Chapter 50 - Part 1: Time

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lửa...

.....đỏ rực

Đâu đâu cũng là lửa

Cô gái đứng giữa biển lửa mênh mông

Phía sau ánh lửa đỏ rực, là một chàng trai

Nhưng làn khói khiến khuôn mặt anh trở nên mờ ảo

Cô giơ tay ra

Nhưng ngọn lửa đã nuốt lấy cánh tay cô

Đau buốt

Chàng trai quay đi

Bóng áo trắng xa dần rồi chìm khuất vào bóng tối

-        Đừng

Tiếng hét vang vọng trong căn phòng rộng

Cô gái ngồi bật dậy, vầng trán trắng muốt ướt đẫm mồ hôi

Đôi mắt xanh biếc mở lớn trong bóng tối

Sợ hãi...đau đớn...

Cánh cửa bật mở

Ánh sáng bao trùm lấy căn phòng

-        Em không sao chứ, Sunny?

Người con trai ngồi xuống, đưa tay vuốt mái tóc cô gái

Cô khẽ lắc đầu, cố nở một nụ cười. Nhợt nhạt như ánh trăng vàng vọt ngòai kia

Vẫn là giấc mơ đó. Người con trai mặc áo trắng luôn xuất hiện trong những giấc mơ cô

Anh...rốt cuộc là ai?

*******

Ji Hoo ngồi bên ngôi mộ lát đá trắng muốt. Gương mặt cô gái trên bia mộ đang mỉm cười. Nụ cười ấm áp giữa ngọn đồi đầy gió

Bàn tay anh chạm nhẹ vào tấm ảnh

Lạnh buốt

-        Chào em, Hana

Anh khẽ mỉm cười

Lại một năm nữa qua đi. Thời gian giống như dòng nước, cứ mãi trôi đi mà con người không cách gì níu giữ

-        5 năm rồi. Nhanh thật có phải không?

Giọng anh bay lõang vào ngọn gió vừa mới thổi qua

Em cũng giống như dòng thời gian

Nên anh không sao giữ em lại được

********

Paradise bar

Jun Pyo đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi chán nản với tay lấy ly rượu trên bàn uống cạn. Cảnh tượng này diễn ra nãy giờ đã hơn chục lần là ít

Gần đó, Woo Bin cũng chẳng khá khẩm hơn được bao nhiêu. Anh đã nốc 3,4 ly rượu với đôi mắt dán chặt vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay

Trong 3 người, Yi Jung là bình tĩnh hơn cả. Anh không nốc rượu điên cuồng như hai thằng bạn mà ôm lấy cái điện thọai hí hóay nhắn tin

Nhìn vẻ mặt hí hửng của anh, Woo Bin và Jun Pyo đâm ra ngứa mắt. Hai người hất đầu ra hiệu thật nhanh. Và...

Trong khi Jun Pyo nhào đếm giữ chặt cổ Yi Jung, Woo Bin giựt lấy cái điện thọai trên tay anh, đọc oang oang

-        Em đang ở đâu thế? Anh nhớ em muốn chết đây này

Sau khi nghe mẩu tin ngắn ngủi mà Woo Bin vừa đọc, Jun Pyo lập tức bụm miệng làm như sắp nôn mưa đến nơi

-        Trời ơi da gà tao nổi hết rồi nè

-        Hên mà lúc nãy tao chưa ăn gì chứ không chắc ói ra hết quá

Woo Bin bưng mặt cười sặc sụa đến mức ngả nghiêng ra ghế

Yi Jung chẳng vẻ gì nao núng. Anh thản nhiên hất tay Jun Pyo ra, nhào tới chụp lấy cái điện thọai

-        Tụi bay đừng có mà ganh tị với hạnh phúc của tao
-        ọc ọc

Hai thằng bạn qúy hóa của anh lại càng rú lên một cách khủng khiếp hơn

Gian phòng mới vài phút trước còn im lìm, giờ rộn rã tiếng cười

Đối với người khác, F4 là những người đàn ông bản lĩnh đến đáng sợ. Nhưng khi những tấm mặt nạ đó được gã xuống, họ chỉ là những cậu nhóc không bao giờ lớn. Luôn nghịch ngợm và cười đùa khi ở bên nhau

Cánh cửa mở ra cùng lúc những tiếng cười vụt tắt

Ba đôi mắt hướng về phía người mới bước vào

Ji Hoo vẫn mặc chiếc áo trắng muốt. Đôi mắt sáng rực lên trong ánh đèn mờ ảo nơi này

Anh mỉm cười, giơ tay thay cho một lời chào

Yên lặng

Chỉ có những hơi thở khẽ khàng

-        Thằng khỉ này. Chịu về rồi đấy ah

Jun Pyo phá vỡ sự yên lặng bất thường giữa họ. Anh cố giữ cho giọng nói mình vui vẻ, nhưng vẫn không ngăn nổi sự run rẩy nhẹ nhàng trong đó

Vẫn mỉm cười như thế, Ji Hoo ngồi xuống chiếc ghế gần đó. Anh rót cho mình một ly rượu, đưa lên môi

-        Mày lặn hay quá đấy

Đến lượt Woo Bin lên tiếng. Anh uống thêm một ly để che giấu sự xao động trong lòng

-        Sao tự nhiên lại biến mất vậy hả thằng này?

Yi Jung đấm nhẹ vào bụng Ji Hoo. Anh cúi người tránh né. Hệt như lúc trước

Dường như không có gì thay đổi

Dường như Ji Hoo chưa từng biến mất suốt 5 năm qua

Dường như...thời gian không là gì cả

-        Chẳng phải tao đã về rồi sao?

Giọng anh vang lên nhẹ như gió thỏang

Họ thôi không đùa giỡn, để mình trôi vào những khỏang kí ức mênh mông

Khi họ còn là những cậu nhóc với gia đình không trọn vẹn

Khi họ chỉ có nhau để dựa vào mà không còn ai khác để tin

Thứ tình bạn đẹp đẽ không bao giờ thay đổi

-        Phải. Mày về là tốt rồi đồ ngốc

Jun Pyo nói nhẹ hẫng như buông một tiếng thở phào

Hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi đối với anh dài như vô tận

Anh sợ...sợ rằng Ji Hoo sẽ không bao giờ xuất hiện

Sợ sẽ mất đi một mảnh quan trọng của cuộc đời mình

May mắn làm sao, cuối cùng...Ji Hoo cũng đã trở về

********

Sunny tựa người vào khung cửa sổ. Bên ngòai kia, mặt trời đang lặn

Những tia nắng cuối cùng buồn bã rơi xuống vai cô

Cảnh tượng này sao quen thuộc quá. Giống như cô đã nhìn thấy ở đâu rồi

Dường như....

Khẽ nhắm mắt, Sunny nhíu mày suy nghĩ

Ánh hòang hôn đỏ rực cuối chân trời

Người con trai với mặc bộ đồ trắng muốt

Mái tóc nâu vàng bay tung trong cơn gió

Anh quay lưng về phía cô. Trong ánh tà dương le lói

Bóng dáng này dường như quen thuộc lắm. Cô đã thấy rất nhiều lần trong những cơn mơ

Quay mặt lại đi. Quay lại

Để em biết được anh rốt cuộc là ai

-        Sunny

Bàn tay chạm khẽ vào vao khiến Sunny giật mình mở mắt

-        Em lại ngắm hòang hôn nữa sao?

Quay lại, cô mỉm cười với người con trai đứng sau lưng

-        Uhm. Đẹp lắm có phải không?
-        Em không cảm thấy nó quá buồn sao?

Buồn? Phải hòang hôn thực sự rất buồn. Điều này....có phải cô đã nghe qua

-        Dan. Trả lời em điều này có được không?
-        Dĩ nhiên, thưa tiểu thư

Dan nghiêng người, cúi đầu kiểu cách. Sunny cười nhẹ, quay mặt về phía ô cửa sổ

-        Em...thực sự là ai?

Thóang sững lại trên khuôn mặt người con trai. Rất nhanh, anh mỉm cười

-        Sao em hỏi vậy?
-        Chỉ là hỏi thôi. Trả lời em đi
-        Em là Sunny, vị hôn thê của anh. Hài lòng chứ tiểu thư?

Giọng nói đùa cợt hòan tòan không phù hợp với đôi mắt đang tối sầm lại của Dan

Trong đôi mắt đó...dường như là giông bão

-        Anh chắc chứ?
-        Hôm nay em sao vậy Sunny?

Dùng hai tay giữ lấy vai Sunny, Dan quay mặt cô lại đối diện mình

-        Anh chắc chứ?

Sunny ngước nhìn Dan, hỏi lại bằng giọng cứng rắn

-        Uh. Anh chắc
-        Vậy thì tốt

Cô mỉm cười, nói nhẹ nhàng. Như vừa trút ra một thứ gì đó nặng nề

Cô là Sunny Han, là vợ chưa cưới của Danny Oh. Phải, dĩ nhiên là như vậy

Nhưng còn...người con trai mặc áo trắng

Có lẽ nào....chỉ là giấc mơ thôi?

*********

Khẽ đẩy cửa, Yi Jung bước vào phòng
Ga Eul ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, tựa đầu vào tường, đôi mắt nhắm nghiền. Trên tay cô là những bộ quần áo trẻ con nhỏ xíu
Lắc đầu, Yi Jung mỉm cười bước đến gần

-        Đúng thật là....

Nói rồi, anh cúi xuống luồn tay qua người Ga Eul để bế cô lên
Bất chợt, Ga Eul mở mắt
Cô nhíu mày, khẽ vươn vai

-        Anh về rồi ah?

Phải cố lắm Yi Jung mới không bật cười trước vẻ mặt ngái ngủ của cô. Anh mím môi, búng vào cái mũi đang nhăn lại của Ga Eul

-        Em đúng là ngốc. Sao không lên giường ngủ. Chỗ này gió lắm biết không? Em phải biết là em đang có thai chứ

-        Biết rồi biết rồi. Anh lải nhải không chán em nghe cũng chán đó

Ga Eul giơ tay lên đầu như có ý đầu hàng rồi bỏ chân xuống khỏi ghế định đứng dậy. Nhưng do đã ngồi quá lâu, nên hai chân cô tê cứng. Khi đứng dậy, Ga Eul lọang chọang suýt ngã
Yi Jung chụp lấy hai vai cô

-        Đúng là hậu đậu
-        Mặc kệ em. Anh lải nhải quá đi
-        Là anh lo cho con anh thôi
-        Thế nào? Hối hận ah?

Hất mặt, Ga Eul chớp mắt nhìn anh

-        Sợ em rồi đó cô hai. Lấy được em là phước ba đời của anh có được chưa?

Ga Eul phì cười, kéo nhẹ sống mũi thẳng tắp của anh

-        Anh trở nên khéo nịnh vậy từ lúc nào?

-        Hm...thì từ lúc lấy em

Đúng lúc đó,có tiếng khóc ré lên từ căn phòng bên cạnh

Cả hai giật mình, vội vã chạy sang
Giữa căn phòng, Manson và Mavin đang giành giật một con gấu bông

-        Hai đứa. Sao giờ này còn chưa ngủ?

Ga Eul nhìn hai đứa nhóc và nói bằng giọng nghiêm khắc. Gương mặt cô càng khiến Mavin khóc to hơn

Yi Jung ngồi xuống đặt cả hai đứa vào lòng

-        Ngoan nào. Nói bố nghe có chuyện gì

-        Anh Manson giành đồ chơi với con

Mavin mếu máo kể tội nhưng Manson đã lập tức nhảy vô tố cáo

-        Nó giật của con trước

-        Con là anh thì nhường cho em một chút

-        Nhưng cái này...không được

Giọng Manson đột ngột trở nên lí nhí và mặt thì đỏ bừng lên khiến Yi Jung sinh nghi. Anh đưa tay cầm lấy con gấu bông, mở tấm thiệp treo trên cổ nó ra

" Happy bday Manson
                             Nana"

Dòng chữ trẻ con nhưng khá nắn nót cộng với tấm thiệp màu hồng chứng tỏ

-        Là của bạn gái tặng ah?

Yi Jung nghiêng đầu hỏi nhỏ Manson trong cái nhíu mày của Ga Eul
Thằng bé khẽ gật đầu
Anh phì cười trước gương mặt đỏ bừng của thằng nhóc, đưa con gấu bông lại cho nó

-        Vậy thì giữ cho cẩn thận đấy

Rồi quay sang Mavin, Yi Jung nhéo nhẹ má thằng bé

-        Mavin ngoan. Cái đó là của bạn gái anh hai tặng nên không lấy được. Mai bố sẽ mua cái khác cho con nhé

-        Dạ

Mavin ngoan ngõan gật đầu, giương đôi mắt tròn xoe lên ngó Yi Jung

-        Nhưng...bạn gái là gì vậy bố?
-        Thì là...
-        So Yi Jung. Anh mà còn nói nữa thì....

Giọng Ga Eul hét lên the thé. Yi Jung vội vã bế hai đứa nhỏ đứng dậy

-        Rồi rồi không nói nữa

Anh đặt mỗi đứa vào giường rồi cúi đầu thì thầm

-        Mẹ dữ quá phải không?

Manson và Mavin đồng lọat gật đầu
Ga Eul trừng mắt lên nhìn Yi Jung khiến anh đứng bật dậy, bước nhanh về phòng

Phía sau, cô đang hôn lên trán hai đứa con trai nói câu chúc ngủ ngon
Hạnh phúc...đang ngập tràn trong căn phòng nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro