Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợ cá
Sau khi mang một thùng cá ra
sau cửa hàng, Lương Mộ Tranh
lập tức vọt tới trước mặt ông
chủ.
"Ông chủ, hôm qua tôi đã dặn
trước với ông, ông chưa quên
chứ?"
"Đương nhiên rồi." Ông chủ cười
nhẹ nhàng. "Cô muốn con cá Mú
chứ gì? Tôi đã đặc biệt để lại con
tốt nhất cho cô đấy."
"Ông chủ nói sẽ tính cho tôi theo
giá nhân viên, nên vừa tròn hai
ngàn tệ đúng không?" Vừa nói,
Lương Mộ Tranh vừa lấy tiền từ
trong người ra đưa cho ông chủ,
nhưng ông lại lắc đầu.

"Cô làm công việc giết cá ở đây,
lại làm rất chăm chỉ, hai ngàn
đồng này coi như là tiền thưởng
thêm cho sự chăm chỉ của cô
đó."
"Thật ạ?" Đôi mắt của Lương Mộ
Tranh sáng ngời. "Cảm ơn ông
chủ, cảm ơn ông!"
Cô không ngừng nói lời cảm ơn,
rồi thật cẩn thận đem hai ngàn
tệ cất vào ví, số tiền này cô sẽ
dùng để đăng ký tham gia dự
thi, đỡ đi một khoản lớn thật tốt
quá.
Cô vui vẻ nhận lời ông chủ rồi
nhận túi cá sống, vội vàng chạy
đi, vì để giữ cho cá còn sống tươi
ngon, trong vòng hai giờ cô phải
chạy kịp về nhà ăn của trường.
Khi chạy tới trạm xe buýt, xe buýt
vừa vặn tới bến, cô nhanh chóng
lên xe, tìm được chỗ ngồi ở hàng
cuối cùng tránh được cái nắng
gắt của mặt trời.
Cô ôm chặt túi cá trong người, vì
cá sống nên không tránh khỏi
mùi cá tỏa khắp xe, những hành
khách xung quanh đều nhìn cô
với ánh mắt khó chịu, cô dường
như đã quen rồi, nên cũng không
thèm để ý, chỉ lấy sách tham
khảo tiếng Anh ra, tranh thủ thời
gian rảnh ôn tập một chút.
Trên đường về trường, một đám
trẻ nhỏ trên xe hát vang cả đoạn
đường, ngân nga nhiều giai điệu
khác nhau, đột nhiên Lương Mộ
Tranh ngẩn người vội ngẩng đầu
lên, giai điệu kia đúng là "Air on
the G string", là ca khúc trước
đây cô yêu thích nhất cũng là ca
khúc ba cô thích nghe nhất.
Cô bất giác sững sờ, chăm chú
lắng nghe, ngón tay đặt trên
sách tham khảo cũng gõ nhịp
như đang đánh đàn theo phản
xạ, như vẫn tạo ra hàng loạt
những âm thanh thần kỳ trên
phím đàn đen trắng ngày đó...
Còn đánh đàn gì nữa? Ba mày đã
làm hư mày rồi! Tuổi còn nhỏ cái
gì cũng không thiếu, ông ta đã
chết, đã chết rồi! Chỉ để lại
khoản nợ lớn cho tao, mày về sau
cũng hai bàn tay trắng như tao,
cái gì cũng không có! Đã nghe rõ
chưa? Đã hiểu chưa? Không có
đàn dương cầm, không có party
sinh nhật, cái gì cũng không có
nữa!
Ngày đó ba vừa mất, dì đã quá
khích mà tức giận mắng cô như
thế. Bỗng nhiên trong đầu cô
vang lên tiếng vọng, cô dừng lại
động tác, kinh ngạc nhìn hai tay
của mình, tuy ngón tay thon dài
hơn hồi bé, nhưng không còn
mềm mại như trước nữa, mà đã
có nhiều vết thương do giá lạnh.

Đây là đôi tay không xứng với
đàn dương cầm, từ rất lâu trước
kia, cô đã nhận thức được việc từ
bỏ ước mơ đánh đàn, thật sự từ
rất lâu trước kia rồi...
Lương Mộ Tranh cắn chặt môi,
bắt mình hoàn hồn ôn tập tiếp,
giấc mơ cái gì chứ, bây giờ nhớ
lại chỉ thấy tốn thời gian, hiện
tại đối với cô mà nói, thi đậu kỳ
thi Đại học mới là việc quan
trọng nhất.
Kítttttttttttttttttt -
Xe buýt đột nhiên lắc lư một
trận, tài xế đột nhiên phanh xe,
tất cả các hành khách trong xe
ngã trái ngã phải, Lương Mộ
Tranh cũng không khỏi sẩy tay,
trơ mắt nhìn túi cá trượt ra ngoài
-
"Xuống xe cho tôi!"
Một chiếc xe thể thao nhẵn bóng
sáng chói đỗ ở giữa đường gây
cản trở xe buýt đằng sau, ở trên
xe có một đôi trai đẹp gái xinh,
mặc kệ hành động của mình gây
khó chịu với người khác, mặc kệ
người xung quanh mà vẫn cãi
nhau.
"Sao lại muốn em xuống xe?"
Người đẹp nũng nịu kháng nghị.
"Anh ghen à? Được, vì anh, em
có thể vứt hết những chiến lợi
phẩm trước kia!" Vừa nói, cô vừa
gỡ hoa tai hàng hiệu và đồng hồ
kim cương xuống, ngay cả giày
cao gót trên chân cũng cởi ra.
"Như vậy đã được chưa? Những
chàng trai khác đưa gì, em đều
không cần, anh đừng ghen nữa
nhé?"
"Ai nói tôi ghen?" Anh chàng đẹp
trai cười lạnh, ánh mắt liếc người
đối diện rất tà ác. "Tôi đang cho
cô cơ hội rời khỏi thằng con trai
thối nát nhất thế giới là tôi,
Nhậm Quang Hy! Mau xuống xe
đi!"
Người đẹp ngạc nhiên, thấy anh
giận thật, lập tức thay đổi vẻ
mặt, ủy khuất làm nũng. "Quang
Hy, đừng đối xử với em như vậy
mà, em thật sự rất thích anh
đó."
"Được, tôi cho cô mười giây, cho
tôi xem những giọt nước mắt đau
thương của cô đi, chứng minh
xem cô thích tôi cỡ nào." Anh
chàng đẹp trai giễu cợt đưa ra lời
đề nghị.
Người đẹp liều mình trong nháy
mắt, cứ cố gắng nhưng khóe mắt
vẫn rất khô, làm thế nào cũng
không thể chảy ra những giọt
nước mắt thương tâm được, rồi
cô đột nhiên nổi giận. "Nhậm
Quang Hy, anh đang chơi em à?
Em nói cho anh biết, dù anh có
nói gì, thì em cũng tuyệt đối
không đồng ý chia tay đâu!"
Không thể nào? Cô ta có cần
thiết phải đeo bám anh chặt vậy
không?
Nhậm Quang Hy vừa tức vừa
buồn cười, rõ ràng anh chính là
loại người thối nát nhất trần đời,
sao đứa con gái này lại cứ muốn
bám chặt anh không buông chứ?
Anh nhếch môi giễu cợt, đang
muốn lên tiếng, thì có mùi buồn
nôn bỗng ập tới mũi anh, anh
nhíu mày khó chịu, ánh mắt di
chuyển. Không biết từ khi nào,
đã có một cô gái trẻ tuổi đứng
trước xe thể thao, dáng vẻ có vài
phần nết na thùy mị, thanh tú
đáng yêu, đáng tiếc trang phục
lại quá quê mùa giản dị, còn
đang ôm chặt túi đựng cá trong
lòng.
Cô ấy đúng là Lương Mộ Tranh.
"Anh à, tôi không muốn cản trở
cuộc nói chuyện của hai người,
nhưng hai người có thể đem xe
qua bên đường, để xe buýt có
thể đi tiếp được không?" Vẻ mặt
của cô nghiêm túc kiên cường
yêu cầu anh.
Nhậm Quang Hy hừ lạnh. "Xin
lỗi, là cô ta muốn nói, còn tôi thì
không." Nói xong, anh thoải mái
nhảy qua cửa xe, tùy tay đem
chìa khóa quăng tới Trương Ngải
đang ngồi bên cạnh. "Xe này tôi
không cần nữa, coi như phí chia
tay đi."
Anh đang muốn chạy đi, nhưng
Mộ Tranh lại quyết không nhượng
bộ.
"Anh không thể đi được, anh đi
như vậy cũng không giải quyết
được vấn đề, không phải ai cũng
giống hai người, có thời gian
rảnh để nói lời yêu đương rồi
giận dỗi, gây trở ngại cho người
khác, làm ơn mau chạy xe đi,
những xe đến sau đều bị tắc
rồi!"
Sứ giả chính nghĩa hả trời?
Nhậm Quang Hy nhíu mày, nhìn
vẻ mặt thực sự nghiêm túc của
Mộ Tranh, ý xấu chợt nổi lên,
anh nhịn không được liền trêu
chọc cô. "Này cô, cô có biết
không? Thích lo chuyện của
người khác thì hay gặp chuyện
lắm đấy, ví dụ như, sẽ khiến một
người đàn ông có hứng thú với
cô." Nói xong, anh từ từ tiến tới
gần Mộ Tranh.
Trực giác của Mộ Tranh mách bảo
cô nên lùi về sau.
Trương Ngải thấy bạn trai mình
đang tán tỉnh cô gái khác thì
càng tức giận hơn, cũng vội
xuống xe, rồi hung hăng mắng
Mộ Tranh, "Làm ơn đi! Người ta
đang tâm sự, cô rảnh rỗi xen vào
làm gì? Cút ngay!"
"Người cút đi không phải cô à?"
Mấy bà cô nhiều chuyện trên xe
buýt đang đứng nhìn Nhậm
Quang Hy và Trương Ngải bá đạo
vô lý, nhịn không được mà lên
tiếng phản đối.
"Hai người trẻ tuổi này, thật
không ngoan hiền mà! Cô này, cô
đừng nói nhiều với bọn họ nữa,
cái thằng ranh này, cô cứ cho nó
một bạt tai là được rồi!" Đám
người xung quanh hô hào reo hò
muốn Mộ Tranh xuất ra hành
động quyết đoán chính nghĩa
hơn.
Nhưng Mộ Tranh sao có thể vô cớ
đánh người chứ? Cô đang do dự
thì Nhậm Quang Hy lại cười nhẹ
nói nhỏ bên tai cô, "Cô à, cô can
đảm lắm, tôi thấy mến cô rồi,
nhưng như vậy làm tôi hơi mất
mặt rồi đó, thế này đi, cô hãy
giúp tôi để cả hai cùng hài lòng,
cô thấy sao?"
"Giúp cái gì?" Mộ Tranh nghi ngờ
hỏi.
Nhậm Quang Hy cười nhẹ, đưa
tay đẩy cô ngồi lên xe thể thao,
sau đó lấy lại chìa khóa xe từ
trong tay Trương Ngải ra, rồi giúp
cô cắm vào ổ khóa.
"Thế nào, cô muốn chiếc xe này
rời đi, vậy tự lái đi."
"Nhưng tôi không biết lái xe."
"Rất đơn giản, tôi sẽ chỉ cho cô."
Giọng nói của anh dịu dàng.
"Đầu tiên chân trái đạp thắng,
chân phải đạp ga, sau đó khởi
động máy... Đúng, là vậy đó."
Mộ Tranh làm theo hướng dẫn
của anh từng động tác một, đợi
cô phát hiện có chuyện bất
thường thì xe thể thao đã nhanh
chóng lùi về phía sau, đụng vào
xe buýt.
Tên này thật quá đáng mà! Anh
ta dám lừa cô đụng xe buýt.
Ở Sở cảnh sát, Mộ Tranh bắt đầu
thấy hối hận, mắt thấy con cá
trong túi đang thoi thóp yếu ớt,
cô càng giận bản thân đã quá
ngu ngốc mới có thể bị tên con
trai đáng giận kia lừa.
Anh ta làm vậy thì có ích gì? Mọi
người cùng nhau làm loạn ở Sở
cảnh sát không lẽ rất vui à?
Vấn đề là, anh ta dường như thật
sự cảm thấy chơi rất vui, hai
chân vắt lên đung đưa, đối mặt
với câu hỏi chất vất của cảnh sát
thì lộ ra vẻ mặt không quan tâm.
"Tôi đã nói hết rồi ngài cảnh sát
à, sao anh lại hỏi tôi nhiều thế,
người lái xe là cô gái kia, cô ta
làm hỏng xe của tôi, tôi hẳn là có
quyền bắt cô ta bồi thường chứ?"
Cái gì? Còn muốn cô bồi thường
tiền nữa?
Mộ Tranh quả thực trợn mắt há
hốc mồm, "Rõ ràng chính anh
yêu cầu tôi lái xe..."
"Tôi yêu cầu cô à..." Quang Hy
không để ý tới cô. "Một cần bảo
hiểm, lớp sơn ngoài, trang trí nội
thất bên trong... ít nhất cũng
phải mấy chục ngàn."
"Này anh, anh đừng có nói lung
tung." Mộ Tranh vừa tức vừa vội,
không muốn tốn thời gian cãi
nhau với người bệnh thần kinh vì
sẽ làm sự tình càng khó thu xếp,
cô đành phải nhẹ nhàng nói
chuyện. "Anh làm ơn nói thật
cho cảnh sát biết đi, là anh
hướng dẫn tôi lái như vậy mà."
"Tôi đâu có ngốc, nếu nói như
vậy thì công ty bảo hiểm sẽ
không đền cho tôi đâu."
"Cầu xin anh đừng đùa nữa, tôi
chỉ còn mười lăm phút để đem
con cá về nhà thôi."
Cô nóng vội nhìn con cá Mú trên
bàn, không ngờ Quang Hy lại chú
ý tới tầm mắt của cô, anh nhanh
chóng cầm lấy túi cá, ném vào
thùng rác tạo thành một đường
cong hoàn hảo.
Mộ Tranh khiếp sợ, rốt cuộc
không thể nhịn được nữa.
"Anh là một người ích kỷ, không
coi ai ra gì hết, đúng là bệnh
tâm thần! Cuộc sống của anh
nhất định không quan tâm tới
suy nghĩ của ai nên mới có thể
thản nhiên tổn thương đến người
khác! Tôi nói cho anh biết, người
bị tổn thương thực chất chính là
anh, là chính bản thân anh đã tự
coi mình là đống rác, anh mới là
người xứng đáng bị ném vào
thùng rác!"
Một bài thao thao bất tuyệt rất
tốt, mắng rất hăng say, rất giỏi!
Quang Hy cố ý bỏ qua cảm giác
không thở được, kiêu ngạo vỗ tay.
"Chính xác! Tôi chính là một
đống rác, từ sau khi mất ba năm
tám tuổi thì bị PISD[1], vết
thương thời niên thiếu dẫn tới
trở ngại tâm lý, cô hiểu chưa? Tôi
luôn không thể kiểm soát được
cảm xúc của mình, thích gây
chuyện, coi bản thân mình như
đống rác, cô hài lòng chưa?"
[1] PISD: là một chứng bệnh tâm
lý thường có ở trẻ em khi gặp
phải đả kích lớn về tinh thần.
Mộ Tranh ngạc nhiên, anh mất
ba từ nhỏ? Điều đó không phải
cũng giống cô sao?
Cô hơi hoảng loạn, không biết
nên nói gì, thì đột nhiên có một
người đàn ông trung niên mặc
tây trang thản nhiên đi vào Sở
cảnh sát.
"Lại muốn cho tôi một thử thách
mới à, Quang Hy." Ông ta cười
nhẹ. "Gây nguy hiểm cho công
cộng? Đụng vào xe buýt, chuyện
thế này tôi chưa giải quyết bao
giờ."
Thấy ông ta, mặt Quang Hy liền
biến sắc, nhưng chỉ chốc lát lại
khôi phục vẻ mặt đáng đánh
đòn.
"Kỳ thật đại luật sư Lâm, ông
không cần phải xuất hiện, tôi
cũng có thể tự giải quyết được,
mấy trò mà ông bịa ra cho tôi
như tổn thương tâm lý từ nhỏ gì
đó, tôi học thuộc hết rồi, không
tin ông hỏi cô gái này xem, vừa
nãy có phải bị tôi hù dọa hay
không."
Anh ta đang dọa cô sao? Mộ
Tranh nhíu lông mày.
"Không thừa nhận mình có bệnh,
cũng là một trong những triệu
chứng của bệnh nặng, đây chính
là đơn xác nhận của bác sĩ về
bệnh tình của Nhậm Quang Hy."
Luật sư Lâm làm như đây là câu
nói quen miệng của ông, vẻ mặt
điềm tĩnh, đưa cho cảnh sát một
phần văn bản. "Xin lỗi, đương sự
của tôi có vấn đề về tâm lý, trước
mắt còn đang trị liệu nên tôi có
quyền thay mặt cậu ấy xử lý mọi
phương diện thủ tục về pháp
luật."
Cảnh sát nhận lấy đơn chẩn
đoán của bác sĩ, không vui liếc
mắt một cái.
"Luật sư Lâm, mặc kệ như thế
nào, vẫn mong ông khuyên nhủ
cậu Nhậm đây, không cần năm
ngày ba lượt đến náo loạn phòng
cảnh sát, nói thật chúng tôi cũng
rất đau đầu, nếu không phải xem
cậu ta là con của Chủ tịch Đại
Học Thánh Đức..."
"Tôi hiểu, các vị đã vất vả rồi."
Luật sư Lâm gọn gàng cắt đứt lời
than oán giận của cảnh sát.
Thì ra anh ta chính là đứa con
trai vô pháp vô thiên của Chủ
tịch Đại Học Thánh Đức.
Sau khi biết được thân phận của
Nhậm Quang Hy, Mộ Tranh quay
đầu nhìn anh, trong mắt chứa vài
phần khinh thường.
Quang Hy nhất thời ảo não,
"Nhìn gì vậy?"
"Không có gì." Ánh mắt cô lạnh
nhạt tỏ vẻ không muốn nói
chuyện, dù sao từ nay về sau hai
người cũng không liên hệ gì, cô
cũng không cần cãi nhau với anh
nữa.
----------
"Mộ Tranh, hôm nay em bị tai
nạn có sao không?"
Vào thời gian nghỉ buổi chiều tại
nhà ăn Đại Học Thánh Đức, một
chàng trai trẻ tuổi xông vào gọi
lớn.
Mộ Tranh đang rửa chén giúp dì
trong nhà bếp, nghe thấy giọng
nói quen thuộc này làm cô ngẩn
người, rồi mau chóng rửa sạch
hai tay, lau khô trên tạp dề, vội
đi ra.
Người vừa tới là bạn tốt Hoa Thác
Dã của Mộ Tranh, hiện đang học
nghề làm vườn tại Đại Học Thánh
Đức, cả đời anh luyến tiếc nhất là
hoa Sen, cũng coi việc bảo vệ Mộ
Tranh là nhiệm vụ của mình.
"Thác Dã, sao anh lại tới đây?"
Cô kinh ngạc hỏi, hai người
không phải mới nói chuyện qua
điện thoại à.
"Anh đến thăm em!"
Hoa Thác Dã đặt bồn hoa trong
ngực xuống, kích động nắm lấy
cánh tay Mộ Tranh, xem kỹ toàn
thân cô từ trên xuống dưới.
"Em không sao chứ, có bị thương
không?"
"Em không sao." Mộ Tranh mỉm
cười, trấn an đẩy anh ngồi xuống.
"Em không bị thương, anh đừng
lo."
"Vậy là tốt rồi." Hoa Thác Dã thở
phào nhẹ nhõm. "Em có biết, anh
vừa nghe em nói trong điện
thoại là bị đụng xe, làm anh rất
sợ hãi." Anh lo lắng nhìn cô. "Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao em
có thể lái xe để đụng xe buýt
chứ."
"Không phải gặp được một tên
thần kinh rồi bị anh ta đùa giỡn
đấy thôi."
Nhắc tới tai họa bất ngờ bay đến
sáng nay, làm tính tình Mộ Tranh
luôn ôn hòa cũng phải tức giận,
cái tên công tử nhà giàu kia
chẳng những lừa cô làm đụng xe
buýt, còn hại cô vô duyên vô cớ
tổn thất con cá Mú, bất đắc dĩ
phải mua lại con khác, cô còn
phải giải thích cho dì với chú Tài
nữa.
"Tên thần kinh? Rốt cuộc là ai?
Để anh tìm hắn tính sổ!" Hoa
Thác Dã tức giận và phẫn nộ
nắm chặt tay lại, ai dám làm
phiền Mộ Tranh chính là gây sự
với hắn.
"Quên đi, dù sao cũng qua rồi."
Mộ Tranh lắc đầu, không muốn
bạn tốt chạm mặt tên công tử có
quyền có thế kia. "Dù sao về sau
cũng không có khả năng gặp lại
hắn nữa, lần này coi như em xui
xẻo thôi."
"Haiz, Mộ Tranh, em hiền lành
quá." Thác Dã thở dài, nhìn Mộ
Tranh, mắt không giấu được vẻ
yêu thương.
Không phải cô hiền lành, chỉ là
không muốn tìm thêm phiền toái.
Mộ Tranh cười khổ.
"Đáng tiếc buổi sáng cãi nhau
với anh ta, nên cuốn sách 'Ngữ
Pháp tiếng Anh thường dùng'
anh mượn cho em từ thư viện
cũng bị mất rồi, xin lỗi anh."
"Không có gì, cùng lắm anh sẽ
mua lại quyển khác đền cho
trường là được, không sao đâu."
"Nhưng..."
"Mộ Tranh! Con bé này muốn lười
biếng tới khi nào. Còn không mau
lại đây giúp dì?" Tiếng thét chói
tai của dì từ nhà bếp truyền đến.
Mộ Tranh giật mình, "Thật xin
lỗi, Thác Dã, không thể nói
chuyện với anh thêm nữa, cảm
ơn anh đã tới thăm em nhé."
"Chờ một chút!" Thác Dã thấy cô
xoay người đi, vội vàng gọi cô lại,
nhanh chóng cầm lấy bồn hoa
rực rỡ trên bàn đưa cho cô. "Hoa
này tặng em."
"Đẹp quá!" Mộ Tranh đón nhận.
"Đây là hoa Cát cánh[2] à? Ý
nghĩa của hoa là gì?"
"Ừ, nó mang ý nghĩa vĩnh viễn
không thay lòng đổi dạ, vì em
anh nguyện chờ đợi." Thác Dã
lắp bắp trả lời, trong lời nói có
chút tình ý.
Đáng tiếc Mộ Tranh nghe không
hiểu, cô vui sướng nói lời cảm ơn
rồi vẫy tay chào anh, miệng nở
nụ cười thản nhiên.
Thác Dã đưa tay che ngực, chỉ
cảm thấy nụ cười ngọt ngào kia
như mũi tên đâm vào chính giữa
trái tim của anh.
Một mũi tên cô bắn ra đã trúng
vào chính giữa hồng tâm trái tim
anh.
[2] Hoa Cát cánh: tên khác là Hoa
Kết Cánh - có ý nghĩa cho tình
yêu thầm lặng, một sự thủy
chung, sự khiêm tốn, lòng kiên
định, trung thành và không bao
giờ thay đổi. Loài hoa dại này
luôn phủ tấm thảm xanh biếc
lấm tấm những bông hoa tim tím
lên những cánh rừng vào mỗi độ
tháng Năm.C

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro