Beauty and The Beast

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Ở một thị trấn xa xôi có tồn tại một toà lâu đài cổ xưa cũ kĩ, không biết từ bao giờ trong thị trấn có lời đồn rằng trong toà lâu đài ấy tồn tại một con quái vật xấu xí, mỗi đêm đều tổ chức đại tiệc thịt người, một cái nồi lớn chứa đầy thịt tươi cùng với những âm thanh truyền ra từ căn bếp khiến người ta sởn tóc gáy. Lúc bóng tối tràn đến, con quái vật với một đôi tai đầy lông lá và chiếc miệng đầy máu sẽ đứng ở cửa sổ quan sát rồi tóm lấy bất kì ai dám bước vào lãnh thổ của nó.

Vì lẽ đó nên người dân trong trấn dù có tò mò đến đâu cũng không bao giờ dám bén mảng tới gần toà lâu đài ấy.

Tiêu Chiến trước giờ chưa từng sợ mấy loại thú dữ như sư tử hay hổ, nhưng đối với hình ảnh một con quái vật với vẻ ngoài gớm ghiếc cùng mấy chiếc răng nanh lởm chởm đầy máu mà tin đồn vẽ nên vẫn khiến anh cảm thấy e sợ. Tốt nhất vẫn là không nên đến gần.

"Chiến Chiến, cha đi ra ngoài một lát, buổi tối lúc ăn cơm không cần đợi cha về, có biết không?"

Cha Tiêu chính là một tay hoạ sĩ theo chủ nghĩa lãng mạn, bản thân ông ấy đương nhiên cũng là một người rất lãng mạn. Và con người lãng mạn ấy lúc này đang yên vị trên lưng ngựa nhìn về phía Tiêu Chiến dặn dò. Tiêu Chiến biết cha mình rất hay có những cảm hứng bất chợt, có lẽ lại muốn đi vào rừng tìm cảnh vật để vẽ vời rồi nên liền cùng ông ấy vẫy tay tạm biệt.

"Con biết rồi, cha mau đi đi, nhớ cẩn thận đó!"

Lúc Tiêu Chiến nói xong cũng vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của cha nhắm về phía rừng đi mất.

Hoàng hôn buông xuống khi những người dân trong trấn đều đang tất bật cho những việc cuối cùng trong ngày, cha Tiêu vẫn chưa trở lại. Tiêu Chiến biết cha mình không phải lần đầu đi ra ngoài vẽ vời, tóm lại sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhưng mãi đến khi nghe thấy tiếng đồng hồ quả lắc trong thị trấn vang lên, kim đồng hồ điểm mười giờ đúng cha Tiêu vẫn không thấy bóng dáng đâu, Tiêu Chiến bỗng dưng cảm thấy lo lắng không yên, chỉ biết vội vàng choàng áo lên người ra ngoài nhìn một lát.

Lối nhỏ dẫn vào rừng bao phủ một mảnh đen như mực dường như không thấy được điểm cuối, mà lối nhỏ này cũng chính là đường tắt dẫn đến toà lâu đài kia, ban ngày ngay cả một bóng người cũng không thấy lúc đêm đến thêm gió bấc thổi lại càng khiến người ta cảm thấy âm u đau nhức. Tiêu Chiến cau mày, cuối cùng vẫn quyết kéo lấy một con ngựa nương theo ánh sáng le lói của ngọn đèn hướng phía tối tăm kia mà chạy.

"Cha ơi!"

Tiêu Chiến một đường chạy thẳng, đôi mắt bị gió thổi đến không mở ra được, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp nơi đôi lúc khiến người ta cảm thấy thật quỷ dị.

Đi một hồi lâu bất tri bất giác ngựa của anh chạy đến một nơi mà chính anh cũng chưa thấy qua, là chỗ sâu nhất trong rừng, anh lo sợ nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy một mảnh đen rùng rợn, cây cối xung quanh giống nhau y đúc dường như đang muốn nuốt chửng lấy anh.

Tiêu Chiến mới cảm thấy thật sự không ổn rồi!

"Làm sao bây giờ đây?"

Tiêu Chiến nhìn một vòng sau đó mơ hồ thấy được cách đó không xa có chút ánh sáng yếu ớt, tại một nơi sâu thẳm trong rừng thế này lại lộ ra một ánh sáng le lói sao, càng nghĩ lại càng thấy không bình thường chút nào. Nhưng nghĩ về an toàn của bản thân, Tiêu Chiến không thể đánh đổi nó để qua đêm ở nơi hoang vắng thế này được.

"Đi, chúng ta đi xem một chút!"

Tiêu Chiến hạ thấp âm thanh, vỗ vào ngựa, chân nhẹ nhàng thúc giục, một người một ngựa chậm rãi đi đến nơi phát ra ánh sáng.

"Cái này... đây là toà lâu đài kia?"

Tiêu Chiến đánh liều bước đến gần, kiến trúc cũ kĩ theo chút ánh sáng mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn, anh càng thêm khẳng định đây chính là toà lâu đài trong lời đồn kia, trải qua năm dài tháng rộng hoa cỏ bên trong đã sớm héo tàn vì không có người chăm sóc, nhưng vẫn có thể hình dung ra được trước đây nó đã từng huy hoàng như thế nào.

Mà ở phía xa kia, nơi cửa sổ có một chút ánh sáng đang ấm áp truyền ra ngoài, Tiêu Chiến nghĩ chắc có lẽ chủ nhân toà lâu đài này đang đốt lò sưởi.

"Chúng ta nên đi vào không? Lỡ như... lỡ như gặp phải quái vật thì làm sao?"

Tiêu Chiến bị một trận gió lạnh thổi đến mơ hồ, anh xuống nhả xuống ngựa ghé bên tai nó nhỏ giọng thì thầm, con tuấn mã đứng yên bên cạnh vội vàng hí một tiếng giống như đang cố gắng đáp lại lời của anh.

"Thế nhưng có lẽ chúng ta sẽ tìm được cha ở bên trong đó?"

Bóng đêm mang tính xâm lược dần dần tiến đến, nói Tiêu Chiến không sợ hãi là giả nhưng nhìn lại tình trạng bản thân bây giờ, một bộ dạng vừa lạnh vừa đói và hơn hết toà lâu đài này cũng chính là nơi duy nhất có thể tìm được cha Tiêu.

Nghĩ xong, Tiêu Chiến khẽ nắm lấy dây cương ngựa kéo một cái, cẩn thận đi vào trong lâu đài, "Chúng ta đi thôi!"

"Có ai không?"

Tiêu Chiến do dự một hồi, cả cơ thể run lên vì lạnh rốt cuộc cũng quyết định nâng tay gõ cửa, cánh cửa nặng nề nhanh chóng được kéo ra từ, doạ anh từ nỗi sợ này nhảy sang nỗi sợ khác.

"Anh, anh... tôi..."

Tiêu Chiến có chút bất ngờ khi nhìn thấy người mở cửa là một chàng trai so với anh thấp hơn nửa cái đầu, đôi mắt màu hổ phách trong đêm tối càng đặc biệt phát sáng, lạnh lẽo đến mức muốn đóng băng người đối diện.

"Anh đến tìm người sao?"

Chàng trai nhẹ giọng hỏi, Tiêu Chiến ở trong lòng thở phào một hơi. Rõ ràng đây là nơi ở của một chàng trai có dáng dấp xuất chúng, nào phải quái vật như trong lời đồn.

"Đúng... đúng vậy, tôi đến tìm cha tôi, vóc dáng ông ấy thấp hơn tôi một chút, người cũng hơi tròn, cưỡi một con ngựa màu nâu..."

"Chiến Chiến, là Chiến Chiến phải không?"

Tiêu Chiến nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc khẽ giật mình một chút, sau đó nghiêng người vội vàng muốn theo chủ nhân toà lâu đài đi vào bên trong.

"Cha ơi? Là người sao?"

Chàng trai trước mặt khẽ tránh sang một bên nhường đường cho anh đi vào, cánh cửa phía sau cũng theo đó nặng nề đóng lại.

Tiêu Chiến vừa bước chân vào cửa chưa kịp nhìn thấy cha mình đã bị không gian tráng lệ bên trong doạ cho hoảng sợ. Cầu thang được cấu thành từ những phiến đá cẩm thạch trắng sáng, uốn lượn một đường dẫn lên tầng phía trên. Trên tường là mấy bức tranh không biết của danh hoạ nổi tiếng nào được treo một cách chỉnh tề đẹp đẽ, tráng lệ nhất có lẽ vẫn là đèn treo trên trần đang lặng lẽ phát ra những tia ánh sáng trong suốt như pha lê khiến cho chỗ này càng thêm phần lộng lẫy.

"Cha của anh ở bên này."

Chàng trai không biết từ bao giờ đã bước đến bên cạnh Tiêu Chiến, dẫn anh vào một gian phòng ấm áp với tiếng lách tách nho nhỏ phát ra từ lò sưởi, khiến cho cả người anh đều trở nên ấm áp ôn hoà.

Cha Tiêu mang theo nét mặt của một hoạ sĩ hớn hở ngồi trên đất điểm thêm mấy màu sắc trên bức tranh sơn dầu của ông, Tiêu Chiến không nhìn ra trên đó là cái gì nhưng lại nghe thấy mùi rượu rất rõ ràng, trên bàn rõ rành còn bày một chai Voka chưa cạn đáy.

"Cha ơi!"

Tiêu Chiến tiến đến, nhưng lại bị người đang say mê vẽ vời kia liếc một cái, phất tay như muốn đuổi đi. Anh có chút đau đầu, trước đây tửu lượng của cha anh vốn không tốt, hiện tại đoán chừng đã uống rất nhiều.

"Hai người đêm nay cứ ở lại đây", chàng trai ở bên cạnh một mực im lặng hiện tại giống như đã tìm thấy cơ hội để mở lời, "trời tối rồi, bên ngoài rất nguy hiểm."

Tiêu Chiến cân nhắc một chút, cuối cùng cũng đồng ý ở lại, anh khách khí nói mình là người ở trong thị trấn, tên gọi là Tiêu Chiến, rồi sau đó mới hỏi đến vị chủ nhân toà lâu đài này tên gọi là gì.

"Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác đáp lời, lặng lẽ thu mỹ nhân da thịt mềm mịn vào trong mắt, ở nơi Tiêu Chiến không nhìn thấy được khẽ liếm răng nanh một cái.

Tiếng mưa tí tách rơi lên phiến lá khô héo, đánh vào cửa sổ vang lên những âm thanh đặc biệt ghê người. Tiêu Chiến được Vương Nhất Bác sắp xếp ở một gian phòng tại tầng hai, đệm giường mềm mại, trong không khí còn tản ra chút hương vị của gỗ.

Két.

Cánh cửa gỗ đột ngột bị đẩy ra khiến Tiên Chiến sợ đến run rẩy, ngẩng đầu liền thấy một nửa khuôn mặt được ánh đèn bên ngoài khắc hoạ đẹp đến ngẩn người, tiếng thét chói tai theo đó cũng bị nghẹn lại ở cổ họng.

"Vương... Vương tiên sinh..."

Tiêu Chiến nâng người ngồi dậy, mơ hồ mở miệng gọi. Sau đó mới híp mắt muốn nhìn kĩ đối phương rốt cuộc là ai, Vương Nhất Bác không đáp lại lời của anh chỉ lặng lẽ tiến đến bên giường, một bước leo lên. Tiêu Chiến thật sự bị dọa đến mức mắt nhắm chặt, môi cũng bị cắn chặt đến đau nhói, cho đến khi khí tức của Vương Nhất Bác vây quanh, hai cánh tay vững chắc giam anh lại, Tiêu Chiến mới chợt nghĩ.

Anh hoàn toàn không còn đường lui.

"Anh thật thơm...", Vương Nhất Bác mê muội vùi đầu vào xương quai xanh của anh ngửi lấy, có thứ gì đó bông xù cọ vào cần cổ thanh mảnh kéo đến một trận ngứa ngáy làm anh tê dại.

Là tai.

"Hmm... đừng liếm... đừng...", Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè xuống giường hết hôn lại liếm cắn, đầu lưỡi nóng rực liếm một đường kéo xuống đến tận ngực, mềm mại và ướt át, trêu chọc người nọ đến run rẩy, đôi tay mảnh khảnh vươn ra ôm lấy đầu hắn như muốn níu lấy một điểm tựa.

Vương Nhất Bác không biết từ khi nào đã nhanh chóng cởi xuống bộ đồ ngủ trên người anh, giống như muốn cùng anh hoà tan thành một thể, hơi thở nóng rực quanh quẩn nơi làn da mềm mỏng khiến anh càng thêm ngứa.

"Em khó chịu... anh giúp em một chút có được không? Giúp em một chút...", đôi mắt Vương Nhất Bác có chút phiếm hồng, trong hơi thở mang theo hỗn loạn trông không có vẻ gì là dễ chịu. Hắn bây giờ so với chàng trai mở cửa cho anh lúc nãy hoàn toàn là hai người khác nhau, Tiêu Chiến bị dáng vẻ này đánh cho lòng cũng mềm nhũn, cho dù là bị người kia đè xuống bắt nạt nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm im không phản kháng.

"Anh sờ em một chút...", Vương Nhất Bác ghé bên tai anh nhỏ giọng thì thầm, dẫn dắt đôi tay chưa từng trải lần xuống bên dưới, chạm vào thứ to lớn kia.

"Nóng quá...", trong bóng tối đôi má mềm mại ửng hồng của Tiêu Chiến không quá rõ ràng nhưng lúc tay sờ đến thứ đồ vừa thô vừa nóng vẫn không nhịn được xấu hổ.

"Di chuyển... giống như lúc nãy em sờ anh...", Vương Nhất Bác nhẹ nhàng nâng tay, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Chiến, mấy đầu ngón tay chạm vào đỉnh dịch thể theo đó cũng dây ra, ẩm ướt một mảnh. Tay hắn nắm lấy tay anh, bắt chước động tác giao hợp lên xuống không ngừng.

"Hah... xong chưa?", Tiêu Chiến cảm giác được thứ đồ trong tay ngày càng biến lớn, cảm giác xấu hổ lúc ban đầu dần bị dục vọng thay thế, cơn ngứa ngáy hư không từ phía dưới truyền đến khiến Tiêu Chiến chỉ kịp nghĩ, anh rất muốn thứ này đi vào bên trong.

Anh rất muốn Vương Nhất Bác dùng nó hung hăng đi vào bên trong.

"Anh ướt rồi", bên dưới của Vương Nhất Bác thật sự vô cùng có tính xâm lược, phía sau hắn còn mọc thêm một cái đuôi thật dài, bởi vì hưng phấn mà ngoe nguẩy không ngừng.

"Em cảm nhận được."

Tiêu Chiến xấu hổ kêu lên một tiếng thiếu chút nữa bị hắn bức đến khóc lên, giấu đầu hở đuôi lắc đầu phủ nhận, sau đó còn bị Vương Nhất Bác đè lại trên giường mảnh vải che chắn duy nhất cũng theo sự mạnh bạo của hắn mà rơi xuống, miệng nhỏ mềm mại ướt đẫm trực tiếp nuốt lấy hai ngón tay của hắn.

Đem Tiêu Chiến làm đến mềm nhũn, âm thanh trong trẻo mềm mại cũng dần tản ra.

"Ướt đến thế này, so với vòi nước còn nhiều nước hơn..."

Vương Nhất Bác lúc dịu dàng hôn lên môi anh xem ra còn có chút kiên nhẫn nhưng đến thời điểm hiện tại bên dưới đã cứng đến khó chịu, một chút cũng không đợi được nữa, hắn không chút lưu tình chen thêm vào một ngón tay. Hắn muốn đem cái miệng nhỏ mê người này mở rộng, chỉ như vậy mới có thể nuốt được thứ đồ vật doạ người của hắn.

"Hahh... chậm một chút, Nhất Bác em chậm một chút...", Tiêu Chiến bị lời hạ lưu của hắn trêu chọc, những âm thanh trầm thấp quanh quẩn bên tai khiến anh càng thêm mẫn cảm, cả người không ngăn được run rẩy.

Vậy mà chưa kịp chuẩn bị xong đã bị cái thứ nóng rực kia đâm thẳng vào bên trong, hô hấp có chút không thông, tiếng rên rỉ cũng bị ngăn lại.

Miệng nhỏ ấm áp lập tức vây lấy Vương Nhất Bác, hắn liền không khống chế được chính mình, nắm lấy đường eo mượt mà của Tiêu Chiến điên cuồng thúc tới.

Tiêu Chiến trước đây chưa từng bị đối đãi như thế này, tiếng rên rỉ mang theo nức nở đáng thương nhưng cả người lại bị khí tức của Vương Nhất Bác áp chế, mấy ngón tay nắm chặt lấy ga giường đến nhăm nhúm, không thể trốn thoát chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn mặc hắn dày vò.

"Ah... hmmm, không muốn, em đi ra ngoài... đau. Bụng rất đầy... ưm..."

Âm thanb mềm mại yếu ớt truyền đến, rất nhanh khiến người phía trên bắn ra một lần nhưng Vương Nhất Bác nào chịu buông tha cho anh, làm càng lúc càng hung hăng, vì vậy Tiêu Chiến nức nở một hồi rốt cuộc lại bắt đầu kêu lên. Có lẽ Tiêu Chiến cũng không ý thức được âm thanh của mình có bao nhiêu quyến rũ.

Nếu chưa từng nếm qua vị ngon của thịt, đến lúc con mồi đã nằm gọn trong tay còn muốn hắn buông tay sao? Đương nhiên là không được.

"Không phải rất tốt sao, bắn cho anh đến đầy một bụng."

Động vật mỗi lần giao phối đều theo bản tính, Vương Nhất Bác đè lại lưng của Tiêu Chiến, từ phía sau đỉnh vào sâu đến tận cùng, muốn làm Tiêu Chiến đến khi bụng anh bị bắn cho thật đầy.

"Đừng khóc", răng nanh của hắn trên da thịt mềm mại của khẽ cắn, cái đuôi bông xù phía sau lúc hưng phấn càng ngoe nguẩy mạnh mẽ hơn, nhưng nhìn đến đôi mắt đỏ ửng đầy nước đáng thương của người nọ nên liền chủ động đem đuôi vuốt ve lên khuôn mặt anh, cẩn thận dỗ dành.

"Đừng khóc, mông đừng kẹp quá chặt..."

Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm đến mơ hồ, thậm chí còn nảy sinh cảm giác muốn ỷ lại vào hắn. Anh lại đột nhiên bị hắn đỉnh một cái, chỉ kịp nghẹn ngào một tiếng, ý thức gần như tan rã mơ hồ nắm lấy thứ vẫn trêu chọc mình từ nãy đến giờ, là đuôi của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác bị anh nắm lấy cái đuôi, có chút giật mình nhìn thấy Tiêu Chiến khóc lớn một tiếng, nước mắt cũng theo đó tí tách rơi xuống.

"A... ra ngoài, em đi ra ngoài. Không ăn được mà Vương Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác thật sự không khống chế được bản thân, vì hiện tại hắn đã gần như biến hoá thành dạng nửa người nửa thú bên dưới cũng lớn hơn bình thường, hiện tại đã rút ra được một nửa, một nửa còn lại được miệng nhỏ nuốt lấy xem ra một chút khe hở cũng không có.

"Em mau đi ra..."

Tiêu Chiến muốn bò dậy tránh đi vòng vây của hắn, cánh mông căng tròn đầy dấu vết tình ái theo cử động rơi vào trong mắt lại càng kích thích Vương Nhất Bác, hắn trực tiếp đè lại eo của anh rút ra một chút lại nhanh chóng đâm vào.

"Quá lớn... hmmm Vương Nhất Bác... đi ra ngoài. Anh hỏng mất... ưmm."

Âm thanh xấu hổ tràn ra khắp căn phòng, tiếng rên rỉ êm tai của Tiêu Chiến càng lúc càng lớn, dường như hoàn toàn quên mất cha Tiêu vẫn còn đang nghỉ ngơi ở dưới lầu.

Ở bên trong cái thứ nóng rực to lớn không thuộc về thế giới loài người, phía ngoài còn bao phủ bởi một lớp gai nhọn liên tục ma sát vào thành vách bên trong khiến Tiêu Chiến không thể phản kháng được, chỉ biết vùi đầu vào gối nức nở rên rỉ từng tiếng.

"Nhẹ một chút... em nhẹ một chút, Vương Nhất Bác làm ơn mà..."

Tiêu Chiến đột nhiên lại bị quy đầu to lớn chạm vào điểm nhỏ ở bên trong, trên mặt chỉ còn sót lại sự thoải mái đến cực điểm, trong tiếng rên rỉ lại mang theo giọng mũi, giống như đang làm nũng.

Nhưng tất cả âm thanh lúc rơi vào tai Vương Nhất Bác, lại biến thành cầu hoan, anh muốn hắn, muốn dịch thể của hắn rót đầy vào bên trong anh.

Vương Nhất Bác nhịn một chút, rời khỏi miệng nhỏ ướt át đến lầy lội, dịch thể theo đó cũng chảy ra ngoài, hình ảnh này trong mắt hắn giống hệt như một loại rượu mạnh thôi thúc hắn nhanh chóng đâm vào bên trong, sâu đến tận cùng.

"Ahhh... ưm, quá sâu... không được, Nhất Bác không được..."

Vương Nhất Bác đẩy hông, lấp đầy anh một cách chặt chẽ, một mặt Tiêu Chiến bị khoái cảm đánh úp không cách nào chịu đựng, mặt khác lại không muốn Vương Nhất Bác dừng lại.

Vì vậy khoái cảm đều biến thành từng tiếng rên rỉ phóng đãng, miệng nhỏ ướt át một mảnh, từng chút từng chút rơi xuống theo động tác của hắn. Âm rên rỉ mềm mại tràn ra khắp nơi, Tiêu Chiến không cách nào kiềm chế được chỉ có thể quấn lấy hắn, ánh mắt nhìn vào hắn còn có chút mê ly.

"Hưmm..."

Tiêu Chiến cảm thấy bản thân như sắp bị làm hỏng, cái thứ đồ vật thô thiển kia ở bên trong xuất tinh, làm cho anh sợ đến mức khóc lên. Dịch thể của Vương Nhất Bác đã đậm đặc lại còn rất nhiều, một lần lại một lần bắn vài phút vẫn chưa xong cho đến khi Tiêu Chiến cảm thấy bụng đầy lên, thoải mái đến đầu ngón chân cũng cuộn lại. Vật nhỏ bị lãng quên dưới tình huống này cũng bắn ra, dây hết xuống ga giường, cảnh vật xấu hổ đến không dám nhìn thẳng.

"Em đi ra ngoài... đi ra ngoài, bụng không chứa nổi...", kẻ muốn bên dưới anh ngậm lấy dịch thể của mình sao có thể để ý, mãi cho đến khi bắn xong, bụng Tiêu Chiến cũng bị hắn rót đầy.

Mỹ nhân họ Tiêu cả người đều là mồ hôi, mái tóc mềm mượt bám hết cả vào trán rốt cuộc cũng cảm nhận được người kia đã rời đi, anh vừa động một chút liền cảm nhận được dịch thể từ bên trong chảy ra, bên trong đùi đều là một mảnh lầy lội.

"Làm sao bây giờ... hức trong bụng, trong bụng đều là, hức, làm sao lấy ra ngoài..."

Ý thức chậm rãi khôi phục, Vương Nhất Bác biết mình đã thực sự phạm sai lầm hắn kéo Tiêu Chiến vào lòng, sờ lên gò má ướt đẫm của anh, nhìn người nọ khóc đến không ra hơi càng nhìn càng thấy động lòng.

"Vậy thì anh sinh báo con cho em...", lời nói còn chưa dứt đã bị bàn tay mềm mại không chút sức lực của Tiêu Chiến đánh một cái, hắn chỉ còn cách vừa ôm vừa dụ dỗ, không sinh thì không sinh đừng sợ đừng sợ, không dám nói lời nào dư thừa.

Tiêu Chiến trừng mắt nhìn hắn, trong lòng tức giận gần chết, lại nhìn xuống cái bụng như đang mang thai của chính mình đến giờ vẫn có thể cảm nhận được dịch thể đang chậm rãi chảy ra, thiếu chút nữa muốn ngất đi.

Trong lâu đài nọ, quái vật không nhất thiết sẽ ăn thịt người, nhưng nói không "làm" chết người thì chưa chắc.

Mà quái vật này đầu óc cũng không tốt lắm, ảo tưởng một người đàn ông có thể sinh báo con cho hắn.

Mấy tháng sau.

"Đừng vào sâu nữa, anh không sinh được báo con cho em. Ngu ngốc!"

Vương Nhất Bác bị mắng có chút uỷ khuất nhưng vẫn đè lại cánh mông căng đầy, bắn vào bên trong, "Đó là em bắn chưa đủ nhiều, chúng ta phải làm thật nhiều, mỗi ngày đều làm, nhất định sẽ sinh được báo con."

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro