Chương 22 : Trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 : Trễ 

.

.

.

Hộc hộc hộc............... 

.............Hộc hộc ......... 

Tôi chạy tìm dáo dác khắp cả sân bay. 

Vừa chạy tôi vừa bấm số điện thoại của Doojoon 

- Cậu đang ở đâu ? 

- Tôi đang ở ......... 

Doojoon chưa kịp dứt lời thì tôi cũng đã thấy bóng dáng ba thằng chúng nó 

- Yoseob đâu ? 

Tôi chạy xộc đến bấu lấy vai Kikwang. Nó ngơ ngác chỉ tay vào phòng check in 

- Cậu đến trễ rồi 

- Sao không giữ cô ấy ở lại ? Sao không đợi tôi ? 

- Yoseob có gửi cái này cho cậu

Một bức thư ư ? 

Seoul

Ngày 12 tháng 5 năm ... 

Gửi Hyungie.

Chắc anh ngạc nhiên lắm khi nhận được bức thư này, khi bức thư này đến tay anh thì em đã ở một nơi rất xa. 

Từ ngày đầu tiên gặp anh em đã rất .......ghét anh. Anh có biết không ? Đôi lúc em tự hỏi không biết rằng em sẽ sống 6 tháng hợp đồng như thế nào với anh ? Nhưng em cũng đã sống được cùng anh trọn vẹn là 5 tháng 26 ngày anh ạ. 

Anh có biết tại sao em sống được cùng anh lâu đến thế không ? 

BỞI VÌ EM ĐÃ YÊU ANH ! 

Em cũng không biết mình đã yêu anh từ khi nào nhưng em rất ghét những lúc anh vui cười cùng Hara unnie, tức giận những đêm không có anh ngủ cùng. Nói tóm lại là em GHEN. Em yêu anh và em ghen với Hara.

Anh đừng hỏi tại sao em lại yêu được một người đáng ghét như anh. Đến ngay cả em cũng không thể trả lời được câu hỏi đó. Nhưng có lẽ ông trời thích chọc phá người khác, trong khi em yêu anh thì anh lại không yêu em và anh sẽ cưới một người con gái mà em không thích. 

Buồn cười quá anh nhỉ ! Em đã từng định sẽ đem cái tình cảm ngu ngốc này đi đến nơi mà không ai biết nó đã từng tồn tại nhưng em đã làm ngược lại. Bởi vì em mong rằng mình sẽ có một lần em thực sự được bày tỏ tình cảm của mình, dù em biết rằng anh sẽ không bao giờ chấp nhận tình cảm này. 

Thật sự bây giờ em cũng chả biết phải nói gì thêm với anh, chỉ mong rằng anh hãy xem tất cả như một giấc mơ và xem như bức thư này chưa bao giờ tồn tại. 

Cám ơn anh về thời gian qua 

Chúc anh hạnh phúc. 

Ký tên : 

Người vợ bất đắc dĩ của anh 

Yoseob

3giây 

2 giây 

...... 

Đi 

Phải đi thôi 

Phải đi giữ em lại 

- Cậu làm gì thế Junhyung ? 

- Bỏ tôi ra, tôi muốn đến Canada, bỏ tôi ra 

- Cậu điên àh ? Cậu đi thì Hara ra sao ? Đám cưới của cậu sẽ ra sao ? 

- Tôi mặc tất cả, mấy người bỏ tôi ra. 

- Bỏ nó ra đi Kikwang ! Bây giờ cậu muốn đến Canada phải không, cậu quyết định bỏ tất cả phải không ? 

- Tôi nhất định phải giữ Yoseob lại 

- Được lắm 

..Bốp.. 

Doojoon đánh tôi 

Một cú đấm, khá đau và rất mạnh. Nó khiến tôi ngã ra sàn 

- Cậu... Sao lại đánh tôi? 

- Đánh để cho cậu tỉnh. Tất cả mọi chuyện hôm nay đều do cậu mà ra. Chính mày đã chọn con đường này thì cậu phải chấp nhận. Đừng làm mọi thứ rối tung lên nữa. 

Con đường tôi đã chọn, trách nhiệm mà tôi phải gánh chịu, tôi biết chứ ! Nhưng tôi cũng biết có một cái gì đó vừa hạnh phúc vừa tiếc nối đang vỡ ra trong lòng mình. Một chút vị ngọt nhỏ nhoi của đời tôi đã vuột mất. 

..Hỗn độn 

Bất lực...... 

Nếu được quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ chọn ngã rẽ này cho cuộc đời của mình, tôi sẽ chọn ngã rẽ chỉ có tôi và em mà thôi. 

Đưa tay lau những giọt máu rỉ ra nơi khoé môi, đứng dậy, nắm chặt bức thư trong tay, tôi quay lưng bước đi. 

- cậu đi đâu thế Junhyung ? 

- Làm ơn để tôi yên ! 

*** 

Tiếng nhạc và hơi người như làm cái quán bar cao cấp bậc nhất Seoul này nhỏ hơn. Ai nhảy mặc ai, ai lắc mặc ai, tôi vẫn cứ một mình một rượu. Hết chai này lại đến chai khác. 

Đã ba hôm nay ngày nào tôi cũng đi sớm về trễ, sáng đến công ty, trưa la cà, tối vào bar. Bây giờ tôi đã là tôi, đã trở lại là một Yong Junhyung đích thực, sống như cách mà 25 năm qua tôi đã sống. Dựa lưng vào quầy, tôi vừa nhấp từng ngụm rượu sóng sánh màu đỏ thẫm vừa ngắm nhìn mọi người lắc. 

***

- “À, em cậu thua tụi tớ trong trò oẳn tù tì nè, bị phạt là đúng rồi. 

- Đưa đây, tôi uống thế vợ tôi. 

- Wow, Junhyung mình hôm nay có tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân kìa tụi bây. 

Hahahahaha ” 

Tiếng nói cười, tiếng ly chạm nhau, tiếng vỗ tay. Tất cả mọi chuyện như mới ngày hôm qua thôi. 

Nhưng đó đã là chuyện của hôm qua rồi ngày hôm nay chuyện đã khác. Khác đi rất nhiều. Liệu hôm nay tôi uống say thì em có dìu tôi về nữa ko ? 

Chợt buồn cười cho cái điều điên rồ tôi vừa nghĩ, tôi lại nốc rượu. 

*** 

- Êh Junhyung bên đó kìa Doojoon ! 

Tôi chạy đến chỗ nó, thật sự tôi đang rất tức giận. Nắm chặt tay, tôi đã sẵn sàng để dạy thằng này một bài học 

- Junhyung, đi về nhanh lên ! Tôi có nhiều chuyện cần nói với cậu.

- Nói gì ?... Àh... muốn uống cùng à ? Lại đây, hôm nay Junhyung này khao cả bar. Ok ? 

- Đi về nhanh, tôi biết cậu chưa say. Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc với cậu

Dường như nó không hề để ý đến lời tôi nói, nó vẫn thản nhiên uống rượu. Tôi điên tiết lên, nắm xộc lấy cổ áo nó, tôi dùng hết lực đấm vào mặt nó. 

Bị đánh, nó giằng mạnh khỏi tay tôi, nó bắt đầu đánh trả. Cả bar náo lọan. Mọi người đều dạt ra. Denni - chủ quán im thin thít khi Kikwang ra dấu bao hết đêm nay. 

Nó đánh có vẻ rất hăng. Được ! Đánh trả thế này mới có cảm giác chứ. Tôi đấm nó, nó ngã, sau đó đứng dậy. Nó lại đấm tôi và tôi ngã, sau đó tôi lại đứng dậy tiếp tục đánh nó. Cứ thế chúng tôi đánh nhau, hình như chúng tôi đánh rất lâu, lâu đến độ trong bar chỉ còn mỗi chúng tôi. 

- Ok guy ! Như thế này đủ để tôi được nói chuyện với cậu chưa ? 

- Nếu mày vẫn còn nhã ý 

Chọn một chỗ trong góc khuất, tôi ra hiệu với Denni: 

- 2 ly như cũ 

Quay sang Junhyung, trông bộ dạng của nó lúc này khiến tôi không nhịn nổi cười 

- cười gì ? 

- đẹp nên cười 

- Đừng xỏ xiên tôi, trông cậu cũng không khá hơn đâu 

Mắt nó sưng vù, miệng bầm tím, quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù như tổ quạ 

- Đừng có trơ mắt ra nhìn tôi, muốn nói chuyện gì thì nói đi ? 

- Còn nhớ trò “YES OR NO” ngày trước tụi mình hay chơi không ? 

- Nhớ, rồi sao ? 

- Tôi với cậu cùng chơi trò đó nhé. 

Không kịp để cho Junhyung trả lời tôi hỏi ngay nó 

- Cậu yêu Yoseob, Y or N ? 

Nó nhìn tôi, có vẻ bất hợp tác 

- Cậu yêu Yoseob, Yes or No ? 

Tôi cố gắng lặp lại câu hỏi một lần nữa, Junhyung vẫn im lìm, mắt nó mơ màng, nhấp một ngụm rượu miệng nó mấp máy: 

- Yes 

- Cậu không hề muốn cưới Hara, Y or N ? 

- Yes 

- Thật ra cậu đang có nỗi khổ giấu tụi tớ ? 

Junhyung không trả lời, nó có vẻ ngập ngừng. Thái độ thật đáng nghi ngờ 

- cậu không cần trả lời, để tôi nói thay cho “YES”. Thực ra cậu có chuyện gì vậy Junhyung, nói tụi tớ nghe đi. Có phải chuyện cái thai không ? 

- Cậu đừng hỏi nhiều, nhức óc quá. Bây giờ tôi hỏi cậu, chỉ một câu thôi “ Cậu yêu Yoseob, Y or N ?” 

.

.

.

.

.

.

.

.

.

CBT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro