Linh Miêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong tục , truyền thống của Việt Nam có rất nhiều điểm đặc sắc và phong phú. Tuy nhiên, cũng có một số điểm mà có lẽ đến thế hệ như chúng ta bây giờ cũng không thể hiểu hết được. Lấy ví dụ như một phong tục mà tôi sẽ đề cập đến trong truyện này, mèo đen. Các cụ ngày xưa đã có một quan niệm, đó là khi ra đường mà gặp mèo đen, thì người đó sẽ mang vận đen theo mình? Đây là một quan niệm rất thú vị,một con mèo đen làm sao mà có thể mang lại cho con người ta vận đen hay vận may được chứ? Cũng như một con vật khác đó là chim lợn, cái quan niệm mỗi khi chim lợn đậu lên nhà ai là nhà đó có người chết, hay như chỉ nghe chim lợn kêu thôi là nhà bạn chắc chắn sẽ gặp rủi ro, liệu nhưng điều đó là có thật? Nếu nói về mèo đen, một số nước phương tây lại có quan niệm hoàn toàn khác so với chúng ta, đó là mèo đen mang lại cho họ vận may.

Nhưng để nói rõ hơn, mèo đen mà tôi muốn đề cập trong câu truyện này không phải là một con mèo tầm thường, mà nó là một loại mèo mà cha ông ta vẫn thường nhắc tới, đó chính là linh miêu. Linh miêu là một loại mèo đặc biệt, nó có thể mang người chết trở về với cõi sống. Ví dụ, nếu như trong một đám tang, nếu để mèo đen nhẩy qua quan tài thì lập tức người trong quan tài sẽ bật dậy hay như quay về với cõi sống, ít ra đó là những gì mà cha ông ta truyền lại. Thời đại công nghệ khoa học, người ta đã phân tích rằng khi mèo đen nhẩy qua xác người chết nằm trong quan tài, quanh người con mèo có một luồng điện ngược chiều với thi thể người chết, nên khi mèo đen nhảy qua xác chết, hai dòng điện ngược chiều sẽ hút nhau như hai cục nam châm, khiến cho xác người bật dậy. Đó cũng là một lời giải thích hợp lý, tuy nhiên, còn có nhiều câu hỏi nảy sinh theo cái cách giải thích đó là liệu cái luồng điện xung quanh người con mèo có đủ mạnh để kéo một cái xác chết có trọng lượng lớn gấp mười lần trọng lượng của bản thân con mèo? Thêm vào đó, khoa học mới chỉ đưa ra được lời giải thích tại sao mèo đen nhảy qua quan tài khiến cho xác chết bật dậy, thế còn việc mèo đen mang lại vận đen? Hay như mèo đen chỉ đường dẫn lỗi cho những linh hồn quay về với cõi sống? Có lẽ câu trả lời tạm thời cho những vấn đề còn uẩn khúc đó là con người ta bị ảo giác, hoang tưởng mà thôi. Ví như việc gặp vận đen, nếu bạn tin rằng gặp mèo đen là bạn sẽ gặp vận đen, chính vì bạn tin vào điều đó, nên trong lòng bạn lúc nào cũng lo lắng này nọ, làm việc không cẩn thận. Và như một định lý tự nhiên, bạn làm việc không cẩn thận, không để tâm, thì chắc chắn sẽ có sự cố xảy ra, và mỗi lần như thế bạn sẽ lại tự nhủ lòng mình “Biết ngay mà, gặp mèo đen là y như rằng sui sẻo”. 

Cậu chuyện mà tôi sắp kể ra dưới đây, có thể đối với một số người đó chỉ đơn thuần là một quan niệm hủ lậu của cha ông ta ngày trước. Nhưng với một số người khác, đó cũng có thể là một cái cách nhìn mới hơn về linh miêu. Tôi không hi vọng gì mấy vào việc thay đổi quan niệm hay như lối suy nghĩ của bạn đọc, nhưng tôi chỉ mong các bạn có một cái lối nhìn nhận mới hơn về cái con vật mà chúng ta có phần khiếp sợ, đó là linh miêu. Mời các bạn cùng thưởng thức câu chuyện.

Hồi 1: Tiếng Xấu Muôn Đời. 

Đã từ rất lâu rồi, nguyên cái khu phố phố nhỏ của thành phố Hà Nội này đã là một điểm chuyên bán chó cảnh, và chỉ bán đúng chó mà không thôi. Vào những ngày bình thường thì không có mấy ai là hay qua đây mua bán cả. Tuy nhiên, cứ vào những dịp như tết, hay như năm tuất thì người ta lại ùa nhau, tấp nập tới đây để rước về một chú cún con thật xinh xắn và đáng yêu, với một hi vọng rằng chó sủa gâu gâu sẽ mang lại sự giầu sang cho gia chủ. Nguyên một con đường, hai bên là tấp nập những nhà bầy bán thú kiểng, và chó thì có rất nhiều loại, tây, ta, tầu loại gì cũng có. 

Nhà của Huyền là một căn nhà vừa vừa nằm ngay giữa khu phố. Căn nhà này gồm có ba tầng, hai tầng trên là để cho gia đình của Huyền ở, còn tầng dưới cùng thì mẹ Huyền đã làm nên một tiệm phở có tiếng khắp thành phố Hà Nội. Nói về gia đình Huyền, trong nhà có tất cả bốn người, bố, mẹ, Huyền và một đứa em trai. Bố Huyền làm quản lý tại một nhà hàng, mẹ Huyền thì mở tiệm phở có tiếng, còn Huyền năm nay mới học cấp ba, với đứa em trai thì còn đang học cấp một. Huyền cũng là một cô bé xinh xắn, được cái là rất ngoan. Vốn dĩ quán phở của nhà Huyền rất đông người đến ăn, mở cửa từ năm giờ sáng cho đến hai giờ trưa, và sau đó là mở cửa từ sáu giờ chiều cho tới mười hai giờ đêm. Do công việc bận rộn, nên mẹ Huyền đã phải nhờ mấy người đứa cháu từ dưới quê lên phụ giúp, trả tiền lương đàng hoàng, thậm chí là bao ăn ở nữa. Tuy là đã có thêm người giúp việc, nhưng coi bộ công việc hàng ngày vẫn còn bề bộn. Huyền luôn là một đứa con ngoan hiền và hiếu thảo, là niềm tự hào của bố mẹ cô. Huyền thường dậy sớm giúp mẹ mình và mấy anh chị em chuẩn bị các thứ. Sau đó cô ăn sáng rồi dùng xe đạp trở đứa em trai của mình đi học, sau đó lại quay về phụ giúp mẹ hoặc ôn bài vở để chuẩn bị cho mười hai giờ đi học. Và khi đi học về đến nhà là tầm sáu giờ tối, Huyền lại lo giúp mẹ chuẩn bị đồ rồi sau đó mới ăn cớm tối và lên làm bài. Đến mười hai giờ, Huyền lại chịu khó giúp mẹ thu dọn để mẹ cô nghỉ sớm. Có thể nói, có được một người con như Huyền quả là niềm khao khát của không ít bậc làm cha làm mẹ. 

Mấy bữa nay đang là mùa hè, Huyền đã được nghỉ, nên cô chú trọng hơn nữa vào việc giúp mẹ cô ban hàng. Dưới cái nóng oi ả của Hà Nội, lượng khách vào ăn phở cũng không hề giảm đi vì nhà Phương đã lắp một dàn máy điều hòa ở buồng khách ngồi ăn. Mỗi lúc vắng khách, Huyền thường ngồi trước cửa nơi mẹ cô chuẩn bị phở cho khách. Dạo này Huyền để ý thấy có một con mèo hoang ở đâu mới đi lạc tới đây. Huyền ngồi nhìn kĩ con mèo đó, lúc đầu cô không giám chắc đó là mèo hoang, vì nhìn lông của nó đen mượt đến lạ kì, đặc biệt là hai mắt của con mèo đó, một bên mầu xanh lục, một bên mầu xanh da trời. Thêm vào đó, trên trán con mèo đen này còn có một khoảng lông trắng hình tròn, tựa như mặt trăng trên bầu trời đêm vậy. Điều mà khiến Huyền thấy lạ là con mèo này không đi bới rác ven đường, cũng không chui vào nhà dân ăn vụng đồ, mà nó chỉ ngồi dưới bóng cây bàng ngay trước của hàng nhà Huyền, nó ngồi đó thẳng người và cứ nhìn Huyền như thể là nó có linh tính vậy. Huyền biết rằng cả khu phố này chỉ toàn nuôi chó chứ tuyệt đối không có ai nuôi mèo bao giờ, và đã mấy hôm nay rồi, Huyền thấy nó cứ ngồi trước quán nhìn mình. Hôm đó, Huyền quay qua thằng em trai mình và nói:

- Nam mang miếng thịt ra cho con mèo đen kia ăn đi.

Thằng em trai của Huyền nghe lời chị, cầm miếng thịt chạy lại vứt đánh toẹt trước mặt con mèo đen đó, thế rồi Nam nói:

- Mèo ngoan ăn đi nè …

Nhưng điều khiến Huyền vô cùng ngạc nhiên đó là con mèo này còn không thèm ngửi miếng thịt đó. Nó vẫn ngồi đó hết nhìn Huyền rồi nhìn Nam. Nam thấy con mèo đó không chịu ăn, mới quay qua bảo Huyền:

- Chị ơi, con mèo này chảnh quá … nó chê đồ ăn kìa…

Phường cười rồi bảo Nam:

- Ừ, thôi nó không ăn đâu, em vào nhà đi kẻo nắng. 

Nam vâng lời chạy ù lại vào nhà, con mèo đen ngồi đó mắt đối mắt với Huyền, và ngay cái giây phút đó, Huyền có cảm giác rằng con mèo này có gì đó không bình thường.

Huyền ngày ngày vẫn bắt gặp nó dưới cây bàng, cho đến một hôm, Huyền để ý thấy chân phải trước của con mèo này có rỉ máu, chắc nó bị ai đánh nên mới như vậy. Thấy tội con mèo quá, Huyền lại bốc một miếng thịt nữa tiến lại gần nó, con mèo đen này quả là một con mèo không bình thường, đáng lí nếu có người lạ tiến tới, đa số bọn mèo sẽ chạy đi, nhưng đằng này con mèo đen vẫn ngồi ung dung tự tại. Huyền cầm miếng thịt từ từ ngồi sụp xuống trước mặt con mèo đen, cô thả miếng thịt đó xuống đất và nói:

- Miu miu ăn đi.

Con mèo đen này cũng như lần trước, không buồn ngửi miếng thịt, chỉ ngồi đó nghiêng đầu nhìn Huyền. Huyền ngồi đó nói ngon nói ngọt mãi con mèo đen cũng không chịu, thế rồi cô đứng lên nói giọng có hơi giận dữ:

- Đồ mèo hoang mà còn làm phách.

Huyền trở lại vào trong quan ngồi, cũng là lúc có nhìn thấy con mèo đen này đứng lên, bước từng bước tập tễnh, không biết nó đi đâu.

Chiều hôm đó, Nam và mấy thằng bạn cùng phố không biết đi trêu chó nhà ai mà bị nó dí. Mấy thằng bạn Nam nhanh chân ù té trước, bỏ lại mình Nam bị con chó Đức to gấp đôi người rượt. Huyền ngồi quán nghe tiếng em mình kêu la, lúc nhìn ra thấy Nam bị con chó Đức đuổi theo vội chạy tới. Nhưng coi bộ là không kịp, ngay khi Nam sắp bị con chó đức tợp vào mông. Thì chợt không biết con mèo đen từ đâu lao ra chặn đầu con chó đức. Con chó thấy con mèo thì cũng dừng lại đánh hơi coi kẻ nào đang cản mũi mình. Con mèo đen giơ chân trước lên quơ vào không khí rồi kêu ré lên một tiếng, con chó đức không biết vì lí do gì mà chột dạ, quay đâu bỏ chạy kêu ăng ẳng. Huyền đứng đó ngỡ ngàng, cũng là lúc Nam chạy tới ôm chầm lấy Huyền khóc bù lu bù loa và kêu sợ. Con meo đen lúc này mới quay lại tiến về phía cây bàng với dáng đi tập tễnh. Huyền dỗ dành Nam rồi đưa em lền nhà, lúc cô quay xuống thì con mèo đen này đã ngồi ngay ngắn ở đó, mắt nó đảo một vòng trong quán như thể tìm kiếm Huyền vậy. Huyền thực sự cảm kích con mèo vì đã cứu em cô khỏi việc bị con chó to đùng tợp vào mông. Phương cầm một miếng thịt và tiến tới về phía con mèo đen, và như moi khi con mèo đen lại nghiêng đầu chăm chú nhìn Huyền đang tiến dần tới nó. Huyền từ từ ngồi xuống trước mặt con mèo đen, nhưng lần này không hiểu vì sao cô ta không đặt miếng thịt xuống đất, mà Huyền ngửa tay ra với miếng thịt trên lòng bàn tay đưa về phía con mèo đen và nói:

- Chị cám ơn miu miu, miu miu ăn đi nè…

Như một chuyện lạ, con meo đen đánh hơi miếng thịt trên tay Huyền, thế rồi nó ăn ngấu nghiến miếng thịt trên tay cô, sau đó nó còn liếm như thể đói lắm. Huyền hiểu ý, hóa ra con mèo này không chịu ăn thức ăn dưới đất, Cô đứng lên vui vẻ nói: 

- Miu miu đợi chị tí ha.

Thế rồi Huyền chạy vô nhà lấy hai cái bát cũ ra, một bát cô lấy ít cơm nguội trộn với thịt bò tái, còn bát kia Huyền đổ nước sạch vào. Huyền mang cả hai bát ra đặt trước mặt con mèo, chỉ thấy nó ăn uống ngấu nghiến. Huyền ngồi nhìn nó ăn uống và gãi đầu nó. Con mèo đen này sau khi ăn uống no nê thì nó để cho Huyền gãi đầu, gãi cổ, còn nó thì kêu lên những tiếng “gru gru” dễ chịu. Thế rồi Huyền móc trong túi ra một miếng gạc ý tế mỏng, cô cầm lấy cái chân trước bị thương của nó và nói:

- Miu miu ngoan cho chị coi nhé.

Đây quả đúng là không phải một con mèo đen bình thường, nó ngồi ngăy ngắn trên hai chi sau và để cho Huyền cầm chân trước lên coi. Huyền thấy vết rách trên chân trước của nó cũng không sâu lắm, thế rồi cô lấy miếng gạc bó tạm vào cái chân đó cho con mèo đen. Huyền băng bó xong, còn mèo đen này kêu lên những tiếng meo meo rất dễ thương, thế rồi nó cũng cọ đầu vào người Huyền. Con đang vuốt ve con mèo đen, chợt có mấy đứa nhóc ở trong phố chạy tới ném mấy viên đá nhỏ vô con mèo và hét lên:

- Chị Huyền cẩn thận.

Chỉ thấy con mèo đen kêu lên mấy tiếng rồi nó chạy mất, Huyền còn đang ngỡ ngàng, thế rồi cô ta đứng lên quát giọng giận dữ:

- Mấy nhóc lại làm cái trò quỷ gì thế?!

Một đứa nói:

- Chị đừng có lại gần nó, nó là con mèo đen chuyên mang lại rủi ro đó.

Huyền nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đó nói:

- Cái gì cơ?

Nhưng ngay khi Huyền quay lại gọi thì đã không thấy chú mèo đen đó đâu rồi. 

Mấy hôm sau Huyền lại thấy con mèo đen đó đến ngồi dưới gốc cây bàng. Như thường lệ, cô ta lại mang đồ ăn ra cho nó, Huyền vuốt ve nhìn con mèo đen ăn và nói:

- Miu miu cho chị xin lỗi chuyện lần trước nha.

Còn mèo đang ăn chợt nó kêu lên một tiếng “meo” như thể tha lỗi cho Huyền vậy. Huyền để nó ăn rồi vào rửa tay giúp mẹ bê phở cho khách tiếp. Lúc đó trong quán có một bà khách ngồi ăn, bà này có mở một tiệm bán cà phê đầu phố cách nhà Huyền không xa lắm, nhìn thấy con mèo đen, bà ta vo giấy ăn rồi ném vào mặt nó nói:

- Đồ mèo đen bẩn thỉu, chuyên mang lại sui sẻo.

Còn mèo đen này không né, vẫn ngồi đó. Huyền nhìn thấy cảnh đó vội nói:

- Bác làm gì miu miu của cháu thế?

Bà khách ngơ ngác nhìn Huyền:

- Mèo nhà cháu nuôi à?

Huyền tiến tới bế con mèo đen lên và nói:

- Không ạ, nhưng nó mới đi lạc tới đây.

Thế rồi bà khách này nói:

- Cháu cẩn thận đó, người ta bảo mèo vào nhà là xui lắm đó, nhất là mèo đen nữa.

Con mèo đen nhưu hiểu ý bà khách nói, nó kêu ré lên về phía bà khách khiến bà ta rùng mình hết hồn. Thế rồi chợt một nhân viên làm tại quán cà phê của bà khách chạy hồng hộc tới nói:

- Bà chủ! Bà chủ về mau đi …. Dân phòng … Dân phòng đang thu hết bàn ghế của mình trên vỉa hè kìa.

Bà khách này mặt tái mét, vội chạy về lo liệu. Nhưng đi ngang qua Huyền và con mèo đen, bà ta buông cho một câu:

- Đúng là đồ mèo đen sui sẻo mà.

Đợi cho bà khác đi khỏi, Huyền nâng con mèo lên ngang mặt và nói:

- Cho đáng đời, ai bảo dám nói miu miu đáng yêu của chị cơ ha?

Con mèo đen như hiểu ý, cũng kêu lên mấy tiếng “meo, meo” như thể tán thành. Thế rồi Huyền nói tiếp:

- Từ giờ chị sẽ gọi miu miu của chị là hắc nguyệt nhé, chịu không?

Thế rồi Huyền đưa con mèo lên xát mặt mình, lấy mũi mình kì kì vào mũi nó. Con hặc nguyệt cũng thè cái lưỡi ran rát của mình ra liếm lên mũi Huyền, hai người đùa giỡn với nhau vui vẻ, thế rồi Huyền đặt hắc nguyệt xuống để vào phụ giúp mẹ bán hàng. Như mọi lần, con hắc nguyệt vẫn ngồi đó ngoan ngoãn và nhìn Huyền làm việc. Liệu hắc nguyệt có thực sự là linh miêu trong truyền thuyết dân gian? Liệu hắc nguyệt có mang lại rủi ro cho Huyền?

 —hồi 2: người của cõi khac.


Và cũng không biết kể từ khi nào, hắc nguyệt đã bước vào cuộc sống hàng ngày của Huyền. Cứ mỗi lần không thấy hắc nguyệt ngồi dưới gốc cây bàng, là cả hôm đó cô lại thấy thiếu thiếu cái gì đó. Biết chắc rằng bố mẹ mình sẽ không đồng ý cho mình nuôi thú vật đâu. Nên Huyền cũng giấu tiệt cái chuyện muốn nuôi hắc nguyệt. Buồng của Huyền nằm trên tầng ba cạnh cái ban công lớn để trồng cây và phơi quần áo. Đêm hôm đó, Huyền đang nằm ôm cái laptop đọc truyện ma Bên Kia Của Sự Sống, đến đoạn gay cấn, Huyền có cảm giác như căn phòng trở nên lạnh hẳn, thế rồi da gà khắp người cô nổi lên. Huyền đảo mắt theo những dòng chữ, chợt một tiếng “két” inh tai nho nhỏ phát ra khiến cô rùng mình. Huyền nhìn quanh buồng thì tuyệt đối không thấy ai, nhưng rồi khi cô nhìn lên cái cửa sổ ở cạnh bàn học nhìn ra phía ban công, Huyền rùng mình sợ hãi khi thấy hai con mắt sáng trưng đang nhìn về phía cô. Lúc Huyền kịp định thần lại thì nhận ra đó là hắc nguyệt đang ngồi bên thành cửa sổ lấy chân trước cào nhẹ lên cái cửa kính. Huyền đặt laptop lên giường, cô tiến lại mở cửa sổ rồi bế hắc nguyệt vào, Huyền mắng yêu:

- Cục cưng làm chị hết hồn à.

Thế rồi Huyền đặt hặc nguyệt lên giường rồi lại cầm laptop lên đọc truyện tiếp. Hắc nguyệt lúc này mới tự động chèo vào lòng Huyền nằm cuộn tròn lại, còn mắt thì hướng nhìn cái màn hình laptop. Huyền thấy vậy thì lấy tay gãi đầu hắc nguyệt và nói:

- Cục cưng muốn đọc truyện ma không? chị đọc cho cưng nghe nha?

Hắc nguyệt nằm gọn trong lòng Huyền giãn hai chi trước rồi kêu lên một tiếng “meo” đáng yêu. Huyền cho đó là câu trả lời có của hắc nguyệt, thế rôi Huyền dùng cái giọng đọc ngọt ngào và âu yếm của mình đọc truyện ma cho hắc nguyệt nghe, và truyện mà Huyền đọc cho hắc nguyệt nghe có tựa đề “ Hãy Thử Nếu Bạn Đủ Can Đảm/ Cách 5: Ai Là Người Chơi Cuối Cùng”.

Sáng sớm hôm sau, khi Huyền dậy chuẩn bị xuống nhà giúp mẹ dọn hàng cũng là lúc hắc nguyệt dậy theo và nhẩy ra ngoài sân thượng biến mất. Tối hôm đó, khách vào ăn vẫn lai rai, thế nên Huyền tiến tới trước cây bàng, nơi mà hắc nguyệt vẫn thường ngồi nhìn cô làm việc, Huyền nói giọng nhẹ nhàng:

- Cục cưng muốn đi dạo phố với chị không?

Hắc nguyệt đứng lên duỗi hai chi trước và hai chi sau như thể tán thành và muốn đi một vòng quanh phố với cô. Huyền bế hắc nguyệt lên, ôm vào lòng và dạo bước, vốn biết là đêm hôm đi lại một mình rất là nguy hiểm, nhưng Huyền nghĩ rằng chỉ đi dọc quanh phô thôi nên chắc sẽ không sao, và hơn nữa cô còn có hắc nguyệt đi cùng mình nên chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Đường phố Hà Nội về đêm thật là yên tĩnh đến lạ thường, nhất là những khu phố vắng vẻ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng động cơ xe máy phóng từ xa lại. Và những người phóng xe ngang qua Huyền và hắc nguyệt, ai ai cũng phải quay đầu lại nhìn, đêm hôm thế này không biết tại sao lại có một cô bé ôm một con mèo đen đi lại cơ chứ? Và cứ sau khi mỗi chiếc xe máy biến mất khỏi con đường vắng, mọi thứ lại trở nên vắng lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng chuyện trò, cãi vã chí chóe của những chú ve trên cây trong những cái đêm hè oi bức. Đi đến cuối phố, Huyền ôm hắc nguyệt trong lòng rồi nói:

- Chị em mình quay về nha.

Thế rồi Huyền ôm hắc nguyệt tiến bước quay lại cửa hàng. Đi được một quãng, chợt từ phía xa xa, Huyền nhìn thấy hình như có một người đang đi cùng chiều với mình. Điều lạ là tại sao lúc nãy đi thì không thấy mà bây giờ mới thây, Huyền bế con hắc nguyệt rảo bước nhanh tiến lại gần người đó. Càng tiến lại gần người đó, Huyền có cái cảm giác lành lạnh bất thường, rõ ràng lúc này còn đang nóng đến toát mồ hôi mà sao bây giờ đã se se lạnh. Huyền bước tới gần hơn nữa cho đến khi chỉ còn cách người này có tầm mười bước, Huyền nhận ra đây là một bà lão, dáng người khom khom, mặc một chiếc quần nâu và một cái áo bà ba. Bà cụ đi từng bước chậm rãi, một tay chống gậy, một tay cầm quạt thì vắt ra sau lưng, dáng đi chậm rãi và thong thả lắm. Huyền rảo bước cho đến khi đã đi ngang hàng với bà cụ, Huyền khẽ hỏi:

- Bà ơi, đêm hôm thế này rồi bà còn đi đâu thế ạ?

Bà cụ này không nói gì, chợt bà ta đứng lại. Huyền cũng hơi ngỡ ngàng, thế rồi cô cũng dừng chân lại. Lúc này đây con hắc nguyệt đang được Huyền ôm kêu lên những tiếng “meo” khe khẽ nghe rợn tóc gáy vô cùng. Huyền còn có cảm giác như lông của con hắc nguyệt đang dựng đứng và đâm vào tay của cô tựa như ngàn mũi kim vậy. Bà cụ từ từ quay mặt lên nhìn Huyền, Huyền vừa nhìn thấy khuôn mặt bà cụ thì cô rùng mình, mặt bà cụ xanh xao đến phát gớm, một khuôn mặt già nua nhăn nheo, môi trắng bệch với hai con mắt đã đục mờ. Huyền vội đáp:

- Cháu xin lỗi.

Thế rồi cô cúi đầu, ôm con hắc nguyệt rảo bước thật nhanh về nhà. Vừa đi Huyền vừa quay đầu lại nhìn thì thấy rõ ràng bà cụ vẫn đứng đó nhìn theo cô và con hắc nguyệt. Huyền đầu ngước nhìn bà cụ, chân vẫn bước đi, tay ôm con hắc nguyệt, cô ta nghĩ thầm trong đầu “Sao bà cụ đó mang lại cho mình cái cảm giác rờn rợn ta?”. Còn đang mải suy nghĩ, chợt Huyền húc phải một ai đó, làm cô tý nữa ngã ngửa, Huyền quay mặt lại nhìn và nói:

- Ai đi đứng …

Nhưng cô chưa kịp dứt câu thì trước mặt Huyền là một anh bộ đội trẻ, anh ta mặc một bộ quân phục cũ kĩ, rách nát, và có phần cháy xém. Huyền lại một lần nữa nghe thấy con hắc nguyệt kêu lên những tiếng “meo” rợn người, thế rồi lông con hắc nguyệt lại một lần nữa dựng đứng lên. Lần này Huyền có cảm giác như một viên nước đá chạy dọc sống lưng, toàn thân lông gà dựng đứng. Cái khuôn mặt của anh bộ đội này cũng xanh xao đến lạ thường, mặt còn lấm lem máu, đầu tóc rối bời. Huyền run rẩy cúi đầu, ômg chặt con hắc nguyệt vào người, thế rồi cô chạy một mạch về nhà, mặc cho con hắc nguyệt cứ kêu từng tiếng rên rỉ đến lạnh gáy. Khi đã đứng trước cửa nhà mình, Huyền mới đủ can đảm quay đầu lại nhìn, nhưng không có một ai cả, con đường trống trơn. Huyền đặt con hắc nguyệt xuống đất và hỏi nó:

- Những người đó là ai vậy nhỉ, cưng biết không?

Con hắc nguyệt được Huyền thả xuống đât, nó quay đầu về phía con đường lúc nãy và kêu lên những tiếng kêu ghê rợn. Huyền nghe xong mà nổi da gà, thế rồi cô ngồi xuống vuốt ve con hắc nguyệt và nói:

- Ngoan nào cưng, có chuyện gì vậy?

Phải mất một lúc con hắc nguyệt mới chịu im lặng và quay lại ngồi dưới gốc cây bàng như mọi khi. Huyền thì sau đó cũng đứng lên vào nhà giúp mẹ và anh chị dọn dẹp, vừa dọn cô vừa nghĩ lại những người mình gặp lúc nãy, chợt Huyền như nhớ lại cái truyện mà mà mình đọc tối qua, cô tự hỏi tròng đầu “không lẽ vừa nãy mình gặp ma?”

Sáng hôm sau trong lúc rảnh rỗi, Huyền chạy qua nhà đứa bạn cùng phố chơi. Huyền kể cho con bạn mình nghe về việc đêm qua, con bạn Huyền cười ngặt nghẽo và nói là Huyền chỉ khéo thần hồn nát thần tính. Cho dù Huyền có nói thế nào đi chăng nữa, con bạn cũng không tin. Đến lúc đi xuống nhà ra về, Huyền có đi ngang qua bàn thờ nhà con nhỏ bạn, không hiểu tại sao Huyền chợt ngước mắt lên bàn thờ. Cô rùng mình đứng sững người, cái ảnh bà cụ trên đó chính là cái bà cụ mà đêm qua cô ta gặp, vẫn cái nét mặt đó, vẫn cái áo đó. Thấy Huyền đứng sững lại, con bạn hỏi:

- Sao zậy bà?

Huyền quay qua hỏi nhỏ bạn giọng run run:

- Người trong ảnh là ai thế?

Còn nhỏ bạn nhìn lên rồi nó đáp:

- À, bà ngoại tui, mất cách đây mấy năm rồi. Sao thế?

Huyền quay qua nói:

- Bà ngoại bà chống gậy đúng không?

Con nhỏ mặt ngơ ngác hỏi:

- Ủa, sao biết hay zậy?

Huyền nhìn nó nói giọng nghiêm nghị:

- Người mà tui gặp hôm qua chính là bà ngoại bà đó, còn có một anh bộ đội nữa cơ.

Con bạn Huyền nghe xong chợt mặt nó cũng nghiêm nghị hẳn, thế rồi nó cười phá lên, rồi đẩy Huyền đi và nói:

- Nói tào lao quá bà, về giúp mẹ đi kìa.

Huyền còn muốn nói nữa những cũng đàng thôi đi vội về. Huyền về giúp mẹ, và cũng tiện thể mang đồ ăn trưa ra cho hắc nguyệt luôn. Huyền ngồi nhìn con hắc nguyệt ăn, cô nói:

- Cục cưng à, có đúng là hôm qua chị gặp ma không? có đúng em là con mèo đen như trong truyện nói, con mèo đen mà có thể khiến cho chị nhìn thấy ma không?

Như một sự lạ, con hắc nguyệt ngừng ăn, nó ngửng lên nhìn thẳng vào mắt của Huyền. Con hắc nguyệt liếm mép rồi nó kêu “meo” một tiếng như thể đáp trả lời lại cho câu hỏi của Huyền, sau đó nó tiếp tục ăn. Huyền lại ngồi lặng lẽ nhìn nó ăn, cô đưa tay lên vuốt ve nó, trong lòng ước ao rằng mình có thể hiểu được ngôn ngữ của con hắc nguyệt, và hơn nữa, Huyền ước gì bản thân mình có thể biết hết được những điều bí ẩn về những con mèo có linh tánh, hay như những con linh miêu khác như con hắc nguyệt nà

hồi 3: cõi sống hay cõi chết.

Thời đại công nghệ phát triển, việc Huyền lên mạng tìm kiếm thông tin về linh miêu không có gì là khó cả, chỉ có điều liệu những thông tin đó là có đáng tin cậy hay không mà thôi. Do vẫn còn đang là mùa hè, nên Huyền có khá nhiều thời gian rảng rỗi sau khi giúp đỡ mẹ mình. Đã mấy tối liền, Huyền liên tục lên mạng và gõ vào hai chữ “linh miêu” và đọc vô số những tin tức, tiêu đề, và câu hỏi bao quanh con vật tâm linh này. Và cũng như mọi khi, con hặc nguyệt đều nằm ngoan ngoãn trong lòng của Huyền, thỉnh thoảng Huyền lại vuốt ve con hắc nguyệt và nói:

- Coi nè, người ta đang nói về cục cưng của chị đó.

Dù đã đọc được rất nhiều thông tin trên mạng mà người ta bàn bạc về linh miêu, hay như mèo đen. Nhưng Huyền vẫn không hoàn toàn tin hẳn vào việc linh miêu thường xuất hiện dưới hình hài một con meo đen, và nó có thể chỉ đường dẫn lối cho oan hồn quay trở về với cõi sống được. Thay vì lần mò trên mạng cuối cùng Huyền đã tìm đến một người mà cô cho là có thể giải đáp cái thắc mắc của cô hiện giờ. Huyền vào trang web “Bên Kia Của Sự Sống”, cô post lên wall:

“Hưng cho mình hỏi cái, Hưng nghĩ sao về vấn đề mèo đen? Hay nói cách khác là ý kiến của Hưng về linh miêu là sao? Hưng có tin đó là thật hay không?” – Posted by Nguyễn Phương Huyền.

“Linh miêu nếu mình nhớ không nhầm thì nó không còn nằm ở vấn đề chỉ là lời đồn đại. Chắc hẳn Huyền cũng biết rằng có nhiều chuyện mà người thời này vẫn kể cho nhau về những con linh miêu dưới dạng mèo đen. Về cá nhân ý kiến của mình, con người có thể thành tiên thành phật được, thì chắc chắn động vật cao cấp như ngũ cầm súc cũng có thể trở thành thần thánh hay như ma quỷ vậy. Nói về linh miêu, mình có nhớ không nhầm thì đã từng đọc ở đâu, không phải là ở Việt Nam, có lẽ là Ai Cập, từ ngày xưa người ta quan niệm rằng mèo là con vật canh giữ cánh cửa giữa cõi sống và cói chết. Có thể không chỉ là vậy, vì ở Việt Nam ta, mèo đen, hay như linh miêu, không chỉ đơn thuần là canh giữ cửa không, mà nó còn có thể dẫn oan hồn từ cái thế giới bên kia trở về. Vậy cho nên, mình tin rằng linh miêu không phải là một loại ma quỷ gì như cha ông ta thường nói, mà linh miêu nên được coi là thần thú, một con vật mà có thể cho oan hồn quay về với cõi sống để mà thực hiện nốt cái ý nguyện chưa dứt của họ lúc còn sống.” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“Hihihi, cám ơn Hưng nhiều nha. Nhưng giả sử nếu như linh miêu là một con vật nuôi, liệu linh miêu có bao giờ dẫn oan hồn về để hãm hại lại chính chú nhân của nó không?” – Posted by Nguyễn Phương Huyền.

“Đừng nói là Huyền đang nuôi linh miêu nhé :))” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“I am jut saying -.-…” – Posted by Nguyễn Phương Huyền.[Huyền chỉ nói thế thôi mà]

“Hưng đùa chút thôi mà, theo như Hưng thì chuyện đó là không thể. Trừ khi chủ nhân đối sử với nó không tốt thì có lẽ, nhưng theo Hưng, thường thường con người ta chết là do tiếp xúc với cả người cõi âm. Huyền nên hiểu âm dương đối nhau, người sống mang khí dương, còn người âm họ mang khí âm. Nếu như thể trạng của người sống không tốt, thì họ sẽ bị khí âm lấn lướt, khi dương từ từ tiêu tan, dẫn đến chết mà thôi. Nhưng luôn nhớ rằng đó chỉ là ý kiến của bản thân Hưng, nên đừng nghĩ rằng mọi việc sẽ phải như thế nhé .” – Posted by Hoffman Hưng Thế Nguyễn.

“Ok, cám ơn Hưng nhiều nha” – Posted by Nguyễn Phương Huyền.

Sau cuộc đối thoại, Huyền đóng laptop lại và quyết định đi ngủ. Cô nằm trên giường với con hắc nguyệt nằm ngay bên cạnh. Huyền đưa tay lên vuốt ve con hắc nguyệt, nhưng có lẽ nó đã ngủ rồi nên không thấy phản hồi gì cả. Huyền lúc này mới thì thầm với hắc nguyệt:

- Cưng à, cho dù cưng có phải là linh miêu hay không đi chăng nữa, thi chị vẫn mãi mãi thương cưng.

Sáng sớm hôm sau, cũng như thường ngày, Huyền dậy sớm để giúp mẹ dọn hàng, và cũng như cô, hắc nguyệt duỗi cả bốn chi rồi nhảy qua cửa sổ biến mất. Ngày hôm nay quả là lạ, vì Huyền không thấy con hắc nguyệt ngồi dưới gốc cây bàng như mọi khi nữa. Đã quá giờ ăn trưa của nó, rồi cả giờ ăn tối nữa, nhưng vẫn không thấy con hắc nguyệt đâu. Huyền có đi lòng vòng tìm kiếm quanh khu phố nhưng cô vẫn không thấy hắc nguyệt đâu cả. Nghĩ chắc con hắc nguyện chạy đi chơi đâu đó, Huyền dọn hàng xong cho mẹ rồi cũng lên giường ngủ luôn, nhưng cô không quên một điều, đó là vẫn luôn mở cửa sổ đế hắc nguyệt khi về có thể lên giường nằm ngủ bên cạnh cô được. Nhưng Huyền không dễ gì chìm vào giấc ngủ như mọi khi, Huyền nằm trên giường xoay qua xoay lại, tiếng ve bên ngoài kêu râm ran khiến cho Huyền càng rối bời hơn, “hắc nguyệt ơi, cưng đi đâu rồi?”

Huyền còn đang mải lo lắng cho hắc nguyệt chợt cô có cảm giác một cơn gió lạnh thổi vào phòng khiến cô phải rùng mình. Thế rồi Huyền kéo cái chăn mỏng lên đắp ngang người. Còn đang băn khoăn không biết tại sao lại có con gió lạnh như vậy thì chợt bên tai cô văng vẳng một tiếng hát nghe êm dịu mà buồn bã lắm. Huyền hơi rùng mình, cô nghe kĩ thì nhận ra đó là giọng một cô gái, nghe có vẻ gần lắm. Thế rồi khi Huyền nghe kĩ hơn nữa thì cô phát hiện ra cái tiếng hát đó phát ra từ ngoài ban công. Huyền run rẩy thò mặt lên nhìn qua cửa sổ và nghĩ “đang đêm rồi làm gì có ai ở ngoài ban công mà đứng hát chứ?”. Huyền hoảng hốt khi mà cô nhìn thấy một người gái mặc một bộ đồ ngủ trắng với mái tóc dài đang đứng ở ban công hướng mặt ra đường phố. Huyền nuốt nước bọt sợ hãi, thế rồi cô từ từ rời khỏi giường đứng dậy mở cửa thò mặt ra ngoài và nói giọng run rẩy:

- Xin lỗi… ai thế ạ?

Vừa dứt câu, người con gái trong bộ đồ ngủ trắng quay lại nhìn cô, do đứng cách mấy mét, trời lại tối, nên Huyền không thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô gái đó. Chỉ biết rằng cô gái đó ngừng hát, cô ta quay lại nhìn Huyền rất lâu, thế rồi cô gái trong bộ đồ ngủ mầu trắng đó trèo khỏi lan can và nhẩy xuống. Huyền hốt hoàng vội chạy lại coi, nhưng khi Huyền nhìn xuống thì không thấy xác của cô gái đâu. Huyền vô cùng ngỡ ngàng, cô lùi lại mấy bước khỏi cái lan can và cho rằng mình vừa mới nhìn lầm. Nhưng ngay khi Huyền vừa lùi lại mấy bước, cô có cảm giác như mình đụng phải một ai đó. Huyền quay phắt người lại đằng sau nhìn, nhưng không có ai cả, nguyên cái ban công trống trơn. Huyền thấy lạ là tại sao không có ai khác ngoài cô ở ngoài ban công nhưng cô luôn có cái cảm giác như có một ai nữa đang đứng ngay tại cái ban công này, đáng sợ hơn nữa, người đó còn đang nhìn cô chằm chằm. Cảm thấy không được an toàn ở ngoài ban công, Huyền quạy lại vô phòng, cô đóng cửa và chui lên giường đắp chăn, người run lên cầm cập. “hắc nguyệt ơi, em ở đâu, mau về bảo vệ chị đi.” Huyền nằm đó mong rằng hắc nguyệt sẽ sớm về bảo vệ mình. Nhưng ngay khi cô kịp định thần lại về vụ việc ngoài ban công, Huyền có cảm giác như cái giường mình đang nằm hơi rung lên. Thế rồi cô nghe những tiếng cộp cộp như có ai đang nằm dưới gầm giường vậy. Huyền run rẩy hé đầu ra nhìn chỗ sát gầm giường. Nhưng ngay khi cô kịp thò đầu xuống nhìn vô gầm dường thì có hai cánh tay trẻ con thò ra. Huyền hốt hoảng hét lên be bé thế rồi cô tựa vào tường ngồi thở hổn hển. Từ dưới gầm giường từ từ chui ra một thằng nhóc cởi trần mặc mỗi một cái quần đùi. Thằng bé này đầu tóc cũng rối bời, người ngợm bẩn thỉu, và còn lấm lem máu nữa. Thằng nhóc quay lại nhìn Huyền, cô đưa tay lên miệng như giấu đi sự sợ hãi khi mà cái khuyên mặt của thằng nhóc đáng sợ vô cùng. 

Còn đang kinh hãi trước cái khuôn mặt của thằng nhóc đó, thì chợt một tiếng mèo kêu vọng lại khiến cho Huyền rùng mình rợn tóc gáy. Huyền nhìn về phía cửa sổ thì thấy con hắc nguyệt ngồi đó từ lúc nào, nó kêu lên những tiếng meo meo nghe sợ hãi vô cùng. Huyền nhìn hắc nguyệt nói nhỏ “hắc nguyệt…”. Thế rồi thằng nhóc này tiến tới bàn học, nó đưa tay lên vuốt ve hắc nguyệt, quả nhiên hắc nguyệt im lặng hẳn. Thế rồi thằng nhóc đó nhấc con hặc nguyệt đặt lại bên cạnh Huyền trên giường trước sự ngỡ ngàng và kinh hãi của cô. Con hắc nguyệt tiến tới bên cạnh Huyền, nó cố kạ mình vào chân Huyền, còn cô ta thì không rời mắt khỏi thằng bé. Thằng bé với gương mặt đáng sợ đứng đó một lúc nữa, thế rồi nó biến mất chỉ trong một cái chớp mắt. Cả đêm đó Huyền không hề chợp mắt tí nào, cô chỉ ngồi trên giường và nhìn hắc nguyệt với một ánh mắt sợ hãi. Con hắc nguyệt cũng vậy, nó ngồi đó nhìn Huyền, hai người lại một lần nữa mắt đối mắt, nhưng có lẽ lần này, trong đầu Huyền chỉ con một câu hỏi duy nhất “hắc nguyệt ơi, em là ai thế?” 

Đến sáng, Huyền cố gắng tỏ ra bình thường, cô lại xuống dọn hàng cho mẹ, còn con hắc nguyệt lại nhẩy ra ngoài ban công và mất hút. Có lẽ sau cái sự việc hôm qua, Huyền đã bắt đầu có cái cảm giác sợ con hắc nguyệt. Trưa hôm đó, Huyền đang ngồi cạnh chỗ mẹ nấu phở, cô không còn thấy con hắc nguyệt ngồi trước gốc cây bàng như mọi khi, nhưng Huyền cũng chẳng quan tâm nữa, vì Huyền bắt đầu có cái ý nghĩ rằng chính con hắc nguyệt đã dẫn oan hồn về để dọa nạt cô. Do cả đêm không ngủ, nên ngồi cạnh mẹ mà Huyền cứ díp hết cả mắt lại. Chợt Huyền nhìn thấy một người mẹ đang bế một đứa nhóc, quần áo rách rưới tiến lại gần chỗ mẹ cô nấu phở. Huyền nghĩ chắc là hai mẹ con ăn mày, nhìn mặt đứa nhóc tội nghiệp quá, hai mẹ con cứ đứng đó mà nhìn chằm chằm vào bát thịt bò sống. Huyền tính đứng lên móc một ít tiền lẻ ra bố thí, thì chợt cô sững sờ khi mà nhìn thấy người mẹ ăn xin tội nghiệp này vốc tay vào bát thịt bò sống bốc lên ăn lia lịa, người mẹ còn đút cho cả đứa nhỏ đang bế ăn nữa, hai mẹ con đứng đó ăn ngấu nghiến như chết đói vậy. Huyền đứng dậy quát lớn:

- Sao cô lại cho đứa nhỏ ăn thịt sống?/

Mẹ Huyền thấy con gái mình tự nhiên đứng lên quát mắng vội hỏi:

- Huyền. Con nói cái gì thế?

Huyền quay qua mẹ:

- Người đàn bà này cho con bà ta ăn thịt bò sống.

Mẹ Huyền mặt ngơ ngác hỏi:

- Con nói ai cơ?

Huyền vừa định quay lại chỉ người mẹ ăn mày và đứa con thì không thấy ai cả, Huyền nhìn quanh ngoài đường, rõ ràng vừa mới nãy có người mẹ ăn mày đứng bốc thịt sống đút cho đứa con ngay trước mặt mình cơ mà? Huyền phân vân với mẹ mình mãi, nhưng mẹ Huyền không tin, nghĩ là Huyên ốm nên bắt Huyền lên nhà nghỉ ngơi. Huyền có hơi bực mình vì mẹ không tin, nhưng cô cũng không trách mẹ mình, vì cô nghĩ cái việc mình bị ma trêu thế này là do con hắc nguyệt cả. 

Tôi hôm đó Huyền đóng cửa sổ nằm trên giường, ngay khi cô vừa chuẩn bị chợp mắt thì tiếng con hặc nguyệt lại vang lên. Huyền nhìn ra cửa sổ thì thấy con hắc nguyệt đang ngồi ở bệ cửa sổ, đưa chi trước lên cào vào cửa như muốn Huyền cho vào. Huyền giận dữ mắng:

- Em đi đi, chị không muốn thấy em nữa.

Con hắc nguyệt như hiểu được câu đó, nó thôi không cào cửa kính nữa, chỉ đứng ngoài nghiêng đầu nhìn Huyền và kêu lên những tiếng ‘meo meo” rất tủi thân. Huyền vờ như không nghe thấy, cô quay mặt vào tường rồi ngủ luôn từ lúc nào không biết. Về phần con hắc nguyệt, nó không hề bỏ đi, chỉ đứng ngoài nhìn Huyền ngủ trên giường, và cũng có lẽ, những thứ mà Huyền nhìn thấy hay như cảm nhận được không phải là do hắc nguyệt làm ra. Cũng có lẽ, Huyền cũng chỉ như bao người khác, bao người trần mắt thịt khác, không hiểu rõ về linh miêu, những đã vội đổ tội cho những con mèo đen như hắc nguyệt chẳng?

Sau buổi hôm đó, Huyền không còn cho hắc nguyệt ăn hay như vuốt ve âu yếm, thậm chí là không muốn cho hắc nguyệt vô phòng nữa. Con hắc nguyệt mặc dù bị Huyền đối sử như vậy, nó vẫn ban ngày thì ngồi dưới cây bàng nhìn Huyền làm việc, tối thì ngồi ở bệ cửa sổ nhìn Huyền ngủ. Mặc dù đã nhiều lần Huyền đuổi nó đi, nhưng con hắc nguyệt chỉ một lúc sau lại quay lại vị trí mọi khi. Với Huyền thì mọi việc có lẽ là không tốt đẹp gì hơn, trong lòng cô vẫn rất thương con hắc nguyệt. Nhưng có lẽ bây giờ Huyền không hề ghét nó, mà chỉ đơn giản là sợ, nhưng Huyền sợ cái gì? Huyền sợ nhìn thấy những oan hồn, sợ rằng như lời Hưng nói, cô sẽ bị khí âm lấn lướt, khí dương tiêu tan, chẳng mấy chốc mà cô sẽ sang thế giới bên kia mà thôi.

Huyền cứ nghĩ rằng chỉ cần không tiếp xúc với hắc nguyệt nữa là cô sẽ không nhìn thấy gì nữa. Nhưng có lẽ cô đã nhầm, việc cô ngừng tiếp xúc, chăm sóc con hắc nguyệt không giải quyết được vấn đề gì cả, cô vẫn hàng ngày nhìn thấy những người mà cô cho là oan hồn kể cả ngày lẫn đem, đủ loại tầng lớp, lớn bé, già trẻ, nam, nữ. Nhiều khi Huyền còn ngồi trong phòng khóc lóc, cô khóc vì hối hận bản thân mình đã không tin những gì mà các cụ nói, cô khóc vì từ giờ cô sẽ phải nhìn thấy những thứ mà cô không muốn thấy, và còn đáng lo ngại hơn nữa, Huyền khóc là vì cô lo sợ cái nghiệp này nó đã vận vào bản thân mình, có lẽ cô sẽ phải sống hết kiếp này mãi mãi nhìn thấy oan hồn. Nhưng liệu có thật rằng chính con hắc nguyệt đã khiến cho Huyền nhìn thấy được oan hồn? Liệu có đúng là dương khí của Huyền đang tiêu tan? Và liệu hắc nguyệt có thực sự là một con mèo đen đem lại xui xẻo cho cô

hồi 4: định mệnh hay duyên số.

Thời gian thấm thoát trôi qua, Huyền đã bắt đầu đi học lại, nhưng chỉ có điều, có lẽ cô đã không còn như trước nữa. Nói là không còn được như trước nữa là vì nhìn Huyền bây giờ xanh xao và gầy gò đi nhiều. Bố mẹ của Huyền thấy vậy thì rất lo lắng, đã cho cô uống đủ loại thuốc, đưa cô đi khắp các bệnh viện, gặp rất nhiều bác sĩ, nhưng cái kết luận cuối cùng mà họ đưa ra, đó là Huyền bị suy nhược cơ thể trầm trọng. Huyền thì càng ngày càng sợ hãi, vì bây giờ trong đầu cô càng chắc chắn hơn rằng dương khí trong cơ thể mình đang tan biến dần, và cái ngày mà cô qua thế giới bên kia cũng sắp tới. Cố gắng níu giữ lấy cái hy vọng sống sót, Huyền rất chăm lên chùa, cô ngồi nghe giảng kinh và tiếng gõ mõ, thả hồn vào làn khói hương thơm ngát với hy vọng khí dương của mình sẽ hồi phục. Nhưng thật đáng buồn thay, ngay cả khi Huyền lên chùa, cô cũng nhìn thấy những oan hồn, họ cũng mặc áo tăng ni phật tử, cũng chấp tay nghe giảng kinh như thường. Càm thấy quá đỗi tuyệt vọng, Huyền giờ bắt đầu có một suy nghĩ mới, đó là phàm làm người, thì khó mà cưỡng lại được ý trời. Bây giờ cứ mỗi lần gặp hắc nguyệt ngồi dưới gôc cây bàng hay như ngồi bên cạnh cửa sổ, Huyền chạy lại và cố ý xua đuổi con hắc nguyệt đi chỗ khác. Huyền khua tay khua chân, miệng la mắng nó nhưng trên khuôn mặt cô lại luôn tuôn rơi hai dòng lệ? Không lẽ cô khóc cho số phận của cô? Không lẽ cô khóc vì oán hận ông trời rằng tại sao cô ăn ở có đưc như thế, cô chăm sóc con hắc nguyệt như thế, mà con hắc nguyệt lại nỡ lòng hại cô cơ chứ? Thử hỏi như vậy có công bằng không? Còn con hắc nguyệt, mỗi lần bị Huyền tiến tới xua đuổi, nó giả bộ chạy đi nhưng lúc sau lại quay lại, có lẽ con hắc nguyệt này hiểu được rằng đằng sau cái thái độ giận dữ, đằng sau tiếng quát mắng xua đuổi, hay kể cả như đằng sau hai dòng nước mắt kia, thì thực chất trong sâu thẳm thâm tâm của Huyền, cô vẫn còn yêu thương nó nhiều lắm. Chỉ tiếc có một điều, con hắc nguyệt không nói được tiếng người, không thể nào giải thích cho cô được đầu đuôi ngọn ngành sự việc. 

Chiều hôm đó là một ngày mưa tầm tã, con hắc nguyệt ngồi dưới gốc cây bàng. Tuy nói là tán cây bàng dầy lắm, nhưng con hắc nguyệt vẫn bị mưa bắn làm cho ướt nhẹp, nhưng dường như nó không cảm thấy lạnh, nó ngồi đó lặng lẽ nhìn Huyền đang ngồi cạnh mẹ giáng người mệt mỏi. Huyền nhìn con hắc nguyệt ngồi dưới mưa, cô ta dường như không cầm lòng được khi thấy cục cưng của mình chịu lạnh dưới mưa. Một dòng lệ tuôn rơi trên má Huyền, thế rồi cô đứng lên vô nhà lấy một cái khăn tắm cũ ra. Huyền tiến tới đứng dưới mưa, con hắc nguyệt lại như ngày nào, nó nghiêng đầu nhìn Huyền và kêu lên một tiếng “meo” thật đáng yêu. Huyền choàng cái khăn tắm ra rồi ôm lấy nó vào lòng. Thế rồi cô bế nó vào trong nhà, Huyền ngồi xuống ghế và đặt con hắc nguyệt lên lòng, cô lấy khăn lau qua người cho nó, chỉ nghe thấy con hắc nguyệt kêu lên những tiếng “gru gru” dễ chịu. Mẹ Huyền thấy vậy thì nói:

- Mèo nhà ai mà xinh thế hả con?

Huyền quay qua nói:

- Nó đi lạc mẹ ạ?

Mẹ Huyền thấy con mình có vẻ quý con mèo này, với lại nghĩ nếu cho Huyền nuôi nó thì cô ta sẽ hồi phục được chăng? Mẹ Huyền nói giọng âu yếm:

- Nếu con thích nó như vậy. thì cứ giữ lại mà nuôi, nhưng nó phải ngoan đó nha, không được ăn vụng đâu đó?

Huyền quay qua nói với mẹ:

- Mẹ yên tâm … hắc nguyệt ngoan lắm…

Mẹ Huyền nói:

- Con gọi nó là hắc nguyệt à? Cái tên đẹp nhỉ.

Huyền mỉm cười rồi tiếp tục lau người cho hắc nguyệt. sau khi đã lau xong, Huyền đưa tay vuốt ve con hắc nguyệt, từng giọt nước mắt của cô tuôn rơi lên đôi bàn tay xanh xao gầy gộc. Con hắc nguyệt nằm trong lòng thấy vậy thì nó thè cái lưỡi ran rát của mình ra liếm những giọt nước mắt rơi trên tay Huyền như thể an ủi cô vậy. Ngay tại giờ phút này đây, Huyền như hiểu ra rằng mình nên cơ sự này không phải vì hắc nguyệt, mà chỉ là do ý trời. Nếu ông trời đã quyết số của cô sẽ phải tận, thì cô cũng không thể nào mà cưỡng lại được, chỉ có một con đường duy nhất là đón nhận cái chết từ từ tới mà thôi. Huyền càng nghĩ, cô càng trách bản thân mình đã không phải với hắc nguyệt, cô muốn bù đắp cho nó, muốn có được những giây phút hạnh phúc bên nó như ngày xưa, ít ra là để cô còn có những kỉ niệm đẹp trước khi chết. Huyền chợt nấc lên mấy tiếng khe khẽ, cô nói:

- Hắc nguyệt … cho chị… cho chị xin lỗi cưng nghen …

Con hắc nguyệt nằm trong lòng cô nghe thấy vậy thì nó ngửng đầu lên nhìn vào mắt Huyền, vẫn cái đôi mắt ngày nào, thế rồi nó kêu lên “meo meo” như thể nói rằng “chị không có lỗi gì đâu”. Huyền đang ngồi ôm con hắc nguyệt, chợt cố một ông lão đang ăn phở nói về phía cô:

- Còn mèo đen của cháu đẹp đó.

Cả hắc nguyệt và Huyền cùng hướng mặt nhìn về phía ông lão, thế rồi ông ta hỏi tiếp:

- Thế tên nó là gì hả cô bé?

Huyền lấy tay như có gạt đi nước mắt, cô mỉm cười đáp:

- Cháu cám ơn ông, nó tên là hắc nguyệt ạ.

Ông lão mỉm cười, thế rồi ông lão đưa tay về phía hắc nguyệt nói:

- Hắc nguyệt lại đây nào.

Như một sự lạ, con hắc nguyệt nhẩy khỏi lòng Huyền nó tiến lại về phía ông lão, thế rồi nó ngồi xuống hai chi sau thẳng lưng để ông lão xoa đầu. Quả là một chuyện khó tin, mèo mà cư sử y như chó vậy.Chớt ông lão ho lên mấy tiếng, Huyền vội đứng dậy đi lấy một ly trà nóng rồi cô kéo ghế lại ngồi cạnh ông lão, Huyền đưa ly trà cho ông lão và nói:

- Ông làm ly trà cho nó ấm ạ, ly này cháu mời ông.

Ông lão đón lấy ly trà và nói:

- Cám ôn cháu, cháu thật là tốt quá.

Thế rồi đột nhiên con hắc nguyệt lấy đà nhẩy lên ngồi vào lòng ông lão, Huyền thấy vậy vội mắng khẽ:

- Hắc nguyệt, em không được vô lễ.

Ông lão mỉm cười lấy tay vuốt ve con hắc nguyệt và nói:

- Không sao đâu cháu ạ, ông cũng thích mèo lắm.

Thế rồi ông lão nhìn Huyền nói:

- Người ta nói “tâm sanh tướng” không chỉ có ý là người xấu thì tướng mạo ác, còn người tốt thì tướng mạo hiền. Câu đó ngoài ra còn ám chỉ rằng nhìn vào tướng mạo của một người có thể biết được trạng thái người ta ra sao. Ông thấy dường như cháu không được khỏe đúng không?

Huyền vội đáp:

- Dạ, chả là cháu không được khỏe mấy bữa nay rồi ạ.

Ông lão đưa tay lên xoa cằm một lúc rồi ông ta nói tiếp:

- Cháu không được khỏe là vì trong tâm cháu không tĩnh. Tâm không tĩnh thì cơ thể không bao giờ được yên nghĩ, đầu óc luôn lo lắng một thứ gì đó khiến đến cơ thể suy nhược, sức khỏe yếu dần. Cháu có thể nói cho ông biết, tại sao tâm cháu không tĩnh được không?

Huyền nhìn ông lão buồn bã nói:

- Lý do cháu nói ra không dễ gì mà ông hay người khác tin được đâu ạ.

Ông lão nhìn Huyền, chợt vẻ mặt của ông ta trở nên vô cảm, ông lão nói:

- Ý cháu là việc nhìn thấy người của cõi âm đúng không?

Huyền nhìn ông lão ngơ ngác, thế rồi ông lão một tay vuốt ve con hắc nguyệt, tay kia cầm cốc trà ấm lên làm một ngụm rồi ông ta nói tiếp:

- Cháu phải hiểu rằng, quan niêm người chết phải xuống âm phủ vì đó là thế giới của họ là một sai lầm. Âm phủ do diêm vương cai quản phải hiểu rằng nó tựa như một nhà giam, chỉ giam giữ những kẻ khi sống làm điều gian ác, bạo tàn. Còn đối với những người tốt lành, khi chết đi, họ chỉ phải xuống âm phủ để ghi tên và nhận ngày đầu thài nếu được. Sau đó thì họ sẽ quay lại với cuộc sống bình thường của họ, ở cái thế giới này.

Huyền nghe ông lão nói vậy thì không hiểu gì cả, cô hỏi lại:

- Nhưng theo cháu biết, thì đây là thế giới của người sống cơ mà?

Ông lão nói:

- Thế nào là thế giới của người sống? cháu phải hiểu rằng, những gì cháu nhìn thấy, những gì cháu cảm nhận được từ thế giới này không hẳn nó là thế giới của người sống. Ví như căn nhà mà cháu đang ở, tiệm phở mà mẹ cháu lập ra. Liệu đối với người âm, đó có phải là nhà của cháu? Đây có phải là tiệm phở hay không? Những gì mà cháu nhìn thấy chỉ là một mặt của cái thế giới này thôi. Hay nói cách khác, trần thế là một nơi bao gồm hai thế giới, đó là cõi chết và cõi sống. Người sống đa phần chỉ có thể nhìn thấy được cái thế giới của họ, và người âm cũng vậy, họ sẽ chỉ nhìn thấy cái thế giới của họ mà thôi. Tuy nhiên, với một số trường hợp đặc biệt, người âm và người sống có thể nhìn thấy, hay như tiếp xúc và can thiệp vào thế giới của nhau. 

Huyền nghe xong thì thở dài, rồi cô nói giọng có pha lẫn chút buồn phiền:

- Biết là thế, nhưng cháu thấy dương khi của mình đang cạn kiệt, có lẽ cháu cũng sắp qua thế giới bên kia rồi.

Ông lao nhìn Huyền nói:

- Dương khí của cháu cạn kiệt?

Huyền nhìn ông lão giải thích thêm:

- Kể từ khi cháu tiếp xúc được với người âm, cháu bị âm khí của họ lấn lướt, dương khi của cháu tiêu tan nên mới dẫn đến suy nhược cơ thế. Cháu đã từng hy vọng rằng bản thân mình có thể hồi phục dương khí, những xem ra ý trời khó tránh, cháu chỉ tiếc rằng mình đã đối sử không phải với hắc nguyệt mà thôi. Cháu cứ nghĩ rằng hắc nguyệt là nguyên nhân cháu gặp người cõi âm, chính nó đã làm cho cháu tàn tã thế này. Nhưng giờ cháu hiểu rằng tất cả chì là ý trời mà thôi .

Ông lão tự nhiên đổi giọng:

- Thế nào là ý trời? không ai có lỗi cả. cháu ra nông nỗi này là chỉ do mình cháu mà thôi.

Huyền ngơ ngác nhìn ông lão, thế rồi ông ta nói tiếp:

- Con người trần thế có câu “hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con”, vậy tại sao không bao giờ họ hiểu rằng họ có được cuộc sống là do một tay thiên phụ và địa mẫu tạo ra, hai người đó nỡ lòng nào mà nhìn thấy tạo hóa do họ làm ra chịu khổ đau cơ chứ? Thứ hai, tất cả những gì mà con người phải vượt qua, đều là kết quả của việc họ tạo nên từ trước, cái định luật nhân quả của phật giáo đã quá rõ ràng, không lẽ con người ta đến bây giờ vẫn chưa sáng mắt? tại sao cứ mỗi lần gặp phải điều gì khó khăn, họ đều đổ cho ý trời là sao? Nếu quả thật đó là ý trời thì phàm phu tục tử sẽ không sống được đến ngày hôm nay đâu.

Huyền nghe ông lão nói mà trong lòng rồi bới, thế rồi ông ta nói tiếp:

- Thứ ba, linh miêu là thần thú dưới địa ngục, vị thần cái quản cánh cổng giữa cõi sống cái chết. Việc linh miêu đưa oạn hồn người chết quay về cõi sống để thực hiện nốt những tâm nguyện chưa dứt thì có gì là sai trái? Có gì là ma quỷ cơ chứ? Người sống xứng đáng có được một cơ hội thứ hai, vậy tại sao người âm họ không xứng đáng có được cơ hội như người sống? Thứ tư, cái gì mà khí âm lấn lướt khi dương? Cháu bị như ngày hôm nay không phải do ý trời, không phải do hắc nguyệt. mà là do bản thân cháu mà thôi!

Nghe đến đây chợt Huyền bật khóc, cô nấc lên những tiếng be bé, thế rồi có cãi:

- Nhưng cháu hỏi ông, tại sao cháu lại ra nông nỗi này kể từ ngày cháu tiếp xúc với người âm cơ chứ? 

Ông lão hạ giọng nói:

- Định mệnh và duyên số là hai trường hợp nghe thì có vẻ giống nhau, nhưng nếu hiểu bản chất thực sự của từng trường hợp thì nó lại hoàn toàn khác. Định mệnh, con người ta ám chỉ ý trời, nói lên những việc mà bắt buộc họ phải trải qua, đa phần là những trường hợp khó khăn, gian khó. Duyên số, cũng là ám chỉ ý trời cho những việc mà con người ta bắp gặp, tuy nhiên nó lại ám chỉ những việc khiến con người ta cảm thấy dễ chịu. Cháu chắc chắn đang nghĩ rằng, việc cháu yêu quý hắc nguyệt là do duyên số, còn việc cháu gặp người cõi âm và suy nhược cơ thể là định mệnh. Nhưng ông đảm báo với cháu rằng, việc gặp hắc nguyệt đúng là duyên số, chỉ có điều hai việc kia là bản thân cháu tự tạo nghiệp chướng cho mình mà thôi.

Huyền nấc lên nghẹn ngào nói:

- Nhưng … tại sao cơ ạ?

Ông lão nói:

- Khi con người ta cận kề cõi chết, dù cho bác sĩ có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không bằng được cái lý trí sống của bệnh nhân. Nếu bệnh nhân sợ sệt, buông xuôi không thiết sống nữa thì chắc chắn họ sẽ chết. Tuy nhiên với người nào mà lý trí sống cao, muốn được sống thì họ sẽ sống. Nói về cháu, cháu vì đọc quá nhiều điều sai lầm về linh miêu, nên khi cháu nhìn thấy người cõi âm, cháu đã có cái khái niệm rằng mình sắp chếp, sau đó là đổ lỗi cho con hắc nguyệt. Cháu nghĩ đi, có phải tất cả là do bản thân cháu mà ra không?

Huyền nghe xong điều đó thì như vỡ lẽ, cô thôi không khóc nữa chỉ nhìn hắc nguyệt với hai con mắt nhạt nhòa. Ông lão bế con hắc nguyệt đặt lên lòng Huyền và nói:

- Cháu sẽ không sao hết, chỉ cần tâm cháu tĩnh trở lại. Còn con hắc nguyệt này là một con mèo rất quý, cháu nên chăm sóc nó thật tốt. Vì chính nó sau này sẽ cứu cả nhân loại đó.

Nói rồi ông lão đứng lên giả tiền, Huyền nhìn theo ông lão nói:

- Cháu cám ơn ông ạ.

Ông lão quay lại nhìn Huyền, chỉ có điều là mặt ông ta vẫn không đổi sắc, ông ta nói:

- Ai cũng xứng đáng có được một cơ hội, nhưng chỉ có điều liệu người ta có đón nhận lấy cái cơ hội đó mà không thôi cháu ạ.

Giời đã tạnh mữa, từng cơn gió thổi qua mắt mẻ hắn. Huyền bế hắc nguyệt tiễn ông lão ra cửa. Ông lão quay lại vuốt ve con hắc nguyệt và nói với Huyền:

- Còn hai việc nữa, cháu không phải lo sợ gì với việc nhìn thấy người âm cả. Hãy giúp họ siêu thoát, ông tin là cháu làm được việc đó vì cháu là một cô gái tốt bụng và thông mình. Việc thứ hai là hãy hứa với ông dù có chuyện gì xảy ra, tuyệt đối không được bỏ rơi hắc nguyệt.

Huyền gật đầu nói:

- Cháu xin hứa ạ.

Thế rồi ông lão đi thẳng, Huyền nhìn ông lão đi xa dần, thế rồi chỉ sau một cái chớp mắt, ông lão cũng biến mất. Huyền đứng đó thẫn thờ, “không lẽ ông lão đó cũng là người cõi âm?” cô ta nghĩ trong đầu

hồi 5: linh miêu một sừng.

Sau cái ngày gặp ông lão kì lạ mà Huyền cho là oan hồn đó, cô đã có một lối suy nghĩ mới, tự tin hơn và không còn lo nghĩ gì nhiều về việc bản thân mình nhìn thấy người âm nữa. Huyền đã hồi phục sức khỏe hoàn toàn, ngoài ra, cô con hạnh phúc hơn bao giờ hết khi mà cô đã được bố mẹ đồng ý cho nuôi hắc nguyệt. Nhưng có lẽ người phải cám ơn hắc nguyệt nhiều nhất chính là mẹ của Huyền, vì bây giờ trong nhà, hắc nguyệt là dũng sĩ diệt chuột và gián. Hơn thế nữa, hắc nguyệt còn tỏ ra rất ngoan ngoãn và không ăn vụng bao giờ, khiến cho mẹ Huyền cũng yêu quý hắc nguyệt không kém gì Huyền. Nói về chuyện mèo đen vô nhà sẽ mang lại xui xẻo, nhưng có lẽ hắc nguyệt là một trường hợp ngoại lệ đặc biệt. Từ ngày nhận nuôi hắc nguyệt, công ty du lịch của bố Huyền làm ăn càng ngày càng khấm khá, và có nhiều mối làm ăn và quan hệ với nước ngoài, hơn thế nữa, bố Huyền còn được thăng chức lên làm trưởng phòng. Quán phở của mẹ Huyền thì càng ngày càng nổi tiếng, mới đây quán còn được nhận bằng khen do một cuộc thi quán ăn ngon Việt Nam. Bây giờ trong quán còn có rất đông khách du lịch đến từ trong ngoài nước để thưởng thức món phở ngon tuyệt của mẹ Huyền.

Cũng nhờ vào đó, mà giờ Huyền đã có cái hiểu đúng đắn hơn về con vật mà người đời vẫn sợ hãi, linh miêu. Những có một điều khiến cho Huyền băn khoăn, đó là mỗi khi nhớ tới lời ông lão nói hôm nào về việc giúp người cõi âm siêu thoát, điều đó Huyền vẫn không hiểu lắm. Huyền vẫn thường gặp hai mẹ con người ăn xin đứng bốc thịt sống ở quán như ngày nào. Cô bây giờ không còn sợ hãi hay ngơ ngác nữa, Huyền chỉ nhìn người mẹ gầy gò, rồi nhìn đứa con đáng thương, và cứ mỗi lần thấy hai mẹ con tới bốc thịt ăn, Huyền hai mắt lại nhạt nhòa. Huyền nghĩ rằng có lẽ lúc sống họ quá nghèo đói, chưa có được một bữa cơm no nào, nên để khi chết đi rồi vĩnh viễn làm ma đói. Nghĩ đến đây chợt Huyền nảy ra một ý nghĩ, thế rồi cô vô nhà lấy ra hai cái bát bé, một bát cô cho phở, thịt, hành và nước vào. Còn một bát cô để mấy miếng thịt gà luộc vô. Huyền vớ thêm một cây nhang tính mang đặt lại trước bàn thờ thổ địa. Chợt con hắc nguyệt từ đâu lao ra, nó quấn quanh chân Huyền một lúc rồi chạy lại chỗ gốc cây bàng ngày nào, kêu “meo meo” mấy tiếng về phía Huyền như có ý ra hiệu cho cô để đồ xuống đó. Huyền làm theo, cô đặt hai bát thức ăn xuống gốc cây bàng, sau đó thắp một nén nhang rồi cắm xuống gốc cây. Nhiều người đi qua lạ lẫm nhìn cô, mẹ cô hỏi thì Huyền bảo là cúng thần linh. Huyền đặt xong mọi thứ thì cô đứng đó chắp tay lằm rằm vái lạy một cái gì đó. Quả như Huyền dự tính, khi Huyền quay vào ngồi cạnh mẹ, cô nhìn thấy hai mẹ con ăn xin tội nghiệp ngồi dưới gốc cây bàng đó. Người mẹ cầm đũa lên ăn phở ngon lành, thỉnh thoảng lại đút cho cả đứa con những miếng thịt gà. Khi ăn xong xuôi, hai mẹ con đứng lên nhìn Huyền mỉm cười. Huyền cũng cười lại với hai mẹ con, chỉ thấy người mẹ ôm đứa con cúi đầu cảm tạ Huyền, sau đó bóng của hai người từ từ biến mất. Huyền thầm nghĩ trong lòng mình rằng bây giờ cả hai mẹ con đã có được một bữa ăn đàng hoàng và no nê, chắc họ đã đi siêu thoát rồi. Để cho đỡ phí, đợi đến lúc hương tàn, Huyền ăn cái bát phở con con đó, nhưng Huyền kinh hãi khi mà cái bát phở đậm đà thơm ngon lúc nào giờ đã thành một bát phở nhạt thếch và lạnh tanh. 

Tiếp đó là thằng nhỏ dưới gầm giường, Huyền có nhớ mẹ mình có kể rằng khu phố này ngày xưa bị quân Mỹ rải bom nên nhiều người chết oan lắm, cô ta thầm nghĩ trong đầu chắc chắn thằng nhóc là một trong những nạn nhân xấu số đó. Nhưng mà làm cách nào để thằng bé được siêu thoát bây giờ? Huyền suy nghĩ rất lâu, cô đoán rằng nếu thằng bé chui từ dưới gầm giường của mình ra, chắc lúc lính Mỹ rải bom, nó còn đang năm ngủ. Như nảy ra một ý nghĩ, Huyền phóng xe lên thẳng Lương Văn Can, mua một ít đồ chơi, sau đó tạt vào hàng bánh kẹo mua mấy bịch sữa và một ít bánh kẹo. Huyền nhớ rằng cứ sau mười hai giờ đêm, nếu cô còn thức thì sẽ nhìn thấy thằng bé chui từ dưới gầm giường ra, đi quanh phòng nghịch những thứ đồ của cô. Tối hôm đó, Huyền dọn dẹp lại cái bàn học của mình, sau đó cô bầy bánh, kẹo, sữa và đồ chơi trên bàn. Mỗi đầu bàn thắp hai cây nến. Đồng thời cô lấy một quả cam được cắm một nén hương đang cháy đặt vào chính giữa bàn. Sau đó Huyền tắt đèn lên giường vờ ngủ và đợi chuyện lạ xảy ra. Quả nhiên một lúc sau, Huyền lại nghe được cái tiếng lộc cộc của thằng nhỏ chui từ dưới gầm giường ra. Thằng nhỏ tiến lại phía bàn học của Huyền, nơi có bầy bánh kẹo và đồ chơi. Huyền nằm đó nhìn thắng bé bóc bánh kẹo ra ăn và chơi đồ chơi thích thú. Một lúc sau, con hắc nguyệt từ đâu chạy về, nó lại ngồi ở thềm cửa sổ ngay cạnh bàn học. Huyền vô cùng ngỡ ngàng khi thấy thằng bé bẻ một miếng bánh đưa cho con hắc nguyệt, con hắc nguyệt thấy được cho bánh cũng ăn ngon lành. Thế rồi thằng nhỏ này nhấc con hắc nguyệt lên quay mình nhìn Huyền, Huyền tuy nói là bây giờ không còn sợ cái việc nhìn thấy ma quỷ nữa, nhưng cái bộ mặt của thằng nhóc vẫn khiến Huyền có hơi rùng mình. Thằng nhỏ đặt con hắc nguyệt xuống bên cạnh Huyền. Huyền cũng ngồi dậy dón lấy con hắc nguyệt, cô ôm con hắc nguyệt vào lòng rồi nhìn thằng bé mỉm cười. Thằng bé tay cầm đồ chơi đứng đó nhìn Huyền, thế rồi trên khuôn mặt thằng bé nở một nụ cười rạng rỡ. Huyền cũng mỉm cười, thế rồi cô lấy hết can đảm, đưa tay lên xoa đầu thằng bé, chỉ thấy nó đứng đó một lục, rồi thằng bé dần dần tan biến. Lúc Huyền nhìn lại thì thấy hương trên bàn đã tàn lâu rồi, chỉ còn mấy ngọn nến là vẫn cháy leo lắt.

Và rồi cứ như thế, Huyền đã giúp cho không ít oan hồn được thanh thản, để yên lòng bước tiếp. Nói về người bộ đội Huyền gặp trên phố, đêm đó cô in bài báo nói về ngày giải phóng miền Nam ra và đút vào túi. Sau khi đã dọn dẹp giúp mẹ xong, Huyền lại bế hắc nguyệt và đi một vòng quanh khu phố. Quả như cô dự đoạn, lúc Huyền đi hết một vòng và đang trên đường quay về, cô lại bắt gặp anh bộ đội trẻ hôm nào, anh ta cứ nhìn ngang ngó dọc như thể bị lạc vậy. Huyền lấy hết can đảm tiến lại gần người lính trẻ này. Sau khi còn cách anh ta độ hai bước chân, cô đặt con con hặc nguyệt xuống và cất tiếng gọi khe khẽ:

- Anh ơi …

Người bộ đội quay đầu lại nhìn thẳng vào mặt Huyền, Huyền thì vẫn có hơi rùng mình, vì trên phố bây giờ tuyệt đối không có ai ngoài cô và oan hồn người bộ đội này ra cả. Thế rồi Huyền run rẩy rút tờ giấy mà cô in ra từ trước, mở ra và đưa cho anh bộ đội. Người lính trẻ đón lấy tờ giấy từ trong tay cô và bắt đầu đọc. tờ giấy nói về ngày giải phóng miền Nam, và ở cuối bài có một câu “Bắc Năm sum vầy”. Người lính đọc xong thì tuôn rơi nước mắt, thế rồi anh ta ôm chầm lấy Huyền, Huyền cũng ngờ ngàng đành vòng tay ôm lại anh ta, nhưng người cô run lên bần bật vì khắp người anh này tỏa ra cái khí lạnh thấu xương. Thế rồi anh ta đứng nghiêm chào Huyền theo kiểu cách của một quân nhân, Huyền cũng làm theo. Thế rồi người lính trẻ này chạy mãi, trên tay phất tờ giấy có ghi dòng “Bắc Nam sum vầy” tan biến dần trên con đường. Huyền đợi cho anh ta biến mất hẳn, mới bế con hắc nguyệt lên ôm vào lòng. Cô vừa đi về quán vừa nghĩ “quả là có những người lính trẻ hết lòng vì đất nước, cho dù đã sang cái thế giới bên kia rồi, họ vẫn luôn một lòng một dạ quan tâm tới an nguy của tổ quốc”.

Thế còn cái vong người cô gái trẻ thì sao? Huyền làm thế nào để giúp cho cô ta siêu thoát được đây? Huyền có nhớ rằng lời bài hát của oan hồn người phụ nữ này rất quen thuộc, và dựa vào lời bài hát, Huyền có thể suy luận rằng cô gái này thất tình dẫn đến tự tử. Thêm vào đó, cái việc mà cô ta cứ làm đi làm lại cái việc nhảy lầu tự vẫn có lẽ là vì không một ai biết cô gái chết vì lí do gì, không một ai hiểu được tâm trạng thực sự của cô lúc đó. Như nảy ra một ý nghĩ, Huyền vội lên mạng tìm ngay bài “đừng bỏ em một mình” của nhạc sĩ Phạm Duy. Huyền tải bài hát đó xuống và cô chỉ còn đợi đến tối, đến cái lúc mà vong hồn người con gái lại xuất hiện, lại nhảy lầu. Lúc đó là gần ba giờ sáng, Huyền đang ngủ thì cô lại nghe thấy một giọng hát buồn bã vảng vất từ ngoài lan cạn vọng vào. Huyền như nhận ra đó là oan hồn người phụ nữ, cô vội chui ra khỏi giường tay với cái điện thoại di động đã có sẵn bàu hát ở trong đó. Huyền khẽ mở cửa rồi tiến tới về phía oan hồn người phụ nữ trẻ. Huyền càng tiến lại gần người phụ nữ trẻ này, cô càng có cảm giác lạnh lẽo, lông gà dựng đứng, thế rồi cái cảm giác như có nhiều con mắt đang nhìn về mình lại xuất hiện. Chợt người phụ nữ dừng hát, cô ta quay lại nhìn Huyền, luc đó hai người cách nhau có tầm năm bước chân. Huyền bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ này, cô ta còn quá trẻ, chắc chết lúc mới có tầm hai mấy, khuôn mặt thật là xinh xắn quá. Thế rồi như nhớ ra, Huyền cầm điện thoại lên, bật bài hát đó và hướng về phía oan hồn người phụ nữa trẻ, tiếng nhát từ chiếc điện thoại bắt đầu phát ra: 
Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
trời lạnh quá trời lạnh quá 
sao đành bỏ em một mình 

Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
chiều lộng gió chiều lộng gió 
sao anh đành bỏ em 

Lời nào đó lời nào đó 
tiếng ân tình hay tiếng cầu kinh 
nhạc nào đó nhạc nào đó 
nhạc gọi người hay nhạc gọi hồn 

Đừng lặng thinh đừng lặng thinh 
với tiếng chày tiếng búa nện đinh 
đừng tỏa hương đừng tỏa hương 
khói hương vàng che khuất người thương 

Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
đường về nghĩa trang mông mênh 
đừng bỏ em 

Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
đường về nghĩa trang lênh dênh 
đừng bỏ em 

Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
cùng một lũ cùng một lũ côn trùng 
rỉa rúc thân hình 

Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
một mồ trinh chênh vênh 
chờ cỏ xanh 

Đừng bỏ em một mình 
đừng bỏ em một mình 
vài ngàn đời sau nữa 
vài ngàn đời sau nữa 
vài ngàn đời sau nữa 
ai mái tóc còn xanh

Tiếng nhạc với tiếng hát phát ra như lan tỏa khắp cái ban công. Kì lạ thay, khi lời bài hát cất lên cũng là lúc mà Huyền không còn cái cảm giác sợ hãi, không còn cái cảm giấc bị những con mắt nhìn chằm chằm nữa. Thế rồi Huyền để ý thấy oan hồn người con gái trẻ tuổi này đột nhiên quỳ gục người xuống, thế rồi cô ta ôm mặt khóc nức nở. Cái tiếng khóc đó quện lẫn với tiếng nhạc buồn khiến cho Huyền hai mắt cũng nhạt nhào dần. Thế rồi ngay trước khi bài hát kết thúc, bóng cô gái đó mờ dần đi, và rồi chỉ còn lại mình Huyền đứng ngoài ban công. Huyền tắt nhạc cô quay vào trong buồng, vừa đi Huyền vừa nghĩ “có lẽ chị ta đã yên lòng đi đầu thai được rồi, khi mà ít ra cũng có một ai đó hiểu được nỗi niềm của chị ý”

… Cuối mùa đông năm 2009, tại khu phố chuyên bán chó cảnh …

Cư dân sống ở con phố này đang bàn tán nhau rầm rì về việc cán bộ của cục công an phòng chống tội phạm đến một số tiệm chó và nhờ nuôi dưỡng một số lượng chó đặc nhiệm để giúp trong việc phòng chống tội phạm. Điều khiến dư luận bàn tán sôn sao là tại sao chó đặc nhiệm lại mang đi gửi ở các nhà nuôi bán chó cảnh mà không nuôi dưỡng và huấn luyện ở khu đặc biệt. Nhưng do đây là lệnh từ trên cục xuống, nhờ kí gửi và nuôi dưỡng đàng hoàng nên mấy người chủ tiệm chó cảnh cũng trả hỏi nhiều, vì hỏi làm gì trong khi mình vẫn được giả tiền công đàng hoàng và rất hậu hĩnh. Nói về cái công việc nuôi chó nghiệp vụ này, theo như lời người đại điện nói, thì cần một chuồng sắt to chắc chắn cho từng con một. Thứ hai là chuẩn bị những sợi xích lớn cột hẳn vảo cái chốt to khoan xâu vào tường, dùng xích đó trói ngang cổ và thân của từng con. Hàng tuần sẽ có người mang đồ ăn và thức uống đến cho chúng nó, ngoài ra, tuyệt đối cấm không được cho người lạ lại gần, không được phép cho ăn uống gì ngoài những thứ cung cấp, và quan trọng nhất. Không bao giờ được phép thả chúng ra. 

Cái hôm mà bàn giao và kí gửi nuôi chó nghiệp vụ, người đại diện cho cục công an và phòng chống tội phạm có ghé qua tiệm phở của nhà Huyền ăn, và người đạn diện này không phải là ai khác chính là Chiến. Chiến được Huyền bưng một tô phở nóng hổi thơm nức ra đặt trước bàn, Chiến cám ơn rồi nhấc đũa thưởng thức bát phở ngon lành. Lúc ăn xong, Chiến đang đứng giả tiền thì nhìn thấy con hắc nguyệt đang nằm trong lòng Huyền, Chiến tiến tới nói:

- Con mèo đen này đẹp quá, tên nó là gì vậy em?

Huyền cười và đáp:

- Cám ơn anh, nó tên là hắc nguyệt anh ạ.

Chiến đưa tay lại gần con hắc nguyệt và kêu:

- Miu miu ngoan.

Ngay khi Chiến đưa tay định vuốt ve nó, con hắc nguyệt dựng lông đứng lên kêu những tiếng đầy hăm dọa, thế rồi nó dùng chi phải trước vào mạnh vào tay của Chiến. Chiến dụt tay lại nhăn mặt, Huyền thấy vậy vội vỗ nhẹ vào người hắc nguyệt quát:

- Hắc nguyệt, sao em hư thế. 

Thế rồi cô vội với tờ giấy ăn đưa cho Chiến và nói:

- Em thực sự xin lỗi anh, không biết con hắc nguyệt nó bị làm sao nữa. 

Chiến đón lấy tờ giấy ăn, mỉm cười nhìn Huyền và nói:

- Không sao đâu, chắc tại anh là người lạ đó mà.

Thế rồi Chiến chào tạm biệt Huyền ra về. Nhưng điều làm Huyến cảm thấy hơi rùng mình là rõ ràng lúc con hắc nguyệt mới cào vào tay Chiến xong thì rõ ràng tay anh ta có rỉ máu, nhưng lúc anh ta đi vê, Huyền để ý thì không thấy bàn tay anh ta bị làm sao cả. Điều còn làm cô khó hiểu hơn nữa rằng con hắc nguyệt này có linh tính, nên nó hiền lắm, chưa hề cào ai bao giờ, không lẽ người đại diện cho cục công an phòng chống tội phạm này có gì đó khả nghi?

Thời gian cứ thế trôi qua, hàng tuần đều đặn có một xe biển đỏ mang đồ ăn và nước uống tới cho những chú chó đặc nhiệm được kí gửi tại những tiệm nuôi chó cảnh. Những người chủ tiệm nhận kí gửi thì nói rằng thức ăn và nước uống của bọn chó đặc nhiệm này quả là đặc biệt, đồ ăn thì toàn là thịt tươi sống, còn nước uống là một thứ nước mầu hơi đo đỏ. Điều khiến mấy chủ tiệm còn lo sợ hơn nữa là những con chó này rất giữ, cữ hễ cái lúc mà họ mang đồ ăn vào cho chúng là chúng nó sủa loạn lên, rồi cố sức giằng xích với nhe răng nhỏ dãi như thể chúng muốn ăn tuôi nuốt sống họ vậy. Quay lại với Huyền, điều khiến cô băn khoăn nhất bây giờ là tại sao mọi ngày cô nhìn thấy rất nhiều người âm trên đường phố hàng ngày, nhưng kể từ một tháng sau khi kí gửi chó đặc nhiệm, cô dường như không còn thấy bóng dáng một người cõi âm nào nữa. Huyền tự nghĩ, không lẽ đúng như lời cha ông ta thường nói, tiếng sủa của chó có thể sua đuổi ma quỷ? Không lẽ những con chó được kí gửi kia là những con chó đặc biệt? Thế rồi vào một đêm, khi Huyền còn đang say giấc nồng, chợt cô bị đánh thức bởi tiếng đi lại, tiếng trò chuyện. Huyền hé mở mắt thì cô giật mình ngồi dậy trên giường khi mà trong căn buồng cô giờ đông nghẹt những oan hồn, lớn bé, già trẻ, những người cô từng gặp, những người mới. Họ kẻ đứng người ngồi, khắp trong buồng rồi vả ngoài ban công. Huyền nhìn quanh thế rôi cô bắt gặp con hắc nguyệt đang năm trên bàn, nó nhìn cô với một ánh mắt buồn thiu. Huyền hết nhìn các oan hồn xung quanh, rồi lại nhìn con hắc nguyệt. Trong lòng cô thầm hỏi, ” hắc nguyệt ơi, có chuyện gì thế em?”. Sáng hôm sau, cô có qua nhà con bạn mình và bảo muốn được coi qua chó đặc nhiệm vì nhà con bạn cùng phố cũng buôn bán chó cảnh mà. Đáng lí ra thì Huyền không được phép vào coi đâu, nhưng lựa lúc bố mẹ mình không để ý, nhỏ bạn đã dắt Huyền vô coi. Huyền vừa bước vào, cô rùng mình khi nghe thấy tiếng sủa giữ tợn của con chó đặc nhiệm. Con nhỏ bạn Huyền tiến tới lật tấm vải bạt chùm lên trên cái lồng. Tấm vải bạt vừa được lật ra, Huyền chạy lại núp sau lưng con bạn nhìn, con gì đang ở trong lồng vậy? Huyền tin chắc rằng con vật trong lồng không phải là chó, nó có thể mang hình hài của chó thật, nhưng nhing vào đôi mắt long sòng sọng, dáng vẻ to đùng, cộng với hàm răng đang nhe ra, nước dãi đầm đìa, cộng với những sợi xích to trói quanh người. Huyền có thể khẳng định đây không phải là chó, mà là một con quái vật thì đúng hơn. Nhưng còn chưa kịp nhìn kĩ hình hài của con linh cẩu này, thì chợt bố của nhỏ bạn chạy vô, chắc là bác ý nghe tiếng sủa giữ tợn, bác đuổi cả hai đứa ra và chùm lại tấm vải bạt lên. Huyền thì sau khi đi ra khỏi chỗ đó, nhưng tim của cô vẫn đập thình thịch như thể sắp nhảy khỏi lồng ngực. Huyền mấy ngày hôm sau vẫn bị ám ảnh bởi cái hình ảnh ghê sợ của con quái thú đó. 

Tối hôm đó sau khi dọn hàng xong, Huyền ngồi cạnh con hắc nguyệt trước cửa ngắm trăng sao về đêm. Không hiểu sao đêm nay Huyền lại làm thế, nhưng ngồi trước cửa nhà, ôm con hắc nguyệt trong lòng cùng ngắm đường phố về đêm yên tĩnh cô thấy lòng thảnh thơi lắm. Oan hồn bà lão nhà con bạn đi ngang qua hai người, Huyền mỉm cười cúi đầu chào:

- Cháu chào bà ạ.

Bà lão đi từ từ, quay lại nhìn Huyền, trên cái khuôn mặt hom hem và xanh xao đó cũng nở ra một nụ cười. Thế rồi bà ta dơ cái quạt giấy lên như thể chào lại Huyền. Huyền và hắc nguyệt đang ngồi trước cửa, chợt con hắc nguyệt bắt đầu kêu lên những tiếng kêu ghê rợn, khiến cho Huyền ôm nó trong lòng mà phải dựng tóc gáy. Huyền vuốt ve con hắc nguyết và hỏi:

- Cục cưng của chị làm sao thế?

Còn chưa rõ nguyên nhân, chợt Huyền nghe thấy tiếng hét yếu ớt của ai đó vọng lại. Cô ta hốt hoảng đứng lên nhìn quanh, Huyền kinh hãi lấy tay che miệng khi mà đằng xa kia là một con quái vật, khắp người nổi lên những vằn vện đỏ rực tựa như lửa. Nó đang xe xác oan hồn bà lão. Huyền càng không tin vào mắt mình hơn nữa khi mà làm sao con quái thú đó có thể xé xác oan hồn được cơ chứ? Huyền còn đang ngỡ ngàng thì con quái vật đó đã ăn sạch bà lão, nó từ từ tiến lại phía Huyền với những tiếng gầm gừ giữ tợn. Huyền vừa run rẩy vừa lùi lại, bây giờ thì cô đã nhận ra, đó chính là con quái vật nằm trong lồng nhà con nhỏ bạn cùng phố, chính là cái con chó mà người ta nói là nghiệp vụ. Con linh cẩu này nhìn Huyền nhe răng, từ miệng nó nhỏ rãi pha với máu tươi của bà cụ. Thế rồi con linh cẩu này nhảy chồm lên vồ lấy Huyền. Huyền như bất ngờ, cô vấp ngã và hét lên. Cứ tưởng rằng đời Huyền đến đây là kết thúc, chợt một con vật to lớn khác nhẩy chồm lên từ phía sau cô húc mạnh vào ngực con linh cẩu, đó chính là linh miêu một sừng. Huyền đứng dậy nhìn con vật đang bảo vệ mình, nó to lớn và có hình hài tựa như một con báo đen khổng lồ, trên trán còn có một cái sừng, hai mắt sáng rực như đèn pha. Con linh miêu này quay lại phía Huyền và kêu lên một tiếng “meo” thân thuộc, lúc này Huyền mới ngỡ ngàng và nói:

- Hắc nguyệt?

Con linh cẩu bị linh miêu dùng sừng đâm thủng một lỗ trên ngực, nó vẫn gượng đứng dậy mặc cho vết thương rỉ máu. Thế rồi con linh cẩu chồm lấy con linh miêu. Huyền thấy vậy hét lớn:

- Hắc nguyệt coi chừng!

Linh miêu quay đầu lại thì bị con linh cẩu chồm tới dùng hai chi trước cào mạnh vào mặt tóe máu. Hai côn vật quần nhau trên đường phố buổi đêm. Trong một giây phút sơ hở, con linh cẩu tạp vào đùi phải của linh miêu khiến cho con linh miêu kêu lên những tiếng kêu đau đớn. Linh miêu dùng sức cố lấy móng chân sau đạp mạnh vào mặt con linh cẩu khiến nó phải nhả ra. Mặc dù đã bị trọng thương ở đùi, nhưng linh miêu vẫn cố gắng dùng sức quật ngã con linh cẩu, và rồi như một đòn kết thúc, con linh miêu há miệng nhe răng, cắn ngập răng vào họng con linh cẩu. Chỉ còn nghe thấy con linh cẩu ré lên những tiếng đáu đơn rồi nằm im lìm. Con linh miêu dùng sức giứt hẳn đoạn cổ họng của con linh cẩu ra nuốt chứng, thế rồi nó quay đầu bước những bước tập tễnh về phía Huyền. Huyền đứng đó chưa dám tiến lại gần, bởi vì cái hình hài của con hắc nguyệt bây giờ quá khác biệt đối với cô, một con hắc nguyệt bé bỏng ngày nào giờ bỗng trở nên to đùng. Con linh miêu tiến lại được mấy bước thì chợt nó như kiệt sức đổ gục người xuống đất. Huyền nhìn thấy cảnh đó thì như bị tình cảm thúc đẩy, cô chạy lại ôm lấy đầu nó mà khóc, Huyền nói:

- Hắc nguyệt của chị …

Con linh miêu nhìn Huyền kêu lên những tiếng “meo meo” dễ thương như ngày nào. Thế rồi Huyền ôm lấy cái đầu của con hắc nguyệt gục vào chán nó mà khóc.

Huyền tỉnh dậy trên giường, hóa ra chỉ là một giấc mơ, nhưng tại sao trên khóe mắt cô vẫn còn đẫm lệ? Huyền còn chưa kịp định thần lại thì cô nghe thấy những tiếng “meo meo” rên rỉ be bé phắt ra từ ngoài ban công. Huyền đứng lên nhìn thì thấy ngoài đó có rất nhiều oan hồn đang đứng bao quanh một cái gì đó. “hặc nguyệt”, nghĩ đến đó chợt Huyền vùng dậy chạy nhanh ra ngoài ban công, cô lao xuyên qua tất cả những oan hồn, Huyền đổ gục người xuống nền cái ban công khi mà cái chỏm đen đen đang nằm run rẩy ở giữa những oan hồn kia chính là hắc nguyệt. Thấy Huyền đã tới, con hắc nguyệt cố lết cái chân với khuôn mặt đang rỉ máu tiến về phía cô, vừa tiến tới nó vừa kêu lên những tiếng “meo meo” như mọi ngày. Huyền ôm lấy khắc nguyệt, cô đã khóc, khóc nhiều lắm, còn con hắc nguyệt thì lè cái lưỡi ran rát ngày nào ra liếm hết những giọt nước mắt đang lăn trên má của cô. Có lẽ con hắc nguyệt muốn nói với Huyền rằng “đừng khóc cho em, có chị luôn quan tâm chăm sóc, là em đã mãn nguyện lắm rồi”. Có một điều mà Huyền không để ý, đó là những oan hồn có mặt ở đó, ai ai cũng rơi lệ, có lẽ vì họ biết rằng, con hắc nguyệt đã cố hết sức bảo vệ họ, bảo vệ họ khỏi con quái vật ăn linh hồn, linh cẩu

phụ lục: the end is near [tận thế cận kề]

- Anh vào làm trong ngành công an đã được bao lâu rồi nhỉ?

Minh hỏi Phương, Phương đang ngồi ăn ngon lành bát phở tại quán phở có tiếng nhà Huyền. Phương nuốt vội rồi đáp:

- Nếu em nhớ không nhầm thì cũng đã hơn 20 năm rồi đùng không?

Mình mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đã hơn 20 năm truy quét tội phạm rồi.

Phương chống đũa hỏi Minh:

- Em hỏi thật nhé, đã bao giờ anh thấy chán, hay như mệt mỏi với công việc này chữa?

Mình nhìn Phương mỉm cười:

- Được phục vụ nhân dân, giữ gìn yên bình cho xã hội thì có gì mà mệt mỏi với chán hả em?

Phường nhìn Minh mỉm cười rồi tiếp tục ăn. Mình móc trong túi áo ở bộ quân phục ra một đầu đạn cũ kĩ đặt lên bàn và nói:

- Em còn nhớ cái này không?

Phương vừa ăn vừa nhìn vào đầu đạn, thế rồi cậu ta mồm nhai thức ăn nhóp nhép nói:

- Chẳng phải đây là đầu đạn từ cái vụ Hồ Gươm Xanh hay sao?

Minh mỉm cười và nói:

- Đến giờ này anh vẫn không thể tin được vào mắt mình, khi mà một con người bình thường có thể tự tay thọc vào da thịt để lôi một viên đạn ra.

Phương im lặng ngừng ăn nghe Minh nói tiếp:

- Làm sao mà hắn có thể chịu được sự đau đớn đó cơ chứ? Thật là vô lý quá.

Phương nói:

- Nhưng chẳng phải chính mắt anh đã nhìn thấy điều đó hay sao?

Minh đáp:

- Đúng vậy, với một cư li bắn gần như thế, anh cá rằng viên đạn phải găm rất sâu.

Thế rồi Mình cất lại cái đầu đạn vào túi áo trong của bộ quân phục thở dài và nói:

- Nói gì thì nói, anh chỉ tự hỏi lòng mình, tại sao lúc đó anh không cho viên đạn này găm vào đầu thằng đó mà thôi.

Phường cũng không biết nói sao, chỉ cặm cụi ăn nốt bát phở, cậu ta vừa ăn vừa hỏi:

- Anh nghĩ sao về chiến dịch lần này?

Minh làm ngụm trà nhìn Phương nói:

- Em chưa đọc qua hồ sơ chiến dịch à, bên trên mới phát hiện ra một loại dịch bệch lây lan qua những con chó cảnh nhập lậu từ Trung Quốc. Theo thống kê thì dịch bệnh sẽ lây lan từ con phố này, một trung tâm buôn bán chó cảnh của thành phố Hà Nội. Việc chúng ta cần làm là đợi đến giờ hẹn, quân chi viện sẽ tới chặn đường, sau đó chúng ta trực tiếp vào từng nhà một giết sạch số chó cảnh đó để ngăn ngừa lây lan.

Phương ăn xong bát phở, cậu ta lấy giấy chùi mồm rồi nói:

- Em không tin cái lí do đó là thật nên em mới hỏi anh, thực sự chiến dịch lần này là nhằm vào cái gì ạ?

Mình nhìn Phương mỉm cười, anh ta vỗ vai Phương và nói:

- Em còn nhớ vụ án Trần Lê Minh mà em đã từng nói với anh không?

Phương gật đầu, Minh tiếp lời:

- Như em đã biết. ngành của ta có một cái luật nặng nề đề ra, đó là nghiêm cấm mê tin dị đoan. Tuy nhiên, con người ta sống được cùng một phần nhờ vào niềm tin vào tâm linh. Nói là chiến dịch lần này là để ngăn chặn bệnh dịch lây lan từ chó nhập lậu, nhưng thực chất là để ngăn chặn một cuộc thảm sát lớn đó em.

Phương nghe đến hai chữ “thảm sát” thì có hơi rùng mình, cậu ta hỏi lại:

- Ý anh là …

Mình nhìn Phương nói giọng vừa đủ cho hai người nghe: 

- Theo như mật báo thì tại cái khu phố này, có kẻ đã nhẫn tâm yểm bùa một số lượng lớn những con chó cảnh ở đây. Đợi đến cái ngày đại lẽ một nghìn năm Thăng Long sắp tới này, chúng sẽ dùng những con chó ma đó để làm náo loạn, cho nên cập trên ra lệnh cho chúng ta phải tiêu diệt chúng trước.

Phương suy nghẫm một lúc rồi nói:

- Nhưng làm sao mình có thể biết được đâu là chó ma, đâu là chó thường hả anh?

Minh nói:

- Chó ma sẽ khỏe hơn chó thường nhiều, cho nên chúng ta phải hết sức đề phòng. Chỉ cần bị chó ma cắn là coi như chết.

Mình nói xong rút khẩu súng bên hông đặt lên bàn và nói:

- Đây là loại súng đặc biệt, bên trên mới nhập về. Chưa phân phát cho toàn quân đội. Chỉ có một số người đáng tin cậy mới được bàn giao trước mà thôi. Em coi qua đi.

Phường cầm khẩu súng lên coi kĩ, sau đó cậu ta tháo cả băng đạn ra nhìn. Quả là lạ thật, sao vụ khí mới lại là súng bắn đạn tròn thế này. Phương nghĩ đây là loại súng hơi hoặc điện, vì những viên đạn chỉ là những viên tròn nhỏ, hơn nữa hình như được làm từ một loại hợp kim lạ lắm, bên trong có chứa một thứ dung dịch lỏng mầu xanh da trời sáng lắm. Phương đưa lại khẩu súng cho Minh với vẻ mặt khó hiểu. Mình nhìn Phương cười, một tay đút lại khẩu súng vào cái vỏ bên hông rồi nói:

- Đây là vũ khí đặc biệt để chống lại tà ma ngoại đạo. Đừng hỏi anh làm thế nào, hay như cấu tạo của viên đạn ra sao. Chỉ biết khi được cấp trên ban giao, nói rằng súng chỉ có công dụng với tà ma ngoại đạo, với người thường thì độ sát thương dường như là không đáng kể mà thôi.

Phương nhìn Minh gật đầu tán thành. Thế rồi chuông điện thoại của Minh reo vang, Minh nghe máy nói mấy câu qua loa, thế rồi cậu ta đứng dậy bảo Phương:

- Đến giờ rồi em.

Hai người đứng lên giả tiền, thế rồi ngay cả lúc hai người bước ra ngoài cũng là lúc bốn chiếc xe vận tải lớn biển đỏ quân đội có mặt tại con phố này. Hai xe tải chở cảnh sát chặn ở hai đầu phố, mỗi xe có tất cả 40 lính. Mỗi đầu phố 10 lính đứng chặn không cho phương tiện đi vào, số còn lại thì đi khắp phố để cảnh bảo người dân ở trong nhà không được ra đường. hai xe còn lại đậu ngay giữa phố, mỗi xe chở 10 lính nữa với rất nhiều bao tải. Mình tiến tới phía hai cái xe đậu giữa phố, thấy Minh và Phương đi tới, tất cả 20 người lính đứng nghiêm chào theo nghi lễ, Minh chào đáp lại, thế rồi Minh ra lệnh:

- Bắt đầu đi. 

Lấp tực cứ năm người một bao tải tiến vào từng nhà buôn bán chó cảnh một. Đầu tiên họ cho chủ nhân của những nhà buôn bán chó coi giấy ra lệnh giết hết chó bị nghi là mang dịch bệnh. Hai người sẽ đứng nói chuyện với chủ nhà để ghi xuống số lượng chó đang có, đồng thời thanh toán và đưa cho giấy biên lai hẹn ngày tới sở cảnh sát thành phố Hà Nội để nhận tiền bồi thường, ba người còn lại thì vào trong nhà và bắt đầu lôi từng con chó cảnh ra một. Đối với những con chó ngoan không chống cự, công việc thật đơn giản, cầm đầu và bẻ cổ, sau đó nhét vô bao tải. Còn đói với những con chó nào dữ dằn chống cự, thì dùng gậy phang vào đầu cho đến khi bất tỉnh, sau đó thì mới bẻ cổ và ném vào bao tải. Và rồi cứ như thế, không biết bao nhiêu con chó cảnh, từ bé đến lớn, đủ chủng loại, đều bị bẻ cổ và vứt vào bao tải mang đi hỏa thiêu. Nhiều người chủ nhà nhìn thấy cái cảnh thương tâm đó thì không cầm lòng được, họ khóc rất nhiều, họ khóc khi nhìn thấy ngay cả những chú chó con mới có mấy tháng tuổi cũng bị bẻ cổ ném vô bao tải, nhưng biết làm sao được chứ, nếu để bệnh dịch lây lan, thì sẽ còn đáng thương tâm hơn nữa. Và rồi với cái ý nghĩ đó, họ chỉ biết đứng lặng im nhìn những chiến sĩ công an thực thi nhiệm vụ. Thế còn những chiến sĩ công an? Chả lẽ họ không cảm thấy đau lòng khi làm cái việc “dã man” đó sao? Có chứ, trong tim họ cũng đang quặn đau lắm chứ, không biết từ lúc nào, trên khuôn mặt các chiến sĩ công an cũng đã thẫm ướt lệ. Có nhiều người còn không muốn bẻ cổ những chú chó cảnh tội nghiệp, tính rút súng ra để ban cho chúng một phát súng, những người bạn thân của con người, một phát súng ân huệ, nhưng những chiến sĩ khác đã ngăn họ lại, lắc đầu trong nước mắt. Chắc có lẽ trong lòng những chiến sĩ công an đó, họ tự nhủ với bản thân mình rằng “vì đại nghiệp, tất phải có sự hy sinh”, cho dù có đau đớn đến đâu, họ chỉ mong rằng những chú chó này hiểu được cho họ. 

Minh và Phương đứng ngoài nhìn cảnh đó cũng không cầm được nước mắt. Chợt một bà lão, có lẽ là chủ một tiệm cho tiến tới phía Minh và Phương, mặc cho nhiều chiến sĩ khác chạy theo bảo bà lão không được ra ngoài, bà ta nói giọng nghẹn ngào:

- Các chiến sĩ làm việc kiểu gì thế? Lúc thì bàn giao nuôi cho đắc nhiệm… lúc thì lại ra lệnh giết chó vì nghi dịch bệnh …. Thử hỏi chó nó có tội tình gì cơ chứ…

Minh nghe xong ngơ ngác, hỏi lại bà lão:

- Cụ … cụ nói sao cơ ạ …

Bà lão hai hàng nước mắt lưng tròng nói:

- Trước tết năm ngoái … các anh cử người đến gửi nuôi chó đặc nhiệm, thế rồi các anh đã đến thu hồi cách đây một tháng rồi. bây giờ các anh lại đến đây để giết hết … thực sự ý đồ của các anh là gì…

Minh đứng đó ngỡ ngàng quay qua nhìn Phương. Phương như hiểu ý nhấc điện thoại lên gọi ngay cho bộ công an. Minh thì ra lệnh cho hai chiến sĩ dắt bà lão về lại nhà. Chỉ thương cho bà lão, vừa đi vừa khóc, bà nói:
- Con chó … nó cũng như con người … có cảm xúc, có linh tính … vậy sao nỡ lòng giết chúng nó cơ chứ ….

Phương nghe xong điện thoại thì quay lại nói với Minh:

- Thưa anh, bên trên khẳng định chưa hề ra lệnh kí gửi nuôi chó đặc nhiệm bên ngoài bao giờ ạ.

Minh đứng đó không nói lên lời, bất chợt từ đằng xa một con chó gấu chạy theo một chiến sĩ công an đang vác một bao tải đi lại một chiếc xe tải. Con chó gấu này cứ cắn vào quần rồi kéo người chiến sĩ công an lày lại sủa dận dữ. Mình tự nhiên rút súng ra, chĩa thằng vào con chó gấu đó bắn một phát. Chỉ nghe con chó gấu kêu lên ăng ẳng. Nó buông chân chiến sĩ công an đó ra, thế rồi lại tiếp tục cắn và kéo chân người chiến sĩ này. Mình đứng đó ngỡ ngàng, nếu súng này không giết được con chó gấu đó, vậy có nghĩa là … Nhưng chưa kịp hiểu ra vấn đề, một người chiến sĩ khác đã tiến tới từ đằng sau ôm con chó gấu bẻ cổ. Chỉ nghe tiếng “rắc”, con chó gấu nằm im lìm. Một đứa bé gái tầm mười tuổi chạy tới ôm con chó gấu gào khóc thảm thiết:

- Lisa ơi …. Huhuhuhu …. Lisa ơi …. Tỉnh lại với chị đi …

Mặc cho các chiến sĩ khác tiến tới dỗ dành, bế cháu bé đó về lại với gia đình, một người khác thì ôm con chó gấu co tên là lisa này vứt lại vào trong bao tải. Đứa bé gái dãy dụa kêu gào:

- Các chú trả lại lisa cho cháu …. Huhuhuhuhu …. Bắt đền các chú đi ….

Chứng kiến cái cảnh tưởng đau lòng đó, ai ai cũng phải nhỏ lệ. Thế rồi cô bé gái này dãy mạnh quã, ngã khỏi tay chiến sĩ công an. Mặc dù bị chảy máu đầu gối, cô vẫn tiến lại ôm và cố kéo cái bao tải mà có con lisa nằm trong, cô bé gào khóc đến khản cả tiếng:

- Lisa của chị … huhuhuhu …. Về với chị đi lisa…

Thì ra con lisa này không phải chó bán, mà là cho nuôi của một gia đình bán cho cảnh, họ tặng con chó này cho cô bé khi cô bé vào lớp một. Sống chung với gia đình đã được mấy năm, con Lisa luôn là bạn thân của cô bé, nó được bố mẹ cô bé mang đi phối giống. Việc con lisa chạy theo kéo chân người chiến sĩ công an kia lại là vì chính mắt con lisa nhìn thấy họ bẻ cổ bốn đứa chó gấu con bé bỏng còn đang bú của mình rồi vứt vào bao tải. Có lẽ con lisa cũng không cầm lòng được khi nhìn thấy con mình bị giết, nó chỉ muốn đuổi theo đòi lại con, những đứa con đang nằm lạnh lẽo trong cái bao tải kia. Thấy cảnh tượng đáng thương đó, nhiều người dân cũng bắt đầu lên tiếng nói trong nghẹn ngào, họ nói y như lời bà cụ, họ chửi rằng tại sao kí gửi chó đặc nhiệm, thế rồi giờ lại giết hết chó, con chó nó cũng như con người, còn có tình cảm, cớ gì phải giết hàng loạt như thế. Minh đứng đó nghiến răng, hai dòng nước mắt tuôn rơi, thế rồi cậu ta ném mạnh khẩu súng xuống đất đứng đó nắm chặt hai tay cúi gục mặt. Tất cả những chiến sĩ công an khác thấy nhân dân bức xúc như vậy thì quay lại nhìn Mình. Phương đứng bên cạnh cầm khẩu súng lên đưa cho Minh nói nhỏ:

- Giờ tính sao anh.

Minh gạt nước mắt, đón lấy khẩu súng nói:

- Thu quân.

Lập tức chiến dịch được hoãn lại, một vài chiến sĩ công an thấy cô bé gái cứ khóc đòi con lisa của mình, họ đành mở bao tải lôi xác con lisa ra đưa cho em bé. Thế rồi cả bốn xe tải cùng với số chó trong bao đi thẳng. Chỉ còn lại người dân đang bu quanh cô bé gái đáng thương đó, giờ cô bé khóc không còn ra tiếng, nhưng nước mắt vẫn nhạt nhòa ôm chặt lấy con lisa, một con chó gấu lông dài trắng mượt, nhưng chị có điều giờ con lisa nằm im bất động, không một tiếng kếu, toàn thân lạnh toát. Bố mẹ và người dân vào khuyên can, chỉ nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào của em cùng với những tiếng nói be bé khan đặc lẫn vào tiếng nấc:

- Li .. sa…. Lisa … về … về với chị đi…

… Tại ban công trên tầng ba nhà Huyền …

Con hắc nguyệt ngồi trên lan can của ban công tầng ba, nó dõi mắt nhìn xuống như thể chứng kiến toàn bộ sự việc. Thế rồi đột nhiên trên mắt con hắc nguyệt tuôn rơi hai dòng nước mắt, nó kêu lên những tiếng kêu nỉ non nhưng ghê rợn, có lẽ nó đang kêu lên những tiếng than khóc cho những người bạn, những chú chó vô tội kia. Huyền lúc này mới mang thức ăn lên, những con mèo khác, bạn của hắc nguyệt thấy có đồ ăn thì nhao nhao vô ăn. Huyền tiến tới bên cạnh hắc nguyệt vuốt ve nó, hai mắt của cô cũng đẫm lệ, cô nói:

- Em cũng thấy hết rồi sao…

Thế rồi con hắc nguyệt quay qua nhìn Huyền kêu lên những tiếng “meo meo” buồn thiu. Huyền thấy nước chảy ra từ trong mắt hắc nguyệt cô sợ hãi hỏi:

- Hắc nguyệt, em bị đau mắt à?

Nhưng như hiểu ra điều gì đó, cô nói nhỏ:

- Em cũng thấy đau lòng lắm đúng không?

... Ba ngày trước đại lễ nghìn năm Thăng Long…

Do nhà Huyền rất thân với nhà cô bé mà có con lisa bị chết, tên cô bé đó là Hương. Bố mẹ Hương nói rằng từ ngày con lisa chết, cô bé tiều tụy lắm, chẳng cười đùa gì, lúc nào cũng khóc. Huyền nghe xong cũng thương cô bé đó lắm, thế rồi chợt như nhớ ra một điều gì đó. Huyền xin phép bố mẹ cho Hương tối nay qua ngủ với mình, bố mẹ Hương nghĩ rằng có lẽ để Huyền khuyên bảo con gái mình cũng có lý, vì ít ra hai chị em cũng thân nhau. Tối đó Huyền nằm ôm Hương trong lòng, cô bé luôn miệng hỏi Huyền:

- Chị ơi … con lisa … giờ nó ở đâu hả chị?

Huyền lưỡng lự không biết nói sao, thế rồi Hương lại thút thít khóc. Chợt Huyền hỏi Hương:

- Bây giờ em có muốn gặp lại con lisa không?

Hương vội lau nước mắt nói:

- Có ạ có ạ.

Huyền nói:

- Nhưng em không được sợ nhé?

Hương gật đầu, trên khuân mặt cô bé dường như có chút gì đó rạng rỡ. Thế rồi Huyền dắt Hương ra ngoài ban công tầng ba, cô bảo Hương ôm lấy con hắc nguyệt và gọi tên lisa. Hương làm theo, cô bé ôm con hắc nguyệt và gọi:

- Lisa của chị ơi, em đâu rồi?

Như một phép lạ, từ đằng xa cô bé nghe thấy tiếng con lisa sủa vọng lại đâu đó. Thế rồi con hắc nguyệt nhảy khỏi lòng Hương, Hương mừng rỡ đến phát khóc khi mà từ đằng xa phía ban công, một cụm lông trắng từ từ tiến lại, đó chính là con lisa. Con lisa nhảy chồm lên người Hương, còn Hương thì vừa khóc vừa nói:

- Lisa ơi… đúng là em rồi ...

Hương cứ hết ôm hôn, rồi lại vuốt ve con lisa. Còn con lisa thì cứ liếm mặt Hương và quẫy đuôi mừng rỡ. Một lúc sau có thêm bốn con chó gấu con khác cũng chạy lại phía Hương, bé Hương mừng rỡ nói trong nước mắt:

- Cả nina, milo, tom, với bi cũng ở đây nữa à.

Huyền ôm hắc nguyệt nhìn Hương vui đùa với hồn ma của năm con chó gấu cô không chánh khỏi tuôn rơi hai dòng lệ. Thật là một cảnh tượng yên bình, cứ nhìn cái nụ cười trên khuôn mặt của Hương, những dòng lệ vui sướng, cũng đủ biết Hương đang hạnh phúc đến nhường nào. 

Đại lễ một nghìn năm Thăng Long đã tới, hôm nay là ngày 10 tháng 10 năm 2010. Tất cả con rồng cháu tiên đều tụ họp về hồ Gươm để tham dự buổi lễ, để tự hào khi mình là con rồng cháu tiên. Nhưng điều gì đang đón đợi họ? Liệu cái ngày đánh dấu mốc lịch sử quan trọng này, nó sẽ đánh dấu niềm tự hào cho con rồng cháu tiên của Việt Nam? Hay nó là sự khởi đầu của một thời kì đen tối, một thời kì khổ đau? Hay đơn thuần chỉ là sự bắt đầu của cái nghiệp chướng mà con rồng cháu tiến như chúng ta sẽ phải trải qua?

https://www.facebook.com/BKC2S/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi