Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm đó Beak Do Yi đi công tác, địa điểm lại gần tập đoàn Jang, sau khi giải quyết xong công việc, nhớ lại từ lúc Se Mi đến đây làm việc đến giờ bà vẫn chưa từng ghé qua, vừa hay lại gần đến giờ ăn trưa rồi nên đến gặp cô ấy và cùng nhau đi ăn trưa cũng tốt . Vì vậy Beak Do Yi liền sai thư ký trở về trước một mình đi tìm Jang Se Mi.

Nhân viên quầy lễ tân nhận ra Beak Do Yi, sau khi Beak Do Yi giải thích mục đích của mình với cô, bà liền tự mình đi vào. Trước khi đến văn phòng của Jang Se Mi, bà thấy Jang Se Mi và hai nhân viên đang thảo luận điều gì đó trong khu vực văn phòng nhân viên.

Lúc này, một người đàn ông cao lớn cầm tập tài liệu đi ngang qua Beak Do Yi, có chút hưng phấn đi thẳng đến chỗ Jang Se Mi.

"Chủ tịch, phương án cuối cùng đã được quyết định. Xin hãy ký tên." Người đàn ông mở tập tài liệu ra, mỉm cười đưa cho Jang Se Mi.

Bấy giờ Beak Do Yi mới nhìn rõ mặt người đàn ông đó. Anh ta khoảng 40 tuổi, với mái tóc ngắn bồng bềnh và sạch sẽ, nét mặt sâu thẳm, tự tin và phóng khoáng, mặc bộ vest hàng hiệu thể hiện sự tinh tế và gu thẩm mỹ.

"Cứ làm như tôi vừa nói đi." Jang Se Mi nói với hai nhân viên và lấy tập tài liệu từ tay người đàn ông.

"Rất tốt, gần đây mọi người đều vất vả rồi." Jang Se Mi cầm lấy tập tài liệu xem qua.

"Có sự lãnh đạo và chỉ đạo của anh, kế hoạch này rất hoàn hảo." Hai nhân viên vừa rời đi, người đàn ông lặng lẽ đứng gần Jang Se Mi, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Đó là kết quả nỗ lực chung của mọi người."
"Đừng lo lắng, tôi sẽ đích thân theo dõi việc thực hiện các bước tiếp theo để đảm bảo không có sai sót gì."

"Trưởng phòng Han làm việc tôi cảm thấy rất yên tâm." Jang Se Mi ngẩng đầu lên và nở một nụ cười với người đàn ông.

Người đàn ông vốn rất tự tin lúc này đã dừng lại, nói với vẻ lo lắng không thể nhận ra: "Chủ tịch, gần rất mệt mỏi vì dự án này, tôi và mọi người đều rất lo lắng. Hãy tận dụng thời gian này để nghỉ ngơi thật tốt và đừng khiến bản thân kiệt sức.""

"Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn anh."

"Hôm nay chủ tịch..."

"Se Mi." Người đàn ông còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Beak Do Yi đã gọi Zhang Shimei.

"Omoni!" Jang Se Mi ngẩng đầu nhìn thấy Beak Do Yi với vẻ mặt kinh ngạc, cô đặt đồ vật trong tay xuống, đi về phía Beak Do Yi trong lòng không giấu được sự vui mừng và ngọt ngào trong giọng nói: "Sao Omoni lại ở đây?"

"Tôi đang làm việc ở gần đây, nên muốn cùng em ăn trưa. Vị này là?" Beak Do Yi nhìn người đàn ông đi theo Jang Se Mi.

"Ồ, đây là trưởng phòng Han, ông ấy trở về nước làm việc với dì của mình, anh ấy là sinh viên tốt nghiệp đứng đầu của Đại học Harvard và là người ưu tú trong giới thượng lưu, hiện tại anh ấy nhân tài sáng giá của công ty." Cô thấy vui khi nhìn thấy Beak Do Yi, giọng điệu giới thiệu có chút vui tươi.

Tâm tình cô rất tốt, nhưng Beak Do Yi nghe xong lại có chút không vui. Đặc biệt vào thời điểm này, trưởng phòng Han đã vào cuộc để "đổ thêm dầu vào lửa".

"Đâu có, đâu có, chủ tịch thật là biết nói đùa. Không... làm sao có thể so với người..." Người đàn ông bị Jang Se Mi vô ý khen ngợi, Beak Do Yi có chút kinh ngạc nhìn thấy trên người có chút gì đó không đúng với khuôn mặt của một người đàn ông trung niên trưởng thành.

"Trưởng phòng Han, anh đi làm việc trước đi, lát nữa tôi sẽ xem xét kế hoạch rồi mới ký.
"Vâng"

"Omoni, trước tiên cùng em đến văn phòng ngồi một chút, em còn có mấy văn kiện phải ký " Jang Se Mi nói, nắm lấy tay Beak Do Yi đi đến văn phòng.

Beak Do Yi trực giác cảm giác được có ánh mắt đang theo dõi mình, nên giả vờ thản nhiên quay đầu lại, quả nhiên thoáng thấy ánh mắt trưởng phòng Han đang nhìn về phía Jang Se Mi.

Khịt mũi Beak Do Yi tức giận, nhưng lại không nói gì.

"Omoni, ngồi xuống trước đi, em rất nhanh sẽ xong." Jang Se Mi bảo Beak Do Yi ngồi trên ghế sofa, sau đó quay người đi đến bàn ký giấy tờ. Lúc này, thư ký gõ cửa, bưng trà vào.

"Chủ tịch Beak, mời uống trà, mời người uống thử xem có thích quen không, nếu người muốn uống gì khác thì nói với tôi."
"Không cần phiền, như vậy là được rồi." nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp trước mặt cô ấy vừa dịu dàng vừa ngọt ngào cơn giận của Beak Do Yi đã nguôi đi phần nào.

"Chủ tịch, sáng nay trong cuộc họp, tôi thấy cổ họng của người có vẻ khó chịu, đây là trà bạc hà cho người."
"Được rồi, cảm ơn cô." Jang Se Mi vùi đầu vào tài liệu.

"Chủ tịch, buổi trưa người có muốn ăn gì không? Tôi sẽ bảo đầu bếp nhà ăn chuẩn bị." Thư ký đặt trà vào tay Jang Se Mi, cũng không vội rời đi hỏi với một chút chờ đợi và một chút ngại ngùng.

"Buổi trưa tôi đi ăn với Omoni nên chúng tôi không ăn ở công ty."
"Ồ." Cô gái trẻ đột nhiên có vẻ cô đơn và thất vọng.

Beak Do Yi đang ngồi ở một bên nhìn cảnh tượng này, cơn tức giận còn chưa nguôi ngoai giờ lại càng dữ dội hơn. Bà cầm tách trà lên muốn uống chút nước để bình tĩnh lại. Nhìn xuống, lại giận dữ đặt cốc nước xuống: "Tôi không uống trà do cô ta pha"

Beak Do Yi đang hờn dỗi ở đây, nhưng Jang Se Mi lại hoàn toàn không để ý tới, cho đến khi đến nhà hàng, Beak Do Yi một mình ăn cơm không nói một lời, chỉ cúi đầu ăn. Sau đó Jang Se Mi mới nhận ra rằng Beak Do Yi có điều gì đó không ổn. Cô hỏi bà nhiều lần có chuyện gì, nhưng Beak Do Yi chỉ trợn mắt tức giận nhìn cô, sau đó nhét một ngụm thức ăn vào miệng và nhai.

Jang Se Mi tội nghiệp có vẻ bối rối. Cô nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày qua, không hiểu tại sao Beak Do Yi lại đột nhiên tức giận. Và hôm nay không phải tự đến công ty để ăn trưa với cô sao? Tại sao tâm trạng đột nhiên lại tệ như vậy?

Jang Se Mi không thể ăn bất cứ thứ gì trong bữa trưa này và cứ cau mày suy nghĩ.

Beak Do Yi lén nhìn người phụ nữ đang cau mày kia. Cô ấy quả thực rất đẹp , một vẻ đẹp thuần khiết và xinh đẹp. Khí chất lạnh lùng toát lên vẻ quyến rũ , dịu dàng và ấm áp. Đặc biệt là đôi mắt trong sáng trìu mến khiến trái tim bà loạn nhịp mỗi khi nhìn cô.

Beak Do Yi không khỏi tức giận khi nghĩ đến cách trưởng phòng Han và thư ký nhìn Jang Se Mi Đây chính là điều bà nhìn thấy, chính là có bao nhiêu người đang thèm muốn cô, nhưng người này lại hoàn toàn không biết.

Vì vậy Beak Do Yi vốn đặc biệt ưa thích ảo tưởng càng ngày càng tức giận suy nghĩ cho đến tận buổi chiều. Nhìn thấy Jang Se Mi sau giờ nghĩ trưa vẫn lảng vảng trước mặt mình, không khỏi lúng túng hỏi: "Em không đến công ty à?"

"Buổi chiều em sẽ không đi làm." Cuối cùng nghe được Beak Do Yi nói chuyện với mình, Jang Se Mi tựa hồ nhìn thấy một tia hy vọng. Cô thực sự lo lắng muốn chết. Cô nghĩ đi nghĩ lại nhưng không hiểu tại sao Beak Do Yi lại tức giận như vậy.

"Tại sao?" Beak Do Yi đặt cuốn tạp chí trong tay xuống.
"Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể để Omoni hờn dỗi một mình được."

Jang Se Mi ngồi xuống cạnh bà, ôm lấy từ bên cạnh, vuốt ve khuôn mặt, ngoan ngoãn hỏi: "Em đã làm gì sai? Hay là em đã làm gì khiến Omoni tức giận? Omoni, làm ơn nói cho em biết đi. Đừng tức giận thế, em lo lắng lắm đấy."

"Em cũng không biết tại sao tôi lại tức giận, mới nói là lỗi của em?" Beak Do Yi bị cô ôm vào lòng, tức giận gần cũng nguôi ngoai. Thực ra bà cũng không còn tức giận nữa, bởi vì bà biết rõ tình cảm của Jang Se Mi dành cho mình, nhưng không hiểu vì lý do gì mà bà lại đột nhiên mất bình tĩnh.

"Em luôn tự hào mình là người yêu tôi nhất, nhưng nếu em thậm chí không biết tại sao tôi lại tức giận thì đó hoàn toàn là lỗi của em"

Beak Do Yi quay đầu nhìn chằm chằm Jang Se Mi, nhìn cô thấp giọng nói: "Đàn ông thích em, phụ nữ cũng thích em, nhiều người như vậy..."

"Ở đâu, em... ai thích em?" Jang Se Mi ngây thơ đến mức vẫn còn bối rối.

"Thư ký, còn có một người ưu tú trong ưu tú gì đó, ai biết còn có ai." Beak Do Yi tức giận nói.

"Ai nói bọn họ thích em?" Jang Se Mi lo lắng chuyện này xảy ra khi nào?

"Bọn họ chính là thích em, nhìn bọn họ nhìn em tôi cũng có thể nhận ra, cũng giống như cách mà em nhìn tôi vậy, chỉ là bọn họ ánh mắt không đẹp bằng em" đương nhiên là câu cuối cùng Beak Do Yi giữ lại trong lòng, không nói ra ngoài.

"Haha... Vậy là Omoni ghen tị?" Jang Se Mi cuối cùng cũng hiểu vì sao sáng nay Beak Do Yi lại ủ rũ như vậy.

"Ai, ai ghen tị? Không." Beak Do Yi bĩu môi quay đi. Bà không muốn thừa nhận, bây giờ nghĩ đến, bà đúng là ghen tị mà.

"Được rồi. Nhưng em không quan tâm ai thích em và em cũng không quan tâm. Em chỉ muốn Omoni thích em. Omoni có thích em không? Hả?"
"Không." Beak Do Yi bĩu môi.

"Vậy sao? Ôi, Omoni không thích em. Tim em đau quá. Em phải đến bệnh viện..." Jang Se Mi ôm ngực khóc nức nở.
"Này, đừng nói nhảm." Beak Do Yi quay người lại bịt miệng cô lại.

"Nếu Omoni không thích em thì sẽ đau lòng lắm..." Jang Se Mi nghiêng đầu dựa vào vai Beak Do Yi một cách đau khổ, khiến Beak Do Yi cảm thấy vô cùng mềm lòng.

"Không phải là thích em, mà là tôi yêu em!" Beak Do Yi sờ lên mặt cô, nhẹ giọng thì thầm. Lời thì thầm này giống như một chiếc lông vũ bay qua mặt hồ, tạo nên những gợn sóng trong lòng Jang Se Mi.

"Trong mắt và trong lòng em chỉ có người. Hơn nữa, người là của em." Jang Se Mi đứng thẳng, nắm tay nhìn vào mắt bà, trịnh trọng nói từng chữ.

"Hôm nay tôi như vậy là phiền toái vô lý sao? Tôi lớn hơn em rất nhiều, lớn hơn rất nhiều, thế nhưng tôi vẫn như thế này..." Beak Do Yi rúc vào trong ngực Jang Se Mi, ngón tay móc vào chiếc khăn lụa buộc vào ngực cô ấy.

"Omoni có thể làm bất cứ điều gì người muốn trước mặt tôi. Dù là chủ tịch, trưởng bối, nữ hoàng, hay là trẻ con... đều được, chỉ cần là người, chỉ cần người muốn, đều có thể được. Hãy luôn tin tưởng, em yêu người, yêu tất cả những gì là của người và yêu tất cả những gì thuộc về người."

"Vì vậy, dù Omoni có lý cũng được, làm nũng cũng được hay ghen tị cũng được... người có thể bất cứ điều gì trước mặt em, em chỉ cảm thấy dễ thương mà thôi. Tình yêu em dành cho Omoni là để Omoni có thể làm bất cứ điều gì mình thích, một Beak Do Yi sôi nổi và muốn làm bất cứ điều gì"

Tại sao người đàn phụ nữ lại nói chuyện ngọt ngào như vậy? Ai có thể cưỡng lại việc bị dụ dỗ vào chuyện này?

"Những lời này em học ở đâu ra? Từng câu một nối tiếp nhau." Beak Do Yi không hề có chút ủ rũ, ngược lại tràn đầy dịu dàng ngọt ngào.

"Những gì em nói từ trái tim chỉ là những gì em nói với Omoni giống như một bản năng. Không cần phải học. Những lời này đối với em một cách tự nhiên."

Beak Do Yi hai má ửng hồng đáng yêu, Jang Se Mi không khỏi tiến đến hôn lên môi bà.

"Buổi chiều em không đi làm. Tại sao chúng ta không làm gì đó với "tình yêu" Omoni." Jang Se Mi cố tình nhấn mạnh từ tình yêu.

"Không phải tối qua mới... Jang Se Mi, em tựa hồ có chút giồng kẻ biến thái, không, không phải giống mà chính là kẻ biến thái" Beak Do Yi đưa tay chống lại cơ thể đang tiến tới của Jang Se Mi.

"Em là một kẻ biến thái chỉ ham muốn Omoni. Được rồi, kẻ biến thái nhỏ muốn bắt người." Jang Se Mi giơ tay lên, muốn bắt Beak Do Yi.

"A..." Beak Do Yi từ ​​trên ghế sofa nhảy lên chạy đi. Jang Se Mi mỉm cười và đuổi theo.

"Vẫn còn chạy. Nếu Omoni bị em bắt được ở đâu thì sẽ bị em "đánh đòn" ở đó ..." Jang Se Mi cười xấu xa nói.

"Se Mi tên côn đồ này." Beak Do Yi quay người xấu hổ chửi.
"Được rồi, ngươi còn mắng em, sau này sẽ biết, đừng chạy trốn."

"Ahhhhhh..."
"Hahahahahahaha..."

Nắng chiều hè trong trẻo, ve sầu ríu rít ngoài vườn, trong biệt thự vang lên tiếng cười. Hương vị trần thế là niềm vui thuần khiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro