Chapter 20: Freaky morning

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thọai khiến Huyn Sub thức giấc. Những giấc mơ chập chờn trong giấc ngủ đêm qua khiến đầu ông nhức buốt. Ông mơ thấy mẹ Yi Jung. Bà mỉm cười với ông, như lần đầu tiên hai người gặp gỡ. Và ông biết, có lẽ ông đã được thứ tha, bởi mẹ Yi Jung, cũng bởi chính bản thân mình
Huyn Sub khó nhọc bước xuống giường, cầm lấy đt. Giọng đàn ông lạ hoắc vang lên bên đầu dây

- Ông có phải So Huyn Sub?

- Là tôi

- Báo sáng nay ông đã đọc chưa

Ông nhíu mày vì những lời nói khó hiểu của người đàn ông. Chợt, mắt ông chạm phải tờ báo đặt trên mặt bàn. Trang nhất là ảnh Ga Eul và Ji Hoo đang ngồi cùng nhau. Tuy đã lâu không gặp, nhưng ông vẫn nhớ cậu bé với mái tóc dài và đôi mắt tuyệt đẹp mà thuở nhỏ vẫn hay đến nhà ông

- Thì sao?

- Tôi là người viết ra bài báo đó
Huyn Sub bật cười. Dường như ông vừa hiểu ra điều gì đó

- Ông gọi tôi có việc gì?

- Con dâu ông vừa đến tòa sọan gây áp lực với tôi. Sẽ ra sao nếu báo sáng mai lại có thêm tin mới?

- Ra giá đi

Giọng ông lạnh ngắt, không có vẻ gì bất ngờ hay khó chịu. Sống trong thế giới này, ông đã quá quen với những việc như vậy. Thứ gì cũng có thể mua được bằng tiền

- $50.000 cho việc giữ kín tin về con dâu ông và $50.000 khác cho bài đính chính

- Ngày mai số tiền đó sẽ được chuyển vào tài khỏan của ông

- Cám ơn, chủ tịch So

Tiếng cúp máy khô khốc vang lên thay cho câu trả lời

Huyn Sub cầm đt, ông muốn gọi cho Ga Eul. Nhưng những lời nói hôm qua của cô như vọng lại đâu đây. Từ ánh mắt của Ga Eul, cách cô nói về Yi Jung khiến ông biết cô yêu con trai mình. Vậy có gì để ông phải nghi ngờ? Ông đã quá mệt mỏi với những chuyện này

- Mình già thật rồi- Huyn Sub lẩm bẩm- Chuyện này tốt nhất để bọn trẻ tự giải quyết

Và ông mỉm cười. Nhẹ nhàng. Khi những gánh nặng được buông xuống, nụ cười dường như cũng dễ dàng hơn

*******

Ga Eul lái xe như điên trên đường. Gió thổi vù vù qua ô cửa thổi bớt con giận của cô. Bỗng nhiên, thứ gì đó lướt ngang đường. Ga Eul bẻ tay lái và đạp thắng. Chiếc xe đâm sầm vào cột, chân cô va mạnh vào cửa xe. Đau nhói.

- Shit

Cô lẩm nhẩm với gương mặt nhăn nhó vì đau, qườ quạng tìm điện thọai để gọi xe cấp cứu. Nó bị văng xuống sàn xe, bẹp dúm

- Đáng chết thật

Cô lầm bầm to hơn, đưa mắt nhìn xung quanh. Vắng ngắt. Cô đập mạnh vào tay lái rồi quyết định tự lái xe đến bệnh viện

********

Cô ngồi trong phòng chờ, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm chửi rủa sự xui xẻo của mình. Khi người y ta gọi tên, cô nhảy lò cò vào phòng, trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

- Cô...Ga Eul?

Ga Eul ngẩng lên khi nghe giọng nói quen thuộc. Và cô reo lên khi thấy Ji Hoo

- Bác sĩ

Cô vừa nói vừa nhảy tưng tưng về phía ghế dành cho bệnh nhân. Suýt nữa cô đã ngã nếu Ji Hoo không đưa tay ra đỡ

- Em đã làm gì với cái chân tội nghiệp của mình thế hả Ga Eul?

- Lúc nãy em thắng gấp quá, rồi chẳng hiểu sao mà giờ nó lại thế

Cô nhăn mặt khi anh xoay xoay cổ chân sưng phồng của mình. Nhưng không hề kêu đau. Anh nhìn thấy vẻ mặt đó của cô, nên mỉm cười

- Đau thì cứ la lên

- Không sao. Em ổn. Á

Ga Eul hét lên khi anh vặn mạnh chân cô

- Anh cố tình đấy ah, bác sĩ?

Uh tôi cố tình đấy Ga Eul. Tôi muốn em trút hết những đau đớn trong lòng. Đừng giữ lại điều gì nữa. Em chịu đựng đã đủ lắm rồi. Nếu đau thì hãy nói với tôi

- Tôi chỉ kiểm trả xem cổ họng em có bị sao không để cho thuốc một lần
Anh thản nhiên cúi xuống ghi chép gì đó vào tờ giấy trên bàn. Ga Eul mỉm cười nhìn ra cửa

- Em tưởng anh là bác sĩ chuyên khoa thì không khám cho bệnh nhân thường như thế này

- Hôm nay bệnh viện thiếu người
Ji Hoo nói, vẫn đang cắm cúi ghi chép

- Chân em có sao không bác sĩ?

- Bị bong gân nhẹ thôi. Băng bó và uống thuốc vài hôm sẽ khỏi

- May quá. Lúc nãy lái xe đến đây nó sưng lên ghê quá làm em cũng sợ

- Em lái xe đến đây?

- Dạ

- Em biết lái xe trong lúc bị thương là nguy hiểm lắm không?

- Dạ biết nhưng lúc đó không có ai. Em mà ngồi chờ chắc đến sáng mới vào được đây

- Sao không gọi xe

- Đt em nát bấy rồi

Ga Eul cười trước đôi mắt mở to của anh. Cô đã quen một Ji Hoo luôn bình thản, nên thấy anh như vậy quả là rất lạ

Khi Ga Eul cầm lấy toa thuốc và định ra ngòai thì Ji Hoo gọi cô lại

- Ga Eul này

- Dạ? - Cô quay lại nhìn anh

- Em đọc báo sáng nay rồi chứ?

- Dạ

- Em...có sao không?

- Không có gì đâu. Em giải quyết xong rồi anh ah

- Giải quyết?

- Em có cách mà. Anh yên tâm
Cô lại cười. Nụ cười của cô khiến Ji Hoo an lòng phần nào

- Uh. Nhưng nếu có gì...em có thể gọi tôi

- Em không chắc, vì cái đt cũ hư mất rồi còn đâu

- Dùng của Yi Jung, nếu em muốn- anh bật cười

- Em không chắc anh ấy có cho mượn không - Cô lè lưỡi- Anh ấy là chúa keo kiệt

Và cả hai cùng cười. Rồi cô đứng lên, định nhảy ra ngòai thì anh đã kéo lại

- Để tôi gọi người đưa xe lăn cho em. Em nhảy kiểu này khéo gãy nốt cái chân còn lại

Cô gật đầu và ngồi xuống ghế chờ. Gặp gỡ Ji Hoo thế này khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Ít ra có thể tạm quên đi mọi chuyện bực mình

*********

Ga Eul ngồi vào xe. Đầu nó bị bẹp dúm lại nhưng máy móc có vẻ vẫn ổn.

"Bác sĩ mà nhìn thấy cảnh này thì chắc điên lên mất"

Cô bật cười khi nghĩ đến vẻ mặt nhăn nhó của Ji Hoo. Biết sao được, cô không muốn đi taxi vào lúc này. Cô khởi động xe rồi chạy khỏi bãi gửi xe của bệnh viện. Định chạy về nhà thì cô chợt nhớ ra có chỗ cần đi hơn. Nên cô quay xe chạy về hướng ngược lại
Khi cô đậu xe trước cửa công ty Yi Jung, đồng hồ xăng cũng dừng đúng vạch đỏ

- Ít nhất mình cũng còn may

Cô nói rồi vơ tay lấy cặp nạng, bước ra khỏi xe

Lần này cô thư ký không hạch hỏi khi thấy cô nữa mà nói bằng một giọng hết sức hồ hởi

- Tổng giám đốc đang ở trong phòng thưa phu nhân

- Không cần gọi điện xin phép ah, thư ký Lee?

Cô nhướng mày như thể rất ngạc nhiên

- Dạ không.

- Tôi tưởng giám đốc không tiếp người không có hẹn

Cô tiếp tục hỏi móc. Hôm nay tự nhiên cô có thích chọc người khác điên lên như thế. Chắc vì cô cũng đang điên

- Với phu nhân dĩ nhiên là khác ạ

- Vậy ah. Cám ơn nhé

Ga Eul thôi hành hạ cô nhân viên đang tháo mồ hôi hột. Cô bước về phòng anh.

********

Cánh cửa mở ra. Một cô gái đang ôm lấy cổ anh. Và dĩ nhiên anh không phản đối. Cái nhíu mày thóang qua thật nhanh, rồi cô hỏi

- Tôi có làm phiền không?

Yi Jung đã định nói là không. Nhưng rồi bức ảnh trên tờ báo lúc sáng hiện lên trong đầu khiến anh thấy mặt mình nóng lên. Không hiểu tại sao, nhưng Yi Jung đã rất bực mình khi nhìn thấy nó. Nụ cười của cô sáng rực, nhưng lại không phải cho anh. Ở bên Ji Hoo cô vui đến vậy hay sao?

Cô gái buông anh ra định đứng lên. Nhưng anh níu cô ta lại

- Có

- Vậy tôi ra ngòai chờ

Ga Eul nói rồi quay đi thật nhanh. Cô sợ nếu đứng thêm vài phút nữa cô sẽ không kiềm nổi mà lao vào kéo cô gái kia ra khỏi người anh mất

********

Khỏang nửa tiếng sau thì cô gái xinh đẹp đó rời khỏi phòng anh. Cô bước đến gõ cửa

- Vào đi

Ga Eul bước vào phòng, ngồi xuống ghế

- Anh làm việc thỏai mái thật nhỉ

- Em đến có việc gì?

- Anh đọc báo chưa?

- Rồi. Hình chụp đẹp lắm

- Em chỉ định ghé qua nói với anh chuyện đó. Nhưng có lẽ bây giờ không cần nữa

Cô nói một hơi rồi đứng lên định bỏ đi. Nhưng anh đã kéo cô lại

- Này em chưa nói rõ ràng mà đã bỏ đi là sao?

Bị kéo một cách bất ngờ cộng thêm cặp nạng đã quăng lại bên ngòai khiến cô lọang chọang xém té. May mà anh chụp cô lại kịp

- Anh muốn nghe em nói chuyện gì?

Ga Eul đẩy anh và hỏi

- Dĩ nhiên là chuyện đăng trên báo sáng nay chứ chuyện gì

- Anh quan tâm sao?

- Em có chịu nói hay không?

Yi Jung giật mình nhận ra là mình hơi lớn tiếng. Ga Eul nhìn anh một lúc, rồi cô chớp mắt quay sang hướng khác

- Hôm đó em đi café tình cờ gặp anh Ji Hoo. Xong. Chuyện có vậy thôi tin hay không tùy anh

Cô vừa nói vừa cố gỡ tay anh định bỏ đi

- Này em có chịu đứng lại đó hay không?

Anh kéo cô lại lần thứ hai. Lần này, anh ôm chặt lấy cô. Ga Eul định đẩy ra. Nhưng nghĩ sao, cô lại đứng yên. Hai người đứng như vậy một lúc, cho đến khi anh buông Ga Eul ra, nhìn thẳng vào mặt cô

- Chuyện lúc nãy không có gì. Em tin anh không?

- Em đâu có nói gì

- Nhưng anh biết em không vui

- Em đã nói em không...

Đột nhiên anh kéo cô lại gần và hôn lên môi cô. Ga Eul đứng yên, không đáp trả nhưng cũng không kháng cự. Chưa bao giờ cô từ chối nụ hôn của anh.

- Cô gái lúc nãy là người mẫu đại diện cho dòng sản phẩm mới của công ty

Yi Jung nói khi anh buông cô ra.

- Tổng giám đốc có nghĩa vụ phải ôm người mẫu đại diện ah? Em mới biết đấy

- Cô ta ôm anh

- Cũng như nhau thôi. Em không can thiệp vào đời tư của anh. Thỏa thuận rồi mà.

- Vậy nếu anh cho phép em thì sao?
Ga Eul nhìn anh ngạc nhiên. Rồi cô bật cười

- Anh say đấy ah?

- Hòan tòan không

- Vậy anh biết mình vừa nói gì không?

- Anh nói rằng từ ngày hôm nay, Chu Ga Eul sẽ bắt đầu bước vào cuộc sống của anh

Yi Jung nói rồi quay về bàn ngồi, mặc kệ Ga Eul đang đứng sững ngay gần cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro