CHAP 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khu chung cư...

– "Tớ vào đây. Cậu về cẩn thận"_

Minho gật đầu, choàng tay ôm lấy cô, khẽ nói:

– Hôm nay cậu khóc như vậy là đủ rồi, đừng buồn nữa hiểu chưa?

– "Tớ biết rồi"_ Cô nhẹ cười tạm biệt Minho rồi đi vào

Đang đi tới thang máy, 1 giọng nói lạnh lẽo nhàn nhạt vang lên:

-"Cuối cùng cô cũng chịu về"_

Seohyun giật mình quay lại, là Yuri. Yuri vừa đi ra từ bãi đỗ xe, chắc cũng đã nhìn thấy Minho đưa cô về. Cả 2 cùng bước vào thang máy. Seohyun lấy lại bình tĩnh:

– "Yuri cũng thế còn gì"

Mặt Yuri ngày càng tối lại. Yuri về nhà từ lúc 10h, ngồi đợi cô rồi ngủ quên luôn trên sofa. Khoảng 1h Yuri tỉnh dậy mà Seohyun vẫn chưa về. Gọi đến mấy chục cuộc điện thoại vẫn không ai nghe máy, Yuri liền cuống cuồng lái xe đi tìm cô. Bây giờ thì sao? Cô về cùng người khác, còn để hắn ôm mình ngay trước nhà. Rốt cuộc cô coi Yuri là gì?

Cửa thang máy vừa mở, Seohyun liền đi thẳng ra ngoài. Cô cất giày lên giá, định đi vào phòng nhưng bị Yuri chặn lại:

– "Tôi có chuyện muốn nói"

– "Có chuyện gì để ngày mai đi, bây giờ tôi mệt rồi"_ Seohyun nói rồi tiếp tục đi vào

"Tôi bảo cô đứng lại!!"_ Yuri đuổi theo kéo mạnh cánh tay cô, trợn mắt quát

Seohyun khẽ cau mày vì đau nhưng vẫn kiên cường không kêu một lời

– "Cô vừa đi đâu? Sao lại về cùng tên đó?"_ Yuri gằn giọng

– "Tôi đi có việc. Minho chỉ đưa tôi về"_ Seohyun trả lời qua loa

Nghĩ đến chuyện hai người đó ở chung với nhau cả đêm Yuri không cách nào bình tĩnh nổi:

– "Đưa cô về? Sao không đi cùng hắn luôn đi?!"

– "Yuri điên rồi sao? Bỏ tay tôi ra"

Thấy cô không quan tâm đến những gì mình nói mà chỉ muốn nhanh chóng vào nhà, Yuri lại càng tức giận. Yuri lấy điện thoại trong túi xách cô rồi giơ lên:

– "Cô có thấy tôi đã gọi bao nhiêu cuộc không?? Tôi chưa nhắc cô về chuyện này sao? Nếu không dùng điện thoại thì cô giữ lại làm gì?!!"_ Yuri gào lên rồi hung hăng ném mạnh chiếc điện thoại vào góc tường.

Seohyun không hiểu vì hoảng loạn hay ấm ức mà nước mắt lã chã rơi xuống.

Yuri im lặng hồi lâu rồi đột nhiên cất giọng chua xót:

– "Cô yêu cái tên Minho kia phải không?"

Seohyun ngẩn người, cảm giác như trái tim bị bóp chặt. Cô muốn giải thích nhưng lời nói cứ nghẹn lại

Tức giận và thất vọng đan xen với nhau khiến đôi mắt Yuri trở nên u ám:

– "Tôi hiểu rồi"

Yuri đột nhiên buông mạnh tay khiến Seohyun mất thăng bằng suýt nữa ngã.

Yuri đi ra ngoài, sập mạnh cửa. Bàn tay nắm lại mang theo cơn giận dữ đấm vào vách tường, một tiếng "rắc!" vang lên do trật khớp xương, máu tươi theo nắm đấm nhỏ giọt xuống...

Seohyun ngồi xụp xuống sàn nhà. Cô nhắm chặt mắt, gương mặt tái nhợt hiện lên một nỗi đau khổ đến tuyệt vọng...

Yuri bước vào 1 quán bar nổi tiếng trong thành phố. Đi thẳng tới phòng VIP, tùy tiện ném áo khoác lên ghế rồi gọi phục vụ mang ra 1 chai rượu đắt tiền. Một cô gáiđi tới ngồi dựa vào người Yuri, khẽ vuốt ve ngực áo Yuri, bộ dạng vô cùng lẳng lơ:

– "Nhìn quý khách có vẻ không vui, em giúp gì được không?"

Yuri hơi nhếch miệng, nhìn cô gái bên cạnh rồi lạnh nhạt nói:

– "Ra ngoài"

Cô gái kia ngớ người: "Hả?"

– "Cút ra ngoài cho tôi!"_ Yuri chán nản rít lên

Sáng hôm sau, Seohyun tỉnh dậy, mọi thứ như cũ, Yuri vẫn chưa về. Nhìn mình trong gương, cô chỉ biết thở dài: 2 mắt đã sưng lên vì khóc nhiều, gương mặt lại nhợt nhạt không chút sức sống. Seohyun mệt mỏi đứng dậy định vào nhà vệ sinh thì điện thoại trên bàn đổ chuông. Cô hắng giọng, bắt máy.

-Alo

– Chào cô, cô là SeoJoo hyun phải không ?

– Đúng vậy, nhưng ai thế ạ?

– "Tôi là nhân viên của quán bar X, có vị khách tới chỗ chúng tôi uống rượu, hình như cô ấy say rồi, cứ liên tục gọi người tên là Seohyun, tôi sợ cô ấy tiếp tục uống sẽ xảy ra chuyện nên mới lấy điện thoại gọi cho cô. Phiền cô đến luôn được không?"

Seohyun nghe xong, vừa lo lắng vừa kinh ngạc. Tửu lượng của Yuri không phải không tốt, hơn nữa uống rượu luôn biết tiết chế. Kể từ ngày về ở cùng Yuri, cô chưa bao giờ nhìn thấy Yuri bị say, sao bây giờ lại...Cô không muốn ra khỏi nhà với bộ dạng thảm hại này nhưng cũng không nỡ thể để Yuri ở đó.

– "Được rồi, 1 lát nữa tôi sẽ đến"

Ngay sau khi tắt máy, Seohyun vội đi vào nhà vệ sinh sửa soạn gọn gàng rồi bắt taxi tới quán bar X.

......

Một nhân viên của quán bar dẫn cô tới trước của phòng VIP.

Cửa vừa mở, Seohyun đã nhìn thấy Yuri. Yuringồi tựa vào chiếc ghế sofa, chân mày nhíu chặt, trên tay cầm một chai rượu đã uống gần hết.

Seohyun thở dài đi tới:

"Kwon Yuri , đi về thôi"

Yuri nhướn đôi mắt mông lung lên nhìn người đang đứng trước mặt, cảm thấy không tin lại cố căng mắt ra.

Seohyun dơ tay định đỡ Yuri dậy nhưng bất chợt bị kéo xuống. Yuri ôm chặt lấy cô trong lồng ngực mình, mơ hồ nói:"Seohyun, em đến tìm tôi sao?"

Gương mặt của cô đỏ bừng lên, lắp bắp:

"Này... Yuri làm cái gì thế? Mau buông tôi ra"

Seohyun càng cố giãy giụa, Yuri càng ôm cô chặt hơn, miệng nở một nụ cười xấu xa: "Không buông...không buông thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro