Búp Bê Máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Truyện Ngắn] Búp Bê Máu (Truyện Gồm 4 phần)

Sáng Tác : Nhozshin2 

Phần 1:

Tôi là 1 sao đỏ của trường công việc hằng ngày của tôi là ghi tên những học sinh trốn học , đúp học hay vi phạm những quy định của nhà trường đặt ra , vẫn như hằng ngày khi giờ ra chơi vừa đổ chuông tôi đi tuần xung qoanh ngoài trường , cổng trước và cổng sau trường bỗng tôi phát hiện có 2 học sinh trốn học ra từ phía cổng sau của trường , tôi vội đuổi theo đến chân đồi phía sau trường thì lạc dấu mất tích , tôi ngồi sụm xuống đất thở dốc trong cái không khí mùa đông của ngày giáng sinh khiến tôi lại mệt mỗi vất vã hơn , cái còn đường phía sau cổng trường thân quen ngày nào nay tôi lại cảm thấy nó kỳ lạ đến vô cùng có lẽ nó đã trãi đầy tuyết 2 bên cỏ cây ven đường khoác lên mình cái áo mới của mùa đông nên khiến tôi lạ mắt đến dị thường , bốn bề xung qoanh là tuyết trắng xóa , tôi lạc mình vào cái thế giới đầy màu trắng xung qoanh mà không biết đường ra , loanh quanh 1 lúc tôi tìm thấy 1 cái miếu lạ ven đường mà đó h tôi chưa hề thấy có lẽ vì xung qoanh chỉ là tuyết trắng nhưng cái miếu ấy lại nằm dưới bóng râm của 1 cành cây và nó không có tuyết nên nó khiến tôi chú ý nó nhiều nhất , tôi tiến lại gần đưa đôi mắt tò mò nhìn vào xung qoanh cái miếu nhỏ nằm trên 1 tảng đá lớn xung quanh có buộc 1 dây thừng to cỡ bắp chân , chả có gì trong cái miếu ngoài cái ly hương và 1 cái tủ nhỏ đặt trong miếu ấy , tôi mở cái tũ nhỏ ấy ra bên trong là 1 con búp bê đã cũ kỹ bị đứt tay chân và đầu ra khõi cơ thể nó , tôi nhặt nó lên tay rồi lắp từng bộ phận lại cho nó và rồi bõ lại cái tủ nhỏ , chấp tay vái lạy hy vọng tìm đc đường ra rồi lên đường đi tiếp , đồng hồ đã chỉ 4h kém 5 sắp hết giờ ra chơi của trường tôi vội đi cho thật mau để về kịp tiết học tiếp theo nhưng qoái lạ , đi đến đi lui vẫn trỡ lại con đường có cái miếu cũ mặc dù chân tui đã mỗi rã rời vì đi nhiều đồng hồ đeo tay vẫn chỉ đúng 4h kém 5 trong khi kim giây vẫn chạy đều đều , có lẽ đồng hồ đã hỏng , tôi nằm dài ra trên bãi tuyết trắng giữa đường đưa mắt nhìn lên tán cây rộng xum xuê ở cái miếu nhỏ ấy giật bắn mình hoảng hốt khi nhìn thấy trên cây là 2 học sinh cúp học mà tôi cố tình đuổi theo ban đầu nay đã bị treo cổ gọn trên ấy , mắt trợn trắng , lưỡi đưa ra ngoài , thân thể tìm tái , tôi muốn làm ra 1 vũng tại chỗ như thể đôi mắt 2 học sinh ấy đang nhìn tôi mà muốn xé tôi ra trăm mãnh , trời đang lạnh mà sao trong người tôi cứ tuôn mồ hôi ra như tắm , có fãi chăng vì tôi quá sợ hãi , nhìn lại 4 bề là màu trắng tôi chã biết cầu cứu ai ngoài việc quỳ lại 2 cái xác trơ lưỡi trên cây ấy , tôi chợt run bật người không phãi vì cái lạnh mà vì có cảm giác như có ai đó muốn đâm tôi từ phía sau lưng tôi , tôi lết la liệt dưới bãi tuyết trắng ấy nhìn đồng hồ đếm từng giờ trôi qua , chỉ mong đến 5h khi học sinh ở trường tan học sẽ đi ngang con đường này , qoái lạ đồng hồ vẩn chỉ đúng 4h kém 5 , đúng lúc tôi gặp 1 cô gái mặc áo dài đi ngang và nhờ cô ấy đưa về trường , nhìn cô ấy rất xinh , đôi mắt đẹp long lanh , thân hình trắng toát như hệt 1 siêu mẫu , cô ấy nắm tay tôi trìu mến dẫn tôi đi 1 cách thân mật nếu người khác nhìn vào cứ tưởng tôi và cô ấy là 2 chị em , về đến trường mặc cho tôi đang có tâm trạng sợ hãi rối rắm nhưng cũng ko quên nói 2 từ "Cảm ơn" với cô gái ấy , xong thì tôi vội vã chạy vào trường báo cho thầy hiệu trưởng biết để giải quyết việc 2 học sinh bị treo cổ trên chết cây . Hôm sau trong tiết lịch sử tôi được bà cô giảng về 1 phong tục cổ truyền của người nhật bản đó là ếm linh hồn người đã chết vào trong búp bê , búp bê ấy sẽ đi giết người nhưng cách trị nó duy nhất là bẻ tay chân đầu của con búp bê ra khõi thể xác rồi đem thờ thì nó sẽ không thiết giết ai cã , tôi chợt nhớ đến con búp bê hôm qua mà tôi đã từng gặp khiến tôi toát mồ hôi nhiều hơn ra bàn tay , trong đầu lại nghĩ loạn xạ , có phãi con búp bê ấy đã giết 2 học sinh kia hay không ? , nếu như thật như thế thì tôi chẵng khác nào là kẻ giết người gián tiếp , ra về tôi vội rũ thêm 2 người bạn cùng lớp chạy lên cái đồi sau trường hôm qua nơi tôi gặp cái miếu thờ con búp bê ấy , khi tôi mở cái tủ nhỏ trong miếu ra , con búp bê đã không còn nằm trong đó nữa ......[Truyện Ngắn] Búp Bê Máu (Truyện Gồm 4 phần)

Sáng Tác : Nhozshin2 

Phần 2: 

ra về tôi vội rũ thêm 2 người bạn cùng lớp chạy lên cái đồi sau trường hôm qua nơi tôi gặp cái miếu thờ con búp bê ấy , khi tôi mở cái tủ nhỏ trong miếu ra , con búp bê đã không còn nằm trong đó nữa ...... giật bắn mình vì sợ hãi , vẻ bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt của tôi , rồi đưa cái mặt đờ đẫn đó mà đi về nhà , tôi ngâm mình rất lâu trong bồn tắm , suy nghĩ về mọi thứ , cái tôi suy nghĩ nhìu nhất là con búp bê ấy , liệu mục tiêu đầu tiên nó muốn giết là ai ? nhưng người ở gần nó ? , hay nó chỉ làm những việc nó thích , chỉ nghĩ sơ qua thôi tôi cũng toát mồ hôi hột 

"Tiến à , tắm xong chưa xuống dưới nhà rước em đi" tiếng mẹ tôi gọi từ phía dưới nhà

tôi bật dậy ra khỏi phòng tắm và thay đồ , đi rước thằng em trời đánh , mỗi tối nó đều học thêm môn toán ở nhà thầy nó , cách nhà tôi cỡ 1km , ở cái vùng núi hẽo lánh này về đêm đường phố nó ko sáng sủa và sạch sẽ như ở thành phố , trên cái con đường mòn đầy đá ấy cách 20 đến 30 căn nhà lại có 1 cái đèn đường nho nhỏ chỉ đủ sáng ở 1 góc nhỏ trên đường , cái lạnh miền núi đủ làm bạn cảm thấy lạnh xương sống , đôi khi làm lạnh cã con tim mình , tôi ước gì có 1 ai đó bên cạnh sửơi ấm trái tim lạnh này , phía xa xa dưới cái anh đèn đường nhỏ mờ tịt ấy tôi nhìn thấy bóng dáng của 1 người con gái mặc áo dài đừng khép nép co rúm lại vì lạnh , hóa ra là cô gái đã dẫn tôi về trường đây mà , đôi mắt ấy của cô khiến tôi nhớ mãi không quên , và hiển nhiên tôi tỏ ra lịch sự hơn bao giờ hết để tiếp chuyện với cô ấy

tôi nói

"Chào , cô còn nhớ tôi chứ ?"

cô ấy lặng im đưa 2 con mắt ngơ ngác nhìn tôi với vẽ e thẹn , tôi thầm nghĩ trong đầu , đã thời buổi nào rồi cô còn tưởng "yểu điệu thục nữ , quân tử hảo cầu" , tôi lại bắt chuyện với cô

"Tôi là người mà cô đã dẫn tôi về trường Lạc Hồng gần cái đồi xóm bên kia đấy , cô nhớ ko ?"

cô ta gật đầu nhẹ nhàng cười mỉm với tôi , tôi mắt cô ấy có gì đó hút hồn tôi khiến tôi nữa mê nữa tỉnh , và cái đặt biệt đôi mắt ấy tôi đã từng thấy ở đâu rồi nhưng trong phút chốc tôi không thể nhớ ra được , trong cái dáng thư sinh bề ngoài của tôi , tôi tiếp tục hỏi cô

"Cô đứng đây làm gì ?"

cô ấy vẫn không đáp , tôi thực sự bực minh khi mà tôi đã 3 lần hỏi cô nhưng lại không nhận được câu trả lời , tôi nhận thấy cô ta 1 người vô học , tôi bỏ mặt cô ta đến đón em trai tôi , nó chỉ mới học lớp 7 thôi nhưng nó rất láu cá , những chuyện phòng the của người lớn nó đều rành mạch như bàn tay , tôi hay gọi nó là thằng láu cá , trở về trên cùng con đường cũ , tôi chú ý cái cột đèn ban nãy cô ấy đứng , bây giờ cô ấy đã đi mất , nhưng cái nhà sau cột đèn ấy lại mở phanh phui cữa 1 cách trắng trợn vào ban đêm , người dân bản thường rất cận thận , thường thì 7h tối đã khóa cửa ở trong nhà vì đó mà đã thành thói quen , cho dù là ban ngày cũng chẵng ai dám mở cửa như thế , thấy lạ tôi vờ lấy cớ xin nước chủ nhà 

tôi hỏi 

"Có ai ở nhà ko ?"

chẳng ai trả lời , tôi bước vào trong nhà tá hỏa giật bắn mình khi nhìn thấy 1 nhà 3 mạng đều bị siết cổ chết trong đêm , thân thể tìm tái , mắt trợn trắng , lưỡi lại lè ra ngoài ,chẵng biết cái gì đã thúc đẩy tôi nhìn vào đồng hồ đeo tay , bấy giờ nó đã chỉ 7h30 tối , tôi vội dẫn thằng em chạy bán mạng trên cái con đường dài đầy sõi đá , con đường vắng này nhà thưa thớt cách 200 đến 300 mét chỉ có 1 căn , đèn đường lại ít , tôi thật sự bối rối , trong lúc ấy thằng em láu cá tôi lại bảo tôi rằng

Nó nói

"sao ko gọi cấp cứu"

tôi tán đầu nó bão

"tao có điện thoại đâu mà gọi , cho dù có cũng làm gì có sóng"

nó nói với tôi

"Internet còn có , thì mạng điện thoại sao ko có đc"

tôi nói

"cho dù có sóng thì điện thoại đâu mà gọi , nhà thì thưa thớt , nhà ai cũng đóng cữa sao kêu cứu đây"

nó bịt miệng nó lại cười hí hởn , khiến tôi cảm thấy mình là 1 thằng ngốc nhưng rồi cũng chợt nhớ ra , cái căn nhà có 3 người chết ấy , 2 anh em quay lại nhà mà run bần bật,

Nhấc điện thoại gọi cho cấp cứu , tôi lại để ý nhìn cái đồng hồ trong nhà xảy ra tai nạn , rồi so sánh nó lại với đồng hồ đeo tay của mình , quái lạ , cả 2 đồng hồ đều chỉ đúng 7h30 trong khi kim giây vẫn chạy ngon lành , tôi chợt nhớ lại khi vừa phát hiện 3 xác chết này khi đó cũng 7h30 , không lẽ tôi chạy nãy giờ mà thời gian lại ko thay đổi ? , đến khi bác sĩ lại tận nhà khám thì tôi mới biết họ đã thực sự chết , tôi đơ người ra như kẻ mất hồn , chẵng biết mình đang gặp phải chuyện gì

"này cháu , bây giờ đã mấy giờ ?" bác sĩ hõi tôi

tôi vẫn lơ đi sự sợ hãi

"này cháu , bây giờ đã mấy giờ ?" bác sĩ hõi tôi thêm lần nữa

tôi đáp

"Vâng ?"

bác sĩ nói 

"Mấy giờ rồi ? , để tôi ghi vào phiếu chứng tử"

tôi nói

"7h35 ạ"

một giọng nói của bác sĩ khác xen vào

"8h15 , giờ chuẩn của địa phương đấy"

tôi chợt tá hỏa thót tim nhìn lại đồng hồ của mình đã chỉ 7h35 đúng như vậy nó vừa bị dừng lại 1 khoảng thời gian là 45 phút nếu tính đúng theo giờ địa phương thì đồng heo đeo tay của tôi và đồng hồ nhà nạn nhân bị trễ 45 phút , mà cái điều kỳ lạ nhất là đồng hồ của tôi và nhà nạn nhân không hề hết pin , kim giây vẫn chạy tử tế , nhưng từ khi phát hiện 3 xác nạn nhân thì thời gian như đã không còn chạy , công an địa phương cho rằng đây là vụ giết người cứơp tài sản , nhưg đó chỉ là lý do biện hộ cho sự thất bại trong nghề nghiệp của họ , rõ ràng trong nhà nạn nhân lúc đó không hề mất thứ gì đáng giá , trái lại tôi lại lo cho cô gái đã từng dẫn tôi về trường , giờ ra chơi hôm sau tôi không trực nữa ,tôi dành thời gian để tìm cô dạy lịch sử để hõi về phong tục cỗ truyền ở nhật bản mà cô đã thuyết trình hôm trước , kèm theo 1 số tài liệu trong thư viện , tôi mới biết rằng khi ma búp bê chuẩn bị giết 1 ai đó thời gian sẽ bị ngừng lại , cùng lúc tiếng chuông hết giờ ra chơi reo lên , tôi vội ôm những quyển sách đó bỏ vào cặp rồi không quên nhìn đồng hồ , đã 3h30 , tôi chạy lên vị trí lầu 1 trực đến khi học sinh ai nấy vào lớp hết tôi trở về lớp của mình , nhìn lại đồng hồ vẫn 3h30 , tôi toát mồ hôi hột bắt đầu đưa mắt quan sát cẩn thận trong lớp rồi nhẹ nhàng rời khõi chồ ngồi của mình một cách khôn ngoan , vì tôi biết ma búp bê sắp giết một ai đó trong lớp của tôi....

[Truyện Ngắn] Búp Bê Máu (Truyện Gồm 4 phần)

Sáng Tác : Nhozshin2 

Phần 3: 

Tích Tắc , tích tắc , tiếng đồng hồ kim giây vẫn chạy đều đều , nhưng kim phút và giờ thì bất động ở 3h30 , tôi bước từ từ ra khỏi chỗ ngồi , đảo mắt tới lui quan sát thật kỹ , và di chuyển 1 cách khéo léo thận trọng như thể 1 lính thủy chiến chuyên nghiệp , tôi nép mình sát vào 1 góc tường nơi mà tôi có thể tìm được cảm giác an toàn nhất , tiết đó là tiết sử , tôi chú ý bà cô sử rất nhiều ngoài tay cầm phấn viết bảng bà ấy luôn nhìn vào cái đồng hồ để trên bàn giáo viên , tôi nghĩ lại trong lớp ngoài những cái bàn học bằng gỗ , cửa gỗ , thì còn cái gì có thể gây nguy hiểm nhỉ ? , suy nghĩ vừa chạy ngang qua đầu tôi , tôi chợt nhìn thấy cái quạt to và rộng trên trần nhà , điều gì sẽ xãy ra nếu nó rơi xuống nhỉ , chân tay tôi bỗng run cầm cập vương mắt nhìn cái quạt trên trần ấy , trong khi các bạn học sinh trong lớp đều đưa mắt nhìn tôi

"Mày làm gì thế Tiến ?" thằng bảo bạn tôi hỏi

cái quạt trên trần nhà ngày càng chao đảo như muốn rớt xuống chém đứt hết những gì mà nó chạm được , cho dù là gỗ nó còn chém đứt được thì nói chi là da thịt con người 

"Cẩn Thận Bảo" tôi la toáng lên khiến 1 dãy hành lang cũng bị xáo trộn theo , cái quạt rơi xuống ngay sau đó chém đứt hết những gì mà nó chạm vào được và thằng bảo cũng bị chém ngang ở ngực 1 đường dài , cây quạt trần có cái cánh dài và to sắt nhọn ấy chỉ dừng lại khi cánh quạt của nó chém đến sương sống của thằng bảo bạn thân của tôi , cả lớp la toán lên và bắt đầu xáo trộn khiến cho lớp bên cạnh cũng tò mò chạy ra hành lang quan sát , 1 cảnh tượng kinh hoàng trong lớp , thằng bảo đã bị quạt trần chém nát phổi và ngực chết ngay tại lớp , máu vương khắp bục giảng , cái cánh quạt ấy vẫn còn cử động nhẹ như thể muốn chém đứt lìa luôn cái bộ xương của bảo , sợ quá hóa ngu cả lớp không một ai lên tiếng hay có hành động nào để ngăn cản tai nạn ấy , tất cả đều đc 1 phen khiếp vía kinh hồn mà vãi ra quần tại chỗ ngồi của mình , cô Minh , giáo viên dạy văn lớp bên cạnh mau chóng đến cầu dao trong lớp tắt hết đèn và quạt , lúc này mọi người mới dám bước chân ra khỏi chỗ ngồi của mình , kết thúc 1 buổi học trong sợ hãi và ám ảnh , không ít học sinh trong lớp đã chuyển trường nơi khác thậm chí là chuyển nhà sau tai nạn đáng tiếc ấy . Chiều ấy , trời không nắng như mọi khi , trong cái sân trường nhỏ , tôi ngồi dưới góc phượng trong trường co rúm lại vì sợ hãi vẫn còn in sâu trong đầu , gió chìu nhè nhẹ trời lại chuyển sang màu đen sậm chuẩn bị mưa , tôi gửi được mùi hơi nước của mưa khi mà nó còn chưa tới , thoang thoảng và mát rượi , chợt nhớ đến những chuyện kinh dị xảy ra thời gian gần đây tôi cảm thấy tính mang tôi như bị đe dọa từng ngày , chợt khóc ngượng ngùng , nhưng tôi lại cố giấu những giọt nước mắt đó thật kỹ vì trong mắt mọi người tôi là 1 sao đỏ gan dạ và đầy trách nhiệm , cái khăn tay mù xoa trắng toát bỗng xòe ra trước mặt tôi , lau từng giọt nước mắt ấy cho tôi , hóa ra là cô gái đã từng dẫn tôi về trường , tôi đỏ mặt quay sang nơi khác lau sạch 2 dòng lệ rồi hõi 

"Sao cô lại ở đây ?"

cô ta nói

"ú ớ , ú ú ớ , ú ù"

vừa nói vừa diễn tả , hóa ra cô ta bị câm , thế mà tôi lại trách lầm cô ấy về truyện lần trước , bây giờ lại còn khóc trước mặt cô ấy , tôi cảm thấy mình là 1 thằng vô dụng , đôi mắt híp lại dễ thương , đôi bàn tay mịn ấy trong bộ quần áo dài , nụ cười mĩm khi nhìn thấy tôi đỏ mặt , trước mắt tôi là 1 người con gái , xinh đẹp nhất mà tôi thấy , lúc ấy tôi mới nhận ra được cái gì gọi là tình yêu , tôi nắm chắt tay cô ta lại , nhìn vào đôi mắt cô ấy , nó đẹp 1 cách khó tả bằng lời , chỉ sau 1 thời gian tiếp xúc với cô ấy tôi cũng quên mất mình là người biết nói , những diễn tả của tôi điều làm cho cô ấy cười trong khi tôi lại không biết mình diễn tả cái gì , ngoài mẹ tôi , cô ấy là người xinh thứ 2 tôi gặp , 5h trời bắt đầu đổ mưa , ngồi dưới tán lá phượng trong mưa , tôi nắm tay cô ấy như thể mình chưa hề biết lạnh , dù mưa có to cỡ nào gió có thổi lớn ra sao , cuối cùng cũng hết 1 ngày , rồi cã 2 phải chia tay nhau , nhìn dáng cô ấy bước đi trên con đường mòn vắng vẻ ấy trong lòng tôi lai thấy tiếc vô cùng , không biết khi nào mới có thể gặp lại , bóng cô ấy ngày càng xa và nhỏ dần đi trong ánh đèn đường rồi thì lặn mất tăm ....

"Con về rồi" mỗi khi về tôi đều nói câu này , hôm nay không khí trong nhà khác hẳn , cái tivi cũ đã được thay mới , cã phòng học của tôi cũng được trang trí lại , khang trang , mới hơn , thậm chí đồ dùng học tập , cặp , sách , vở đều mới tất cã , cái giường gỗ năm nào nằm đau lưng đã được thay đi bằng cái giường nệm êm và ấm , tôi không khỏi ngạc nhiên liền chạy xuống lầu hỏi ba mẹ tôi

"Ba mẹ lấy tiền đâu mua nhiều thứ đắt tiền vậy ?"

Mẹ Nói

"Lúc nãy có cô gái câm bỗng đem vàng đến đưa cho mẹ mà chẳng nói câu nào đã bỏ đi"

tôi nói

"Mẹ không biết vàng đó ở đâu có mà cũng dám lấy xài à ?"

mẹ nói

"có người cho tại sao lại ko xài , ko ai biết thì lo cái gì"

tôi thật bó tay , cô ta nghĩ tôi thiếu thốn nhiều thứ sao ? , tôi gom số vàng còn thừa lại đi tìm cô ấy để trả lại rồi tự nhũ với lòng rằng , những gì ba mẹ đã xài tôi sẽ kiếm lại trả đủ cho cô ấy không thiếu 1 xu , nhưng chẳng biết cô ấy nhà ở đâu nên tôi chỉ còn cách bó tay , nhưng để tôi gặp lại cô ấy lần sau , tôi sẽ dẫn cô ấy về nhà để trả lại số vàng ấy , vẫn như mọi ngày đồng hồ báo thức của tôi reo vào lúc 6h30 sáng đúng , tôi bật dậy vệ sinh thân thể rồi cắp sách tới trường như thường lệ , tôi là 1 người có nguyên tắc luôn làm việc theo đúng nguyên tắc bản thân đưa ra , nói cho khó nghe thì tôi là 1 người ngoan cố , bướcc chân xuống dưới nhà ăn sáng , như mọi khi ba tôi thường xem tin tức vào mỗi sáng và tôi cũng vậy , nhưng hôm nay lại khác , khác ở chỗ đồng hồ của kênh tin tức là 6h30 , qoái lạ lúc tôi thức dậy cũng là 6h30 mà ? , nhìn lại đồng hồ đeo tay , nó vẫn chỉ đúng 6h30 kim giây vẫn chạy ... 1 lần nữa thời gian lại ngưng .... tôi sợ người nhà gặp chuyện không may nên đã kéo tất cã ra ngoài rồi giật mình thót tim khi nhìn thấy ông cụ hàng xóm đã bị treo cổ trên cột đèn cao chót vót trên 5m ông ấy vẫn còn cử động được chứng tỏ ông ta vừa mới bị treo , máu rỉ từ tai cụ từng giọt rơi xuống mặt đường rồi thì "phịch" , cụ ấy rơi tự do xuống mặt đường và chết vì cú va đập đầu quá mạnh , cũng như mọi khi mọi dấu vết đều tra đều đi đến ngõ cụt , khiến cho người dân nơi đây lo sợ , đây là lần thứ 2 tôi nhìn thấy người ta chết trước mặt tôi , tôi bắt đầu cảm nhận có điều gì đó ko may cứ bám sát láy tôi , cứ hễ khi tôi nhìn đồng hồ tôi lại có cảm giác lo sợ , đồng hồ nó ám ảnh tôi hằng ngày , trước đây nó hữu ích , bây giờ thì vô dụng , đồng hồ vẫn chỉ đúng 6h30 trong khi ông ta đã chết , tôi lại nghĩ , người đã chết sao đồng hồ vẫn chưa chạy , tôi nghĩ lung tung trong đầu , lẽ nào vợ ông cụ cũng sắp chết , đó là bà mười trong xóm , gia đình chỉ có 2 vợ chồng già , nhà nghèo kinh khủng , cụ bà tên Mười , cụ ông tên Tâm , ngày thường cụ ông đi bán vé số , cụ bà đi nhặt ve chai , bây giờ cụ ông đã chết , còn cụ bà thì chẳng biết ra sao , nghĩ đến tôi thấy thương tâm , tôi vứt bảo cái cặp đeo trên vai dốc hết sức chạy từ hẻm này qua hẻm nọ tìm bà mười , rồi chợt bắt gặp bà mười đang đẩy cái xe 3 bánh tồi tán đi qua đường để mưu sinh , tôi liều mình băng qua đường mà không cần nhìn xe cộ , nắm gì tay bà mười lại kèo vào trong lề đường , thế nhưng chỉ thiếu 1 chút thôi , cái xe container 18 bánh ấy vì tránh tôi mà cán phải bà mười , bà ấy bây giờ là đống thịt vụn dưới 18 cái bánh xe , còn tôi thì nhuốm đầy máu tội lỗi của bà ấy ...... , sự việc xãy ra quá nhánh khiến tôi chết điếng tại hiện trường , ai cũng chỉ tay vào tôi thì thầm , tôi không biết họ nói gì , nhưng tôi biết họ đang trỉ trích tôi , tôi quỵ sụp xuống đất trước đống thịt vụng rãi rác cùng vũng máu tươi vừa chảy ra từ bà mười dưới gầm xe tải thút thít , run rẫy và sợ hãi , bà ấy sẽ mãi là nỗi ám ảnh của tôi 

"Nhìn này , nhìn này , là nó đó . nó đã hại chết bà cụ" mọi người bao qoanh tôi , chỉ trích tôi , đến nhức đầu , tôi bịt 2 tai mình lại rồi nghĩ thầm trong đầu

ko phải tôi , ko phải tôi đâu , nhưng làm sao nói ra khi mà sự thật là mọi người đều thấy , cánh tay trắng xinh xắn lại hiện ra , nằm láy tay tôi kéo tôi chạy thật xa khõi hiện trường , là cô ấy , cô gái câm , cô ấy luôn xuất hiện trong những lúc tôi sợ hãi ...... dùng anh mắt thân thiện nhất để bao dung cho tôi , cô ấy kéo tôi ra cái đồi ở sau trường , tôi vẫn chưa thể hết bàng hoàng khi chứng kiến 2 cái chết của 2 cụ lão , tôi tự tát vào mặt mình nhìu cái rồi là lớn

"Tại tôi , tại tôi"

cô ấy nằm tay tôi cũng có thể cảm nhận được tôi đang run rẩy , cô ấy tiến đến trước mặt tôi , chỉ vào trái tim tôi rồi chỉ tay lên trời vẽ thành hình trái tim , mặc dù cô ấy ko dùng viết để vẽ , nhưng cô ấy đã chỉ vào trái tim tôi và vẽ ra , thể hiện thay cho lời nói , cô ấy yêu tôi , cô ấy cầm con bup bê đưa ra trước mặt tôi .... tôi chợt nhận ra đây là con búp bê trong ngôi miếu nhỏ ở sau đồi , gương mặt , tôi mắt , tay chân và quần áo con búp bê đều giống hệt như cô gái câm ấy , cô ấy đang chứng minh là tôi vô tội ..... nhưng cô ấy cũng làm tôi rùng mình vì người con gái xinh đang đứng trước mặt tôi là 1 con ma .... con ma xinh như búp bê...

[Truyện Ngắn] Búp Bê Máu (Truyện Gồm 4 phần)

Sáng Tác : Nhozshin2 

Phần 4 (phần cuối): 

cô ấy đang chứng minh là tôi vô tội ..... nhưng cô ấy cũng làm tôi rùng mình vì người con gái xinh đang đứng trước mặt tôi là 1 con ma .... con ma xinh như búp bê , tôi vội quên đi ngay cái nắm tay đầu tiên với cô ấy , cái đôi mắt ban đầu cô ấy nhìn tôi bây giờ khiến tôi sợ sệt , cái tôi sợ khôngphải vì cô ấy mà vì lương tâm của mình , tôi giật lấy con búp bê trên tay của cô ấy rồi từ từ lui mình cách xa cô ấy ra , tôi không hiểu mình làm gì , vài ngày trước còn nhớ đến cô ấy , cô ấy mang cho tôi một cảm xúc khó tả , hay có thể gọi là tình yêu , tôi muốn cắt bỏ cái đầu con búp bê ấy ngay lập tức để không có những chuyện tối tiếc xảy ra thế nhưng nhìn vào đôi mắt con búp bê ấy tôi lại yếu lòng đi , từ sau hôm ấy mọi chuyện lạ hầu như không còn xảy ra nữa , đồng hồ cũng không còn đứng lại nữa , con búp bê ngày nào tôi vẫn mang nó theo sát bên mình như vật bất ly thân , hôm ấy ra chơi như mọi khi tôi đứng ở hành lang lầu 1 trực , bỗng có tiếng khóc thất thanh vang ra từ phòng thiết bị cũ của trường , căn phòng ấy nằm cuối hành lang bên trong chỉ là đống ghế ghỗ mục nát của nhà trường , tôi đẩy nhẹ cánh cửa vào căn phòng hầu như không có ánh sáng 

"Có ai không ?" tôi hõi với giọng lịch sự

ngoài bàn ghế cũ ra tôi chẳng thấy gì khác trừ màu đen bao trùm thế nhưng tiếng khóc ấy vẫn cứ mãi phát ra , tiếng khóc bi thương làm tôi nghe cũng xót lòng thế nhưng tôi lại không dám bước vào trong ấy , tôi chạy lên lầu 2 , gọi thằng Bình bạn chung tổ sao đỏ cùng tôi bước vào căn phòng ấy , một cặp mắt đỏ chót cùng cái tròng trắng toát hiện lên trong đám bàn ghế hỗn độn khiến tôi và thằng bình cũng tá hỏa mà chạy trốn , cả 2 chạy hì hộc xuống phòng giám thị , vẻ mặt vẫn còn chưa hết bàng hoàng khiến cho thầy Dũng giám thị cũng giật bắn mình khi nhìn thấy 2 chúng tôi

"2 trò sao không trực chạy giỡn lung tung" thầy Dũng nói 

khi ấy tôi còn sức đâu mà nói chuyện , thở nhẹ thôi cũng ko nỗi nữa là , tôi với nó ngồi xuống trước cửa phòng giám thị nhìn nhau mà thở dốc , tan học ra về tôi lại ngó đến cái phòng thiết bị ấy , thấy cửa ngoài đã được các cô lao công khóa lại cẩn thận tôi mới yên tâm ra về . Chiều nay gió lại thổi nhẹ trời lại đen sậm khiến tôi nhớ đến lần đầu được cô ấy đưa cho cái khăn mùi xoa màu trắng thơm đậm mùi hoa lan , cái khăn ấy lúc nào tôi cũng đem theo bên mình như vật bất ly thân , thỉnh thoảng tôi dùng nó lau mồ hôi trên mặt , cũng đôi lúc nó làm tui nhớ đến cô gái câm ấy , bỗng mùi hoa lan thơm thoang thoảng xông vào mũi tôi , trước cái ánh sáng mờ mờ của buổi chiều lặng gió , con ma nữ búp bê đứng trước mặt của tôi , đôi mắt nó thuần khiết thân thiện khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi như mọi khi nữa , đứng trước tôi là 1 cô gái ngây thơ , không dục vọng , không giết người , cô ấy tiến lại gần tôi , áp sát tai cô ấy vào trong trái tim tôi , đơn thuần cô ấy muốn nghe tiếng tim tôi đập hay sắp láy tim tôi ra khõi thân thể tôi , nữa sợ , nữa run , nhưng tôi vẫn để cô ấy nghe

"Có phải nó đập nhanh lắm không ?" tôi hõi cô ấy

cô ấy gật đầu mỉm cười nhẹ

" cô cảm nhận được nó à ?" tôi hõi tiếp

vẫn như cũ cô ấy mỉm cười nhẹ và gật đầu , cô ấy đưa tay vào môi mình rồi đưa bàn tay ấy vào môi tôi , khi những án mây đen tan đi , khi những ánh nắng chiều đầu tiên sau 1 cơn mưa dài rọi xuống góc cây phượng ấy , cô ấy đẹp đến lạ lùng , lúc này tôi lại suy nghĩ khác , cô ấy giao con búp bê ấy cho mình chẵng khác nào giao mạng sống của mình , cũng có thể cô ta đã trao thân cho mình , tôi mừng hí hững nhưng những tai nạn tôi vẫn ko ngờ trước được nếu mình rước 1 con ma về làm vợ , từ sau ngày ấy , tôi lúc nào cũng vào thư viện tìm tài liệu về ma búp bê , trong 1 quyển sách có ghi chú " Ma búp bê chỉ sống để giết người nếu không giết người nó không thể đầu thai và nó chỉ chết khi nó bị thiêu hủy" , nhưng từ ngày đó cô ấy lúc nào cũng bám chặt theo tôi , đôi lúc vào ban đêm đôi mắt đỏ của cô ấy làm tôi giật bắn mình nhưng rồi từ từ cũng quen hết tất cả , không dục vọng , không giết người , đó mà con ma búp bê vợ của tôi , gia đình tôi ngày càng trở nên giàu có nhờ cô ấy , trong phòng tôi , cô ấy lúc nào cũng cầm viết ghi những từ ngữ của nhật , tôi không thể nào hiểu được , chỉ có 1 câu gồm 5 từ đơn giản nhưng ngày nào tôi cũng nhìn thấy cô ấy ghi vào tường , ghi nhìu đến cã tôi đọc cũng thuộc cách ghi , vào năm cuối khi liên hoan cuối năm của lớp , cã lớp tôi tổ chức 1 buổi tiệc chia tay , hôm ấy có 1 cô bạn gái trong lớp uống say mềm chẵng ai đưa về , thế là tôi phãi cõng cô ấy đi về nhà mà quên mất cô vợ búp bê đang ở nhà chờ mình , tôi không còn gọi cô ta là ma búp bê nữa , cái con đường dài và vắng , ít xe lại ít đèn , tôi cõng cô bạn tên thư về nhà thế nhưng giữa đường gặp phãi cô vợ búp bê , cô ấy đưa mắc liếc tôi 1 cái , khiến tôi cũng phãi rùng mình mà chưa kịp giải thích , nhìn lại đồng hồ đã 9h50 , trễ rồi , tôi cấp tốc đưa cô bạn về nhà , rồi cũng không quên ghé cửa hàng mua cho cô vợ của tôi 1 cây kẹo mạch nha , cô ấy thích ăn ngọt , chợt nhìn đồng hồ của tiệm bán kẹo ngoài đường xa lộ lớn , đồng hồ ấy chỉ đúng 9h50 , tôi chợt nhớ lại , không phãi 9h50 đã qua rồi sao ? , cảm giác sợ sệt chảy dài sóng lưng tôi như những lần đầu tiên , 10h tối , con đường xa lộ bấy giờ chỉ còn là xe hàng và container chạy , tôi nghĩ thầm trong đầu , thực ra bà vợ mình muốn giết ai đây ?

"Chú ơi , cho con 500đ đi" tiếng 1 bé gái chừng 4 tuổi đi xin ăn đến đứng dưới chân tôi xin xỏ , tôi vứt cho bé gái xin ăn 500.000 bé gái ấy nhãy đổng lên vì sung sướng còn tôi thì bị vui lay chỉ đứng cười và rồi .... "Rầm" , chiếc xe tãi mất lái đã đâm lên lề đường và đụng trúng bé gái xin ăn ấy , khiến tôi hoảng hốt , bé gái đã chết dưới cái xe tải nặng cã tấn đè lên ..... thân thể cũng ko còn nguyên vẹn , tôi tức tối trở về nhà lớn tiếng mắng mỏ con búp bê ma ấy , lúc giận dữ tôi còn định bẻ đi 2 đôi tay của cô ấy , nhưng con búp bê để trong ngăn kéo đã mất , thì ra cô ta cũng ko còn muốn lam vợ tôi nữa , tôi không tiếc lời đuổi cô ấy ra khõi nhà , rồi khóa trái cửa nhà lẫn phòng lại ngủ , giữa đêm cầu dao điện trong nhà chập mạch xảy ra cháy nhà , ở miền nùi dân cư còn thưa thớt nên đội phòng cháy chữa cháy đến hơi lâu , tôi bị mắc kẹt trong phòng ở lầu 3 , cửa phòng đã khóa trái và bóc cháy dữ dội , tôi thì hoảng loạn vì không còn đường chạy , oxi trong phòng cạn dần đi , tôi cảm thấy mệt mỗi , nữa tĩnh , nữa mơ , đôi mắt không còn nhìn rõ , tôi ngã quỵ ra giữa phòng mặc cho đám cháy lớn cỡ nào , thì bỗng bàn tay dịu êm của ai đó đã đưa ra để kéo tôi ra khõi đám cháy nghi ngút đó , đến khi tôi tĩnh lại đã nằm trong bệnh viện của tĩnh .... tôi vội chạy trở về nhà mìh , nó đã hóa thằng 1 căn nhà tàn rụi đen ngút , nhớ đến đêm qua khi cháy nhà tôi vẫn chưa hết bàng hoàng nhưng cô vợ ma búp bê ấy đã cứu tôi ra từ tay tử thần , mở cửa tủ quần áo đã cháy rụi ra , tôi phát hiện 1 con búp bê đã bi cháy rụi chỉ còn nữa phần đầu , tôi chợt đau thắt ruột gan , thì ra cô ấy chưa hề muốn xa mình mà vì mình qá vô tư không để ý đến cô ấy , bây giờ cô ấy đã là nấm tro tàn , nhìn lên 1 góc tường trong phòng vẫn chưa bị lữa thêu cháy , tôi lại nhìn thấy những từ ngữ tiếng nhật cô ta ghi trên tường , 1 câu gồm 5 từ đơn giản mà hằng ngày tôi đều nhìn đến cách ghi cũng thuộc trong lòng , sau trận hỏa hoạn ấy gia đình tôi dọn lên sài gòn sinh sống , tôi tìm được 1 công việc ổn định , căn phòng mới của tôi ở sài gòn nhỏ và hẹp , nhưng trên tường có ghi 1 câu gồm 5 từ đơn giản của vợ tôi hay viết , mãi đến thời gian sau khi tôi đi công tác bên nhật về , trong lòng cũng thành thạo tiếng nhật tôi mới có thể dịch 5 từ trong câu của vợ tôi ra thành tiếng việt .... "Em là vợ của anh" , con ma ấy chưa bao giờ quên tôi ..... tôi chưa bao giờ hõi cô ấy vì sao yêu tôi , nhưng tôi đoán rằng ngày đầu tiên khi tôi ráp tay chân đầu của con búp bê lại cho cô ấy thì cô ấy đã yêu tôi .....

[Truyện Ngắn] Búp Bê Máu Seri 2 

(Truyện Gồm 8 phần, Nhưng mình đã rút gọn còn 5 phần nhé)

Sáng Tác : Nhozshin2 

Phần 1: 

Rời xa vùng núi hẻo lánh , cùng cái quá khứ buồn khi người vợ tôi chết đi , tôi hối hận vì mình chưa bao giờ tôn trọng cô ấy , chưa bao giờ tử tế mà gọi cô ấy 1 tiếng "Vợ" cã , thế nhưng những việc cô ấy làm cho tôi là vô cùng to lớn , cho tôi được giàu sang , cho tôi được nhà cao cữa rộng , cho tôi hiểu được cái giá trị của tình yêu và cuộc sống , thế mà những tài sản quý giá cuối cùng cô ấy để lại cho tôi không phải là sự giàu sang phú quý , cũng không phải là nhà cữa gì cả , cô ấy chỉ để lại cho tôi 1 câu nói gồm 5 chữ "Em là vợ của anh" , những ngày tháng khi tôi ở thành phố khác , cuộc sống khác , tôi không quên những câu nói đó , nó cứ khắc sâu vào trong đầu của tôi cho dù tôi có đập đầu bể trán đi nữa thì câu nói đó vẫn không thể tách rời với cái thứ gọi là "Não Bộ" , nhờ em tôi có được một cuộc sống mới , tôi luôn biết ơn em vì điều đó , đồng nghiệp tôi hay hỏi tôi rằng "Ê Tiến , tao thấy mày cũng lớn tuổi rồi , không tính đến chuyện vợ con sao ?" , tôi cười hí hã làm cã đồng nghiệp cũng phải run bần bật , tôi chưa bao giờ nói với họ rằng tôi có 1 con vợ là ma cã , nhưng sau này tôi có thể đứng trước mặt bạn bè của tôi ma la lớn

"Ê , Ê , tao không có vợ , nhưng mà vợ của tao đẹp lắm , đẹp như một con búp bê vậy"

sống trong hoàn cảnh nghèo khó , mới biết ngày xưa mình đầy đủ sung túc quá rồi sinh tật , đã từng học cách quan tâm nhưng lại biết đến 1 thứ hay hơn gọi là vô tâm , đã từng biết đến hạnh phúc nhưng lại không biết cái trọn vẹn .....

vẫn như mọi khi , tôi trở về nhà đúng 9h tối , bữa tối chẵng ai nấu sẵn , tôi phải đích thân vào bếp , không biết nấu ăn lại vụng về tay chân , nên những món tôi nấu khó ăn vô cùng , nhưng cũng phãi cắn răng mà ăn thôi để sinh tồn ... , đôi bàn tay đã đầy vết thương vì nấu ăn không cẩn thận , tôi thường mang theo cái đầu con búp bê đã bị cháy 1 nữa ấy bên người , tôi mang nó đến mọi nơi ngay cả khi ăn cơm , khi nấu nướng , hôm ấy nấu cơm , tôi vô tình cắt trúng tay mình , máu tuôn ra rất nhiều đường như đây là lần tôi bị đứt tay sâu nhất , tôi vội chạy vào phòng kiếm 1 tấm vải nào đó băng lại , mỗi tối , tôi điều ôm cái đầu con búp bê ấy ngủ , thế nhưng hôm nay cái đầu đó nó có sự khác lạ , giữa tối , trong căn phòng trọ nhỏ đã tắt đèn đầy màu đen ấy , đôi mắt đỏ như máu lại hiện ra trong cái kô gian ảm đạm ấy khiến tôi phãi lạnh sóng lưng mà giật mình tỉnh giấc , cặp mắt đỏ ấy tiến lại gần hơn bên cái giường tôi còn tôi thì hoang mang lo sợ , tôi mắt nhắm chặt lại , 2 bàn tay nắm chặt vào nhau , tôi sợ đến mức quên cã vết thương vừa bị đứt trên tay ban nãy , máu trên tay đang chãy nhưng tôi lại không thấy , tôi với tay bật cái đèn học trên đầu giường mới giật mình hoảng hốt , đó là bà vợ của tôi đây mà , tôi ngồi bật dậy nhìn cô ấy , mái tóc vàng nâu , thân hình thon thã trong cái bộ áo dài trắng kimono , đôi mắt vẫn chẳng có gì thay đổi , tôi hỏi cô ấy

"Em sao lại ở đây ?" giọng hơi hoang mang , như tôi nghĩ đây chỉ là 1 giấc mơ

cô ấy không trả lời , tôi xém quên mất cô ấy bị câm mà , cô ấy nhẹ nhàng nâng bàn tay tôi đang rĩ máu mà tôi lại cảm thấy không đau , từ từ cởi bỏ lớp băng vải bên ngoài rồi đưa miệng cô ấy vào vết thương ngậm chặt lại ở đó , cô ấy đang hút máu tôi ? , cho dù có tôi vẫn sẽ để cô ấy hút vì tôi nợ cô ta quá nhiều , khi cô ta bỏ miệng ra khỏi vết thương trên tay tôi thì nó đã không còn chãy máu nữa , tôi hơi bị bất ngờ vì khả năng ấy nhưng rồi trong đầu tôi lại có vô số câu hõi , không phải em đã chết rồi sao ? , sao em lại sống lại được? , có lẽ lúc đó hơi rối trí tôi buộc miệng hỏi

"Sao em lại về đây được ?"

cô ta ú ớ 1 hồi rồi chỉ tay vào cái đầu búp bê dính đầy máu từ tay tôi , bây giờ nó đơn thuần ko còn là 1 cái đầu nữa mà là 1 con búp bê trọn vẹn , vẻ mặt con búp bê ấy không còn thanh thoát hiền hậu như xưa mà đã thay vào là 1 vẻ mặt dữ tợn , chưa kịp nói lời nào với cô thì cô đã đi mất , sợ rằng sẽ có những người vô tội như xưa chết , tôi lật đật ngồi dậy thay quần áo , rồi nhìn chú tăm vào đồng hồ hết 5 phút rồi la lớn

"Chết tiệt , đồng hồ lại đứng nữa"

tôi chạy ra khõi dãy nhà trọ chạy xung qoanh khu xóm đó để tìm cô ta , tôi phát hiện cô ta ở trong nhà của 1 thanh niên sinh viên gần đó , cửa trái và phải trong nhà đều bị khóa lại , tôi chỉ có thể quan sát từ cái cửa sổ có lòng sát bên ngoài , tôi đập cửa , hô lớn dữ dội , nhưng chẳng ai nghe thấy , con ma ấy đi đến cửa sổ nhìn tôi rồi cười 1 cách phát khiếp khiến cho tôi cũng phải run bần bật , đôi mắt đỏ ấy ngày nào hiền hậu bên tôi bây giờ nó lại toát lên vẻ thích thú khi giết 1 ai đó , cô ta cầm lấy bình đun nước sôi siêu tốc đang sôi sùng sục kia , đổ lên người của người sinh viên , tôi nghe rõ mồn một tiếng la hét vì đau đớn của người ấy , tôi nhìn thấy da trên người của anh ta đang chóc ra từng miếng , từng miếng rồi chảy máu ra đầy người , tôi nhìn thấy thịt bên trong người anh ta đang dần chuyển sang màu hồng đỏ vì nước sôi .... thế nhưng những âm thanh đó , nhưng cảnh tượng đó chỉ mình tôi nhìn thấy và nghe thấy , con ma tàn nhẫn ấy đổ nước sôi lên mắt của anh ta , khiến 2 con mắt ấy chín lại và lòi ra ngoài .... , rồi tiếp đến là đổ vào họng của anh ta .... , hơi thở yếu dần đi và rồi anh ta đã chết , đã chết như thế đấy .... , tôi vội chạy trở về phòng trọ ở lầu 2 của ký túc giá , nhằm muốn lấy con búp bê để trên giường nhưng chỉ vừa chạy lên đến cầu thang lầu 2 , con búp bê ấy đã đứng đó chờ tôi sẵn , vẻ mặt hung dữ tôi biết đó không còn là người vợ mà tôi yêu thương , quay đầu định bỏ chạy thì đã bị cô ta đánh ngã lăn từ cầu thang lầu 2 xuống đất ....rồi bất tỉnh , khi tỉnh lại tôi thấy mình đã ở trong bệnh viện , với cái chân bị trật khớp . cử động nhẹ cũng không được , đầu óc hơi choáng voáng , tôi hỏi người bệnh nhân duy nhất trong phòng vẫn còn thức 

"Thưa anh , cho tôi hỏi , bây giờ đã mấy giờ rồi ?"

mặc dù đồng hồ tôi đeo trên tay nhưng nó không chạy tôi cứ nghĩ sau cú ngã cầu thang , đồng hồ đã hư nên mới hỏi người khác

người đàn ông ấy trả lời

"2h10 phút sáng rồi"

so sánh lại với đồng hồ tôi cũng 2h10 phút sáng , tôi mới yên tâm nằm ngủ thêm 1 chút , nằm xuống giường thở dài 1 hơi , tôi suy nghĩ về nhiều thứ , một lúc sau , 1 cô hộ lý đẩy 1 cái bàn đầy thuốc và kim tiêm vào phòng , thấy tôi tĩnh giấc , cô ấy vội chạy đến rút kim nước biển ra rồi hỏi tôi 

"Anh tỉnh lâu chưa ?"

tôi trả lời 

"Tôi vừa mới tỉnh chưa được bao lâu"

cô hộ lý nói

"Ừhm"

cô ấy rút 1 tờ giấy trong học tủ bàn đựng thuốc cô ấy vừa đẩy vào viết vài chữ rồi đưa tôi , bảo tôi sáng mai đi mua thuốc , nhìn vào bảng theo dõi bệnh tình tôi lại được khiếp vía khi trong tờ giấy theo dõi bệnh ghi "bệnh nhân tĩnh lúc 2h10 phút " trong khi tôi đã từng được 1 thời gian trước khi cô hộ lý ấy vào , mẹ kiếp thời gian lại đứng nữa này , nhìn ra cái cữa ra vào với ánh đèn mờ mờ bên ngoài tôi nhìn thấy con búp bê ma đang đứng ngoài ấy , mắt hướng vào trong này , đôi mắt đỏ chót như đang tìm kiếm con mồi ngon cho mình .....

[Truyện Ngắn] Búp Bê Máu Seri 2 

(Truyện Gồm 8 phần, Nhưng mình đã rút gọn còn 5 phần nhé)

Sáng Tác : Nhozshin2 

Phần 2 và 3: 

Con mắt ấy ko thân thiện nữa , đến cã tôi nhìn còn phải khiếp sợ thì nói chi đến người thường khi nhìn thấy , bỗng lúc ấy đèn điện trong phòng tắt đi , cã phòng bị bao trùm trong bóng tối khiến tôi cũng phải giật mình thót tim , cái ánh mắt đỏ ngoài cữa cũng biến mất sau khi bị cúp điện

"Chuyện thường ý mà , tối nào trong bệnh viện cũng bị" - cô y ta ngỏ ý như an ủi tôi

tôi hõi

"Thế khi nào thì tôi mới có thể xuất viện ?"

cô y tá nói

"Chân anh bị gãy , bây giờ tôi sẽ để anh xuống phòng x-quang để chụp lại"

có cô ấy đi theo tôi an tâm hơn phần nào , tôi không biết mình lại có thể nãy sinh tình cảm với một cô gái nhanh như thế , có lẽ tôi là 1 người sống rất tình cảm , cô y tá nhẹ nhàng đỡ tôi qua ngồi bên xe lăn rồi đưa cho tôi cái đèn pin , nhờ tôi rọi dùm để cô ta thấy đường , tiếng xe lăn làm náo động 1 dãy hành lang đen ngòm yên tĩnh ấy , ngoài 1 cái màu đen và cái anh đèn pin chỉ đủ soi sáng 1 góc đường đi , tôi cảm thấy sợ hãi vô cùng , tôi là đàn ông còn như thế huống chi là cô y tá đang đẩy tôi phía sau kia , tôi buộc miệng trò truyện vài tiếng cho lịch sự

Tôi nói

"Cô y tá này , cô có tin trên đời này có ma hay không ?"

Cô y tá đáp

"tất nhiên rồi"

Tôi hỏi tiếp 

"Thế cô làm y tá đã bao lâu rồi ?"

chiếc xe lăn bỗng dừng lại như bị vướng thừ gì đó dưới bánh xe , sợ hãi , tôi qoay người về sau rọi đèn pin vào người cô y tá và hõi

"Sao cô không đẩy tiếp ?"

cô y tá trả lời

"Có cái gì đó nằm ở đây tôi không đẩy qua được"

ngồi trên xe lăn , chân lại gãy , tôi ko thể giúp gì được , tôi gượng người dậy dùng đèn pin gọi xuống phía dưới bánh xe lăn mà giật mình tá hỏa , con búp bê ấy đang nằm dưới đấy , giật mình hoảng sợ tôi ném cã cái đèn pin trên tay xuống sàn 1 cái thật mạnh , cái ánh đèn duy nhất bây giờ cũng không còn nữa , chỉ còn lại mỗi màu đen đáng sợ , cái xe lăn bỗng không đẩy mà đi người ngồi trên xe thi run bần bật , khi ấy đèn bỗng sáng lên , tôi nhìn thấy cô y tá đã nằm ngất từ khi nào còn cái xe lăn của tui thì vẫn lao đi vun vút , 2 tay tôi cố ghị 2 bánh xe lại , nhưng ko được vì ma sát quá cao đến phỏng cã tay , rồi tôi lại được thêm 1 phen khiếp vía khi nhìn thấy phía trước là cái cầu thang của bệnh viện , hoảng loạn tôi làm liều , lao mình ra khỏi chiếc xe lăn ấy và thoát chết trong gan tấc , hôm sau , tôi phải chuyển vào khoa tâm thần vì sự việc tối qua của tôi chẵng ai tin cã , cô y tá tối qua đẩy tôi đi cũng được phụ trách chăm sóc tôi trong thời gian nằm viện , thật không ngờ mình lại có ngày hôm nay . Cái phòng tôi nằm là khu yên tĩnh nhất và ít người qua lại vì nó nằm kế bên nhà xác , cũng đúng , bọn tâm thần có biết sợ ma là gì đâu , sắp xếp ở đây là phải , nhưng còn tôi thì là 1 người tỉnh hoàn toàn , tôi có thể làm phép toán của lớp 12 , nhưng sau nhiều lần chứng minh các bác sĩ vẫn bắt tôi ở lại để kiểm tra não , thật vớ vẫn , tôi chống đối kịch liệt với sự quyết định của trưởng khoa tâm thần , nhưng rồi bị tiêm 1 mũi ngủ mê man đến tận 2 3 ngày , ánh sáng len lỏi vào từng khe mắt , nó làm tôi thức dậy , tôi ghét bị ánh sáng làm phiền khi vừa thức dậy , nhìn này quần áo tôi đã được thay , râu ria cũng dài ra một chút , đầu tóc thì bù xù , nhìn tôi ngày càng giống tâm thần đấy 

"Ngủ dậy rồi à ?" cô y ta hỏi

tôi gật gù trả lời qua loa cho có lệ rồi bay ngay vào nhà vệ sinh chỉh chu lại đầu tóc , khi bước ra , thức ăn đã được dọn ra trên bàn sẵn , chỉ việc nhào tới và ăn thôi

"Chào anh , tôi là hộ lý Minh , tôi sẽ phụ trách việc chăm sóc sức khỏe cho anh" cô y tá nhẹ nhàng gới thiệu

nhìn mặt rất quen , hóa ra là cô y tá đêm vừa rồi đẩy tôi đi chụp X-quang , tôi tiến tới thanh minh với cô ấy rằng tôi chưa bao giờ bị tâm thần cã , trò truyện 1 hồi , cô ấy bão tôi đi ngủ và uống thuốc theo đúng lời dặn của bác sĩ ,chán chết được chỉ vừa 11h trưa đã phải đi ngủ rồi mà tôi vừa ngủ dậy cơ mà , lời người đẹp khó cãi , tôi tuân theo leo lên giường nhắm mắt cho có lệ , đơi một lúc sau khi cô minh vừa ra khỏi phòng , tôi bỏ cái chăn trên người ra lén đi ra ngoài để tìm đồ ăn khác , chú ý lên đồng hồ trong phòng , quái lạ ban nãy đã 11h rồi mà , sao bây giờ vẫn còn 11h nhỉ , chợt giật mình nghĩ đến con ma búp bê , tôi lại toát mồ hôi hột đầy đầu 

"Chết rồi , nó lại đến" tôi la lớn chạy đi toáng loạn trong bệnh viện , nhưng bị các bác sĩ và bảo vệ chặn lại đè tôi ra sàn mà còng tay tôi lại

"Sẽ có người chết đấy , buôn tay tôi ra" tôi nói trọng giọng hoảng sợ và cầu khẩn họ thế nhưng họ không tin , họ còng tôi vào cái xe lăn rồi đẩy tôi đi , mẹ kiếp , khi đẩy tôi đi ngang qua phòng xét nghiệm máu , tôi nhìn thấy bóng ai đó đang ở trong ấy , tôi hô toán lên để họ chú ý vào người trong phòng , nhưng khi mọi người vừa mở cửa ập vào phòng thì các lọ máu đã bị uống sạch mất , các bác sĩ chỉ biết trơ mắt dò đầu rồi hỏi , ai uống vậy ? , cửa phòng bỗng khóa kín chặt lại , con búp bê ấy tiến đến gần hơn trước cửa phòng xét nghiệm máu , trong khi tôi lại bị còng tay vào xe lăn ở ngoài phòng , "BÙÙM" , bình ôxy trong phòng bị nổ tung , cánh cửa phòng cũng không còn nguyên vẹn , tiếng nổ lớn làm náo động cả bệnh viện trong đó tôi là người chứng kiến sự việc , họ bị chết thảm , thân thể không còn nguyên vẹn , và cái khiến tôi hoảng hốt nhất là cái chân của 1 bác sĩ đang nằm gọn trên đùi tôi và toàn máu , sự việc sau đó được lên báo trên các trang tin tức hót và mạng xã hội , kết thúc 1 ngày mệt mỗi , y tá minh đẩy tôi trở về phòng trong tình trạng tâm thần tôi bấn loạn , lúc run sợ , lúc hoảng hốt , nhìn nét mặt cô Minh , tôi biết cô cũng rất sợ hãi với sự việc sáng nay

tôi hỏi 

"Cô có tin tôi nhìn thấy ma ko ?"

Cô minh nói

"Bình thường mà"

tôi nói

"tôi không phải tâm thần , tôi hỏi nghiêm túc đấy"

Cô minh nói

"Tôi biết , anh có thể thấy được ma , nhưng tôi ở bệnh viện , hằng ngày chăm sóc bệnh nhân , tôi thấy cơ thể họ suy yếu dần đi và chết , nó còn đáng sợ hơn cả ma quỷ"

tôi nói

"Cô đã từng trải qua cái cảm giác khi có 1 con ma bám láy mình không ? và mỗi khi nó giết người thì thời gian sẽ bị dừng lại"

Cô minh đưa cái đồng hồ đeo tay lên trước mặt tôi rồi hỏi

"có phải nó đứng im như thế này ko ?"

nhìn vào đồng hồ cô ấy , tôi lại toát mồ hôi lạnh gáy , khi xung quanh căn phòng là bóng đen của cây cối , và đối diện là nhà xác của bệnh viện , cái kim giây vẫn chạy , nhưng kim phút lại đứng yên , tôi nói nhỏ với cô ấy 

"Nó đến rồi đấy"

cô minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ , một ánh mắt đen như máu đỏ đang nhìn vào cã 2 chúng tôi , nó vừa đỏ , vừa sắt , ánh mắt như đã lâu chưa được uống máu , dưới ánh đèn điện lờ mờ chớp nhoáng , con ma búp bê ấy tiến lại gần chúng tôi hơn , cả 2 nhắm mắt lại , chờ đợi 1 thứ gì đó xảy ra , chỉ mong rằng đó ko phải là 1 sự giết chóc mà hy vọng 1 kỳ tích để được sống

Tập 3 

cô minh đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ , một ánh mắt đen như máu đỏ đang nhìn vào cã 2 chúng tôi , nó vừa đỏ , vừa sắt , ánh mắt như đã lâu chưa được uống máu , dưới ánh đèn điện lờ mờ chóp nhoáng , con ma búp bê ấy tiến lại gần chúng tôi hơn , cả 2 nhắm mắt lại , chờ đợi 1 thứ gì đó xảy ra , chỉ mong rằng đó ko phải là 1 sự giết chóc mà hy vọng 1 kỳ tích để được sống , xẹt.. xẹt... , đèn lại được sáng lên , chúng tôi thở dốc trong tình trạng hoảng sợ tột độ , đồng hồ vẫn còn đang đứng im tại chỗ .... , tôi vội chạy ra phòng bảo vệ nhấn chuông báo động để mọi người được sơ tán đến nơi an toàn , xong thì ra lệnh cho cô minh báo với các bác sĩ trưởng khoa để kịp thời đưa bệnh nhân ra ngoài ... ngoài trời đã tối om , bầu trời thì 1 màu đỏ rực như chuẩn bị có 1 trận mưa lớn , sấm đánh từng phát nghe chói tai , khiến tôi lại càng lo sợ hơn , khi một số bệnh nhân được y tá và bác sĩ đưa ra ngoài thì bão vệ lại than rằng 

"do 1 bệnh nhân ở khoa tâm thần nhấn chuông , ngoài ra không có sự cố gì cả"

thế là tôi lại bị nhốt vào 1 căn phòng cách ly đặc biệt với bên ngoài , lòng như lửa đốt , vừa lo lắng vừa sợ sệt , căn phòng cách ly của tôi nằm ở phía cuối dãy hành lang lầu 1 , nó nằm xó xỉn ở 1 góc vườn cách khu điều trị khá xa , đối diện căn phòng ấy là 1 cái kho cũ .... tôi đứng trong phòng mà la hét tức giận

"Tôi không bị tâm thần"

đưa mắt nhìn sang cửa sổ của phòng tôi phát hiện cái nhà kho đang cháy , khi ấy lửa vẫn còn nhỏ , tôi ra sức la hét cháy nhà nhưng chẵng ai nghe thấy vì căn phòng cách ly của tôi nằm khá xa các phòng khám khác , đôi mắt đỏ hiện ra trong giữa đám chãy nhỏ trong căn nhà kho ấy , nó nhìn tôi 1 lúc lâu rồi biến mất trong khi ngọn lửa ngày càng lớn , chết tiệt nhìn này mình đang la hét như 1 gã tâm thần , cái cửa phòng bằng gỗ đã được khóa bên ngoài , tôi ra sức đạp thế nào thì cũng không thể thoát ra được chỉ biết đừng nhìn ngọn lửa đang đùng đùng bốc cháy rồi lan sang các căn phòng khác , lửa ngày càng lớn , khiến cã căn phòng tôi đang ở nơi đối diện với ngọn lửa cũng nóng toát lên mà rãi mồ hôi ra ngoài ... đến 1 lúc sau thì mới có bác sĩ và bảo vệ đến để chữa lữa nhưng ngọn lửa đã quá to , căn phòng tôi bắt đầu bốc cháy , đôi mắt đỏ của con búp bê ấy lại hiện ra trong phòng tôi ở , tôi khóc thút thít

"Em nhìn đi , em muốn giết bao nhiêu người nữa hả"

két ...két ..két , cửa phòng tôi mở toan ra , sau đám khói ngùn ngụt bốc ra là gương mặt của cô minh ấy , cô ấy kéo tôi ra ngoài trong khi bốn bề là lữa , thoát chết trong gan tấc , bệnh viện cũng bị cháy rụi sau vụ ấy , tôi được tự do trở về nhà , và cũng bị công ty cho thôi việc vì cái bệnh tâm thần của tôi , tôi dành hết thời gian để nghiên cứu về ma búp bê ấy , tôi vô tình tìm được 1 tài liệu quan trọng về ma búp bê trong 1 quyển truyện tiểu thuyết do 1 tác giả ở nhật viết được phiên dịch lại thành tiếng việt , trong ấy có đầy đủ các câu truyện và huyền thoại của nhật bản , từ ma lai đến ma búp bê và cũng nhờ quyển sách đó tôi mới có thể biết thêm nhiều về ma búp bê , không thể nhìn bằng mắt thường , mà phải dùng máy ảnh để chụp mới có thể thấy được nó ... , thế là sau hôm đó tôi chạy ngay ra tiệm bán máy ảnh kỹ thuật số mua ngay 1 cái đắt tiền nhất với nhiều chế độ chụp liên tục tự động , và hiển nhiên tôi không quên mất phần của cô linh , tôi đem quyển sách này cho cô ấy đọc và cùng phối hợp với cô ấy để bắt con ma búp bê này trở lại , trong những thời gian gần đây đồng hồ không còn bị đứng im nữa nên chiếc máy chụp hình tôi mua cũng ít khi có cơ hội sử dụng , những ngày tháng yên bình rồi cũng trôi qua , hôm ấy rãnh rỗi tôi lại lấy quyển truyện đó ra đọc tiếp những gì còn dang dỡ nói về ma búp bê 1 huyền thoại bên nhật , khi đọc đến đoạn kết nói về sự hồi sinh của ma búp bê nó lại khiến tôi run sợ bần bật , trong quyển sách nói , ma búp bê có thể hồi sinh vào 1 thân xác của bất kỳ người nào trong lúc họ đang ngủ , đọc đến đây tôi cảm thấy 1 điều gì đó lạnh xương sống chạy ngang qua người , tôi biết đó là 1 hồn ma đang tức giận mới khiến cho mình cảm thấy sợ sệt , bỗng điện thoại reo lên , tôi nhận cái số gọi đến có mã vùng ở địa phương

tôi trả lời máy 

"Alo ?"

đầu dây bên kia đáp

"Tiến hả con ! ?"

giọng nói quen quen qua điện thoại làm tôi tìm được ấm áp nhưng vì cảm giác ấy đã lâu rồi trong tôi chưa có nên trong phút chốc không thể nhận ra đó là ai cã , tôi buộc miệng hõi 

"Ai vậy ạ ?"

đầu dây bên kia đáp

"Mẹ đây con , em con nó bệnh gì không biết mà đã ngủ 3 ngày rồi chưa tỉnh lại"

tôi lo lắng hoang mang khi mà nghe tin ấy , vội sắp xếp hành lý trở về cái vùng núi hẻo lánh 1 thời ký ức xưa , về đến căn nhà cũ hồi trước đã từng bị cháy đen nay đã được sửa sang lại tử tế , mọi thứ vẫn như cũ , nhưng thằng em tôi thì lại .... , tôi bước từ từ vào phòng nó , nhìn thấy nó mê man , mũi thì phãi thở bằng bình ôxi , tay lại phải truyền nước biển , bác sĩ khi đến khám đều bó tay chịu thua tôi nghĩ thầm trong đầu , có lẽ là do y học ở miền núi không được cao nên đề nghị với ba mẹ chuyển nó lên sài gòn để tiện việc chữa trị , ngay hôm ấy tôi đưa nó về sài gòn để chữa trị , nhưng các bác sĩ ở đây cũng đành bó tay không biết nó mắc bệnh gì , trong khi não không hề bị tổn thương , nhìn nó ngũ mê man từng ngày mà tôi lại lo lắng tột độ , đêm hôm ấy tôi thức cã đêm canh chừng nó và tìm hiểu về sự hồi sinh của ma búp bê , trong sách có viết 

"ma búp bê sẽ hồi sinh vào những thân xác đang ngủ , những người đó có khả năng xuất hồn ra khỏi cơ thể khi ngủ mà theo phong tục của người nhật gọi đó là nhà du hành , hồn của người đó sẽ xuất ra khỏi xác và đi khắp nơi , và có thể đi đến 1 nơi rất xa gọi là bên kia của thế giới , chu kỳ chỉ xuất hiện trên 1 số người và cũng là hiện tượng rất ít khi gặp phải , khi hồn đã rời khỏi thân xác người đó , thì cơ thể người đó sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa , trừ khi hồn trở về xác , những người bị hồn rời khỏi xác sẽ rất dễ bị ma quỷ chiếm láy cơ thể"

tôi giật mình khi đọc đến đoạn ấy vì thằng em nhà tôi nó cũng đang xuất hồn sang nơi khác , tôi nghĩ thầm trong đầu , như thế thằng em tôi đã đi quá xa mức ranh giới , nó đã đi đến thế giới bên kia và bị lạc không thể nào trở về được , nếu tình trạng này cứ kéo dài ma búp bê sẽ mượn thân xác của nó để hồi sinh...........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi