5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mình thích cậu, không phải tư cách là 1 đồng đội, không chỉ là như bạn bè hay là như tình cảm giữa anh em tốt. Mà chính là yêu cậu, rất yêu cậu."

Yoon Jaehyuk cuối cùng cũng lấy hết cảm đảm mình có đến trước mặt người bạn đồng niên nhất mà bày tỏ. Cậu lần đầu yêu đương, lần đầu đối mặt với thứ tình cảm phức tạp và nguy hiểm này. Quá non nớt và đơn thuần, chỉ biết nghe theo cảm xúc của bản thân bộc lộ hết tâm can cho người ta xem. Nhưng đối với Asahi lại khác. Con người trong cậu lại rất trưởng thành, thế nên cậu hiểu rõ hơn cả những nguy hiểm và những chuyện bọn họ sẽ phải đối diện.

Asahi không tự tin cũng không có can đảm để đương đầu với những thứ đáng sợ đó. Cậu càng sợ một người như Yoon Jaehyuk sẽ bị người ta mắng chửi đến không ngóc lên được. Dù sao cậu cũng đã quen với những lời khó nghe đó nhưng còn cậu ấy thì không. Asahi nhìn vào đôi mắt chân thành, nhìn biểu cảm lo lắng và nhưng cử chỉ khẩn trương cứng nhắc của Jaehyuk, trái tim muốn đồng ý nhưng miệng lại không thể thốt ra câu nguyện lòng:

"Xin lỗi Jaehyuk, mình không thể."

Asahi cúi mặt không dám nhìn thẳng biểu cảm tan vỡ của Jaehyuk. Cậu biết cậu ấy đang rất buồn cũng biết cậu ấy đang tan vỡ như thế nào nhưng lại chẳng có can đảm đến gần an ủi như mọi khi hay thốt ra bất kỳ lời giải thích nào. Đôi tay giấu sau lưng siết chặt bấm mạnh vào lòng bàn tay đến tái nhợt.

"Có thể nói cho mình biết tại sao không?" - Cố thu lại biểu tình tan vỡ trên khuôn mặt mình, giọng nói có chút run rẩy hỏi cậu.

"Chỉ là đối với mình cậu là người bạn thân nhất. Thế nên Jaehyuk, hiểu cho mình được không?" - Lời nói ra như dao cắt vào trái tim Jaehyuk và cả trái tim mình.

Tại sao? Cậu với Jaehyuk bên nhau rõ ràng rất vui vẻ? Hai người bọn họ so với những cặp đôi kia có khi còn thân mật và ngọt ngào hơn. Thậm chí tất cả mọi người cũng đã cho rằng bọn họ là một đôi rồi. Chỉ cần 1 câu đồng ý nữa thôi. Một cái gật đầu nữa thôi là bọn họ liền danh chính ngôn thuận bên nhau rồi. Vậy mà chỉ một từ "bạn thân" liền có thể gạt bỏ tất cả tình cảm?

Yoon Jaehyuk không hiểu, cũng không muốn hiểu. Cậu chính là không chấp nhận được câu trả lời của Asahi. Cậu không cam lòng.

"Sahi, cậu biết bản thân nói dối tệ thế nào không?"- Jaehyuk bắt lấy vai Asahi cưỡng ép đôi mắt đang lảng tránh kia nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của mình.

Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Asahi cảm thấy như Jaehyuk đã nhìn thấu được tận sâu trong nội tâm mình. Cậu bắt đầu run rẩy, khóe mắt ửng đỏ lên không nói nên lời:

"Mình chưa từng nói dối cậu lần nào cả Jaehyuk! Ngay cả bây giờ."

"Asahi, cậu xem mình là tên ngốc sao?" - Jaehyuk đau lòng hỏi.

"Chỉ là cậu quá nhạy cảm thôi Jaehyuk."- Cậu vội vàng phủ nhận.

"Sahi, cậu có biết mình mệt mỏi lắm không? Mình mệt mỏi khi cứ bị cậu xoay vòng như một tên ngốc. Nhìn mình đi, mình đã không còn là Yoon Jaehyuk của cậu nữa rồi! Nói đúng hơn mình chính là con rối cậu giấu cho riêng mình để đến khi chán cậu sẽ ném nó đi như bây giờ, đúng không?"

"Asahi, cậu có thể không bên cạnh mình, nhưng có thể đừng làm tổn thương mình nữa được không? Thời gian qua, vì cậu mà Yoon Jaehyuk này đã đau khổ nhiều rồi!"

"Hamada Asahi, cậu ác lắm!"

Từ khi hai người quen biết đến hiện tại chưa bao giờ thẳng thừng gọi cả họ tên cậu ra như vậy. Trái tim cậu như ngừng đập, hơi thở dường như cũng chững lại. Trên ngực nặng nề như bị hòn đá đè lên, cậu chậm rãi nâng mi mắt nặng trĩu của mình nhìn vào Jaehyuk.

"Cậu có lần nào rung động vì mình chưa, Asahi?"

Yoon Jaehyuk càng nói càng đau lòng, cậu trút hết những tâm tư của mình, cậu muốn hỏi Asahi, hỏi cho thật rõ tại sao lại đối xử với cậu như vậy? Tại sao lại không để cậu từ bỏ khi tình yêu này khi nó chưa quá sâu đậm. Yoon Jaehyuk cứng cáp làm chỗ dựa cho cậu mỗi khi mệt mỏi hiện tại đã mệt mỏi đến không thể chống chịu được nữa rồi. Hai hàng lệ chảy dọc trên khuôn mặt mang vẻ đẹp lai điển trai kia. Không còn vẻ trẻ con, tinh nghịch, vui tươi thường ngày chỉ còn lại một chàng trai đau đớn, tuyệt vọng trước sự nhẫn tâm của tình yêu và người mình yêu. Giọng nói cậu trai trẻ càng lúc càng yếu ớt đến câu cuối cùng lại chẳng có can đảm để lớn tiếng hỏi cậu.

Hỏi nhưng lại không dám nghe câu trả lời từ người kia, Yoon Jaehyuk nhanh chóng chạy ra ngoài, dưới làn tuyết trắng xóa lạnh lẽo đang rơi xuống. Đôi chân trần cứ chạy, nước mắt cứ rơi, trái tim cứ thế mà vò nát. Cậu dường như chẳng cảm nhận được gì nữa rồi, kể cả cơn đau do đá đâm vào chân, kể cả cơn lạnh do tuyết phủ lên người, hay cơn buốt rét khi gió lùa qua lớp quần áo mỏng manh của mình. À không, cậu vẫn cảm nhận được cơn đau từ trong lòng mình. Yoon Jaehyuk đã nhiều lần tưởng tượng đến cảnh Asahi từ chối mình nhưng chưa bao giờ dám nghĩ rằng nó sẽ xảy ra. Cậu hận. Yoon Jaehyuk hận chính bản thân mình quá ngu ngốc vì yêu mà cứ đâm đầu.

Có những người ngay từ khoảnh khắc thích một người đã bắt đầu rơi vào cảnh thất tình. Yoon Jaehyuk có lẽ đã sai ngay từ lúc đầu khi rơi vào lưới tình của Asahi chỉ trong một ánh nhìn. Cậu ngước mắt lên để những bông tuyết lạnh rơi trên khuôn mặt mình, để dòng nước mắt kia không rơi nữa, để bản thân lạnh đến mức tê buốt chẳng còn cảm nhận được bất kì cơn đau nào nữa.

"Có lẽ nên kết thúc sự ngu ngốc này lại rồi."

*

Asahi từ nãy đến giờ đứng chết trân tại chỗ, chẳng thể động đậy cũng chẳng thể nói ra được lời gì. Nước mắt sau khi bóng người khuất dần mới bắt đầu rơi xuống. Thân hình đổ rạp xuống sàn, cậu muốn đuổi theo cậu ấy, muốn giải thích với y nhưng một chút sức lực cũng chẳng còn.

Từng câu từng chữ từ miệng Jaehyuk thốt ra như những mũi tên tẩm độc bắn thẳng vào trái tim cậu. Nó ghim sâu như cây đâm rễ cắm chặt đến nỗi không thể rút ra. Để rồi chất độc từ mũi tên đó truyền vào nơi vết thương khiến nó chảy máu không ngừng, khiến nó mục nát, khiến nó chết dần chết mòn trong thống khổ. Sự đau đớn và xót xa xâm chiếm vào khắp từng tế bào đang co thắt vì cơn đau nhói của chủ nhân.

Đau đớn nhưng chẳng thể chối cãi được gì. Bởi vì nó hoàn toàn là sự thật. Chính cậu là người đã vờn bắt với tình cảm của Jaehyuk. Chính cậu là người không cho cậu ấy lối thoát. Cũng chính cậu là người đã ích kỷ nhấn cậu ấy trong chính tình yêu đau thương này. Nếu ngay từ đầu cậu có can đảm từ chối thì đã không như hiện tại.

Nhớ lại biểu cảm cùng đôi mắt tối tăm của Jaehyuk, cậu biết mình đã tổn thương một người quan trọng của mình rồi. Asahi hận. Cậu hận chính bản thân mình quá ích kỷ và tham lam. Muốn tận hưởng tình yêu và sự quan tâm nhưng lại chẳng dám đón nhận những hiểm nguy ập đến sau đó. Từ bỏ lại không nỡ nhưng tiến đến lại không dám.

Hèn nhát. Cậu đúng là một tên hèn đáng trách.

Chát

Asahi tát lên má mình. Cái tát mạnh đến nỗi khóe môi cũng bật máu. Cậu bật cười, cười thật lớn với hai hàng nước mắt tuôn dài. Nhưng rồi nụ cười đó cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Chỉ còn lại tiếc khóc cùng tiếng tự trách của chàng trai trẻ hay cười.


"Jaehyuk, thật xin lỗi."

*

"Đồ ngốc, tại sao lại khóc thành ra thế này? Nếu yêu thì chỉ cần nói ra tại sao phải làm khổ nhau như vậy? Khiến bản thân và người khác đau lòng như vậy."

Hắn vuốt ve, lau những vệt nước đọng trên khuôn mặt, bàn tay cẩn thận bôi thuốc lên vết bầm nơi khóe môi. Nhẹ nhàng bế cái người vừa khóc lóc đến thiếp đi trên sàn nhà này lên giường, hắn giúp Asahi kéo chăn còn lo lắng ngồi bên giường cậu một lúc lâu. Đội đến khi người nằm trên giường không còn thút thít nhỏ giọng nữa, hắn mới chậm rãi kéo tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ đang nắm chặt lấy không buông.

"Jaehyuk, mình xin lỗi."


"Đừng khóc, mình ở ngay đây. Mình sẽ không đi đâu cả." - Hắn hôn lên đôi mày đang nhíu chặt của cậu. Hôn đến khi nó giãn ra và biểu cảm trên khuôn mặt cậu dần thoải mái hơi mới dừng lại.


"Asahi, em thật biết cách làm cho người khác đau lòng mà."

Đợi đến khi người đã thật sự say giấc, hắn hôn lên bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng rời khỏi như chưa từng có mặt.

*

Tình yêu là không thể kiểm soát, không thể bắt trái tim ngừng yêu ai đó, điều đó chẳng khác nào bắt nó ngừng đập đi . Ngày anh đến, anh dạy em cách yêu thương trọn vẹn một người - Ngày anh đi, anh chưa dạy em cách quên đi một người em từng trọn vẹn yêu thương.




Lời tác giả:

Mạch truyện đan xen quá khứ và hiện tại. Thời gian không xuyên suốt nên mọi người có chịu khó đọc kĩ nha. Chỗ nào khó hiểu cứ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro