Begin again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

BEGIN AGAIN

Au: yunyunjaejae aka Rồng già

Disclamer: DBSK belongs together.

Parings: Yunjae 4ever~

Cagetory: cổ trang, fic ra đời theo giấc mơ chóng vánh cụa ta~

Rating: ++++

Waring: ….nothing …

Summary:

Kim Youngwoong luôn hối tiếc về cuộc đời đã qua của mình. Nếu có thể làm lại từ đầu, ông nhất định sẽ đi một hướng khác, đến điểm dừng an toàn mà nơi đó ông có thể hạnh phúc bước qua tuổi trẻ, có thể mỉm cười thanh thản nhìn con cháu lớn lên.

Thời gian không thể quay ngược lại, Youngwoong vĩnh viễn không thể làm lại từ đầu.

Nhưng nếu là Kim Jaejoong, thì có thể.

…………

Kiếm Phong vương gia Jung Yunho dưới một người, trên vạn người nhưng không thích tham gia triều chính, cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ, hắn không có hứng thú với bất cứ ai, bất cứ cái gì. Ngoài trừ,… tên ngốc nấp sau hàng rào, mỗi chiều lén nhìn hắn.

Jung Yunho muốn biết, nhưng cũng không muốn biết tên ngốc đó là ai. Hắn thích mọi thứ cứ diễn ra như thế, để xem tên ngốc đó tiếp tục đến bao lâu.

Nhưng….

Tên ngốc đó không xuất hiện nữa, tựa như sương khói mà tan biến, mà vô hình.

CHAP 1

“Qua hết rồi, tất cả đều đã lùi về quá khứ, cưỡng cầu làm gì, chấp niệm làm gì.”

Hiểu được câu đó, Kim Youngwoong phải mất năm mươi năm.

Lưng đã còng, tóc đã bạc, cơ thể tràn đầy thanh xuân nhường chổ cho làn da đồi mồi nhăn nheo, gương mặt vốn được xưng tụng như phấn như hoa nay đã hằn đầy những vệt dài của năm tháng, Youngwoong bấu víu chiếc ván cũ để nghỉ ngơi sau một ngày vất vả. Cơn ho hành hạ, cơn đau tra tấn ông từng ngày, một thời tuổi trẻ sôi động, ganh đua, toan tính đã khép lại và bây giờ ông đang phải trả lại quả đắng mà ông đã gieo.

_ Ông nội, ông nội ơi! Con vào được không ạ?

_ Là Chansu sao?

_ Dạ!

Mở cánh cửa gỗ không che nổi gió mưa, Chansu cẩn thận đem chén thuốc nóng đặt lên bàn trước khi vui vẻ chạy đến nằm cùng ông nội. Ở cái nơi hẻo lánh này, ngoài mẹ ra, ông nội là người yêu nó nhất, lo lắng và che chở cho nó nhiều nhất.

_ Mẹ bảo con đem thuốc qua cho ông ah, mẹ đang nấu canh, chút nữa mẹ sẽ đem qua để cả nhà mình cùng ăn hihihi

_ Uh!

Cơn ho kéo đến không cho Youngwoong cơ hội nói đùa cùng đứa cháu bé bỏng này. Hôm nay ông rất mệt, thật sự rất rất mệt, ở cái tuổi sáu mươi chín, mang trên người chi chít những vết thương của thời gian, còn trong tim quá nhiều đau đớn về một thời ngông cuồng ngạo mạn mà đi từng bước của tuổi già, Youngwoong thật sự đã không còn vướng bận nhưng để quên hết, có lẽ kiếp này là không thể.

_Chansu đi học về có thắp nhang cho bà nội chưa?- ông vò đầu đứa cháu đáng yêu, đôi mắt đã mờ vẫn cố nhìn thật kỹ gương mặt trẻ thơ của nó, ông biết thời gian của mình không còn nhiều, ra đi là một giải thoát nhưng ông lưu luyến quá đứa cháu nhỏ này, lưu luyến quá Sohee – đứa con dâu mới về nhà chồng đã phải sống đời góa phụ.

_Cha!- Sohee đẩy cửa gỗ bước vào, trên tay là mâm thức ăn nóng hổi thơm lừng, nhìn kỹ lại, chỉ có một món luộc và một món canh thanh đạm nhưng cũng đủ để ấm lòng ông- Chansu ah, đỡ ông nội đến ăn cơm nào con.

Youngwoong kiềm nén cơn ho đang giết chết ông từng ngày mà đi từng bước nặng nhọc về phía bàn, bàn tay run run gắp thức ăn cho đứa con dâu đáng thương và cả cháu nội vẫn còn quá nhỏ. Gia đình nghèo này, nếu không có ông, liệu hai mẹ con họ có thể vượt qua trước những cạm bẫy đang rình rập không? Ông muốn được giải thoát nhưng lại không muốn ra đi quá sớm, ông muốn chờ Chansu đủ lớn đến có thể chăm sóc cho mẹ mình, như thế ông mới yên tâm.

………..

_Cha, con thấy mấy hôm nay cha ho hoài, con có mua ít thuốc ho, cha uống xem có bớt không, con nghe mấy chị nói thuốc này hay lắm- Sohee vội đưa cho Youngwoong gói thuốc nhỏ- thôi con về nha.

_Uh, hai mẹ con ngủ ngon nha.

Youngwoong khép lại cửa gỗ đã mục nát. Ông tắt bớt một cái đèn để tiết kiệm điện trước khi đi lại chiếc bàn nhỏ có để ảnh thờ người mà ông luôn cảm thấy có lỗi nhất, ông đã làm người đó đau lòng bao nhiêu nhưng cuối cùng, bên cạnh ông chẳng còn ai ngoài người đó Park Shin Hye

_ Shin Hye ah, bà còn hận tôi không?- Youngwoong che miệng ngăn những tiếng ho vồn vã, ông vuốt ve tấm ảnh cũ nát bằng đôi tay già nua nhăn nheo của mình, cảm xúc lạnh lẽo tựa như tâm ông ngày trước, vẫn nhìn Shin Hye như vậy, vẫn đối xử với Shin Hye như vậy - tôi đối với bà như thế, cuối cùng, người thật lòng với tôi lại chỉ có bà. Shin Hye ah, xin lỗi…..

Hơi thở đứt quãng, Youngwoong chậm chạp tiến đến giường, hôm nay ông thật mệt mỏi, dường như sáu mươi chín năm mệt mỏi dồn lại phút giây này vậy. Đắp chăn thật kỹ, ông tự niệm cho mình bài kinh ngắn để dỗ dành giấc ngủ chập chờn. Hôm nay, gió lạnh len vào những vách nứt vào nhà, cái không khí này khiến ông nhớ lại thời trẻ của mình, khi ông còn là một chàng trai mười chín bốc đồng cao ngạo, khi ông nhìn Shin Hye bằng đôi mắt lạnh lẽo lẫn chế nhạo, ông nhớ đến những người tình của mình, từng người từng người đến với ông, lên giường, làm tình, hẹn ước với ông những điều cao xa về cái gọi là tương lai rồi lại vô tâm ruồng rẫy một kẻ đã tan nát về thể xác, thậm chí, kẻ khiến trái tim ông rung động thật sự, khiến ông bỏ hết mọi thứ để chấp nhận phẫu thuật nguy hiểm chỉ để có thể sinh cho người đó đứa con, nhưng cuối cùng, cái ông còn lại chỉ là cơ thể mục nát tàn tạ và những vết thương không bao giờ lành. Kim Youngwoong từng là một cậu chủ nhỏ sống trong vàng son nhưng bây giờ, gia tài của ông chỉ còn căn nhà rách nát này. Có lẽ, trong cuộc đời Kim Youngwoong ông, điều ý nghĩa nhất mà ông đã từng làm là xây một ngôi chùa ở ngôi làng nghèo mà ông đã từng ghé qua, lúc đó, ông chỉ muốn chứng tỏ bản thân giàu có đến mức nào, chịu chơi đến mức nào, nhưng giờ nghĩ lại, chính cái sự ngông nghênh đó vô tình để lại điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời của ông.

Đôi mắt khép lại, Youngwoong cố đuổi theo hơi thở nặng nhọc của mình, những hình ảnh mờ ảo chập chờn xung quanh, dường như rất quen cũng dường như rất lạ, cho đến thân ảnh hiền từ quen thuộc đó….

_ Shin Hye? Là bà sao Shin Hye?- Youngwoong ngạc nhiên nhìn thân ảnh Shin Hye mờ ảo trước mắt, bà vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn hiền lành đến vậy- bà đến thăm tôi sao?

Shin Hye mỉm cười đứng bên giường, Youngwoong dụi mắt, ông nhìn rõ hơn những thân ảnh đứng bên cạnh bà

_Ba? Mẹ? Ông nội? Bà nội? Ông ngoại? Bà ngoại?

Youngwoong ngạc nhiên nhìn tất cả người thân đến bên giường nhìn mình, qua hồi xúc động, ông chợt hiểu thời khắc tồn tại của mình đã đến hồi kết thúc, một lần tình cờ, ông đã đọc được điều đó trong kinh Phật trước đây. Bàn tay thôi đưa ra, ông lại trở lại nằm thật ngay ngắn, đôi mắt mờ khẽ khép lại và không còn đuổi theo hơi thở khó nhọc nữa. Cái chết thật ra không đáng sợ như ông tưởng, chỉ là hơi thở từ từ nặng dần, chỉ là ý thức không còn minh mẫn, chỉ là….

Đây là đâu?

Youngwoong khụy xuống ôm lấy cổ mình, ông không thở được, dù cố gắng thế nào thì hơi thở vẫn quá khó nhọc để bắt kịp và cái cảm giác bản thân đang chịu sự tra tấn của hơi thở khiến ông sợ hãi. Nơi đây là đâu? Bốn bề tối tăm đến mức không thể nhìn thấy ngón tay mình, ông sợ hãi nhìn xung quanh, không thở được, không thấy được, không nói được và cũng không đi đâu được. Cái không gian đen tối khó chịu đó khiến Youngwoong sợ hãi đến muốn khóc to như một đứa trẻ. Ông cố bước đi nhưng đôi chân nặng trĩu, cố suy nghĩ nhưng đầu óc lại mịt mờ, kêu gào nhưng chỉ là những cố gắng trong tuyệt vọng, ông không biết và cũng không rõ bản thân mình đang ở nơi nào nữa rồi.

Vô minh!

Đúng rồi! Là vô minh, chính là ranh giới giữa sự sống và cái chết, chính là nơi chờ để xuống địa ngục…

Youngwoong khép mắt, tất cả những điều này ông đều đã đọc qua trong kinh kệ lúc tuổi già, bây giờ, ông chính là người trải qua những điều đó. Hối hận vì chính mình không làm được việc gì tốt để có thể tự cứu chính mình khi chết nên bây giờ, ông cũng không còn vùng vẫy, không còn hoang mang nữa.

Bởi vì, Kim Youngwoong chắc chắn phải xuống địa ngục.

………

Mơ màng…

Dường như Youngwoong nghe ai đó nói về mình, ông nghe tiếng đập bàn, nghe tiếng hét rồi lại những lời đối thoại trầm thấp mà xa xăm. Những tiếng ken két va vào nhau của xích sắt, tiếng la hét thảm thiết lúc gần lúc xa đánh vọng vào tai khiến ông hơi sợ hãi.

“Có xây chùa sao?”

“Ngôi chùa đó đã giúp rất nhiều người tìm được nơi an lành để tu hành, cũng nhờ vậy mà người trong làng đó ít hành ác hơn”

“Chỉ một điều thiện duy nhất”

“Đã sám hối nhiều”

Youngwoong mơ màng nghe những câu rời rạc về mình, ông được đưa đi, đi thật lâu, thật lâu đến khi bản thân chỉ còn lại một mình trên con đường tăm tối.

Đi, lại đi, dường như ông đã đi rất rất xa

_ Youngwoong…. là anh sao?

Youngwoong mở mắt, giọng nói này chỉ có thể là của một người.

_ Shin Hye? Là … là…

_Em đã chờ anh… rất rất lâu…

Youngwoong ngạc nhiên nhìn Shin Hye trước mắt mình, người đã vì ông mà hy sinh cả quãng đời con gái, người yêu ông mà không cần bất cứ điều gì từ ông và cũng vì ông mà chết. Cái tuổi ba mươi đã ra đi dường như là quá trẻ, Shin Hye vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn giữ được cái tuổi ba mươi ngày nào, vẫn…

_Bà…. bà vẫn chờ tôi…?- ông xúc động nói

_Uh, anh trông khác quá, em suýt nữa đã không nhìn ra…- Shin Hye đưa tay chạm vào khuôn mặt già nua của Youngwoong, với bà, người này tuy già nhưng vẫn rất đẹp, Youngwoong vốn đã rất đẹp trai khi còn trẻ và khi tuổi già đến, ông vẫn đẹp lão như vậy. Chỉ là… ông quá gầy, quá khắc khổ so với ký ức của bà - em đã ngồi ở đây chờ anh rất lâu, em biết…. anh thế nào cũng sẽ đến đây mà… em muốn cùng anh đi, để anh không sợ hãi….

_Anh…. à… tôi không… phải là Kim Youngwoong nhát gan - Youngwoong cười hiền, suy cho cùng, mọi gút mắc hiểu lầm đều đã bị thời gian bào mòn, giờ chỉ còn lại những hồi ức thật tốt đẹp về nhau mà thôi - nhưng… tôi rất vui…

_ Sohee và Chansu vẫn khỏe chứ?- Shin Hye hỏi

_Chúng vẫn rất tốt, chỉ là có nhiều thằng theo đuổi Sohee quá, tôi sợ nó từ chối hoài khiến người ta ghét bỏ thôi.

_Không đâu, con bé dù có thêm bước nữa em cũng chấp nhận, dù gì nó cũng là con dâu của em mà

_Ngày xưa nếu tôi đến sớm, bà đã không bị….bà vẫn không hận tôi sao?

_Già hết rồi, hận gì chứ. Với lại… nếu anh bị bọn chúng cấu xé như… đã làm với em…em không thể chịu nổi, như thế… em sẽ chết vì đau lòng…

Youngwoong mỉm cười nắm lấy bàn tay mềm non của Shin Hye, ông nhớ về ngày Shin Hye đã cho ông uống thuốc ngủ để cứu lấy ông, đã thay ông đi vào cái nơi tăm tối đó, thay ông chịu nỗi đau vô tận mà một cô gái mới hai mươi không thể chấp nhận được, một người, hai người rồi rất nhiều người giày xéo lên cơ thể non mềm thơ ngây, để lại cho bà sự tủi nhục cùng với giọt máu không cha, để một cô gái còn quá trẻ đã phải làm mẹ đơn thân mà vất vả chịu sự oán ghét của người đời mà nuôi dạy con mình. Giấu, tất cả điều đó khi bà chết ông mới biết, những đau đớn đó khi bà đi ông mới nhận ra, tiếp tục chăm sóc đứa con mà bà sinh ra có lẽ là lời xin lỗi và cũng là chuộc lại lỗi lầm của một thời ngông cuồng của ông. Cưới vợ cho con, chăm sóc cho cháu là những điều ông cho là ý nghĩa nhất trong những lần chuộc tội với bà. Bây giờ, khi đã không còn sống, khi đã gặp lại và cùng đi với nhau, đoạn đường dài đen tối không còn cô đơn khi bên cạnh Youngwoong đã có thêm một người, từng bước chậm rãi bên nhau khiến ông cầu mong một lần nữa những ước nguyện sinh thời của mình

Nếu Kim Youngwoong ông được làm lại từ đầu, ông sẽ không bao giờ sống như trước nữa, nếu một lần nữa gặp lại Shin Hye, ông sẽ theo đuổi bà bằng mọi giá, sẽ yêu và chăm sóc bà bằng tất cả tình yêu và sự hối lỗi của mình. Youngwoong mất năm mươi năm để nhận ra tình yêu mà bản thân xem như lẽ sống là sai lầm, hứa hẹn của những người đàn ông đến với ông đều là giả dối, cái gì mà hạnh phúc, cái gì mà chung thủy, đối với cậu đều là rác rưởi cả, trong số họ đã từng có ai thật lòng với ông? Câu trả lời là không ai cả.

Chỉ có người phụ nữ bên cạnh mình, chỉ có người này….

Nếu được làm lại, cậu sẽ chỉ yêu Shin Hye, nếu không cùng bà sống trong một thế giới, ông sẽ tìm cho mình một người phụ nữ để chung sống, nơi đó mới thuộc về ông, về người vợ và những đứa con nhỏ, về gia đình thật sự mà kiếp này ông ao ước.

_Phù….

Đoạn đường ngắn dần, cả Youngwoong và Shin Hye đều rã rời trong mệt mỏi, những cái bóng cứ chậm rãi lướt qua ông và tập trung về phía trước, nheo mắt nhìn kỹ, nơi đó dường như có người phát nước. Nhìn dòng nước trong lành đó, cổ họng ông bỏng cháy khô rát đến không thể chịu nổi.

_ Shin Hye ah, bà chờ ở đây, tôi sẽ đem nước đến cho bà.

Nhìn Shin Hye gật đầu, Youngwoong cố gắng đi nhanh về phía trước, đám đông chen chút dành từng chén nước để uống cho bớt đi cái khô rát và mệt mỏi. Ông được hai chén, vui mừng, ông vội vã trở về

_Bà uống đi, nước mát lắm

Youngwoong nhìn Shin Hye uống hết chén nước nhỏ trong tay, nước rất mát, dù cách một lớp sành nhưng tay ông vẫn cảm nhận được độ mát của nó. Nhìn Shin Hye uống sạch, ông nhìn chén nước của mình một lúc rồi lại đưa bà

_Bà uống đi- ông mỉm cười

_Anh không uống sao? Anh cũng mệt như em mà

_Bà uống đi, tôi không khát

Shin Hye vui vẻ nhận chén nước của Youngwoong rồi uống sạch, thật ra ông cũng rất khát nhưng ở đó mỗi người chỉ được một chén nước nhỏ như thế, Shin Hye lại đang rất khát dù đã uống một chén, Youngwoong có thể chịu đựng, ông không thể ích kỷ mà uống trong khi người bên cạnh mình vẫn còn khát như thế.

_Đã uống nước chưa?- người phụ nữ hỏi Youngwoong, trên tay là chén nước trong mát

_Tôi…- nhìn về phía sau, rất nhiều người đang nhìn chén nước trên tay bà, ông nuốt nước bọt- uống rồi…

_Uống rồi thì đi lên trước đi.

Youngwoong nắm chặt tay Shin Hye mà bước tiếp, cánh cửa đen tối mở lớn đón ông nhưng lúc đó, bàn tay vẫn nằm trong tay ông lại vùng vẫy thoát ra

_Đừng nắm tay em, nếu không… chúng ta sẽ là anh em…

_ Shin Hye ah…. bà nhất định phải đợi tôi… tôi cũng sẽ… tìm ra bà….chúng ta làm lại từ đầu được không?

Shin Hye mỉm cười, đó là nụ cười đẹp nhất mà Youngwoong từng thấy, nụ cười cứ mờ dần cùng với thân ảnh của bà, nhắm mắt, Youngwoong thật buồn ngủ, dường như đã lâu rồi ông không có giấc ngủ ngon lành đến vậy….. một giác ngủ không mộng mị, không đau thương.

………………..

Ngộp thở quá!

Lần thứ hai Youngwoong cảm nhận tư vị khó chịu này, không gian tăm tối chật chội khiến ông không thể vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi nhưng dường như vô ích, Youngwoong sắp chết rồi, ông không muốn thế, ông muốn sống, sống để chờ Shin Hye, sống để có thể cưới Shin Hye như ước nguyện.

“Cố lên! Cố lên! Rặn đi, rặn mạnh lên”

Dường như có tiếng động viên của ai đó kèm theo là dòng đẩy yếu ớt cuốn ông chậm rãi tiến về phía trước, ngộp quá! Ông không thở được nữa! Ông sắp chết….

_Cố lên! Cố lên! Ra rồi, tôi thấy cái đầu rồi…

_AAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!

Tiếng thét đinh tai nhức óc đánh vào màng nhĩ khiến Youngwoong không thể chịu nổi mà la lớn, cuối cùng ông cũng tìm được không khí cho mình, muốn hét lên vui sướng nhưng thoát ra miệng chỉ là những tiếng khóc đứt quãng trẻ thơ.

Là giọng của ông sao?

Youngwoong thử la lên lần nữa, vẫn là tiếng khóc non trẻ ấy

Hồi sinh rồi! Ông hồi sinh rồi!

A! Đau quá!

Youngwoong hét lớn khi có ai đó vừa cắt đi da thịt mình, một phần cuống rốn rơi xuống đất khiến ông vô thức khóc to, cơ thể được chà lau để mùi tanh của máu không còn bám trên da thịt, theo đó là vòng tay êm ái và ấm áp mà lâu lắm ông chưa có được.

_Hài tử… hài tử của ta…. Kim Jaejoong, tên con là Kim Jaejoong, phu nhân, nàng xem, hài tử của chúng ta thật đáng yêu làm sao….

Youngwoong cố mở đôi mắt nhưng dường như sức lực của ông một lần nữa bị rút cạn, thật muốn ngủ….

End chap 1

Chap 2

_Hài tử ngoan, sao con lại không chịu bú sữa, con sẽ đói mất… ngoan nào…

LÀM SAO CÓ THỂ CHỨ, LÀM SAO TÔI CÓ THỂ…. CÓ THỂ…. AISH!

Jaejoong xấu hổ quay đầu khi bầu ngực tròn đầy cứ cố tình chạm vào môi cậu, Jaejoong biết bản thân đã được sinh ra một lần nữa, người đang bế cậu chính là người mẹ của kiếp này nhưng… làm sao cậu có thể giả vờ như không mà mút lấy dòng sữa từ bầu ngực tròn đó, nó quá… rất quá phận rồi. Cậu mang hình hài của một trẻ sơ sinh nhưng thật chất, cậu vẫn là ông lão sáu mươi chín tuổi mà, làm sao một ông lão có thể làm điều đó được chứ!

_ Jaejoong ah, ngoan nào, bú đi con, con không bú thì làm sao mà sống đây…

Jaejoong không hiểu, những tiếng nói kỳ lạ của người mẹ kiếp này khiến cậu không thể biết bà đang nói gì nhưng tiếng nghẹn ngào của bà cũng đủ biết bà đang mong chờ được con của mình mút lấy dòng sữa ấm nóng để có thể mạnh khỏe hơn và khôn lớn hơn. Jaejoong nghĩ lại, cậu đã hiểu những tiếng đó khi vừa mới sinh ra, thậm chí cậu đã biết bản thân mang một cái tên mới là Kim Jaejoong, vậy mà sau một giấc ngủ mệt mỏi, cậu lại chẳng hiểu ngôn ngữ đó nữa. Nó giống như tiếng ả rập, lại không phải tiếng ả rập, giống tiếng Hàn, lại không phải tiếng Hàn, một thứ ngôn ngữ khó hiểu kỳ lạ.

_ Jaejoong ah! Jaejoong ah! Con ngoan của ta, sao lại không chịu bú? Mẫu thân của con khóc đến sưng hết cả mắt rồi, con không thương mẫu thân sao?

Jaejoong hướng mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, là người cha kiếp này của cậu. Họ đang rất lo lắng vì từ khi sinh ra đến bây giờ đã được một ngày một đêm mà cậu không chịu uống sữa mẹ, như vậy sớm muộn gì cậu cũng chết.

_Tướng công, làm sao bây giờ… hay là hài tử giận thiếp xấu xí, không muốn nhìn mặt thiếp, ngay cả bú sữa cũng không muốn?- phụ nhân tức tưởi nói

_Không, nàng rất xinh đẹp, trong mắt ta,  nàng đẹp nhất, chắc là hài tử chúng ta kén ăn kén uống chăng

Jaejoong nhìn lên hai người lớn đang tự an ủi nhau, ở nơi này, họ là người thân của cậu, là người sẽ che chở cậu bằng tất cả tình yêu thương thiêng liêng nhất và sẽ không bao giờ phản bội cậu ngay cả trong giấc mơ, Jaejoong khép mắt, dòng suy nghĩ lướt qua thật nhanh, cậu không còn là Kim Youngwoong nữa, người đó đã chết rồi, đã được giải thoát hoàn toàn, và cậu là Kim Jaejoong, không còn những vết thương lòng nữa. Tạo hóa đã cho cậu cơ hội để làm lại từ đầu, chẳng lẽ vì những lý do này mà cậu từ bỏ?

Không! Kim Jaejoong sẽ không từ bỏ, cậu là Kim Jaejoong! Cậu chỉ mới một ngày tuổi, không phải sáu mươi chín tuổi! Cậu có thể bú sữa mẹ, có thể!

Quyết tâm xoay đầu về phía ngực của người mẹ kiếp này, quyết tâm dâng cao khiến cậu liều mạng ngậm lấy đầu nhũ đang sưng đỏ mà mút mạnh, từng dòng ấm nóng nhưng nhạt thếch chảy vào cổ họng, xoa dịu cơn khát từ lâu. Mặt Jaejoong ửng đỏ như quả cà chua chín mọng, cậu quyết tâm ah, nhưng khi ngậm lấy đầu ngực của mẹ thì tư tưởng của một kẻ già cỗi lại khiến cậu xấu hổ đến phát ngất.

Jaejoong ah! Người này là mẹ của mày, mày cần phải bú sữa mới sống. Không có gì xấu hổ cả, mẹ của mày đấy, là mẹ của mày mà…. cố lên…. a~ xấu hổ quá..

_A! Con chịu bú rồi này, đáng yêu quá, chàng xem, thật đáng yêu làm sao.

_Nó giống nàng nên mới khả ái như vậy

Jaejoong nhắm mắt chịu đựng ngón tay của mẹ chọc vào má mình, cái cổ nhỏ với làn da non nớt rung lên từng đợt khi người cha mới cứ vuốt ve như thế nhưng đâu đó, cảm giác được thương yêu vô tư lự từ lâu đã chết trong lòng Jaejoong dần dần được hồi sinh. Cái cây khô héo ngày xưa đã chết, bây giờ, hạt mầm của nó lại được vùng đất màu mỡ cùng dòng nước ngọt mát chăm sóc đã hé ra chiếc lá non đầu tiên. Jaejoong xúc động đến không nói thành lời, xấu hổ khi phải ngậm lấy đầu ngực của mẹ nhưng lại sung sướng khi bản thân được sinh ra trong gia đình yêu thương mình. Có lẽ, đây chính là phúc đức mà cậu đã xây chùa tạo thành. Jaejoong quyết tâm, kiếp mới này, cậu sẽ làm thật nhiều việc tốt, thật nhiều điều lành, sẽ tìm Shin Hye mà cưới, sẽ sửa lại tất cả lỗi lầm của mình.

_ Jaejoong ah! Sau này lớn lên, nhất định phải hiếu thảo với mẫu thân đấy, vì sinh con mà mẫu thân của con rất đau đớn, rất khổ sở đấy biết không?

Nhột quá! Ha ha ha! Đừng có chọc nữa! Ya! Ông lớn hơn chú đấy biết chưa? Lúc ông còn sống thì chú còn chưa ra đời đâu. Kiếp này là cha nhưng mà vẫn nhỏ hơn ông đấy, aish! Đừng chọc nữa, để ông bú sữa, ông đói quá!

………..

Năm năm sau

_ Jaejoong ah! Ta với ngươi chơi trò phu thê đi, ngươi làm vợ của ta nhá!- đứa bé tròn trịa ngồi xổm trước mặt Jaejoong, đôi mắt nhỏ híp lại nhìn cậu đầy chờ mong

Jaejoong nhìn nửa con mắt, cái tên béo ú này ăn nói hàm hồ cái gì thế?

Thằng oắt này, lúc ông mày còn sống, mẹ của mày còn chưa sinh ra đâu!

_ Jaejoong ah! Sao người không trả lời, bây giờ chỉ là trò chơi nhưng khi ta lớn lên, ta sẽ đem quà sang cưới ngươi nha!

“BỐP”

_Hừ, thằng oắt này, không chọc ông điên lên thì không chịu được đúng không?

_OA OA OA OA OA JAEJOONG ĐÁNH CON! MẪU THÂN AH, JAEJOONG ĐÁNH CON RỒI OA OA OA OA

Thở dài, Jaejoong lại tập trung vào những con chữ ngoằn ngoèo dưới đất, cậu chỉ mới năm tuổi nhưng cậu cần phải học chữ, cậu có quá nhiều việc để làm nha.

Jaejoong được năm tuổi nhưng lại là bảy mươi bốn tuổi trong suy nghĩ của mình. Thời gian trôi qua khiến cậu biết được rất nhiều điều, tại sao cậu có thể nhớ rõ mọi chuyện ở kiếp trước đến như vậy, là vì chén nước đó, cậu đã không uống, và cũng vì thế mà Jaejoong không thể vô tư như bao đứa trẻ khác, tâm hồn già cỗi của cậu đôi khi cũng trẻ ra nhưng tuổi già vẫn là tuổi già, cậu học nói trước khi học đi, cậu học viết trước khi học chạy. Jaejoong luôn tâm niệm trong lòng là phải khác xưa, ngày trước cậu ỷ lại gia thế giàu có mà ăn chơi lêu lỏng để rồi nhận lấy sự nghèo túng về sau thì kiếp này cậu cần phải chăm chỉ hơn để cải thiện chính mình. Jaejoong nhìn lại căn nhà mới, gia đình cậu nghèo lắm, rất rất nghèo. Jaejoong cũng biết được nơi này không phải thế giới cậu đã từng sống. Những vùng đồi núi bạt ngàn, những con người trong trang phục kỳ lạ mang hơi hướng cổ xưa, ngôn ngữ khó hiểu và cả tập tục khó theo. Jaejoong mất năm năm để học theo nhưng cậu cũng chỉ dừng lại ở một trình độ nhất định. Tỷ như là… tiếng hiểu tiếng không, giống như là… bước nhanh bước chậm.

_Mẹ ơi, con muốn ăn thêm- Jaejoong đưa bát về phía mẫu thân mà xin thêm cơm, cậu soi mình dưới nước rồi, gầy quá, cậu cần béo tốt lên một chút, trẻ con cần mập mạp mới mau lớn được.

_Không được, con đã ăn hơn ba chén rồi, như thế sẽ không tốt đâu!

_Đúng đấy, chúng ta không thể cho con ăn thêm được.

Jaejoong chu môi, thật sự cậu cũng no nhưng vẫn muốn ăn thêm, như thế mới mập khỏe và mau lớn chứ!

_ Mẹ ơi, con muốn ăn thêm mà- Jaejoong cố tỏ ra vẻ dễ thương, cậu nhảy xuống ghế, ôm lấy chân mẹ mà vòi vĩnh. Với Jaejoong, việc cậu nũng nịu như thế thật khó coi, một ông già bảy mươi tuổi hơn lại như thế thì còn ra gì chứ

_Không được, Jaejoong đi chơi đi, như thế mới mau xuống cơm nha. Đi đi con.

Jaejoong không vòi được thêm, cậu giận dỗi chạy ra ngoài theo lời của cha mẹ, nói là giận nhưng Jaejoong biết họ chỉ muốn tốt cho mình. Cậu cũng thật rất thương yêu cha mẹ kiếp này và sẵn sàng vì họ mà làm mọi thứ nhưng đôi khi cái tư tưởng cổ hủ của một ông lão lại chi phối cậu. Aish! Nếu như không nhớ được thì tốt quá rồi.

_ Jaejoong ah! Chờ tớ với!

Ngừng bước.

Đây là người mà Jaejoong dù có chạy bao xa, chỉ cần nghe tiếng cũng sẽ dừng lại và chờ đợi

_ Shin Hye ah!- cậu vui sướng nhìn cô bé dễ thương đang tất tả chạy về phía mình

_Ya. Coi chừng té, tại sao bà… ah… em cứ vội vã như thế

_ Jaejoong ah, ca chạy nhanh quá, em không theo kịp- Shin Hye thở hồng hộc khi đuổi kịp Jaejoong

_ Đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải ca của bà ah- Jaejoong cào tóc mình- sau này lớn lên tôi sẽ cưới bà, ca thì làm sao mà cưới bà chứ. Thật ngốc! Tại sao lúc đó tôi lại đưa cho bà chén của tôi chứ, nếu tôi không cho bà uống có phải tốt hơn không.

_Ca, ca nói gì vậy?- Shin Hye vẫn lẽo đẽo đi theo

_Đã bảo không phải ca mà, tôi là chồng tương lai của bà đấy, aish! Cái bà này, aish!

_Ca!

_Đã bảo là không phải ca mà!

Jaejoong bực tức bởi tiếng ca của Shin Hye nhưng cậu vẫn thấy vui vì cô cũng đã sinh cùng với cậu. Hai nhà chỉ cách nhau một cánh đồng nhỏ và cô vẫn mang cái tên Shin Hye xinh đẹp đó. Jaejoong ngơ ngẩn, lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã biết cô bé ấy chính là Shin Hye của cậu, người phụ nữ tuyệt vời và xinh đẹp nhất cũng đã cùng cậu sinh ra, cùng cậu lớn lên và cho cậu cơ hội để bên cạnh. Jaejoong trân trọng từng khoảnh khắc với Shin Hye cho dù cô bé không thể nhớ cậu là ai. Nhưng không sao, không nhớ cũng được, chỉ cần cậu nhớ, chỉ cần cậu biết là được rồi.

Mười năm sau

_ Woa, Jaejoong ah, ngươi thật giỏi nha!

Jaejoong lại nhìn tên béo ú bằng nửa con mắt, tên Shindong ngày nào vẫn lẽo đẽo theo sau đòi cưới cậu đã lớn hơn cậu một cái đầu ở cái tuổi mười lăm rồi. Còn cậu, ở cái tuổi tám mươi bốn vẫn thấp hơn tên đó quá nhiều. Jaejoong thật không hiểu, một ngày ba bữa cơm đầy đủ, cậu cũng tự giác chăm sóc sức khỏe thật tốt vậy mà vẫn không thể cao lớn như đám bạn cùng tuổi. Ai cũng đã cao lớn và cậu thì nhỏ bé như vậy. Bù lại, cậu có thể kiếm tiền, rất nhiều tiền, một điều mà những đứa trẻ khác không thể làm được hoặc ít ra là kiếm ít hơn cậu.

Tất nhiên rồi, Kim Jaejoong rất thông minh nha, kinh nghiệm sống tám mươi mấy năm không hề vô ích nha

Jaejoong vẫn đắc ý với ý nghĩ đó.

_ Jaejoong ah! Ngươi không cần vất vả kiếm tiền như thế, ta sẽ kiếm tiền để cưới ngươi, ta làm rất chăm chỉ ah!- Shindong quả quyết

“BỐP!”

_Cái thằng này, lúc nào cũng hỗn láo như thế sao? Nói chuyện với người lớn tuổi hơn mà ta với ngươi?- Jaejoong đánh mạnh vào đầu Shindong

_Ya! Sao lại đánh ta, ngươi bằng tuổi ta mà, ngươi còn nhỏ tháng hơn ta.!- Shindong không phục mà nói lại.

_Ta không rảnh mà đôi co với nhóc con nhà mi, hừ!

Để lại Shindong vẫn còn ấm ức, Jaejoong cẩn thận cho tiền vào túi rồi đi nhanh về nhà. Cậu mỉm cười nhảy chân sáo để những đồng lẻ va vào nhau tạo thành tiếng vang thích thú. Jaejoong kiếm tiền rất giỏi, khi cậu được mười tuổi, cậu đã kiếm được tiền từ những việc làm thêm nho nhỏ để dành dụm tiền. Shin Hye đã bị bán vào một nhà phú hộ vì mẹ cô bị ốm rất nặng, cần phải có tiền để chữa trị. Nhà mới rất nhiều anh em thì bán đi một người là điều rất dễ xảy ra ở nơi này. Jaejoong vẫn nhớ khi đó cậu đã khóc như thế nào, đã vùng vẫy và cố đưa Shin Hye chạy trốn. Nhưng khi đó, sức của một đứa trẻ mười tuổi thì làm được gì ngoài việc nhìn Shin Hye bị dẫn đi.

Jaejoong không cam tâm, cậu lẻn theo để biết nơi Shin Hye sẽ đến. Đó là một biệt viện rất lớn, rất cao mà ngay cả thế giới ngày xưa của cậu cũng không thể có được, nó to hơn một biệt thự cao cấp rất nhiều lần. Mỗi ngày đều có người làm đi ra đi vào chuẩn bị mọi thứ, và mỗi ngày, Jaejoong đều lén đứng sau hàng rào cửa vào mà nhìn Shin Hye, đều đặn như thế đã năm năm, đi làm và đến nhìn người mình yêu.

_Mẹ ơi, con cho mẹ này.

Về đến nhà, Jaejoong vui vẻ đưa cho mẹ hai đồng tiền, còn lại hai đồng cậu bỏ vào túi da dê để dành dụm tiền chuộc Shin Hye. Số tiền mà cậu có luôn chia ra hai phần đều nhau, Jaejoong muốn trả ơn cha mẹ đã yêu thương cậu kiếp này và cũng  muốn bên cạnh người đã yêu cậu từ kiếp trước.

_ Jaejoong của chúng ta rất giỏi ah!

Jaejoong cười tươi, nhìn cha mẹ được sống no đủ, không phải vất vả ra đồng và lo lắng cơm gạo mỗi ngày mà mãn nguyện. Jaejoong lần đầu tiên có thể tự kiếm tiền để nuôi sống gia đình. Cái thời ăn chơi trác tán, mười lăm tuổi đã biết đến những tiếng nhạc xập xình của vũ trường, đã lên giường với người tình đầu tiên, nếm thử trái cấm đầu đời với người bạn trai mới quen một ngày đã lùi về quá khứ. Jaejoong bây giờ, mãn nguyện với những gì mình đã làm, sung sướng với những điều mình đạt được.

_ Jaejoong ah! Con đừng cố gắng quá sức biết chưa?

_Con biết rồi ah!

…………..

_Vương gia, y phục mới đã được đưa đến rồi ạ!

Phất tay, Kiếm Phong vương gia lười biếng nhìn những bộ y phục cao quý dành cho mình. Màu thiên thanh nhẹ nhàng hay màu đen huyền bí? Hắn nên mặc gì vào ngày mai? Tên đó… thích màu gì?

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro