Chapter 40 - Part 1: The last happy day

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eun Jae  chống tay ngồi dậy. Đầu cô đau buốt như bị ai đó đập mạnh vào. Những mảnh trí nhớ vụn vặt được chắp nối một cách sơ sài khiến cô nhớ được là đêm qua đã gặp Ga Eul. Có lẽ chính Ga Eul đưa cô về đây

Bước ra khỏi phòng một cách khó nhọc, Eun Jae ngạc nhiên khi thấy trên bàn ăn để đầy những đĩa thức ăn. Căn nhà chỉ có mình cô. Vậy ai đem những thứ này đến? Eun Jae cầm mảnh giấy dán trên mặt bàn, nheo mày cố đọc. Cơn say khiến mắt cô hoa lên nên đọc được những chữ đó là cả một vấn đề

" Chị thức dậy thì ăn cháo nhé. Trong ấm có trà giải rượu, em nghĩ chị cần. Ga Eul"

Eun Jae ngỡ ngàng khi đọc đến cái tên. Tại sao? Sao Ga Eul là một cô gái tốt? Vậy làm cách nào cô có đủ tự tin giành lấy Yi Jung? Đưa mắt nhìn những thứ thức ăn bày biện trên bàn, bất giác Eun Jae mỉm cười. Nụ cười mặn đắng mùi nước mắt

-        Tôi thua em rồi, thực sự thua rồi đấy, Ga Eul

*******

Cảm giác được có ánh mắt ai đó đang di chuyển trên khắp gương mặt mình, Yi Jung khẽ chớp mắt. Ga Eul đang ngồi trước mặt anh. Và cô mỉm cười. Nụ cười sáng lấp lánh như ánh nắng ban mai, khiến cho anh không thể không tỉnh giấc. Chỉ cần có em...bất cứ nơi nào cũng là nắng ấm

-        Dậy rồi ah?

-        Em ngắm anh nãy giờ đã chưa?

Bấy nhiêu đó chưa đủ đâu anh. Em phải ghi nhớ khuôn mặt của anh. Để sau này dù không còn gặp lại, em cũng sẽ không quên. Không bao giờ quên. Em phải nhìn anh bù cho những chuỗi ngày còn lại, khi mà em không được nhìn anh nữa. Khi đó, hình ảnh của anh lúc này đây, sẽ vĩnh viễn ở cạnh bên em

-        Đủ rồi. Anh dậy thay đồ mau

Ga Eul nắm tay lôi anh xuống giường và đẩy vào phòng tắm. Yi Jung nhíu mày. Ga Eul hôm nay rất lạ. Rốt cuộc đêm qua đã có chuyện gì? Yi Jung đã dùng mọi cách tra gạn Ji Hoo, nhưng rốt cuộc chỉ nhận được một cái lắc đầu. Thứ linh cảm bất lành khiến anh lo sợ. Anh cảm thấy như là...mình sắp mất Ga Eul

Khi anh bước ra, Ga Eul lập tức đứng bật dậy, bước đến nắm lấy tay anh. Thay vì vào garage lấy xe, cô kéo anh đi thẳng ra cửa lớn

-        Còn...xe

-        Hỏi nhiều quá. Hôm nay nghe lời em hết không được ý kiến

-        Nhưng mà...

-        Thế nào? Có đi không?

Cô quay lại nhìn anh chằm chằm khiến Yi Jung không thể có thêm ý kiến. Anh đành bật cười bước theo cô

******

Tiếng ồn ào đánh thức Hana. Cô lười biếng ngồi dậy, bước đến kéo tấm màn cửa sổ. Những tia nắng ban mai ùa vào phòng. Hana sờ nhẹ lên môi, cảm nhận hương vị nụ hôn đêm qua như vẫn còn vương vấn. Cô bật cười nho nhỏ. Nhất định, cô phải làm cho đôi mắt người con trai đó không còn buồn bã

Vừa đặt chân xuống bậc thang, Hana đã không cười nổi nữa. Ken đang ngồi trong phòng khách cùng ông bà ngọai cô. Hana không cần nghe cũng đủ hiểu họ đang nói chuyện gì. Ken ngước lên, cười thật tươi khi nhìn thấy cô

-        Em dậy rồi ah?

Nụ cười rất đẹp nhưng lại khiến Hana nổi hết da gà. Cô liếc Ken bằng ánh mắt lạnh tanh rồi đi thẳng ra ngòai. Nhưng một giọng nói dịu dàng đã kéo cô lại

-        Con ngồi xuống đã Hana

Hana nhắm mắt thở dài. Cô đã biết trước là sẽ vậy rồi

-        Dạ có gì không ạh?

Cô ngồi xuống ghế, nở nụ cười với bà ngọai. Nhưng thứ cảm giác bị ánh mắt soi mói khắp người mình khiến cô không sao tự nhiên cho được

-        Ken tới đây là muốn xin làm đám cưới sớm hơn dự định

-        Dạ?

-        Đúng ta thì bà và ông ngọai con định 2 năm nữa mới tổ chức nhưng Ken nói nó sắp phải đi tu nghiệp tại Mỹ nên xin đưa con đi theo

-        Con phản đối

Hana lớn tiếng khiến ông bà ngọai cô ngạc nhiên. Họ vốn không biết về chuyện giữa Ken và mẹ cô đã xảy ra ở Nhật nên trong lòng họ, Ken thực sự là một người đàn ông hòan hảo. Anh ta là người chồng mà ông bà đã chọn cho Hana. Cô đã nhiều lần phản đối nhưng lại không thể nói được lí do. Ông bà cho là Hana và Ken chỉ gây gổ giận hờn nên cũng không mấy để tâm. Hana cũng đành xuôi theo, hi vọng sẽ tìm được cách hủy hôn. Nhưng cô không thể ngờ Ken lại dùng cách này để ép buộc cô

-        Sao vậy Hana?

Lần này là ông ngọai lên tiếng hỏi. Hai đôi mắt cùng hướng về phía Hana khiến cô lúng túng. Ken nhếch môi cười. Anh biết chắc Hana sẽ không bao giờ dám nói ra lí do thực sự. Dù sao người đó cũng là mẹ cô

-        Vì...con...con...đã có bạn trai

Câu trả lời ngập ngừng của Hana khiến ba đôi mắt cùng mở to một lúc

******

-        Cuối cùng thì em muốn đưa anh đi đâu?

Sau khi theo Ga Eul đi lòng vòng cả tiếng đồng hồ, Yi Jung không chịu nổi nữa đành phải lên tiếng hỏi

-        Đã nói là chỉ cần đi theo em thôi. Sao anh hỏi lắm thế

Cô vừa nói vừa loay hoay với đám quần áo treo đầy trên kệ. Hai người đang ở trong một shop thời trang bình dân, nơi mà Yi Jung chưa bao giờ đặt chân đến. Sau một hồi chọn lựa, Ga Eul đưa bộ quần áo cho Yi Jung. Anh nhướng mắt nhìn cô như muốn hỏi

-        Vào thay ra đi. Nhanh lên đấy

Yi Jung chưa kịp nói tiếng nào thì đã bị Ga Eul đẩy vào trong

Từ phòng thay đồ bước ra, anh thấy Ga Eul đã thay đồ xong, váy ngắn và áo thun đơn giản. Cô không khỏi phì cười khi nhìn thấy anh trong bộ đồ mới, quần jean bó, áo sơmi caro, trông anh không khác một cậu học sinh trung học. Ga Eul chưa từng nhìn thấy anh như vậy. Hình ảnh này của anh, nhất định cô sẽ không quên

-        Em cười gì vậy?

-        Không có gì

-        Rõ ràng là em cười anh

-        Không có mà. Đi thôi

Cô kéo tay Yi Jung ra khỏi đó, mặc kệ anh với những câu hỏi trong đầu

*******

Đang đọc hồ sơ của bệnh nhân, Ji Hoo ngước lên khi nghe tiếng điện thoại reo. Little sunshine là tên người gọi đến

-        Sao vậy Hana?

-        Anh...rảnh chứ?

Giọng cô sũng nước khiến Ji Hoo bất giác nhíu mày

-        Có chuyện gì phải không?

-        Anh...tôi...tôi đến chỗ anh được không?

-        Được. Nhưng cô không sao chứ?

Không có tiếng trả lời. Hana đã cúp máy. Đột nhiên Ji Hoo thấy lòng không còn được bình yên

*******

Yi Jung nhăn nhó khi phải ngồi trên xe bus cùng Ga Eul. Cô nắm lấy tay anh, cố cảm nhận thứ hơi ấm mà sau này có lẽ cô sẽ không còn có được

-        Sao lại đi xe bus? Chật chội quá

-        Yi Jung ah

Ga Eul đột nhiên gọi nhỏ khiến Yi Jung quay lại

-        Chuyện gì?

-        Cho em một ngày thôi

-        Huh?

Yi Jung nhíu mày không hiểu

-        Hôm nay, chúng ta làm chính bản thân mình được chứ? Anh không phải chủ tịch tập đòan họ So, em không phải là con gái duy nhất của tập đòan Kim. Em là em và anh là anh. Chúng ta cùng nhau làm những chuyện người bình thường có thể làm. Được chứ Yi Jung?

Đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chờ đợi. Yi Jung vòng tay ôm lấy Ga Eul, siết chặt cô vào lòng mình. Anh sẽ không bao giờ để mất người con gái này. Không bao giờ

-        Được rồi Ga Eul ah. Ngày hôm nay anh thuộc về em rồi đấy

Ga Eul bật cười nho nhỏ. Hết ngày hôm nay thôi, anh sẽ được tự do

******

Cánh cửa khe khẽ mở. Gương mặt quen thuộc ló vào. Ji Hoo buông xấp bệnh án xuống bàn, ngẩng lên nhìn cô

-        Đến rồi ah?

Cô mỉm cười. Nụ cười không còn rực rỡ.

Chuyện gì xảy ra với cô vậy, Hana?
Cô ngồi xuống chiếc ghế dài gần cửa, yên lặng nhìn anh. Hai người cứ nhìn nhau như vậy, không nói một lời nào. Ji Hoo cảm nhận rõ sự run rẩy hiện lên trong đôi mắt xanh thẫm của cô. Cô khóc sao, Hana? Nếu không sao mắt cô lại ướt? Nói tôi biết đi Hana. Tôi ghét nhìn thấy nước mắt của cô

Đột nhiên Hana chớp mắt. Cô đứng dậy, bước về phía anh. Ji Hoo ngồi yên, chờ đợi. Anh đợi cô bước tới gần anh. Như một nhánh cây khô chờ đợi ánh mặt trời. Cô bước đến, cúi xuống ôm lấy anh. Và cô khóc.

Bàn tay anh nhẹ nhàng ve vuốt tấm lưng cô đang thổn thức vì tiếng nấc. Đã bao lâu rồi, nước mắt của một người con gái mới khiến anh đau đến vậy?

-        Ổn rồi Hana. Có tôi ở đây. Không sao nữa

Cô vẫn khóc.  Những giọt nước mắt luồn qua lớp áo, thấm ướt trái tim anh. Đừng khóc nữa Hana. Nước mắt của cô sẽ làm trái tim tôi tan chảy. Đừng khóc, Hana

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro