Dưỡng thai 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi ở bàn, đang tập trung đọc sách chính là Fate Testarossa. Trước mặt, cô mở cuốn sách có tựa để Chăm sóc bà mẹ mang thai và gia đình. Nhờ Hayate mà cô có thể kiếm được vài cuốn sách về chuyện sinh nở từ trái đất. Cô muốn biết thêm về chuyện sinh con và điều này tác động đến Nanoha như thế nào.

Nghén.

"Là con gái, con gái" cô nghe thấy Shamal hét lên, sau đó là tiếng khóc lớn.

Fate chạy tới chỗ Nanoha nằm, cô ấy đã kiệt sức. Cô nhìn vào đứa bé đỏ hỏn trông như một con búp bê nhỏ, đang khóc ré lên lần đầu tiền trong đời. Nó là con của cô. Đứa bé cuối cùng đã chào đời.

"Của em này" Shamal đưa đứa trẻ cho Fate sau khi đã lau sạch máu trên người nó.

Mắt xanh và tóc vàng. Sự kết hợp giữa Nanoha và cô.

"Fate-chan..."

"Fate-chan..."

"FATE-CHAN!"

Mắt mở to.

"Ế?" Fate rên rỉ. Liếc nhìn quanh, cô nhận ra mọi thứ chỉ là một giấc mơ và giờ đây Nanoha đang gọi cô. "Sao vậy Nanoha?"

"Tớ muốn ăn bánh táo" Nanoha hạ thấp giọng.

Đầy ngạc nhiên "Bây giờ sao?" Fate hỏi và liếc về phía đồng hồ. "Mới 4 giờ sáng thôi mà Nanoha. Cậu đợi đến sáng được không?"

Tay níu lấy áo Fate. Mắt cún con. Nanoha đang bĩu môi!

"Được rồi, được rồi... tớ sẽ làm cho cậu." Fate nói và được thưởng bằng một nụ cười từ Nanoha.

Cô lê bước vào bếp, tìm dụng cụ để làm nhưng nguyên liệu quan trọng nhất lại không thấy. "Táo." Giờ này thì làm gì có cửa hàng nào mở cửa.

Hayate!

Không mất nhiều thời gian để tới trước cửa nhà Yagami. Cô thực sự không muốn làm phiền họ vào giờ này, nhưng đâu còn sự lựa còn nào khác?

Người ra mở cửa không ai khác ngoài Signum. "Em có biết bây giờ là mấy giờ không Testarosa?" Cô ngao ngán hỏi.

"Nhà chị có chút quả táo nào không?"

Signum khẽ nhíu mày. "Táo?"

"Vâng..." Fate nhìn Signum xin lỗi vì đã làm phiền giấc ngủ của cô. "Nanoha muốn ăn bánh táo, nhưng nhà em lại không còn quả táo nào."

Signum thở dài. "Em thật là vô vọng."

Sau khi nhận táo và gửi lời cảm ơn, Fate quay về nhà, và trông thấy Nanoha đã chìm vào giấc ngủ sâu. Mặc dù mệt mỏi, nhưng cô vẫn cố gắng nướng xong một chiếc bánh táo ngon lành trước khi quay lại giường.

Và ngay ngày hôm sau, Fate đã mua 10 túi táo.

Lật sang trang tiếp, chủ đề "tâm trạng thất thường" được giới thiệu.

"Tớ có thể làm việc này Fate-chan." Nanoha hét lên đầy thất vọng. "Tớ không bị liệt."

"Tớ biết Nanoha."

"Vậy thì đừng đối xử với tớ như thế nữa." Nanoha giận dữ hét. Cô đang giận. Giận vì Fate không để cô làm bất cứ việc gì. Không được trèo, không được chạy, và thậm chí là không được bê thứ gì.

"Tớ chỉ không muốn cậu mệt."

Không được để cho Nanoha sử dụng phép thuật và cũng đừng để em ấy mệt mỏi, Shamal đã nói với cô như vậy.

"Tớ quan tâm đến cậu. Tớ không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với cậu." Fate nhẹ nhàng nói và ôm Nanoha vào lòng. "Cậu có thể đánh tớ, hét lên với tớ, hay thậm chí ghét tớ, nhưng làm ơn hãy quan tâm đến bản thân mình."

Khẽ đập đầu xuống bàn khi những chuyện đêm qua hiện về. "Nanoha... Nanoha, tớ phải làm gì đây?"

"Không, Fate-chan." Nanoha run rẩy. "Không." Cô lặp lại.

"Nanoha à, tại sao?"

"Tớ không muốn cậu làm việc đó chỉ vì cậu cảm thấy phải có trách nhiệm." Cô nức nở, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Tớ không làm vì-"

"Làm ơn mà Fate. Tớ không muốn cậu làm..." Nanoha lắc đầu quầy quậy, còn cơ thể cô từ từ trượt xuống tường.

"Nó không như những gì cậu nghĩ Nanoha.Tớ thực sự muô-"

"KHÔNG" Nanoha hét lên, ngắt lời cô một lần nữa, nức nở khóc. "Hãy để tớ ở một mình."

Fate không thể tiếp tục. Cô muốn nói với Nanoha rằng cô yêu cô ấy và việc hỏi cưới Nanoha không liên quan gì đến trách nhiệm. Cô đã cố nói, nhưng Nanoha nhất quyết không nghe. Có thể, cô ấy cần thời gian, Fate nghĩ.

Quay người lại, Fate tiến về phía phòng khách nơi có sẵn một bộ chăn gối. Nanoha cần thời gian để suy nghĩ. Có lẽ lời cầu hôn là một cú sốc lớn với cô ấy.

"Fate-mama." Một giọng nói thiên thần vang lên. Nhìn chằm chằm vào mama của mình, Vivio hỏi: "Fate-mama và Nanoha-mama cãi nhau à?"

"Dĩ nhiên là không rồi Vivio." Fate mỉm cười, và bế Vivio vào lòng.

"Đây là lần..." Cô bé ngừng lại, đếm từng ngón tay một, "...thứ 5 trong tuần, Fate-mama phải ra sô pha ngủ."

Fate bật cười. "Nanoha-mama cảm thấy không khỏe nên Fate-mama không muốn làm phiền."

"Không sao đâu Fate-mama. Vivio sẽ để Fate-mama ngủ cùng." Vivio hồn nhiên nói. "Nhưng Fate-mama không được chiếm hết chăn đâu nhé."

[Sir, Urgent message from Hayate Yagami] tiếng nói phát ra từ thiết bị hình tam giác vàng.

"Chấp nhận"

"Chào buổi chiều Chỉ huy." Fate chào cô gái tóc nâu trên màn hình.

"Mặc dù tớ rất ghét phải làm chuyện này, Fate-chan, nhưng cậu là phương án cuối cùng của chúng ta." Hayate nói với giọng đầy nghiêm túc và buồn bã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro