơi lâu năm phân tích nói.

—— Cộp, cộp.

Khi một đám người chơi bồn chồn, tiếng bước chân nhẹ nhàng đột nhiên vang lên từ cầu thang xoắn ốc bằng đá cẩm thạch.

Mọi người theo tiếng vang nhìn qua, thấy rõ người tới, liền không thể rời mắt được nữa.

Đó là một thiếu niên cực kỳ xinh trai, nhìn không đến hai mươi tuổi.

Mặt mày cậu tinh xảo thanh tú, màu da cực trắng, tựa như một nắm tuyết đầu mùa. Làn da mềm mại lộ ra dưới lớp váy, vừa nhìn đã biết là lớn lên trong nuông chiều, so với tuyết đầu mùa, càng giống đám mây thuần trắng hơn.

Đôi mắt đó sạch sẽ trong veo, nhưng đuôi mắt ửng đỏ, trong trẻo cùng dục đan xen, xinh đẹp đến câu nhân.

Trong lúc nhất thời, phòng tiếp khách tựa có thể nghe thấy tiếng châm rơi, chỉ mơ hồ nghe được vài tiếng nuốt nước miếng.

Thiếu niên nhận được thân phận thiếu gia cũng nhìn về phía Du Đăng, trong mắt cuối cùng cũng có chút hứng thú.

Quản gia nhìn thấy Du Đăng đến, biểu tình ôn hòa hơn chút, hô: "Đại phu nhân, ngài tới rồi."

Du Đăng đã biết "Đại phu nhân" là gọi cậu, nghe vậy nâng mắt lên, liếc nhìn một vòng các người chơi trong phòng tiếp khách, khẽ ừ một tiếng.

Người chơi lâu năm miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nghe lời nói của quản gia, khựng lại lần nữa.

Nhân vật thiếu gia kia tốt xấu đã được nhắc đến trong bối cảnh phó bản, nhưng họ chưa bao giờ nghe nói phó bản này có nhân vật đại phu nhân!

Trong thế giới vô hạn xuất hiện biến số, là một chuyện rất đáng sợ.

Vài người chơi lâu năm trong lòng lộp bộp một tiếng, một loại dự cảm không lành thoáng qua trong lòng.

Lúc này, một tiếng hét chói tai phát ra từ tòa nhà phía sau biệt thự.

"Không ổn rồi! Lão gia! Lão gia hắn, hắn đột nhiên đi ——!"

Nhiệt độ trong phòng khách đột nhiên giảm xuống.

Bao gồm Du Đăng, những người chơi tiến vào nơi này, đồng thời nghe được một giọng nói điện tử.

【Đinh, phó bản chính thức mở ra.】

Thanh âm thuộc về hệ thống ngừng vài giây, có nề nếp mà bắt đầu thông báo.

【 Phó bản lần này tên là 《 Biệt Thự Trình Gia 》

Nhiệm vụ chính tuyến: Các người chơi tồn tại trong bảy ngày, tìm ra nguyên nhân cùng hung thủ dẫn tới cái chết của Trình lão gia.

Nhiệm vụ phụ tuyến: Vạch trần bí mật Trình gia, vì người mà báo thù. Chú thích: Nhiệm vụ phụ tuyến không bắt buộc phải hoàn thành. 】

【 Chú ý, phó bản lần này đang ở chế độ khó. 】

Quản gia sắc mặt không đẹp lắm, hắn đơn giản dặn dò mọi người tạm thời ở yên trong phòng khách, liếc mắt nhìn Du Đăng một cái, vội vàng rời đi.

Du Đăng do dự một lát, không lập tức theo sau. Cậu lặng lẽ tách khỏi đám người, đứng ở gần cầu thang, gian nan suy tư tin tức vừa mới tiếp thu.

Trong phòng khách những người còn lại kinh hãi vô cùng.

"Các người nghe được không, gì mà phó bản, hơn nữa còn là, chế độ khó? Đây là chuyện gì vậy?" Một nữ sinh tóc ngắn run run nói.

"Tôi, tôi cũng nghe nói đó là chế độ khó."

Đám người người chơi lâu năm hai mắt đã tối sầm.

Phó bản này nguyên bản là một phó bản đơn giản dành cho người mới, nhiệm vụ chủ tuyến từng biến động vài lần, nhưng nghe nói đều là triển khai chung quanh hôn lễ.

Cho dù người chơi đã thông quan không thể trực tiếp nói cho bọn họ phương pháp thông quan, manh mối cũng đủ nhiều, có thể nói là phó bản tân thủ có tỷ lệ tử vong thấp nhất, bằng không bọn họ cũng sẽ không chọn phó bản này xoát tích phân.

Tuyệt, hiện tại hôn lễ thành đám tang, nhiệm vụ chủ tuyến biến thành sống sót, đồng nghĩa với việc có thể chết bất cứ lúc nào.

Nghe xong người chơi lâu năm thô bạo giải thích, các tân thủ đang bối rối lại càng hoảng sợ hơn.

"Trước tiên làm quen với hoàn cảnh đi." Hai người chơi kỳ cựu mờ mịt mà trao đổi ánh mắt, chỉ đạo những người mới: "Trước khi quản gia quay lại, mau tìm kiếm manh mối, khi gặp NPC thì lừa bọn họ nói những chuyện họ biết."

Những người chơi mới dường như đã tìm được trụ cột, dù trong lòng họ có nghĩ thế nào, cũng đều vây quanh những người chơi lâu năm.

Ngoại trừ thiếu niên trong góc thờ ơ lạnh nhạt.

Cách đó không xa, Du Đăng nhìn đám người chơi hoảng sợ, cũng rất hoảng.

Bởi vì, ngoài việc nghe được nhiệm vụ giống như những người khác, cậu còn nghe được nhiệm vụ đặc biệt!

【 Người chơi Du Đăng, chào bạn. Tôi là hệ thống phụ trợ của bạn, hệ thống số 01. 】

Du Đăng lễ phép đáp lại: "Chào bạn."

Ngữ điệu của hệ thống không có bất cứ dao động nào mà bắt đầu nói một tràng dài.

【 Ở thế giới vô hạn, có một số người chơi có năng lực vượt trội, gây thiệt hại lớn đối với phó bản, thậm chí dẫn tới phó bản phải đóng cửa. 】

【 Còn có một bộ phận NPC, bởi vì xuất hiện bug, dẫn tới không thể khống chế hành vi, điều này cũng ảnh hưởng đến sự cân bằng của phó bản trong thế giới vô hạn, thậm chí phá hỏng phó bản. 】

Du Đăng mờ mịt: "Cho nên...?"

【 Bởi vậy, người chơi Du Đăng, bạn có hai nhiệm vụ đặc biệt. 】

Du Đăng khẩn trương nín thở: "Cái gì?"

【 Thứ nhất, kiềm chế những người chơi cấp tối cao trong mỗi phó bản, duy trì cân bằng trò chơi. 】

【 Thứ hai, trấn áp Boss lệ quỷ lẩn trốn trong phó bản, phòng ngừa bọn họ phá hỏng phó bản. 】

【 Làm người thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, bạn sẽ ngẫu nhiên rút ra thân phận đặc thù trong mỗi phó bản. Cũng tạm thời có được sức mạnh do phó bản tương ứng cung cấp. 】

【 Ngoài ra, bạn cũng sẽ có được nhiều tích phân hơn dưới dạng bồi thường cùng khen thưởng. 】

【 Tỷ như trong phó bản này, thân phận của bạn là goá phụ của người thừa kế ban đầu của nhà họ Trình. Bởi vì thân phận đặc thù, chỉ cần bạn không chủ động bại lộ, người chơi khác đều sẽ cho rằng bạn là NPC. 】

Du Đăng miễn cưỡng lý giải được yêu cầu nhiệm vụ, trừng lớn hai mắt: "... Hả?"

Khoan nói tới việc bồi thường hay không bồi thường, nhiệm vụ này, cậu thật sự có thể hoàn thành à?!

Du Đăng cảm giác thật vớ vẩn, giống như trong một cuốn du ký nổi tiếng, yêu quái nhỏ nghe được lão đại kêu mình đi giết thầy trò bốn người vậy.

Cậu thành khẩn ngỏ lời: "Chắc là các người nhầm á."

Cậu ngắm liếc mắt nhìn biệt thự u ám, càng cảm thấy lầm to rồi.

Cậu sợ quỷ ạ, cậu siêu nhu nhược!!

Giọng nói điện tử dừng lại hai giây: 【 Đây là kết quả qua nhiều suy đoán giả thuyết kết luận của chủ hệ thống, bạn xác thật là ứng cử viên tốt nhất cho nhiệm vụ. 】

Hệ thống tựa hồ không muốn nói nhiều về đề tài này, ngược lại nói.

【 Bởi vì bạn là người làm nhiệm vụ đặc biệt, hệ thống vẫn đang gỡ lỗi, dự kiến mười phút nữa sẽ hoàn thành, xin thông cảm. Sau đó tôi sẽ gửi cơ sở tư liệu cho bạn. 】

【 Đúng rồi, mỗi người chơi sẽ có một phòng phát sóng trực tiếp tương ứng, việc phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu sau khi phó bản chính thức được mở. 】

【 Chúc bạn làm nhiệm vụ thuận lợi. 】

Du Đăng: "......" Hu hu, sao có thể ép mua ép bán như vậy!

Loại nhiệm vụ đặc biệt như Hỏa Ngục này, vừa nhìn đã biết yêu cầu rất cao về kỹ thuật diễn cùng chỉ số thông minh, Du Đăng rất có hiểu biết về chính mình, khẳng định làm không nổi.

Trong thế giới vô hạn nơi sinh tử không chắc chắn này, cậu chỉ muốn tìm một ông lớn ôm đùi vàng... Ờmmm, ông lớn hình như là đối tượng cậu muốn kiềm chế, thôi vậy.

Du Đăng suy sụp.

Du Đăng mải suy nghĩ đến nhập thần, không chú ý đến một bóng người đang chậm rãi rơi xuống trước mặt mình.

—— Có người đang đứng trước mặt cậu.

"Đại phu nhân."

Du Đăng nhanh chóng hoàn hồn, ngơ mất vài giây, ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt.

Thiếu niên ước chừng 17-18 tuổi, lớn lên cao lớn anh tuấn, mặc sơ mi trắng văn nhã cùng áo choàng tây trang, trên người mang theo một vẻ kiêu căng khi du học trở về, ánh mắt kiêu ngạo khó thuần, như là một con sói con.

Là vị "Trình Kiêu thiếu gia" kia, cũng là một người chơi.

Du Đăng nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"

Thiếu niên không lập tức nói chuyện. Y nghĩ đến những gợi ý nhỏ khi nhận được thân phận của mình, ánh mắt dừng trên người vị mỹ nhân này.

Nơi này ánh sáng tối tăm, ánh đèn loang lổ phủ lên khuôn mặt Du Đăng, khiến cậu trông giống như một tinh linh xinh đẹp, có thể mê hoặc nhân tâm.

Dựa theo mối quan hệ của nhân vật trong phó bản, đây là mẹ nhỏ của y.

Thiếu niên trong lòng sinh ra ngứa ngáy cùng ác ý mãnh liệt. Y nhìn Du Đăng, nói: "Xin lỗi, vừa rồi là tôi gọi quá xa lạ."

Du Đăng khó hiểu: "Hả?"

Thiếu niên không sợ hãi hay kính sợ đối với NPC. Y tiến lên phía trước vài bước, cuối cùng đứng ở trước người Du Đăng.

Cái khoảng cách cùng chiều cao này cực kỳ vi diệu, tựa hồ chỉ cần một cái cúi đầu, là có thể hôn xuống.

Mà trong khoảng cách gần như vậy, thiếu niên có thể ngửi rõ ràng được mùi hương thơm ngọt mê người nào đó —— đến từ vị mẹ nhỏ xinh đẹp trước mặt này.

Hai người không tiếng động đối diện một lát, thiếu niên sửa đúng xưng hô, một lần nữa gọi: "Mẹ nhỏ."

Du Đăng tức khắc ngây người: "Cái, cái gì? Cậu..."

Người này kêu cậu là cái gì?!

Du Đăng đại não chấn động, lắp bắp nói không nên một câu hoàn chỉnh.

Thiếu niên cúi đầu nhìn Du Đăng, lười biếng mà lên tiếng: "Ài, mẹ nhỏ gọi tôi làm cái gì."

Bọn họ dựa quá thân cận, hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào bên tai Du Đăng, kích thích một mảng da nhỏ hơi ửng đỏ.

"Đừng......"

Du Đăng bị ngứa đến lui ra sau một bước, đột nhiên chạm vào lan can cầu thang lạnh lẽo, thân thể khẽ lắc lư.

Đau.

Du Đăng không cần nhìn cũng biết, khẳng định bầm một mảnh. Dưới cơn đau đớn, hốc mắt cậu nhanh chóng đỏ ửng.

Mà vào lúc sau lưng chạm trong chớp mắt, thiếu niên trước mặt vô thức duỗi tay ôm lấy Du Đăng.

Trong giây lát, Du Đăng ngã vào lồng ngực của con riêng trẻ tuổi.

Eo bụng mềm mại cách một lớp váy ngủ, dán vào thắt lưng kim loại của đối phương, cẳng chân trần trụi áp sát vào quần âu, vô thức cọ một chút.

Con riêng hô hấp nặng nề hơn vài phần, cánh tay siết chặt, một tay ôm Du Đăng giam cầm trong lồng ngực.

Lòng bàn tay khô ráo ấm áp của y đặt lên sau thắt lưng Vu Đăng, nhẹ nhàng xoa xoa. Cách lớp váy ngủ tơ lụa hơi mỏng, độ hơi ấm từ lòng bàn tay người truyền tới.

"Suytt ——" Du Đăng khẽ hít vào.

Thiếu niên ôm Du Đăng, ánh mắt dừng ở đôi mắt cùng vành tai hồng hồng của Du Đăng vài giây.

Thật là một mẹ nhỏ yếu ớt*.

Gốc là 娇气 (hán Việt: kiều khí) - Một từ tiếng Trung, phát âm là jiāo qì, dùng để chỉ thói quen mong manh, không thể chịu đựng gian khổ và quen hưởng thụ (Nguồn: Baidu)

Thiếu niên săn sóc quan tâm: "Mẹ nhỏ, phải cẩn thận một chút chứ."

"... Rõ ràng đều tại anh." Du Đăng uất ức mà nhỏ giọng lẩm bẩm, giơ tay đẩy cơ ngực rắn chắc của con riêng một chút, "Anh buông tay ra."

Thiếu niên không những không buông tay, ngược lại cúi đầu, sống mũi cao thẳng gần như chạm vào gương mặt mềm mại của Du Đăng.

"Mẹ nhỏ, tôi có một vấn đề muốn hỏi mẹ."

Giọng điệu của thiếu niên lười biếng kéo dài, thoạt nhìn có vẻ như đang làm nũng với mẹ mình, nhưng những gì nói ra lại hoàn toàn đại nghịch bất đạo.

"Mẹ dùng nước hoa gì vậy? Thơm quá."

🌷🌷🌷

Edit: How to 10 điểm Văn

Lời xàm của editor: Tui thấy có khá nhiều mom phản cảm khi miêu tả con trai là xinh đẹp nên để warning á, chứ nhìn bé Đăng tui tạo rực giao điểm G... muốn mu cọccc

21:12 10/07/24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro