Chương IX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mở cửa, mấy người mở cửa ra đi! Mở ra!

Uyên Linh đập cửa ầm ầm không thương tiếc, bàn tay nhỏ của em dù đỏ hết cả lên rồi nhưng em vẫn không chịu dừng lại. Nước mắt em chảy dài, gào thét cầu xin chỉ mong ai đó ở bên ngoài nghe thấy mà chịu thả em ra. Nhưng hình nhiw việc em làm hết thảy đều vô ích.

- Cha, má! Má ơi thả con ra đi, thả con ra. Là con tự té mà, cha ơi cha đừng đánh nữa.

Uyên Linh đưa mắt nhìn qua khe cửa, em thấy Thu Phương bị bắt quỳ ở giữa nhà, ông hội đồng thì giận đỏ mặt đỏ mày, tay cầm cây roi mây dài thườn thượt đánh tới tấp vào người cô. Tiếng roi xé gió vun vút nghe sao mà đáng sợ quá, từng hồi, từng hồi quất xuống người cô vô cùng thô bạo. Mẹ của Thu Phương quỳ một bên khíc lóc van xin ông hội đồng tha thứ cho cô nhưng ông ấy lại chẳng hề để tâm.

Uyên Linh ở trong phòng còn nghe rõ tiếng cha mình quát mắng.

- Bà mày sai mày đi theo coi chừng cô hai, mày coi chừng kiểu gì hả? Mày câm chứ đây có mù, không thấy hay sao mà để cô hai chơi cái trò chết người đó hả? Hả?

Dứt lời rồi ông ấy lại vung tay đánh xuống, roi mây quất vào da thịt đau không thể nào tả xiết.

Vừa rồi đốc tờ mới băng bó cho Uyên Linh xong thì ông hội đồng từ trên tỉnh cũng vừa hay về tới. Nhìn thấy đầy em quấn miếng băng trắng còn rướm một mảng máu tươi, ông hội đồng tức điên lên, con gái cưng được ông nâng như trứng, hứng như hoa giờ thành ra nông nỗi này thì bảo ông làm sao bình tĩnh được. Ông không nói nhiều lời, hầm hầm sai người hầu mang roi mât tới rồi bắt Thu Phương ra mà đánh. Uyên Linh ngăn lại thì bị ông nhố luôn vào phòng.

Thu Phương bị đánh một trận lớn, roi mây quần quật đnahs lên tay, chân rồi cả lưng khiến cho mấy người xung quanh nhìn mà nhăn mặt, cảm thấy đau dùm cho cô nhưng không có ai dám hó hé nói giúp lời nào. Chỉ có mẹ cô vì xót con lạy lục van xin mặc cho bản thân bị người khác ngăn cản lôi kéo. Thu Phương một mực cắn chặt răng không kêu lên một tiếng, môi cô tím tái, hai tay yêu ớt chống ở trên sàn mà chịu trận. Mỗi lần ông hội đồng đánh xuống thì trên lưng cô lại có thêm một lằn máu, đau đến tê dại. Chiếc áo nâu sẫm màu đã bị thấm ướt từ lúc nào, không phải do mồ hôi mà là do máu tiệng miệng vết thương chảy ra. Uyên Linh đã đổ máu thì ông hội đồng bắt cô phải đổ nhiều máu hơn.

Hai ông bà già rồi mới có được mụn con nên Uyên Linh từ lúc sinh ra đã được nâng niu như báo vật, đến cả một góc móng tay còn chưa từng bị mẻ, vậy mà lần này còn chảy cả máu đầu, thử hỏi ông hội đồng làm sao chịu nổi.

Ông tiếp tục thẳng tay đánh, tấm lưng gầy của Thu Phương gần như đã không còn chỗ nào lành lặn. Roi đánh cứ đánh, Thu Phương vẫn không kêu khóc một lời, chỉ cắn chặt răng mà nước mắt chảy dài cam chịu. Cô khóc, vì đau mà cũng vì tự trách bản thân không coi chừng tốt Uyên Linh, để cho em phải thành ra như vậy.

Uyên Linh nhìn cô qua khe cửa, nhìn thấy Thu Phương cơ thể gầy gò bị cha mình đánh đập không nương tay, nhìn hàng nước mắt và khuôn mặt đau đớn cam chịu của cô mad trong lòng em quặn rharsw. Em ôm lấy lòng ngực mình, nước mắt lã chã rơi, khắp người không có sức lực mà thả mình ngồi tựa vào lưng cánh cửa. Qua lớp cửa dày, hai tai em nghe rõ mồn một loạt tiếng kêu vùn vụt, tiếng khóc than của mẹ Thu Phương và cả tiếng roi mây đánh vào da thịt cô. Em đau như thể cây roi kia là trực tiếp đánh lên người mình vậy.

Em ngã đầu ra sau, hàng nước mắt chảy dài không tài nào kiềm lại được. Em khóc rất nhiều, bàn tay nhỏ ôm chặt chỗ lòng ngực, tiếng khóc nấc nghẹn bất lực cầu xin trong vô vọng.

- Đừng đánh nữa... hức... cha ơi... đừng đánh nữa mà...

Trời đêm rối đen như mực, tiếng ễnh ương kêu ở ngoài ruộng cứ đều đặn vọng vào, cộng thêm tiếng mất con dế gáy rộ ở trong đám cỏ um tùm càng làm cho không khí thêm phần lạnh lẽo.

Nhà ông hội đồng đã tắt đèn, bên ngoài chỉ còn lại ngọn đèn dầu leo lắt trong đem, chập chờn rọi cái bóng đen dài cửa người nào đó lên trên cửa gỗ.

- Anh Lành, là anh Lành phải hông?

Uyên Linh ghé sát mắt vào khe cửa nhỏ xíu, từ chiều đến giờ em vẫn ngồi ở đây, thấy ở ngoài có bóng người quen thuộc thì mới vội vàng hỏi

- Dạ, cô hai kêu tui.

Anh Lành nghe giọng em thì cũng đi tới trước cửa phòng, ghé tay vào dể nghe em nói.

- Chị Phương sao rồi anh, chỉ có bị làm sao hông?

- Thu Phương bị ông đánh nhiều lắm, ông còn không cho nó về chòi, bắt trói nó ở ngoài sân luôn đó cô hai ơi.

Anh Lành nói bằng giọng buồn rười rượi, Uyên Linh nghe xong thì nhói ở trong lòng, nước mắt em rưng rưng, áp sát vào cánh cửa mà nói với anh.

- Anh Lành, anh mở cửa cho em ra ngoài đi anh!

- Hông được cô hai ơi, tui hong có mở được đâu.

Anh Lành vội từ chối.

- Gì đâu mà hông được, anh làm ơn thả em ra đi mà.

- Tui không có chìa khóa, với lại ông bà mà biết là đánh tui chết. Hông được đâu cô.

Uyên Linh nghe xong mà lưỡng lự, em không xin anh nữa, bàn tay đặt trên cánh cửa của em cũng từ từ buông xuống. Thu Phương vì em mà bị đánh rất nhiều, em không muốn anh Lành cũng lại bị cha mình cho ăn đòn vì em nữa.

Em thở dài nặng nề rồi từ từ ngồi xuống bên cánh cửa.

- Cô hai?

Anh Lành không nghe giọng em nên mới gọi thử, Uyên Linh trong này ủ rũ cất tiếng hỏi anh.

- Chiều giờ chỉ ăn gì chưa anh?

Anh Lành cũng thở dài.

- Chưa cô ơi, tội nghiệp con nhỏ, ông phạt đâu có cho nó ăn cái gì đâu.

Uyên Linh siết chặt lòng bàn tay cố nén lại thứ gì đang nghẹn ở cổ họng. Kể cũng ngộ, em bị té chảy máu đầu nhưng dmsao chỗ bị băng lại không đau bằng lòng ngực em vậy. Đốc tờ có phải đã khám sót cho em rồi không?

- Anh Lành, em nhờ anh một việc.

- Dạ, cô hai nói đi.

- Anh xuống bếp đem chút đồ ăn ea cho chị Phương dùm em đi anh.

- Nhưng mà ông....

- Em biết là chỉ bị đánh nhiều lắm, giờ mà còn không ăn thì làm sao mà chịu nổi. Anh Lành, em thương chỉ lắm, anh cũng thương chỉ mà phải hông anh?

Anh Lành im lặng, đứng cúi đầu bên cánh cửa mà không biết trả lời làm sao. Anh đúng là rất thương Thu Phương, cô vừa ngoan vừa hiền, cả cái nhà này ai mà chả thương cô. Anh thương cô tới độ có lúc anh còn ước cô là em gái của anh nữa là.

Uyên Linh trong phòng chờ đợi anh, chợt nghe phía bên ngoài có tiếng của anh thở dài.

- Dạ cô hai yên tâm ngủ đi. Con xuống bếp kiếm chút gì đem ra cho Thu Phương.

- Dạ, em cảm ơn anh Lành.

Uyên Linh vui như được ai cho quà vậy, em cảm ơn anh, khuôn mặt buồn bả vừa rồi hình như đã khởi sắc. Em mỉm cười, cảm giác bồn chồn từ chiều đến giờ đã vơi bớt phần nào. Anh Lành chịu giúp em rồi, ít ra thì Uyên Linh cũng sẽ có được thứ gì lót dạ.

Anh Lành âm thầm lục lọi ở dưới bếp, giở hết nồi này tới xoong kia mà không kiếm ra được gì dù chỉ là một hạt cơm nguội. Anh thở dài, khuôn mặt não nề đi ra khỏi nhà bếp.

- Mày làm cái gì lục đục ở trong đó vậy Lành?

Bà hội đồng từ khi nào đứng ở trước cửa hỏi làm cho anh giật mình.

- Con.... con đói bụng, định xuống bếp coi còn cái gì ăn không thôi bà.

- Cơm hồi chiều cũng như mọi ngày mà đa, mày ăn không no hay sao mà còn la đói?

- Dạ con....

Anh Lành ấp úng, bà hội đồng nhìn anh rồi thì thở dài.

- Kiếm cơm cho Thu Phương phải không?

- Dạ sao bà biết?

Anh Lành nói xong thì vội vàng bịt miệng lại, hai mắt mở to nhận ra mình đã lỡ lời. Nhưng bà hội đồng hình như không có giận, bà ấy điềm đạm đặt vào tay anh hai cái bánh ích to to rồi dặn.

-Cơm hồi chiều tụi nó ăn hết rồi, không có còn đâu mà kiếm. Tao còn hai cái bánh này ăn không có hết, mày coi đem ra cho con nhỏ nó ăn.

- Thiệt hả bà, bà cho nó thiệt hả?

- Cái thằng này hỏi ngộ ha, hổng lẽ tao đem bánh ra tới đây rồi mà còn xạo mày được hả?

- Dạ dạ, vậy để con đem ra cho nó ăn liền, con cảm ơn bà, cảm ơn bà.

Anh Lành tíu tít cảm ơn rồi xách hai cái bánh chạy riết ra ngoài sân. Bà hội đồng đứng ở đây nhìn theo rồi thở dài ra một tiếng, trong mắt bà như chứa đựng điều gì khiến người ngoài không thể nhìn ra. Ưu tư đến kỳ lạ.

















------------------------------------------------------------------

Văn án 1753 từ

21:03

24-04-2024






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro