Người khách thoáng qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay, anh đến trước cửa nhà cô với một chiếc hộp xinh xắn, bên trong là một chiếc váy trắng nhẹ nhàng, tinh tế. "Anh thấy nó hợp với em," anh mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự chân thành. Cô mở hộp, chạm vào lớp vải mềm mại, tim chợt dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Lần đầu tiên trong đời, cô được anh mua cho một món quà, lại là chiếc váy đẹp như trong mơ. "Cảm ơn anh nhiều lắm!" cô nói, giọng khẽ run vì xúc động, ánh mắt đầy sự biết ơn.

Cô bước vào phòng, nhanh chóng mặc thử chiếc váy. Đứng trước gương, cô cảm thấy mình như lột xác, chiếc váy ôm vừa vặn, tôn lên những đường nét thanh thoát của cơ thể. Cô xoay một vòng, nụ cười nở rộ trên môi, tưởng tượng khoảnh khắc khi anh sẽ nhìn thấy cô trong bộ váy mới này.

Anh đứng chờ ngoài phòng khách, nụ cười thoáng qua gương mặt khi nghe tiếng cô vui vẻ bên trong. Nhưng rồi, điện thoại anh đổ chuông. Anh bắt máy, giọng trở nên căng thẳng, những lời trao đổi nhanh chóng và gấp gáp. "Anh phải đi bây giờ. Có việc gấp ở công ty." Anh nói, ánh mắt thoáng chút xin lỗi.

Cô bước ra, chiếc váy trắng vẫn còn vương mùi mới, đôi mắt sáng rực niềm vui. Nhưng niềm hân hoan ấy bị dập tắt ngay khi cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của anh. "Anh phải đi à?" cô khẽ hỏi, giọng đầy hụt hẫng. Anh gật đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. "Anh xin lỗi. Tối nay anh sẽ bù lại cho em nhé?"

Cô cố mỉm cười, dù trong lòng như có chút trống vắng. "Không sao đâu anh, công việc quan trọng mà." Nhưng trái tim cô thì không ngừng chùng xuống khi nhìn anh vội vã rời đi, tiếng cửa khép lại sau lưng.

Căn phòng bỗng trở nên im ắng. Cô đứng đó, một mình trong chiếc váy mới, cảm giác như sự háo hức vừa nãy bị cuốn phăng đi trong thoáng chốc. Chiếc váy này có đẹp đến mấy, nhưng điều cô mong chờ hơn cả là được anh ở bên, nhìn thấy ánh mắt ngập tràn yêu thương của anh khi cô mặc nó. Cô ngồi xuống, tay khẽ vuốt nhẹ lên lớp vải trắng mềm mại. Từng chút một, cô để những cảm xúc hụt hẫng, trống trải dần lấp đầy khoảng không trong lòng.

Nhưng rồi, cô lại tự nhủ. Dù sao, anh cũng đã rất quan tâm và dành cho cô sự chu đáo ấy. Công việc của anh luôn bận rộn, và cô biết điều đó. Chiếc váy này, hơn cả một món quà vật chất, là sự quan tâm và yêu thương mà anh đã dành cho cô. Nghĩ đến điều đó, cô mỉm cười nhẹ nhàng. Thôi thì, đợi đến buổi tối, khi anh trở về, họ sẽ lại có những khoảnh khắc bên nhau.

Nửa đêm, khi giấc ngủ vừa chập chờn ghé đến, cô bỗng giật mình tỉnh giấc. Trong không gian yên tĩnh của căn phòng, cô nghe thấy tiếng động khẽ vang lên từ ngoài cửa. Cô lắng tai, cố gắng xác định âm thanh đó là gì. Một cảm giác thân quen và ấm áp tràn vào tâm trí: anh đã về.

Cô bật dậy, trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Không cần bật đèn, cô vẫn bước nhanh ra cửa phòng khách, trong lòng tràn ngập mong đợi sẽ thấy dáng người quen thuộc của anh, lặng lẽ trở về giữa đêm. Nhưng khi cô mở cửa, ngoài kia chỉ là bóng tối và sự im lặng. Căn phòng vẫn tĩnh lặng, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh đã về. Có lẽ chỉ là một giấc mơ mà cô đã tưởng thật.

Trở lại giường, cô nằm xuống, cố gắng xua tan đi cảm giác lo âu đang len lỏi trong lòng. Cô nhắm mắt, tự trấn an mình rằng anh sẽ về sớm thôi, có lẽ công việc đã khiến anh bận rộn hơn dự kiến.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhạt chiếu qua cửa sổ, phủ lên căn phòng một lớp sáng dịu dàng. Cô tỉnh dậy, nhìn quanh phòng, nhưng vẫn không thấy anh đâu. Trái tim cô chợt chùng xuống, lo lắng dâng lên từng cơn. Cô cầm điện thoại lên, gọi cho anh.

Tiếng chuông vang lên trong sự chờ đợi, nhưng đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng. Cô thử lại lần nữa, rồi lần nữa, nhưng vẫn không có ai bắt máy. Những tiếng chuông đều đều vang vọng trong tâm trí cô, từng hồi như kéo theo nỗi sợ hãi ngày một lớn hơn. Anh đã đi đâu? Tại sao không trả lời điện thoại? Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Cảm giác bất an lấn át toàn bộ suy nghĩ của cô. Tay cô run lên khi cô tiếp tục nhấn gọi, nhưng lần nào cũng chỉ là tiếng máy bận. Căn phòng trở nên vô cùng trống trải, và cô cảm thấy bản thân như bị bỏ rơi giữa không gian lạnh lẽo này. Mọi dự định về buổi tối cùng anh, những khoảnh khắc vui vẻ trong chiếc váy mới, giờ chỉ còn lại trong sự im lặng đáng sợ.

Cô ngồi xuống ghế, tay ôm lấy đầu, cố gắng bình tĩnh nhưng vô ích. Cô không biết phải làm gì, chỉ biết hy vọng rằng anh sẽ sớm gọi lại, giải thích mọi thứ cho cô. Nhưng khoảnh khắc chờ đợi đó kéo dài như vô tận, làm cô chìm vào nỗi hoang mang.

Cô đứng sau quầy bán hàng của tiệm bánh Gấu Ngoan, mắt mải nhìn qua lớp kính trong suốt phía trước, nơi những chiếc bánh kem thơm lừng và được trang trí cầu kỳ đang xếp ngay ngắn. Tiệm bánh nằm trên phố Khát Vọng, tuy không quá lớn nhưng lại thu hút nhờ vẻ ngoài ấm cúng và mùi bánh thơm ngọt ngào luôn thoang thoảng trong không khí.

Tiệm có kiến trúc mang phong cách cổ điển, với những bức tường màu kem nhạt, cửa sổ viền gỗ nâu ấm áp và mái vòm nhẹ nhàng ở lối vào. Bên trong, không gian nhỏ nhưng được chăm chút kỹ lưỡng: những chiếc bàn gỗ mộc mạc, mỗi bàn đều có một lọ hoa nhỏ xinh, ánh đèn vàng dịu nhẹ toả khắp, tạo nên cảm giác gần gũi. Quầy bánh nằm ngay giữa tiệm, bày biện đầy ắp những chiếc bánh kem, bánh ngọt được trang trí công phu, từ những chiếc bánh cupcake nhỏ xíu đến các bánh kem lớn hơn, tất cả đều như một bức tranh hoàn hảo.

Cô gái, với dáng vẻ thanh mảnh và giản dị, đang mặc bộ đồng phục của tiệm: chiếc váy dài màu be nhạt, áo sơ mi trắng, và một chiếc tạp dề màu xanh lá cây nhạt buộc ngang eo. Đôi giày búp bê đen bóng làm tăng thêm vẻ nữ tính của cô. Mái tóc đen buộc nhẹ nhàng sau gáy, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng ánh mắt có phần mệt mỏi, phản chiếu sự thiếu ngủ vì một đêm dài trằn trọc.

Một người phụ nữ đứng trước quầy, nụ cười thân thiện hiện rõ trên gương mặt khi bà cúi nhìn cô. "Cháu thật trẻ trung và xinh đẹp, nhưng hôm nay sắc mặt có vẻ hơi kém, có phải đêm qua cháu ngủ không đủ giấc không?" Giọng bà nhẹ nhàng, như một người thân quen lâu ngày hỏi han.

Cô lễ phép cúi đầu cảm ơn, dù trong lòng thoáng chút bất ngờ vì sự quan tâm của người phụ nữ. "Dạ, cháu cảm ơn cô. Cô cần mua bánh gì ạ?" Giọng cô vẫn nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự chuyên nghiệp quen thuộc của một nhân viên bán hàng.

Người phụ nữ cười nhẹ, đôi mắt ấm áp lướt qua những chiếc bánh, rồi chỉ vào một chiếc bánh kem phủ dâu tây đang được trang trí với những hoạ tiết tinh xảo. "Cô cần một chiếc như thế này, nhìn thật đẹp quá!"

Cô nhẹ nhàng lấy chiếc bánh phủ dâu tây từ trong tủ kính, đôi tay khéo léo đặt nó vào chiếc hộp xinh xắn rồi đưa cho vị khách với nụ cười ấm áp. Người phụ nữ mỉm cười nhận lấy, cùng con trai bước ra ngoài. Dưới mái vòm xanh mướt phủ đầy những dây leo mềm mại, hoa mướp đang trổ bông vàng rực, hương thơm tự nhiên của hoa và đất trời thoảng vào trong không khí, hòa quyện với mùi bánh ngọt thoảng ra từ tiệm. Màu xanh biếc của thiên nhiên như dệt nên một bức tranh nên thơ, tạo nên không gian yên bình giữa phố phường tấp nập.

Đứa bé ngồi bên cạnh mẹ, đôi má phúng phính ửng hồng, nụ cười tươi tắn như ánh nắng buổi sớm. Đôi mắt đen láy, tròn xoe nhìn ngắm những chiếc bánh đầy màu sắc trước mặt, niềm vui giản dị lấp lánh trong ánh mắt. Bàn tay nhỏ bé vô thức khẽ với tới một chiếc bánh dâu tây, ngón tay còn hơi dính vụn bánh từ lần trước nhưng vẫn hồn nhiên, không để tâm.

Người mẹ lặng lẽ quan sát con, ánh mắt ban đầu mang vẻ ấm áp, yêu thương. Bà nhìn từng cử chỉ ngây thơ của cậu, thấy nụ cười trong trẻo ấy mà lòng bỗng chùng xuống. Ánh nhìn dịu dàng thoáng qua một chút xao động, như một con sóng nhẹ cuốn vào lòng biển sâu. Đôi môi bà khẽ mím lại, đôi bàn tay nắm chặt nhau dưới bàn. Từng nhịp thở trở nên nặng nề, trong giây phút ấy, niềm hạnh phúc chợt biến thành nỗi lo âu không thể diễn tả thành lời.

Khi nhìn cậu bé cười vui, vô tư và hồn nhiên trước những điều nhỏ nhặt, trong lòng bà bỗng xuất hiện một khoảng trống trống trải. Sự lo lắng bắt đầu xâm chiếm tâm trí bà, từng cơn dâng lên như ngọn thủy triều nhấn chìm mọi suy nghĩ tích cực. "Liệu con có giữ mãi được nụ cười này không?" - bà tự hỏi, rồi nhanh chóng gạt đi câu hỏi ấy. Nhưng càng gạt bỏ, nỗi lo lắng lại càng hiện rõ, như một vết nứt nhỏ nhưng sâu trong trái tim.

Bà nhìn con, thấy tương lai trước mắt như một bức tranh mờ nhạt. Cậu sẽ lớn lên, sẽ phải đối mặt với những khó khăn của cuộc đời mà bà không thể nào bảo vệ được mãi. Bà đã từng trải qua những thăng trầm, và giờ đây, nghĩ đến việc con mình cũng sẽ phải đối mặt với những điều đó, lòng bà nghẹn lại. Đôi mắt dần ướt, nhưng bà cố gắng kìm nén, không muốn làm cậu bé chú ý.

Cuối cùng, cảm xúc trong lòng bà vỡ òa. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, lăn dài trên má rồi tan biến, như một biểu hiện của tất cả nỗi đau, sự lo sợ vô hình bà đã cố giấu đi bấy lâu. Không phải bà khóc vì buồn, mà vì tình thương sâu nặng dành cho con. Làm mẹ, ai lại không muốn con mình sống trong an yên, hạnh phúc, tránh xa những vất vả của cuộc đời? Nhưng bà biết, bà không thể giữ mãi nụ cười ấy, không thể bảo vệ cậu khỏi mọi thử thách sắp tới.

Cô gái mang đồ uống đến, thêm một ly trà mật ong miễn phí, cùng nụ cười dịu dàng như một lời chia sẻ ngầm. "Dạ, mời chị và cháu dùng ạ." Cô đặt ly trà xuống bàn, kín đáo đưa thêm tờ giấy ăn cho người mẹ. Thấy đứa bé đang nhìn mình với đôi mắt tò mò, cô cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi: "Em có thấy gì ngoài kia không? Có xe ô tô đấy. Đẹp lắm phải không, mai sau nhà giàu thì chúng mình tha hồ mua được những chiếc xe như thế."

Đứa bé cười thích thú, đôi mắt sáng bừng. "Em cũng muốn có xe ô tô!" cậu bé reo lên, đôi chân nhỏ khẽ nhún nhảy trên ghế.

Cô cười theo, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu bé. "Vậy à? Thế em phải học chăm, rồi kiếm thật nhiều tiền."

"Nhưng làm sao để kiếm nhiều tiền hả chị?" Đôi mắt ngây thơ ngước lên, trong sáng và chân thành như đang tìm kiếm một câu trả lời đơn giản mà chân thực.

Cô xoa đầu cậu, cười khúc khích. "Thì em phải chịu khó vào."

"Chịu khó là gì vậy chị?" Đôi mắt tròn xoe của cậu bé nhìn cô chờ đợi câu trả lời, không hề biết rằng câu hỏi đó lại khiến cô suy tư.

Cô đứng thừ ra giây lát, rồi lại cười, nhưng nụ cười dường như lặng hơn trước. Cô cũng muốn giàu, cũng mong một ngày nào đó có thể mua được chiếc xe ô tô, thoát khỏi cuộc sống chật vật hiện tại. "Chịu khó là phải làm việc chăm chỉ, học thật giỏi, rồi từ từ em sẽ hiểu."

Hai chị em cùng cười, nhưng trong lòng cô gái trẻ chợt dấy lên một nỗi niềm. Câu hỏi ngây ngô của cậu bé như một hạt giống nhỏ, vô tình gieo vào tâm hồn cô, nhắc nhở cô về những ước mơ còn dang dở, và cả mong muốn thoát khỏi cuộc sống thường nhật với những lo toan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro