chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hồng bước ra trước sân nhà. 

Cái cây nhỏ đã vươn cao…lá xanh reo vui mạnh mẽ. Đột nhiên làm như nàng nối kết lại được với cái lý lẽ đơn giản trong những vận chuyển của thiên nhiên. Nàng hít sâu cái không khí trong lành của một buổi sáng đầu xuân và chợt nghe tiếng chim hót reo vui trên cao. Hạ Hồng nhận ra tự sâu trong lòng, rằng nàng là một thực thể cá biệt, lớn lên và tồn tại trong cuộc đời này với những thay đổi, những trôi nỗi của dòng định mệnh nghiệt ngã không ai có thể biết trước. 

Cái cây lớn đã đổ…nhưng cành cây nhỏ, mà mọi khi vẫn như muốn nép mình trong nương tựa bên cạnh tàng cây lớn kia , nay cũng đã dứng thắng vươn cao.

Nàng nhận ra trong cái không khí trong lành kia là sức sống tiềm tàng trong nàng. Hơi thở nàng đang hít sâu trong “cô bé”g ngực mang theo cái sinh khí của vạn vật.

Hạ Hồng bước đi trên bải cò xanh, mang theo mùa xuân đang trở về trong nàng…

Có một điều Hạ Hồng nhận ra rất rõ là ở cái vùng đất mới của tự do, luật pháp và cơ hội này, hắn và nàng  thực sự được đối đãi ngang nhau. Chỉ cần nàng có thể đứng thẳng và can đảm đối diện với dòng đời thì nàng có thể sống vui với những gì nàng có thể tạo dựng đuợc trong hai bàn tay nàng.

Hạ Hồng lớn lên từ nhỏ trong vùng sông nước Cửu Long, nàng nhận hiểu cái lý lẽ đơn giản của dòng đời qua giòng sông hiền hoà sau vườn nhà Bà Ngoại nàng.

Con sông có những giòng nước trôi chậm rãi, lặng lẽ mà bền bĩ len lõi qua những vồng đất thấp cao, tạo thành những dòng sống rất vững chải của nó. 

Có khi con sông len vào những góc cạnh khúc khuỷu, rồi yên lặng tạo thành cái hồ nhỏ ở đó có những hoa sen, hoa súng bám rễ làm thành những hồ sen ngào ngạt hương thơm thanh khiết. Có khi con sông rẽ khúc tạo thành những nhánh sông nhỏ đan nhau như mắc cửi, chuyên chở theo mùi phù sa sông nước ngọt ngào. Có khi con sông như muốn dừng lại để nhận những bóng mát từ nhiều loài cây lớn nhỏ, như những người bạn đồng hành thân thiết của dòng sông.

Hạ Hồng thấy mình hồ như đang len lõi trôi nỗi trong dòng đời như con sông hiền hoà kia ở quê nhà xa tít mờ xa.

Nàng nhận ra Minh đến với cuộc đời nàng rồi dần xa. Thu Thảo , đứa nàng của nàng và Minh, như nhánh sông con rẽ khúc từ dòng sông mẹ, đang bắt đầu có đời sống riêng của nó. Thanh Vân, Chị Tư Lựu như những người bạn chân tình, những bóng cây mát dịu dàng ghé bóng trên một khúc sông êm ả…

Nhưng con sông sẽ tiếp tục cuộc hành trình của nó trong những lúc mùa lũ tới. Dòng nước dâng cao…

Con sông sẽ không còn lặng yên trôi lờ lững dưới bóng cây ven bờ ...

Con sông lao tới phiá trước với nhiệt tình của những ước muốn khám phá khoảng đới trước mặt…

“Aim high” Hạ Hồng vẫn nhớ hai chữ đơn giản này mà Minh thường hay nhắc nàng mỗi khi hắn bàn chuyện học hành với nàng. 

Minh muốn nàng lúc nào cũng nhìn xa và vươn cao. Hắn vẫn thường hay nhắc nhở nàng rằng là nàng đang sống ở Mỹ, xứ của cơ hội và là một trong những quốc gia tiền tiến và tiên phong trên nhiều lãnh vực.

Minh giải thích cho nàng nghe rằng một trong những cái tốt nhât của nước Mỹ là hệ thống giáo dục của họ. Ở mỗi tiểu bang đều có những trường đại học trụ cột cho riêng họ. Nhiều trường đại học nổi tiếng trong cả nước hoặc vang danh khắp thế giới. Hạ Hồng vẫn còn nhớ Minh nói:

“Em đừng bỏ lỡ cơ hội học hành, nhất là em rất gỉỏi và có năng khiếu về ngôn ngữ.”

Thêm vào đó ở đây chính phủ taọ cơ hội cho mình theo đuổi việc học hành. Mình có thể mượn tiền đi học với lãi xuất thấp và chỉ trả góp sau khi ra trường…”

Năm nay, Hạ Hồng đang là sinh viên năm thứ hai đại học. Nàng đang theo học những tín chỉ tổng quát và căn bản, đòi hỏi cho mọi nghành. Hạ Hồng vẫn còn chưa quyết định ngành học chính . 

Chuyện xảy ra vào cuối kỳ học năm đó làm thay đổi hẳn cuộc đời của Hạ Hồng. Mà nhiêu khi nàng cũng không biết rằng đó có phải là cái mà nhiều người cứ gọi là định mệnh hay phần số?

Số là Hạ Hồng có tham gia sinh hoạt với một nhóm sinh viên trẻ Việt Nam. Những người trẻ tuối rất nhiệt tình này thành lập Hội Sinh Viên Việt Nam của trường quy tụ rất nhiều thành phần sinh viên gốc Việt từ năm thứ nhất cho đến Cao học. 

Đầu học kỳ, trường có tổ chức một “ngày Sinh Viên Quốc Tế” hay là “International Student Day”. Ngày hội này nhắm mục đích nói lên tính đa văn hoá và đa thành phần của sinh viên khắp nơi trên thế giới đang theo học tại trường. Buổi tối sẽ là một buổi trình diễn mà các tiết mục trình diễn sẽ do các hội Sinh Viên đảm trách. Mỗi hội sẽ có hai tiết mục do họ tự do lựa chọn và thiết kế.

Hội Sinh Viên Việt Nam của trường Hạ Hồng làm việc căng thẳng để tham gia ngày lễ hội này. Họ quyết định sẽ tham gia một buổi trình diễn thời trang áo dài và một bài múa nón để giới thiệu văn hoá Việt Nam đến với những người tham dự ngày Sinh Viên Quốc Tế.

Hạ Hồng được mời và giữ một vai trong buổi trình diễn thời trang áo dài này và nàng đã vui vẻ nhận lời. 

Lâu quá mới được mặc lại cái áo dài của người mình, Hạ Hồng thầm nghĩ.

Hạ Hồng phải tham dự liên miên những buổi tập dượt về cách đi đứng, phốí hợp với những người mẫu khác…Nàng thường làm việc với một cô bạn trẻ phụ trách chỉ huy và điều khiển tổng quát buổi trình diễn thời trang này. Hết ở nhà riêng rồi tới sân khấu thật… rồi đến chương trình chung có cả hai tiết mục…Hạ Hồng lần đầu tiên gặp “ông Bầu”, tên gọi anh hắn “tổng chỉ huy “ cho chương trình trình diễn của Hội Sinh Viên Việt Nam trong ngày Sinh Viên Quốc Tế. 

Tên thật của anh hắn này là Hải..Nguyễn Tứ Hải...

"- Tứ Hải" có nghĩa là "bốn biển" giống như trong câu "Tứ Hải Giai Huynh Đệ", chứ không phải là "Từ Hải" chết đứng trong truyện Kiều của Cụ Nguyễn Du..."

Gã hắn cười thật tươi khi tự pha trò.

Hạ Hồng nhìn “ông Bầu”. Hắn chắc chắn lớn tuổi hơn Hạ Hồng, nghe nói đang học Master năm đầu…Mắt hắn thật sáng dưới hai gò mắt sâu, sóng mũi cao…không đẹp trai nhưng gương mặt hắn thật cân đối và sáng sủa…mái tóc gọn gàng… “Giọng nói người miền Nam mình”…Hạ Hồng cười mím chi, nàng nghĩ tiếp:

“…nghe dễ thương chi lạ…”

Thì hắn tiến tới…ánh mắt sáng của hắn như soi thấu lòng người đối diện…Nàng cảm thấy lúng túng…Hắn cũng đang cười mím chi…Nàng nghe hắn nói:

“Cô là Hạ Hồng…người mẫu đẹp nhất của Hội mình? Quả thật danh bất hư truyền…”

Nàng đưa tay ra bắt tay gã hắn. Bán tay hắn nóng ấm và cái siết tay nhẹ nhưng chặt như có điện… 

Hạ Hồng phản công:

“Hân hạnh biết anh…nhưng tui hông có “danh bất hư truyền” gì hết…chỉ biết có lẽ anh hay luyện phim chưởng rồi thích nói tiếng Tàu phải hôn…?

Mọi người cười ồ…Mỹ Linh, cô bạn chỉ huy nhóm trình diễn áo dài cười chế nhạo Tứ Hải:

“Một - không…đừng có tưởng thấy nàng bọn tui là dễ ăn hiếp nghe hông…”

Mọi người lại cười vui… Tứ Hải nháy nhẹ một con mắt nhìn sâu trong ánh mắt của Hạ Hồng, hắn nói nhỏ như chỉ muốn một mình Hạ Hồng nghe:

“Tạm thời ghi sổ…Ừ thua một-không…

Rồi hắn quay sang nói to:

" - OK everybody…let’s move…”

Khi làm việc Hải là người có thực tài chỉ huy…Mọi người răm rắp theo sự xếp đặt của hắn…Đang giữa buổi tập dượt thì có người vào có vẻ hấp tấp nói với Hải cái gì đó. Hạ Hông thấy hắn hơi khựng lại. Hắn hơi nhăn mặt rồi ra dấu cho mọi người tạm thời ngưng tập...

Sau khoảng chừng mười lăm phút nghỉ ngơi, Tứ Hải gọi mọi người lại và lên tiếng:

“Tui vừa nhận được tin một người bạn của chúng ta, cô Thùy Hương, vừa bị tai nạn xe cộ…”.lucky” là Hương chỉ bị thương nhẹ…vấn đề cho nhóm chúng ta là Hương là người phụ trách hát “national anthem” cùng với bạn Trung trong buổi trình diễn sắp tới cho toàn trường…”

Tứ Hải đưa tay giới thiệu Trung cho cả nhóm.

Mọi người yên lặng chờ nghe, Tứ Hải tiếp tục, giọng hắn nghiêm trọng:

“Ngoài hai tiêt mục chính của Hội mình, các bạn cần biết là toàn thể các Hội sinh viên của trường chúng ta đã bắt thăm và Hội chúng ta đã được vinh dự trúng thăm để mở đầu buổi trình diễn bằng bài quốc ca này… Nay Hương chân bị băng bột không thể lên sân khấu…tôi phải tìm người thay thế…Bây giờ tui sẽ làm một “quick audition” để tìm nhân tuyển mới.

“Now”, ai biết hát quốc ca Mỹ và muốn thử giọng…xin đưa tay…”

Chỉ vài cánh tay yếu ớt đưa lên trong cái nhóm gần khoảng ba mươi người hôm đó. Mắt Tứ Hải hơi nhíu lại, nhưng giọng hắn vẫn thoải mái và bình tĩnh. Hắn kêu gọi và khuyấn khích:

“Come on…We can do better...

Không có gì phải ngại ngùng…Bây giờ cứ coi đây không phải là tuyển lựa ca sĩ gì hết…Ai biết hát quốc ca Mỹ, xin đưa tay…”

Rất nhiều cánh tay đưa lên… Hạ Hồng cũng có trong đó…

Tứ Hải cười…Miệng hắn cười trông thật… dễ thương. Hạ Hồng thầm nghĩ…rồi đột nhiên nàng nhận ra mình đang cười mím chi. Nàng nghĩ thầm:

“Cái gì đây? Bữa nay sao mình thấy anh hắn này cái gì cũng …dễ thương dzậy hà?...”

Tứ Hải ra dấu cho ban nhạc và nói:

“Bây giờ chúng ta bắt đầu thử giọng…”

Hắn có lối làm việc rất nhanh và cái tai thẩm âm của hắn thuộc hàng siêu đắng…gần hai mươi người tiến tới để hát thử đoạn hát trong bài quốc ca giao phó cho giọng nữ Thùy Hương…Hạ Hồng là người sau cùng trong nhóm thử giọng…

Đến lúc Hạ Hồng cầm micro và cất tiếng hát…Tứ Hải khựng lại…Mắt hắn hình như lấy lại cái luồng sáng tinh anh...Hắn đưa tay cao rồi buộc miệng:

“Hold it…”

Mọi người yên lặng…Tứ Hải nói:

“Hạ Hồng…Cô vui lòng hát thử lại một lần nữa…”

Hạ Hồng bình thản cất giọng hát cao vút của nàng:

“O! say can you see by the dawn's early light

What so proudly we hailed at the twilight's last gleaming.

......

Gave proof through the night that our flag was still there.

O! say does that star-spangled banner yet wave

O'er the land of the free and the home of the brave?”

Tứ Hải đột nhiên cười vui rạng rỡ…Hắn tuyên bố:

“OK…I think I got the replacement…”

Mọi người cũng nhận ra hắn muốn nói tới ai…Thì quả tình, Tứ Hải nhìn vào mắt Hạ Hồng:

“Miss Hạ Hồng will sing the national anthem with Mr. Trung…

Bây giờ xin mọi người hãy trở lại tập dượt…

Cô Hạ Hồng theo tôi…”

Tứ Hải bình thản sửa giọng cho Hạ Hồng…chỉ dẫn cho nàng những kỹ thuật phát âm, rung giọng và sử dụng cái micro. Hạ Hồng cũng giống hắn cái điểm là có cái tài thẩm âm rất nhạy bén…Nàng phát âm rất chuẩn giọng Mỹ…Ở gấn cuối buổi tập dượt, Tứ Hải buộc miệng khen nàng:

“Perfect….You’re perfect…”

Rồi vẫn bằng cái “đá lông nheo” hắn ghẹo nàng:

“-Quả thật “danh bất hư truyền”…”

Hạ Hồng cũng cười:

“Lại xổ Nho nữa rồi…”

Nàng thấy lòng vui vui một phần vì thấy mình giúp tay giải quyết được một vần đề cho cả nhóm, nhưng hình như nàng thấy một cái vui khác len lõi trong lòng nàng…hình như đó là cái niềm vui khi nàng nối ánh mắt nàng với ánh mắt sáng tinh anh, ánh mắt cả quyết, tin tưởng của Tứ Hải… dưới hàng lông mày đen ánh mắt của hắn sâu hun hút như muốn hớp hồn nàng…Hắn dịu dàng mà mạnh mẽ…Hắn cả quyết mà rất dễ thương…Hắn ra lệnh mà người nghe thoải mái làm theo không có cảm giác bị chỉ huy…

Hôm sau đó là buổi tập dượt cuối…Tứ Hải mời cả nhóm đi ăn…

“Chinese seafood buffet ”all you can eat”…how about that?”

Cả đám vỗ tay đồng ý rồi ồn ào kéo nhau đi..Tứ Hải tiến tới hỏi Hạ Hồng, giọng hắn… cải lương:

“Tôi có thể có cái hân hạnh mời người đẹp đi chung xe với tôi không…”

Hạ Hồng cười:

“Sao anh biết tui hông lái xe…”

Tứ Hải vẫn giữ giọng khôi hài:

“Tui có tình báo mật báo cáo mọi động tĩnh của Hạ Hồng…vả lại tui phải có nhiệm vụ bảo vệ tuyệt đối an toàn cho Hạ Hồng..”

Hạ Hồng ngắt lời hắn:

“À hả… anh chỉ sợ tui bị chuyện gì giống như Thùy Hương …anh lo là hông có ai hát quốc ca cho anh chứ gì…”

Tứ Hải bị tấn công, hắn hơi lúng túng:

“Oh no…”

Giọng hắn chợt trở nên… mơ màng:

“Tui ước gì tui có thể làm… bảo an cho Hạ Hồng …suốt cả đời tui cũng tình nguyện…”

Hạ Hồng cảm động nhưng nàng lấy lại bình thường thật nhanh:

“OK…tui đi với anh”

Và như vậy, nàng và Tứ Hải tiến lại một bước gấn nhau hơn…

Đêm sau đó, ở sau sân khấu…Hạ Hồng đẹp rực rỡ trong chiếc áo dài rất Việt Nam màu đỏ. Khi gặp lại Tứ Hải, ánh mắt anh hắn như khựng lại thật lâu ở Hạ Hồng…Nàng thấy hắn tiến tới rồi kề tai nàng hắn nói thật nhỏ và thật nhanh:

"... Quả là “danh bất hư truyền”

Hạ Hồng cười..dĩ nhiên nàng nhớ Tứ Hải hôm đầu tiên khen khéo leó nàng là người mẫu đẹp nhất Hội…và nói với nàng ”danh bất hư truyền..”

Rồi hắn triệu tập mọi người làm công tác kiểm tra lần cuối…hắn vỗ tay…

“OK…we are in good shape….Team… let’s join hands”

Hạ Hồng cùng đứng xoay tròn với mọi người…mỗi người đưa tay ra đặt chồng bàn tay lên nhau…Bàn tay Hạ Hồng ở trên cùng trong nhóm thì nàng thấy Tứ Hải đặt tay hắn lên trên bàn tay nàng…Hắn là người sau cùng…Cả nhóm cùng hô nhỏ theo hắn:

“Team Viet…Go!”

Hạ Hồng không bao giờ ngờ rằng nàng có thể bình tĩnh như vậy trước hàng ngàn người xem tối hôm đó…Khi nàng bước ra cùng với Trung, đèn trên sân khấu và hội trường tắt tối đen…Trong bóng tối, giọng nói của Tứ Hải vang lên trầm ấm, nghiêm trang:

“Ladies and Gentlemen…please raise…the National Anthem..”

Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng ánh đèn trên sân khấu bật sáng, nhưng chỉ tập trung đủ để chiếu sáng Hạ Hồng trong chiếc aó dài màu đỏ và Trung trong bộ vest màu xanh đậm….Cả hai hát hoàn hảo bài quốc ca Mỹ…Lúc nàng bước vào trong…Tứ Hải đã đứng đó…ánh mắt hắn như reo vui cùng với nàng…Hắn nói nhỏ:

“Very good…Thank you both…Give me a high five!”

Rồi đưa hai tay cao…Trung và Hạ Hồng cùng cười rồi vỗ tay “high five” với hắn…

Buỗi trình diễn thời trang áo dài Việt Nam cũng thành công và được tán thưởng nhiệt liệt sau đó…

Hạ Hồng hoà chung vào niềm vui của cả nhóm…nhưng hình như nàng thấy vui hơn trong lòng mỗi khi nàng nhìn thấy Tứ Hải …với ánh mắt sâu hun hút thu phục lòng người…với cái miệng cười vui rạng rỡ…với lối nói chuyện ôn tồn, thông minh và chững chạc của hắn…

Nàng có email..cell phone của hắn…và hắn cũng vậy…

Không biết hồi nào mà giữa hắn và nàng đã có một sợi dây liên lạc ràng buộc suy nghĩ và tâm tình của nàng sau buổi tối trình diễn hôm đó…

Một tháng sau thì giữa hắn và nàng trông như một cặp tình nhân. Đi học cũng gặp nhau thường xuyên tại Thư Viện của trường…Những buổi ăn trưa…rồi ăn tối…

Nhưng đến lúc hắn hỏi Hạ Hồng như thế này thì nàng thật là rất bất ngờ:

“Hạ Hồng có bao giờ nghĩ mình có thể trờ thành một ca sĩ không?

Nàng cười, rồi hỏi ngược:

“Anh là…” ông bầu” mà…Anh nghĩ Hạ Hồng có làm ca sĩ được hông?

Giọng hắn nghiêm trang:

“Anh muốn mời Hạ Hồng tham dự đoàn hát giao hưởng do anh phụ trách…

Em có một khả năng tiềm tàng mà anh nghĩ nếu trau dồi và chịu khó tập luyện em 

sẽ trở thành một ngôi sao trong làng ca hát…”

Hạ Hồng tiếp tục ghẹo:

“Eo ơi…em hông muốn làm ca sĩ chút nào hết…”

Nhưng anh mời thì em nhận lời gia nhập ban hát của anh…vậy thôi…”

Tứ Hải cười vui, hắn dưa ngón tay út làm thành cái móc ngoéo:

“Ngoéo tay anh đi…vậy là đủ rồi…”

Sau đó thì Hạ Hồng mới biết ra là Tứ Hải là một tài năng đa dạng. Anh hắn rất giỏi về âm nhạc…Tứ Hải có thể soạn nhạc và hoà âm cho một ban nhạc giao hưởng…hèn chi khả năng thẩm âm của Tứ Hải thuộc hàng siêu đẳng. Vậy mà nghành học Hải chọn lại là Kỹ Sư…Tứ Hải giải thích một cách đơn giản:

“Anh thích khoa học…âm nhạc chỉ để làm đẹp cuộc đời..”

Tư Hải và một số bạn hữu yêu thích âm nhạc thành lập một ban hợp xướng tên gọi là “Trùng Khơi”. Những bản nhạc mà họ yêu thích và trình diễn là những bài hợp xướng mang tính trường ca như "Hòn Vọng Phu" của Nhạc sỹ Lê Thương hay "Con Đường Cái Quan", "Mẹ Việt Nam" của nhạc sỹ Phạm Duy. Hạ Hồng bỗng trở thành đóa hoa hồng rất rạng rỡ của ban hợp xướng Trùng Khơi do Tứ Hải điều khiển.

Buổi tối đó là tối hôm thứ bảy…

Hạ Hồng có hẹn tới nhà Tứ Hải để tập dượt thêm cho hoàn hảo một khúc solo do nàng đảm trách trong một tiểu đoạn khá phức tạp của trường ca Mẹ Việt Nam, phiên khúc “ Sông Mẹ”.

Trời hôm đó thật đẹp…Nàng nhờ chị Tư Lựu lo cho con Thu Thảo…và đột nhiên nhận ra trong lòng một nỗi rộn rã vui vui không diễn tả được. Thả mình trong bồn tắm, trong làn nước nóng ấm Hạ Hồng nghĩ đến Tứ Hải và ánh mắt nồng ấm của gã hắn mà nàng thường xuyên cảm nhận. Tứ Hải là người rất chừng mực và đàng hoàng. Hắn không có cái ánh mắt và cái nhìn dung tục mà Hạ Hồng vẫn thường nhận ra từ nhiều ánh mắt hắn khi họ nhìn ngắm nàng. Ánh mắt của Tứ Hải không bao giờ sỗ sàng trên hai bầu vú no căng khiêu khich của nàng mà dịu dàng và ấm áp nhìn sâu trong ánh mắt nàng.

Chỉ có một lần… nàng nhớ hắn rung động và buông lời …rất thành thực như thế này với nàng:

“Em có đôi mắt sâu, trong như hồ thu…chắc hẳn đã làm nhiều người say đắm

Bữa nay… anh phải thú thực với em là anh đang … chới với…"

Rồi hắn đưa tay như đang đóng tuồng cải lương:

“Em cứu anh…kẻo anh chìm xuống đáy hồ thu mất…”

Hạ Hồng cười một mình trong làn nước ấm áp khi nhớ lúc nàng đập vào tay hắn:

“Anh này…xí….nghèo mà ham…. hông ai thèm cứu anh hết..”

Bàn tay nàng mơn mang trên hai bầu vú căng tròn mịn màng….trên hai núm vú hồng hồng nhô cao nhọn hoắt…Nàng rùng mình…một nỗi thèm khát chợt tràn ngập trong nàng…

Hạ Hồng đến nhà Tứ Hải đơn giản và gọn gàng trong cái áo polo trắng ôm sát người nàng, cái quần tây màu nâu đen ôm khít khao hai bờ mông tròn trĩnh khêu gợi…Lúc Tứ Hải mở cửa cho nàng vào nhà của anh hắn thì nàng thấy hơi hồi hộp. 

Hình như cánh cửa lòng của nàng đang mở rộng để đón nhận những rung động mới. 

Hình như có một chút nắng, một chút gió, một chút mây làm thành một khung cảnh thơ mộng trong nàng để cho nàng thấy cuộc đời vẫn còn dẫy đầy những thi vị, những bất ngờ của duyên mệnh. 

Hình như có ánh mắt ấm áp, nồng nàn của người hắn..cái rung động trong bàn tay ấm áp xiết nhẹ mỗi lần gặp mặt…Hình như tất cả cộng lại làm thành một nỗi ấm áp, xao xuyến reo vui trong ánh mắt nàng khi bắt gặp ánh mắt hắn cũng vui mừng long lanh niềm vui hội ngộ…cho dù gần như ngày nào nàng và Tứ Hải cũng gặp nhau…

Nhưng hôm nay Hạ Hồng sao cứ vẫn thấy hồi hộp, nôn nao…

Tiếng Tứ Hải trầm ấm, trêu ghẹo như mọi khi:

“Mời người đẹp vào thăm tệ xá…”

Căn nhà town house nhỏ, nhưng gọn gàng, ấm cúng. Ở giữa căn phòng khách cái đàn dương cầm lớn đã chiếm gần hết căn phòng...Cái sofa kiểu rất lạ và nghệ thuật…bức tranh sơn dầu lớn treo trên tường…Mùi đồ ăn nấu nường thơm phức..Hạ Hồng buộc miệng hỏi:

“Anh đang nấu gì mà thơm lừng dzậy…em đói bụng quá à…”

Nàng nghe Hải cười:

“Anh đang múa rìu qua mắt thợ…định mời em ăn cơm tối với anh…”

Hạ Hồng chu môi:

“Hông dám…em nấu cơm chắc cũng hông bằng anh…nghe mùi thơm như dzầy thì em biết anh là đầu bếp thứ thiệt …phải dzậy hôn…?”

Nàng vửa bước vào vừa kéo tay Tứ Hải vào nhà bếp:

“Chỉ em coi anh đang nấu món gì….”

Bữa ăn tối diễn ra thật ấm áp giữa Hạ Hồng và Tứ Hải. Những lát thịt bò mềm mại ngọt ngào mà anh hắn ân cần mời nàng…Ly rượu vang đỏ chuyên chở những nồng nàn trong ánh mắt gã hắn làm hồng hồng đôi má, chin đỏ làn môi của Hạ Hồng…

Nàng thấy như say say trong lòng…Đến khi Tứ Hải kéo dĩa trái cây ra thì nàng nũng nịu than:

“Anh à…anh làm em… no như dzầy thì làm sao em tập hát nữa?”

Giọng Tứ Hải cũng có chìu lả lơi:

“Thì khi khác…em lo gì…”

Hạ Hồng buông tiếng ghẹo gã hắn:

” À hả…thì ra anh có âm mưu trước…anh mời em tới nhà là đề cho em… ăn no…chớ hông phải là để tập hát như anh nói…”

Tiếng gã hắn lúng túng:

“Lâu quá…anh không khi nào có dịp mời em về nhà anh…ngồi với em ăn tối ờ nhà như thế này…”

Hắn hơi ngập ngừng rồi tiếp tục:

“Anh nói cái này em đừng giận anh nhen….”

Hạ Hồng… hăm he:

“Cái đó còn tùy…anh nói cái gì…”

Tứ Hải cười hiền:

“Anh hông dám nói nữa…”

Hạ Hồng đấm vai gã hắn:

“Anh nghĩ cái gì mà hông dám nói dzới em? 

Sau đó thì dưới sự hướng dẫn của Tứ Hải, Hạ Hồng cùng tập dượt hát bài quốc ca với Trung.

Hình như có ánh mắt ấm áp, nồng nàn của người hắn..cái rung động trong bàn tay ấm áp xiết nhẹ mỗi lần gặp mặt…Hình như tất cả cộng lại làm thành một nỗi ấm áp, xao xuyến reo vui trong ánh mắt nàng khi bắt gặp ánh mắt hắn cũng vui mừng long lanh niềm vui hội ngộ…cho dù gần như ngày nào nàng và Tứ Hải cũng gặp nhau…

Nhưng hôm nay Hạ Hồng sao cứ vẫn thấy hồi hộp, nôn nao…

Tiếng Tứ Hải trầm ấm, trêu ghẹo như mọi khi:

“Mời người đẹp vào thăm tệ xá…”

Căn nhà town house nhỏ, nhưng gọn gàng, ấm cúng. Ở giữa căn phòng khách cái đàn dương cầm lớn đã chiếm gần hết căn phòng...Cái sofa kiểu rất lạ và nghệ thuật…bức tranh sơn dầu lớn treo trên tường…Mùi đồ ăn nấu nường thơm phức..Hạ Hồng buộc miệng hỏi:

“Anh đang nấu gì mà thơm lừng dzậy…em đói bụng quá à…”

Nàng nghe Hải cười:

“Anh đang múa rìu qua mắt thợ…định mời em ăn cơm tối với anh…”

Hạ Hồng chu môi:

“Hông dám…em nấu cơm chắc cũng hông bằng anh…nghe mùi thơm như dzầy thì em biết anh là đầu bếp thứ thiệt …phải dzậy hôn…?”

Nàng vửa bước vào vừa kéo tay Tứ Hải vào nhà bếp:

“Chỉ em coi anh đang nấu món gì….”

Bữa ăn tối diễn ra thật ấm áp giữa Hạ Hồng và Tứ Hải. Những lát thịt bò mềm mại ngọt ngào mà anh hắn ân cần mời nàng…Ly rượu vang đỏ chuyên chở những nồng nàn trong ánh mắt gã hắn làm hồng hồng đôi má, chin đỏ làn môi của Hạ Hồng…

Nàng thấy như say say trong lòng…Đến khi Tứ Hải kéo dĩa trái cây ra thì nàng nũng nịu than:

“Anh à…anh làm em… no như dzầy thì làm sao em tập hát nữa?”

Giọng Tứ Hải cũng có chìu lả lơi:

“Thì khi khác…em lo gì…”

Hạ Hồng buông tiếng ghẹo gã hắn:

” À hả…thì ra anh có âm mưu trước…anh mời em tới nhà là đề cho em… ăn no…chớ hông phải là để tập hát như anh nói…”

Tiếng gã hắn lúng túng:

“Lâu quá…anh không khi nào có dịp mời em về nhà anh…ngồi với em ăn tối ờ nhà như thế này…”

Hắn hơi ngập ngừng rồi tiếp tục:

“Anh nói cái này em đừng giận anh nhen….”

Hạ Hồng… hăm he:

“Cái đó còn tùy…anh nói cái gì…”

Tứ Hải cười hiền:

“Anh hông dám nói nữa…”

Hạ Hồng đấm vai gã hắn:

“Anh nghĩ cái gì mà hông dám nói dzới em? 

Nhưng rồi nàng bỗng thấy …tò mò:

“OK…em cho anh nói đó…em hứa, em hông giận anh…”

Tứ Hải nhìn nàng một thoáng chốc rồi giọng hắn nhẹ nhàng:

“Bữa nay, anh có cảm tưởng hai đứa mình như một cặp vợ chồng mới cưới…”

Hạ Hồng nghe như tim nàng đập nhanh hơn…hai má nàng hình như hồng thêm…Anh hắn đang tỏ tình…Hạ Hồng thầm nghĩ…Máu tinh nghịch trong người nàng bỗng trỗi dậy…Nàng chu đôi môi hồng:

“À hả …anh này dám nghĩ như dzậy…nhưng tối nay…nể tình anh đãi em ăn no nê…em cho anh toại nguyện…”

Nàng với tay lấy chùm nho đỏ mọng màng…giọng nàng ngọt lịm:

“Ông xã…em đút nho cho anh ăn nè…ummmmm”

Môi nàng chu ra…nàng hé môi trong một dộng tác mớm ăn cho chồng…thì chỉ thấy môi nàng bị môi miệng hắn phủ chụp….

Nụ hôn bất ngờ làm nàng choáng váng điên đảo vì nó nóng bỏng như lửa cháy mà ngọt ngào như trái nho chin đỏ trên tay nàng…hai tay hắn đang ôm ghì trên mái tóc nàng giữ nàng chặt cứng trong môi hôn…Nàng thấy mình đang tan chảy như hoả diệm sơn đã tìm được chỗ thoát nham thạch…cái cảm giác chấn động trên môi miệng nàng mãnh liệt đền độ không ngờ…

Hạ Hồng hé môi….lưỡi hắn vờn trên làn môi mọng đỏ lùa sâu vào trong …quấn quít lưỡi nàng…ngọt ngào…

Nàng run rẫy trước những con sóng tình say đang vỗ nhẹ vờn vọc môi miệng…

Khi Tứ Hải buông nàng ra thì Hạ Hồng thấy như mình uống rượu say…Nụ hôn ngọt ngào thương yêu của hắn lâu rồi xa vắng nay ào ào trở lại làm nàng chóng mặt…

Nàng chưa kịp hoàn hồn thì thấy Tứ Hải khẻ ôm nàng và nhìn thật sâu trong mắt nàng, giọng anh hắn thật nhẹ nhàng, ấm áp và tình tứ :

“Hạ Hồng…Anh Yêu Em…”

Hạ Hồng nghe như trái tim mình đang ca hát nhảy múa tung tăng. Nàng không thể nào không nhận ra cái ánh mắt thương yêu của hắn mà một lần nàng đã trải qua trong đời. Cái ánh mắt nối liền được với những rung động bên trong con tim nàng, làm cánh cửa ở đó mở rộng đón mời những hân hoan của con tim đang rộn rã niềm vui. 

Môi hồng nàng hé mở cho tiếng nói con tim vượt thoát những vướng viu ngăn trở..

Hạ Hồng như mơ như say:

"Em Yêu Anh, anh Tứ Hải.."

Thì lần này môi miệng nàng càng say say hơn trong nụ hôn mới còn dữ dội hơn, nồng nàn hơn gấp bội nụ hôn đầu…Hai tay hắn kéo ghì nàng vào lòng…hai bầu vú nàng ép sát vào ngực hắn nóng bỏng…nàng thấy tay nàng cũng ôm ghì lưng Tứ Hải..

Ôi nụ hôn ngọt ngào của Tình Yêu…

Nụ hôn làm nàng nghe như có sữa mật ngọt ngào trong môi miệng…

Nụ hôn sưởi ấm từng mạch máu nhỏ chạy tung tăng trong khắp người làm da thịt nàng nóng bừng bừng …

Nụ hôn khơi dậy lại trong nàng những thèm muốn dữ dội của da thịt con gái..

Nụ hôn làm nàng quýnh quíu chân tay trong những thèm khát ái ân..

Khi buông nhau ra thì trong ánh mắt của nàng và Tứ Hải đều rung một nhịp rung của sắt gặp nam châm…của âm gặp dương…của nàng  gặp hắn…

Môi nàng hé ra mời mọc…

mắt nàng long lanh thèm khát…

má nàng hây hây hồng hồng mời mọc…

Tứ Hải dìu nàng lên cầu thang…mà mắt không rời khỏi nàng…Hạ Hồng bước theo như người mộng du….cho đến khi cánh cửa phòng khép lại…

Ánh đèn hồng hồng trong căn phòng ngủ ấm áp mơn mang trên da thịt nàng khi cái áo polo trắng của nàng bị tuột phăng…rồi đến cái nịt vú cũng cùng chung số phận…

Hai bầu vú căng tròn mịn màng phô bày hết cái đẹp con gái…hai núm vú hồng vươn cao trong khiêu khích mời mọc…

Hắn sững sờ …trong si dại rồi xà xuống trong ham muốn. Hai tay hắn vuốt ve hai bầu vú sữa mịn màng…hai bầu vú nàng trắng mịn, tròn căng tênh hênh dang mở mời mọc…nàng thở gấp gáp những hơi thở hồi hộp làm nhấp nhô hai bầu vú lên xuống như sóng trào…hai núm vú hồng nhọn căng trong kích thích..

Môi hắn vùi sâu vào cái trũng sâu giữa hai gò bồng đảo mơn man trên cái đường cong chết người dẫn lên tới đỉnh Vu Sơn…

Núm vú hồng hồng vươn căng trong những nút liếm vờn vọc rồi mất hút trong môi miệng tham lam của hắn…Hạ Hồng rên rĩ:

“Anh ơiiiiii….nữa đi anhhhhhh”

Ôi… không có thứ sắt nào trên cõi đời này mà không tan chảy trong tiếng rên rĩ nóng bỏng mời gọi của nàng  thì hắn có được bao nhiêu sức lực mà chịu nỗi?

Hắn rên rĩ trong tê sướng …trong thoả mãn đang tan chảy trên hai bầu vú mịn màng, khiêu gợi đến cùng cực…mà cái tê sướng cùng cực này chỉ diễn ra trong những dâng hiến tận cùng của người nàng trao cho người yêu…trong tiếng rên rĩ mời gọi ngọt đến lịm người từ môi hồng con gái..

Vú nàng thèm tay hắn mình yêu ve vuốt rướn cong mời mọc thêm dâm tình hắn…

Vú căng căng…vú cong cong…vú mềm mềm…vú nóng nóng…vú êm êm …vú tròn tròn..

Hắn dìu nàng ngồi dậy…cho nàng dựa vào lòng…hai bàn tay hắn vòng ra phía trước…

Hai bàn tay vò vò… xoa xoa.. nắn nắn… bóp bóp cho mắt hắn, mắt nàng ngắm nhìn mản nhãn hai bầu vú trắng như bông bưỡi, thơm như vú sữa chin nhuyễn đang bị dầy vò dã man, tơi tả…

Mười ngón tay vuốt ve nhẹ như sương trên làn da vú mịn màng êm như nhung.. rồi se se vuốt vuốt trên hai núm vú nhọn căng, mềm nóng…

Hơi thở của nàng gấp gáp kèm trong tiếng rên rĩ của tê dại của cả hai…

Hạ Hồng thấy hai bàn tay chạy dài xuống cái móc quần nàng …

Vờn nhẹ…

Cái khuy móc bung ra…Bàn tay nóng bỏng của hắn lùa sâu vào trong…

Ve vuốt…

Hạ Hồng rùng mình….Nàng buộc tiếng rên rĩ của con cái trong khao khát và thèm muốn:

"uidaaaaa....anh ơi...."

Nàng rướn cong người thì môi nàng lại bị chụp phủ trong môi hôn của Tứ Hải…Nàng đẩy mạnh người làm hắn ngả xuống giường mang theo cơ thể nóng bỏng của con gái…Nàng xoay người đè hắn xuống giường… 

Nàng chống tay hai bên đầu hắn cho hắn mê mẫn thỏa mãn ngắm nhìn hai bầu vú no căng trắng mịn …

Nàng nhẹ vờn hai núm vú hồng trên mặt hắn đang si khờ, ngơ ngẩn ngẩn ngơ…

Nàng mớm núm vú hồng mềm nóng ấm nhọn căng vào ngay trên môi miệng hắn, trong trìu mến thương yêu ngọt ngào như mẹ cho con bú sữa…

Thì quả tình hắn bỗng dưng trở thành đứa con nít ngu ngơ…

Môi hắn hé ra nút núm vú hồng xinh như trẻ thơ há miệng tìm vú mẹ…nút sữa ngọt ngào…

Hắn nút nhè nhẹ làm nàng thấy tê tê sướng sướng trên núm vú…

rồi nút chùn chụt như con nít khát sữa làm nàng thấy như điện giựt tê tê dại dại …cái lưỡi nóng bỏng của hắn xoay xoay đè trên núm vú ….cái môi hắn chu tròn …nút vuốt bạo bùng xung quanh núm vú…

Nàng cho hắn nút bú mê tơi núm vú bên này rồi đến núm vú bên kia…hai núm vú ướt nóng càng lúc càng căng càng nhọn….hai bàn tay hắn bây giờ vung lên nắn, bóp, vờn, vò hai bầu vú trắng mịn tròn căng hấp dẫn đong đưa trên môi miệng…

Cho đến lúc Tứ Hải gầm gừ như con cọp dữ bị kích thích đến cùng cực trước mồi ngon…

Hắn vùng lên đè nghiến nàng xuống….

…rồi hai tay kéo tuột cái quần tây đen nâu mỏng manh xuống dưới .cái quần xì líp đen tuyền nổi bật trên làn da trắng nõn nà làm hắn chậm lại…

Cơ thể tuyệt mỹ của nàng duỗi dài phơi bày gần hết dưới ánh đèn hồng…ngồn ngộn trắng mịn… khêu gợi…

Chỉ còn lại cái khu tam giác bí mật của nàng  bên dưới mảnh vải đen nhỏ, cũng hình tam giác lạ lùng…

Ở trong khu tam giác bí mật đó là đoá hoa hồng nhung tuyệt đẹp của tạo hóa chỉ dành riêng cho người nàng  quyền sở hữu…Đóa hoa hồng chỉ hé cánh hoa mở cho nàng những nụ hoa mộng mị tình say…Đóa hoa hồng trao cho nàng những ngất ngây tuyệt vời …Đóa hoa hồng chuyên chở nàng đến những tận cùng ngất ngây của cảm giác….

Đóa hồng nhung ướt đẫm hơi sương …

 …run rẫy đợi chờ…

…gọi mời ong bướm…

Cái giây phút khám phá khu vực tam giác kỳ bí của nàng  bao giờ cũng là cái giây phút ngạt thở giống như người đi săn lùng kho tàng bí mật đang biết rằng mình đang sắp đi qua cái cổng cuối cùng dẫn đến những gì mình tìm kiếm…

Cái giây phút khám phá lạ lùng của những nàng nhau đang biết rằng mình đứng trước cửaĐộng Thiên Thai lúc nào cũng làm hắn run rẫy trong kích thích…nàng hồi hộp trong đợi chờ…

Hai bàn tay nóng bỏng của hắn men theo hai bờ eo thon trắng mịn lòn vào trong cái quần xì líp đen kéo nhẹ…mảnh vải đen tuột xuống…xuống nữa…

…Có đám liễu mượt mà như mây

…có cái mu mum múp trắng nõn nà

…hai con đường rãnh nhỏ hai bên cặp đùi non trắng mịn màng

Mảnh vải đen nhỏ bị tuột sâu xuống …xuống hết…

Khu tam giác bí mật đang được phơi bày trọn vẹn…

Hắn nín thở…

Đóa hồng nhung e ấp vẫn còn chưa hé nụ…

Hai cánh hồng xếp cánh lả lơi…hơi sương ươn ướt…

Đóa hoa hồng nhung đang phập phồng run rẫy trong ánh đèn hồng…

Bàn tay hắn không thể nào ngăn được ước muốn được chạm nhẹ trên cánh hồng nhung tuyệt đẹp đang phơi bày trọn vẹn trong ánh mắt 

…hai bàn tay nóng bỏng vừa vuốt, vừa dang nhẹ hai cặp đùi thon dài trằng nõn

….Hình như hai cánh hồng hé mở

…Tay hắn chạm nhẹ,thật nhẹ lên cánh hồng, khe khẻ vuốt ve….

...êm êm như nhung

…mượt mà như lụa…

Tiếng nàng rên rĩ gọi mời:

“Anh ơi……..Anh ơi…”

Hắn vẫn còn nín thờ trong kích thích cùng cực..

…ngón tay khẻ tách nhẹ hai cánh hồng

…lòn vào giữa 

…ướt át…ấm nóng

...cái va chạm tuyệt diệu trên vùng da thịt kỳ bí, non dịu, êm ả, bí mật nhất của người nàng  làm cả hai nàng nhau cùng rùng mình trong tê sướng…

…Ngón tay hắn tách hai cánh hoa hồng ra hai bên…

…Đóa hoa hồng nhung mở ra….

...diễm tuyệt …mời gọi..

Hắn cúi xuống……hôn lên đóa hồng nhung nụ hôn của yêu đương nồng nàn…

Môi miệng hắn nóng ấm chụp trọn lên “cô bé” nàng đang run rẫy phơi bày 

…Nàng cong rướn trong tê sướng…bạo bùng…

“aaaa anh ơi….nút “cô bé” em đi anh ơiiiiiiiiii”

“cô bé” nàng non dịu mềm mại như cánh hoa hồng nhung êm cho lưỡi hắn ve vuồt nút liếm. Ở phía trên làn da non hồng nhung êm có cái hột le nho nhỏ mọng màng mà hễ cứ bị chạm vào là nàng cứ cong người tê tê rung rung giựt giựt…mà hễ cái hột le bị nút nhè nhẹ thì nàng cứ rên hừ hừ, rồi cong ưỡng “cô bé”…rồi rên rĩ:

“uidaaaa…anh ơi…..nút nữa đi anh….tê emmmmmmm”

Hắn nút mê tơi như con ong cong mình say sưa hút nhụy hoa…như muốn hút cho hết mật hoa ngọt ngào…

“cô bé” nàng tê dại…nước dâm tuôn ướt nồng nàn môi miệng hắn…

Hắn chịu hết nỗi dâm tình dâng trào...lưỡi hắn lùa sâu trong khe “cô bé” con gái, khi ve vuốt khi cọ sát…

Hai tay hắn cởi tung hết vướng víu áo quần…

Trong khoảnh khắc da thịt nàng của Hạ Hồng được bao phủ quấn quit bởi da thịt hắn trần truồng… 

Ấm áp …ngọt ngào…không tả nỗi

Nàng hé đôi môi hồng mọng đỏ đón nhận nụ hôn nồng say của người yêu…

Môi lưỡi nàng lại quấn quit say đắm không rời…

Hạ Hồng nhắm mắt…

Nàng cảm nhận được tự sâu tận trong tim nàng là muôn ngàn cảm giác của rộn rã hoan lạc, của reo vui quấn quit tình yêu mới…

Bởi vậy khi Tứ Hải rời môi nàng, rồi nhìn sâu vào mắt nàng và nhắc lại ba chữ kỳ diệu của Mật Tông:

“Anh Yêu Em"

thì nàng biết tự trong tim nàng cũng đã ngập tràn chỉ có ba chữ Mật Tông kỳ bí đó…nhảy múa tung tăng trong một thứ tự khác để khi nàng hé môi hồng thì tự khắc biến hóa để trở thành:

”Em Yêu Anh”

Lạ lùng và kỳ diệu thay cho câu Mật Chú của Tình Yêu này…vì lập tức sau đó là thác lũ của muôn ngàn hoa cảm giác trên da thịt mượt mà của Hạ Hồng… 

Bàn tay của Tứ Hải thần sầu như một danh thủ dương cầm trên những phím đàn ngà ngọc làm Hạ Hồng rướn cong rờn rợn trong những ve vuốt nhẹ như mơ trên làn da vú nõn nà căng mịn trắng ngọc trong ngà. Nàng nghe tê tê dại dại khi mười đầu ngón tay nóng bỏng ma quái của hắn đó mân mê, xoay xoay, se se hai cái núm vú hồng…thật nhẹ thất êm đềm vậy mà những tê dại đó từ hai núm vú hồng chạy xuống “cô bé” nàng làm “cô bé” nàng tê điếng tửng cơn…Hạ Hồng co đùi kẹp cứng đùi hắn….nàng vùi tay xuống tìm cặc…

Nàng rùng mình….một nỗi thèm muốn ghê ghớm dâng lên trong nàng…nàng vuốt ve nhè nhẹ… cặc căng cứng nóng ấm êm ả trong bàn tay mềm dịu, êm êm ve vuốt của nàng…

Nhưng nàng lúc này phải rướn cong người để đón nhận một trận mưa hôn…mấp…liếm …cắn…Không một góc cạnh nào trên da thịt nàng nõn nà mịn màng mà môi hắn không lướt qua, mấp nhẹ đi theo sau là những cú cắn yêu làm nàng cứ vậy mà rung giựt, cứ vậy mà nẫy người, cứ vậy mà rên rĩ trong khoái lạc của da thịt căng cứng, nóng cháy trong tình tự dâng hiến tất cả cho người mình yêu. 

Nàng quýnh quíu tay chân…nàng oằn oại cong rướn người trong những cảm giác mê dại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro