Chap 1 : khởi đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sân thượng tầng 25 , trung học Hamil -
1 vài nữ sinh đang giữ chặt một nữ sinh khác quỳ trên mặt đất. Nữ sinh đang quỳ nhìn trông vô cùng đáng thương, quần áo trên người bị bẩn không còn nhìn ra vẻ sạch sẽ, sang trọng ban đầu của bộ đồng phục. Ngồi trên ghế là 1 nữ sinh tóc đỏ xinh đẹp vắt chân bình thản nhìn nữ sinh đang quỳ trên mặt đất kia.

Doha kìm nén sự run rẩy trong giọng nói, dùng tất cả sức lực còn lại để nói với nữ sinh đang ngồi trước mặt: " Tôi đã nói rồi, tôi không có quan hệ gì với cậu ấy cả" .
Dù thời tiết đã vào xuân nhưng cái lạnh của mùa đông vẫn bao trùm cả thành phố. Haerim mặc một chiếc áo lông màu hồng phấn ấm áp, vô cùng đẹp mắt thuộc nhãn hàng nổi tiếng mà cô làm đại diện cười nhẹ 1 tiếng:

" Tất nhiên là cậu không thể có quan hệ với Wook rồi, cậu đề cao bản thân quá rồi. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, mỗi lần cậu xuất hiện trước mặt cậu ấy, gọi tên của cậu ấy, liên quan tới cậu ấy thì hãy nhớ rằng tôi là bạn gái của Lee Wook."

Haerim không cười nữa đứng lên khỏi chiếc ghế tựa mềm mại , dùng đôi giày cao hơn 5 phân của mình đạp lên những ngón tay của Doha với lực không hề nhẹ. Cô ta càng ngày càng tăng lực lên mũi giày, ghé sát vào tai Doha : " Lần sau không phải là bàn tay mà sẽ là khuôn mặt xinh đẹp của cậu đấy" . Doha cắn môi nhẫn nhịn cho đến khi Haerim bỏ chân ra, rời đi cùng bạn bè của mình , cô vẫn không thể phản kháng chút nào. Giờ đây khi chỉ còn lại một mình Doha mới lặng lẽ rơi từng giọt nước mắt , trong ánh mắt của cô chan chứa niềm uất hận không thể tả.
Ở góc khuất của sân thượng, Dami khẽ mở mắt, bỏ 1 chiếc Airpods ra khỏi tai, từ trong góc tối bước chậm rãi tới chỗ của Doha. Ánh mắt cô vô cùng phẳng lặng, không gợn sóng nhìn cô gái đang quỳ dưới nền đất lạnh lẽo, quần áo bẩn thỉu, phong phanh trước mặt.
" Hôm nay lạnh đấy. Cậu không lạnh à?"
Giọng nói của Dami như hòa vào trong gió gần như không thể nghe thấy. Cặp mắt ngấn nước của Doha ngước lên nhìn Dami:
" Cậu đã nghe hết rồi à"
Dami gật nhẹ, cởi chiếc áo khoác dày khoác bên ngoài đồng phục của mình phủ lên người Doha. Doha hơi bất ngờ:
" Cảm ơn cậu... Cậu có thể coi như chưa nhìn thấy gì không"
Dami hạ thấp người xuống, hơi mỉm cười nhẹ, nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn nước của Doha khiến cô có hơi chột dạ:
" Đừng lo, vào lớp đi muộn rồi đấy."
Tiết giáo dục thể chất ngày hôm nay học đấu kiếm nên ai cũng phải mặc bộ đồ đấu kiếm chuyên dụng, Choi hana vội vã vào lớp nhưng trên người vẫn là bộ đồng phục bị bẩn chưa kịp gột vừa nãy. Giáo viên thể chất không khỏi nhíu mày :

" Em không biết hôm nay học môn gì sao mà mặc như vậy hay giờ các em đều có chỗ dựa nên không coi giáo viên ra gì nữa rồi". Hamil tuy là trường dành cho con nhà tài phiệt nhưng những giáo viên tại đây vẫn có tiếng nói nhất định trong việc học tập của học sinh.

Choi hana cúi đầu im lặng, len lén nhìn về phía Haerim , Haerim dùng ánh mắt thách thức nhìn lại như muốn cảnh cáo cho phát ngôn sắp tới của Doha tốt nhất nên cẩn thận. Không khí lớp học bắt đầu rơi vào hoàn cảnh ngượng ngùng, tĩnh lặng.

" Thưa cô em giữ đồ của bạn ấy. Em giữ đồ tập của bạn và làm đồng phục của bạn ấy bị bẩn. Vì vậy mà bạn mới đến muộn. " Dami vừa bước vào lớp vừa cầm theo đồ tập đấu kiếm, giọng nói đầy bình tĩnh, tự tin không nhìn ra điểm sai trái nào.

Dami là vận động viên bắn súng thuộc đội tuyển quốc gia. Không chỉ đạt được nhiều thành tích dù mới 16 tuổi mà cô còn nổi tiếng vì ngoại hình nổi bật. Mái tóc màu nâu sáng luôn được buộc gọn gàng làm nổi bật ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt to thanh lãnh không gợn sóng hơn nữa khi cười còn có 1 núm đồng tiền trông rất tiêu sái. Do thời gian của cô chủ yếu ở đội tuyển để luyện tập nên thường xuyên vắng mặt trên lớp. Tuy nhiên giáo viên thể chất luôn đặc biệt ghi nhớ những tài năng trong lĩnh vực thể thao nên khi thấy Dami ra mặt giáo viên bây giờ mới nguôi giận, cho qua chuyện này.

Khối năm nhất trung học đã bước qua học kỳ 2 , tuy không đi học thường xuyên nhưng Dami vẫn có 2 người bạn khá thân tại lớp. Bora và Heri thấy Dami đi học ,rất vui mừng chạy đến chào đón : " Hôm nay là ngày gì mà tuyển thủ quốc gia lại hạ giới xuống đây vậy"

Dami cười nhẹ: " Không phải hôm nay có tiết đấu kiếm sao phải đi để xem các tuyển thủ lớp mình thể hiện chứ."

Bora là bạn từ nhỏ với Dami, do 2 gia đình quen thân nên 2 người cũng thân thiết từ khi còn bé. Còn Heri vốn là fan hâm mộ trung thành của bộ môn bắn súng nên từ khi nghe tin có tuyển thủ quốc gia học tại Hamil cô đã vô cùng muốn kết thân với Dami. Từ đó họ nhanh chóng trở thành những người bạn thân thiết của nhau.
Heri hơi khó chịu vì bộ đồ đấu kiếm có chút ngột ngạt, cất giọng trêu đùa:

" Thôi đi không nhìn ra được cậu ngoài hứng thú với bắn súng còn quan tâm đến môn thể thao khác đấy."

Bora vừa lấy tay đôi má trắng trẻo, mềm mềm của Heri vừa tiếp lời: " Người ta là ham học thêm, học hỏi những thứ mới chứ ai như cậu."

Heri tỏ ra bực bội , quay sang kéo tay làm nũng với Dami : " Cậu ấy chê mình". Dami phì cười " Mình cũng chê cậu"

Tiếp tục tiết học , giáo viên đấu kiếm giờ đã thay trang phục đấu kiếm màu trắng ra trên tay cầm theo 2 cây kiếm:

" Như tôi đã hướng dẫn vừa nãy bây giờ chúng ta sẽ thực hành. Dami lên đây"

Dami có hơi giật mình : " Thưa cô nhưng em chưa nghe hướng dẫn."

Cô giáo không hề nương tay : " Đường đường là tuyển thủ quốc gia, em trực tiếp học thực hành luôn."

Cô giáo mời tiếp Haerim lên thực hành cùng với Dami. Dami nhìn nữ sinh tóc đỏ trước mặt mà không khỏi có chút ái ngại. Mọi người ở dưới rất nhiệt tình háo hức xem vì dù sao Dami cũng là vận động viên nên kỳ vọng cũng khá cao, còn Haerim được biết đến là nữ sinh hoàn hảo của trung học Hamil nhan sắc có, gia cảnh có, học lực xuất sắc từ văn hóa đến thể thao hơn nữa rất tích cực tham gia hoạt động ngoại khóa . Trong đó đấu kiếm không phải là ngoại lệ.

Đèn báo hiệu trận đấu bắt đầu. Haerim dùng động tác dứt khoát, mạnh mẽ tiến mũi kiếm về phía Dami. Dami nhẹ nhàng tránh được rồi nhằm chỗ sơ hở tấn công về phía lưng của Haerim. Trang phục cảm ứng được Dami ăn được 1 điểm. Mọi người đều vô cùng chăm chú, hồi hộp theo dõi trận đấu nhưng có gì đó sai sai.

15 phút sau, không khí trong lớp trở nên ngượng ngùng khi Haerim giành được chiến thắng với tỷ số 13-1. Bora và Heri không khỏi ngượng ngùng thay cho cô bạn vđv chuyên nghiệp kia. Cô giáo thì chỉ biết cười trừ: " ha... các bạ cũng phải thông cảm cho Dami, bạn ấy là tuyển thủ bắn súng." Cả lớp có người nhịn cười, có người cũng không ngại mỉa mai: " Dù gì cũng là dân thể thao, sao mà có thể thua thảm như vậy chứ"

Haerim thấy chiến thắng áp đảo như vậy cũng không tỏ ra vui mừng mà chỉ liếc 1 ánh mắt khinh thường về phía Dami. Dami cũng chẳng hề trốn tránh mà nở một nụ cười tươi để lộ núm đồng tiền xinh đẹp cho Haerim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro